[Longfic] Trái Tim Vô Tình Gọi Tên Anh

ta thấy ksv dạo này ít người đăng chap mới quá *trừ nàng thiên sứ đóng băng*, có hôm thì tung ra chap mới 1 loạt, hôm thì chẳng có nàng nào cả . haiz, mặc dù còn chưa đánh máy xong nhưng cứ đăng tạm lên một đoạn của part 2 vậy


PART 2:




-Shinichi Kudo, anh có thể cho em một chút thời gian của anhđược không? Em có chuyện muốn nói với anh.

Mười mấy giây sau khi nghe thấy lời nói của Aya , Shinichi đã thấy mình ở trong quán café. Chọn một chỗ ngồi đẹp nhất còn sót lại, Aya kéo tay Shinichi ngồi xuống,gọi 2 cốc café và rồi không gian bắt đầu trở nên …im lặng.

-Có chuyện gì thì mau nói đi._Shinichi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay_Tôi bắt đầu tính giờ.

Aya cúi gằm mặt xuống, dán mắt vào sàn gạch dưới chân.Cô thật sự khá ngại khi phải trực tiếp bày tỏ tình cảm như thế này. Tất nhiên,con gái ai chẳng muốn “trâu đi tìm cọc”.Nhưng cô cũng không thể ấp ủ tình cảm bấy lâu nay của mình mà không nói ra,cô sẽ ốm vì tương tư mất. Nghĩ vậy, cô hít một hơi thật sâu. Dù sao cũng phải nói 1 lần, dù kết quả có thế nào thì cô cũng sẽ chấp nhận. Phải, cô sẽ chấp nhận tất cả.Aya ngước mắt lên nhìn Shinichi :

-Em thích anh. Anh có thể cho em 1 cơ hội được làm bạn gái anh không?_Aya nói nhanh, giọng nói đầy dứt khoát.Nói xong, cô thở hổn hển,cố hớp mấy ngụm không khí xung quanh.

Shinichi thoáng bất ngờ vì câu nói ấy, nhưng rồi hắn lấy lại vẻ bình tĩnh, nụ cười nửa miện lại hiện hữu trên đôi môi. Tưởng gì đặc biệt chứ, đối với hắn,chuyện này quá nhàm rồi. Tự hỏi trên đời này, còn cô gái nào không chết mê chết mệt vì mình cơ chứ? Chắc chắn là không còn ai, hoặc là người đó đã lên thiên đường mất rồi!!! Shinichi thầm nghĩ và càng thêm tự mãn. Quay sang nhìn cô gái đối diện, hắn thấy cô đang lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng. Hừm đã thế, trêu cô nàng này một chút vậy.Nghĩ vậy hắn mỉm cười nhìn Aya :

-Tôi đồng ý_Shinichi mỉm cười gian sảo_nhưng với một điều kiện.

-Điều kiện gì?_Aya nhìn Shin với ánh mắt nghi hoặc nhưng rồi cô vội nói nhanh như sợ ai cướp mất lời nói của mình vậy_Anh cứ nói đi, em đồng ý tất. 1 thôi chứ 100 điều kiện em cũng làm được._Vẻ vui mừng và niềm mong chờ hiện sẵn trên khuôn mặt cô.

-Tôi đồng ý cho cô làm …”cái đuôi”khác của tôi nếu cô “chặt “được cái đuôi hiện tại của tôi._Shinichi nói,đôi mắt chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cô gái. Không hiểu cô ta sẽ phản ứng ra sao nhỉ?

-Anh nói vậy là có ý gì? Em không hiểu._Aya nói,ánh mắt đầy nghi hoặc, khó hiểu, thú thật cô hơi hiểu ra vấn đề nhưng cô không hiểu hết, cách dùng từ ngữ “cái đuôi” của Shinichi chính là điều làm cô không hiểu.

Shinichi nhìn Aya , định nói gì đó nhưng lại nhận thấy sự ngây thơ không hiểu gì của cô, hắn kìm nén không cho những từ ấy phát ra.Haiz, mà thôi, dù sao mình cũng là một người tốt, không nên kéo một con người vô tội vào mớ rắc rối này. Shinichi tự nhủ thầm rồi tươi tình hơn lúc nãy, Shinichi lại nở một nụ cười nửa miệng và tiến gần hơn một chút:

-Cô không cần phải hiểu,chỉ cần biết rằng tôi và cô sẽ không bao giờ hẹn hò với nhau. OK

Shinichi nói rồi nháy mắt,đứng dậy và đi ra khỏi quán trước thái độ sững sờ của Aya.Hỏi cô sững sờ vì điều gì ư? Không phải là vì câu nói ấy đâu nhé, dù sao cô cũng chuẩn bị tâm lý hết rồi. Cô sững sờ vi cái nháy mắt hớp hồn người khác ấy của anh,đôi má ửng hồng,tim đập rộn ràng.

Khi Aya tỉnh lại thì Shinichi đã đi ra khỏi quán tự lúc nào. Cô thở dài, mỉm cười sung sướng, anh ấy nháy mắt với cô! Ôi,tuyệt quá!! Ngày mai mình sẽ lại gặp anh ấy. Cô vui sướng nghĩ vậy mà không biết rằng điều đó sẽ không bao giờ được thực hiện.






Tại khu mua sắm Beika hiện tại đang là 2h chiều, nhộn nhịp và đầy náo nhiệt.Trong đám đông những người đi mua sắm, có 1 cô gái xinh đẹp tên Kimiko.Cái tên thật sự rất hợp với gương mặt cô, và cô khá tự hào về tên mình.(Kimiko trong tiếng nhật có nghĩa là tuyệt trần).Cô đang vui vẻ chọn lựa những bộ đồ thu đông hợp với thời trang năm nay.Bỗng nhiên, điện thoại cô rung lên và bắt đầu có tiếng nhạc-bài hát “Try Again”.Đặt bộ váy áo đang cầm trên tay xuống, Kimiko ngước nhìn điện thoại_là Miko, em họ cô.Kimiko khẽ nhíu mày, có chuyện gì mà em họ mình lại gọi điện vào giờ này nhỉ?.Cô khẽ lướt qua màn hình chiếc điện smartphone rồi áp nó lên tai:

-Alo?

-Chị à?Em Miko đây.

-Ừ, Miko à, em gọi cho chị có chuyện gì không?

-À,vâng.Chuyện là…_đầu dây bên kia ngập ngừng một chút rồi lên tiếng thắc mắc_Chị và anh Shinichi là người yêu của nhau đúng không?

Kimiko thoáng bất ngờ khi nghe câu hỏi ấy.Thật ra thì chỉ mình cô đơn phương thích Shinichi và bám theo anh, Shinichi chưa bao giờ để ý hay tỏ ra có tí xíu tình cảm với cô.Tuy nhiên, cô vẫn đi theo tán tỉnh anh vì dù sao anh cũng chưa có bạn gái, cô vẫn còn nhiều cơ hội.Quay trở lại hiện tại, Kimiko hít một hơi dài, nói:

-Đương nhiên rồi, anh ấy là bạn trai chị. Sao em lại hỏi vây?

-À, em hỏi cho chắc chắn ý mà.Em nói chuyện này chị đừng giận nhé, em chỉ muốn báo cho chị biết thôi:vài tiếng trước em nhìn thấy anh Shinichi đi cùng một cô gái vào quán café gần trường Đại học Toyato, hai người còn ngồi nói chuyện một lúc, anh ấy còn mỉm cười với cô ta nữa,mặt cô ta..bla..bla..

Kimiko vẫn đang nghe, khuôn mặt trở nên đằng đằng sát khí,tay siết chặt chiếc điện thoại. Đúng là tức điên mà, trước giờ Shinichi có bao giờ đồng ý cùng cô đi đâu đâu, cô luôn phải chủ động đến tìm anh, chủ động kéo anh đi chơi rồi lại bị anh từ chối thẳng thừng,bỏ đi một các phũ phàng. Ôi trời ơi!!! Máu ghen của Kimiko dồn lên tận não, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ phừng phừng.Cô hỏi lại, chất giọng trở nên vô cùng đáng sợ:

-Con bé đó tên gì? Trông như thế nào? Nhà ở đâu?

Kimiko nghe thấy tiếng trả lời bên tai, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.Thật may vì sự nghi ngờ của mình, em họ cô đã hỏi bạn bè và những người xung quanh về con bé đó.

-Lần này cô chết chắc rồi, Aya._Kimiko lẩm bẩm_Dám tiếp cận Shinichi của tôi,cô sẽ phải nếm mùi đòn.

30 phút sau, tại công viên Ningano, trong khu nhà vệ sinh công cộng, một cô gái trẻ xinh đẹp đang đứng. Cô đứng khoanh tay lại,hướng đôi mắt xanh màu trời ra bên ngoài, đôi môi khẽ nhếch lên, tận hưởng âm thanh khó nghe ở bên cạnh. Ở cạnh đó, một đám người cao to đang thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với một cô gái nhỏ bé, cô gái ấy tên Aya.

-Xin tha cho tôi…Bốp ..á…hu hu..tôi xin cô, xin cô đấy.. từ giờ tôi sẽ không làm vậy nữa.Tôi xin cô mà..hu hu.. tôi biết lỗi rồi._Aya vừa cố hết sức để van xin vừa phải tránh những đòn đánh đấm từ mấy tên mặc đồ đen đứng cạnh.

Kimiko nhìn cô gái đang run rẩy, trên gương mặt và khắp người cô là những vết bầm, vết xước, máu chảy dài từ miệng cô gái.Cuối cùng thì Kimiko vẫn là người duy nhất được phép theo đuổi Shinichi mà thôi, trên môi cô nở nụ cười đắc thắng. Tiến lại gần Aya, Kimiko ghé sát tai cô, gằn từng tiếng:

-Nếu-còn-có-lần-sau_Kimiko tự dưng tránh xa mặt Aya hơn một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt lo sợ của cô gái tội nghiệp_Tôi-sẽ-giết-cô.Nhớ đấy.

-Ưm, ưm,sẽ không có lần sau_Aya vừa nói vừa gật đầu như bổ củi.

Kimiko mỉm cười nhìn Aya rồi quay lại nhìn đồng bọn ra hiệu. Chỉ 1 phút sau, ở khu nhà đó chỉ còn một cô gái đang lết đi từng bước, quần áo cô đầy bụi bẩn, đôi môi đã được lau nhưng vẫn còn vương lại chút máu. Giờ cô chỉ muốn về nhà thật nhanh và…sẽ không bao giờ gặp lại Shinichi nữa…





Đã một tuần học ở ngôi trường mới, Shinichi thở dài, tưởng sẽ hay ho thú vị chứ, ai dè cũng giống như ngôi trường bên Mỹ.Đang đi thong dong , chậm rãi từng bước tiến về phía lớp học, bất giác Shinichi đưa tay lên nhìn lại chiếc đồng hồ.Thôi chết! Còn 1 phút nữa là giảng viên sẽ lên lớp,phải nhanh lên mới được.Hắn không muốn bị mang tiếng là học sinh đi muộn, một người không chút khuyết điểm như hắn không thể mắc một khuyết điểm ngớ ngẩn như vậy được, mọi người sẽ nghĩ sao về hắn đây? Vội rảo bước về phía lớp học, hắn vô tình đụng phải 1 bóng người, làm cuốn sách trên tay người đó rơi xuống, hắn vội nhặt lên và ngước lên nhìn, định bụng đưa trả người đó. Ran bị va phải người khác, có chút khó chịu, hôm nay là một ngày đặc biệt nên cô cũng cảm thấy tâm trạng không tốt bằng mọi ngày.Cô đưa tay nhận lấy cuốn tài liệu và ngước mắt lên nhìn, định nói lời xin lỗi.

-Ô, một sừng!

Ran ngạc nhiên nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn đầy khó hiểu, trợn lên nhìn anh, trong lòng lại nổi lên một chút khó chịu.

-Cậu vừa nói gì?

-À, tôi quên tên cô rồi.Nhớ mỗi cái sừng tê giác trên đầu cô nên~

Bốp.

Một cái tát đau điếng nhắm thẳng và gương mặt đẹp trai của Shinichi.

-Từ giờ ăn nói với phụ nữ cho đàng hoàng đi nghe chưa? Có óc mà không biết tận dụng gì cả. Ăn nói với phụ nữ thế à?

Ran nói, giọng như răn dạy rồi phủi tay, cô tiếp tục bước về phía trước, không để ý tới gương mặt đỏ như có lửa của Shinichi sau cái tát đó.Sau khi đưa tập tài liệu vừa rồi cho cô Jodie thay cho lớp trưởng, Ran bước về lớp.Cô nhớ về lịch trình hôm nay của mình. Hôm nay,cô phải đến một nơi.



:KSV@08:hôm nay là 1/9 nên ta chỉ có nghĩa vụ viết nốt chap 2 này thôi các nàng ạ! Chap 3: ĐÍNH HÔN
sẽ đăng vào tháng 10.:KSV@04:
 
Hiệu chỉnh:
Ôi chap mới hay quá đi, nhưng ngắn quá àk, mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng thấy bạn nói chap mới sẽ có vào tháng 10 tớ thấy hụt hẫng sao ấy, nhưng dù sao cũng hóng chap mới
 
thưa các nàng:KSV@01:, đầu tiên ta xin trân thành cảm ơn các nàng đã comt, khen chap mới của ta:KSV@05:, thứ hai ta xin thông báo với các nàng là chương 2 này rất dài, ta đã đăng như vậy mà còn chưa hết part 2:KSV@08:, dự là một đoạn dài dài bằng đoạn ta vừa đăng mới hết part này, và trong đoạn đó sẽ nói ra nguyên nhân để chap 3 còn đính hôn nữa chứ:KSV@04:!! ta sẽ đăng nó trước ngày 15/9 và sẽ chèn vào part này luôn !! tks các nàng nhé:KSV@03:
 
mừng nàng trở lại. :KSV@01:
Chap này đọc ta thấy thương cho aya. dù không phải nhân vật chính nhưng ta thấy dù sao cô ấy cũng tốt nên ta muốn nàng đòi lại cho cô ấy tí công bằng cơ.:KSV@18:

lâu nàng không đăng làm ta quên hết nội dung phải lật lại đọc từ đầu nè, hu hu:KSV@16::KSV@16:

Sao nhỉ chap này chưa thấy diễn biến gì cho lắm. có chăng chỉ là đoạn gặp gỡ của Shinran nhà ta thôi. Theo không khí thì chắc chắn sẽ là một cặp oan gia rồi.:KSV@05::KSV@05:

Nói chung ta cũng chẳng biết nhận xét chi nhiều. ta thấy chap này chẳng có mấy lỗi type. Căng hết mắt ra mà chỉ tìm được vài cái. hehe:KSV@07:

À ta không ngờ độ tự sướng của Shin lại tăng lên level max như thế nha. LẠi còn dám gọi Ran neechan của ta là một sừng nữa cơ đấy, lớn gan ghê.:KSV@09::KSV@12:

Dù sao nàng cũng mau mau đăng chap mới he, để ta còn có cái mà đọc nữa không lại quên luôn diễn biến fic thì khổ cho ta nha.:KSV@17:
:KSV@20:
 
@su_chibi ôi, tks nàng nhiều nhé:KSV@03:, ta không có ý định 1 sừng gì đó đâu, tất cả là vì ta bắt gặp 1 bức ảnh trên face có hình của shinran đang ở ngoài biển, Ran ôm shin từ phía sau và trên đầu không có 1 chiếc sừng nào mà bạn au của bức ảnh đó cứ khẳng định đó là Ran nên ta khá bức xúc:KSV@15:, bác GA đã nói chiếc sừng đó là đặc điểm phân biệt Ran với các nhân vật khác nên ta cho luôn vào fic của ta, thật ra thì nó không oan gia lắm đâu nàng:KSV@09:, mà ta cũng nói luôn là fic của nàng đến hôm nay là 1 tuần rồi đấy, liệu mà ra chap mới nghe chưa:KSV@07:không là ta sẽ mò vào tận tường nhà nàng đó:KSV@07:
 
@Duong Ngoc Huyen không phải oan gia hả nàng, thế mà đọc ta lại nghĩ như thế đó.

Cũng tại không khí ban đầu có vẻ hơi căng thẳng a:KSV@05::KSV@05:


thể theo yêu cầu đầy *đe dọa của nàng * ta đã cấp tốc ra chap mới:KSV@09:

Ta phải cố gắng lắm mới hoàn thành đó nha:KSV@18:
 
Nàng nói đúng, dạo này các ss rất ít ra chap mới, chắc tại vào năm học rồi. Ta cũng vậy nè chừ mới onl để com cho nàng. Part này hơi ngắn, cũng chưa có gì đặc biệt lắm nên ta không nói gì nhiều. Ta mong chap sau nàng sẽ viết dài hơn. Ủng hộ và hóng chap mới của nàng !!!
 
:KSV@01:ta tự thấy mình khá là đúng hẹn khi đăng part trước ngày 15/9. Part này rất dài, :KSV@08:tổng là 4945 từ OMG:KSV@19: , ta đã đáp ứng yêu cầu của nàng Angelran-neechan và nàng như xinh pro rồi đó nhá!! Ta cũng nhận thấy một vài khuyết điểm của mình trong các part trước nên đoạn #2 này của ta, ta miêu tả nhiều hơn, các nàng nhớ nhận xét xem cách hành văn của ta ổn chưa nhé!:KSV@04: Có thể coi chap 2 này là chap dài kỷ lục nhất không ta? Tổng part này phải là 8.000 từ rồi ý chứ:KSV@19:. trong #2 này của ta có 1 đoạn cảm động, các nàng đọc mà thấy nó không cảm động thì thông cảm cho ta nhé, khả năng viết fic buồn của ta chỉ có thế:KSV@17:!!








PART 3:



Về phần Shinichi sau khi nhận được cái tát đau điếng từ Ran, anh bị sốc trong vài giây, và giờ là cơn giận giữ bốc lên ngùn ngụt. Gương mặt đẹp như tạc nay tựa hồ phủ một lớp hàn khí,đôi mắt xanh màu trời hằn đầy gân đỏ nổi cộm lên,tròng mắt trở nên đục ngầu vì cơn tức giận. Từ nhỏ đến giờ chỉ có ba Shinichi mới có quyền đánh anh thôi, và anh luôn chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho những trận đòn ấy.Nhưng lần này lại nhận được 1 cái tát từ trên trời rơi xuống, không kịp phòng vệ gì cả.Cô là ai mà dám đánh anh như vậy chứ? Shinichi mặt đỏ phừng phừng, tay nắm thành quyền tiến thêm vài bước đuổi theo cô gái đi đằng trước, nhưng chợt nhớ ra điều gì,anh chạy vội về hướng ngược lại.Thật may, giảng viên bước vào lớp ngay sau anh.Phù! Mệt thật!! Anh ngồi thở hổn hển 1 lúc rồi bắt đầu lôi cuốn sách trong cặp ra, đặt lên bàn, giở một trang bất kỳ .Anh ngán ngẩm nhìn cô giáo rồi đánh ánh mắt ra ngoài cửa sổ, để mặc cho giảng viên đứng thao thao bất tuyệt trên bục giảng. Mặc kệ, anh đâu có hứng thú với đống bài vở này. Bây giờ mà có 1 cuốn truyện Sherlock Homle ở đây xem, anh sẽ đọc cho bằng hết, không bỏ sót 1 chữ nào. Nhưng ôi thôi! Giờ anh chẳng còn lấy 1 cuốn, bao cuốn truyện hấp dẫn của anh bị người cha côn đồ ấy đốt cả rồi còn đâu!! Nhớ đến người cha của mình, tự dưng ang lại nhớ đến chuyện lúc nãy. Thôi, không nghĩ đến nó nữa, càng nghĩ tổn hại cho sức khỏe. Tự nhủ như vậy, Shinichi lại quay sang nhớ tới những vụ án anh đã phá cách đây ít lâu.



Chiếc taxi dừng lại ở 1 khu nghĩa địa rộng lớn. Ran bước xuống xe. Hôm nay cô vận bộ đồ mang 2 sắc: đen và trắng. Chiếc váy hoa trắng và áo sơ mi đen với chiếc thắt lưng bằng chuỗi hạt làm duyên, trông cô thật sang trọng và không kém phần xinh đẹp .Sau khi dặn dò người tài xế chờ mình,Ran từng bước tiến vào trong.Cô không dùng chiếc ô tô của mình, bởi lẽ cô muốn ngắm quang cảnh bên ngoài cửa xe, muốn thả hồn mìn theo làn gió, mơ về những kỷ niệm đã qua với anh Aride thay vì tập trung lái xe.




Bây giờ là 2h chiều, tiết thời thật mát mẻ vì đã sang thu.Trong nghĩa địa, không 1 bóng người,cảnh vật dường như càng thêm phần lạnh lẽo.Điều này làm Ran thoáng chút rùng mình.Cô vốn là một người rất mạnh bạo, rất can đảm, nhưng cô vẫn có 1 nhược điểm mang tên:MA. Cố trấn tĩnh lại với cảnh vật trước mắt, Ran hít 1 hơi thật sau rồi từng bước tiến vào sâu hơn. Ôm bó hoa cúc trắng trên tay, cô rảo bước tiến gần đến 1 ngôi mộ. Cô cúi người xuống thấp dần rồi nhẹ nhàng đặt bó hoa lên mộ, ngước nhìn tấm ảnh 1 người con trai đã cũ, bên dưới là 1 dòng chữ được chạm khắc khá sâu: Aride Tomoaki, mất năm 24 tuổi.Ran khẽ chạm tay vào từng vết chạm khắc ấy, từng ngón tay run run, đôi mắt khẽ nheo lại. Aride, anh ở nơi ấy có tốt không? Cuộc sống của anh có vui vẻ không? Anh có còn nhớ đến em không? …Cuộc sống của em vẫn rất tốt. Chỉ trừ việc em không có bạn trai thì rất cả đều rất tốt! Anh hỏi em vì sao ư? Tất cả là tại anh đấy, Aride. Anh ra đi sao còn mang theo trái tim em nữa chứ?! Sao anh lại làm vậy? Anh thật tàn nhẫn…



Đẹp thay hai chữ chung tình
Quý thay mấy chữ mong mình có nhau !
Trời cao sao khéo đọa đài
Để tình kia đứt lệ dài tuôn rơi!




Ran vừa nói vừa khóc, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa không gian hoang vu, gió thổi rít từng cơn, chiếc váy trắng cũng vì thế mà đung đưa theo làn gió. Gió thổi qua làn tóc mây của người con gái ấy, như mang theo chút hương bạc hà hòa vào trong không khí âm u lạnh lẽo nơi đây.

~Flash Back~

-Thôi được, tôi đồng ý.Tôi sẽ cho cậu 1 cơ hội._Ran trả lời sau khi hít 1 hơi thật sâu,mắt không nhìn vào người đối diện.

-Thật sao? Cậu đồng ý làm bạn gái tớ?_Chàng trai đối diện Ran nhìn cô,hỏi thật nhanh như sợ ai cướp mất câu nói của mình, đôi mắt cậu ánh lên cái nhìn kinh ngạc, khuôn mặt trở nên rạng rỡ.Cậu không nghĩ là tình cảm của mình sẽ được Ran chấp nhận.

-Phải,tôi sẽ hẹn hò với cậu 1 thời gian,cho cậu 1 cơ hội và cũng là cho tôi 1 cơ hội ._Ran vừa nói vừa nhìn anh chàng này, cô cũng nên thế chứ nhỉ? Aride đã mất 2 năm rồi, mọi người đều khuyên cô nên quen bạn trai mới.Họ đều nói rằng nếu cô có thể quen 1 người khác, chắc chắn hình ảnh Aride sẽ xóa dần đi trong tim cô, sẽ mất dần sự hiện diện trong suy nghĩ của cô. Ran biết chứ, nhưng khi đó cô không muốn quên, cô muốn tìm kiếm hình ảnh của anh trong đống đồ đạc còn sót lại ấy,muốn nghe thấy giọng nói anh trong chiếc điện thoại … giờ cô cũng nên cho mình 1 cơ hội để quên đi anh. Ran cất chiếc điện thoại,tập album, những món vật dụng nho nhỏ mà Aride đã từng tặng cô vào 1 góc trong ngăn tủ, khóa lại và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ mở nó ra….


~End Flash Back~


Ran cười nhạt cho cái suy nghĩ 1 năm trước của mình, cô đã muốn quên, nhưng dường như Aride chưa muốn để cô quên anh. Sau khi hẹn hò với chàng thanh niên đó hơn 1 tháng, cô đã nói lời chia tay. Chàng trai thật sự rất buồn, cô thấy biểu hiện đó của cậu ta nhưng cô đâu thể làm gì khác? Cô đâu thể lừa dối chàng trai đó khi mà cô không hề yêu cậu ta? Có hẹn hò tiếp đi nữa thì sẽ chỉ gây đau khổ , áp lực cho cả 2 mà thôi. Kể từ đó, Ran quyết tâm không cho bản thân mình 1 cơ hội, không gây đau khổ cho những người con trai mà mẹ cô giới thiệu,cô đã phá tất cả các buổi xem mặt, từ chối tất cả những lời tỏ tình .Đó là cách tốt nhất cho cả cô và họ.




Một lúc sau khi những giọt nước mắt đã ngừng rơi, trời cũng dần về chiều, không gian vẫn ảm đạm như vậy.Ran từ từ đứng dậy, phủi phủi lại gấu váy .

-Hãy mãi mãi vui vẻ dù ở bất cứ đâu anh nhé!

Ran nói, nở 1 nụ cười buồn rồi từ từ rời khỏi nghĩa địa. Trả lại cho nơi đây sự im lặng vốn có. Xa xa nơi ngôi mộ Ran vừa ngồi, 1 hàng cây khẽ đung đưa, dập dìu theo làn gió.



Tiết trời đầu thu khá mát mẻ, gió hiu hiu thổi làm cho lòng người trở nên dịu mát.Nhưng với Shinichi thì không như vậy-anh đang ngồi trên ban công nhà mà cứ như đang ngồi ở hỏa lò. Hôm nay là 1 ngày đầy đen đủi với anh. Không những gặp phải một sừng mà anh còn bị cô giáo giảng đạo một hồi vì tội ngồi học mà không chú ý. Anh đâu có muốn học mấy cái lý thuyết về kinh tế chán ngắt đó, sao cứ phảo bắt buộc anh chứ. Shinichi lôi chiếc smartphone quen thuộc ra, nhấp vài ký tự rồi lại nhét vào túi áo. Một lát sau, chiếc điện thoại rung rung lên-có tin nhắn trả lời của tên Kaito.Anh đã thành công khi rủ rê thằng bạn đi vào quán bar Light.



7h tối, tại quán bar Light

Tiếng nhạc sập sình, ánh đèn mờ ảo trên vũ trường tràn ngập khắp quán. Trên 1 chiếc bàn nằm giữa quán bar, 1 ly rượu đầy vẫn chưa được uống. Kaito cũng không hề muốn thử chúng, anh chỉ đến và ngồi cùng Shinichi theo yêu cầu của cậu bạn. Ngay khi vừa nhận được tin nhắn của hắn, anh đã biết là hắn sẽ lại uống rượu và phàn nàn về điều gì đó. Qủa đúng như vậy, nhưng lần này, Kaito có vẻ rất hào hứng lắng nghe, bởi đối tượng lần này không phải là ngài Kudo đáng kính nữa mà là 1 cô gái xinh đẹp. Kaito vừa ngồi nghe vừa gật gù.Ừm, chẳng biết cô ta là ai nhưng mà cái cô “một sừng” này cũng khá lắm.Ôi, phải nói là cô thật là bá đạo quá đi!! Dám gây chiến với cậu bạn Kudo Shinichi đẹp trai có tiếng. Qủa là một người hiếm thấy nha!

-Này, cậu thấy sao? Tôi có nên cho một sừng một bài học?

-Ừm, nói đi cũng phải nói lại, người ta là con gái, sao cậu lại gọi như thế? Cậu quả là thiếu kinh nghiệm!- Kaito vừa nói vừa chẹp chẹp miệng. Lâu rồi anh mới có cơ hội được lên giọng với Shinichi, trong lòng anh có chút thích thú.

-Này, muốn ăn đấm hả? Bạn bè với nhau cậu không bênh, lại đi bênh người ngoài là sao? Mà tớ cũng có nhớ tên cô ta đâu. Cô ta rõ ràng là một sừng còn gì!!_Shinichi vừa nói vừa lườm cậu bạn bằng ánh mắt hình viên đạn.

-Thôi thôi, tớ đùa chút thôi mà._Kaito vừa nói vừa xua xua tay, cười cợt nhìn cậu bạn.

-Hừm.

Shinichi thấy điệu bộ đó của Kaito, trong lòng thấy nhẹ nhõm phần nào, vốn dĩ anh cũng không có ý định gây lộn với tên này. Bất chợt, anh nhìn về phía Kaito, ánh mắt đăm chiêu, đầy vẻ nghi hoặc, xen chút gì đó kinh ngạc, đầy ẩn ý…

-Này… đừng nhìn tớ như thế chứ?! Trông dê lắm!_Kaito nói bằng giọng đầy khẩn thiết, mắt nhìn chằm chằm vào phản ứng của Shinichi.Nói thật,nếu Shinichi định trêu chọc lại anh bằng ánh mắt đó thì anh xin đầu hàng vô điều kiện!! Anh không quen để người khác nhìn mình chăm chú như vậy, da gà da vịt anh bắt đầu nổi lên.

-Này, cậu…mới mắc bệnh này hả???_Kaito hỏi với giọng điệu đầy lo lắng

-Cậu điên à? Nói nhảm gì vậy? Bệnh gì?

Shinichi lúc này mới lên tiếng,nâng cốc rượu lên uống một ngụm rồi lại đưa mắt về phía Kaito,khoác tay trái lên vai cậu bạn, ngón tay phải anh giơ lên cao, chỉ về bên trái của Kaito-một góc khá khuất và tối của quán.

-Nhìn thấy cô gái kia chưa? Là một sừng đó!

Shinichi nói, mắt vẫn quan sát hành động của cô gái trước mặt.

-Thật hả? Cũng xinh đẹp đó chứ!

Shinichi liếc xéo cậu bạn rồi lại quay sang tu ừng ực ly rượu đang cầm trên tay. Nực cười, nữ sinh gương mẫu nhất trường mà cũng tới đây sao? Bỗng nhiên anh nhớ tới cái tát lúc sáng, bên má trái của anh khẽ giật giật. Nghĩ ngợi gì đó vài giây, anh đứng dậy, tiến về phía cô.




Tại 1 góc khuất trong quán bar, khác hẳn với không khí ở trung tâm quán, nơi đây thật yên tĩnh, Ran đang tựa lưng vào bức tường sau lưng mình, lắc nhẹ chiếc ly trên tay,làm chất lỏng màu đỏ đậm trong ly sóng sánh. Đôi mắt cô khép hờ,mơ hồ nhớ về 1 kỷ niệm xa xôi trong quá khứ. Ngày thường cô sẽ không bao giờ đến những nơi như thế này, nhưng hôm nay là 1 ngày đặc biệt mà. Cô tự cho phép mình đến đây uống rượu giải khuây.



-Chào,”một sừng”.

Ran giật mình quay sang bên cạnh-là tên sáng nay, Kudo Shinichi.

-Chào. Tôi có tên._Ran đáp lại, giọng nói có phần khó chịu, quay lại nhìn chiếc ly.

-Tôi biết_Shinichi trả lời, giọng lạnh tanh._Nhưng nhờ ơn cái tát sáng nay của cô, tôi sẽ gọi cô là một sừng.Mãi mãi gọi như vậy.

Ran quay sang, đánh ánh mắt sắc lạnh nhìn tên mặt dày bên cạnh, cô cảm thấy có chút gì đó bực bội. Nhưng mà…có sao đâu nhỉ? Dù gì thì cô và hắn cũng chỉ là bạn cùng lớp đại học, vị trí ngồi cũng cách xa, hơn nữa cô cũng chẳng bao giờ tiếp chuyện với hắn đâu, hắn gọi ra sao mặc hắn.

-Tùy cậu thôi.

Ran nói rồi với tay lấy chai Vodka chắt một ly rượu nữa và đưa lên miệng, tu ừng ực.



Shinichi nhìn cô đầy lạ lẫm, cô ta không phản ứng như hồi sáng sao? Anh hơi bực mình về điều đó, tiếp tục khích bác cô 1 lần nữa:

-Này, một sừng, sinh viên gương mẫu nhất trường như cô mà cũng đến những nơi như thế này hả?

-Mặc kệ tôi.

-Ôi, vậy cái danh hiệu kia là hữu danh vô thực hả?_Shinichi bỏ qua câu nói của Ran, tiếp tục dồn cô đến đường cùng.

-Còn lảm nhảm nữa là tôi cho cậu vào nằm viện, ăn cháo cả tháng đó._Ran cáu lên khi không gian yên tĩnh của cô bị tên này phá hoại.Mặt cô đỏ lên vì tức giận hay vì uống quá nhiều rượu? Không ai biết. Shinichi thấy gương mặt cô như vậy thì hơi hoang mang. Cô ta đang say, không tự chủ được bản thân, nhỡ cô ta thuận tay với lấy chai rượu rồi nhằm vào đầu anh mà thẳng tiến thì…Ôi thôi, đời anh coi như xong!!! Nghĩ vậy, anh rũ bỏ vẻ kiêu ngạo,hống hách trên mặt, không trêu chọc cô nữa mà đi về phía Kaito.



Kaito thấy Shinichi quay về chỗ ngồi thì kéo ghế ngồi gần anh hơn và hỏi han về cô. Nhưng Shinichi không để ý, ánh mắt vẫn hướng về phía cô.

-Bíp Bíp Bíp Bíp

Tiếng kêu chói tai của chiếc điện thoại vang lên, Kaito nghe máy rồi quay lại nhìn Shinichi:

-Tớ có chút việc bận nên về trước. Cậu ở lại vui vẻ nha.

-Ừm, về nha._Shinichi giơ tay ra hiệu chào với tên bạn rồi lại quay vào nhấp 1 ly rượu.Thỉnh thoảng đánh ánh mắt sang nhìn về phía Ran, trong lòng chắc mẩm: cô ta say rồi.



Ran đứng dậy, bước đi loạng choạng, mặt đỏ gay,hai hàng mi cong vút khép chặt vào nhau. Cô lần mò và đi dọc theo chiếc bàn, đồng thời bám vào nó để giữ thăng bằng, bàn tay còn lại đặt trên trán, cô khẽ lắc lắc đầu:có vẻ mình uống hơi nhiều thì phải.Bước đi của Ran trở nên loạng choạng sau khi đã rời khỏi chiếc bàn lúc nãy, đôi chân cô bước mà cứ như ríu vào nhau, cảm thấy chân mình dường như trở nên thật vô dụng. Đôi chân cô dần trở nên mềm nhũn,tâm trí cô giờ cũng đang ở nơi nao, không thể tập trung hay cố gắng bước tiếp,cô ngã khụy xuống,chiếc túi xách nhỏ cũng rơi và văng ra 1 chỗ.Cùng lúc đó cô cảm nhận được có 1 bàn tay đỡ lấy mình, đôi mắt cô cố gắng mở ra, nhìn lên.

-Aride, là anh phải không?_Ran vui mừng hỏi,miệng nở một nụ cười buồn.

-…

-Em biết là anh sẽ không bỏ lại em 1 mình mà.

-…

Shinichi ngạc nhiên khi cô gọi tên một người nào đó, định phân bua với cô, nhưng mà thôi, cô ta đang say, anh không điên mà đi cãi nhau với người say rượu.Nhưng rồi hắn lại bất ngờ khi thấy cô ôm lấy mình, bờ vai cô khẽ rung lên. Cô ta khóc ư? Shinichi tự hỏi, vô thức, anh vỗ vỗ nhẹ vào vai cô.Một lúc lâu sau, hắn thấy cô không còn khóc nữa.Ổn rồi, giờ anh có thể trở về nhà và không dính dáng đến cô, hôm nay thật là 1 ngày đen đủi, vừa sáng nay bị cô tát giờ lại phải ngồi dỗ dành cô. Đẩy vai cô ra, anh dự định khuyên nhủ cô, nhưng mà…cô ta ngủ rồi. Chết tiệt! Anh nói khi nhận ra rằng mình lại phải vác thêm một gánh nặng: đưa cô về nhà hoặc là gọi người nhà cô đến đón.





Shinichi lay lay cô dậy nhưng vô ích, cô uống quá nhiều. Anh đành với tay lấy chiếc túi xách của cô, anh tìm được chiếc điện thoại, lòng thầm vui mừng, anh mở máy và tìm tên trong danh bạ. Aride- cái gã cô ta vừa gọi tên, chắc là người quen rồi. Shinichi chắc mẩm và nhấp vào màn hình chiếc điện thoại cảm ứng.Sau vài giây đổ chuông, Shinichi nghe thấy có tiếng người, anh khẽ mỉm cười.

-Alô, tôi là Aride Tomoaki, xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp.

Haiz, tên này…có điện thoại cũng như không . Shinichi tự nhủ rồi lại tìm nhấn vào một số điện thoại khác, khá nổi bật. Sở dĩ anh chọn số này vì nhìn thấy bên cạnh là 1 người phụ nữ xinh đẹp và sắc sảo, bên trên còn ghi chữ:MOM. Anh áp điện thoại vào tai và chờ đợi.

-Alô, Ran hả con?_ đầu dây bên kia,giọng một người phụ nữ vang lên.

-À, vâng, chào cô, cháu là bạn học của một…à, là bạn học của Mori.

-Cậu ..là bạn học của Ran?_Bà Eri hỏi, giọng đầy vẻ hồ nghi_Vậy con bé đâu? Sao nó không nghe máy?

- Cô ấy uống say nên không thể nghe được.

-Vậy sao?_Bà Eri lơ đãng hỏi,rất nhanh trong đầu bà bây giờ đang lóe lên một ý tưởng khá là táo bạo. Bất chợt, đôi môi đỏ ấy vẽ lên thành một đường cong.

-Vâng, cô có thể đến đón cô ấy được không ạ?

-Xin lỗi cậu nhé, tôi bận rồi, cậu có thể đưa con bé về biệt thự giùm tôi được không? Địa chỉ là số 5 đường Beika._Eri nói nhanh, không để Shinichi kịp từ chối.

-À…vâng

-Mà này, cậu là người bạn nào của Ran vậy?

-Cháu là Kudo Shinichi, sinh viên mới chuyển về trường.

-Vậy à. Cảm ơn cậu nhé, tôi sẽ cố gắng thu xếp về biệt thự sớm.

-Vâng thưa cô.

Shinichi cúp máy, quay lại nhìn Ran,giờ lại phải đưa cô về rồi. Anh bế cô cho lên chiếc xe hơi hiệu Ford Focus màu đen sang trọng của mình và lái xe về phía đường Beika.




Giữa trời đêm mùa thu, trăng sáng rực rỡ soi sáng nền trời đêm đen tuyền huyền hoặc, một chiếc xe hơi đỏ đậm đang lao vun vút về phía khu biệt thự tại đường Beika.Trên xe, một người phụ nữ xinh đẹp và đầy sắc sảo đang ngồi, vừa lái xa vừa ngân nga theo nhịp điệu một bài hát. Thỉnh thoảng bà lại quay đầu, liếc nhìn tập hồ sơ được đặt trên ghế ngồi bên cạnh, miệng khẽ mỉm cười với ” ý tưởng sáng tạo của mình”.Cuối cùng thì bà cũng tìm được một người mà có vẻ sẽ hợp với con gái bà, xem qua hồ sơ thì cậu ta là con trai chủ tịch tập đoàn Kudo,là thám tử lừng danh một thời Kudo Shinichi lại là người chưa có bạn gái. Qua hành động gọi điện cho bà khi Ran say, bà biết cậu ta không phải kẻ cơ hội. Vậy là đủ yếu tố rồi. Vụ này, bà phải gán ghép cho thật hoàn hảo, chỉ được phép thành công.


Chiếc xe Ford Focus dừng lại trước cổng biệt thự nhà Mori.Căn biệt thự thật sự nổi trội so với những ngôi nhà xung quanh bởi diện tích 11.000 foot vuông của nó. Biệt thự có những phòng rất lớn được xây bằng đá tự nhiên,đồ trang trí lấy từ Indonesia,nội thất thủ công được thiết kế một cách sắc sảo với màu sắc tinh tế làm sáng bừng không gian u tối xung quanh,quanh biệt thự có bể bơi,thác nước, hòn non bộ,…quả là xứng tầm với danh tiếng của nhà Mori. Shinichi thầm đánh giá. Anh bước xuống xe và cúi đầu chào người quản gia. Như hiểu ý anh, người quản gia mở cổng lớn để anh lái xe vào trong biệt thự.

Ông bà Mori khá bận rộn với công việc nên thường ít khi về nhà,có thể nói rằng Ran là chủ nhân chính của căn biệt thự này.

Shinichi cùng bác quản gia dìu Ran lên phòng cô. Anh hơi bất ngờ khi đi xuống sảnh chính, anh đã thấy bà Eri đứng đó.

-Cảm ơn cậu đã đưa con bé về._Bà Eri nói và mời anh ngồi xuống ghế._Cậu uống ngụm nước cho đỡ mệt nhé.

-Cháu cảm ơn cô._Shinichi vừa nói vừa với tay lấy cốc nước và uống cạn.

-Cậu với con gái tôi học cùng lớp à?

-Vâng ạ._Shinichi trả lời rồi khẽ liếc nhìn đồng hồ, cũng muộn rồi.

-Thôi muộn rồi, cháu xin phép về trước._Shinichi đứng dậy chào bà Eri và bước chân ra về.




6h sáng tại biệt thư nhà Mori. Căn biệt thự rộng lớn

Trong một căn phòng rộng lớn và đầy đủ trang thiết bị, không khí thật yên tĩnh. Bên ngoài, tiếng chim hót líu lo,tiếng nói chuyện huyên náo, tiếng khởi động của những chiếc xe ô tô vang khắp cả khu phố, nhưng dường như,khoảng cách khá xa từ căn biệt thự tới khu phố kết hợp với cánh cửa sổ được đóng khá chặt khiến âm thanh không lọt được vào căn phòng. Và vì vậy, hai thân ảnh trên gi.ường, một nam, một nữ vẫn ôm nhau, say sưa ngủ, gương mặt đầy vẻ mãn nguyện.




-Reng Reng Reng…

-Ây za, tiếng gì vậy? Mất cả ngủ!_giọng nói trầm mang đầy vẻ cáu gắt của người con trai vang lên, xoay người sang phía khác, lấy hai tay bịt tai lại.

-Phải, phải._Cô gái nằm cạnh tán thành, xoay người giơ tay với lấy chiếc đồng hồ báo thức, tắt phụp một cái rồi lại quay vào trong. Vòng tay ôm chiếc gối ôm ưa thích mà cô vừa buông ra.Trong vô thức Ran lại tiếp tục chìm vào giấc mộng nếu như không có 1 bàn tay cứng rắn đặt vào eo cô. Mắt vẫn nhắm, cô tự hỏi, gối ôm mà cũng biết ôm lại người sao? Mà hình như lúc nãy cô còn nghe thấy có tiếng kêu cáu gắt! Ran chợt rùng mình khi nghĩ tới đây, lúc này, ý thức của cô đã trở về rồi.Cô lắc lắc nhẹ đầu, có vẻ cơn say rượu vẫn còn làm cô choáng váng, thật nhẹ nhàng cô chớp chớp mắt, từ từ mở to đôi đồng tử màu xanh tím nhìn về phía cái gối ôm với hi vọng đó không phải là…ma.

-Á Á Á Á Á Á Á Á Á

Ran hét lên khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hai con ngươi xanh màu trời nhìn chòng chọc vào mình.Trước mặt cô bây giờ là..một người đàn ông! Sao hắn có thể ngủ cùng cô được chứ? Không những vậy người đó còn là Kudo Shinichi-cái tên bạn cùng lớp đáng ghét của cô.Shinichi cũng hơi bất ngờ khi thấy Ran mở mắt. Anh vốn dĩ tỉnh khi nghe thấy tiếng trả lời đồng tình của một cô gái, quay lại nhìn, hóa ra là cô. Hơi bất ngờ nhưng anh chợt thấy hứng thú với gương mặt cô khi ngủ. Gương mặt cô thật đẹp vớ làn da trắng hồng mịn màng, đôi mi cong dài khép chặt, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào khẽ chúm chím. Anh quan sát Ran tới khi thấy cô khẽ cựa đầu, trong khi đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, trông thật giống một chú mèo con, và điều này làm Shinichi trở nên thích thú,càng chăm chú nhìn theo cử chỉ của cô.Anh chợt mở to mắt hơn khi thấy hai hàng mi cong vút của cô khẽ xao động, dần dần đẩy nhau ra xa và rồi, kết cục của sự tò mò ấy là đây. Anh nghe thấy tiếng hét chói tai từ cô. Ran ngồi dậy vớ lấy cái gối của mình, đập liên tục vào Shinichi mặc cho anh kêu oai oái.

-Oái! Cô làm gì vậy? Sao lại đánh tôi?

-Còn hỏi sao nữa hả? Cậu dám ngủ cùng tôi…Cậu là đồ dê xồm,đồ biến thái, đồ Sở Khanh….CHẾT ĐI!!_Ran kết thúc tràng giải thích của mình bằng cú đá Karate sở trường và rồi… người Shinichi tiếp đất một cách “nhẹ nhàng” nhất có thể!

-Cô có bị điên không hả? Tôi với cô chưa có chuyện gì xảy ra cả._Shinichi cáu giận, xoa xoa mông, cú hạ cánh vừa rồi có thể làm gãy xương sống của anh không chừng.

-Còn dám nói như vậy nữa hả?_Ran bước xuống gi.ường, tiến về phía Shinichi mặt đằng đằng sát khí. Mặc dù có thể chắc rằng giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao hắn cũng đột nhập vào phòng cô, có ý đồ xấu xa. Cô sẽ phải cho tên này một bài học.

-À, không…ý tôi là cô đừng nóng…cứ từ từ…chúng ta nói chuyện thân mật chút không được sao?_Shinichi mặt nghệt ra, miệng ú ớ khi nhìn thấy Ran lúc này, trông cô giận dữ đáng sợ hệt như con sư tử xổng chuồng vậy.

-À, còn dám đòi tôi “ thân mật” nữa hả?_Ran rít lên từng tiếng , tiện tay giơ nắm đấm về phía Shinichi khiến anh không kịp phòng ngự, lãnh trọn cú đấm Karate vào bụng.


Bụp

-Hự!_Shinichi kêu lên,mặt nhăn lại, thân người khụy xuống,tay ôm lấy bụng. Nếu cứ thế này không chừng anh sẽ phải bỏ mạng ở đây mất.Ôi trời ơi, anh ghét cô ta quá đi!!

-Thôi…thôi được rồi.. chúng ta coi như hòa…có chuyện gì cứ từ từ bàn bạc…

-Không phải nói nhiều,hạng người như anh…đáng bị đòn! _Ran nói và ung dung từng bước tiến về phía Shinichi, đầu lắc lắc, hai tay đan vào nhau,bẻ tay rôm rốp để khởi động.

-YAAAAAAA_Ran hét lớn, bàn tay tạo thành hình nắm đấm đang tiến về phía Shinichi.

-Dừng lại! Ran!

Tiếng hét của bà Eri khiến Ran giật mình, cô quay lại nhìn mẹ, tay vẫn giữ nguyên vị trí- cách mặt Shinichi chỉ vài milimet.Shinichi như chết đuối vớ được cọc, thở phào nhìn bà Eri đầy cảm kích.

-Mẹ, sao mẹ lại…

-Con mau thay đồ đi, còn cậu_liếc sang Shinichi_ Cậu xuống phòng khách cùng tôi.

Shinichi gật gật đầu tán thưởng, cuối cùng thì anh cũng thoát nạn rồi!! Ran đầy khó hiểu nhìn mẹ nhưng rồi cũng vâng dạ đi thay đồ. Bình thường mẹ cô rất ít khi về nhà, đã vậy còn không thắc mắc về sự việc ngày hôm nay nữa chứ. Thật không thể hiểu nổi bà.




Shinichi vừa xuống tới phòng khách nhà Mori thì đã thấy bố mẹ anh ở đó.Ông Yusaku liếc nhìn Shinichi bằng ánh mắt hình viên đạn mang đầy ý cảnh cáo rồi im lặng liếc nhìn bà Eri, khẽ gật đầu.

-Mẹ ơi, có chuyện gì thế ạ?_Ran vừa bước xuống từ trên cầu thang vừa nói, cô chợt nhìn quan và nhận ra ở đây không chỉ có mẹ mình_Mấy người này là… Kudo Yusaku, bác là chủ tịch tập đoàn Kudo phải không ạ?

Ran nhận ra ông vì cô cũng là con người có tiếng trong tập đoàn Mori, quan hệ kinh doanh của cô cũng khá rộng,hơn nữa, ông ta suốt ngày xuất hiện trên những trang báo về kinh tế - chính trị nên cô cũng biết đôi chút.

-Chào cháu._ông Yusaku nói và gật đầu nhìn Ran.

-Mẹ có chuyện muốn nói với con.Ngồi xuống đi._Bà Eri chỉ Ran ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh Shinichi.





Ran tiến thêm vài bước,xoay người, và ngồi lên ghế dài.Hiện tại cô đang ngồi bên cạnh Shinichi . Không gian trong căn phòng rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.Căn phòng vốn được xây dựng bằng đá tự nhiên, vốn đã rất mát, nay lại tạo cho Ran cảm giác gì đó se lạnh. Đôi mắt cô chăm chú nhìn bà Eri, chờ đợi, Shinichi ngồi cạnh cũng vậy, thỉnh thoảng anh liếc nhìn ba.Lòng đầy hồ nghi, tại sao ba anh lại ở đây và tại sao sáng nay khi tỉnh dậy anh lại thấy mình nằm trên gi.ường Ran.Shinichi khẽ lắc đầu ngán ngẩm-anh chẳng nhớ nổi tối qua anh đã lên phòng cô ngủ bằng cách nào nữa. Đến lúc này, bà Eri mới hắng giọng rồi ngẩng cao đầu hơn,nhìn thẳng vào Shinichi và Ran:

-Mẹ và bác Kudo đây đã quyết định: sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa. hôn lễ sẽ được tổ chức vào thứ 7 tuần sau.








Đôi lời au sau khi đọc fic:chắc hẳn các nàng sẽ thấy cái kết cụt lủn cho #2 này đúng không? sr các nàng nhé, nhưng mà chap 3 ta sẽ lý giải cho cái part này. Cái sự cụt lủn này cũng là sự bất ngờ của ShinRan chứ không riêng gì reader. Chap sau ta sẽ cho cả 6 nhân vật chính của mình lên sàn và dự là cũng sẽ rất dài!! chap sau ta sẽ ra vào 1 ngày trong tháng 10. Lời cuối , tks các nàng đã ủng hộ fic ta nhé:KSV@03:, nàng su vào nhận xét giùm ta đi, cả angel ran mori nữa nhé:KSV@04:.Thôi, ta lượn:KSV@20:
 
Hiệu chỉnh:
@Duong Ngoc Huyen giật tem,cướp phong bì ^^ cảm ơn bạn đã giữ đúng hẹn và cho ra lò 1 chap nóng hổi.Nói sao nhỉ: mình thích cái cách Ran tát Shin rồi răn dạy ảnh,cứ như sẽ là một dự báo về tình tiết sau này vậy.Bạn có nói chap này có cái kết hơi cụt,nhưng mình nghĩ rằng bạn đã làm một điều đúng đắn khi cho kết chap này như vậy,sẽ gây được trí tò mò cho các reader hơn.Nhưng mình tò mò:
-Việc Shinichi ôm Ran ngủ là tự nguyện hay có sự sắp đặt vậy :v
Chap này tạm ổn,cố gắng ở chap sau nhé.
 
@shinran luva nàng nghĩ là sao thì nó là vậy đó nàng :KSV@05: còn chap sau tháng 10 lận cơ nên nàng cứ bay nhảy qua fic của các ss khác đi nhá!! Ta còn chưa viết gì cho chap sau luôn, dự là kịch bản chap sau cũng rất là dài nên sẽ mệt lắm đây:KSV@08:
@Thiên thần của tôi ÔI, :KSV@16:mắt với chả mũi, :KSV@07:ta đã đọc lại để soát lỗi type mà nàng vẫn còn tìm ra lỗi type nữa. :KSV@08:chán thật :KSV@05:cơ mà nàng được đó, đoán ra ý đồ của ta rồi:KSV@05:, ta là ta thích 1 bà mẹ Eri ranh ma 1 tí:KSV@09:, bù lại bà mẹ Shin trong fic này khá là hiền (có bao nhiêu ác ông bố nắm hết rồi còn đâu) chap sau nữa là Ran và Shin sống chung rồi (theo ý của bà Eri ý mà):KSV@05: ta nói vậy để các nàng đỡ bất ngờ .
tks 2 nàng đã ủng hộ nhé:KSV@03:
@Angle ran mori phải phải, ta biết là nàng sẽ nói ta có lỗi type mà nhưng mà dài nên ta ngại tìm hì hì, nàng thật sự không biết vì sao lại như thế ư??? thế thì phải chờ chap sau lý giải thật rồi!! tks nàng nhé:KSV@04:
 
Chap mới chap mới :KSV@10: cuối cùng củng có chap mới :KSV05: ta hóng mãi. Chap này phải nói là quá đỉnh luôn, mà ta ko hiểu sao anh shin vs chị Ran lại ngủ chung:KSV@13:? Nàng giải thích cho ta nhá, tks nàng. Mà tới tháng 10 mới có chap à? Lâu quá nhưng ko sao học là trên hết. Ủng hộ nàng :KSV@04: à còn 1 số lỗi type nhé nàng. Hóng chap! :KSV@20:
 
Ế sao tui com trễ vậy nè, mấy người trên đó lấy tem vs phong bì hết rồi, hổng chịu đâu :( Chap này dài đọc đã lắm đấy nàng, tuy vẫn có lỗi type. Eri trong fic của nàng ranh ma ghê á. Chỉ tội nghiệp ShinRan sập bẫy mà không hay cũng không biết.
Mà sao nàng nói tháng 10 mới có chap mới vậy ??
 
*Đập cửa ghé fic nàng*:KSV@01:

Đầu tiên thứ lỗi cho ta vì ko thể com sớm hơn cho nàng *cúi đầu tạ lỗi*:KSV@08::KSV@18:
Cũng tại hôm qua máy ta bị hỏng mới sửa được ban nãy thôi *xoa đầu*:KSV@08:
Bây giờ là việc chính, vào đập phá fic nàng đây *chuẩn bị búa rìu*:KSV@07:

Báo ta nhận xét thì ta nói thế này: chap này của nàng rất dài (đó là điều ta rất thích), lời văn mượt hơn những chap trước chứ không lôm côm đâu nàng.
Thêm nữa cách nàng tạo tình huống cũng hay.:KSV@03::KSV@12:

Nhưng sao trong fic này ông Yusaku lại là *ông bố côn đồ* hả nàng *huhu*. Ta thích ông ấy lắm đó. Nàng nỡ lòng nào đạp nát cái hình tượng đẹp long lanh của ổng trong lòng ta hả?:KSV@15::KSV@16::KSV@15:

Mà ta là ta thích cái ý nghĩ của anh Kai về ánh nhìn của Shin mà ảnh nghĩ là nhìn mình ấy *cười gian*:KSV@05::KSV@05:

Bà Eri theo ta là không phải dạng vừa đâu đấy. Đúng là luật sư có khác nha. Đầu óc cũng lắm mưu mô "h.ãm hại" à quên giúp đỡ cho cái tình duyên của con gái mình lắm đấy nha *vỗ tay*:KSV@04::KSV@09:

Nhưng theo ta dự thì việc hai anh chị nhà ta chung chăn chung gối là do bà ấy sắp đặ . Chẳng nhẽ lại có bàn tay hỗ trợ của tý rượu hay thuốc mê hả nàng? *gãi đầu*:KSV@19:

Mà mấy câu chị Ran chửi anh Shin ta thấy có phần đúng đó nha. không biến thái mà tỉnh rồi còn không chịu dậy chuồn luôn ra khỏi phòng lại còn ngang nhiên ngắm con gái nhà người ta ngủ nữa chứ *đập bàn* đúng là *dê xồm* hehe
Nhưng mà không sao. Càng thế ta càng thích *đạp bàn lần 2*:KSV@05::KSV@09:

hèm, sau một hồi căng mắt đọc ta có phát hiện một số lỗi type của cái fic dài đằng đẵng này. *dụi dụi* hehe khổ mắt ta chưa *thút thít*:KSV@18:

Tóm lại ta phán luôn một câu ta thích fic này và càng háo hức chờ đợi cái fic sau *sắp gạch*

Nhưng sao tận tháng 10 vậy nàng. Như thế chắc cổ ta dài thêm mấy phân mất *đập bàn tập 3*

Dù sao ta cũng hóng nha. :KSV@12:

Xí quên, ra chap báo ta thật nhanh để ta còn chen chân vào giật tem nha. Đợt này cái thông báo của ta làm việc không được tốt cho lắm *gãi tai*
:KSV@20::KSV@20:
 
@như xinh pro hi hi,nàng vào comt giúp ta là ta vui rồi:KSV@09:, ta cứ nói vậy cho thoải mái , dư thời gian, nhưng cũng có trường hợp hoàn thành trước tiến độ mà nàng:KSV@05: và ta là 1 đứa ham hố lắm, nên chắc không đến 1 tháng đâu:KSV@05:
@Thiên Sứ Đóng Băng :KSV@06:ôi, lâu lâu mới thấy nàng ghé qua fic, nàng khen như vậy làm ta cười,:KSV@09: mắt zíp hết cả rồi,nàng cũng mau ra chap mới fic nàng đi nhé!! :KSV@05:ta đợi để vào cướp phong bì:KSV@04:
@su_chibi tặng nàng 1 like cho cái comt rõ dài của nàng!! ta không để ý đâu, nàng vào comt cho ta là ta mừng rồi.:KSV@05:ta là ta thích ông bố Shin như thế, thật ra ông du côn như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu con trai thôi mà, cũng vì gia nghiệp thôi mà, bố "du côn" như thế thì Shin mới trở thành người tốt được:KSV@05:mà ta lại thấy bà Eri cũng rất nhiệt tình, thích bà Eri như thế đó. ta hứa hẹn là tháng 10 nhưng mà cũng có thể là sớm hơn mà!! Chỉ là dọa tinh thần mang tính chất lừa tình chút thôi, câu chuyện về Shinichi và Ran và cả Shiho nữa, chap sau mới bắt đầu!!

:KSV@07:nàng mau ra chap mới Kim Chi Kỳ Nữ đi nhá!!
@metantei...TUNI ờ há, au quên mất là đoạn đầu như vậy đấy, au đã sửa lại từ ngữ rồi, đó là Heiji chứ không phải Kaito.:KSV@05:
 
Hiệu chỉnh:
Chào nàng!!!Ta đã giữ đúng lời hứa của ta rùi ha.Lỗi chính tả ở chương một và part1 part2 thì không nhiều.Tới part3 ta đã rất cố gắng căng con mắt ra mà không thấy.Fic của nàng rất hay lại còn hấp dẫn nữa.Ta thích thể loại như này lắm.:KSV@03:
Mà phần giới thiệu Ran hình như nàng thiếu chữ cổ phần sau 40% thì phải.Ta soi mãi mới thấy lun đó.Chương mới ta sẽ soi tích cực đó :KSV@02:
HÓNG CHAP MỚI CỦA NÀNG!!!!!!:KSV@03:
 
a yo
TUNI hận vì sao bây h mình mới thấy cái fic này nhỉ
hay hay
chút lỗi type k nhàm nhò j với nội dung cái fic này hết á
nhưng TUNI cho hỏi au tí xíu chuyện
sao một số nhân vật k thấy tí liên quan nào cả
vd
đoạn ở part 1 hay 2 j đấy
lại sao lại là Kaito làm Ran giật mình trong vụ hẹn hó với con trai Yamada
...




dẫu sao TUNI thấy thế đã rất hay
chúc Huyền viết tốt và ra chap đều đặn nhé
p/s:
nàng thấy ta để cái yêu cầu k liên quan ở nhà chưa
 
×
Quay lại
Top Bottom