[Longfic] Về với Lửa Định Mệnh

hay..hay..hay:KSV@11:
nhanh chap mới nha...m đợi đó:KSV@09:
 
DÀI mà ! ai cũng bảo ngắn! hừ, Ok là chap sau dài liền!
 
Cái nỳ được đó:KSV@05:cố gắng phát huy :KSV@05:
:KSV@06:p/s: Vẫn biết, fic mới dẫu đăng là sẽ khổ
Nhưng dặn lòng mình khổ mọi người vui:KSV@05::KSV@05::KSV@05:

Trả nợ cho nàng bức ảnh ko đẹp lắm đâu nha :

KenhSinhVien-kenhsinhvien-74251-156791691030123-1747409-n-copy.jpg
 
New chap

Thôi, trốn bao lâu giờ ra chap mới kẻo fic lại chìm nghỉm xuống thì chết : ( chap này sẽ dài, mn yên tâm )
Chap 3 : Cô là ai ? - Là Quỷ

- Két !!! - Tiếng chiếc xe phanh lại. Tụi nó không kịp chuẩn bị gì đã ngã lăn lốc vào nhau. Nhưng cái đầu của mỗi đứa cũng định thần được sự việc mà phi thẳng vào sân bay, kéo la kéo lê theo một tá đồ đạc đã đc sắp xếp gọn gàng trong từng chiếc vali. Và trước khi hạy biến mất, Kaito đã kịp đưa cho bác gái một bông hồng đỏ thắm :

- Hẹn gặp lại quý bà vào một đêm trăng đẹp! - Và cậu ta chạy biến luôn trước khi ra khỏi tầm mắt bác gái trước khi Aoko quay lại và lôi cổ cậu ta đi. Bá gái cứ thế ngẩn ngơ nhìn theo luyến tiếc, nghĩ vời lại tuổi thanh xuân của mình.

- '' Nhanh lên, nhanh lên " - Heiji thúc giục, cậu ta là tên chạy nhanh nhất và dẫn đầu lũ bạn.

Lũ bạn lao đi, chen chúc trong dòng người và chúng nó đã kịp chuyến bay. Khi đã an tâm ngồi trên máy bay rồi thì chẳng đứa nào gọi đứa nào cũng chẳng ngó ngàng đến mấy, họ chợp mắt. Chẳng ai hay biết ngoài các tiếp viên hàng không rằng có thừa một chỗ sau quy định nhưng họ cũng lờ đi vì cái ý nghĩ chắc đó là một khách hàng đãng trí về giờ giấc bay.

Chiếc máy bay hạ cánh . Từng người một xuống dần. Tụi nó cũng xuống và tụ tập gần băng chuyền để lấy đồ đạc . Từng chiếc va li cứ lần lượt ra, đến mỗi đứa là lại tóm lấy một chiếc. Nhưng có một chiếc vali đen bóng trôi hờ đi không ai lấy đề tên : Kudo Shinichi . Chiếc vali đến tay Kazuha mà cô nàng lại đứng cuối nên ngỡ ngàng đưa cho Heiji :

- Đưa cho Kudo này!

Heiji đón lấy chiếc vali, nhạt nhẽo đưa cho người bên cạnh là Shiho :

- Của Kudo, đưa cho cậu ta!

- Đưa cho Kudo đi Hakuba - Shiho nói.

- Kudo, vali này - Hakuba ngán ngẩm đưa cho người bên cạnh .

- Đưa cho Kudo đi Kaito - Aoko giọng lảnh lót .

Kaito quay ra phía sau : không có Shinichi, cậu ta chuyền lại cho Aoo :

- Của Kudo này, khônng có cậu ta ở đây .

Và rồi Aoko lại đưa cho Hakuba, đến Shiho, đến Heiji và Kazuha. Tất cả đều ngơ ngác đưa cho nhau mà không để ý . Đến lượt nhận vali, Kazuha hét toáng lên :

- HẢ! KUDO ĐÂU RỒI ?

Mấy đứa còn lại ngó nhìn theo, trợn mắt nhìn nhau trong 5 giây và cả lũ cùng kêu lên ầm ĩ : CÁI GÌ ?????
*_*_*_*

Shinichi ê ẩm ngồi dậy, đấm vào chiếc lưng nằm ì ban nãy. Cậu đã bị lũ bạn đè bẹp mà không cựa mình nổi. Tia sáng nhỏ len lỏi qua góc cửa xe đủ để cậu định thần lại và ngó quanh : Chả có bóng nào ở đâu hết cả ! Lũ bạn cậu đâu ?

Cậu liếc nhìn lại một lần nữa, chiếc Vali cậu cũng biến mất. Có lẽ cậu đã bị bỏ lại khi xuống sân bay vì không thể dậy được.

- Haizz! - Tiếng thở dài. - Giờ tính sao đây ? - Cậu rút điện thoại ra :- Không có sóng nốt sao ? Đây là vùng khỉ ho cò gáy nào vậy ?

Cậu hoàn toàn cô lập ở nơi này. Cậu có thể thấy chiếc xe đã ngừng lại nhưng mùi gì đó ngửi như là mùi xăng kèm. Chắc là chiếc xe này đang đỗ lại để thêm xăng tại trạm xăng dầu nào đó. Nghĩ vậy, cậu lại ngao ngán thở dài : Haizz! Giờ tính sao đây ?

Đang trong cái tình trạng tệ hại này vì cậu biết tí nữa chiếc xe sẽ lại lăn bánh và cậu sẽ lại được hưởng những cơn sóc kinh hoàng trên chiếc xe cũ rích này thì chợt cậu thấy lòng mình nặng trĩu, mệt mỏi và như sắp ngất. Trước khi gục xuống bởi sự mệt mỏi như bị dính thuốc ngủ, cậu đã thấy :

- Những ánh sáng lơ lửng trên không trung và sáng rực lên trong chiếc xe tải không hề có ánh sáng là bao, ánh sáng ấy tí tách và như đang nhảy múa, nó giống những ngọn lửa treo lơ lửng ở không trung .

- Một mùi ương thơm thoảng thoảng như mùi cỏ dạ, mùi tóc của cô ấy, của Ran

- Và mái tóc đỏ rực như lửa bồng bềnh hiện ra từ những đốm lửa ban nãy .

Cậu ngất đi mà không kịp nhìn thấy khuôn mặt người con gái ấy.
* *
Shinichi tỉnh dậy trong một căn phòng có mùi hương nhẹ của Lan, trên chiếc gi.ường bằng gỗ và một tấm chăn mịn trắng tinh. Cậu có thể nhận ra, căn phòng này là căn phòng của một khách sạn .Cậu lắc đầu trong cơn đau ê ẩm. Cậu nhớ rõ là cậu đã bị bỏ lại trên chiếc xe ở Tokyo và giờ đây, sau khi ngất đi, cậu đã ở trong một khách sạn. Shinichi đào bới trong trí nhớ, cậu vẫn nhớ rõ những gì cậu nhìn thấy sau khi ngất đi nhưng giờ thì cậu không thể cứ ngẩn ngơ mãi được. Việc đầu tiên là phải gọi điện cho lũ bạn nhưng không biết có sóng hay không đây ? Có sóng- Đó là những gì mà chiếc điện thoại cậu cho thấy và... Có 20 cuộc gọi nhỡ từ hàng loạt những tên quen thuộc : Hejij, Hakuba, Shiho, Kaito, Aoko, Kazuha .

- Ring - Tiếng điện thoại cậu kêu lên, là Heiji! Cạu bắt máy và đưa lên tai .

- TÊN KIA!!!!! MI BỊ LÀM SAO VẬY ? SAO GIỜ MỚI CHỊU NGHE MÁY HẢ ?????? - Tiếng gào thét chói tai của Hejij ở đầu dây bên kia đủ để khiến Shin thủng màng nhĩ, cậu thềo thào :

- Heiji hả? Tớ đây này, cậu nói nhỏ bớt đi !

- SAO CHỨ!!!! CẬU ĐI ĐÂU MÀ TỤI NÀY LO QUÁ À? SAO KHÔNG LÊN MÁY BAY HẢ ???? - Vẫn cái giọng ấy, gào thét .

- À....- Shin nghĩ ngợi nhưng rồi cậu lại đưa ra quyết định : Tớ chuẩn bị lên máy bay ấy thì có một fan hâm mộ là ông chủ tịch tập đoàn ViABi ( tên ngố quá ) muốn mới tớ lên máy bay riêng của ông ấy, ông ấy trở tớ đến... - Cậu nghĩ ngợi rồi chợt nhìn qua cánh cửa là tấm bảng to tướng : Hawai chào đón bạn!!!! - Trở tớ đến Hawai và hiện giờ tớ đang ở trong khách sạn ... - Cậu liếc nhìn như tìm tòi : - Khách sạn tên là : Dawn Hotel !

- CÁI GÌ? CẬU ĐANG Ở HAWAI VÀ TRONG KHÁCH SẠN DAWM HOTEL HẢ ??? - Heiji lại rống lên và Shin có nghe thấy tiếng ngạc nhiên của lũ bạn thông qua chiếc điện thoại .

- Vậy cậu đến đây đi, cậu cũng đang ở Hawai rồi nhỉ Heiji?- Shin hỏi

- À ừm, tụi tớ sẽ tới ngay! Cậu cứ ở đó! đến đó tớ sẽ tính sổ với cậu . - Và dập máy.

Shin ngao ngán nhìn nghĩ về lũ bạn nhưng cậu vẫn không hiểu sao mình lại nói dối họ, cái cảm giác ấy cậu thấy kể ra thì thật khó tin : Cậu đã ở Tokyo và trong phút chốc chuyển đến Hawai và trong một khách sạn. Đang nghĩ ngợi thì :

- Cạch - Tiếng mở cửa. Theo khả năng , cậy quay lại nhìn. Một nhân viên bước vào :

- Quý khách đã dậy rồi ạ! Tôi có mang đồ ăn đến thưa quý khách !

- Ơ! Nhưng mà... Xin lỗi cho tôi hỏi là tại sao tôi lại ở đây ? Và còn đồ ăn ? - Shin vui mừng như tìm thấy một nhà bác học iải hết những câu hỏi mà cậu đang suy nghĩ đến điên đầu !

- Dạ, có một người gửi một lá thư rằng chốc nữa sẽ có một vị khách quý đến đây tên là Kudo Shinichi và trong thư kèm cả số tiền trả hết mọi thu phí của cậu! Song, chúng tôi chờ thì nửa tiếng trước thì có người bấm chuông và khi chúng tôi ra thấy cậu nằm ngã trên đất, người nóng ran và có kèm 1 tờ giấy trên vạt áo :

" Đây là Kudo Shinichi, vị khách mà tôi nói tới! Cậu ta là khách quý, hãy nhiệt tình gúp đỡ cậu ta! "
Kí tên
Kẻ ẩn danh

- Sao cơ ? - Shin ngạc nhiên : - Tôi á ?

- Vâng - người nhân viên đáp . - Dạ tưa, đây là bánh chanh mà người đó yêu cầu làm cho quý khách! - Người nhân viên đưa ra đĩa bánh ngon lành trước mắt Shin .

- Bánh chanh sao ?- Shin ngạc nhiên nhưng rồi, cậu bình tĩnh lại: À vâng, cảm ơn !

- Tôi xin phép - Người nhân viên bước ra sau cánh cửa và để lại bao câu hỏi trong đầu Shin. Cậu thắc mắc nhỏ :

- Kẻ ẩn danh là ai ? Và món bánh này - Cậu nhìn nó, cái món bánh mà cậu thích ăn nhất, mắt cậu dịu lại : Ran

* *

- Tôi muốn thay thế chỗ cô - Giọng nói lạnh lùng nhưng thanh toát vang lên trong căn phòng giám đốc của khách sạn .

- Hả ? Cái gì ? - Bà giám đốc ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt mình : Thân hình mảnh mai, nước da trắng hồng, và điều đáng chú ý là mái tóc đỏ rực như lửa và đôi mắt tím biếc vô hồn : - Cô bị sao vậy ? Yêu cầu tôi nhường ghế giám đốc ư ?

- Đúng - Cô gái trả lời dử khoát !

- Ha ha! Thiệt là vớ vẩn, một cô gái lạ mặt xuất hiện và yêu cầu ta nhường ghế dám đốc sao ? - Bà giám đốc cười khẩy diễu cợt. :

- Cô là ai ?

- Là Quỷ ! - Cô gái trả lời ljnh lẽo khi nói tới từ ấy : Quỷ .

- Sao cơ, quỷ ư ? Thật là vớ vẩn . Tại sao lại có một người bị điên trong văn phòng của tôi chứ ? - Bà giám đốc ngạc nhiên nói nhưng có điều gì làm bà thấy lạnh cả sống lưng mình, hắc ám và khô khốc.

- Bà sẽ phải hối tiếc ! - Nói rồi cô gái đó chỉ ngón tay thon thon của mình về phía bà :

- Lửa địa ngục, hãy nghe lời kêu gọi của chủ nhân mi, hãy thiêu cháy con người đó. Hãy nghe lệnh ta, lên đi lửa địa ngục !

Những ngọn lửa chợt phóng ra từ ngón tay cô gái ấy, lao về phía bà ta. Bà giám đốc kinh hãi nhìn những ngọn lửa đang lao về phía mình và cổ họng mụ như cứng lại, nghẹn tắc lại mà không thể thốt lên lời nói nào. Những ngọn lửa bâu lấy người bà giám đốc, cháy lên dữ dội và thiêu chết mụ. MỤ ngã quỵ xuống sàn, thành một xác chết cháy đen thui trong phép chốc . Cô gái đó cất giọng như ra lệnh :

- Thu hồi! -
Tức thì những ngọn lửa liền bay về phía ngón tay cô và biến mất trước khi chạm vào ngón tay đẹp tuyệt ấy . Cô khẽ nói nhẹ nhàng : Để lại chút manh mối chứ nhỉ ? Ha ha ha. - Cô cười nhẹ .
Những ngọn lửa bùng lên, bao bọc thân hình mảnh mai đó và biến mất không để lại dấu vết gì . Một bông hồng rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt : Rose
____________________________________________________________________________________________________
End chap 4
Không biết có dài ko? NHưng com + thanks nhé! :KSV@04:

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
ss Huong ko lấy tem+phong bì thì em lấy nhé
chap này hay và dài hơn mấy chap trước nhưng tác giả cần vít dài hơn nữa, ta cũng like mạnh cái kiểu độc ác ấy của ran, đọc mà vui phải bít
đọc sơ qua thì chị ko thấy lỗi chính tả, rất đáng khen với các author
chị đã com+thanks rùi thì mau có chap mới nhé :KSV@05:
P/s: ko bít ran-neechan âm mưu gì đây?
 
Chap này hay và dài nữa:KSV@12:
Ran ra tay hơi ác thiệt....... nhưng ta lại thích cái kiểu Ran ra tay:KSV@05:
mà sao cứ đến khúc hay là lại hết chap vậy t/g:KSV@07:
 
ôi ran nhà ta ác kìa:KSV@12:..........đáng iu kinh:KSV@12:
cơ mà chưa ác lém đâu, bạn cho ran ác thêm nữa đi.........hehe :KSV@05:
p/s: đợi chap mới nhé, chap này cũng còn ngắn đó nha:KSV@04:
 
Chap mới! Tem đê

Hừm, vì nhận thấy nợ là ko tốt nên trả nợ vậy!
Chap 3 : Điều tra

- A.....Á aaaaaaaaa ! - Tiếng la thất thanh vang lên phá tan đi không gian tĩnh mịch trong căn phòng giám đốc . Cậu nhân viên trẻ ngã ngục xuống, mặt mày tái mét điểm thêm vài giọt mồ hôi hột đang lăn dài, đôi mắt trợn trừng cho thấy sự sợ hãi tột cùng .
Ngồi trong phòng, nghe được tiếng la hét chói tai, Shin tự thấy lòng mình bức bối khó chịu. Như một linh cảm thần bí của thám tử, cậu khoác áo chạy ra khỏi phòng lần đường teo tiếng hét để đến nơi . Đến nơi phát ra tiếng hét cậu thây người đông nghịt . Người thì khóc lóc, người thì chẳng dám nhìn, còn có người sợ quá đến nỗi ngất xỉu. Cậu chen vào giữa đám đông để bước vào căn phòng . Đập vào mắt cậu là hình ảnh một xác chết cháy đen thui, hai tay giơ lên phía trước, đôi mắt dù đã cháy sén nhưng vẫn có thể nhận ra sự kinh ngạc toát lên .
- Xin các vị hãy bước ra khỏi vòng này, ta cần khoanh vùng vụ án . - Shin cất tiếng nói mạnh .
- Hử ? .... Ơ ! Nhưng cậu là ai ? - Một người đàn ông thô kệch bước đến hỏi. Có lẽ ông ta không thấy hài lòng vì câu nói của cậu .
- Kudo Shinichi - Thám tử ạ! - Cậu trả lời và như dự đoán, những tiếng xì xầm nổi lên :
- " Trời, cậu ta là thám tử lừng danh của Nhật Bản đấy! "
Shinichi không bận tâm lắm đến những tiếng nói, cậu trả lời :
- Vậy thì giờ các vị có thể thực hiện theo yêu cầu ban nãy chứ ? Lùi lại đi. Ngoài tôi ra không ai được vào đây. Và ai đó làm ơn hãy gọi cảnh sát!
Mọi người lùi ra khỏi căn phòng, một câu nhân viên lập tức lao ra gọi cảnh sát.
.........................................................................................
- " Pí po pí po " - Tiếng còi cảnh sát vang lên . Những chiếc xe đỗ lại theo đặc điểm đã được hẹn trước khoảng trống của khách sạn .
- Xin lỗi, cho chúng tôi qua - Một thanh tra lên tiếng khi ông đang tiến về căn phòng .
Shinichi thấy đoàn cảnh sát tiến tới, bèn đứng dậy sau khi quan sát kĩ lưỡng xác chết . Cậu giơ tay lên và nói :
- Hân hạnh chào ngài, cảnh sát . Tôi là Kudo Shinichi .
Nhận thấy có người chìa tay về phía mình, ông cảnh sát đưa tay ra . bắt tay và ông nói :
- Hân hạnh khi được gặp thám tử lừng danh của Nhật Bản. Tôi là Tom Ridel - Cảnh sát trưởng Hawaii . Nếu được cậu hợp tác cùng thì thiệt là vinh hạnh cho chúng tôi quá !
- Không dám nhưng tôi sẽ cố gắng, thưa ngài - Shin lịch sự đáp lại : - Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu xác chết trước. Và việc này xin làm phiền ngài, ngài Tom .
..................................................................
- Theo như kết quả điều tra cho thấy thì nạn nhân chính là bà giám đốc khách sạn này . Nguyên nhân là do bị thiêu chết nhưng có điều kì lạ là mọi vật xung quanh đều còn nguyên vẹn, duy chỉ có bà ấy bị lửa bao quanh . Có thể suy ra rằng thủ phạm đã dùng xăng hay dầu gì đó nhưng.... Thật kì lạ, không có dấu hiệu gì cho thấy có xăng hay dầu và không có bất cứ giọt xăng nào trong ăn phòng ấy cả . - Một sĩ quan đọc tờ giấy kết luận cho cuộc xét nghiệm tử thi, chốc chốc lại thoáng nét ngạc nhiên trên khuôn mặt .
- Cảm ơn cậu, Jin. Cậu có thể ra và làm ơn để lại cho tôi tờ giấy này . - Ông Tom lên tiếng sau khi nghe kĩ càng từng lời nói một.
Jin bước ra khỏi phòng, để lại sự khó hiểu cho ông Tom và Shinichi .
- Vụ án này thật khó hiểu. Nhưng có một trường hợp rằng .... Bà giám đốc ấy đã tự sát . - Shin lên tiếng, mặc dù tiếng nói cậu cứ nghẹn dần đi trong cổ họng : - Có thể bà ấy tự châm lửa vào chính mình .
- Hả ? - Ông Tom ngạc nhiên : - Có lí nhưng mà theo điều tra thì bà ấy không có lí do gì để tự sát cả . Bà ta có tất cả và hình như không hề mắc oán với ai .
Vầng trán Shin khẽ nhăn lại, cậu im lặng. Cậu lục tìm khắp trí não và suy nghĩ rất nhiều về vụ án kì lạ này . Chợt Jin chạy vào hớt hải :
- Thưa thanh tra, chúng tôi tìm được.... tìm được một bông hồng cạnh hiện trường vụ án .
Jin đưa bông hoa hồng đỏ thắm được bọc trong túi cho ông Tom, Shin cũng lại gần nhìn . Không hiểu sao, tự nhiên cậu lại nhớ đến người con gái trong chiếc xe tải. Cậu không thể chắc chắn rằng mình có bị ảo tưởng hay không nhưng điều cậu từ trong chiếc xe tải trên đường ở thành phố Tokyo mà tỉnh dậy lại là trong khách sạn này là sự thật .
- Cậu Kudo - Ngài Tom gọi.
- .....................
- Cậu Kudo - Ngài Tom nhắc lại lần nữa, thanh giọng có phần ngạc nhiên .
- ......................
- Cậu kudo - Ngài nhắc đến lần thứ ba đồng thời lay nhẹ vào người Shin .
- Hả ??? - Shin giật mình và cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ .
- Cậu có sao không ? - Ngài Tom lo lắng . - Tôi không sao . - Shin đáp lại .
- Vậy cậu nghĩ sao về việc xuất hiện bông hồng này. - Ngài Tom hỏi : Theo như tôi biết qua nhân viên ở đây thì bà giám đốc rất ghét hoa hồng vì bà ấy bị dị ứng với mùi hương của nó .
- Hừm.... Vậy thì chắc chắn đây không phải vụ tự sát rồi . Đã có kẻ bước vào căn phòng ấy khi bà ta chết và kẻ đó cũng chính là hung thủ - Shinichi kết luận khẳng định .
- Nhưng không có ai vào văn phòng của bà ấy cả . - Jin lên tiếng - Tôi nghe nhân viên ở đây bảo vậy .
Khi ngài thanh tra cất tiếng " Hả ? " cho sự ngạc nhiên của mình thì Shinichi nghĩ thầm " Vụ án này thật kì lạ " và cậu nhìn vào bông hoa hồng một lần nữa : " Hoa hồng ư ? Rose ?
...................................................................................................................................
( định end nhưng mà thấy ngắn quá nên viết thêm vậy . Mỏi tay ! )
Lại nói về nhóm của Heiji, cả bọn đã lục đục mò được đến cái khách sạn mà Heiji cho nó là nơi khỉ ho cò gáy . Tới nơi, cả bọn sững sờ về khách sạn Dawm Hotel tuyệt đẹp đang hiện ra ngay trước mắt chúng nó .


KenhSinhVien-3107-477x357.jpg

( Khách sạn Dawn Hotel )
- Trời ơi! Đây là khách sạn hay lâu đài vậy . - Heiji rống lên vì cái nơi " khỉ ho có gáy " mà cậu chê ban nãy lạ là nơi đẹp tuyệt với như thế này .
- Wao!!!!!!! Đẹp quá à - Mấy đứa còn lại cũng rống lên .
Quả thực, khách sạn này được thiết kế theo kiến trúc của một lâu đài quây lại thành một quần thể lớn. Trước khách sạn là hồ lớn nước trong veo, mát lạnh. Có một thám cỏ xanh rì rào chạy dọc theo viền hồ, tạo cảm giác lãng du, bềnh bồng .
...................................................................
- Thật là ngốc . - Một cô gái đứng trên tháp nhìn xuống mái tóc đỏ rực bồng bềnh nhìn xuống . Trên tay cô là một bông hồng đỏ thắm đẹp như cô vậy . Lại là hoa hồng : Rose .
End chap 4
Nhớ thanks nghen!
Bye các tình iu!
 
Hiệu chỉnh:
Cuối cùng cũng chap mới rồi:KSV@12:
coi bộ vụ án trên anh Shinichi không giải ra rồi:KSV@05:
 
Thanks cactinh iu nha.
Vu nay anh Shin ko giai dc dau, giet nguoi dieu luyen the co ma. Voi lai cai nguoi giet ba giam doc co phai nguoi thg dau. Hi !
 
Chiếc máy bay hạ cánh . Từng người một xuống dần. Tụi nó cũng xuống và tụ tập gần băng chuyền để lấy đồ đạc . Từng chiếc va li cứ lần lượt ra, đến mỗi đứa là lại tóm lấy một chiếc. Nhưng có một chiếc vali đen bóng trôi hờ đi không ai lấy đề tên : Kudo Shinichi . Chiếc vali đến tay Kazuha mà cô nàng lại đứng cuối nên ngỡ ngàng đưa cho Heiji :

- Đưa cho Kudo này!

Heiji đón lấy chiếc vali, nhạt nhẽo đưa cho người bên cạnh là Shiho :

- Của Kudo, đưa cho cậu ta!

- Đưa cho Kudo đi Hakuba - Shiho nói.

- Kudo, vali này - Hakuba ngán ngẩm đưa cho người bên cạnh .

- Đưa cho Kudo đi Kaito - Aoko giọng lảnh lót .

Kaito quay ra phía sau : không có Shinichi, cậu ta chuyền lại cho Aoo :

- Của Kudo này, khônng có cậu ta ở đây .

Và rồi Aoko lại đưa cho Hakuba, đến Shiho, đến Heiji và Kazuha. Tất cả đều ngơ ngác đưa cho nhau mà không để ý . Đến lượt nhận vali, Kazuha hét toáng lên :

- HẢ! KUDO ĐÂU RỒI ?

Mấy đứa còn lại ngó nhìn theo, trợn mắt nhìn nhau trong 5 giây và cả lũ cùng kêu lên ầm ĩ : CÁI GÌ ?????
Đoạn này giống trong phim Home alone 2 - Lost in NY ghê:KSV@09:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
hehe phen này chàng thám tử lừng danh bí rồi đây.....làm sao giải được vụ án khi thủ phạm là Ran đáng yêu của chúng ta:KSV@05::KSV@05::KSV@05:
p/s: đợi chap mới nhé tg:KSV@11:
 
Temmmmmmmmmmmmmm đê!!!!!!!!!!!

Típ nè ( Mừng năm mới - Cả nhà đòi nợ dữ quá à!!!!!!!! )
Tem đê!!!!!!!!!!!!!!! ( Định bật mí thân phận 1 người nhưng lại thôi vì nhận ra mới có chap 5 ="= )

Chap 5 : Quy luật thứ nhất - Quy luật ngày rằm .

Có lẽ ai cũng nghĩ rằng :
Quỷ chỉ hành động theo nhân cách của nó
Quỷ chỉ hại người, tàn bạo, xấu xa không thèm hề hà đó là ai
Nhưng nào đâu, quỷ cũng có quy luật .
Quy luật sinh tồn, quy luật để có thể cướp đi mạng sống của con người .
Quy luật đó trường tồn với thời gian ...
Tất cả đều có trong :
Cuốn sổ tử thần- Cuốn sổ với những quy ước định mệnh .
* *
*
Cái nét u buồn hòa vào tang lễ của bà giám đốc . Nhóm bạn của Shin đã tìm thấy cậu và sau khi cậu bị tra tấn lỗ tai hàng tiếng đồng hồ bởi tiếng chửi rủa của những người bạn thân trí cốt. Cậu cũng chỉ trả lời mình đã gặp 1 fan hâm mộ giàu có và tình nguyện trở cậu đi bằng máy bay riêng của fan đó đến đây . Vì mệt mỏi lên đã vào luôn khách sạn này nghỉ ngơi, ngủ liền 1 mạch không biết trời đất là gì .
Với những tên bạn chung máu thám tử và ngài đạo chích tài ba, Shinichi cùng họ suy nghĩ liên miên về vụ án . Lũ bạn cũng được đón tiếp nồng nhiệt từ ngài thanh tra Tom, vì họ cũng xuất thân đâu có tầm thường đâu .
- " Kuroba Kaito - Con nhà thầy ảo thuật thiên tài và tài năng cậu còn nổi trội hơn cả cha mình . "
- " Aoko Nakamori - Cô con gái diệu của thanh tra Ginzo Nakamori nổi tiếng "
- " Hattori Heiji - Tám tử nhất vùng miền Tây - Con trai của cảnh sát trưởng sở cảnh sát Osaka "
- " Shiho Miyano - Thủ khoa đại học Tokyo - Một thiên tài khoa học trẻ tuổi "
- " Hakuba Suguru - Thám tử tài giỏi của Anh Quốc, đớ thủ đáng gờ của Shin và Heiji "
- " Kazuha Toyama - Thiên tài Akido - Con gái Cao ủy Toyama sở cản sát Osaka "
Tất cả đều là những cô gái, những chàng trai có khối óc hơn người. Liệu họ có thể cứu vãn được tất cả không ? Khi người họ phải chiến đấu là loài chỉ tồn tại trong tâm trí của con người : Loài Quỷ .
............................................................................

Trời quang đãng, không một gợn mây . Nó như một vực thảm sâu hoắm mà không thể với tới được . Cái nắng đầu thu dìu dịu nhẹ nhàng bao phủ vạn vật . Những làn gió mát lành thổi vào từ biển ập đến hòn đảo Hawaii, mới lạ, cuốn theo chút vị riêng của mùi hương cỏ dại mọc lan dần trong bóng tối thầm lặng . Thật sự, rất nhẹ nhàng và đẹp đẽ ...

Đôi mắt tím biếc nhìn từ đỉnh ngọn tháp u buồn và lạnh lẽo. Cả con người ấy cũng không thể nào đón nhận được một chút nắng nhẹ nhàng, chút vị, chút cảm giác . Vì cô gái ấy đã chết rồi, hai năm trước trong một vụ hỏa hoạn. Cô chẳng muốn nhớ bất cứ thứ gì, cô muốn quên hết đi. Quên đi quá khứ vĩnh hằng . Cô lột xác và thay đổi tất cả ...

Cô đã chờ đợi mỏi mòn và tất cả những gì cô nhận được là sự ruồng bỏ . Cô hận người cô yêu thương, cô hận những người bạn tốt nhất của cô . Cô là lập một lời thề độc : " Nhất định những gì họ làm đối với cô, thì cô sẽ trả lại họ gấp mười lần . Nhất định là thế " Và cô đã đánh đổi cả linh hồn vốn tiềm ẩn trong dòng máu của Thiên thần để nhận lấy linh hồn của quỹ dữ. Để rồi cô trở thành Quỷ - Sinh vật độc ác - Kẻ thù của Chúa, của Thiên thần, của Con người ...

Rose - Đó là cái tên mới của cô khi là Quỷ.​
Rose có mái tóc dài bồng bềnh són mượt nhưng mang sắc đỏ rực như lửa, đáng sợ như máu . Đôi mắt ấy vẫn còn nhưng không có còn cảm xúc, chỉ toàn âm khí và hận thù . Dáng người mảnh mai di chuyển nhanh như chú mèo nhỏ đáng yêu nhưng rất ghê rợn . Chiếc mũi dọc dừa thanh tứ chạy dài xuống đôi môi anh đào đỏ mọng . Hàng lông mày lá liễu thanh tú nhưng sắc sảo . Cô mặc một chiếc váy đỏ chùm đến đầu gối, mềm mại như là da cô vậy . Xung quanh cô cứ chốc chốc khi cô phẩy nhẹ tay thờ thần trong không trung là lóe da ánh lửa nhỏ, rực cháy như ma chơi . Cô cười nhẹ, cất giọng ngọt ngào khi nhìn xuống bông hồng đỏ thắm trong tay :
- Có lẽ đã đến giờ rồi . Các người đã sắn sàng đối mặt với tử thần chưa ?
KenhSinhVien-rosevertical.jpg

( Hoa hồng đỏ )
...................................................................................................................​
Khi trăng đã lên, những phố phường im chìm vào giấc ngủ . Lặng lẽ bay trong không trung quang đãng của đêm trăng tròn, Rose tiến đến khu của các cảnh sát trực tuần và các cảnh sát đang có mặt tại biệt thự The Dawm Hotel này. Thật nhẹnhàng, một giọng nói đã cất lên trong không trung, ngón tay cô khẽ chỉ về phía khu trại dựng lều của cảnh sát . Một lời nguyền đa được thốt ra, lời nguyền sẽ cướp đi bao sinh mạng vô tội :
- Lửa địa ngục, hãy nghe lời kêu gọi của chủ nhân mi, hãy thiêu cháy tất cả những con người đó. Hãy nghe lệnh ta, lên đi lửa địa ngục !
Những ngọn lửa lại xuất hiện đột ngột giữa không trung. Cứ thế phun ra rất nhiều và khi Rose rút tay lại thì một mệnh lệnh được thốt lên :
- Thu hồi !
Và tất cả bao con người trong lều đều bị lửa bao quanh . Chỉ có tiếng gào thét khe khẽ vì họ không còn sức để nói. Cái đau đớn lan dần vào trong tim họ, ăn mòn thể xác. Và chẳng mấy chốc, linh hồn đã chẳng ngự trụ trong những thân xác cháy đen thui ấy. Chết hết tất cả, chỉ trong một loáng, hàng chục người đã chết. Những linh hồn ấy hóa thành những ánh sáng xanh lao vào th.ân thể của Rose, tiếp thêm sinh khí . Đó là một loài thuốc của quỷ .
- Quy luật ngày rằm - Quy luật phải giết người để lấy thêm sinh khí - Đúng là một quy luật ác quỷ ! Quyển sổ tử thần... - Rose cất lên những lời khó hiểu nhưng cô thấy mình mạnh hơn rất nhiều :
- Nhuững ai bị giết bởi bàn tay của quỷ, bị quỷ lấy linh hồn làm sinh khí thì mãi mãi không bao giờ được siêu thoái ... - Và cô bật lên tiếng cười nhỏ, một nụ cười nửa miệng nở trên đôi môi thật đẹp :
-Ta thực sự đã trở thành Quỷ mất rồi !
Và cô lại biến mất khi ngọn lửa bao trùm lấy thân hình của cô, một bông hồng lại rơi xuống thảm cỏ xanh biếc còn đong lại sương mai : Một bông hồng đỏ : Rose
End chap 5
Nhớ thanks nha.
Đọc chùa ta bắt đc thì chết với ta nghen .
Bye - Hẹn gặp lại ở chap 6 nha!
 
Hay!!! Có một vài lỗi chính tả đó ss. Dù sao cũng thanks ss nhiều:KSV@03:
 
đến trễ mất rồi:KSV@16:phải nói sao về chap này đây:KSV@02:, quả thật phải nói thật lòng luôn chap này thật tuyệt vời:KSV@12:
nhanh ra chap mới nữa nha:KSV@05:
 
hay quá tác giả ơi, nhưng mình vẫn đọc chưa đã, bạn có thể viết dài hơn chút được không?:KSV@03:
 
chap này vẫn hay và dài đó au, nhưng đôi chỗ quên nhấn backspace, chú ý nha
- tội nghiệp ran, đánh đổi cả linh hồn của mình chỉ vì hiểu lầm, ran thật sự lột xác rùi, ko bít khi nhóm shin-sama bít được thì dẽ thế nào, mong ran sẽ được siêu thoát, nhưng tất nhiên là sau khi ran thoả mãn
- à có một chỗ hơi khó hỉu, chỗ gt aoko ấy:"cô con gái diệu" nghĩa là gì thế au?
P/s: mong chap mới
P/s2: nhân vật mới là ai thế?
 
đến trễ mất rồi:KSV@16:phải nói sao về chap này đây:KSV@02:, quả thật phải nói thật lòng luôn chap này thật tuyệt vời:KSV@12:
nhanh ra chap mới nữa nha:KSV@05:

tham thế hả nàng, bình thg 1 thg mới ra 1 chap, nay ra sớm là do tự nhiên lại có hứng ngồi ôm cái máy tính mà gõ cành cạch suốt chièu! Hic!
@ moon. mistery : Á, còn ngắn ư? đc rồi, ta sẽ cố gắng>'<
 
chap này vẫn hay và dài đó au, nhưng đôi chỗ quên nhấn backspace, chú ý nha
- tội nghiệp ran, đánh đổi cả linh hồn của mình chỉ vì hiểu lầm, ran thật sự lột xác rùi, ko bít khi nhóm shin-sama bít được thì dẽ thế nào, mong ran sẽ được siêu thoát, nhưng tất nhiên là sau khi ran thoả mãn
- à có một chỗ hơi khó hỉu, chỗ gt aoko ấy:"cô con gái diệu" nghĩa là gì thế au?
P/s: mong chap mới
P/s2: nhân vật mới là ai thế?
ừ, cảm ơn pạn nghen, mình đánh vội nên cũng ko đọc lại! Hì hì!
- cái chỗ Aoko là mình nhầm đấy, sorry nghen!
- chap mới thì... như mấy com trên!!!!!
- ko có nv mới đâu, mình định nói thật rõ về nguồn gốc của Rose nhưng thôi ý mà!!!
@ all : Sao các tềnh iu bít Rose là Ran thế, Rose tóc đỏ đấy, ko phải đen đâu!!!! he he!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Quay lại
Top Bottom