Lời của t.g trước khi vào truyện : Mình viết nhanh chap này, cho tiến triển nhanh cốt truyện, không chú ý lời văn nhiều.Tình tiết nếu có lộn xộn thì mong m.n cho góp ý.Mình sẽ ngừng viết trong 2 ngày, chỉ 2 ngày thôi rồi tiếp tục đăng chap mới.Trong lúc đó mình sẽ chấn chỉnh lại lời văn cho nó mượt mà hơn ^^ ok ==>
Gia tộc của anh xin được phép cưới em
❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊
Chap 3.
Nỗi đau của đại thiếu gia.
❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊
-Dòng dõi quý tộc cao sang có nói lên được nét đẹp bí ẩn bên trong con người em.Nếu em đẹp nhưng tầm hồn lại bị vấy bẩn như một đóa hoa trắng bị héo tàn, anh sẽ vẫn yêu em chứ?
-Anh yêu tâm hồn của em, chứ không phải vẻ bề ngoài giả dối đó.
...
Cô gái trong tấm hình này là ai?
Ran không rời mắt khỏi tấm hình trên đầu tủ.Cô gái với mái tóc màu nâu đỏ tay cầm ô trong tấm hình là ai? Người quen của thiếu gia Shinichi chăng? Cũng có thể là bạn gái cũ của anh, vì người đẹp trai, phong độ như thiếu gia Shinichi đây tất nhiên là phải có một cô bạn gái bên cạnh.Nhưng nhìn cô ấy đẹp thật đấy.Sau một hồi nghĩ ngợi, Ran thốt lên khen ngợi người con gái trong ảnh.Giàn hoa cẩm tú cầu nở rộ phía sau càng tôn lên nét đẹp sắc sảo của cô.Có lẽ đây là một thiên kim tiểu thư con nhà cao quý thật sự, quyền lực ngang ngửa với Gia tộc Kudo.
Chưa hết nghi hoặc và tò mò.Ran vẫn một câu hỏi , cô gái xinh đẹp này là ai? Liệu có liên quan gì đến thiếu gia Shinichi? Thử hỏi anh ấy xem sao.Thế là cô vô tình giơ tấm hình lên trước mặt Shinichi, cất giọng hỏi:
“Thiếu gia Kudo, cô gái trong tấm hình này là ai vậy ạ?”
“Sao…em?
Khi nhận thấy Ran vui vẻ cầm tấm hình trên tay hỏi mình, Shinichi thoáng vẻ mặt đầy bàng hoàng.
Khác biệt với khuôn mặt bình thản chờ đợi câu trả lời của Ran.Khuôn mặt của Shinichi đã trắng bệt từ khi nào.Shinichi nằm im trên gi.ường bệnh liền bật người ngồi dậy, vẻ mặt hốt hoảng khi nhìn thấy trên tay Ran cầm một tấm hình.Mặt Shinichi tái mét như xác chết, nghiến chặt răng không hốt lên một lời.Ran lập tức nhận ra nét mặt khó chịu của Shinichi đang nhìn mình.Không, là một nét mặt với hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, đôi mắt trở nên sắc bén như một lưỡi dao, đồng tử bị co thắt lại, đôi môi nhợt nhạt của anh đang muốn nói điều gì đó.Shinichi nằm run rẩy trên gi.ường bệnh, sắc mặt trở nên xanh xao.Anh đưa đôi mắt sợ sệt hướng về phía Ran, nhìn thẳng vào cặp mắt màu tím bí ẩn của cô.”Không…”Shinichi lẩm bẩm nói trong miệng.Giọng nói hòa với hơi thở gấp của Shinichi từ từ cất lên trong không gian yên tĩnh.
“Em…để tấm hình đó xuống có được không?”
“Ơ…Vâng”
"Để xuống đi..."
Ran tròn mắt ngạc nhiên.Cô đứng đối diện với Shinichi, nhìn anh thở hổn hển trên gi.ường bệnh.Nhận ra điều gì đó bất thường, Ran gật đầu rồi đặt tấm hình về vị trí cũ.Nhưng đã quá muộn.Sắc mặt của Shinichi càng trở nên khó coi, xanh như tàu lá chuối.Hơi thở của anh cũng vội vàng hơn, vài nhịp bị ngắt quãng giống như không thể thở được nữa.Anh nằm gục xuống chiếc gối kê đầu, ánh mắt lo lắng hướng về phía Ran.Cô cảm thấy có gì đó không ổn xảy ra với Shinichi, liền sốt sắng chạy lại bên gi.ường của anh.
“Thiếu gia Shinichi, em xin lỗi.Em đã làm gì sai đúng không? Anh có sao không ạ?” Ran lo lắng nhìn Shinichi.Ánh mặt của cô đầy nỗi bất an.
“Không…anh chỉ thấy hơi đau đầu thôi.Nằm nghỉ một lát sẽ khỏi.” Shinichi thều thào nói.Anh đã giúp Ran bĩnh tĩnh lại trong giây lát, đây cũng là chuyện thường xuyên xảy ra với anh.Mặc dù nói đau đầu nhưng thật ra huyết áp của Shinichi tăng lên đột ngột dẫn đến việc khó thở và thở rất nhanh.
Ran ngồi xuống chiếc ghế ngay bên gi.ường, nhìn Shinichi nhắm chặt đôi mắt lại. Lấy tay đặt lên trán, anh vẫn thở rất nhanh, nhịp tim cũng tăng cao hơn bình thường.Ran cảm thấy bất an trong lòng, giống như mình đã làm một chuyện gì đó rất sai lầm.Ran im lặng lắng nghe từng hơi thở của Shinichi, nó như muốn hòa chung nhịp đập cùng trái tim của cô.Giọng nói run rẩy nhưng ấm áp của cô truyền hơi ấm đến cho Shinichi.
“Em xin lỗi. Nếu anh mệt thì hãy năm nghỉ ngơi trên gi.ường để lấy lại sức, em sẽ không làm phiền anh nữa.Nếu anh thấy khó chịu trong người thì hãy nói với em, em sẽ nhờ phu nhân cho người lên kiểm tra.”
“Cảm ơn Ran, anh chỉ hơi đau đầu thôi.Không có gì đáng lo lắm đâu...”
Shinichi cố gắng mỉm cười trên khuôn mặt mệt mỏi.Anh từ từ nhắm chặt đôi mắt yếu ớt lại, chỉ hé mở nhẹ nhàng để nhìn Ran.Dù vậy Ran vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, sợ có chuyện gì xảy ra với Shinichi mất.Lúc đó mọi lỗi lầm sẽ hoàn toàn thuộc về cô.Ran ghé sát vào khuôn mặt của Shinichi, dịu dàng hỏi:
“Anh thật sự không sao chứ?”
Lúc này Shinichi đã nhắm nhẹ đôi mắt lại để nghỉ ngơi nhưng anh vẫn cố gắng thì thào đáp lại:” Anh không sao.Em đi ra đi”
Tiếng nói nhỏ đến mức Ran chỉ nghe được tiếng thì thào mệt mỏi của anh.Thấy vậy, cô nghĩ mình nên rời khỏi nơi này ngay bây giờ.Shinichi cần nghỉ ngơi, anh ấy đã gần như kiệt sức hoàn toàn.Ran đứng dậy, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người Shinichi.Cô quay người bước về phía cánh cửa, lấy tay tắt công tắc đèn, để lại một không gian tối tăm cùng chiếc đèn ngủ gắn tường.Trước khi mở cửa rời khỏi phòng, Ran quay đầu lại nhìn Shinichi lần cuối.Anh đã đắm chìm vào trong giấc ngủ yên lành, nằm im lặng trên gi.ường bệnh.Bóng tối phủ lên khuôn mặt lạnh giá của Shinichi.Tiếng thở mang theo sự tuyệt vọng lan tỏa khắp căn phòng tối tăm.Chạm đến cả trái tim đang hổn thức của Ran.
Cảm thấy an tâm hơn, Ran mới đóng cánh cửa lại rồi đi xuống dưới phòng khách.Tiếng cách cửa phòng đóng sầm lại.Để lại một không gian yên tĩnh bao trùm lên căn phòng.Chỉ còn ánh sáng mập mờ của chiếc đèn ngủ gắn trên tường.Shinichi lại chìm vào trong không gian tối tắm, lạnh lẽo, đầy cô độc.Hơi thở gấp gáp của Shinichi vang lên từng nhịp một, không bao giờ là ngừng nghỉ.Anh lấy tay ôm chặt đầu mình lại, lẩm bẩm gì đó trong miệng.Đau, thật sự rất đau.Nước mắt như muốn tuôn rơi vì nỗi đau.Giọng nói đã yếu ớt đi, không còn một chút hi vọng nào để xua tan cảm giác đau đớn của anh bây giờ nữa…
Shiho, anh thật sự có lỗi với em …?”
Mặc dù đã đóng cửa phòng lại nhưng Ran vẫn còn đứng gần đó.Cô cúi gầm mặt xuống dưới nền gạch, tâm trí đầy nghi hoặc.Cô đã làm gì sai? Vì sao Shinichi lại cảm thấy đau đầu và có hành động bất thường khi nhìn thấy cô cầm tấm hình đó lên hỏi? Tại sao? Tâm trí của Ran bắt đầu chống đối cô.Làm cho cô cảm thấy khó chịu.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể hiểu được mình đã vô tình gây ra chuyện gì xấu xa đến nỗi Shinichi phải né tránh cô như vậy.Sau một hồi đau đầu suy nghĩ, Ran hít một hơi thật sâu, làm dịu lại bầu không khí căng thẳng này.Dù gì cô cũng đã có lỗi với Shinichi.Anh ấy sức khỏe đang yếu như vậy mà cô còn gây ra điều gì đó, làm cho anh trở nên kích động dẫn đến tình trạng kiệt sức hoàn toàn.
Một cảm giác lo lắng tột cùng lan tỏa khắp cơ thể.Ran như bị bóp nghẹt lấy trái tim.Bị xiết thật chặt cho đến khi nó vỡ ra thành từng mảnh vụn nhỏ, không thể nhặt lên để hàn gắn lại từ đầu.Cô tự hỏi chính bản thân, mình đã làm điều gì thật tồi tệ đối với Shinichi.Khi thấy anh nằm gục trên gi.ường bệnh, cô đã biết có những chuyện không hay xảy ra với anh.Vậy mà cô còn làm tổn thương anh.Trong lúc này, không.Trong một quãng thời gian dài sắp tới, cô sẽ không bao giờ được phép chạm đến vết thương chưa được chữa lành của Shinichi nữa.Cô không muốn làm tổn thương người khác…
Bí ẩn về cô gái tóc đỏ vẫn chưa kết thúc trong tâm trí của Ran.Nhưng trong lúc này cô đành phải gạt điều đó sang một bên.Khi nãy, vừa bước ra khỏi phòng.Một cô giúp việc đi ngang qua có bảo với Ran là phu nhân Kudo mời cô xuống phòng ăn để chuẩn bị bữa trưa.Ran chợt nhớ ra là đã gần 10 giờ.
Mười phút sau, Ran đã có mặt ở trong phòng ăn.Trong căn biệt thự rộng lớn này, phòng ốc quá nhiều dẫn đến việc cô phải đi vài vòng khám xét.Phòng ăn nằm ở tầng hai, đầu dãy hành lang.Ran có đi qua một lần nhưng không nhận ra,dẫn đến việc đi lạc, cho đến khi quay đầu lại một lần nữa mới phát hiện.Phu nhân Kudo đang ngồi chờ ở dãy bàn ăn.Một chiếc bàn dài được chạm trổ tinh tế và cầu kì, được đặt nhiều món ăn sơn hào hải vị bên trên.Bà Eri cũng đã có mặt ở đây, khi thấy con gái mình bước vào.Bà nhanh chóng gọi cô lại, ngồi xuống ghế đối diện mình.
Những món ăn cho bữa trữa đều được dọn ra hết, bày trí trên chiếc bàn dài.Ran ngồi xuống chiếc ghế, đối diện với bà Eri.Cô chăm chú nhìn những món ăn được sắp xếp ngay ngắn trên chiếc bàn.Toàn là sơn hào hải vị đắt tiền , chỉ có những người giàu có mới được phép thưởng thức.
Cô bất giác trở nên mơ màng, tự hỏi đây là bữa trưa hay là một bữa tiệc đêm.Đồ ăn quá thịnh soạn và bắt mắt.Được bày ra chật cả bàn, nhìn vào cũng đủ hoa mắt, chóng mặt.Tuy ở nhà Ran cũng được ăn một bữa thịnh soạn giống thế này nhưng chỉ dừng lại ở mức vài ba món đắt tiền, bổ dưỡng.Chứ chưa bao giờ lên đến chục món sơn hào hải vị như ở đây.Mà để ý thì đây toàn là đồ ăn nổi tiếng của nhà hàng năm sao nước Pháp.Được chế biến theo công thức độc đáo nhất.Chỉ cần nhìn qua một lần cũng đủ nuốt nước miệng đã đời.Còn có cả món tráng miệng nữa chứ.Ôi trời! đây có thật là một bữa trưa không vậy.Hay là một bữa tiệc đêm.Đúng là chỉ Gia tộc Kudo mới có bữa ăn trưa khác người như thế này.
Trong lúc hưởng thức bữa ăn, bà Eri đã lên tiếng hỏi một câu.” “Ran này, con nói chuyện với thiếu gia Kudo thế nào rồi? Có ổn không?”
Như đã hỏi đúng vào vấn đề cần hỏi.Bà Eri im lặng lắng nghe câu trả lời từ Ran. Ran nghe xong, liền ngẩng mặt lên khỏi dĩa thức ăn trên bàn.Cô nhất thời ngơ ngác nhìn mẹ mình.Một cọng mì dài còn dính trên miệng của cô, đung đưa qua lại.Phu nhân Kudo cũng nhận ra điều đó, ánh mắt của bà lập tức sáng lên, lấp lánh như sao trên trời.Bà quay sang nhìn Ran rồi hỏi tới tấp:
“Đúng rồi Ran, cháu nói chuyện với Shinichi có cảm thấy thoải mái không? Hai đứa nói chuyện với nhau có hợp không? Shinichi có làm khó cháu không?”
Phu nhân Kudo nhướng người về phía Ran, bà hỏi hết câu này đến câu khác, nào là hai người có hợp nhau không, có cảm thấy thoải mái không, thiếu gia Shinichi có còn mệt không..v...v…Ran ngẩn người ra nhìn, phu nhân Kudo dường như muốn nuốt chửng cô vào trong những câu hỏi đó.Cô bật cười, nhẹ nhàng nói:
“Hợp lắm ạ, lúc đầu cháu cứ nghĩ thiếu gia Shinichi là một người lạnh lùng và khó chịu vô cùng.Nhưng sau khi nói chuyện xong cháu thấy anh ấy rất thân thiện.Với lại thiếu gia Shinichi cũng đỡ hơn rất nhiều rồi ạ...”
Nói đến đây Ran bỗng khựng người lại, tay cô giống như bị đóng băng hoàn toàn, cứng đờ đến mức không thể cử động được.
Đỡ hơn rất nhiều ư? Tại sao cô lại nói như vậy? Đó chẳng phải là điều cô lỡ miệng nói ra để an ủi phu nhân Kudo sao? Shinichi đã cố gắng che giấu đi sự mệt mỏi để đón tiếp cô, vậy mà cô đã làm cho anh ấy cảm thấy khó chịu.Giờ đây cô còn không biết Shinichi đã phải chịu đau đớn đến mức nào khi chuyện lúc nãy xảy ra.Làm sao cô có thể nói cho phu nhân Kudo biết được.
Nét mặt của Ran bỗng nhiên co thắt lại, nụ cười trở nên méo xẹo.Cô lại nhớ đến giây phút khi nhìn thấy Shinichi nhắm chặt đôi mắt lại vì đau đớn.Cô đã sai thật rồi.Anh ấy chắc hẳn đang rất đau.Ran mím chặt môi , không hốt lên lời nào.Nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của Ran, phu nhân Kudo lo lắng hỏi:
“Ran, cháu làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy giữa cháu và Shinichi?”
Ngẩng đầu lên nhìn, Ran bất giác giật mình trước khuôn mặt ung dung bình thản nhưng có chút bất an của bà Yukiko.Bà ấy đang nhìn xoáy vào cô với ánh mắt lạ lẫm, khác thường.Giống như một viên cảnh sát đang cố gắng lấy lời khai từ một tên tội phạm ngoan cố.Thấy vậy, cô từ từ bình tĩnh lại rồi cất giọng trầm ấm, nói:
“Không có gì đâu cô.Cháu với Shinichi nói chuyện với nhau rất vui vẻ.Anh ấy cảm thấy hơi mệt nên đã nằm nghỉ trong phòng rồi ạ.Không có gì đáng lo ngại, sức khỏe của anh ấy cũng rất tốt”
Coi như cô đang trấn an phu nhân Kudo lại. Cô cũng để ý đến thái độ của mẹ mình đang ngồi đối diện.Bà ấy nhìn cô từ nãy tới giờ, không thề rời mắt, khuôn mặt nghiêm nghị của bà làm cho Ran toát cả mồ hôi hột.Phải cố gắng tỏ ra tự nhiên hết mức có thể để hai người đừng nghi ngờ đến lời nói của cô.Nếu không nói thì không biết, bà Eri luôn luôn là người nhận ra những suy nghĩ ngốc nghếch của Ran đầu tiên.Dù cô có nói dối tài tình cỡ nào, bà cũng dễ dàng nhìn thấu tâm can của cô.Giờ đây cô đành phải diễn kịch để che giấu đi sự lúng túng trong lời nói của mình.
“Ôi, thế thì tốt quá.Cô rất vui khi biết Shinichi đã đỡ hơn rất nhiều, chắc là nhờ có cháu nói chuyện với nó, giúp nó bớt cô đơn khi ở một mình.Hai đứa đúng là hợp nhau thật rồi.Ran này, cháu hãy ở lại đây đến tối rồi về.Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Ấy vậy mà phu nhân Yukiko lại thở phào nhẹ nhỏm sau câu nói của Ran.Thái độ của bà cũng nhanh chóng thay đổi.Không còn tỏ ra khó chịu nữa.Làm cho Ran cứ tưởng mình đã bị bắt thóp đến nơi.Lí do để Ran phải bắc đất dĩ nói dối với Yukiko là vì cô không muốn bà biết chuyện con trai mình lại mệt mỏi rồi đâm ra buồn phiền, lo lắng.Chứng minh là bà đã rất vui mừng khi biết tin con trai mình khỏe mạnh lại.Có lẽ phu nhân Yukiko đã quá lo lắng nên mới nhìn Ran một cách lạ lẫm như vậy.
Yukiko lấy chiếc thìa ở trong nồi súp, vớt lấy một miếng cách gà nhiều thịt nhất rồi để vào chén của Ran, ân cần nói:” Cháu ăn đi, gà này là gà quý nhà bác nuôi , nhiều thịt lại rất bổ.”
Phu nhân Yukiko đưa miếng thịt gà nóng hổi về phía Ran, cô cũng vui vẻ nhận lấy ,để vào chén mình. “Vâng, cháu cảm ơn bác”. Ran gật đầu rồi tiếp tục giải quyết cho xong bữa ăn của mình.
“Ừm, nếu hai đứa nói chuyện hợp với nhau thì tốt rồi, có gì cứ từ từ mà tiến triển.” Lắng nghe diễn biến câu chuyện từ nãy tới giờ, bà Eri tỏ vẻ hài lòng về kết quả.
“Đúng rồi đấy, hai đứa cứ từ từ mà phát triển mối quan hệ với nhau.Nếu có được cô con dâu như cháu , cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.” Phu nhân Kudo cũng phấn khởi tiếp lời, bà tấm tắc khen ngợi Ran hết lần này đến lần khác.Có vẻ như đã thật sự hài lòng về cô.
”Ôi, nếu cháu tận tâm chăm sóc cho Shinichi nhà cô thì thật tốt biết mấy, cô bận bịu với công việc trong công ty rất nhiều, không có thời gian để bên cạnh con trai nên rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của nó, có người thay cô chăm sóc thì cô đỡ được phần nào.” Phu nhân tươi cười nhìn Ran.
Con dâu á! Ran hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt hạnh phúc của phu nhân Kudo.Miếng thịt gà cô đang ăn không thể trôi xuống dưới cổ họng, bị mắc lại ở cổ, làm cho Ran phải cố gắng nuốt cho nó trôi xuống.Miệng của cô như bị đứt ra từng khúc.
Đáng lo ngại là bà Yukiko còn cố ý nhấn mạnh từ “chăm sóc” trong lời nói và Ran cũng nhanh chóng hiểu được điều đó.Lúc đầu bà cũng có nói “Tiểu thư Ran đây chăm sóc thì chắc được lắm nhỉ?” là để ám chỉ Ran.Giờ đây cô đã hiểu thêm về ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó.Thiếu gia Shinichi sức khỏe yếu, lại không có ai bên cạnh chăm sóc nên bà Yukiko mong muốn Ran sẽ là người thực hiện điều đó.Khi nãy phu nhân Yukiko còn nói muốn Ran về làm dâu nhà Kudo.Giống như bà đã chấp nhận cho hai người qua lại với nhau. Ran sẽ là người chăm sóc cho thiếu gia Shinichi cho đến khi anh khỏi bệnh.Nhưng mới khi nãy, chính cô là người đã làm cho Shinichi cảm thấy khó chịu và mệt mỏi, bệnh tình lại diễn biến xấu hơn.Nếu đã như vậy thì cô làm sao chăm sóc anh ấy một cách tận tình được.Nghĩ đến đây, mặt của Ran căng như dây đàn.Miệng thầm nói :”Shinichi, anh hãy mau chóng khỏi bệnh.”
Dù gì Ran cũng là một tiểu thư đài các, được chiều chuộng từ nhỏ, chỉ có người khác chăm sóc cho cô chứ cô chưa bao giờ đi chăm sóc cho người khác.Nên việc này là một chuyện quá sức đối với Ran.
Nghe phu nhân Kudo khen mình không ngớt lời, Ran chỉ biết cười gượng rồi tiếp tục chăm chú vào bữa ăn.Cô chưa bao giờ nghĩ mình có diễm phúc đến mức được bà Yukiko nhận mình làm con dâu trong lần đầu tiên gặp mặt.Một thiên kim tiểu thư như cô cũng không mấy lạ lẫm với những câu nói như vậy nhưng lần này cô cảm thấy rất khó tả.Mặc dù chỉ biết cắm cúi ăn và ăn, nhưng tim cô đã đập nhanh đến mức muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Bữa ăn trưa kết thúc ngay sau đó.Mọi người định xử lí món tráng miệng thì có một người quản gia xuất hiện ở trước cửa phòng ăn, cúi đầu chào trịnh trọng rồi nhanh chóng thông báo với phu nhân Kudo một chuyện quan trọng.
“Thưa phu nhân Kudo, có người muốn gặp tổng phu nhân ở dưới phòng khách.Họ nói muốn gặp phu nhân ngay bây giờ.”
“Là ai?”
Bà hắng giọng hỏi.
Người quản gia bước lại chỗ Yukiko đang ngồi, từ tốn nói:” Là người quan trọng, thưa bà.”
Nghe đến đây, Yukiko liền tròn mắt ngạc nhiên, lông mày nhướng lên cao, ánh mắt trở nên sắc lẹm.Ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng bà cũng nói nhỏ với người quản gia:”Được rồi, ta sẽ xuống đó ngay bây giờ.Bảo họ chờ ta.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Người quản gia nghe xong mệnh lệnh, liền rời khỏi phòng ăn.
“Người quan trọng sao? Hay đấy.”
Bà Yukiko ngồi đó, lặng lẽ mỉm cười, một nụ cười nửa miệng nhanh chóng xuất hiện trên gương mặt kiều diễm của người phụ nữ đầy quyền lực này.Vẻ đẹp ẩn chứa nhiều điều nguy hiểm đó như một lời báo trước cho những chuyện không hay sắp xảy ra.
Giống như một đóa hoa trúc đào có độc vậy, đẹp thì đẹp thật nhưng rất dễ chết người...
❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊
Note: Hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất, nhưng khi hoa tàn rồi chỉ còn lại sự khéo khô.Bỏ lỡ mất thời kỳ hoa đẹp nhất biết trách ai đây? Hoa cũng chỉ cần có một người an ủi. (Hoa rơi)
❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊ ~ ❊
To be countion…