- Tham gia
- 27/11/2014
- Bài viết
- 765
Chap 7: Chờ cầu vồng sau mưa
Thời gian đôi khi cũng là một ảo thuật gia tinh nghịch, tình yêu chân thật cũng có thể theo thời gian mà phai mờ.
Và như thế, một tình yêu xa xôi chỉ có thể trở thành những kỉ niệm đẹp trong tâm trí mỗi người.
Nếu kí ức có thể giống như những tin nhắn trong điện thoại di động, chỉ cần bấm nút xóa là có thể quên tất cả mọi thứ thì chúng ta cũng không cần cố gắng như vậy. Vì lúc này đây mọi thứ thật dễ dàng.
Hôm nay, trời lại mưa. Khí hậu tại London vào mùa đông mang màu sắc u ám. Gió từ biển mang theo khí lạnh và những đám mây xám mù mịt trên không trung xếp tầng tầng lớp lớp che khuất ánh nắng mặt trời khiến không khí càng thêm ẩm ướt. Shiho kéo tấm rèm cửa sổ màu trắng nhìn ra ngoài phố, đường Baker dưới màn mưa mang một nét đẹp buồn vô hạn. Bây giờ cô đã được thấy vẻ đẹp của London – xứ sở sương mù rồi. Và đột nhiên khung cảnh ngoài trời lúc này làm cô nhớ đến mùa đông ở Tokyo. Trong trí nhớ của cô, tuyết tại Tokyo rơi rất sớm, những bông tuyết đầu mùa trắng xóa như hoa anh đào trắng rực rỡ.
Cầm lấy chiếc ô màu tím nhạt viền ren trắng của mình. Cô bước ra phố thưởng mưa. Bước dọc theo vỉa hè trãi sỏi, cô thơ thẩn đi dạo như một công chúa trong chiếc áo khoác dạ trắng như tuyết rất tao nhã mà cũng đầy tinh tế.
“Ah !”
Ai đó trượt chân va vào cô, vì đang yên lặng ngắm mưa, thả hồn vào khung cảnh u buồn nên cô bị bất ngờ, đánh rơi chiếc ô màu tím xuống đường.
“Xin lỗi … xin lỗi !” Chàng trai vội vàng nói và nhanh chóng ngồi dậy nhặt chiếc ô cho cô.
Shiho bị ngã xuống đất, tuy rất đau nhưng cô cần phải cố gắng ngồi dậy. Vô thức cô níu chặt một bàn tay đưa ra trước mặt mình để đứng dậy. Lau vội những giọt mưa rơi trên quần áo, chợt cô thấy hình như mưa không rơi xuống mình nữa. Shiho ngước nhìn người đang đừng trước mặt. Thì ra là anh. Mưa rơi ướt đẫm khuôn mặt anh nhưng vẫn không thể che khuất khí chất hoàng gia Anh Quốc, trên mái tóc nâu vàng là vô số giọt nước li ti đang phát ra ánh sáng long lanh.
“Là anh !” Shiho bất ngờ.
Trước khi cô nhìn anh, anh đã nhận ra cô. Làm sao có thể quên được một cô gái tuyệt vời như vậy, ấn tượng về cô trong anh không dễ phai mờ. Bởi anh còn nhớ rõ vụ án tại bệnh viện một tháng trước đây, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, ấn tượng ban đầu không gì tuyệt vời hơn khi cả hai cùng tham gia điều tra một vụ án. Hôm đó anh chỉ kịp nói với cô lời tạm biệt mà thôi, trở về nhà trong tiếc nuối anh chưa bao giờ nghĩ rằng giữa London rộng lớn này họ sẽ gặp lại nhau. Và điều đáng mừng là sau một thời gian cô ấy không quên anh. Cô ngước nhìn anh đầy bối rối bởi hiện tại họ đứng cạnh nhau dưới một cái ô. Khoảng cách rất gần đủ để khiến cô bất chợt đỏ mặt.
“Xin lỗi !” Anh cúi đầu nói không che giấu vẻ mặt ngượng ngùng.
“Anh đã xin lỗi rồi mà !” Cô đáp lại thản nhiên.
“Lúc nãy là vì tôi làm em ngã, còn bây giờ là vì tôi đã trót làm hỏng chiếc ô của em”
Bây giờ Shiho mới chú ý lí do vì sao anh lại không cầm ô theo cách bình thường. Đó là chiếc ô mà ba đứa trẻ mua tặng cô lúc còn ở Nhật Bản. Tiếc thay vì cú rơi mạnh làm chiếc ô bị hỏng khiến anh chàng phải vừa túm chặt lại phải giơ tay thật cao để che cho cô.
“Không sao ! Không ai nói với anh rằng ở London thì luôn luôn cần mang theo ô sao ?” Cô nghiêng đầu cười nhẹ nói.
“Tôi có đem. Nhưng lúc nãy tôi đã cho hai cô gái không có ô mượn rồi.”
Hakuba cười đáp lại Shiho. Nói thật về điều đó có thể sẽ khiến cô chế giễu anh, nhưng chắc chắn anh sẽ gây cho cô ấn tượng tốt. Nghĩ đến điều này Hakuba không thể không tự hào rằng mình thật thông minh.
“Vậy là tự anh tạo cho mình rắc rối thôi !”
“Nếu tôi có một chiếc ô, tôi sẽ không chạy dưới mưa để rồi va vào em. Và chúng ta sẽ không ở gần nhau như bây giờ”
Anh nói với giọng trêu đùa với cô, tuy vậy đây không hẳn là lời nói đùa mà còn là suy nghĩ của anh về cuộc gặp gỡ tình cờ của họ lúc này.
“Tôi không quen anh”
Shiho cảm thấy mình đang rơi vào tình thế bất lợi vì bị anh chàng này trêu chọc và quan trọng hơn là mặt cô có dấu hiệu đỏ dần lên. Cô nắm lấy chiếc ô đã hỏng của mình và lạnh lùng quay lưng bước đi. Không quên để lại một câu trêu chọc anh.
“Rắc rối của anh đang đến với anh” Cô mỉm cười vui thích khi làm anh bối rối.
Hakuba nhìn theo ngơ ngác, anh vẫn chưa hiểu điều gì. Nhìn quanh anh nhận ra ngay hai cô gái đã mượn ô của mình.
“Anh Hakuba, thật may mắn chúng tôi đã tìm thấy anh !” Một trong hai cô gái thở hổn hển nói
“Anh Hakuba, đây là ô của anh. Cảm ơn anh !”
“Anh Hakuba, anh rất tốt !”
…
Những lời cảm ơn và khen ngợi đó anh ước gì Shiho không nghe được, nhưng cô chưa đi xa vì mãi loay hoay với chiếc ô hỏng. Hakuba lịch sự đối đáp với sự hâm mộ của hai cô gái. Anh lại nhìn theo Shiho và nhận ra rằng cô đã đi khá xa. Anh vội vàng nói lời tạm biệt để đuổi theo kịp với cô.
“Anh không thích những cô gái hâm mộ anh hay sao ? Tại sao lại đi theo tôi ?”
Shiho bỗng nhận ra chiếc ô màu đen của anh ở trên đầu nhưng vẫn nhìn thẳng về phía trước và bước đi.
“Làm sao ? Nếu tôi không đuổi theo, chẳng phải em sẽ rất thất vọng sao ?” Anh bình thản đáp lời.
“Xem ra anh nghĩ rằng bản thân mình rất quan trọng nhỉ !” Cô xếp chiếc ô màu tím nhạt đã hỏng lại.
“Không phải sao ? Vậy là ai đó đã dừng lại nhưng không dám quay lại nhìn tôi phải không ?”
Shiho bước đi nhưng lí trí cô đang chết lặng, rõ ràng không nên xem thường thám tử. Anh chàng này thấu hiểu cô một cách đáng ngạc nhiên, lúc này Shiho như bị nuốt mất lưỡi vậy, chẳng thể nói được gì vì thật ra đã bị anh nói trúng tim đen. Dù họ chỉ mới gặp nhau hai lần nhưng dường như đã quen nhau rất lâu vậy. Có lẽ anh ấy sẽ chẳng có một đối thủ nào với chỉ số IQ và EQ cao như thế.
“Sao anh lại đến đây ? Trong bệnh viện hay khu phố của tôi có một vụ giết người sao ?”
“Vị hôn thê của con trai viện trưởng hẹn tôi đến văn phòng để nhờ tôi tìm chồng chưa cưới, cô ấy miêu tả li kỳ như một vụ bắt cóc. Nhưng tôi biết nếu anh ta ở quanh đây, thấy tôi đi cùng em thì chắc chắn anh ta sẽ xuất hiện”
“Oh !”
Cô không thể phủ nhận rằng anh chàng thông minh này đang lợi dụng cô tìm người. Đây cũng là một cách hay nhưng nghĩ đến việc phải gặp Dean quanh đây cô không còn thấy việc này thú vị chút nào cả.
“Anh ta bị bắt cóc, mới hôm qua anh ta còn lảng vảng theo tôi”
“Hình như em cảm thấy phiền lòng về điều đó, vậy sao em không tìm một người bạn trai ?”
Anh mỉm cười tinh nghịch nhìn cô, hy vọng tìm thấy gương mặt bối rối đỏ bừng của cô như những cô gái khác.
“Đó không phải việc của anh” Cô thờ ơ đáp lại khiến anh có chút hụt hẫng, sự thật cô ấy có vẻ không dễ bị lừa.
“Tôi chỉ có lời khuyên thế thôi, nhưng em không nghe theo tôi thì tốt hơn. Nếu bác sĩ Miyano Shihio xinh đẹp thế này có bạn trai, hẳn phải có rất nhiều người hâm mộ phải đau khổ vì em”
“Anh quá khen rồi !”
Shiho bất chợt nở nụ cười khiến anh chàng đi bên cạnh cảm thấy bầu trời u ám kia trong giây phút này bỗng trở nên trong xanh đến lạ thường, rõ ràng cô ấy đang khiêm tốn nhưng giọng điệu lại có chút vô tư tự hào. "Xinh đẹp như hoa, tĩnh lặng như nước" đó không phải là câu nói để miêu tả cô ấy sao ?
“Uh, đúng vậy …”
Hakuba hơi bối rối khi nhìn Shiho. Anh không hiểu tại sao cô ấy bình tĩnh và thông minh hơn hẳn so với những cô gái cùng tuổi khác. Cô ấy không quan tâm về những điều mà những cô gái cùng tuổi thường yêu thích. Trong mắt anh, những cô gái khoảng tuổi anh chỉ có thể yêu thời trang và thần tượng một ca sĩ nào đó. Nhưng cô gái ở cạnh Hakuba lúc này không giống như thế, cô ấy chỉ lặng lẽ khóa mình trong một thế giới, có thể là trong quá khứ đã từng bị tổn thương chăng ? Là một bác sĩ, có lẽ cô ấy đã nhìn thấy quá nhiều bệnh tật và cái chết trong cuộc sống,… Anh không biết và cũng không muốn tìm hiểu, điều anh muốn chỉ là đưa cô ra khỏi đó. Bởi anh nhìn thấy sâu trong ánh mắt xanh biếc của cô là nỗi buồn khôn tả, những mệt mỏi và thất vọng, thậm chí là đau khổ. Anh muốn giúp cô nhưng lòng lo lắng cô sẽ cho rằng anh đối với cô chỉ là thương hại. Điều này thật không tốt !
“Vụ bắt cóc đó anh điều tra đến đâu rồi ?”
Cô nghiêng đầu vô tình bắt gặp ánh mắt nâu của anh. Trong đôi mắt là những cảm xúc lẫn lộn khiến cô tự hỏi có phải là vì cô ? Có phải anh đã nhìn thấu được điều gì chăng ? Đứng trước anh, khả năng che giấu cảm xúc của Shiho có vẻ không hiệu quả đối với một thám tử có chỉ số EQ cao, chắc hẳn anh đã nhận ra điều gì đó từ cô và đây là điều Shiho không mong muốn.
“Oh, đã điều tra được. Anh ta chỉ là muốn vị hôn thê của mình lo lắng nên muốn đùa một chút cho vui, thật là anh ta hẳn đã không nghĩ đến an toàn cho vợ chưa cưới của mình, chạy khắp nơi đi tìm anh ta.”
Hakuba quay mặt đi xấu hổ tìm cách thoát khỏi ánh mắt của cô, anh tự mắng mình thật bất lịch sự khi mãi suy nghĩ mà vô thức nhìn cô chăm chăm.
“Đúng là trò trẻ con. Vậy anh đã nói với cô ấy chưa ?
“Ah”
“Anh không nghĩ rằng nên để họ tự giải thích với nhau thì tốt hơn sao ?”
“Em đang lo anh ta bị từ hôn à ?”
“Tôi không muốn anh ta làm phiền tôi thôi !”
“Có lẽ họ sẽ tự giải quyết với nhau ! Chắc sẽ tốt thôi”
“Nếu vậy cô ấy cần phải có một tấm lòng nhân hậu bậc nhất”
“Em không thích đùa sao ?”
“Bởi vì cảm giác bên trong tâm hồn quan trọng hơn vẻ bề ngoài rất nhiều”
“Chắc chắc là vậy, nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu mà …” Anh nhìn cô tươi cười nói.
“Oh, quá khen rồi !” Shiho bất giác mỉm cười, một nụ cười chân thật khiến con tim anh rộn ràng.
“Cách đây hai con phố có một cửa hàng café rất ngon”
Anh nói vu vơ nhưng trong lòng đang cầu mong một lời đáp lại.
“Và anh đang trên đường đi đến đó”
Cô đoán đúng, chỉ là khiến anh thất vọng khi cô đã không nói điều mà anh ao ước. Một lời đồng ý, một sự nhiệt tình, đó là điều Hakuba mong ước được thốt ra từ miệng Shiho. Nhưng lúc này đây anh thấy cô bắt đầu cười nhiều hơn, dù anh cho rằng anh chẳng giúp được gì nhưng trong lòng bỗng cảm thấy hạnh phúc. Cô ấy có cách quan tâm người khác rất độc đáo nhưng cũng thích che giấu cảm xúc, mọi thứ từ cô như một bí ẩn. Là thám tử, đương nhiên anh sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm những câu trả lời.
“Sao em lại đến London ?” Hakuba nói thăm dò.
“Không biết nữa !”
Cô cho phép mình bỏ qua câu hỏi mà chính cô cũng không dám thừa nhận câu trả lời. Bởi Shiho ra đi là vì Shinichi và hạnh phúc của cậu ấy.
“Làm sao lại không biết ?” Anh nghiêng đầu hỏi.
“Thì là không biết ! Có quá nhiều con đường để chọn và người ta vô tình quyết định một điều gì đó không cần lí do chăng ?”
Thật ra cô chỉ có một con đường để chọn, ra đi … rời khỏi người cô yêu hoặc cô cho rằng đã từng yêu và đang cố gắng quên đi. Lấy lại cho mình sự bình tĩnh trong tâm hồn và biết đâu cô lại nhìn thấy một con đường khác, đó cũng là một ý hay.
“Còn anh thì sao ?”
“Tôi đến đây du học từ lúc còn rất nhỏ nhưng tôi quen biết cảnh sát hoặc là họ cần sự giúp đỡ của tôi. Cũng không biết nữa ! Vì vậy tôi hay tham gia điều tra vụ án”
Lại là một thám tử, một học trò của Sherlock Holmes. Còn có tài năng đọc được suy nghĩ, đoán trước hành động của người khác, thích đi theo cảnh sát để tham gia điều tra,… Tất cả mọi thứ nhắc cô nhớ lại …
“Thật là giống nhau !” Shiho buộc miệng thốt lên.
“Giống nhau ?”
Anh hỏi lại ngỡ ngàng không khỏi bất ngờ khi cô trả lời mà không cần nghĩ ngợi điều gì.
Shiho cố xua đi suy nghĩ về những điểm giống nhau giữa anh chàng đi bên cạnh và người trong trí nhớ của mình. Cô cần tìm một lí do phù hợp để biện hộ cho việc mình lỡ lời.
“Giống như Sherlock Holmes” Cô xoa xoa bàn tay cố quên đi một lời nói dối.
“Thật sao ?”
Anh hỏi lại nhưng có vẻ tin tưởng, cô không biết vì sao anh lại tin nữa. May mắn thay lúc này cô nhìn thấy căn hộ của mình chỉ còn cách họ ba bước chân.
“Đến nhà tôi rồi !” Cô mỉm cười nhìn anh, bàn tay đút vào túi áo khoác lấy vội chìa khóa cửa.
“Àh, nhà em …”
Anh nhìn theo bước chân cô và ghi vào trong đầu căn hộ nhỏ, sơn trắng và có khung cửa sổ màu xanh lam. Số 21 đường Baker.
“Bye …”
Anh nói với giọng có chút hụt hẫng, tay cho vào trong túi áo rồi bước đi chầm chậm, đôi môi quên mất nụ cười. Cô nhìn theo bóng dáng anh, trong lòng mơ hồ một nỗi buồn, nhớ lại một lần Kudo nói với cô rằng “Nếu cậu không vui thì cũng đừng khiến người khác buồn”. Nhưng Shiho vẫn chưa có đủ can đảm để có thể làm người khác vui, cô cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa cầm trong tay, đứng tần ngần trước cửa nhà mình. Chợt cảm thấy dường như có người đang dõi theo mình nhưng lại không có ý định đến gần. Cô ngước lên. Anh vẫn đứng ở đó nhìn cô, tay cầm chiếc dù đen dưới cơn mưa giá lạnh đầu đông, cười với cô nhưng trong nụ cười ấy đang giấu đi cảm xúc của mình. Hít một hơi thật sâu, Shiho đặt chiếc ô màu tím xuống bên hiên nhà rồi bước vội đến gần anh.
“Tôi rất thích café”
“Àh !” anh vẫn ngơ ngác chưa hiểu ý của cô.
“Không phải anh đang trên đường đến quán café đó sao ? Đưa tôi đi”
Và thế là cô bước sang cạnh anh, họ cùng nhau song hành dưới cơn mưa mùa đông London.
Mưa dần dần không còn rơi nữa. Mưa rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Shiho đi dưới cơn mưa nhưng cô không mang theo chiếc ô bởi vì anh đã có ô. Chiếc ô màu tím nhạt bị hỏng của cô, từ nay cô sẽ lãng quên nó như là một phần kí ức. Dù điều đó khiến trái tim sẽ đau nhưng từng đây về sau … Shiho biết mình không còn buồn nữa và cô cũng sẽ không để ai buồn vì cô. Cơn mưa kéo dài suốt vài giờ đã tạnh và có lẽ sau cơn mưa sẽ nhìn thấy cầu vồng … phải không ?
Thời gian đôi khi cũng là một ảo thuật gia tinh nghịch, tình yêu chân thật cũng có thể theo thời gian mà phai mờ.
Và như thế, một tình yêu xa xôi chỉ có thể trở thành những kỉ niệm đẹp trong tâm trí mỗi người.
Nếu kí ức có thể giống như những tin nhắn trong điện thoại di động, chỉ cần bấm nút xóa là có thể quên tất cả mọi thứ thì chúng ta cũng không cần cố gắng như vậy. Vì lúc này đây mọi thứ thật dễ dàng.
Hôm nay, trời lại mưa. Khí hậu tại London vào mùa đông mang màu sắc u ám. Gió từ biển mang theo khí lạnh và những đám mây xám mù mịt trên không trung xếp tầng tầng lớp lớp che khuất ánh nắng mặt trời khiến không khí càng thêm ẩm ướt. Shiho kéo tấm rèm cửa sổ màu trắng nhìn ra ngoài phố, đường Baker dưới màn mưa mang một nét đẹp buồn vô hạn. Bây giờ cô đã được thấy vẻ đẹp của London – xứ sở sương mù rồi. Và đột nhiên khung cảnh ngoài trời lúc này làm cô nhớ đến mùa đông ở Tokyo. Trong trí nhớ của cô, tuyết tại Tokyo rơi rất sớm, những bông tuyết đầu mùa trắng xóa như hoa anh đào trắng rực rỡ.
Cầm lấy chiếc ô màu tím nhạt viền ren trắng của mình. Cô bước ra phố thưởng mưa. Bước dọc theo vỉa hè trãi sỏi, cô thơ thẩn đi dạo như một công chúa trong chiếc áo khoác dạ trắng như tuyết rất tao nhã mà cũng đầy tinh tế.
“Ah !”
Ai đó trượt chân va vào cô, vì đang yên lặng ngắm mưa, thả hồn vào khung cảnh u buồn nên cô bị bất ngờ, đánh rơi chiếc ô màu tím xuống đường.
“Xin lỗi … xin lỗi !” Chàng trai vội vàng nói và nhanh chóng ngồi dậy nhặt chiếc ô cho cô.
Shiho bị ngã xuống đất, tuy rất đau nhưng cô cần phải cố gắng ngồi dậy. Vô thức cô níu chặt một bàn tay đưa ra trước mặt mình để đứng dậy. Lau vội những giọt mưa rơi trên quần áo, chợt cô thấy hình như mưa không rơi xuống mình nữa. Shiho ngước nhìn người đang đừng trước mặt. Thì ra là anh. Mưa rơi ướt đẫm khuôn mặt anh nhưng vẫn không thể che khuất khí chất hoàng gia Anh Quốc, trên mái tóc nâu vàng là vô số giọt nước li ti đang phát ra ánh sáng long lanh.
“Là anh !” Shiho bất ngờ.
Trước khi cô nhìn anh, anh đã nhận ra cô. Làm sao có thể quên được một cô gái tuyệt vời như vậy, ấn tượng về cô trong anh không dễ phai mờ. Bởi anh còn nhớ rõ vụ án tại bệnh viện một tháng trước đây, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, ấn tượng ban đầu không gì tuyệt vời hơn khi cả hai cùng tham gia điều tra một vụ án. Hôm đó anh chỉ kịp nói với cô lời tạm biệt mà thôi, trở về nhà trong tiếc nuối anh chưa bao giờ nghĩ rằng giữa London rộng lớn này họ sẽ gặp lại nhau. Và điều đáng mừng là sau một thời gian cô ấy không quên anh. Cô ngước nhìn anh đầy bối rối bởi hiện tại họ đứng cạnh nhau dưới một cái ô. Khoảng cách rất gần đủ để khiến cô bất chợt đỏ mặt.
“Xin lỗi !” Anh cúi đầu nói không che giấu vẻ mặt ngượng ngùng.
“Anh đã xin lỗi rồi mà !” Cô đáp lại thản nhiên.
“Lúc nãy là vì tôi làm em ngã, còn bây giờ là vì tôi đã trót làm hỏng chiếc ô của em”
Bây giờ Shiho mới chú ý lí do vì sao anh lại không cầm ô theo cách bình thường. Đó là chiếc ô mà ba đứa trẻ mua tặng cô lúc còn ở Nhật Bản. Tiếc thay vì cú rơi mạnh làm chiếc ô bị hỏng khiến anh chàng phải vừa túm chặt lại phải giơ tay thật cao để che cho cô.
“Không sao ! Không ai nói với anh rằng ở London thì luôn luôn cần mang theo ô sao ?” Cô nghiêng đầu cười nhẹ nói.
“Tôi có đem. Nhưng lúc nãy tôi đã cho hai cô gái không có ô mượn rồi.”
Hakuba cười đáp lại Shiho. Nói thật về điều đó có thể sẽ khiến cô chế giễu anh, nhưng chắc chắn anh sẽ gây cho cô ấn tượng tốt. Nghĩ đến điều này Hakuba không thể không tự hào rằng mình thật thông minh.
“Vậy là tự anh tạo cho mình rắc rối thôi !”
“Nếu tôi có một chiếc ô, tôi sẽ không chạy dưới mưa để rồi va vào em. Và chúng ta sẽ không ở gần nhau như bây giờ”
Anh nói với giọng trêu đùa với cô, tuy vậy đây không hẳn là lời nói đùa mà còn là suy nghĩ của anh về cuộc gặp gỡ tình cờ của họ lúc này.
“Tôi không quen anh”
Shiho cảm thấy mình đang rơi vào tình thế bất lợi vì bị anh chàng này trêu chọc và quan trọng hơn là mặt cô có dấu hiệu đỏ dần lên. Cô nắm lấy chiếc ô đã hỏng của mình và lạnh lùng quay lưng bước đi. Không quên để lại một câu trêu chọc anh.
“Rắc rối của anh đang đến với anh” Cô mỉm cười vui thích khi làm anh bối rối.
Hakuba nhìn theo ngơ ngác, anh vẫn chưa hiểu điều gì. Nhìn quanh anh nhận ra ngay hai cô gái đã mượn ô của mình.
“Anh Hakuba, thật may mắn chúng tôi đã tìm thấy anh !” Một trong hai cô gái thở hổn hển nói
“Anh Hakuba, đây là ô của anh. Cảm ơn anh !”
“Anh Hakuba, anh rất tốt !”
…
Những lời cảm ơn và khen ngợi đó anh ước gì Shiho không nghe được, nhưng cô chưa đi xa vì mãi loay hoay với chiếc ô hỏng. Hakuba lịch sự đối đáp với sự hâm mộ của hai cô gái. Anh lại nhìn theo Shiho và nhận ra rằng cô đã đi khá xa. Anh vội vàng nói lời tạm biệt để đuổi theo kịp với cô.
“Anh không thích những cô gái hâm mộ anh hay sao ? Tại sao lại đi theo tôi ?”
Shiho bỗng nhận ra chiếc ô màu đen của anh ở trên đầu nhưng vẫn nhìn thẳng về phía trước và bước đi.
“Làm sao ? Nếu tôi không đuổi theo, chẳng phải em sẽ rất thất vọng sao ?” Anh bình thản đáp lời.
“Xem ra anh nghĩ rằng bản thân mình rất quan trọng nhỉ !” Cô xếp chiếc ô màu tím nhạt đã hỏng lại.
“Không phải sao ? Vậy là ai đó đã dừng lại nhưng không dám quay lại nhìn tôi phải không ?”
Shiho bước đi nhưng lí trí cô đang chết lặng, rõ ràng không nên xem thường thám tử. Anh chàng này thấu hiểu cô một cách đáng ngạc nhiên, lúc này Shiho như bị nuốt mất lưỡi vậy, chẳng thể nói được gì vì thật ra đã bị anh nói trúng tim đen. Dù họ chỉ mới gặp nhau hai lần nhưng dường như đã quen nhau rất lâu vậy. Có lẽ anh ấy sẽ chẳng có một đối thủ nào với chỉ số IQ và EQ cao như thế.
“Sao anh lại đến đây ? Trong bệnh viện hay khu phố của tôi có một vụ giết người sao ?”
“Vị hôn thê của con trai viện trưởng hẹn tôi đến văn phòng để nhờ tôi tìm chồng chưa cưới, cô ấy miêu tả li kỳ như một vụ bắt cóc. Nhưng tôi biết nếu anh ta ở quanh đây, thấy tôi đi cùng em thì chắc chắn anh ta sẽ xuất hiện”
“Oh !”
Cô không thể phủ nhận rằng anh chàng thông minh này đang lợi dụng cô tìm người. Đây cũng là một cách hay nhưng nghĩ đến việc phải gặp Dean quanh đây cô không còn thấy việc này thú vị chút nào cả.
“Anh ta bị bắt cóc, mới hôm qua anh ta còn lảng vảng theo tôi”
“Hình như em cảm thấy phiền lòng về điều đó, vậy sao em không tìm một người bạn trai ?”
Anh mỉm cười tinh nghịch nhìn cô, hy vọng tìm thấy gương mặt bối rối đỏ bừng của cô như những cô gái khác.
“Đó không phải việc của anh” Cô thờ ơ đáp lại khiến anh có chút hụt hẫng, sự thật cô ấy có vẻ không dễ bị lừa.
“Tôi chỉ có lời khuyên thế thôi, nhưng em không nghe theo tôi thì tốt hơn. Nếu bác sĩ Miyano Shihio xinh đẹp thế này có bạn trai, hẳn phải có rất nhiều người hâm mộ phải đau khổ vì em”
“Anh quá khen rồi !”
Shiho bất chợt nở nụ cười khiến anh chàng đi bên cạnh cảm thấy bầu trời u ám kia trong giây phút này bỗng trở nên trong xanh đến lạ thường, rõ ràng cô ấy đang khiêm tốn nhưng giọng điệu lại có chút vô tư tự hào. "Xinh đẹp như hoa, tĩnh lặng như nước" đó không phải là câu nói để miêu tả cô ấy sao ?
“Uh, đúng vậy …”
Hakuba hơi bối rối khi nhìn Shiho. Anh không hiểu tại sao cô ấy bình tĩnh và thông minh hơn hẳn so với những cô gái cùng tuổi khác. Cô ấy không quan tâm về những điều mà những cô gái cùng tuổi thường yêu thích. Trong mắt anh, những cô gái khoảng tuổi anh chỉ có thể yêu thời trang và thần tượng một ca sĩ nào đó. Nhưng cô gái ở cạnh Hakuba lúc này không giống như thế, cô ấy chỉ lặng lẽ khóa mình trong một thế giới, có thể là trong quá khứ đã từng bị tổn thương chăng ? Là một bác sĩ, có lẽ cô ấy đã nhìn thấy quá nhiều bệnh tật và cái chết trong cuộc sống,… Anh không biết và cũng không muốn tìm hiểu, điều anh muốn chỉ là đưa cô ra khỏi đó. Bởi anh nhìn thấy sâu trong ánh mắt xanh biếc của cô là nỗi buồn khôn tả, những mệt mỏi và thất vọng, thậm chí là đau khổ. Anh muốn giúp cô nhưng lòng lo lắng cô sẽ cho rằng anh đối với cô chỉ là thương hại. Điều này thật không tốt !
“Vụ bắt cóc đó anh điều tra đến đâu rồi ?”
Cô nghiêng đầu vô tình bắt gặp ánh mắt nâu của anh. Trong đôi mắt là những cảm xúc lẫn lộn khiến cô tự hỏi có phải là vì cô ? Có phải anh đã nhìn thấu được điều gì chăng ? Đứng trước anh, khả năng che giấu cảm xúc của Shiho có vẻ không hiệu quả đối với một thám tử có chỉ số EQ cao, chắc hẳn anh đã nhận ra điều gì đó từ cô và đây là điều Shiho không mong muốn.
“Oh, đã điều tra được. Anh ta chỉ là muốn vị hôn thê của mình lo lắng nên muốn đùa một chút cho vui, thật là anh ta hẳn đã không nghĩ đến an toàn cho vợ chưa cưới của mình, chạy khắp nơi đi tìm anh ta.”
Hakuba quay mặt đi xấu hổ tìm cách thoát khỏi ánh mắt của cô, anh tự mắng mình thật bất lịch sự khi mãi suy nghĩ mà vô thức nhìn cô chăm chăm.
“Đúng là trò trẻ con. Vậy anh đã nói với cô ấy chưa ?
“Ah”
“Anh không nghĩ rằng nên để họ tự giải thích với nhau thì tốt hơn sao ?”
“Em đang lo anh ta bị từ hôn à ?”
“Tôi không muốn anh ta làm phiền tôi thôi !”
“Có lẽ họ sẽ tự giải quyết với nhau ! Chắc sẽ tốt thôi”
“Nếu vậy cô ấy cần phải có một tấm lòng nhân hậu bậc nhất”
“Em không thích đùa sao ?”
“Bởi vì cảm giác bên trong tâm hồn quan trọng hơn vẻ bề ngoài rất nhiều”
“Chắc chắc là vậy, nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu mà …” Anh nhìn cô tươi cười nói.
“Oh, quá khen rồi !” Shiho bất giác mỉm cười, một nụ cười chân thật khiến con tim anh rộn ràng.
“Cách đây hai con phố có một cửa hàng café rất ngon”
Anh nói vu vơ nhưng trong lòng đang cầu mong một lời đáp lại.
“Và anh đang trên đường đi đến đó”
Cô đoán đúng, chỉ là khiến anh thất vọng khi cô đã không nói điều mà anh ao ước. Một lời đồng ý, một sự nhiệt tình, đó là điều Hakuba mong ước được thốt ra từ miệng Shiho. Nhưng lúc này đây anh thấy cô bắt đầu cười nhiều hơn, dù anh cho rằng anh chẳng giúp được gì nhưng trong lòng bỗng cảm thấy hạnh phúc. Cô ấy có cách quan tâm người khác rất độc đáo nhưng cũng thích che giấu cảm xúc, mọi thứ từ cô như một bí ẩn. Là thám tử, đương nhiên anh sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm những câu trả lời.
“Sao em lại đến London ?” Hakuba nói thăm dò.
“Không biết nữa !”
Cô cho phép mình bỏ qua câu hỏi mà chính cô cũng không dám thừa nhận câu trả lời. Bởi Shiho ra đi là vì Shinichi và hạnh phúc của cậu ấy.
“Làm sao lại không biết ?” Anh nghiêng đầu hỏi.
“Thì là không biết ! Có quá nhiều con đường để chọn và người ta vô tình quyết định một điều gì đó không cần lí do chăng ?”
Thật ra cô chỉ có một con đường để chọn, ra đi … rời khỏi người cô yêu hoặc cô cho rằng đã từng yêu và đang cố gắng quên đi. Lấy lại cho mình sự bình tĩnh trong tâm hồn và biết đâu cô lại nhìn thấy một con đường khác, đó cũng là một ý hay.
“Còn anh thì sao ?”
“Tôi đến đây du học từ lúc còn rất nhỏ nhưng tôi quen biết cảnh sát hoặc là họ cần sự giúp đỡ của tôi. Cũng không biết nữa ! Vì vậy tôi hay tham gia điều tra vụ án”
Lại là một thám tử, một học trò của Sherlock Holmes. Còn có tài năng đọc được suy nghĩ, đoán trước hành động của người khác, thích đi theo cảnh sát để tham gia điều tra,… Tất cả mọi thứ nhắc cô nhớ lại …
“Thật là giống nhau !” Shiho buộc miệng thốt lên.
“Giống nhau ?”
Anh hỏi lại ngỡ ngàng không khỏi bất ngờ khi cô trả lời mà không cần nghĩ ngợi điều gì.
Shiho cố xua đi suy nghĩ về những điểm giống nhau giữa anh chàng đi bên cạnh và người trong trí nhớ của mình. Cô cần tìm một lí do phù hợp để biện hộ cho việc mình lỡ lời.
“Giống như Sherlock Holmes” Cô xoa xoa bàn tay cố quên đi một lời nói dối.
“Thật sao ?”
Anh hỏi lại nhưng có vẻ tin tưởng, cô không biết vì sao anh lại tin nữa. May mắn thay lúc này cô nhìn thấy căn hộ của mình chỉ còn cách họ ba bước chân.
“Đến nhà tôi rồi !” Cô mỉm cười nhìn anh, bàn tay đút vào túi áo khoác lấy vội chìa khóa cửa.
“Àh, nhà em …”
Anh nhìn theo bước chân cô và ghi vào trong đầu căn hộ nhỏ, sơn trắng và có khung cửa sổ màu xanh lam. Số 21 đường Baker.
“Bye …”
Anh nói với giọng có chút hụt hẫng, tay cho vào trong túi áo rồi bước đi chầm chậm, đôi môi quên mất nụ cười. Cô nhìn theo bóng dáng anh, trong lòng mơ hồ một nỗi buồn, nhớ lại một lần Kudo nói với cô rằng “Nếu cậu không vui thì cũng đừng khiến người khác buồn”. Nhưng Shiho vẫn chưa có đủ can đảm để có thể làm người khác vui, cô cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa cầm trong tay, đứng tần ngần trước cửa nhà mình. Chợt cảm thấy dường như có người đang dõi theo mình nhưng lại không có ý định đến gần. Cô ngước lên. Anh vẫn đứng ở đó nhìn cô, tay cầm chiếc dù đen dưới cơn mưa giá lạnh đầu đông, cười với cô nhưng trong nụ cười ấy đang giấu đi cảm xúc của mình. Hít một hơi thật sâu, Shiho đặt chiếc ô màu tím xuống bên hiên nhà rồi bước vội đến gần anh.
“Tôi rất thích café”
“Àh !” anh vẫn ngơ ngác chưa hiểu ý của cô.
“Không phải anh đang trên đường đến quán café đó sao ? Đưa tôi đi”
Và thế là cô bước sang cạnh anh, họ cùng nhau song hành dưới cơn mưa mùa đông London.
Mưa dần dần không còn rơi nữa. Mưa rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Shiho đi dưới cơn mưa nhưng cô không mang theo chiếc ô bởi vì anh đã có ô. Chiếc ô màu tím nhạt bị hỏng của cô, từ nay cô sẽ lãng quên nó như là một phần kí ức. Dù điều đó khiến trái tim sẽ đau nhưng từng đây về sau … Shiho biết mình không còn buồn nữa và cô cũng sẽ không để ai buồn vì cô. Cơn mưa kéo dài suốt vài giờ đã tạnh và có lẽ sau cơn mưa sẽ nhìn thấy cầu vồng … phải không ?
Hiệu chỉnh: