Part 2.
2h30 pm
Một thân ảnh mảnh mai đi từng bước nặng trịch trên nền nhà, hướng đến phòng họp Hội học sinh. Nó đứng tần ngần trước cửa phòng, một mặt muốn vào mà mặt kia lại chạy trốn. Tâm tư suy nghĩ hàng trăm lần, rốt cuộc khổ chủ mang họ Mori cũng đành đẩy cửa đi vào, coi như là phó mặc cho số phận.
Và....ố là la, một giàn mỹ nam nghênh đón nó với phong thái vô cùng đĩnh đạc!
Anh chàng với nước da ngăm đen rót trà vào tách, lịch sự đưa đến trước mặt nó, hương trà Sencha lan tỏa khắp không gian.
"Tôi là Hattori Heji, hân hạnh được làm quen."
Người con trai với khuôn mặt giống hắn ta y đúc, chỉ khác có mỗi mái tóc bù xù, sử dụng ảo thuật biến ra một đóa hoa khổng lồ, cười lịch thiệp:
"Kuroba Kaito! Tiểu thư có thích hoa hồng không?"
Và cuối cùng, chàng thanh niên có mái tóc màu vàng kim óng ánh, khẽ nâng tay nó như nâng hoa, đặt một nụ hôn phớt lên mu bàn tay và dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn nó.
"Hội phó hội học sinh thứ nhất, Saguru Hakuba."
Một tách trà thượng hạng tỏa hương thơm ngát, một đóa hoa khổng lồ với những bông hồng đỏ thắm, một nụ hôn trên tay và ánh mắt mê hoặc, tất cả đều làm cho người ta liên tưởng đến thể loại Harem Male. Chính xác là main nữ đứng giữa vòng vây mỹ nam, đỏ mặt tía tai, e thẹn cúi đầu.
Chỉ tiếc là cái khung cảnh đẹp đẽ như mơ đó chẳng kéo dài được bao nhiêu.
Kazuha hầm hầm bước tới cạnh anh chàng da ngăm, véo một cái vào eo của anh í khiến Heji giật nảy lên vì đau.
"Oái! Đau quá, Kazuha! Ối, coi chừng tách trà."
Aoko mang gương mặt sát khí đến bên chàng trai đang cầm bó hoa, vừa đập cái bốp vào đầu vừa nhìn chằm chằm vào đóa hồng trên tay anh í.
"Á! Đau! Không! Tại sao cậu lại nhìn "nó" với ánh mắt giết người thế chứ?"
Cô gái với mái tóc màu nâu đỏ tiến đến cậu trai tóc vàng kim, chẳng nói chẳng rằng, dùng tay nắm lấy tai anh í, kéo một cái thật mạnh ra khỏi bàn tay của nó.
"Úi da! Tha cho tớ, Shiho ~"
Trong khi các cặp tình nhân diễn trò "nàng giận, chàng năn nỉ" thì nó đây - một tiểu thư danh giá - đứng ngơ ngẩn như con mèo ngố.
Nhận biết tình trạng khó khăn của nó, Sonoko vừa đập bàn rầm rầm vừa cười hả hê nãy giờ rốt cuộc cũng dừng lại, đứng lên và nắm tay nó dắt vào trong bàn họp ở tuốt bên trong, và rất tự nhiên buông một câu nói:
"Kệ họ đi! Quen rồi. Ái tình là vậy đó, toàn là "vừa đánh vừa xoa" không thôi."
Chẳng biết là do ông trời sắp đặt hay là vì duyên số quá đẹp, không hẹn mà gặp, không ra hiệu mà lên tiếng, nội dung cũng rất ngắn gọn, vẻn vẹn có hai chữ:
"Cái gì???"
Nhìn nhau một hồi, rồi châm ngòi cho một trận cãi vã ì xèo!
Đầu tiên là "Sao cậu nói theo tớ?", rồi thì "Tớ mà thèm á!", sau đó "Cậu nói gì cơ?", tiếp theo "Muốn gì đây hả?", và "Vào đây ông chấp hết!", cuối cùng "Thằng này được! Các cậu, nhào vô đánh hội đồng."
Và cuộc tranh cãi nhanh chóng thay thế bằng trận chiến kịch liệt =.= Nói cho oai vậy thôi chứ thật ra thì mỗi đứa nắm một chiếc gối sô pha, ném nhau tới tấp. Chẳng cần biết địch là ai, cứ thấy có gối bị rơi là nhanh tay chụp lấy, rồi lại ném vào trung tâm cả đám. Nó ngồi trên ghế cùng Sonoko, cười thích thú. Thật là một hội ồn ào quá ah~
Chỉ tiếc là nó không theo dõi được lâu, chỉ vì một câu nói hết sức bình thường mà cũng hết sức đáng ghét:
"Các cậu đang làm gì vậy hả?"
Cái con người đẹp trai, lạnh lùng, mưu mô, nham hiểm, độc ác, khó gần, kiêu căng, ngạo mạn,.....đang đứng trước cửa phòng, phía sau là một cô gái độ bằng tuổi nó.
"Tớ hỏi lại, các cậu đang làm gì đấy?"
Sao đây? Chẳng lẽ lại lịch sự mà nói "Đập gối"?
"Đập gối!" - Hattori thản nhiên. - "Shinichi à, không có kiếng đi chăng nữa thì cũng phải nhìn thấy mờ mờ chứ?"
Tuyệt lắm, Hattori! Cậu đã nói ra cái điều không nên nói nhất trong ngày thay cho bọn nó.
"Cái gì...." - Hắn nhăn mặt. - "Cậu làm cái trò quái gì hả?"
"Thế hai người đi hàn huyên tâm sự gì mà giờ này mới vác cái mặt tới đây?"
Một câu, một câu nói rất dễ hiểu, dễ nuốt, dễ tiêu hóa, nhưng không hiểu sao lại gây ấn tượng quá ư là mạnh mẽ, không những tới "những người liên quan" mà còn tới "những người không liên quan".
3 phút ngắn ngủi, vậy mà với tụi nó lại dài hơn cả một thế kỉ, hơn cả Ngộ Không chờ Đường Tăng đến giải thoát ở núi Ngũ Hành, hơn cả fan One Piece mong đợi cảnh Luffy trở thành Vua Hải tặc, hơn cả khi ngày xưa, nó đêm đêm cầu khấn cho gia đình bị....phá sản! (bí mật sẽ được bật mí ở những chap sau sau sau nữa)
"Đừng nói bậy! Chúng tớ không có." - Shinichi cuối cùng, à phải nói là cuối cùng của cuối cùng, cũng lên tiếng phản bác. Cô nàng bên cạnh thì đỏ bừng, rồi mím môi nhăn mặt với cái người vừa nói ra những câu từ rất ư là....đáng xấu hổ!
"Vào họp!"
Lại cái giọng điệu xấc xược hỗn láo đó làm nó ưa không nổi (xin lỗi nhưng nó đâu có kém gì hắn ^^). Đường đường là một tiểu thư danh gia vọng tộc, vậy mà phải hoàn toàn nghe lệnh của hắn. Cũng muốn giả điếc lắm đấy, nhưng mà nếu thế thì chắc nó sẽ bị đưa ngay vào viện. Thật bức xúc quá mà.
Đàng hoàng ngồi vào chỗ, mỗi người đặt một chồng hồ sơ dày cộm trên bàn. (nó tự hỏi mấy cái tờ giấy lộn đó ở đâu ra mà nhiều thế?) Chỉ duy nhất có mình nó là trống không. Thế đấy. Người ta đi họp đường hoàng, còn nó thì chẳng có cái quái gì cả.
Ơ, nhưng mà tại sao nó lại ngồi đây? Ngồi gần kề chỗ của hắn là thế nào?
Tua lại quá khứ trước đây 5 phút. Thì ra là Sonoko ngồi cuối bàn chê chật chội, hối thúc Kaito ngồi nhích lên một chút. Cái từ "một chút" nghe có vẻ nhỏ nhoi nhưng thật sự thì nhích lên cả hai cái ghế. Và chẳng hiểu là phương pháp sản xuất dây chuyền có xâm nhập vào học viện hay không mà cả đám cứ vui vẻ mà....nhích, đẩy nó từ giữa (híc, cái bàn dài thế đấy) lên đến gần
đầu bàn, đương nhiên là chỗ của hắn rồi.
Và thế là rất tự nhiên, mà cũng rất không tự nhiên, nó ở ngay sát cạnh Shinichi, ngồi đối diện là cô bạn vừa đi chung với hắn. Hai đứa nhìn nhau, chào hỏi vui vẻ. Hắn ngồi ngay giữa hai
đại mỹ nhân, thế mà gương mặt lại cau có khó chịu, trái ngược hẳn với Hakuba, muốn lắm nhưng chỉ là giấc mộng viễn vông.
Đúng 3h pm, cuộc họp bắt đầu.
........................................
Shinichi gấp cuốn sổ dày cộm lại, hài lòng nhìn về phía bọn nó, lên tiếng:
"Còn ai có ý kiến gì không?"
Ý kiến? Đã họp hơn 2 tiếng đồng hồ mà giờ này lại bảo góp ý kiến? Đã ngồi chịu trận im ru như cục kẹo, để hắn nói gì thì nói, làm gì thì làm, lâu lâu lại chen thêm vài câu bình luận coi như là cho có, còn lại ngồi không (chỉ khi lúc hắn bảo báo cáo thì lần lượt mà nói, và đương nhiên nó là trường hợp đặc biệt). Thế là quá tốt rồi, lại còn đòi với chả hỏi. Xin lỗi nhé, tụi nó đâu phải là thần thánh.
Đồng loạt lắc đầu.
"Tốt!" - Hắn thản nhiên cười. - "Vậy thì cuộc họp kết thúc tại đây."
Hura! Nó mong đợi cái câu nói này kinh khủng khiếp. Còn gì hơn khi bạn được thả ra khỏi một cái chuồng thú đầy quái vật (thực ra chỉ có một thôi) thế này cơ chứ?
"À, sắp tới trường ta sẽ tổ chức một bữa party chào đón học sinh mới. Các cậu tự lo liệu đi nhé." - Shiho nói.
"Cảm ơn vì đã nhắc nhở, Shiho-chan."
Cả bọn nhanh chân bước ra khỏi phòng họp. Nó cũng dự định nối đuôi theo, nhưng may mắn là nhờ có Kazuha mà nó mới nhớ lại mục đích thật sự của mình khi đến đây.
"Ran này, lẽ ra cậu phải đi chung với Shinichi chứ! Hai người công khai rồi còn gì?" - Kazuha đùa cợt, lại cố tình nói rõ to khiến mọi người nhìn nó như sinh vật lạ. Giá như cái gối sô pha là cục gạch, nó đã cho nhỏ bạn một phát.
Và bỗng Ran nhớ lại cách đây khoảng 3 tiếng trước, nó thề lên thề xuống là phải bước vào phòng họp, không cần biết trong đó có ai, chỉ cần gặp mặt hắn nói cho ra lẽ.
Cuối cùng thì không rõ Kazuha nói đúng hay là Ran vâng lời mà nó đã ngoan ngoãn chờ đợi cho đến khi phòng họp không còn ai, chỉ còn hai mống là nó và hắn.
Im thin thít. Nó ngồi xuống ghế sô pha, nhìn hắn đang gác chân trên bàn họp đọc sách. Chắc là hắn muốn thử thách sự kiên nhẫn của nó đây mà.
5 phút trôi qua....
"Này, sao anh còn ở đây?" - Rốt cuộc thì cái miệng liến thoắng của nó cũng chịu thua "con hến" là hắn. Nó vốn không chịu được không gian im lặng mà.
"Như cô thôi." - Hắn vẫn cầm cuốn sách, không nhìn nó.
Cái tên này.... *Tức*
"Tại sao lúc sáng anh lại hành động như thế?" - Nó khoanh tay trước ngực.
"Cô có cách khác sao?" - Hắn chăm chú đọc sách, như thể nó là người vô hình vậy.
Cứng họng.
"Không... nhưng anh đâu nhất thiết phải...." - Giọng nó ngày càng nhỏ dần, mặt đỏ bừng bừng, hai tay bấu chặt lấy váy. Cái cụm từ phía sau "nói tôi là bạn gái của anh" cũng chẳng thốt ra được, cứ như là có cái gì đó chặn ngang thanh quản.
"Cô chưa bao giờ hẹn hò à?" - Hắn buông cuốn sách trên tay xuống và nhìn thẳng vào nó, trêu chọc.
"Đ-đương nhiên là rồi! Anh cứ hỏi thử Kazuha, Aoko hay Sonoko thử xem! Bạn trai của tôi còn nhiều hơn người yêu của anh!" - Nó nghênh mặt thách thức. Nói vậy cho hoành tráng chứ nó chưa từng được nếm trải cái cảm giác gọi là hạnh phúc với người mình yêu bao giờ. Và cái phép so sánh phía sau, nó một mực tin rằng hắn đã có hơn chục người bạn gái, vậy nên chắc chắn nó sẽ không thể thua hắn được.
"Hờ hờ, Ran Mori, mày đúng là thông minh!"
Nhưng mà Ran ơi, hình như có sự nhầm lẫn gì ở đây thì phải.
"Tôi chưa có người yêu." - Hắn nói, thản nhiên, vui vẻ, kiêu ngạo, nhìn nó thách thức.
Nghệch mặt. Không biết nó đã chớp mắt bao nhiêu lần. Tâm tư đang gào thét khi nghe bốn chữ cuối câu.
Chưa có người yêu, chưa có người yêu, hắn nói là hắn chưa có người yêu....
Vậy là cái phép so sánh của nó không có ý nghĩa gì hết à?
Lại còn tự nhận mình chưa có bạn trai....
Nhục quá đi, Ran ơi là Ran. Chỉ vì một phút nóng vội mà tiêu tan cả hình tượng =.=
"Yên tâm đi. Đến khi tôi có cháu kêu ông thì khi ấy cô có chồng thôi." - Hắn rời vị trí, tiến đến bên nó. Shinichi ngồi xuống phần ghế đối diện, nhếch mép.
"Cảm ơn, không cần anh lo. Tôi cũng mong là anh có cháu để gọi bằng ông đấy chứ." - Nó hất mặt.
"Ý cô là sao?"
"Tôi nghĩ chẳng có ai chịu làm vợ anh chứ nói gì đến con với chả cháu." - Nó cười khúc khích, dám trêu nó à?
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến gần đến nó. Shinichi khom lưng xuống, hai tay đặt lên tường, đem nó giam vào giữa. Hắn từ từ tiến sát mặt nó, gần đến mức nó có thể thấy gương mặt đỏ bừng của mình phản chiếu trong mắt hắn. Tim nó đập loạn xạ, phải nói là vượt mức cho phép.
Shinichi cúi sát vào tai phải của Ran, nó nghe thấy hơi thở đều đều của hắn phả vào, nóng và ẩm ướt. Tim nó ngày càng đập nhanh hơn, gương mặt trắng trẻo ngày nào đã trở thành cà chua di động.
"Có thật không?" - Từng lời nói của hắn làm nó như bị say sóng, choáng váng và mê hoặc. Nó run người, chỉ biết ngồi im như pho tượng.
"T-thật..." - Nó khó khăn lắm mới thốt lên được một chữ. Cái tên này định giết người không cần vũ khí hả?
"Vậy nếu có thì sao?" - Hắn khẽ vén làn tóc mềm của nó sang một bên, để lộ phần da trắng ngần. Shinichi lướt môi qua cái cổ nhạy cảm của nó. Chú ý cảnh nóng 18+
"AAA! Đừng nói là hắn định.....định.....định...."
Tâm tư gào thét hàng trăm lần, rốt cuộc nàng tiểu thư danh giá phải chịu thua cái tên "sàm sỡ" là hắn. Nó dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra xa, thét lên:
"Tránh xa tôi ra, tên biến thái!"
Biến thái, biến thái, biến thái,....., hàng loạt những echo xuất hiện trong đầu Shinichi. Con nhỏ này đúng là không xem hắn ra cái kí lô gì cả.
"Cô nói cái gì? Nói lại tôi xem!" - Hắn lườm lườm.
"Tên biến thái. Tên bệnh hoạn. Anh là yêu quái!" - Nó không thương tiếc chửi rủa, sắc mặt hầm hầm.
"Cô....."
"Sao hả? Dám lại đây không? Nói cho anh biết, tôi có đai đen Karate đấy nhé!" - Nó chỉ thẳng tay vào mặt hắn, thách thức.
"Xin lỗi, tôi đây không thèm trêu chọc một cô gái đáng thương như cô đâu." - Shinichi cười khẩy.
"Cái gì?"
"Không phải sao? Đến một người bạn trai cũng không có. Cô nghĩ cô là ai mà dám mở miệng hỗn láo với tôi?"
"Thế anh nghĩ rằng mình giỏi lắm chắc! Anh có tin là tôi sẽ thông báo toàn trường biết việc anh h.ãm hiếp tôi không?" - Nó bực mình.
"Bằng chứng đâu hả? Vả lại..." - Hắn nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới. - "Như thế mà là h.ãm hiếp à? Cô đúng là đáng thương."
Cái tên khùng này, muốn giở trò đồi bại với nó không được rồi quay sang móc họng nó đấy sao? Vừa ăn cướp vừa la làng hả?
"Ai đáng thương nào?"
"Cô đấy!"
"Là anh mới đúng!"
"Là cô!"
"Anh!"
"Cô!"
E hèm, trong khi hai nhân vật chính của chúng ta đang bước vào một trận khẩu chiến, thì hãy dừng chút thời gian để lướt qua cánh cửa sổ cuối phòng, nơi những ánh mắt soi mói chăm chú theo dõi.
"Mori-chan can đảm quá!" - Ayumi thốt lên.
"Cậu ấy sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi thắng đâu!" - Sonoko thở dài cái sượt.
"Ai có thể ngờ Shinichi bị xoay mòng mòng như con quay đâu cơ chứ?" - Kaito nói.
"Cái tên kiêu ngạo đó cuối cùng cũng có đối thủ rồi nhỉ?" - Hakuba cười khúc khích.
"Cặp này dễ thương thật!" - Kazuha thích thú.
Mấy người này, chưa gì đã nhanh chóng ghép đôi cho người ta rồi. Bó tay =.=
End chapter 4.