Au: thưa mấy thánh đúng như đã hứa chap này đảm bảo rất dài luôn nha
còn au đăng chậm là do bị mất usb và đi học thêm nhiều nên chưa kịp hoàn thành nhanh được. Sorry mina nhoa
và chúc mn đọc truyện vui vẻ
Au té đây
Chap 5: Ngày khai giảng đầu tiên ở trường cấp 3
Shinichi đáp xuống ở giữa sân trường khiến Ran ngạc nhiên nhìn anh. Rõ ràng anh hứa với cô rằng sẽ đáp chỗ nào xa trường một chút mà! Tại sao anh lại nuốt lời đáp xuống ngay giữa sân trường chứ! Nhưng nếu xét thì đáp xuống những chỗ xa thì chẳng có nơi nào thật! Trước cổng trường mọi người đến trường, ở bên phải là rừng gai, bên trái là con đường một khi đặt chân vào sẽ ngủ li bì, có mỗi con đường đằng sau là có chỗ xuống nhưng phải đi một đoạn khá xa. Nhưng nếu thế thì anh cũng phải đáp xuống chỗ nào khuất một chút chứ, đằng này lại đáp ngay giữa sân trường. Cô định mắng anh một trận nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã kéo tay cô lôi đi. Đứng trước một tấm bảng thông báo, nơi này lúc nào cũng thông báo điểm xếp thứ và lần này thì thông báo học sinh học lớp nào. Lướt tay trên từng trang giấy để tìm tên, tay anh bỗng dừng lại khi biết anh và cô học cùng lớp. Nở một nụ cười mãn nguyện, anh lại lôi cô đi mặc kệ cho cô đang ngơ ngác không hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào.
Đến phòng của hội học sinh anh để cô đi vào rồi anh đi ra chỗ giá sách véo tai Heiji đang trong tình trạng nhắn tin với một “ai đó” khiến anh chàng kêu oai oái vì đau. Anh nói mà như thể đang mắng Heiji:
-Cái tên này! Vào khai giảng đến nơi rồi mà còn chát chít linh tinh! Đi lấy tập tài liệu với bài diễn thuyết đầu năm đi!
Heiji vừa lườm Shinichi, vừa lầm bầm rủa anh, vừa xoa xoa tai vì đau, vừa đi tìm tập bài diễn thuyết. Những hành động của cậu làm trông đáng yêu đến mức cô phải bật cười khúc khích. Lát sau Heiji mang một chồng tập giấy tờ ra đặt lên bàn của Shinichi. Thấy có vẻ đầy đủ rồi, anh tìm một vật gì đó trong đống tài liệu. Lát sau, anh lôi một tập giấy được dập ghim chỉnh tề ra đưa cho cô. Vẫn không hiểu anh định làm, cô chỉ biết cầm lấy và đọc qua. Đọc được một hồi, cô mới hiểu anh định đưa cho cô làm gì. Hoá ra anh định bắt cô đọc một bài diễn thuyết trước trường. Mới nghĩ đến thôi cô đã thấy rùng mình rồi. Bắt buộc phải đọc ư? Với một tập tài liệu dày cộp mà đọc có thể đến 30 phút? Cô không muốn đọc đâu! Cô không muốn một chút nào! Bíu lấy áo anh, cô hỏi:
-Tôi phải đọc nó trước trường à? Nếu vậy rút gọn nó đi được không? Chứ nếu đọc dài thế này mệt lắm!
Thấy cô hỏi vậy, anh cầm tập tài liệu của cô lên, hơi nhíu mày rồi cầm bút lên gạch đi vài đoạn khá dài và ném lại cho cô. Anh nói với cô bằng một giọng trìu mến đáp lại, hơi chu chu mỏ, chỉ chỉ vào má:
-Tôi rút gọn hộ rồi đó! Thưởng tôi cái gì đi~~~! Hôn vô má cũng được~~~!
Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, cô chỉ hỏi rút gọn được không thôi chứ cô có nhờ anh rút gọn hộ đâu mà anh rút gọn. Đã thế lại còn mặt dày đòi cô thưởng nữa chứ! Vô sỉ hơn lại đòi cô hôn vào má! Cô bất giác đỏ mặt, thầm rủa trong lòng anh đúng là một tên dở hơi, cực kì dở hơi, cực cực cực dở hơi mà!!! Cô phồng mồm, anh mắt lườm anh rồi quay ra chỗ khác với vẻ mặt và giọng nói mang hàm ý giận dỗi:
-Tôi có nhờ anh rút gọn hộ đâu mà giờ anh đòi thưởng. Kệ anh! Tôi không thưởng mà cũng chả hôn đâu!
Thấy thái độ của cô như vậy, anh liền kéo cô vào lòng, ôm chặt nở một nụ cười ma mãnh. Cô bắt đầu cảm thấy rùng mình, dùng ánh mắt cầu cứu hướng tới Heiji nhưng điều này khiến anh chàng hiểu nhầm tưởng cô nhìn mình với ý định làm ơn đi ra, đừng phá đám.
Sau đó, cậu liền bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa tủm tỉm cười nhưng không may cho cậu, Kazuha từ đâu xuất hiện véo tai cậu. Không hiểu là do số phận hay có sự sắp đặt từ trước mà trớ trêu thay mà Shinichi véo một bên tai, Kazuha véo nốt bên còn lại. Bị đau oan, Heiji hậm hực nhưng không làm gì được, chỉ cần anh chàng mở miệng nói gì phật ý cô nàng thì một cú đấm trời giáng sẽ đâm thẳng vào mặt anh. Nếu rủi ro hơn anh còn có thể bị rụng răng. Mới nghĩ đến thôi anh đã cảm thấy sờ sợ rồi, chẳng dám hé răng nửa lời. Thấy Heiji không nói gì, Kazuha cứ tưởng cậu coi khinh mình không thèm trả lời. Càng bực mình hơn, cô nàng liền cốc vào đầu cậu một cái thật đau. Lại bị cốc thêm một cái vào đầu, hôm nay là ngày xui xẻo nhất trên đời của cậu hay sao mà khổ thế này. Tự lẩm bẩm rủa cái ngày khai giảng dở người, dùng tay xoa xoa đầu vì đau, quay sang nhìn cô bằng một ánh mắt “Cái gì”; “Vấn đề gì?”, khoé môi cậu cong lên lộ rõ vẻ mỉa mai ngày hôm nay
Nhìn chằm chằm vào cái bản mặt biểu lộ 1000 cảm xúc của Heiji, Kazuha ngạc nhiên, đầu hơi nghiêng nghiêng, hàng lông mày hơn nhăn lại, vẻ mặt suy nghĩ lộ rõ sự khó hiểu. Trong đầu thì thắc mắc không hiểu cậu bị làm sao mà từ lúc gặp trong ngày hôm nay đến giờ, khuôn mặt cậu thay đổi liên tục. Lúc đầu, cậu vừa đi vừa tủm tỉm cười rồi lúc sau trông lại rất ức chế đan xen chút sợ sệt và giờ lại lộ rõ vẻ khó chịu, bực mình, khinh bỉ, mỉa mai. Cậu bị làm sao thế? Vì vừa nãy cô véo tai quá đau và cốc đầu hơi mạnh ư? Hay cô làm cậu giận vì chuyện khác? Vậy thì đó là chuyện gì? Haiz…Nực cười thật! Chắc chắn hôm nay cậu có chuyện gì rồi! Thế thì tại sao cậu không nói với cô? Cô và cậu chơi với nhau từ nhỏ, rất hiểu nhau, chia sẻ với cô không được sao? Hay cô làm gì để cậu ghét đến mức không muốn nói chuyện với cô nhỉ? Cậu đúng thật là rắc rối mà!
Cô thở dài, quay sang cậu định nói gì đó thì chưa kịp cất lên lời Kaito và Aoko ngay trước mặt, cách tầm 1 mét đã hét to:
-Heiji! Kazuha! Khai giảng vui vẻ!
Kazuha mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại rồi tiến lại gần chỗ Aoko. Heiji thì liếc nhìn lên bằng một ánh mắt nhàm chán rồi lại cụp mắt xuống. Kaito tiến lại gần Heiji cốc nhẹ vào đầu cậu như để trêu chọc. Dù chỉ là một cái cốc nhẹ nhưng ánh mắt Heiji nhìn Kaito thay đổi hẳn. Đó là một ánh mắt thù hận, sẵn sàng ‘ăn tươi nuốt sống’ bất cứ lúc nào. Bản mặt của Kaito ngạc nhiên hẳn, hơi thộn ra một chút nhưng anh chàng biết tuỳ cơ ứng biến, ngay lập tức đã quay sang Kazuha nhìn bằng ánh mắt “Nó bị sao thế?”. Nhưng kết quả không như mong đợi Kazuha lắc đầu, nhún vai tỏ vẻ cũng không biết. Thấy thế, Aoko quyết định phải hỏi Heiji cho ra lẽ, cô hỏi bằng giọng hết sức ngây thơ, đôi mắt mang theo chút mong chờ:
-Heiji à, cậu…làm sao vậy?
-Làm sao hả? Còn làm sao nữa! Mới ngày khai giảng mà đã “được” tên hội trưởng yêu~ quý véo một bên tai, “được” bà cô này véo nốt bên còn lại thậm chí còn bố thí cho kẻ hèn này một cái cốc vào đầu nữa chứ! Cứ tưởng thoát rồi, ai dè đàn anh còn cốc thêm một cái nữa vào đầu. Hôm nay quả thật là một ngày cực kì, cực kì, cực cực kì may mắn mà!
Heiji vừa kể tội, vừa đưa ngón tay ra đếm một cách khó chịu. Những cử chỉ, hành động của anh làm ba người kia càng ngạc nhiên hơn. Vậy hoá ra Heiji bị đối xử như vậy ư? Là do Kaito, Kazuha và đặc biệt là hội trưởng “quý hoá”-kẻ “đầu têu” ra vụ việc đánh Heiji, kẻ bạo lực với Heiji đầu tiên trong ngày. Cách cả ba người đối xử qua lời nói của Heiji chứng minh thấy rằng Heiji rất đáng thương còn ba người kia thật độc ác quá a~. Nhắc đến hội trưởng thì ai cũng thấy lại khi Shinichi và Ran vẫn chưa xuất hiện. Quay sang định hỏi Heiji nhưng chưa kịp nói gì cậu đã chỉ tay về phía phòng hội học sinh với một nụ cười tinh quái giúp mọi người hiểu.
Trong khi bốn người bạn của mình đã gặp nhau đầy đủ thì Ran lại đang trong tình trạng bị Shinichi ôm chặt và bị Heiji bỏ lại phũ phàng. Cô không dám nói gì, chỉ biết giữ im lặng. Anh thì càng lúc càng cười ma mãnh hơn, giở chiêu cũ ra, áp sát mặt lên vai cô. Cô cảm nhận được cằm anh đang đặt trên vai mình. Hơi thở của anh thì liên tục phả vào chiếc cổ trắng ngần của cô. Đương nhiên cô biết một điều rằng, chỉ cần cô quay sang anh là lập tức môi cô và môi anh sẽ chạm nhau. Cố gắng chống cự để tuột khỏi vòng tay của anh nhưng điều đó vẫn vô ích. Cô chỉ cần nhích một cái thật nhẹ thì đôi tay cường tráng của anh sẽ ôm chặt hơn. Bây giờ chỉ có một phép màu xuất hiện mới có thể giải cứu được cô. Cô lặng lẽ chờ đợi phép màu đó trong im lặng. Không biết là bao nhiêu lâu 5 phút, 10 phút hay thậm chí 20 phút cả hai vẫn không nói một lời nào. Nhưng không vì thời gian mà cả hai người nhụt chí. Cô vẫn tin vào phép màu đó. Chỉ cần một người mở cửa và bước vào, chỉ cần một người thôi cũng đủ làm cô thoát ra khỏi tình thế nguy hiểm này
Trong lúc cô đang tin vào một phép màu kì diệu nào đó thì anh lại dùng chiêu ‘ỷ mạnh hiếp yếu’. Nếu nói về sức lực thì đương nhiên anh sẽ khoẻ hơn cô. Nếu nói về IQ và trí thông minh thì chắc chắn anh cũng sẽ hơn cô. Nhưng đặc biệt về trí khôn và tài ranh ma quỷ quyệt thì chắc chắn anh sẽ kém xa cô. Vì vậy để đánh bại cô, anh chỉ còn cách phải dùng sức, trí và sắc để chiến thắng tài ranh ma quỷ quyệt đấy. Anh dùng sức để giữ chặt cô, không cho cô thoát khỏi anh. Dùng trí để nghĩ kế hoạch chống lại cô và đặc biệt dùng sắc để quyến rũ cô. Đương nhiên, lúc nào kế hoạch của anh cũng tràn ngập trong đầu, sẵn sàng ứng phó với cô dưới mọi hình thức và mọi lúc mọi nơi
Nhân lúc tay anh hơi hơi nới lỏng dần, cô nhanh chóng như một con sóc bật dậy chạy thoát khỏi anh một cách vội vã tiến về phía cửa phòng. Nhưng cô làm sao cô thể nhanh, có thể khoẻ bằng anh, ngay lập tức như một con báo anh kéo cô lại, áp sát người cô vào tường. Một tay anh chống lên ngang đầu cô, tay kia thì ôm chặt eo, ánh mắt của anh vừa hiện vẻ giễu cợt vừa mang theo ý “Em đừng hòng thoát!”. Cả người cô đứng bất độn, tay anh thì lộng hành vuốt nhẹ từ má, qua môi rồi xuống đến cổ cô. Khẽ run lên và nuốt nước bọt đến “ực” một tiếng, cô sợ hãi không biết anh sẽ làm gì tiếp theo. Mặt của anh dần dần cúi xuống, cách cô tầm 1mm thì dừng lại. Chỉ cần anh nhích thêm một chút thì môi cô và môi anh sẽ chạm nhau. Hơi thở của anh liên tục phả vào khuôn mặt của cô một cách vội vàng. Anh chuẩn bị nhích thêm một chút thì bỗng cánh cửa phòng hội học sinh bật mở và sau đó là sự hớn hở của Kaito khi bước vào. Hoá ra anh chàng vừa nhận chức thư khí “dự bị” nên chạy thật nhanh đến đây khoe nhưng lại gặp một cảnh tượng không – nên - thấy và ánh mắt tràn - đầy – sát – khí của anh với nội dung “Đồ phá đám!!!”. Kaito gãi gãi đầu cười trừ rồi chạy luôn ra ngoài trước khi bị ăn mắng. Anh nhìn theo thở dài, suýt thì chiêu “mỹ nam kế” của anh có thể thanh công mỹ mãn, vậy mà… Tự an ủi bản thân vẫn còn nhiều thời gian quyến~ rũ cô, anh liền nhìn đồng hồ rồi kéo cô ra ngoài. Không biết là do quá bực mình hay vì hôm nay anh tràn đầy sức lực mà anh đi nhanh một cách lạ thường. Cô chả biết nói gì do vẫn còn ngượng khi nãy, sợ Kaito hiểu nhầm nên chỉ biết chạy theo anh. Một lúc sau, cô đã đứng trước mặt những người bạn của mình. Kazuha và Aoko vội chạy ra ôm chầm lấy cô đồng thời kể chuyện về Heiji và Kaito hồi nãy cho cô nghe tiện nói thêm vài chuyện phiếm nữa. Nhưng vui mừng với bạn bè chưa được bao lâu thì thầy hiệu trưởng Uematsu Ryujiro đã bước vào
Thầy là một người đã có tuổi nhưng vẫn luôn tận tâm với ngôi trường. Thầy có một dáng người cao, mảnh khảnh. Đầu thầy không còn một sợi tóc do tận tình chăm sóc ngôi trường, hai hàng lông mày rậm rạp cùng với chòm râu dài màu trắng muốt. Nụ cười hiền hậu lúc nào cũng nở rộ trên môi. Dáng đi chậm chạp luôn theo sau tất cả học sinh của mình và có khi còn bị bỏ lại đằng sau. Tuy vậy thầy vẫn luôn tự nhủ rằng đó chỉ là do tuổi của mình ngày một nhiều hơn. Còn hôm nay khi thầy vừa bước vào, giọng nói khàn khàn kèm theo mấy tiếng ho khan được thốt ra:
-Hm…Các em mau ra ngoài hội trường…Hm…để chuẩn bị cho ngày khai giảng đi! Hm…Còn riêng Kudo, Mori, Hattori chuẩn bị…Hm…cho bài thuyết trình đi!
-Vâng ạ! Em chào thầy!-Tất cả đồng thanh đáp lại thầy hiệu trưởng và nhanh chóng, lũ lượt đi ra ngoài. Riêng Shinichi, Ran, Heiji thì đi lấy bài diễn thuyết của riêng mình
Lúc này trong hội trường, mọi người đều tập trung đầy đủ. Có lẽ là hơn hàng nghìn người. Căn phòng tấp nập hơn hẳn mọi khi. Cánh cửa được trang trí một cách đơn giản, bên cạnh là hai hàng bóng bay đủ các màu, ở giữa là tấm bảng “Khai giảng trường cấp 3 Teitan” được một mảnh vải đỏ thắt nơ phủ lên. Sân khấu được trang trí đủ các loại đèn nhấp nháy. Xung quanh những chùm bóng bay đủ các màu lấp loá dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng. Nếu ai mà bước vào thì sẽ không hề nghĩ đây là buổi lễ khai giảng mà nghĩ đây là một lễ hội được tổ chức trong phòng. Trong ngày hôm nay tất cả học sinh vẫn phải mặc đồng phục nhưng sẽ được làm những điều mà họ muốn, kể cả những điều mà chính phủ cấm kị học sinh dưới 18 tuổi (Bao gồm việc uống rượu)
Trên bàn, đủ các loại đồ ăn và đương nhiên không thể thiếu các lại rượu nổi tiếng như Vodka, một loại chất lỏng trong suốt, có bị hơi chát và không được dịu lắm nhưng sẽ có lúc chúng ngọt ngào, sâu đậm hay thoáng quá. Bên cạnh, một loại rượu nổi tiếng không kém, là Whisky với chất lỏng màu cam chao đi chao lại dưới ánh đèn mờ ảo, vị của chúng hơi chát và có chút đăng đắng nhưng tuỳ theo cách thưởng thức và cảm xúc của người đó, mùi vị dường như một phần theo người đó tưởng tượng, do cảm xúc của người đó. Chất lỏng màu vàng vang cam cam với mùi vị khá nồng với một tính chất riêng của nó, những người hiểu biết nhiều về rượu thì sẽ dễ dàng nhận ra đó là rượu Remy Martin. Vodka, Whisky, Remy, 3 loại rượu cực nổi tướng vậy thì không thể thiếu Martini, một loại rượu được mênh danh là “Ông hoàng của Coctail”. Với sự kết hợp đầy hoà hợp giữa Gin và Dry Vermouth cùng hương vị nồng nàn, đan xen chút ngọt và đắng như cảm giác của tình yêu, lúc ngọt ngào nhưng lúc lại đắng cay. Đã nói về Whisky hẳn là nhiều người sẽ biết đến “Whisky mượt mà nhất thế giới”. Phải! Đó là tên gọi khác của rượu Chivas. Chivas được chưng cất theo độ tuổi. Độ tuổi cao nhất là 38 với hương vị phong phú mà sang trọng chỉ đến từ chất lượng tốt nhất pha trộn từ nhiều loại Whisky được lựa chọn tỉ mỉ để làm nên hương vị phong phú và mạnh mẽ. Chivas 18 năm tuổi mang đến một hương thơm rất khác biệt với chất lỏng màu vàng đậm hổ phách tạo nên vẻ quý phái, mùi hương nhiều lớp với hương trái cây khô và kẹo bơ cùng vị nồng nàn, êm diệu một cách khác biệt với vị chocolate đắng thoảng hương hoa thanh lịch và một ít hương khối tạo nên dư vị kéo dài, ấm áp và rất đáng nhớ. Với rượu Chivas 12 năm tuổi nổi tiếng nhờ hương vị ngọt lịm và hương trái cây tươi mát với màu vàng hổ phách ấm áp lạ thường. Hương thơm quyến rũ lan toả của thảo mộc hoang dã, cây thạch nam, mật ong cùng với trái cây vườn và hương vị nồng nàn trọn vẹn của kem, mật ong, táo chín với hương vani, kẹo bơ cộng với quả hạch nâu. Còn Chivas Royal Salute 21 được tạo ra cho lễ đăng quang của nữ hoàng Elizabeth đệ nhị, dòng rượu kết hợp với Whisky hảo hạng có độ tuổi ít nhất là 21. Chivas Royal Salute được công nhận là loại Whisky tuyệt hảo đầu tiên của xứ Scotland cùng với màu vàng hổ phách lộng lẫy, hương thơm cân bằng của trái cây, hương hoa và khói, một kết hợp đầy thú vị của những hương vị ngọt ngào, sâu lắng, êm dịu và thơm ngọt, dư vị ấm áp kéo dài. Cuối cùng là Chivas Regal 25 years Original, đó là dòng Whisky hiếm, được pha trộn từ những loại Whisky Scotch hảo hạng nhất. Màu vàng đậm hổ phách kì thú, hương thơm nhiều lớp với hương trái cây khô cùng kẹo bơ, vị nồng nàn, ngọt ngào và êm diệu của tình yêu tạo nên chat Chivas này. Những loại rượu nổi tiếng không thể kể hết được sự kì thú, vẻ đẹp, mùi vị và hương thơm của chúng.
(Có tham khảo qua các loại rượu trên Google)
Cạnh đó, sàn nhảy dành cho các học sinh dân chơi luôn luôn tấp nập và không bao giờ thiếu người. Những người đam mê nhảy sẽ không bao giờ bỏ qua nơi tràn ngập thú vị này. Những bước nhảy điệu nghệ, những động tác xì – tin đều được thể hiện một cách điêu luyện qua các học sinh ở đây.
Trong khi tất cả mội người đều vui mừng cho ngày lễ khai giảng hôm nay thì hội trưởng hội học sinh lại điên đầu với bài thuyết trình. Anh vò đầu, bứt tai, đi đi lại lại một cách khó chịu. Ngón cái và ngón trỏ của tay trái đặt ở căm tỏ vẻ suy nghĩ. Trái lại với anh lúc này, cô rất bình tĩnh, thản nhiên đọc lại bài thuyết trình của mình. Một lát sau, ngước lên nhìn đồng hồ, cô ngạc nhiên đập vào mắt mình là dòng chữ màu đỏ ghi “7:50”. Chỉ còn 10 phút nữa là khai giảng, tương đương với việc 25 phút nữa cô và anh sẽ phải đọc bài thuyết trình dày cộp này. Khẽ thở dài, cô thu tập bài lại, cầm lên tay rồi đứng dậy. Mặc dù vẫn đang ‘khủng hoảng tinh thần’ nhưng trực giác nhạy bén của anh đã cho anh biết ý định của cô. Anh nhìn cô và rất nhanh, anh đứng phắt dậy, chạy lại gần cô, nắm lấy tay cô rồi kéo cô lại, để cô ngồi xuống chỗ của cô. Lát sau, anh mang một chồng tài liệu đặt lên bàn cô. Thoáng bất ngờ về điều này, cô nhìn anh thì ngay lập tức anh mắt mang dòng chữ “Làm hết chỗ này, ngay!”. Cô nuốt nước bọt đến “ực” một tiếng. Không phải cô sợ anh, không phải cô lười làm đống tài liệu này mà thực sự nhìn chúng quá dài và rất nản. Chẳng lẽ anh định bóc lột sức lao động của người khác à? Anh không cần phải “tốt” như vậy đâu! Nhìn anh bằng một ánh mắt nhàm chán. Khẽ thở dài, cô đành chấp nhận làm việc. Không biết là bao nhiêu lâu cả hai cùng im lặng làm việc của mình. Có lẽ là 10 phút, 15 phút hay thậm chí đã 25 phút rồi nhưng chỉ biết rằng còn vài phút nữa thôi, cô và anh sẽ đứng trước sân khấu để phát động lễ khai giảng. Ngước lên nhìn đồng hồ, cặp mắt của anh bỗng mở to. Tiến về phía bàn Ran, anh nắm chặt lấy tay cô kéo đi mà không cần biết cô có đồng ý hay không. Cô vẫn không hiểu gì, ngước lên nhìn anh, rồi hỏi:
-Có chuyện gì thế?
Khuôn mặt đang nhăn nhó, khó chịu của anh cúi xuống nhìn cô. Nét mặt của anh dần dãn ra khi thấy khuôn mặt ngơ ngác, khó hiểu của cô. Một hình bán nguyệt mĩ miều được vẽ lên môi anh. Lấy ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp mũi cô rồi cười một nụ cười khoái chí. Anh đáp lại cô, đồng thời tay cũng nắm lỏng đi chút, đung đưa tay bước đi ngang cô:
-Mình đi chơi nhé?
-Ở đâu?-Cô nhíu cặp lông mày lại trước sự úp úp mở mở của anh, hỏi lại
Anh lại rất thản nhiên đáp lại, không một chút do dự:
-Phòng hội trường!
“Bốp!” Một tiếng động vang lên. Cùng lúc đó hội trưởng hội học sinh đang ôm đầu, cặp mắt thì lườm hội phó bằng một ánh mắt cay cú đan xen sự ức chế. Bên cạnh đó, đương nhiên hội phó cũng không kém phần, cô bắn một ánh mắt hình viên đạn sang hội trưởng “yêu quý” của mình. Đôi môi xinh xắn, đỏ mọng dần dần nhếch lên tạo thành một vầng trăng khuyết lộ rõ vẻ khinh bỉ. Cô nói, giọng nói ẩn chứa sự bực tức, nóng nảy, đồng thời bàn tay cũng giật ra khỏi tay anh, giơ lên với ý định doạ đánh:
-TÊN DỞ HƠI!!!! Sao không nói sớm hả? Aish~~~~! Tại anh mà tôi quên mất đấy! Tự nhiên đưa người ta một đống việc rồi bắt làm khiến tôi quên. ĐẦU ÓC ANH CÓ VẤN ĐỀ KHÔNG HẢ??? Cả tập bài thuyết trình tôi cũng quên mang theo, may mà tôi đã nhớ qua một chút, không thì chắc tí nữa lên đấy tôi đứng im như tượng làm cảnh đúng không? Giờ chắc đến lúc đọc bản thuyết trình rồi, đảm bảo thầy hiệu trưởng đang đi tìm chúng ta cho coi. Anh là hội trưởng mà vô trách nhiệm thế hả. Anh còn không đi nhanh lên! TÊN VÔ DỤNG KIA!!!
Nói xong cô nhanh chân chạy luôn về phòng hội trường. Nhưng anh cũng đâu chịu kém cạnh dù cô có đi nhanh hơn bao nhiêu thì chưa đầy 1 phút sau anh đã đuổi kịp cô ngay tức khắc. Chẳng mấy chốc cả hai đã đến phòng hội trường. Đập vào mắt cả hai là căn phòng với sự trang nghiêm. Nhẹ nhàng lẻn ra sau cánh gà, cả hai khẽ thở dài vì may mắn chưa đến lượt mình. Không biết là do trời định hay có sự sắp đặt từ trước mà lại có sự may mắn bất ngờ này.
Và giây phút cầm đến cuối cùng cũng đến, cả hội trường như vỡ oà khi trước mặt họ là hội trưởng đẹp trai toát lên vẻ lạnh lùng với dáng vẻ kiêu hãnh hàng ngày với điệu bộ kênh kiệu. Cùng lúc đó bước lên sân khấu là hội phó giỏi giang với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ và nụ cười tươi tắn. Có vẻ cả hai đã sẵn sàng, Shinichi bắt đầu trước. Đầu tiên, bằng giọng nói trầm ấm đan xen chút tự hào và vui mừng của mình, anh điểm lại những thành tích mà trường, lớp và từng cá thể đạt được. Từng phút, từng phút trôi qua anh vẫn duy trì giọng nói đó một cách không ngừng nghỉ. Một lát sau, anh bỗng dừng lại, liếc qua cả hội trường một vòng với ánh mắt sắc lẹm và anh bất chợt thốt ra từ “Nhưng…” một cách nghiêm khắc, đồng thời nhấn mạnh nó. Có lẽ do anh nói quá bất ngờ nên cả hội trường ngay lập tức giật mình và nhanh chóng nhìn lên anh để định hình xem đang có chuyện gì xảy ra. Bắt đầu từ lúc này ánh mắt của anh biến thành một con dao được mài sắt, chỉ cần chạm nhẹ tay vào máu sẽ tuôn ra rất nhanh. Khuôn mặt anh bỗng tức giận một cách vô lý. Anh quát lớn:
-CHÚNG TA HƠN TẤT CẢ CÁC TRƯỜNG KHÁC VỀ MỌI MẶT, VẬY TẠI SAO LẠI CÓ THỂ THUA TRƯỜNG S.M VÀ CHẤP NHẬN ĐỨNG Ở NO.2 CHỨ? TẠI SAO HẢ??? TẠI SAO NĂM VỪA RỒI CHÚNG TA KÉM NHƯ VẬY? TẤT CẢ CÁC NĂM TRƯỚC ĐỀU ĐỪNG Ở NO.1 CƠ MÀ!!!
Bây giờ trông anh không khác gì một con thú dữ đang gầm gừ, chuẩn bị ăn thịt đám cừu đáng thương này. Nhưng tất cả mọi người đều tỏ ra bình thường chứ không phải ngạc nhiên. Vì đối với họ, hội trưởng bực mình đó là điều đương nhiên! Trường Teitan và trường S.M luôn là hai đối thủ nặng kí luôn tranh giành vị trí no.1 trong các trường xuất sắc nhất. Năm nào cũng vậy, năm nào trường Teitai cũng nắm vị trí no.1, không năm nào thua vậy mà năm vừa rồi trường lại phải nhường vị trí ấy cho trường S.M và xuống no.2. Đối với họ đây là một mối nhục rất lớn. Nhưng điều quan trọng hơn hết mà chỉ có hội học sinh và bạn thân của hội trưởng mới biết, hội trưởng Teitan và hội trưởng trường S.M là kẻ thù của nhau. Mọi năm, khi trường Teitan đứng ở no.1, anh tự hào cười vào mặt tên hội trưởng kia. Nhưng năm nay thì khác, tên kia sẽ cười vào mặt anh bằng một điệu cười chế nhạo. Thật nhục nhã! Thật kém cỏi! Thật đáng ghét! Đó là những từ dương như đang bao vây xung quanh anh lúc này! Giờ đây, anh chỉ muốn vùi mình xuống đất, chìm trong biển nước hay đi một nơi thật xa chỗ này để không phải nhìn mặt tên hội trưởng kia. Thậm chí, nếu có thể, anh sẽ bay sang hẳn một hành tinh khác để sống. Anh đang là một tên ngốc cố gắng tìm cách trốn chạy một cách vô vọng. Anh như một con thỏ đang chạy trốn khỏi con sói ranh mãnh, quỷ quyệt đang cố gắng bắt lấy con mồi để gặm nhấm từng miếng thịt của nó. Anh đang chạy trốn, anh không còn là anh nữa rồi, không còn là một hội trưởng kiêu căng nữa rồi. Dường như mọi thứ xung quanh anh đang quay vòng vòng. Anh như bị chìm trong hố đen của tuyệt vọng. Nhưng rồi một bàn tay đã nắm lấy tay anh và kéo ra khỏi nơi sâu thẳm đó, một bàn tay vô hình được tạo bởi giọng nói nhẹ nhàng, trong vắt được thốt ra từ bên trong chiếc cổ trắng ngần, đẹp như vị chủ nhân của nó, chính là cô.
Có vẻ đã nhận ra được bầu không khí lúc này, cô nhanh chóng chuyển sang bản thuyết trình của mình về xu hương cho năm học mới như để trấn an mọi người. Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, thanh tao cùng khuôn mặt dịu dàng và đôi mắt biết cười. Mọi người như được cô “thuần phục” một cách dễ dàng, ngay cả người khó tính nhất ở đây, là anh. Anh quay sang nhìn cô, bất chợt mỉm cười một cách vô thức. Phải! Dù cả thế giới có bỏ rơi anh, dù cả thế giới chán ghét anh, dù cả thế giới có căm thù anh đi chăng nữa thì vẫn sẽ luôn có một thiên thần mỉm cười với anh, một thiên thần luôn yêu thương anh, một thiên thần luôn đối tốt với anh, đó là cô cũng là người mà anh yêu, từ rất lâu rồi.
Đờ người ra một lúc suy nghĩ, anh chợt tỉnh lại bởi tiếng vỗ tay của mọi người khi cô kết thúc bản thuyết trình và tuyên bố “LỄ KHAI GIẢNG BẮT ĐẦU!!!”. Cô nhanh chóng đi vào sau và không quên kéo theo anh. Vừa bước vào anh đã bị mắng một trận vì biểu lộ cảm xúc thái quá. Nhưng chữ vào tai này lại xọ sang tai kia, dù mọi người có nói gì, nói bao nhiêu thì anh cũng chẳng hay biết vì cảm xúc của anh thật sự rất hỗn độn. Nhưng lấy lại được bình tĩnh nhanh chóng, anh vội vàng xin lỗi hiệu trưởng rồi kéo tay cô nhập vào cuộc vui.
Bước đi trên cùng một đường, cả hai cùng chìm trong im lặng, người thì không muốn làm tổn hại người kia nhưng vẫn mấp máy mồm phân vân tỏ vẻ muốn nói để mắng kẻ kia một trận. Người thì quá ngượng vì tỏ thái độ thái quá nên đành chìm trong im lặng. Nhưng khoảng thời gian để giữ im lặng đã không được cô cho phép, bước lên trước anh một bước, cô nhìn anh bằng một ánh mắt hơi giận, nói:
-Anh thật là! Tại sao lại để lộ cảm xúc như vậy? Buổi thuyết trình nhờ anh mà suýt thất bại đấy! May mà tôi kịp thời “chữa cháy” nếu không thì chắc nó đã thất bại thảm hại rồi, có khi thầy hiệu trưởng còn mắng thêm cũng nên!
-Em im đi!-Anh lạnh lùng nói, khuôn mặt lạnh tanh như một cái xác vô hồn.
Còn về phía cô, khuôn mặt cô không kìm nén nổi sự ngạc nhiên. Anh vừa nói gì cơ? Giọng nói đó! Khuôn mặt đó! Cơ thể đó! Tại sao lại “lạnh” như vậy? Anh lúc này đây không giống anh thường ngày! Không phải không giống mà khác xa! Rất khác so với một Shinichi mà cô quen biết! Một Shinchi lúc nào cũng trêu chọc cô! Một Shinichi lúc nào cũng coi mình là nhất! Một Shinichi lúc nào cũng bên cạnh cô! Giờ đây đã mất hết! Rốt cuộc tên hội trưởng đó là ai mà khiến anh thay đổi nhiều đến vậy? Là ai? Là ai? Ơ! Khoan đã! Việc người hội trưởng kia là ai đâu có liên quan đến cô! Việc anh thay đổi là vì sao cũng chẳng liên quan đến cô! Việc gì cô phải nghĩ quẩn chứ! Thật là ngớ ngẩn mà! Nhưng…Tại sao, nếu từ đầu anh biết là trường đứng thứ 2 đáng lẽ anh phải nổi giận luôn chứ? Tại sao anh lại không làm vậy? Là vì anh đang nhẫn nhịn hay thực chất bản thân anh cũng không biết bên trong viết những gì? Haiz…Thật khó hiểu quá mà!
Sau một hồi nghĩ ngợi mông lung, cô quyết định để anh một mình suy nghĩ. Đối với cô để anh một mình như vậy có lẽ là điều tốt nhất. Nhưng dù sao cũng phải chừng trị cái tên ngố này. Cô nói như mắng anh bằng một từ “BAKA!” rồi bỏ đi luôn mặc anh ngơ ngác phía sau.
Sau khi bỏ anh ở lại, cô nhanh chóng đi tìm Kazuha và Aoko trong đám người này. Khẽ thở dài cô nhanh chóng hoà vào đám đông và ngồi tạm vào chiếc bàn uống nước gần đó như chờ đợi ai trong đám người đông đúc này. Xa xa, một anh chàng bảnh trai cầm trên tay li rượu Chivas có màu hổ phách, chao đi chao lại dưới ánh đèn lấp lánh đang dõi theo cô, khoé môi cong lên tạo thành hình bán nguyệt. Người đó nói với người bên cạnh mình:
-Trường ta vẫn chưa có hội phó đúng không?
-Dạ đúng ạ!-Người bên cạnh cung kính trả lời
-Người thấy cô gái kia thế nào?-Anh ta chỉ tay về phía cô quay sang hỏi người bên cạnh nhưng ngay lập tức người đó hốt hoảng phủ nhận lời anh nói:
-Không được thưa hội trưởng! Cô ấy là hội phó trường này rồi ạ!
-Ta biết! Ha ha! Nhưng ta trót thích cô ấy mất rồi!
Nở một nụ cười hình trăng khuyết, bờ môi anh ta nhẹ nhàng nhấp hết ly rượu đó rồi nhanh chóng bước đến chỗ cô, ánh mắt không hề rời cô dù chỉ 1 giây như sợ cô sẽ chạy mất. Có lẽ số mệnh lại một lần nữa trêu ngươi cô rồi!
~End chap 5~