PART 2: NHỮNG UẨN KHUẤT CỦA MỘT SỐ MỆNH
CHAP 6
Bắt đầu một kết thúc
Em vẫn nghĩ mình là khúc ca không đủ lời để chen giữa vào đoạn nhạc du dương của anh và cô ấy
...
Buổi sáng ngày chủ nhật vào đầu tháng mười, Ran mới lờ mờ tỉnh dậy th.ì đã bị chấn động tâm lí bởi cuộc gọi đến cách đây ít phút.Người gọi điện cho cô là nhị thiếu gia Kaito, anh ấy nói với vẻ gấp gáp, lo lắng.Thông báo cho cô biết, đại thiệu gia Shinichi đã hôn mê sâu, phải nhập viện và hiện đang không có ai bên cạnh chăm sóc, bố thì vẫn đang đi công tác bên Mỹ, mẹ thì đi gặp mặt đối tác nước ngoài, nhị thiếu gia Kaito đang trên đường đến bệnh viện, anh ấy mới nhận được thông báo này từ người quản gia trong biệt thự nhà Kudo.
Trong điện thoại, Kaito thúc giục Ran hãy mau chóng đến bệnh viện:
-Ran, cô hãy đến bệnh viện Nxx trên đường K, số phòng là 224.Nhanh lên! Tôi đang trên đường lái xe đến.Cô vào trong đó trước, xem anh tôi thế nào đi.
-Được, tôi sẽ đến ngay!
Ran hối hả chuẩn bị quần áo, cô không đem gì nhiều ngoài chiếc ví có đựng thẻ ATM và yêu cầu người giúp việc làm nhanh một hộp cơm trưa.
-Hôm qua mẹ còn nói anh Shinichi vẫn bình thường, vậy mà hôm nay đã hôn mê sâu.Đúng là sức khỏe của anh ấy rất khó lường ...Cô thở dài lo lắng.
Ran thay quần áo với tốc độ chóng mặt.Cô vội vã đóng cửa phòng rồi bước xuống dưới nhà.Người giúp việc đưa cho Ran bữa trưa được đựng trong hộp bento.Cô nhận lấy bữa trưa, nhanh chóng đi xe riêng của gia đình đến bệnh viện đa khoa Nxx.Trong lúc ngồi trên xe đến bệnh viện, Ran nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.Bà Eri vừa mới nhận được thông báo chuyện đại thiếu gia Shinichi hôn mê sâu phải nhập viện, nên lo lắng gọi điện cho con gái mình.
Ran nhấn nhanh nút nghe, đầu dây bên kia lên tiếng trước, giọng nói của bà Eri hết sức hồi hộp:
-Ran, con đến bệnh viện chưa?
-Con đang đến thưa mẹ.
-Ừ, con vào bệnh viện để chăm sóc đại thiếu gia Kudo đi.Gia tộc Kudo bận công việc hết rồi, tối nay họ sẽ về.Con cứ ở trong bệnh viện để theo dõi tình trạng của đại thiếu gia.Có chuyện gì bất thường thì gọi bác sĩ đến giải quyết.Mẹ sẽ gọi điện cho con, con nhớ bắt máy nhé!
-Vâng, con sẽ ở trong bệnh viện đến tối.Với lại cũng có nhị thiếu gia Kaito ở đó, mẹ cứ yên tâm.
Đâu dây bên kìa ừ một tiếng rồi cúp máy.Ran để điện thoại vào trong túi áo, cô đưa mắt nhìn về phía cửa xe, ở bên ngoài là những đường phố thưa thớt xe chạy vào buổi sáng khi mặt trời chưa ló dạng hoàn toàn sau chân núi.Những gian hàng chỉ mới mở cửa, người tập thể dục xuất hiện rất sớm, ngọn đèn đường đã được tắt dần đi.Bây giờ là 5h am, vẫn còn rất sớm.Shinichi hôn mê sâu và được chuyển vào bệnh viện vào lúc 4h, lúc đó Ran còn đắp chăn ngủ say sưa trên gi.ường.
Chiếc xe lướt nhanh qua những khu phố , những gian hàng được chiếu rọi bởi ánh sáng rạng đông, bình mình đã lóa dạng sau chân trời.Không gian như bừng tỉnh sau một đêm hiu quạnh.Một ngày mới đã bắt đầu.Hôm nay sẽ là ngày bận rộn đối với Ran.Cô cảm thấy bồi hồi trong lòng, giống như những ánh sáng yếu ớt được pha chút hi vọng của ngày mới.Shinichi, người làm cho trái tim của cô phản chủ,đập loạn xạ, lúc nào cũng rung động không lí do.
Một tuần kể từ ngày đầu tiên gặp mặt, cô chưa được gặp Shinichi lần thứ 2.Cô cũng bận đi học nên không có thời gian ghé thăm biệt thự nhà Kudo.Chỉ nghe bà Eri kể lại tình trạng sức khỏe của Shinichi.Lúc thì bình thường, lúc thì không chịu ăn uống gì, nằm lì trong phòng, ban đêm thì mất ngủ.Còn bây giờ, anh hôn mê sâu trong một đêm và phải vào bệnh viện gấp, tình trạng sức khỏe đang rất suy yếu.
Cô vừa lo vừa nhớ, lo cho bệnh tình của Shinichi, cô nhớ khuôn mặt của anh trong lần đầu tiên gặp nhau. Nghe cô bạn thân Sonoko nói, thì Ran đang rung động trước đại thiếu gia Shinichi đó.Mặc dù cô vẫn chưa xác định được cảm xúc của mình, có phải là thích thật sự hay không? Nhưng giờ đây, cô càng lo lắng hơn khi nghe tin Shinichi phải vào viện với tình trạng không mấy khả quan.Một tuần không được gặp anh, kiểu như ngàn trùng xa cách.Xe chạy trên đường chỉ một đường thẳng nhưng trong tim Ran là nhiều hẻm rẽ.Lúc rẽ sang phải, lúc rẽ sang trái, lúc không xác định được phương hướng.Nắng đã lên, nhưng tim Ran vẫn nhen nhói vài tia sáng.Chưa bừng tỉnh sau giây phút mơ hồ và lo lắng.
Ran im lặng như cánh hoa rơi nhẹ nhàng trong không trung, cô chống tay lên khung cửa xe, hướng mắt ra ngoài đường lớn, cảnh vật xung quanh lướt nhanh qua như những bộn bề của cuộc sống hiện đại, không bao giờ ngừng lại để chờ đợi một ai.
-Shinichi, anh ổn không?
…
Cửa thang máy mở ra, Ran nhanh chóng bước vào.Cô đã có mặt ở trong bệnh viện mấy phút trước, mới vừa rời khỏi xe thì trời đã đổ mưa tầm tã. Số phòng của Shinichi là 224, ở tầng 5 của bệnh viện.Ran lấy tay nhấn nút lên tầng 5.Cánh cửa thang máy dần đóng lại.
Trong lúc đó, thang máy bỗng dừng lại ở tầng 3.Có người chuẩn bị bước vào .Ran đứng im lặng như rừng cây, cô khẽ đưa mắt nhìn những người xuất hiện đằng sau cánh cửa.
Bước vào bên trong thang máy là hai người, một nam một nữ.Người nam có ngước da ngâm rám nắng, thân hình dong dỏng cao.Còn người nữ có mái tóc đen dài buộc kiểu đuôi ngựa, ăn mặc rất giản dị, trên tay ôm một bó hoa cẩm tú cầu với mùi thơm nhẹ nhàng.Cả hai cùng bước vào thang máy, họ cũng nhận ra sự hiện diện của Ran ở đây.
-Hai người muốn lên tầng nào? Ran tử tế nhấn nút thang máy.
-Chúng tôi lên tầng 5_Người con gái trả lời.
-Ừ, tôi cũng lên tầng 5_Ran vui vẻ mỉm cười, cô lấy tay nhấn vào nút thang máy.
Chưa đầy 10 giây, thang máy đã lên đến tầng 5.Cửa mở từ từ, Ran nhanh chóng bước ra bên ngoài.Hai người còn lại cũng đi theo sau.Trước khi rời đi, Ran có nghe thoáng qua cuộc đối thoại giữa người nam và người nữ đi phía sau.Họ tươi cười nói chuyện với nhau một lúc,rồi cô gái buộc tóc đuôi ngựa trầm ấm nói “Shiho thích hoa cẩm tú cầu lắm!” Người nam cũng im lặng , không lên tiếng.Không gian trở nên trầm mặc lạ thường.
“Shiho” cái tên đẹp thật đấy.
Điện thoại của Ran bỗng rung lên từng hồi chuông, cô thò tay vào túi áo, lấy điện thoại ra xem.Trên màn hình là số điện thoại hết sức quen thuộc, vẫn còn dư âm khi nãy.Cô ấn nhanh nút nghe, trả lời lễ phép:
-Alô, con nghe!
-Ừ Ran, con đến bệnh viện chưa?
-Con đến rồi ạ! Con đang tìm phòng của anh Shinichi.
-Con biết số phòng không?
-Biết ạ! Là số 224…A! Nhị thiếu gia Kaito!
Ran bỗng reo lên khi nhận thấy dáng người quen thuộc ở đằng xa.Đó chính là nhị thiếu gia Kaito, anh ấy đang đứng trước cửa phòng có đề bảng số 224.Có vẻ như Kaito đến trước cô vài phút.Ran vui vẻ bước lại, cô vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với bà Eri:
-Mẹ, là nhị thiếu gia Kaito, anh ấy mới đến.Con sẽ cùng anh ấy vào thăm đại thiếu gia Shinichi.Con gọi lại cho mẹ sau nhé! Bye mẹ!
Ran cúp máy, để điện thoại vào trong túi áo.Cô nhanh chân bước lại chỗ Kaito đứng, anh cũng nhận ra sự hiện diện của cô.
-Chào buổi sáng, Ran tiểu thư! Kaito quay sang mỉm cười với Ran.
-Vâng, buổi sáng tốt lành, nhị thiếu gia!
-Ừ, chúng ta vào phòng đi,anh Shinichi đang nằm trong đó cùng bạn gái của tôi.
-Hả? Bạn gái? Ran tròn mắt ngạc nhiên.Nhị thiếu gia Kaito có bạn gái rồi sao?
Kaito đưa tay đặt lên cánh cửa, vặn nhẹ một cái rồi bước vào bên trong.Mùi thuốc đặc trưng lan tỏa ra ngoài, có chút hơi mát của máy lạnh.Bên trong căn phòng bệnh, đèn được bật sáng trưng.Không gian trước mặt rất thoải mái, trầm tĩnh và yên ắng, không phát ra một tiếng động lớn, nhưng nghe thoáng qua những tiếng thở chậm rãi, nhịp nhàng.
Ran đi kế bên Kaito, cùng anh bước vào phòng bệnh.Ngay khi bước vào bên trong, Ran ngơ ngác nhìn người con gái đang ngồi trên chiếc ghế đặt sát vách tường.Cô ấy cỡ tuổi Ran, có ngoại hình khá giống cô, tiềm tàng bên trong người con gái này là nét đẹp không tên không tuổi, hoa cũng không sánh bằng.Cô gái đang tựa người vào chiếc ghế, mắt nhắm nghiền lại,trên tay giữ một chiếc túi xách hàng hiệu, thanh thản tựa mây trời, đang chìm vào giấc ngủ yên bình.
-Shinichi! Ran bước vội về phía gi.ường bệnh mà Shinichi đang nằm, cô cũng lướt nhanh qua chỗ cô gái kia ngồi.
Sau khi tiếng mở cửa khẽ vang lên trong không gian sâu lắng, đã làm lay động cô gái đang nằm ngủ khá thoải mái trên chiếc ghế với diện tích rất nhỏ.
-Ơ...Anh đến rồi đó hả?
Cô ấy từ từ mở mí mắt ra, nhìn những bóng dáng xuất hiện ở cánh cửa.Kaito nhẹ nhàng bước đến, anh dịu dàng nhìn vào đôi mắt sâu thẩm của cô gái còn đang mơ màng sau giấc ngủ,cất giọng trầm ấm nói:
-Aoko...Anh gọi tên cô gái - Em có mệt không?
-Không, em vừa mới chợp mắt một tí. Cô gái tên Aoko ngẩng đầu lên nhìn Kaito, cô đã tỉnh giấc và đang mỉm cười với anh.
-Anh Shinichi có sao không? Kaito nhìn về phía gi.ường bệnh của Shinichi, anh ấy đang nằm ngủ trên đó, có vẻ như mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp, không có điều gì bất thường.
-Không sao đâu anh, đại thiếu gia chỉ hôn mê nhẹ thôi.Một lát sẽ tỉnh dậy.
-Ừ, cảm ơn em vì đã ở bên cạnh anh Shinichi trong lúc này.Còn giờ em hãy nghỉ ngơi để còn sức mà làm việc, anh sẽ đưa em về nhà.
-Vâng, cũng được.Nhưng anh cứ ở đây với đại thiếu gia Shinichi đi, em sẽ bắt taxi để về nhà.
-Được thôi! Kaito gật đầu.
Aoko đứng dậy khỏi ghế cùng chiếc túi xách cầm trên tay.Cô cũng bắt đầu để ý đến sự hiện diện của Ran.Khi nhìn thấy Ran đứng trang nghiêm ngay bên gi.ường bệnh của Shinichi, có vẻ như cô ấy đang chăm chú nhìn ngắm anh nằm ngủ trên gi.ường mà quên mất mọi việc xung quanh.Aoko hiểu ngay tâm trạng của Ran, cô khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
-Anh ấy không sao đâu!
Ran giật mình sau khi nghe được giọng nói thánh thoát lọt vào tai mình mấy giây trước, cô ngơ ngác, lập tức chuyển ánh nhìn sang Aoko, cô ấy đang nở một nụ cười thân thiện trên môi.Ran vẫn giữ khuôn mặt không tả của mình.
Từ khi bước vào phòng, Ran lập tức chú ý đến người con trai nằm trên gi.ường bệnh là Shinichi, anh đã chìm sâu vào giấc ngủ thanh thản, thoải mái như những giấc ngủ ở nhà.Gương mặt khi ngủ của anh đã chứng minh tất cả, đó là sự khoan thái, yên bình, sâu lắng, không mệt mỏi.Dù anh đã ngủ nhưng hơi ấm vẫn lan tỏa khắp căn phòng.Những giọt nước mưa trĩu nặng rơi ngoài trời từ từ len lỏi vào trái tim hổn thức của Ran, hết nhịp này đến nhịp khác, đơn độc và hoài bão.Âm thanh nước mưa như hiểu được nhịp đập trái tim của một người thiếu nữ, nhanh, nhẹ, trầm, bỏng, đôi khi là một khúc nhạc có giai điệu giống nhau, chưa bao giờ được dâng trào mãnh liệt, cứ là là như cánh yến bay trên bầu trời cao.
Aoko trầm mặc nhìn ngắm khuôn mặt của Ran một lúc rồi nói tiếp:
-Đại thiếu gia Shinichi mới được truyền nước biển, bệnh tình của anh ấy không còn nguy kịch nữa.Chỉ vì thiếu canxi và huyết áp tăng cao nên dẫn đến tình trạng hôn mê sâu, nhưng giờ đã không sao rồi , mọi thứ đã được khắc phục kịp thời.Anh Shinichi sẽ mau chóng khỏe lại thôi! Ran tiểu thư cứ yên tâm.Cô vui vẻ trấn an tâm trạng có hơi lo lắng của Ran.
-Ơ…Vâng! Ran khẽ cúi người như đã tiếp thu được lời nói của Aoko.Trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Ran đưa đôi mắt của mình nhìn Aoko, cô ấy đúng là khá giống cô ở ngoại hình và khuôn mặt, giống như một chiếc gương phản chiếu hình ảnh của nhau, cô có nên dám cá mình có một người chị người em sinh đôi thất lạc không nhỉ? Nhưng cô gái tên Aoko đó chính là bạn gái của nhị thiếu gia Kaito.Nhìn vào cách ăn mặc, thời trang, đồ trang sức, cử chỉ và lời nói sang trọng, trang nhã, rất dễ nhận ra người này là một tiểu thư đài các hoặc không thì cũng là con nhà giàu , không phải thuộc hàng xoàng.
Cô ấy trông rất ra dáng người lớn.Thời trang cũng rất fashion.Cứ như người mẫu ấy.
Trong khi Ran được dịp ngắm nhìn người đẹp thì Aoko đã mở lời chào hỏi trước:
-Chào Ran tiểu thư, tôi là Nakamori Aoko, bạn gái của nhị thiếu gia Kaito.Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không? Tôi rất vui khi được gặp Ran tiểu thư ở đây!
-Tôi cũng vậy.Ran vui vẻ gật đầu- Aoko, có phải cô là…?
-Tôi là con gái của cảnh sát trưởng thành phố Beika.Cô biết không?
-Ồ, tôi biết ngài ấy, cảnh sát trưởng nổi tiếng của Beika.Ran trầm ngâm suy nghĩ.
Vậy mà cô cứ tưởng Aoko là một tiểu thư đài các con nhà cao quý giống như cô, nào ngờ chỉ là con gái của cảnh sát trưởng nổi tiếng trong thành phố Beika.Dù vậy, Aoko vẫn là một cô gái xinh đẹp,đặc biệt, đẹp từ tâm hồn đến nét đẹp dịu dàng, mặn mà bên ngoài, Ran cảm nhận được điều đó.Cô nhìn thấy ở người con gái này là một tâm hồn thuần khiết như những giọt nước trong vắt ở dòng suối thiêng chảy quanh năm và không bao giờ bị vẩn đục.
-Mà… Sao cô lại ở đây thế? Sau vài phút mập mờ, Ran thẳng thắng hỏi câu này, cô hơi thắc mắc vì sao Aoko lại có mặt ở đây rất sớm và là người đầu tiên ở trong phòng bệnh với Shinichi.Giống như cô đã có mặt ở trong thời gian Shinichi bị hôn mê vậy.
-À, tôi ngủ nhờ ở nhà Kudo một đêm sau khi bay một chuyến từ Los Anveges về đây lúc 1h30pm.Rồi nhận được thông báo đại thiếu gia Shinichi bị hôn mê bất tỉnh trong phòng ngủ nên đã hối hả đưa anh ấy vào bệnh viện.
-Ồ, ra là vậy! Ran gật đầu chầm chậm rồi nghĩ ngợi xa xăm.
Aoko chính là người đã phát hiện và đưa Shinichi đến bệnh viện rồi ở trong phòng bệnh để canh chừng anh ấy trong suốt thời gian Ran đến.Còn về chuyện Aoko ngủ nhờ nhà Kudo một đêm thì có lẽ cô ấy rất thân thiết với Gia tộc Kudo, thường xuyên lui tới đó. Nhưng không có điều gì quá xa lạ, dù sao cô ấy cũng là bạn gái của nhị thiếu gia Kaito.
Ran nhìn chằm chằm vào Aoko, cô ấy chắc còn buồn ngủ lắm.
Nhưng dường như Aoko còn tỉnh táo hơn cả Ran, lập tức nhận thấy ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào người khác, còn tỏ ra lo lắng và căng thẳng như người mới thức. Aoko cũng nhìn lại Ran, cô im lắng một lúc rồi đánh thức Ran chỉ bằng một câu nói bừng sáng như ánh rạng đông.
-Bạn gái của đại thiếu gia Shinichi đẹp thật đấy! Đẹp hơn những gì mà anh đã kể lại cho em nghe. Anh Shinichi đúng là có mắt chọn người ! Aoko tươi cười nói với Kaito, cả hai tâm đắc nhìn nhau.
-Ừ, đúng! Kaito gật đầu tán thành.
Ran được khen, liền ngây người ra nhìn, mất mấy giây mới phản ứng lại, cô không lấy làm xa lạ với vấn đề này.Vì cô được nghe những lời khen tương tự như vậy khá nhiều rồi, nên cũng mất luôn cảm giác ngại ngùng, khiêm tốn.Kiểu như nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô rồi đánh giá hết lần này đến lần khác rất đỗi quen thuộc với một tiểu thư con nhà danh giá như Ran.Kết cấu khuôn mặt thì khỏi nói, miễn chê, miễn bàn, đẹp từ trong ra ngoài, đẹp toàn diện, đẹp theo kiểu sang trọng nhưng tự nhiên (nói chung là đẹp).Cách ăn mặc cũng vậy, người đã đẹp thì mặc gì cũng đẹp, Ran lại có mắt thẩm mỹ khá cao, tỉ mỉ trong việc phối đồ nên luôn luôn có xu hướng thời trang cao cấp như người mẫu quốc tế.
Không thể nhầm lẫn vào bất cứ điều gì, Ran chính là “cô ấm” của nhà Mori.
Chỉ cần nhìn thoáng qua một lần, không cần lần thứ 2, cũng đủ biết cô chính là “con nhà giàu”.Ăn gì cũng đẹp, mặc gì cũng đẹp, hành động, cử chỉ có hơi lúng túng nhưng đủ gây ấn tượng với người khác trong cái nhìn đầu tiên.
Ran vui vẻ mỉm cười như đáp lại lời khen ngợi của Aoko và Kaito, thay cho lời cảm ơn vì cô cũng không mấy tự tin khi tự nhận cái đẹp của mình.Cô có khiêm tốn thì cũng sẽ khiêm tốn trong lòng, không bao giờ để đánh mất con người đẹp nhưng không quá cao kiều của mình.Những “nét đẹp” tiểu thư của cô từ đâu mà ra? Cũng từ sự nghiêm khắc của bà Eri mà hòa huyện thành.Cô ảnh hưởng khá nhiều từ mẹ mình, từ suy nghĩ đến lí trí.
Kaito xoắn tay áo lên nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với Ran:
-Cô ở lại đây với anh Shinichi nhé?
-Vâng! Ran gật đầu.
-Aoko, anh có chút chuyện cần nói với em, anh sẽ tiễn em xuống dưới bệnh viện.
-Ừm, cũng được…
Aoko xách vỏ đồ đặt trên tủ đầu gi.ường lên, chậm rãi đi theo Kaito.Trước khi rời khỏi phòng bệnh, cô quay đầu lại mỉm cười với Ran:
-Cô ở lại chăm sóc cho đại thiếu gia nhé! Anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi!
-Được, tôi sẽ ở đây đến tối.Cô cứ về nhà nằm nghỉ đi. Rất cảm ơn cô! Ran khom người tỏ lòng thành ý.
Aoko cùng Kaito rời khỏi phòng bệnh ngay sau đó, bóng của họ còn in lên cánh cửa, giọng nói của Aoko lảnh lót truyền vào bên trong.Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi vài ba câu nhưng ấm áp, nhẹ nhàng giữa hai người, làm cho Ran cũng phải hổn thức:
-Anh Shinichi bị hôn mê sâu làm cho em luống cuống cả lên.Chỉ có mấy người quản gia là bình tĩnh nhất.Sức khỏe của anh ấy có hơi bất thường nhỉ? Lúc em về còn thấy anh Shinichi vui vẻ tiếp đón, vậy mà tối đó đã hôn mê sâu, gọi không dậy, th.ân thể thì nóng như lửa đốt.
-Ừm, sức khỏe của anh ấy lúc nào cũng vậy.Đây là lần đầu tiên anh Shinichi hôn mê sâu phải vào bệnh viện, may mà có em ở bên cạnh.Anh thật sự biết ơn em.
-Được rồi, không có gì đâu.Đó là việc em nên làm mà. Sao? Anh có chuyện gì muốn nói với em nào…
Giọng nói của Aoko và Kaito đến đây nhỏ dần, họ đã rời xa chỗ này.Để lại không gian trầm mặc, sâu lắng trong căn phòng bệnh của Shinichi.Ran kéo chiếc ghế lại rồi ngồi xuống kế bên gi.ường, cô lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt lạnh giá khi ngủ của Shinichi.Một không gian, chỉ có cô và anh.Nhưng chỉ mình cô cảm nhận được trái tim đang đập rất nhanh.Hổn thức, rung động, tất cả đều có trong những nhịp đập mãnh liệt đó.Khi ở bên Shinichi, dù anh ấy thức hay ngủ, Ran luôn có cảm giác bình yên, ấm áp.
“Shinichi” Cô gọi tên anh trong tiềm thức.
Thật sự không sao rồi…
Những giọt mưa rơi tí tách ngoài trời, vài giọt động lại trên cửa sổ, chảy dài như những giọt nước mắt của thiếu nữ.Mưa vẫn còn rơi, nhưng nó không lấn át được những nhịp đập rộn ràng của trái tim.Ran vừa lắng nghe tiếng mưa rơi, vừa ngắm nhìn Shinichi ngủ, thật bình yên, thật thanh thản, không một chút bộn bề của cuộc sống.Anh tựa một vị thần của thế gian, đang nghỉ ngơi trên một cánh đồng hoa, những tia nắng ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt thanh thản của anh, đẹp như mây trời, dịu dàng như làn gió mát.Anh như một đứa con của thiên nhiên, nhưng sống lạc lối trong tảng băng lớn, lạnh giá quanh năm.Cô ngồi đó, mong chờ anh tỉnh giấc.Để cô được nói chuyện với anh.
Anh đang ngủ và em đang ngắm anh.
Anh đã làm em lo lắng rất nhiều.
Nhưng anh đã không sao rồi.
Hơi thở điều đặn, nhẹ nhàng của Shinichi chỉ là những làn hơi nước động lại chứ không phát ra tiếng.Nhưng hơi thở ấm áp đó đã sửa ấm trái tim cao quý của Ran.Có lẽ cô nên lột bỏ vẻ bề ngoài là một tiểu thư danh giá để biết cuộc sống này có những điều tuyệt vời đến thế nào.Anh, là con nhà giàu.Cô, cũng là con nhà giàu.Nhưng khi được gặp anh, cô đã bỏ đi danh phận của mình để rung động trước người con trai có quyền thế như một vị vua.
Ran nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, cô tựa người vào chiếc ghế, nhắm hờ mí mắt, cảm giác thật thanh thản như mây trời, đẹp như một nữ thần, cô trút bỏ những gánh nặng, cô không lo sợ nữa vì người cô yêu thương đã ở đây, cùng cô.
Mưa đã tạnh, bình minh đã lên.Ánh sáng mặt trời len lỏi qua khung cửa số, nhanh chóng sửa ấm căn phòng có hơi ấm của những trái tim.Mọi thứ đã bừng tỉnh sau một đêm hiu quạnh.Ngày mới đã bắt đầu.
Bệnh viện vẫn im ắng ở dãy hành lang.Không một bóng người qua lại ở đây.
Ran đã ngủ rất sâu.Nhưng cô bị đánh thức bởi một tiếng động rất chói tai.
Sau đó là những tiếng cãi nhau khá nhỏ nhưng vẫn được truyền đến tai của Ran.Cô lờ đờ tỉnh dậy, lấy tay vuốt gọn tóc mình lại rồi lững thững bước về phía cánh cửa.Không biết tiếng động đó từ đâu ra, đây là trong bệnh viện , không được phát ra những tiếng động lớn cơ mà?
Ran quay đầu nhìn về phía gi.ường bệnh, Shinichi vẫn chưa thức.Cô còn nghe thấy tiếng nói chuyện khá to, có vẻ rất căng thẳng.Linh tính mách bảo cô nên đến chỗ phát ra giọng nói đó.Cô mở cửa bước ra ngoài xem sao.
Bây giờ đã là 5h45, nhưng mọi thứ trong bệnh viện vẫn vắng tanh như chùa bà đanh.Đôi khi có vài cô y tá đi ngang qua khu này. Ran đi dọc theo vách tường của dãy phòng bệnh.Một lúc sau, cô bước đến khu vực dành cho thang bộ, thì ở đây cô nghe thấy tiếng cãi nhau khi nãy, âm thanh ngày càng lớn.Có lẽ nó phát ra từ đây.
Giọng nói này, sao quen thuộc thế nhỉ? Ran bất động vài giây, cô cố gắng lắng nghe những tiếng nói tiếp theo.Nhưng không gian đã trầm mặc xuống một lúc.
Bỗng...
*Tát* âm thanh này làm chấn động mọi thứ xung quanh.
-CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY!? TẠI SAO LẠI TÁT BẠN TRAI CỦA TÔI? Sau đó là một giọng nữ nói với âm lượng rất lớn.Dường như muốn hét lên vì tức giận.
Ran lập tức giật mình, suýt nữa là hồn bay phách lạc, cô bước vội về phía cầu thang.Đèn được bật ở cầu thang rất sáng.Nên dễ nhận ra những người đang có mặt ở đây.
-NHỊ THIẾU GIA KAITO !? Ran bỗng gọi lớn, cô đứng sững người lại sau khi bước về phía cầu thang.Cô nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc đó là của Kaito, anh đang dựa người vào tay vịn, một tay ôm lấy gò má sưng tấy.Khuôn mặt của Ran có hơi co hắt lại vì kinh ngạc, cô tạm thời bất động trong vài giây, không phản ứng lại kịp.
-Tại sao anh lại ở đây? Còn có cả Aoko nữa? Ran ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.Ở trước mắt cô là Kaito và Aoko, có lẽ hai người đã nói chuyện ở đây.Cô cứ nghĩ hai người đã đi xe về nhà.Nhưng vẫn còn sự hiện diện của một người nữa, đó là cô gái buộc tóc đuôi ngựa mà Ran đã nhìn thấy trong thang máy khi nãy.Cô ta đứng đối diện với Kaito và Aoko ở bậc thềm cầu thang, khuôn mặt có chút giận dữ, bất bình.
-Ran, sao cô lại đến đây? Aoko tròn mắt ngạc nhiên, hỏi ngược lại Ran.
-Tôi nghe thấy tiếng cãi nhau nên tò mò đến xem.Đây là ở trong bệnh viện mà, phải giữ yên tĩnh chứ?
/…/
-Hừ! Kaito đứng thẳng người dậy, anh vẫn lấy tay ôm một bên mặt của mình , nhếch miệng nói –Sẽ yên tĩnh hơn nếu như quý cô lạ mặt này không hành xử vô văn hóa với người khác như vậy.
Aoko tức giận ,bỏ mặc tất cả, liền bước vội về phía cô gái đó.Cô trừng mắt nhìn cô ta rồi lớn tiếng hỏi:
-Sao cô lại tát bạn trai của tôi? Anh ấy đã làm gì cô mà cô phải hành xử mất lịch sự như vậy?
-Anh ta không làm gì tôi, nhưng bạn tôi thì có. Cô gái lên tiếng phản kháng lại.
-Bạn? Aoko tròn mắt ngạc nhiên.Cô quay sang nhìn Kaito với vẻ mặt ngỡ ngàng.
-Cô nói cái gì vậy? Kaito cũng không giữ được bình tĩnh, anh bỏ tay xuống rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt giận dữ của cô gái kì lạ kia.
Tát ư? Nhị thiếu gia Kaito bị cô gái lạ mặt đó tát sao? Có vẻ như cái tát đó rất mạnh, làm cho Kaito phải bám chặt vào tay vịn để giữ thăng bằng, còn khuôn mặt thì đỏ rát, bằng chứng là trên gò má của nhị thiếu gia còn in hẳn năm bàn tay đó.Họ có vẻ quen biết nhau từ trước.Nhưng tình hình hiện giờ rất căng thẳng.
Ran im lặng đứng trên cầu thang, đưa mắt dõi theo họ.Cô không hiểu những gì đang xảy ra nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
-Không phải sao, "KẺ GIẾT NGƯỜI".Kudo Shinichi!
Cô gái lớn tiếng nói, thẳng thắng đáp trả lại khuôn mặt lạnh như tiền của Kaito và Aoko.
-CÁI GÌ!? Aoko lấy tay che miệng, hốt lên kinh ngạc.
-Sao? Không thể nào!? Ran cũng ngạc nhiên không kém. Cô suýt nữa là trượt chân ngã xuống bậc cầu thang.
-CÔ NÓI CÁI GÌ VẬY HẢ ? Kaito hét lên giận dữ. Tại sao lại có anh Shinichi ở đây nữa!?
-Thế này là thế nào hả anh Kaito? Cô ta nói cái gì vậy? Aoko hốt hoảng níu lấy tay áo của Kaito.Đến cô cũng không rõ chuyện này là thế nào.
“Shinichi”, tại sao lại có Shinichi ở đây nữa? Ran giật mình khi nghe thấy cô gái đó gọi tên của Shinichi ở đây.Anh ấy có liên quan gì đến chuyện này? Còn kẻ giết người nữa chứ? Như thế là sao? Đầu của Ran quay mòng mòng như chong chóng, không hiểu mọi chuyện là như thế nào.Đó là nhị thiếu gia Kaito, đâu phải là anh Shinichi.Tại sao cô gái lạ mặt đó lại nói như vậy? Cô lấy tay che mặt mình lại, toàn thân run rẩy, cứng đờ “Làm ơn ai đó giải thích cho tôi hiểu mọi chuyện là như thế nào không?”
Những câu hỏi rắc rối lần lượt xuất hiện trong đầu của Ran, làm cho cô như bị say sóng xe, toàn thân choáng váng, phải bám chặt vào tay vịn của cầu thang để giữ thăng bằng.Nét mặt của Ran co thắt lại, tâm trạng hết sức hoảng loạn.
Giữa họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao cô gái đó lại tát nhị thiếu gia Kaito?
“Shinichi”
Kaito bất giác nhìn về phía Ran.Anh thấy Ran phải chứng kiến mọi chuyện từ nãy tới giờ mà không hiểu điều gì, liền im lặng , quay sang chỗ khác.Lúc này đã có Aoko lên tiếng thay, cô vẫn còn rất giận dữ:
-Cô có bị điên không vậy? Anh ấy là Kaito, bạn trai của tôi, không phải là Kudo Shinichi.Tại sao cô lại tát anh ấy, còn nói đại thiếu gia Shinichi là kẻ giết người nữa chứ? Cô mau giải thích đi!
Aoko chỉ tay về phía Kaito, cố gắng thanh minh mọi hiểu lầm diễn ra.Làm cho cô gái đứng đối diện phải tròn mắt ngạc nhiên, không hề có phản ứng lại, toàn thân bất động.
-Aoko! Đây là trong bệnh viện, đừng lớn tiếng như vậy nữa.Kaito nhẹ nhàng kéo tay của cô lại.Anh đưa ánh mắt gay gắt nhìn cô, cố gắng trấn tĩnh cô lại.
Aoko ngơ ngác nhìn Kaito rồi đưa mắt nhìn về phía Ran.Cô biết Ran đang rất lo lắng.Khuôn mặt của cô ngây thơ như chú nai con lạc vào khu rừng già rộng lớn.Không hiểu những gì đã xảy ra và đang diễn ra.Đây chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ.Nhưng lại dính dáng đến Shinichi.Aoko nghiến chặt răng, mắt đỏ lừ, dù gì cũng tại cái cô gái lạ mặt này, có hành vi rất kì lạ, dám tát vào mặt của nhị thiếu gia Kaito không rõ lí do, còn dám mở miệng nói bậy bạ về đại thiếu gia Shinichi nữa chứ.Không tức sao được.
“Ran…cô ấy có vẻ rất lo lắng” Aoko xụ mặt lại.
Còn về phía cô gái lạ mặt kia, cô ta ngơ ngác nhìn Kaito một hồi lâu rồi lúng túng nói trong vô thức :
-Ka...Kaito ư? Chứ...Không phải là Shinichi sao...?
Kaito nhíu mày khó chịu nhìn cô ta rồi tính nói điều gì đó thì bị cắt ngang bởi tiếng gọi lớn không biết từ đâu truyền đến.Hình như là gọi tên của cô gái lạ mặt này.
-Kazuha! Kazuha!
Từ trên cầu thang có một người con trai với nước da ngâm rám nắng, anh ta thì thục chạy đến đây và đang đứng bên cạnh Ran.Đó là người con trai đã đi cùng cô gái tên Kazuha kia, Ran đã gặp hai người họ ở trong thang máy.
Anh ta bước lên phía trước, chắn ngang tầm nhìn của Ran.“Ơ” Ran đứng lùi về phía chàng trai, cô ngờ nghệch, đưa ánh mắt lạ lẫm nhìn chăm chăm vào anh.
-H…Heiji_ Kazuha lúng túng ngẩng đầu lên nhìn anh chàng đó.
-Em ra đây để làm cái gì vậy? Anh chàng tên Heiji nói trong giận dữ, có hơi trách mắng cô gái.
-Em…
-Thôi được rồi!
Kaito không giữ được kiên nhẫn nữa, liền lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ đó, anh đứng thẳng người dậy, mặt đối mặt với Kazuha, mặt của anh còn rất rát sau cái tát mạnh tay đó.Anh hắng giọng nói lớn:
-Như thế là đủ lắm rồi.Tôi không biết cô là ai, có liên quan gì đến anh trai của tôi hay không.Nhưng tôi xin nói một điều cho cô biết, anh trai của tôi không phải là kẻ giết người gì cả.Cô biết nói như thế là bất lịch sự lắm không? Xin cô giữ miệng lại một chút, đừng có nói bậy bạ nữa.Và cô cũng nên xin lỗi tôi vì cái tát vô cớ khi nãy đi.
Những lời nói đó như mũi tên xé gió, lao nhanh trong không trung, tiến thẳng về phía trước, được bắn từ tay của một xạ thủ thiên tài, sẵn sàng đâm xuyên qua mọi thứ.
Nhưng…dường như điều đó vẫn chưa đủ để làm lung lay tâm trạng bất bình của Kazuha.Cô cứng rắn như hòn đá cuội, không chịu khuất phục, thản nhiên đáp trả lại:
-A! thì ra anh là nhị thiếu gia của cái gia tộc Kudo quyền lực đó.Bởi vậy mới nhìn anh rất giống anh ta, con người vô tình tên Kudo Shinichi.
Kuzaha bình thản khoanh tay lại, nhếch miệng sang một bên nói, mắt cô đã đỏ như lò lửa. Sâu thẳm trong tâm trí cứng cỏi của cô gái đó là trái tim mềm yếu và đang rỉ rất nhiều máu từ những vết thương chưa được chữa lành.
Có lẽ đó là những vết thương tâm hồn.
“Xin lỗi anh, nhưng anh thì biết cái gì chứ?”
Khi bên anh em thấy điều chi?
Khi bên anh em thấy điều gì?
Nước mắt rơi gần kề làn mi
Chẳng còn những giây phút, chẳng còn những ân tình
Gió mang em rời xa nơi đây...
Khi xa anh em nhớ về ai?
Khi xa anh em nhớ một người
Chắc không phải một người như anh
Người từng làm em khóc, người từng khiến em buồn
Buông bàn tay,rời xa lặng thinh bước đi...
Hạt mưa rơi bủa vây trái tim hiu quạnh
Ngàn yêu thương vụt tan bỗng xa
Người từng nói ở bên cạnh anh mỗi khi anh buồn
Cớ sao giờ lời nói kia như gió bay
Đừng bỏ rơi bàn tay ấy bơ vơ mà
Một mình anh lặng im chốn đây
Yêu em âm thầm bên em...
Yêu thương không còn nơi đây
Mang tình buồn theo mây
Cơn mơ về
Mong manh câu thề
Tan trôi qua mau quên đi phút giây
Mưa rơi trên đôi mi qua lối vắng
Ánh sáng mờ buông lơi làn khói trắng
Bóng dáng em,nụ cười ngày hôm qua, kí ức có ngủ quên chìm trong màn sương đắng.?
Anh nhớ giọt nước mắt sâu lắng
Anh nhớ nỗi buồn của em ngày không nắng
...
Giọt nước mắt tại sao cứ lăn rơi hoài
Ở bên anh chỉ có đớn đau
Thì anh xin nhận hết ngàn đau đớn để thấy em cười
Dẫu biết rằng người đến không như giấc mơ
Yêu em âm thầm bên em...
(p/s: biết bài gì rồi đúng không xD, vì au thấy lời bài hát rất hay nên cho vào đây luôn)
To be coution
…