- Tham gia
- 3/10/2013
- Bài viết
- 79


Heiji có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài kia, tuy không quá dữ dội nhưng lại ồ ạt và ồn ào. Nó mãnh liệt y như cơn mưa trong lòng cậu lúc này, mọi cảm xúc cố nén vào bên trong cứ thế mà tuôn trào. Cậu tự trách mình tại sao lại vấp phải cái nút chết tiệt đó, tại sao lại không đủ nhanh để giữ Shinichi lại. Cậu thà rằng người bị rớt xuống đó là mình, bây giờ cậu ân hận vô cùng. Bàn tay khẽ nắm chặt thành quyền, cậu nghe như con tim đang run rẩy. Chẳng lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy sao? Heiji thật sự không cam tâm, cậu không hề sợ phải đối mặt với cái chết nhưng cậu không thể chấp nhận ra đi một cách vô nghĩa như vậy. Lắc đầu thật mạnh, Heiji như muốn hất tung mớ cảm xúc hỗn độn đó ra thật xa, cậu tự nhủ mình phải thật bình tĩnh. Cánh cửa đó rất nặng, với sức của một mình cậu thì không thể nào đẩy nó lên, vì vậy Heiji quyết định đi tìm Kaito và Hakuba.
-Chờ tớ nhé Kudo…-Heiji thốt lên trong vô thức.
Heiji chạy thật nhanh về hướng ngược lại, trở về nơi mà mọi người chia nhau thành hai ngả. Bất giác nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt mình, cậu tươi tỉnh hẳn.
-Kaito…
Heiji reo lên trong sung sướng, mọi cảm xúc như vỡ òa. Gặp lại Kaito thật tốt. Ít nhất lúc này cậu cũng không phải chiến đấu một mình nữa. Đôi chân bất giác chạy thật nhanh về phía người bạn thân như thể nếu bước chậm lại một chút thì con người trước mặt sẽ biến mất.
Yên lặng... Kaito vẫn đứng im như tượng.
Thấy biểu hiện khác lạ của cậu bạn, Heiji không tránh khỏi ngạc nhiên.
-Này...Cậu sao vậy?
Heiji lắc mạnh vai Kaito như muốn kéo cậu ta về với hiện tại. Cậu chợt khựng lại khi chạm phải dòng chất lỏng đặc sệt, nhớp nháp... Khẽ đưa bàn tay lên thật gần, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến cậu không khỏi bàng hoàng: "Là máu..."
-Kaito... Cậu bị thương à? -Heiji lên tiếng, giọng nói run run.
Một khoảng dài im lặng... Kaito vẫn không chịu lên tiếng.
Bất chợt, Kaito khẽ nắm lấy cánh tay của Heiji. Cái lạnh toát ra từ bàn tay Kaito khiến cậu không khỏi rùng mình. Heiji cảm thấy buốt giá đến từng thớ thịt, xương cốt như muốn tan ra, mọi cảm giác đều biến mất. Như một phản xạ tự nhiên, cậu thu tay lại, móng vuốt trên bàn tay đầy lông lá của Kaito khẽ sượt qua d.a thịt cậu, dòng chất lỏng tanh nồng cũng vì thế mà tuôn ra, hòa cùng mùi gây của xác người tạo nên một không khí ngột ngạt u ám đến phát sợ. Đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Heiji như chết trân.
-Kaito... cậu...-Cổ họng Heiji như nghẹn lại, cậu thảng thốt hét lên.
-Sao vậy Heiji... Tớ đây mà...
Đến giờ Kaito mới chịu lên tiếng, cậu không quên ném cho người trước mặt một nụ cười man rợ. Heiji chỉ còn biết trợn tròn mắt lên, hàng vạn lí do hiện lên trong đầu cậu. Những gì đang xảy ra đưa cậu đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cho cậu thấy tận mắt cái mà đến nằm mơ cậu cũng không tin.
Đang mải mê với mớ suy nghĩ hỗn độn, Kaito bất ngờ vòng ra phía sau mà Heiji không hề hay biết.
-"Phập..."
Âm thanh khô khốc vang lên, chiếc kim gây mê xé gió rồi găm thẳng vào gáy Heiji. Cậu cảm thấy cả người tê rần, mi mắt nặng trĩu. Cảm giác bàng hoàng thảng thốt xâm chiếm tâm can cậu ngày càng mạnh mẽ hơn. Dù ghét cái cảm giác chết tiệt này nhưng không thể nào làm khác, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ bất đắc dĩ.
Nghe thấy tiếng hét thất thanh của Heiji, Hakuba không khỏi giật mình lo sợ. Cậu chạy thật nhanh về phía nguồn phát ra âm thanh đó. Cảm giác bất an xâm chiếm tâm trí, trái tim cậu như bị ai bóp nghẹn, giọng cậu lạc đi:
-Heiji… Cậu ở đâu… Có chuyện gì vậy…..
Không một câu trả lời… Đáp lại cậu chỉ là tiếng mưa rơi lộp độp, tiếng gió rít, tiếng côn trùng vang vọng khắp nơi… Cả không gian ảm đạm và thê lương đến não nề.
Heiji choàng tỉnh giấc, dường như trong giấc mơ ai đó đã gọi tên cậu. Khắp mình đau ê ẩm, cậu có cảm giác như đang ở địa ngục vậy. Khẽ cựa mình đổi tư thế, Heiji thấy cái gì đó vướng vướng ở cổ, miệng bị bịt chặt. Lúc này cậu mới nhận ra mình đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc: cả thân người đổ liêu xiêu trên một cái ghế sắp sửa gãy, cổ bị tròng một sợi dây thừng nối với trần nhà. Chỉ một chút nữa thôi cậu sẽ rơi khỏi ghế, và… Heiji không còn dám nghĩ tiếp nữa. Nhìn sang bên cạnh, cậu thấy Shinichi cũng đang bị treo vắt vẻo trên ghế, thòng lọng thắt chặt vào cổ. Mặt cậu tối sầm lại, cảnh tượng trước mặt khiến cậu không khỏi bàng hoàng. Tình thế của Shinichi cũng không khác cậu là bao. Cả hai chỉ còn biết tiếp chuyện nhau bằng những tiếng rên ư ử kéo dài… Tuy vậy, niềm vui sướng tột cùng ánh lên trong đôi mắt họ, ít nhất họ cũng biết người kia được-an-toàn.
Mưa đã tạnh, gió cũng ngừng thổi. Không gian yên tĩnh đến ghê rợn. Không còn tiếng kẽo kẹt của những khung cửa va đập vào nhau, không còn tiếng gió rít liên hồi… Cả không gian trở nên đen tối, đắm chìm trong máu và chết chóc. Một mình bước đi trong không gian này, Hakuba có phần sợ hãi, cậu thật sự chán ghét cuộc chơi này, cậu hận mình chỉ biết bất lực nhìn từng người bạn ngày càng xa mình.
Hakuba cứ chạy mãi… Cho đến khi những vết máu loang lổ cản lại bước chân cậu. Những vết máu này còn rất mới, như một thói quen, Hakuba lấy tay quệt nhẹ lớp máu trên sàn… "Là máu người..." Nét mặt cậu tái đi, ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xăm. Bỗng chốc cậu cảm thấy phía trước thật tăm tối mịt mờ. Linh cảm cho cậu biết rằng những người kia đang ở rất gần mình. Nghĩ là làm, cậu lần theo những vết máu đứt đoạn, bước đi trong vô thức.
Hakuba dừng lại trước một cánh cửa lớn, vết máu vẫn còn bám chặt bên trên. Cửa đã bị khóa trái. Không còn cách nào khác, cậu đành phải dồn hết sức lực để phá cửa. Cánh cửa này rất ương ngạnh, nó không chịu khuất phục, vẫn đứng im ở đó không chút lay chuyển. Hakuba cũng không dễ dàng bỏ cuộc, sau một hồi giằng co ác liệt, cuối cùng cậu cũng giành phần thắng. Cánh cửa bật tung, hiện lên trước mắt cậu là Shinichi và Heiji đang ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Không khỏi bằng hoàng, Hakuba nghe trái tim mình thắt lại, nhưng cũng không thể nén nổi một nụ cười khi thấy hai cậu bạn đáng thương. Vậy là cuối cùng cậu cũng tìm thấy họ, họ vẫn còn an toàn, ít nhất là trong lúc này, và cậu giờ đây đã không còn cô độc nữa.
Nhận thấy biểu hiện đáng ghét của Hakuba, Heiji không nén nổi sự tức giận, Cậu đạp thật mạnh vào thành ghế kèm theo một cái lườm lạnh đến thấu xương như cảnh cáo: “Cậu muốn chết hả? Còn không mau cởi trói cho bọn mình đi”. Tuy xung quanh khá tối nhưng toàn bộ hành động vừa rồi của Heiji đều được Hakuba thu gọn trong tầm mắt. Cậu vội tiến lại cởi trói cho hai người họ.
-Cậu làm cái quái gì mà lâu vậy… Có biết suýt chút nữa bọn mình chết rồi không hả?- Heiji hét lên, giọng điệu có phần hờn dỗi, trách móc.
-Xin lỗi, tớ phải đi tìm Kaito…-Giọng cậu trầm buồn. Cùng đi với Kaito mà lại để lạc mất cậu ấy, điều đó khiến Hakuba không khỏi hối hận. Cậu tự trách mình thật vô dụng.
-Thôi… Mọi chuyện cũng đã rồi. Bây giờ chúng ta đi tìm cậu ấy là được mà, Kaito chắc chắn sẽ không sao.- Shinichi nhẹ giọng an ủi.
Còn Heiji, khi nghe đến cái tên Kaito thì cậu như chết lặng, đến giờ vẫn không khỏi bàng hoàng, cảnh tượng vừa nãy như một cuốn phim quay chậm ùa về trong tâm trí cậu. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức bây giờ nghĩ lại vẫn chưa hết hoang mang, vết xước trên tay vẫn còn rỉ máu. Cậu không thể chấp nhận được người đó chính là Kaito. Heiji gần như mất hết lí trí:
-Các cậu đừng bao giờ nhắc tên cậu ta nữa…
-Có chuyện gì vậy… Cậu gặp Kaito rồi sao? -Shinichi hỏi dồn.
-Tất nhiên rồi… Cậu ta... lạ lắm. Bàn tay lạnh buốt, cánh tay toàn lông lá và móng vuốt sắc nhọn..
Heiji lắp bắp kể lại những gì mình đã chứng kiến. Hai người còn lại chỉ biết há hốc mồm lắng nghe, ánh mắt không giấu nổi sự bàng hoàng.
-Cậu ốm hả? -Shinichi vừa nói vừa đưa tay áp mạnh lên trán Heiji.
-Đúng vậy, sắc mặt cậu xanh lắm... Có lẽ cậu nhìn nhầm rồi...
Hakuba tiếp lời, cậu không hiểu tại sao một người như Heiji lại có thể dễ tin vào ma quỷ đến vậy.
-Không... Tớ hoàn toàn bình thường... Các...
-Heiji, bình tĩnh chút đi. Do cái tính cách nóng nảy, bộp chộp của cậu nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này. Cậu làm ơn cư xử bớt cảm tính đi được không? Nếu không phải cậu nhất định xông vào đây thì mọi chuyện sẽ khác...Về phần Kaito có lẽ đó chỉ là ảo giác thôi...
Hakuba cắt ngang lời Heiji. Cậu không muốn phải nghe thêm bất cứ lời nhảm nhí nào nữa. Sau những việc này mọi người gần như đã kiệt sức, vậy mà Heiji còn làm cho mọi việc rối tung lên. Điều này khiến cậu vô cùng tức giận.
Nhận thấy vẻ giận dữ của Hakuba, Heiji cũng không nói nữa. Cậu cũng không muốn làm mọi người bận tâm thêm. Một ngày như vậy là quá sức đối với họ.
Cả không gian chìm vào im lặng...
-Chúng ta hãy đi tìm cậu ấy-Hakuba khẽ nói, giọng cậu trầm và nhẹ. Nó chỉ thoáng qua như gió thoảng nhưng cũng đủ để hai người kia nghe thấy.
-Không được. Chúng ta không biết cậu ta sẽ làm gì. Vì vậy sẽ rất nguy hiểm.
Heiji cố gằn từng chữ một, cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với Kaito là cậu lại không giữ nổi bình tĩnh.
-Heiji, cậu có thể không đi tìm Kaito cùng bọn tớ nhưng hãy đảm bảo rằng cậu sẽ không hối hận. Có thể cậu vẫn còn khúc mắc nào đó nhưng dù sao đi nữa chúng ta vẫn là bạn. Chúng ta không thể vì sự an toàn của bản thân mà bỏ mặc cậu ấy.- Shinichi lên tiếng.
Âm hưởng chân thành đó vang lên khiến người ta không khỏi cảm động. Heiji cũng phải chịu thua tên bạn cứng đầu này. Cậu khẽ nở nụ cười nửa miệng quen thuộc.
-Được rồi, tất cả chúng ta sẽ cùng đi tìm cậu ta. Lúc đi ra sao thì lúc về cũng vậy, không được thiếu một ai. Tớ cũng muốn hỏi rõ cậu ta về chuyện này.
Mọi mệt mỏi dường như đều tan biến, cả ba cùng nhau đi tìm Kaito. Không cần biết rồi sẽ ra sao nhưng bây giờ họ càng hiểu nhau và tình bạn tuyệt đẹp này sẽ tồn tại mãi với thời gian!
Hiệu chỉnh bởi quản lý: