Chap này dài quá, đang dịch nữa chừng lại gặp cúp điện nên mất dữ liệu.
Sau 15 phút ngồi gào khóc tiếng Tàu thì cũng phải ngồi dịch lại. Sắp tới chắc sẽ dịch chậm hơn vì mình sắp phải thi lên đai Taekwondo, hy vọng vẫn có người đọc.
Chap 4: Lặng lẽ rời xa
Đường về nhà tiến sĩ hôm nay sao xa quá ? Shinichi tự hỏi mình, cậu vẫn chưa nhận ra không khí trầm lắng này từ đâu mà có. Những vụ án phức tạp không làm khó được cậu, chỉ có trái tim phụ nữ là cậu không tài nào hiểu được. Mặc dù biết rằng Ran đang buồn lòng nhưng cậu vẫn cười gượng, tự nói với chính mình rằng tất cả chỉ là quá khứ, việc gọi nhầm Ran có lẽ sau này sẽ không xảy ra nữa. Cho đến khi bước vào nhà tiến sĩ, Ran ho vài tiếng và nói, cô hơi khó xử bởi cảm giác xa lạ trước Shinichi.
“Bác tiến sĩ, cháu bị ho một chút”
“Vậy sao ? Tại sao các cháu đến muộn thế ?” Bác Agasa cởi tạp dề ra, mỉm cười nói
“ Ayumi nói giờ học đáng lẽ đã kết thúc lâu rồi mà”
“À, ở trên đường cháu gặp phải một vụ án” Shinichi vừa cởi giày vừa giải thích
“A … một vụ án ! Conan, tại sao cậu không gọi cho bọn tớ ?”
“Cậu thật sự không gọi bọn tớ, Conan !”
Nhóm thám tử nhí vẫn vậy, không thể phủ nhận rằng ba đứa trẻ rất can đảm và cũng rất nhiệt tình khi tham gia điều tra vụ án. Ran luôn thân thiết với bọn trẻ nhưng so với Shinichi … dù sao thì cô đâu phải thành viên của nhóm. Bọn trẻ có thể yêu quý cô nhưng chúng không cần cô, người chúng cần là Haibara Ai – cô bạn cùng nhóm. Cô đâu phải là Haibara. Trái tim cô bất chợt rơi vào yên lặng. Vì Ran biết, người bọn trẻ cần quan trọng hơn người bọn trẻ yêu.
Đã lâu lắm rồi bác tiến sĩ không nấu ăn kể từ khi Haibara đến ở cùng ông. Hôm nay ông trổ tài vào bếp, cố ý mời Shinichi và ba đứa trẻ đến thử. Trên bàn ăn của tiến sĩ Agasa là vô số thức ăn vô cùng độc … lạ, một vài món đã cháy đen như than. Vừa nhìn thấy chúng, ai cũng phải lắc đầu ngao ngán. Và sự thật thì chỉ có Shinichi có can đảm làm “chuột bạch” thôi. Cậu gắp một món gì đó “lạ lùng lắm” cho vào miệng, khi thức ăn còn chưa trôi qua cổ họng mặt cậu đã biểu hiện một cảm xúc khó hiểu. Cậu nhíu mày, trợn mắt, … bọn trẻ hốt hoảng lo sợ.
“Không … Um …”
Ba chân bốn cẳng bằng tốc độ nhanh nhất Shinichi lao vào nhà vệ sinh để nôn thứ thức ăn không kém gì độc dược mà cậu vừa nếm.
“Cháu không sao chứ Shinichi-kun ?” Ông bác lo lắng chạy theo hỏi
“Không … sao ! Cháu ổn” Shinichi cười gượng đáp, cậu không bao giờ nghĩ rằng cậu đã nếm thử nó, thật là hối tiếc !
“Vậy cháu thử thêm vài món nữa xem có ăn được không ?” Bác tiến sĩ cười cười đẩy một cái đĩa khác về phía Shinichi.
Cậu nhanh chóng đổi sang vấn đề khác, đơn giản vì cậu sợ mình phải vào viện.
“ Bác tiến sĩ, bác không nấu theo công thức của Haibara sao ?”
“Có phải bác cố tình sáng tạo món ăn mới lạ không ?” Genta tiếp lời, đôi mắt vẫn nhìn vào những món ăn không thể gọi tên.
“Không biết Haibara có khỏe không ?” Ayumi buồn bã nói
“Hôm qua, ông gọi điện thoại di động cho con bé nhưng hình như con bé đã đổi số điện thoại. Thật là …”
Bác Agasa buồn bã thở dài. Ai-kun cháu có biết rằng mọi người rất nhớ cháu hay không ? Ông tự hỏi mình. Bác tiến sĩ biết đứa cháu gái của ông đang cố gắng tránh né điều gì, nên con bé mới quyết định đi xa như vậy. Nhưng Ai-kun, cháu có trốn thoát được trái tim của mình không ? Chẳng lẽ con bé không có ý định liên lạc với ông, với bọn trẻ hay sao ?
“Tiếc sĩ đừng lo lắng, để cháu hỏi bác Megure là sẽ biết”
Shinichi lấy điện thoại di động gọi cho thanh tra Megure. Cậu biết sau khi tiêu diệt tổ chức thì cảnh sát và FBI vẫn lo ngại về tàn dư của tổ chức nên không thể không quan tâm việc Miyano Shiho đi đâu, làm gì. Vì vậy chắc chắn hỏi cảnh sát là tốt nhất. Cậu đặt điện thoại trên bàn, cùng ngồi xuống với mọi người chờ đợi câu trả lời của bác Megure. Trò chuyện với nhau là việc làm duy nhất của họ vào lúc này, khi mà trời đã gần tối và mọi người vẫn tiếp tục đợi điện thoại. Tiếng chuông điện thoại reo vang như câu trả lời tuyệt vời dành cho họ vào lúc này, vui mừng, phấn khích, … thật khó có thể diễn tả được. Shinichi nghe điện thoại và ghi lại một dãy số vào trong bàn tay.
“Cô ầy hiện đang làm bác sĩ ở một bệnh viện tại London, thanh tra Megure đã cho cháu số điện thoại dịch vụ khách hàng của bệnh viện” .
Cậu không thể chờ đợi để gọi cho Haibara và ông bác Agasa cũng thế, họ còn chẳng biết gì về nơi ở và cuộc sống của cô hiện tại.
“Vậy chúng ta mau gọi đi !” Ayumi không giấu được niềm vui trong đôi mắt, reo lên đầy hạnh phúc.
“À !”
Cậu vội vàng ấn cận thận ấn số điện thoại. Trong lòng không khỏi lo lắng. Tiếng “Beep .. beep” vang lên từ đầu dây bên kia khiến cậu khó chịu, cảm giác trái tim như bị siết chặt đến nghẹt thở. Mọi người nhìn cậu cũng không khỏi hồi hợp chờ đợi. Điện thoại cuối cùng cũng được nhấc lên !
“Đây là bệnh viện Hoàng gia Tây London. Tôi có thể giúp gì cho anh ?”
“Vâng, tôi có thể nói chuyện với bác sĩ Miyano được không ?”
“Ok, xin chờ một chút”
Phía đầu dây bên kia kết nối khá lâu với điện thoại cố định tại văn phòng làm việc của Shiho. Nhưng Shinichi vẫn chờ đợi cho đến khi đầu dây bên kia trả lời
“Xin lỗi. không có ai nghe máy”
Cậu bỏ điện thoại xuống, lấy một tấm giấy note ghi lại số điện thoại trên bàn tay mình rồi gấp lại cẩn thận bỏ vào trong túi áo. Mọi người thất vọng nhìn cậu, chính bản thân Shinichi cũng cảm thấy không khá hơn tí nào, tâm trạng của mọi người lúc này rất tệ. Cậu giải thích với ba đứa trẻ và ông bác rồi rời nhà tiến sĩ đưa Ran về văn phòng thám tử. Trở vể nhà mình, cậu không hiểu vì sao mình không tài nào ngủ được, lúc này trời cũng đã gần sáng. Shinichi nằm dài trên gi.ường đầy mệt mỏi, một tay cầm điện thoại di động một tay cầm mảnh giấy note ghi số điện thoại nhìn chằm chằm nhưng ánh mắt lại xa xăm. Bàn tay không gần ngại ấn nút gọi …
Cô ấy không để lại địa chỉ, thay đổi số điện thoại. Có phải đây là cách cô ấy bắt đầu lại từ đầu hay không ? Cậu không muốn làm phiền cô nhưng … Có lẽ cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn như trước đây luôn nói rằng mình rất ổn, sống rất tốt, uống café thay nước và làm việc từ sáng đến tối ?! Tiến sĩ, Ayumi,… tất cả mọi người đều lo lắng cho cô ấy, cậu tự cho rằng mình nên gọi điện hoặc làm cách nào đó để tìm ra cô bạn Haibara. Đây là cách trấn an mọi người hữu hiệu nhất. Chỉ cần biết cô ấy sống tốt, mọi người sẽ yên tâm hơn. Vì vậy, cậu quyết định gọi lại lần nữa đến văn phòng làm việc của cô. Lần này điện thoại nhanh chóng được nhấc lên.
“Xin chào !” Một giọng nữ nói bằng tiếng Anh xa lạ ở đầu dây bên kia.
“Xin chào, tôi muốn tìm bác sĩ Miyano”
“Bác sĩ Miyano đang khám cho bệnh nhân ở các phòng bệnh, tôi là trợ lí của cô ấy. Anh có thể nhắn lại với cô ấy, tôi sẽ chuyển lời giúp anh”
“Ồ không, cảm ơn cô. Tạm biệt”
Gác máy. Trái tim cậu trầm xuống một nhịp, bởi cậu không tìm thấy cô không nghe được tiếng cô. Có vẻ như đến London, cô ấy đã cố gắng làm việc nên rất bận rộn. Đó là tất cả những gì cậu đoán được cho đến thời điểm này. Buồn ngủ, mệt mỏi, Shinichi buông chiếc điện thoại xuống. Trong đầu mơ màng nhớ về một quá khứ …
Flash back
“Kudo, cái này cho cậu”
Cô bạn thân tóc nâu đỏ đặt vào bàn tay cậu bé đeo mắt kính đẹp trai một viên thuốc. Trong mắt cậu là sự ngỡ ngàng
“Đây là …”
“Thuốc giải độc mãi mãi”
“Haibara cậu đã thành công ?!” Cậu nắm hai bàn tay cô hét lên hào hừng như một đứa trẻ.
“Uh, uống nhanh đi” Khuôn mặt cô ấy vẫn không để người khác nhìn thấy một chút cảm xúc nào.
Trong bàn tay cô nắm chặt một viên thuốc giải còn lại, viên thuốc dành cho cô. Ngước mắt nhìn theo cậu bạn thân chạy vội vàng về nhà, cậu rất vui đến nỗi có thể ngất ngây trong niềm vui cậu luôn chờ đợi, khao khát. Trong tâm trí Shinichi lúc này chỉ nghĩ về tin nhắn mà Ran gửi. Cậu không muốn lỡ mất cuộc hẹn với Ran vì vậy cần phải nhanh chân đến quán café Poirot.
End flashback
Lúc đó và cho đến tận bây giờ cậu nhận ra rằng mình chưa từng hỏi Haibara bất cứ điều gì về thuốc giải độc ngoài việc hối thúc cô ấy. Ngay cả lời cảm ơn cậu cũng chưa từng nói với cô, liệu có quá muộn màng để nghĩ về cảm xúc của cô ấy hay không ? Shinichi tự hỏi mình. Sau khi trở lại là chính mình cũng là lúc cậu quay cuồng với những vụ án mới và cậu không gặp cô ấy cho đến ngày nhận được một cú điện thoại của Haibara. Cô ấy đã hỏi cậu rằng cô ấy có nên tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng của FBI hay không ? Dù sao thì họ cũng lo sợ những thành phần khác của tổ chức vẫn còn sống. Tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng thì có lẽ sẽ phải ra nước ngoài, Shinichi đoán vậy. Cậu rất muốn hỏi cô ấy tại sao lại hỏi cậu bởi cậu muốn nói chuyện với cô. Nhưng có vẻ khoảng cách với nhà hàng xóm tuy gần mà xa, cậu sang và lúc nào cũng không gặp cô. Đôi khi ông bác tiến sĩ bảo cô ấy đi với Akai, lúc lại nói cô ấy đi xin việc. Và cho đến lần thứ hai họ nói chuyện với nhau … đó là ở sân bay. Rõ ràng cô ấy cố tình giấu cậu, để xếp đặt cho mình một số phận nghiệt ngã, trốn tránh không để cậu có một cơ hội mở lời. Bởi đáp án của Shiho có lẽ chỉ là khi cô thật sự rời đi, cô sẽ nói với cậu.
Shinichi nằm trên gi.ường, đắp chăn rồi lại tung chăn, trái tim đập loạn nhịp. Có gì đó như là sự khó chịu, bồn chồn hay lo lắng ! Mọi thứ đang khiến cậu mất ngủ. Buồn chán, cậu ngồi dậy nghĩ ngợi rồi cầm lấy điện thoại trên gi.ường ấn nút gọi lại. Tâm trạng chờ đợi rõ ràng không dễ chịu chút nào, chờ đợi không bao giờ là hạnh phúc vì tất cả cảm giác lúc này cậu đang cảm nhận chỉ là đau khổ. Vì tiếng “beep .. beep” trong điện thoại có chiều hướng kéo dài không tưởng.
“Kudo”
Giọng nói thân quen có chút lạnh lùng vang lên ở đầu dây bên kia, không phải giọng nói xa lạ của cô trợ lí. Mặc dù đã suy nghĩ rất lầu trước khi nhấc điện thoại lên để trả lời cậu, trái tim cô cũng không khỏi hỗn loạn. Nhưng ẩn giấu cảm xúc chính là thói quen và cũng là điểm mạnh của cô, Shiho luôn tự hào về điều đó bởi thật hiếm có ai nhìn ra được cảm xúc của cô. Đôi khi cô tự hỏi nếu cô không có khả năng đó thì cô có thể nghe theo trái tim mình hay không ? Nhưng đáp án vẫn là không, cô vẫn dùng giọng nói lãnh đạm gọi tên cậu.
“Kudo”
“Ah đúng rồi ! Sao cậu biết là tớ ?”
Ở đầu dây bên này đáp lại bằng giọng bất ngờ nhưng không giấu được niềm vui lẫn bối rối. Bàn tay Shinichi gần như không yên, cậu vò đầu tự hỏi mình điều gì đang xảy ra. Cậu không biết rằng cậu lúc này rất vui vì cô và cũng rất lo lắng cho cô. Shinichi cảm thấy không gian xung quanh mình lúc này như có trăm hoa đua nở, ong bướm bay lượn, cậu không biết phải làm sao ?
“Đồ ngốc. Tớ không biết số điện thoại của cậu sao ?”
Shiho có chút bực bội bởi giọng nói của cậu, giọng nói mang sự phấn khích và niềm vui không tả. Trái tim cô bất chợt cảm thấy ấm áp, cảm giác này có chút gì đó nhưng là không có thật.
“Oh .. oh .. tớ ……” cậu gãi đầu, cười như một đứa trẻ vì không biết trả lời làm sao ?
“Nếu tớ nhớ chính xác thì chúng ta cách nhau chín tiếng. Cậu nửa đêm không ngủ lại gọi cho tớ làm gì ?”
“Ah … không có gì !”
Cậu đủ thông minh để không lạc lối trong niềm vui, cô bạn thân sắp chất vấn cậu nên phải chuyển ngay một chủ đề khác.
“Bọn trẻ và bác tiến sĩ rất nhớ cậu. Chúng tớ muốn hỏi cậu sống thế nào ?”
“Cậu nói với mọi người tớ vẫn ổn”
“Đúng rồi, hôm nay chúng tớ đã được nếm thử tài nấu ăn của bác tiến sĩ. Ôi trời ơi !”
Shinichi quên cả việc lúc này là giữa đêm, vẫn vui vẻ kể về kỉ niệm khó quên vào buổi chiều.
“Tiến sĩ không sao chứ ?"
“Oh … oh ! Này, sao cậu không hỏi tớ có sao không ? Tớ suýt trúng độc chết vì món ăn của bác ấy đấy. Tiến sĩ không có ở đây nhưng bác ấy rất nhớ cậu”
“Cậu có thể giúp tớ dành nhiều thời gian hơn chăm sóc ông được không ?”
“Tại sao cậu không tự mình chăm sóc ? Tớ là thám tử, rõ ràng không phù hợp chăm người lớn tuổi…”
Cậu ngập ngừng, cuối cùng quyết định hỏi điều mà cậu muốn hỏi nhất
“Tại sao lại ra đi ?”
“Không phải cậu nói ra đi cũng là một điều tốt hay sao ? Bây giờ lại hỏi tại sao ?”
Cô bối rối, lần đầu tiên cô nhận thấy mình không hiểu cậu. Điều này trước đây chưa từng xảy ra.
Cậu bất chợt im lặng không nói nên lời. Bởi cô luôn nói lên câu quan trọng nhất của vấn đề, trong những vụ án trước đây khi họ cùng nhau điều tra, khi cậu bế tắc thì cô bạn cộng sự luôn có những gợi ý đáng giá. Nhưng bây giờ, họ bế tắc trong chính vấn đề của họ. Cậu có một cảm xúc muốn giết người.
“Cậu thật là không dễ thương chút nào !”
“Không có câu nào mới ah !”
Cô mỉm cười vui thích, trêu chọc cậu là niềm vui đầu tiên cô có. Ngay cả khi không nhìn thấy cậu thì cô vẫn cảm thấy họ vẫn như trước. Trước đây khi cô ở bên cạnh cậu, tại sao cô lại cảm thấy thứ cô đem lại cho họ chỉ là đau khổ ? Điều này không quan trọng, vì Shiho đã chọn rời xa cậu và sống một cuộc đời đơn độc.
“Hay thật ! cậu thật là ….”
Cậu không biết phải dùng từ gì, không biết mình nên nói gì. Có lẽ là ...
“ dễ thương ah”
“Cậu thật là … dễ thương ah !”
“Cậu thật sự … dễ thương ah !”
Shiho nghĩ ngợi một chút về câu nói mà cậu đang lập đi lập lại, miệng vẽ một nụ cười vui tươi. Niềm vui của Shinichi gần như đang lây lan vào trong trái tim cô nhưng Shiho không quên thói quen của mình. Cô lặng lẽ nói
“Được rồi, tớ muốn làm việc”
“Được, làm đi, tớ không làm phiền cậu nữa”
Đặt điện thoại xuống, Shinichi đã biết được điều cậu muốn biết. Cô ấy vẫn ỗn. Trong lòng cậu có chút an tâm. Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn vừa vang lên, cậu vội vàng mở điện thoại ra xem.
“Kudo, đây là số điện thoại di động mới của tớ. Điện thoại cố định tại văn phòng chỉ dành cho bệnh nhân trong bệnh viện dùng, cậu hãy bảo mọi người gọi cho tớ bằng số này”
Cậu do dự một lúc, trực giác thám tử cho cậu hiểu rằng “mọi người” tức là cậu, tiến sĩ và ba đứa trẻ. Bất giác mỉm cười.
“Cô ấy rất dễ thương”
Cậu nhanh chóng nhắn tin trả lời dí dỏm
“Tớ biết rồi, tớ sẽ nói với “ mọi người”
Và ở bên kia đại dương, Shiho mỉm cười … bởi cô biết ở đầu dây bên kia “mọi người” đang cười.
Có lẽ họ không phải là người thẳng thắng nhưng họ là những người thông minh có thể hiểu nhau qua trò chơi chữ này, những điều mà chỉ hai người có thể hiểu. Và bởi vì quá hiểu nhau nên một người chấp nhận … lặng lẽ rời xa