♥♥♥Chương 15: Do you believe in power of love?♥♥♥
Họ trao nhau nụ hôn ấy, nụ hôn tưởng chừng như mãi mãi...
Rồi cuối cùng, môi họ cũng rời nhau, tay anh đặt đầu cô nằm xuống. Anh thực sự, thực sự không biết phải nói gì bây giờ...
- Ran...Tớ...- Shinichi ngập ngừng
Rồi bất chợt, Ran đưa ngón tay nhỏ thon của mình lên môi Shin. Như không cần lời giải thích, Ran nhẹ nhàng đáp:
- Tớ hiểu mà, Shinichi...
Họ cứ nhìn nhau như vậy. Trong khi đó, có một người con trai đang đừng ngoài phòng nhìn vào trong đó với đôi mắt đau khổ. Rồi bất chợt:
- Anh Kaito! - Một giọng nói nhỏ nhẹ, nhí nhảnh nhưng giờ đây giọng nói ấy có vẻ ân hận.
Kaito quay lại:
- Ao...Aoko! Em tới đây làm gì?! - Kaito ngạc nhiên
- E...Em tới xem tình hình Ran-neechan thế nào rồi. Chị ấy sao rồi anh?
- Sshh...Chị gái em không sao đâu. Cứ để chị ấy nằm ngủ đi...
- Nhưng...rốt cuộc...cuối cùng rồi chị ấy sẽ...sẽ...Tất cả chuyện này là tại em, đúng không anh Kaito - Aoko nấc nghẹn ngào. Lại là chúng. Lại là những giọt nước mắt. Aoko không như Ran, cô hoàn toàn ghét nước mắt. Từ trước đến giờ Aoko là một cô gái vui vẻ, nhí nhảnh, và luôn luôn cười, kể cả trong mọi hoàn cảnh...Nhưng giờ? Cô đã trở nên yếu đuối hơn nhiều! Cô đã không còn là Aoko...Có vẻ như, cô...là một Aoko mới. Một Aoko mới lạ, yếu đuối, và luôn cần chỗ dựa dẫm...Bờ vai duy nhất cô cần hiện giờ là Kaito...Anh ấy là một người thật tốt, một bạn trai hoàn hảo nếu như anh không sở hữu bộ mặt giống Shinichi - chàng thám tử nổi tiếng là đẹp trai và thông minh...Nhưng, rồi cô tự hỏi? Tại sao...Ran-neechan có gì khác cô mà 2 người con trai ấy đều yêu neechan? Điểm khác biệt đó là gì? Tại sao? Aoko và Ran là 2 chị em song sinh, cùng cha khác mẹ. Nhưng vì sao cơ chứ? Thứ Ran có mà cô không có là gì? Cái đó có gì đặc biệt? Chắc là...cô phải tự tìm hiểu thôi...
Bất chợt, Kaito ôm chầm lấy Aoko. Anh nói nhỏ:
- Aoko, em biết không...Em và chị em thật sự...rất giống nhau...
Aoko ngạc nhiên trước hành động của Kaito. Bất giác cô đỏ mặt. Lẽ nào, người cô yêu không phải là Shinichi? Cậu bé năm ấy, người đã cứu cô, lẽ nào là...Kaito?
Aoko chạy lạc vào trong rừng, cô khóc thút thít. Rồi một cậu bé xuất hiện ngay trước mặt cô. Cậu bé ấy sở hữu khuôn mặt đáng yêu, với mái tóc xù. Cậu mỉm cười thân thiện, rồi chìa tay ra, tặng cho cô một bông hồng:
"Cậu đừng khóc! Để tớ đưa cậu về nhà nhé!"
"C...Cậu là ai?" - Aoko ngạc nhiên
"Tớ là Kuroba Kaito! Còn cậu, cô bé dễ thương?"
Aoko đỏ mặt:
"T...Tớ là...Nakamori Aoko..."
"Nakamori Aoko? Cái tên hay đấy!"
"Thật không?"
"Thật! Tớ cũng có một cô bạn gái trông giống cậu lắm! Cô ấy vừa xinh xắn, dễ thương, vừa thông minh và khéo léo!" - Kaito cười
"Thế...cậu thích cô ấy chứ?" - Bất chợt, Aoko hỏi. Kaito giật mình, cậu ấp úng:
"C...Có lẽ vậy..." - Vừa nói Kaito vừa phồng mồm, coi bộ cậu bạn này thật đáng yêu! Aoko cười nghĩ bụng
"Vậy nhà cậu ở đâu?"
"Tớ...không có nhà..."
"Ồ, vậy hả? Mà sao người cậu nóng thế? Aoko? Aoko?!"
- Aoko!!! - Kaito lay người cô
- A, hả? - Aoko giật mình
- Em làm sao vậy?
- Em...không sao! Thôi em về trước đây, kẻo các chị em lại lo lắng!
- Uhm...
Vừa dứt lời, Aoko chạy đi với đôi mắt đỏ hoe. Tại sao? Cô đã cố gắng quên anh, cô đã cố gắng tìm cho mình một người con trai khác, nhưng tại sao? Anh lại luôn ở đó, luôn xuất hiện khi cô cần? Nhưng...vậy thôi là đủ rồi! Chỉ cần được nhìn thấy anh, chỉ cần nhìn thấy anh cười, kể cả khi anh đã yêu người con gái khác không phải là cô, nhưng...chỉ cần vậy là cô hạnh phúc lắm rồi...
Chỉ còn 10 phút nữa...
Ran cảm thấy cơ thể cô mềm nhũn, có vẻ như, cô không cử động được nữa rồi...
Chỉ còn...5 phút nữa...
Các chị em của cô chạy đến, Kaito cũng ở đó, Kazuha thì cầm lấy tay Heiji vừa mới từ sân bay về, và cô đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe...Nhưng...liệu? Liệu có phép màu xảy ra không?
Chỉ còn 3 phút...
Cô nhìn xung quanh, lần lượt mọi người...Và điểm dừng của cô, không phải là Shinichi...Mà là...Kaito. Cô nói anh bước đến để nói thầm điều gì đó.
"..."
Anh chợt mở to mắt và há miệng hết cỡ với những gì cô vừa nói. Rồi như hiểu ra rằng điều cô đang nói là thật, anh mỉm cười:
- Uhm, tớ cũng vậy, Ran...
Chỉ còn 1 phút nữa thôi...
Ran nói với Shinichi:
- Cậu hãy sống tốt nhé! - Cô cố mỉm cười, một nụ cười buồn. Cười vì chính bản thân mình quá khờ khạo, cười vì một tình yêu vừa mới chớm nở nhưng giờ đã phải đi đến hồi kết, cười vì cô đã không làm được gì nhiều cho anh - người quan trọng nhất đời cô và các bạn. Cô...thật ngốc nghếch. Nhưng cô đâu biết rằng ngốc nghếch - một tính cách của cô, chính vì thế mà Shin và Kaito mới yêu cô? Cô luôn khờ khạo như vậy mà...
Shiho, Kazuha, Sonoko và Aoko...mỗi người một cảm xúc.
Shiho thì lặng lẽ, âm thầm, không nói gì nhưng trái tim cô như đang vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Ở khoé mắt cô có xuất hiện những giọt nước màu trong vắt, như màu của biển cả...
Kazuha - cô chị ba cứng đầu trong nhóm. Cô là mẫu người CHƯA BAO GIỜ rơi nước mắt, là một người hay cãi cọ, nhưng giờ đây, cô cũng lẳng lặng, cô chực khóc. Rồi bàn tay cô cứ đưa lên mà lau nước mắt. Bất chợt, cô cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô - là Heiji. Cô thực sự không biết rằng, anh đang chiếm một phần con tim cô. Trái tim cô đập thình thịch. Cô chực khóc, ngả đầu vào vai anh...Vì giờ phút này, cô nên kính trọng nó...
Sonoko, cô gái bướng bỉnh. Cô luôn là người thích gây chuyện, cãi cọ với người khác. Còn bây giờ, sao cô như chẳng còn là Sonoko nữa vậy? Cô ôm lấy 3 chị em mình, khóc oà. Khóc cho cô chị hiền lành, khóc vì mình quá vô dụng. Cô ước gì...bây giờ sẽ có người cho cô mượn vai. Ví dụ như một anh chàng Karate chẳng hạn...Cô, bây giờ mới thấy rằng, nếu không có các chị em cô, cô...sẽ rất cô đơn...
Còn Aoko, cô thì cứ khóc, khóc mãi. Làm ơn! Làm ơn hãy để Ran-neechan của con được sống! Nếu chị ấy có mệnh hệ gì thì con phải làm gì đây, thưa Chúa...
10
.
.
9
.
.
- Ran, cậu không được đi! - Shinichi hét. Anh thực sự, thực sự không thể chấp nhận kết thúc như thế này!
8
.
.
7
.
.
6
.
.
5
.
4
.
3
.
.
2
.
- Vĩnh...biệt mọi người! - Ran cười
.
.
1
Vậy là đã hết thời gian rồi...Ai cũng cúi mặt, ai cũng khóc. Nhưng, rồi Sonoko ngẩng mặt lên thì thấy chị mình đang cười
- Ran-neechan? Chị không bị gì?
Nghe vậy, mọi người ngẩng đầu lên. Ran vẫn ở đó, cô vẫn cười, vẫn cử động được bình thường! Chẳng lẽ...?
♥♥♥End Chương 15 ♥♥♥