Chap 3: Ký ức-Ayame Hayashi
“-Hôm nay bố sẽ cho con gặp một người bạn mới nhé, Ran!-Một người đàn ông trung niên, dắt tay đứa con gái 3 tuổi còn đang lon ton đi theo. Tay kia thì xoa đầu cô con gái nhỏ này.
Cô bé ngước lên nhìn, ôm chặt lấy bố, hỏi:
-Ai vậy bố?
-Con một người bạn của bố mẹ. Con sẽ thích bạn ấy thôi!
Cô bé gật đầu, nở một nụ cười thật tươi. Bấy lâu nay cô bị nhốt ở nhà, ngoài bố mẹ, họ hàng ra không có ai là bạn của cô. Nhiều lúc cô cảm thấy rất cô đơn. Nhưng giờ đã khác, cô sắp có một người bạn mới, người bạn đầu tiên của cô. Được bố bế lên rồi ông bay đi, cô ngắm nhìn bầu trời trong xanh đó. Những đám mây trắng trôi bồng bềnh, những cơn gió nhè nhẹ, hiu hiu mơn trớn mái tóc cô, nhìn xuống phía dưới, những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, nhỏ nhắn, đáng yêu như những chú kiến lửa đang tụ tập một chỗ lấy thức ăn. Cô bất chợt tủm tỉm cười một cách vô thức. Bố cô hạ xuống một căn nhà to lớn, lộng lẫy. Cô nhìn về phía trước, một người phụ nữ và một người đàn ông tầm tuổi bố mẹ cô đang dắt tay một cậu bé trạc tuổi bằng cô. Lòng cô vui sướng vô cùng vì được gặp bạn mới. Cô ngắm nhìn cậu, mái tóc màu đen hơi rối, cặp mắt màu xanh dương lạnh lùng và tràn đầy sự hận thù, chiếc mũi nhỏ nhắn, hai má phúng phính ửng hồng, đôi môi đỏ đỏ, khuôn mặt thì tròn tròn bụ bẫm. Cô nở một nụ cười thật tươi như chào cậu nhưng đáp lại nụ cười đấy là một cái lườm đáng sợ của cậu khiến cô sợ hãi túm lấy vạt áo của bố núp ra phía sau. Có vẻ như mẹ cậu bé kia nhận ra điều đó, bà thì thầm vào tai cậu như muốn cậu bé đó đi về phòng rồi bà tiến đến chỗ cô, nowr một nụ cười thật tươi như trấn an cô, giới thiệu về mình:
-Cô là Yukiko Kudo là mẹ của cậu bé cháu vừa gặp xong. Còn đây là Yusaku Kudo là bố của cậu bé đó. Cháu đến đây để chơi với nó đúng không? Thật xin lỗi vì nó đã lườm cháu, từ khi được sinh ra nó đã không có cánh. Đó là một thảm hoạ cho dòng dõi nhà quạ chúng ta cho nên ai cũng ghét nó khiến nó không có bạn bè, bị cô lập. Dần dần nó trở nên căm ghét mọi người và gi.ường như không tin tưởng ai cả.
Cô nghe mẹ cậu bé đó kể lại, khuôn mặt không còn sợ hãi nữa. Cô nở một nụ cười thật tươi đáp lại:
-Vậy cháu sẽ cho cậu ấy biết rằng sẽ không còn ai ghét cậu ấy nữa nếu cậu ấy không ghét mọi người và quan tâm đến họ!
Nói xong, cô chạy đi theo đường mà cậu bé ấy đi về. Chạy đến cuối đường, cô nhìn thấy một căn phòng khá to cùng với chiếc cửa sắt màu bạc được đóng chặt lại. Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng gõ cửa và ngay sau đó một tiếng mở cửa dữ dội vang lên và sau đó là khuôn mặt khó chịu của cậu con trai đấy. Cô nở một nụ cười tươi hơn trước, nói:
-Tớ là Ran Mori, tớ muốn làm bạn với cậu. Rất vui….
“Bịch!” Cô chưa kịp nói hết câu, một bàn tay liền ẩn cô ngã xuống, đó là cậu bé đó. Khuôn mặt cậu còn đáng sợ hơn trước, cậu hét lên:
-CÚT ĐI! TÔI KHÔNG CÓ BẠN! TÔI CŨNG KHÔNG CẦN BẠN! TẤT CẢ ĐỀU CĂM GHÉT TÔI! TÔI GHÉT TẤT CẢ!
“RẦM!” Cậu đóng cửa mạnh đến mức cô tưởng chừng như cửa sắp hỏng. Cú đẩy vừa rồi, cô thấy tê tê ở mông, đứng dậy, phủi bụi đi, cô nhìn về phía cánh cửa một cách khó chịu. Suy nghĩ một hồi, bỗng một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô. Nở một nụ cười đắc ý, cô lại gõ cửa một lần nữa. Lần này cậu lại mở ra, sát khí đùng đùng, hét:
-LẠI LÀ CÔ À?
Cậu vừa nói xong, cô đã ôm chầm lấy cậu, thì thầm vào tai:
-Nếu cậu không muốn tớ là bạn vậy tớ sẽ là vợ cậu!
Hả? Cô nói gì cơ? Cô muốn làm vợ cậu chỉ vì muốn chơi với cậu thôi ư? Cô không ghét cậu sao? Cô cũng là quạ mà! Cậu không có cánh thì cô cũng phải ghét cậu chứ! Thoáng đỏ mặt, cậu đẩy cô ra, khuôn mặt dịu dàng kèm theo giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước, cậu nói:
-Vậy thì vào đi!
Nghe thấy thế, cô liền chạy luôn vào trong, ngắm nghía căn phòng một lúc, cô tự nhủ. Căn phòng này không giống như các phòng khác, căn phòng này rất đơn giản, không có lấy một món đồ chơi, đồ dùng ngoài một chiếc gi.ường. Cô nhẹ nhàng ngồi lên gi.ường, đóng cửa lại sau đó cậu cũng nhanh chóng ngồi xuống cạnh cô. Thấy vậy, cô liền bắt chuyện với cậu ngay:
-Cậu tên là gì?
-Tôi là Shinichi Kudo-Cậu đáp, giọng vẫn đan xen chút lạnh lùng kèm theo chút bối rối
-Sao cậu lại ghét mọi người đến như vậy?-Cô hỏi, mặc dù điều này cô đã biết từ mẹ cậu nhưng cô vẫn muốn biết sự thật ra sao
-Vì họ coi tôi là một mối nhục nhã nhà họ quạ. Khi sinh ra họ quạ chúng tôi sẽ mọc cánh luôn nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có cánh. Cho nên ai cũng ghét tôi và tôi cũng rất ghét mọi người. Nhiều khi tôi tự hỏi bản thân mình liệu có khi nào tôi là con nuôi không? Người mà bây giờ tôi gọi là “bố”, “mẹ” có khi nào là bố mẹ ruột của tôi không? Nhiều lúc tôi cũng không biết nữa!-Cậu nói, nét mặt thoang thoáng chút buồn nhưng cũng không mất đi vẻ lạnh lùng trước đó
Thấy thế cô liền nở một nụ cười hiền nhưng không kém phần buồn bã, cô nói như thể an ủi cậu:
-Yên tâm đi, cậu nhất định sẽ là con đẻ của bố mẹ cậu! Tớ cũng từng bị cô lập như cậu cho nên tớ rất hiểu cảm giác, cảm xúc của cậu! Nhưng từ khi gặp cậu-có bạn mới tớ liền cảm thấy vui ngay!
-Chẳng lẽ có bạn mới vui lắm à?-Cậu hỏi với một vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên. Phải rồi từ trước đến giờ cậu chỉ xoay quanh sự cô lập, căm hận và trả thù thôi! Làm sao biết cuộc sống có những điều tươi đẹp thế nào!
-Ừ! Bố mẹ dạy tớ chơi nhiều trò lắm! Cậu có muốn chơi không?
-Được à?-Cậu hỏi lại, vẻ mặt vẫn rất ngạc nhiên
-Ừ! Hm…xem nào! Vậy mình chơi trò trốn tìm nhé!-Cô thốt ra với giọng đầy hứng khởi
-Là cái gì?
-Thì nó chơi như thế này này….
Cô bắt đầu phổ biến cho cậu. Lát sau, cậu gật đầu như đã hiểu rồi cả hai cùng chơi. Lượt đầu tiên là cô tìm. Úp mặt vào tường , đếm từ một đến mười. Đúng số mười, cô lon ton chạy đi tìm. Bụi cây, sau rèm cửa, sau thân cây,… đều không có cậu. Cô nghĩ thầm, bỗng quay về phía gi.ường, vén tấm ga trải gi.ường ra, nhìn vào trong gầm và đập vào mắt cô lúc này là cậu đang nằm trong đấy. Bị tìm thấy, nhìn khuôn mặt vui sướng của cô khi tìm ra mình cậu cũng mỉm cười theo. Phải! Đó là nụ cười đầu tiên của cậu. Cô quay ra nhìn, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Cậu không hiểu gì, quay ra đằng sau, không thấy gì , bèn hỏi:
-Cô nhìn gì vậy?
Cô nhìn cậu chăm chằm, nở một nụ cười với một vẻ mặt vui sướng, kêu lên:
-Cậu cười rồi! Cuối cùng cậu cũng cười rồi!
-Chẳng nhẽ tôi cười lạ lắm à?-Cậu nhíu cặp lông mày nhỏ nhắn lại, ngạc nhiên
-Tại vì cậu cứ mang cái bản mặt khó chịu, hận thù, chưa thấy cậu cười bao giờ nên bây giờ cậu cười tớ thấy vui lắm!
Cậu lại đỏ mặt lần nữa, vội vàng quay đi để giấu. Hai đứa chơi với nhau đến chiều. Trước cặp mắt ngạc nhiên của mọi người, không ai có thể tin được chỉ trong nửa ngày mà hai đứa đã có thể chơi với nhau mà Shinichi lại còn có thể cười tươi như vậy! Lúc về, cậu ra tiễn cô, vẫy tay chào và hét lại:
-MAI NHỚ SANG CHƠI VỚI TÔI NHÉ!!!
-Ừ!-Ran đáp lại kèm theo một cái gật đầu tỏ vẻ đồng ý!
Các ngày sau, ngày nào cô cũng đến chơi với cậu. Dần dần tính cách của Shinichi trở nên tốt hơn, thân với Ran hơn. Một hôm, Ran nhìn lên một ngọn núi, nơi mà bố cô và bố cậu hay lên đấy tập luyện. Cô hỏi cậu:
-Đỉnh núi kia cao thế sao bố bọn mình vẫn leo lên được nhỉ?
-Ừ! Tớ cũng thấy lạ!-Cậu đồng tình, đáp lại cô
-Mình leo lên thử đi!-Cô quay sang cậu, đề nghị
-Leo…leo thử?-Cặp mắt của cậu mở to, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên
-Ừ! Sao? Không được à?-Cô hỏi, khuôn mặt cô xịu xuống
-Được thôi!-Cậu mỉm cười đáp lại nhưng không phải nụ cười tươi tắn hoàn toàn mà là một nụ cười đan xen chút bối rối
Rồi hai đứa chạy ra ngọn núi đấy, trèo lên. Ngọn núi này tối thiểu là năm mươi mét, đối với một đứa bé ba tuổi, trèo lên là một việc rất khó. Trèo được một nửa, hai đứa mệt quá, ngồi thụp xuống đất, thở hổn hển. Nhưng một lúc sau, cả hai đã lấy lại được sức và trèo lên
-Còn một chút nữa thôi! Sắp đến nơi rồi!-Shinichi động viên
-Ừ!-Ran đáp lại
Cuối cùng cả hai đều đã leo lên được đỉnh núi. Nhìn từ trên xuống, quang cảnh thật đẹp. Lúc này, mặt trời sắp lặn, bầu trời gi.ường như được nhuốm một màu đỏ cam. Cô mỉm cười, hớn hở:
-Cuối cùng cũng lên đến nơi rồi!
-Ừ!-Cậu cũng đồng tình, nhìn về phía mặt trời lặn, những cơn gió nhè nhẹ lên mái tóc cậu. Cậu quay sang cô, khẽ gọi:
-Ran à!-Đợi cô quay ra, cậu nói tiếp-Cảm ơn cậu!
-Vì sao?-Cô nhìn cậu, ánh mắt ngạc nhiên
-Vì…vì đã làm bạn với tớ!
Cậu nói xong, tiến lại gần cô, đỏ mặt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Cô sững người, cũng đỏ mặt theo nhưng không may, cô vấp phải một hòn đá và ngã xuống. Cậu giật mình, vội vàng kéo lấy tay cô. Do cậu quá yếu và phản ứng quá bất ngờ nên cậu cũng bị rơi xuống. Bỗng, một điều đặc biệt xuất hiện, cậu…cậu đã mọc cánh! Ran nhìn thấy, cô vui sướng nói:
-Shinichi! Cậu…cậu mọc cánh rồi!
Cậu nghe thấy thế liền nhìn ra đằng sau, đúng là cậu mọc cánh rồi! Nhưng do chưa quen và cánh quá yếu nên cậu không kéo được hai người lên. Cậu nói:
-Tớ mệt quá! Có vẻ không nói được nữa!
Thấy vậy, đột nhiên một đôi cánh trắng thuần khiết xuất hiện trên người Ran, cô như phát hiện ra điều đó, sung sướng nói:
-Vậy thì tớ sẽ bay bằng cánh của tớ
Nhưng cánh cũng rất yếu nên chưa được bao lâu, cả hai lại rơi xuống. Đúng lúc đó, một người ôm chặt hai đứa vào lòng, đó…đó là bố của Shinichi-Yusaku Kudo. Ông nhìn hai đứa, mắng yêu:
-Người lớn còn không dám trèo lên mà hai đứa đã dám rồi! Thật là...-Rồi ông phát hiện Shinichi và Ran đều đã mọc cánh
Đáp xuống, không kìm nổi sự vui mừng của mình, vào đến nhà ông đã hét toáng lên, mẹ cậu cũng vậy, sau khi nghe thấy liền chạy lại ôm chầm lấy cậu vì vui quá. Tối hôm đó, cả dòng họ nhà Kudo mở tiệc rất hoành tráng. Bỗng bên tai Ran có tiếng gọi “Ran!” một giọng nói vừa quen, vừa lạ. “Ran!”Giọng nói đấy lại cất lên. Ah! Đau đầu quá! Tại sao cô lại đau đầu thế này? Tại sao cô không thể nhớ được người đang gọi cô? Càng nhớ, đầu cô càng đau như có hàng trăm mũi kim đâm vào đầu. Ơ! Người cô, cơ thể cô ướt nhẹp! Lạnh, lạnh quá”
Cô giật mình, choàng mở mắt, vừa rồi là mơ ư? Không! Không phải mơ! Đó là KÝ ỨC lúc BA TUỔI của cô! Mặt cô như người mất hồn. Hoá ra ký ức lúc ba tuổi của cô là như vậy sao? Cô và anh đã gặp nhau như thế ư? Cô là người chủ động yêu cậu sao? Cô mất nụ hôn đầu từ lúc ba tuổi ư? Tại sao rất nhiều điều lúc ba tuổi mà cô không nhớ ra? Trong lúc vẫn còn sốc, cô quên rằng Shinichi đang nhìn cô bằng một ánh mắt lo lắng, anh lay người cô, gọi mãi mới đáp một tiếng “Ơ!” nhưng sau đó cô vội lùi lại, hất tay anh ra, hét lên rồi chạy đi:
-QUÁ KHỨ MÃI CHỈ LÀ QUÁ KHỨ THÔI! CHẲNG QUA HỒI ĐÓ TÔI CÒN NHỎ CHO NÊN LỠ MỒM THÔI!
Cô chạy về phía cánh rừng phía trước, một cánh rừng hùng vĩ, rộng bất tận, có thể nói cánh rừng này một khi đã bước vào thì không thể tìm thấy lối ra. Chạy vào trong rừng, cô cảm thấy quang cảnh nơi đây thật lạ, những hàng cây cổ thụ lâu năm cao trọc trời, mọc san sát nhau che kín bầu trời trong xanh. Không một ánh mặt trời nào có thể lọt vào làm nơi đây trở nên tối tăm, lạnh lẽo. Thay vì tiếng chim hót trong trẻo thì tại đây là tiếng xào xạc của lá và từng đợt rít lên của những cơn gió. Không một loài vật nào xuất hiện ở nơi đây. Cô bỗng cảm thấy lạnh gáy như có một ánh mắt nào đang dõi theo cô, liền lúc đó cô vấp phải một vật nó tròn tròn, to và rất cứng. Quay lại để nhìn xem đó là vật gì ngay lập tức cô sợ hãi , vội lùi lại . Đó là một cài đầu lâu người . Cô lại cảm thấy kì lạ, nơi này không một bóng người, đến những loài sinh vật, động vật nhỏ nhất cũng không có vậy tại sao lại có lại có một đầu lâu ở nơi đây? Không lẽ… không lẽ người này bị lạc và chết vì đói khát? Không thể nào, cô vừa vào rừng chưa lâu mà, chắc chắn cửa rừng rất gần thôi nên người này chắc chắn vẫn ra được.Chẳng lẽ người này lại bị ám sát? Nếu vậy kẻ ám sát đó là ai? Nhưng hình như vẫn không phải bị ám sát, nếu ám sát thì hung thủ phải để người này vào sâu trong rừng chứ, đằng này lại để rất gần cửa rừng, người bị hại vẫn có thể trốn ra và những người vào thám hiểm vẫn có thể nhìn thấy người này. Vậy lẽ nào… đây…là Rừng Chết, là một khu rừng không có người hay động vật nào sinh sống. Không có ánh mặt trời. Cây cối thì mọc nhiều và cao. Một khi người nào bước vào thì có thể chết chứ không thể sống. Cô rùng mình rồi người run lên bần bật, nơi này quả thật rất giống Rừng Chết. Tự trách mình vì quá nông nổi nên đã bị như thế này, cô cố chạy về phía mình vào rừng nhưng càng chạy cô càng thấy khung cảnh rất khác. Cuối cùng, cô mệt quá, bất lực ngồi thụp xuống, nước mắt từ đôi đồng tử màu tím lã chã rơi xuống. Vậy cô phải chết ở một nơi như thế này ư? Nỗi sợ hãi trong cô đã át đi sự dũng cảm của Ran Mori thường ngày: một cô gái năng động, tự tin, hay cười còn bây giờ là một Ran Mori yếu ớt, bất lực và có phần vô dụng. Bỗng một điệu cười và một giọng nói vang lên:
-A~! Xem ta bắt được con mồi nào nào~!
Cô ngạc nhiên, khuôn mặt ngơ ngác nhìn, tìm xem người nói đang ở đâu. Giọng nói này rất giống giọng nói của một cô gái tầm tuổi cô. Một giọng nói thanh tao, lạnh lùng và có đôi chút điệu đà. Bỗng một cái dây thừng từ đâu xuất hiện, trói chặt tay và chân cô. Nỗi khiếp đảm trong cô mỗi lúc một nhiều, Cô lại đưa mắt đi tìm người vừa nói và không phụ lòng cô đi tìm, người đó ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô. Đó là một cô gái trạc tuổi cô, mái tóc ngắn nâu đỏ, xoã ngang vai, ánh mắt màu nâu toát lên vẻ lạnh lùng, cô ta mặc trên mình bộ váy đồng phục của trường Teitan, dáng người bằng cô. Cô ta tiến lại gần cô, bóp má cô bằng ngón tay của cô ta. Nhíu cặp lông mày lại, khuôn mặt của cô ta từ vui mừng chuyển sang kinh ngạc,ánh mắt ngay lập tức ẩn chứa nỗi hận thù, khoé môi cô ta cong lên lộ rõ vẻ khinh bỉ. *Bốp!* Cô ta ngay lập tức tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Một vệt đỏ in hình bàn tay hiện trên má trái của cô, rõ ràng đây là một cú tát không hề nhẹ. Bỏ khuôn mặt kênh kiệu ra một cách mãn nguyện, cô ta vênh váo, thốt lên bằng một giọng khinh người:
-Tại sao lại là cô? Tôi không ngờ một ngày ông trời lại tốt đến mức cho tôi gặp kẻ thù không đội trời chung của mình đấy!
Ran nhìn cô ta, cô ngạc nhiên, cô và cô ta đã từng gặp nhau ư? Nếu đã gặp rồi, vậy lúc đó cô đã làm gì mà cô ta hận cô đến mức nói cô rằng kẻ thù không đội trời chung của cô ta? Và cô ta là ai? Cô ta cũng là học sinh của trường Teitan giống cô hay cô ta chỉ mặc đồng phục giả để che giấu thân phận? Nếu cô và cô ta chưa gặp nhau thế lí do gì mà cô ta căm ghét cô đến như vậy? Hàng nghìn câu hỏi hiện lên trong đầu cô. Lúc này, cô mới lên tiếng, hỏi một câu với vẻ ngây ngô:
-Cô là ai và vì sao cô ghét tôi?
Khoé môi của cô ta lại cong lên lần nữa, ánh mắt thì lườm cô, khuôn mặt vênh lên. Những cử chỉ của cô ta càng làm cho cô thêm ngạc nhiên, trí tò mò bị khơi dậy. Rồi cô ta nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên, tiến về phía cô, bóp hai má của cô lại, cô ta nghiến răng và nói với một giọng mỉa mai:
-Tôi là ai ư? Nghe cho kĩ đây! Tôi-là-A-ya-me-Ha-ya-shi, học-sinh-năm-nhất-cấp-ba-như-cô-đó! Còn lí do tôi ghét cô ư? Một lí do rất đơn giản nhưng lại vô cùng quan trọng đó! Cô biết đó là gì không? Ha! Ha! Làm sao cô có thể nghĩ ra được chứ! Đó là vì cô và Shinichi yêu nhau mà tôi lại rất~~~~~ yêu Shinichi! Đó là lí do cô và tôi là kẻ thù không đội trời chung với nhau
Vì Shinichi ư? Tại sao lại vì anh chứ? Tại sao không phải vì một ai khác mà lại luôn vì Shinichi? Còn nữa cô không yêu anh. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng anh mới là người yêu cô. Cô là người “bị” yêu còn anh là người yêu đó. Nếu cái cô Hayashi gì gì đó mà yêu anh, cô sẵn sàng nhường anh cho cô ta luôn. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến chuyện nhường anh cho một ai khác, tim cô lại nhói đau, có lúc còn như bị bóp chặt lại cứ như đây là một việc hoàn toàn không được, nếu việc đó mà xảy ra cô sẽ bị đau khổ suốt đời. Cô ngước lên nhìn cô ta bằng một ánh mắt phản bác. Cô cãi lại và nhấn mạnh từng chữ:
-Nghe cho rõ nhé! TÔI-KHÔNG-YÊU-ANH-TA!!! Cho nên tốt nhất đừng lôi tôi vào chuyện tình của mấy người! TÔI-KHÔNG-LIÊN-QUAN-ĐÂU!!!
Bị bác bỏ ý kiến, cô ta cười hờ hững nhưng ngay lập tức một cái tát đau điếng nữa giáng lên má phải của cô. Cô ta trợn mắt, giọng nói lần này có vẻ như đang nguyền rủa cô, thở phì phò như một con trâu đang trong một trận chiến. Cô ta hét lên:
-CÂM MỒM!!! Cô bây giờ đang bị trói chặt thế kia không thể làm gì được tôi đâu! Cô chỉ là một con rối thôi! Vì thế cô không có quyền bác bỏ câu nói của tôi, cô càng không có quyền phủ định mình không yêu Shinichi và cô rất, rất, rất liên quan đến việc này!
Lại một cái tát đau điếng nữa giáng lên cô. Với mọi người, hai cái tát hoàn toàn là chuyện bình thường nhưng đối với cô đó là một việc sỉ nhục rất lớn với người đạt giải nhất karatedo cấp thành phố. Cô lườm cô ta bằng một ánh mắt căm hận, hai tay của cô cố gắng tuột khỏi sợi giây. Tay cô cựa quậy đến nỗi lỏng dây. Nhưng sợi dây thừng siết chặt làn da cô khiến nó đỏ và trầy xước. Cô cố hết sức cựa quậy và đúng như mong đợi sợi dây lỏng ra một chút. Cô vặn vẹo đôi tay khiến sợi dây rơi ra. Thầm chúc mừng mình, cô chỉ mong khi Hayashi lại gần, cô sẽ cho cô ta một cú đấm đền bù hai cái tát vừa rồi. Chỉ cần cô khiêu khích cô ta thì cô ta sẽ lại gần và giương một cái tát nữa cho cô và lúc đó cô sẽ đỡ đòn tấn công của cô ta rồi “tặng” một cú đấm trời giáng cho cô ta. Sau khi đã hài lòng với suy đoán của mình, cô giở một giọng điệu khiêu khích ra rồi mỉa mai một cách đáng sợ:
-Thế thì tại sao cô không thổ lộ với Shinichi đi! À…Hay là cô bị từ chối? Nhìn khuôn mặt của cô, tôi cũng đoán được chắc chắn cô bị từ chối rồi thì mới đi tìm tôi để gây sự chứ! Thôi, cô đừng theo bám Shinichi làm gì, người ta có thích mình đâu mà! Thà cưới người yêu mình còn hơn cưới người mình yêu đúng khoong~?
-CÔ CÓ IM ĐI KHÔNG???
Cô ta hét lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức, cặp mắt nảy lửa, hai bàn tay nắm chặt. Đúng như suy đoán của Ran, cô ta tiến lại gần cô và giương một cú tát thì bị tay cô giữ chặt lại. Tay kia của cô đấm vào bụng cô ả khiến cô ả văng đi khá xa, đập vào cây. Cởi trói ở chân ra, cô đứng dậy, phủi bụi trên cơ thể mình, xoa xoa hai má vẫn còn cảm giác đau, rát và hơi tê tê. Bỗng đàn nhện ở dưới chân cô từ đâu bò đến, bò ra chỗ của Hayashi. Có vẻ như bọn chúng đang tiếp thêm sức lực cho cô ta. Một lúc sau, phục hồi được kha khá sinh khí, cô ta đứng dậy, che má vừa vị cô đấm đi. Khẽ nhăn mặt, cô ta ngạc nhiên khi thấy Ran vẫn còn đứng đó. Bằng một giọng lạnh lùng, cô ta hỏi:
-Sao hả? Cô thoát được rồi cơ mà! Sao không chạy đi mà lại đứng đây?
Cô nhìn cô ta, đáp bằng một giọng nhẹ nhàng, đôi mắt liếc nhanh để quan sát kĩ xem cô ta là người thế nào:
-Vì tôi muốn hỏi cô chút chuyện!
-Sao hả?
Mặc dù bị một cú đấm của Ran nhưng tính tình cô ta vẫn rất ngang ngược, không coi ai ra gì, giọng nói thì còn chua ngoa. Nếu nói về con cái có ăn có học thức, được gia đình dạy dỗ tử tế thì cô ta sẽ không thể và không bao giờ được xếp vào loại đó. Trong khi cái tính tình ngang ngược của cô ta lộng hành, cách nói năng bộp chộp thì cô lại rất bình tĩnh, không còn phải sợ hãi khi đáp lại nữa, thẳng thắn trả lời:
-Thứ nhất, người kéo tôi xuống hồ, người chỉ huy ý định để tôi chạy vào trong rừng là cô đúng không? Thứ hai, cô là yêu quái nhện, chuyên đi hút sinh khí của những con nhện phải không? Thứ ba, tôi và cô chưa từng gặp nhau ở đâu đúng chứ?
Cô ta nhìn cô, khẽ nhếch mép, nở một nụ cười mỉa, rồi bĩu môi, nhún hai vai xuống đáp lại:
-Bộ mấy chuyện đấy cô nhất thiết phải biết à? Nếu cô muốn biết tôi sẽ cho cô biết nhé! Thứ nhất người đẩy cô xuống hồ và chỉ huy ý định để cô chạy vào trong rừng là thuộc hạ của tôi Kiego Yamada. Thứ hai, phải, đúng như cô nghĩ, tôi là yêu quái nhện chuyện đi hút sinh khí của của những con nhện kể cả nhện con, nhện lớn, nhện độc hay nhện không độc, nhện chưa chết hay nhện sắp chết tôi đều sẽ hút hết sinh khí của chúng. Sống trên đời này, kẻ mạnh phải đè bẹp kẻ yếu để chúng mãi mãi không thể ngoi lên được rồi mình sẽ là chủ nhận của chúng. Còn điều thứ ba, cô và tôi đã từng gặp nhau chưa á? Cái này tôi sẽ không trả lời cho cô đâu. Cô phải tự tìm hiểu đi! Nếu hết câu hỏi rồi thì tôi đi đay, tự ra khỏi rừng này nhé không thì Shinichi đang đến đón cô đấy!
Nói rồi cô ta rời, bỏ mặc cô ở đó, ngơ ngác nhìn theo. Cô ta một lần nữa nhắc đến Shinichi, nhưng lần này khác hẳn, trái tim cô không còn nhói đau như trước nữa mà lại đập thình thịch. Hai câu nói mà cô ta nhắc đến anh đều có chung một đối tượng nhắc nhưng lại khác nhau ở nội dung câu. Một câu nói rằng cô ta yêu anh khiến trái tim của cô nhói đau. Một câu lại nói anh đến đón cô làm trái tim cô xáo động. Tại sao từ miệng một người phát ra mà trái tim cô lại biểu hiện nhiều cảm xúc lẫn lộn quá vậy? Vì ai? Vì anh ư? *Ắt xì* Một cơn gió thổi qua khiến cô cảm thấy lạnh trong bộ đồ ướt sũng và nó làm cô hắt hơi. Nhưng nhờ tiếng hắt hơi đấy, người con trai đang tìm cô phát hiện được chỗ cô đang đứng. Anh chạy bằng toàn bộ tốc lực của mình để đến chỗ cô. Trong lúc đó, trời đang tối dần, trong khu rừng âm u không có lấy một ánh sáng mặt trời, chỉ lẻ loi có một chút ánh sáng từ điện thoại của cô, những cơn gió thì thổi mỗi lúc một mạnh như đang hành hạ cô. Cô bám vào thân cây, cố gắng nhấc từng bước một để đi, người cô run lên vì lạnh, hơi thở đứt quãng. Đúng lúc đó, anh tìm thấy cô trong bộ dạng khá thảm hại, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt, tay bám vào một cái cây để trụ vững, người ướt sũng. Anh tiến lại gần, bế cô lên, nhìn bằng một ánh mắt buồn rầu, anh nói:
-Tôi xin lỗi, vì tôi mà em phải khổ sở. Có phải do Hayashi và Yamada chỉ huy ý định của em để em vào rừng đúng không? Chỉ có hai người họ là làm những điều độc ác với em thôi!
Cố nhìn khuôn mặt đó để nhận dạng bằng đôi mắt yếu ớt của mình và ngay sau đó, khoé môi cô cong lên tạo thành hình bán nguyệt lộ rõ một nụ cười mãn nguyện. Là anh! Đúng là anh rồi! Đúng là anh đến đón cô rồi! Sau khi hài lòng về người cứu mình cô liền trả lời câu hỏi của anh bằng một cái gật đầu. Thấy vậy, anh khẽ thở dài, lẩm bẩm trong mồm: “Xin lỗi, Ran…” rất nhỏ rồi bay về nhà
Về đến nhà, anh cho cô xuống, để cô đi tắm. Mở tủ ra, lấy một bộ đồ, cô đi vào phòng WC đi tắm. Mở vòi hoa sen ra, làn nước trong suốt chảy từ đầu cô xuống tai, qua lưng và đến chân như đang gạt bỏ nỗi lo, xoá bỏ sự u phiền. Lát sau, tắm xong, bước chân ra ngoài, một mùi hương quyến rũ của cơm cà ri ập vào mũi cô. Bước vào bếp, cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc bàn ăn, trên đó toàn là những món mà cô thích. Nào là Sushi, nào là thịt viên Yakitori, nào là bánh hoa anh đào và không thể thiếu món cô thích nhất là cơm cà ri. Trong lúc cô đang chết mê chết mệt về các món khoái khẩu của mình thì anh hai tay chống hông, dạng hai chân ra cười một nụ cười hãnh diện. Cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhíu cặp lông mày lại, đầu hơi nghiêng nghiêng cô hỏi với một giọng ấp úng:
-Là…là…anh…làm hết…đó…hả???
Nghe thấy cô hỏi, anh còn hãnh diện hơn, cười ha hả. Anh nhìn cô bằng một cặp mắt tràn đầy niềm vui, miệng ngoác rộng ra vì cười, má hơi đỏ vì ngại. Anh trả lời bằng một giọng với khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội:
-Đương nhiên rồi! Ở đây chỉ có em với cả tôi, không phải em làm thì tôi làm rồi
Cô nhìn anh bằng một ánh mắt không mấy tin tưởng nhưng vẫn ăn thử. Mỗi cái cô thử một miếng cô cảm nhận được vị cay cay của cà ri, vị mằn mặn của thịt, vị ngòn ngọt của bánh và một vị rất đặc biệt của Sushi. Bỗng, điện thoại của Shinichi rung lên, có vẻ như anh đang có điện thoại. Hình như cô đang quan tâm đến người gọi cho anh nên quay ra nhìn chằm chằm vào anh lần chiếc điện thoại, bỏ dở bữa ăn. Nhấn nút “trả lời” anh khẽ nói:
-Alo!
-…
Không hiểu người đầu dây bên kia nói gì mà khiến mặt anh đỏ ửng lên và có lẽ “người đó” nói quá to khiến cô nghe thấy được làm cô từ bình thường sang ngạc nhiên ngay lập tức. Có lẽ người này đang có chuyện cần nói với anh, một chuyện rất đặc biệt!
~End chap 3~