Chào mọi người thân yêu!!!!! Mạng máy tính Au hư 3 tuần rồi không lên đươc. Hôm nay vừa sửa xong thì ta up chap mới liền đây!!!!!! Nóng hổi nhé!!!!!!
Chap 12: Định mệnh an bày.
*Giới thiệu nhân vật:
1. Kudo Subaru:
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Là em trai của Shinichi, thông minh, tài giỏi, võ nghệ thuộc hàng cao thủ, từ nhỏ đã đi sang các vương quốc khác học hỏi. Tình cảm hai anh em rất tốt, tuy nhiên lại rất ít khi gặp nhau.
2. Kimi Kaori:
Vợ của Subaru, là một cô công chúa nước láng giềng. Tính tình ngây thơ, hiền dịu, nhan sắc thanh tao, trong sáng, ăn nói nhỏ nhẹ. Rất được mẫu hậu của Shinichi yêu thương và nuông chiều. Tình cảm hai phu thê rất tốt.
*Note: Họ chỉ là hai nhân vật phụ ( thậm chí chỉ xuất hiện một đoạn trong chương này và nhắc đến ở vài chương sau thôi), nhưng đóng một vai trò khá lớn trong cái kết của fic, vì vậy cũng phải giới thiệu đến.
▶️
Part 2: Em không phải là công chúa.
Có một tài sản mang tên Cuộc sống
Có một giá trị mang tên Tình bạn
Có một điều kì diệu mang tên Tình yêu
Có một món quà mang tên Hạnh phúc
Cuộc sống là không chờ đợi
Sống chậm lại..... nghĩ khác đi..... và yêu thương nhiều hơn.
Bình minh ở vương quốc Classical ấm áp một cách kì lạ. Ánh sáng trải dài cả một vùng, tuy sáng chói nhưng lại không có cảm giác nóng nực, ngược lại là mùi gió sớm mai lành lạnh và mùi hương của những đám cỏ còn đọng sương xanh ngắt. Không khí cực kì trong lành , mang lại cho con người ta cảm giác vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Mọi người trong hoàn cung đã dậy từ rất sớm chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Không khí dần dần tấp nập hẳn lên, kẻ ra người vào không lúc nào vắng vẻ. Shiho cũng không ngoại lệ, cô có thói quen thức từ sớm ra hoa viên ngắm hoa, cảm giác khiến cô phấn chấn lên rất nhiều. Nhưng hôm nay thì ngoại lệ, từ sáng cô đã nhận được bồ câu đưa thư của Kazuha thông báo về tình hình của mình và Hattori ở vương quốc Roselisa, trong thư kể rất chi tiết. Cô cũng nhanh chóng chạy đến phòng của Hakuba để mau chóng cho anh xem bức thư này.
- Cộc......cộc......
Shiho nhẹ nhàng gõ cửa, một lúc lâu sau cũng không có ai trả lời, cô đành phải đẩy nhẹ cửa và đi vào. Không ngoài dự đoán của cô, Hakuba vẫn còn nằm quấn mình trong chăn. Khuôn mặt của anh khi ngủ khiến cô không tự chủ mà đứng ngắm nhìn một hồi lâu. Khuôn mặt điển trai và thanh thản, không còn dáng vẻ lạnh lùng và trưởng thành mọi khi. Cô bất giác mỉm cười cuối đầu xuống định lay anh dậy, thế nhưng lại bị anh dùng tay kéo cả người cô xuống gi.ường.
- Muốn hành thích anh à?_ Hakuba cũng cười nhìn cô, cả người cô nằm gọn trong lòng anh, cảm giác còn ấm áp hơn cả ánh sáng mặt trời bên ngoài.
- Đúng vậy, mặt trời lên cao thế rồi mà vẫn chưa dậy, anh thật sự rất lười!_ Cô cũng ngoan ngoãn rút đầu mình vào ngực anh, có thể nói, nơi này chính là nơi thoải mái nhất dành cho cô.
- Ai nói chứ! Anh đã thức cả một đêm để xem xong cả chồng tấu sớ đó, em không hiểu rõ mọi chuyện thì đã đổ oan cho anh, phải phạt!_ Hakuba không giấu nổi một nụ cười hết sức gian xảo trên khuôn mặt của mình.
Shiho theo quán tính ngẩn đầu khỏi ngực anh, ánh mắt tìm kiếm chồng tấu sớ mà anh nói, quả nhiên có cả một chồng tấu đã được đóng ấn ký.
Cô chưa kịp quay lại nhìn Hakuba đã bị anh hung hãng áp môi mình lên môi cô, cô như bị mị lực của anh mê hoặc, ngay cả phản khán cũng không được. Hai người cứ thế triền miên, không ai nỡ rời khỏi ai.
- Em rốt cuộc đã để thuốc độc gì cho anh uống vậy?_ Hakuba quyến luyến rời khỏi bờ môi mềm mại của cô, gọn gàng đem cô ôm chặt.
- Bớt nói nhảm đi! Sáng nay em vừa nhận được thư của Kazuha, trong thư cậu ấy nói đã quen nhau với Hattori, hôn sự của Hattori với cái cô Tiểu Nguyệt gì đó cũng đả được Hoàng Thượng bên đó hủy bỏ. Trong thư cậu ấy còn nói chính cái cô Tiểu Nguyệt ấy đã giúp hai người họ đến với nhau. Sao em thấy họ cứ giống y chang mình ấy nhỉ._ Shiho nghịch ngợm cọ đầu vào ngực Hakuba, tâm tình của cô đặc biệt sảng khoái.
- Vậy sao? Nếu vậy thì chúng ta cũng nên thông báo chuyện của chúng ta cho mọi người biết. Cứ nói hết ra, từ chuyện chúng ta đang hẹn hò, đến chuyện Phụ hoàng hủy bỏ hôn ước của anh và Sương Sương. Anh muốn mọi người đều biết đến chuyện của chúng mình._ Hakuba đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, mùi hương ngọt ngào của cô khiến anh kím không được nhẹ nhàng điểm lên tóc cô một nụ hôn.
- Được rồi, em sẽ đi viết ngay!_ Shiho lập tức rời khỏi người anh, chạy một mạch về phòng.
Hakuba chỉ biết nhìn bóng dáng nhỏ nhắn lăn xăn của cô chạy qua chạy lại. Khóe miệng cong lên thành một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Shiho cũng vui vẻ kể cho mọi người chuyện của anh và cô. Kể từ khi thổ lộ lòng mình với anh, cô đã thay đổi hẳn, từ một người vốn lạnh lùng, khó gần và sống nội tâm, nhưng khi đối mặt với anh, cô càng ngày càng yêu cuộc sống hơn, yêu chính bản thân mình hơn, trái tim cũng luôn rộng mở, thân thiện với mọi người hơn rất nhiều.
Cô cũng không biết sự thay đổi của mình là tốt hay xấu, tuy nhiên, cô lại hạnh phúc vì điều đó.
Lá thư của cô nhanh chóng được đưa đến cho mọi người. Ran hân hoan cầm trong tay là thư của Shiho, thân ảnh nhỏ nhắn hối hả chạy nhanh vào phòng Shinichi.
- Shinichi nhìn này! Là thư của Shiho!_ Ran vừa nói vừa thở ra hơi, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào bức thư.
- Trong đó viết gì vậy?_ Shinichi bỏ bút xuống, nhẹ nhàng tiến gần về phía Ran.
- Hai người họ bây giờ đang quen nhau đấy! Hôn sự của Hakuba và cô gái tên Sương Sương cũng bị hủy bỏ. Sao hai người này giống y chang Hattori và Kazuha thế nhỉ?_ Ran khó hỉu nheo mày nhìn Shinichi.
- Ngốc! Chuyện này cũng không biết sao? Hattori và Hakuba sắp xếp sẵn hết rồi. hai người họ cùng nhau bày ra kế hoạch để đưa Kazuha và Shiho về vương quốc của mình mà. Mặc kệ bọn họ, bây giờ là chuyện của chúng ta, hôm nay Phụ hoàng, mẫu hậu và đệ đệ của anh sẽ trở về hoàng cung. Hôm nay chính là ngày em phải ra mắt rồi._ Shinichi cười nhẹ nhìn cô, anh nhận thấy vẻ hồi hộp của cô trong ánh mắt cô nhìn anh. Cô gái này, tuy khá bướng bĩnh nhưng rõ ràng là cũng biết sợ.
- Có ổn hay không đây? Em lo lắm!
Ran nhăn mặt lo sợ, cô chưa bao giờ ra mắt một ai, lần này lại là Phụ hoàng và mẫu hậu của Shinichi, tâm trí thật sự rối bời.
Shinichi khẽ mỉm cười nhìn cô, chầm chậm dang hai tay ra và ôm chặt lấy cô từ phía sau, khuôn mặt anh thanh thản tựa vào bờ vai nhỏ nhắn của Ran và từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận hương thơm dịu dàng của cô cùng cảm giác ấm áp từ cô phát ra.
- Yên tâm đi! Có anh ở đây!
Chỉ một câu nói của anh đã khiến cô nhẹ lòng hẳn, cô tin anh, không phải vì anh là hoàng tử, mà vì cô có thể cảm nhận được tình cảm chân thành anh dành cho cô qua cách anh ôm cô, qua ánh mắt của anh, qua những lời nói dịu dàng ôn nhu của anh. Cô thật sự không biết phải làm sao nếu một ngày nào đó, trên con đường cô đi, anh bỗng dưng biến mất.
Đến lúc này thì em yêu anh và chỉ có anh là duy nhất
Và tình cảm này em dành cho anh và chỉ riêng anh là thật.
- Dạo này trông Shinichi có vẻ rất bận._ Ran sau một hồi im lặng lên tiếng, cô nhìn về đóng tấu sớ chất đầy trong phòng anh.
- Đúng vậy. Dạo này tự dưng khắp nơi lũ lụt thiên tai làm cho dân chúng lao đao. Dân tị nạn có khắp nơi. Ngân khố cũng đã đem ra trợ cấp nhưng sẽ có ngày cung cấp không đủ, triều đình quả thật phải sớm có biện pháp giải quyết chuyện này. Nhưng mà lạ thật đấy._Shinichi khựng lại suy nghĩ một chút.
- Lạ ở chỗ nào?_ Ran xoay người đối diện với Shinichi, ánh mắt cô chứa đầy sự hiếu kỳ.
- Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên vương quốc này có nhiều thiên tai như vậy. nhiều nhất cũng chỉ kéo dài vài ba ngày là cùng. Tuy nhiên lần này đã mấy tháng mà nước sông vẫn chưa rút, có nơi lại hạn hán không ngừng. Thời tiết quả thật bất thường. Mà trùng hợp nhất là những chuyện thiên tai như vậy lại bắt đầu đúng ngay lúc chúng ta thổ lộ tình cảm với nhau._ Shinichi giải thích.
- Chắc cũng chỉ là trùng hợp mà thôi._ Ran cười gượng nhìn anh, quả thật lời của Shinichi nói rất đúng. Vương quốc Mặt trời mọc nổi tiếng là nơi ít thiên tai, lũ lụt. Thế mà năm nay lại xảy ra nhiều như vậy, lại diễn ra đúng lúc cô và anh quen nhau nữa chứ.
- Được rồi! Đừng suy nghĩ nhiều!_ Shinchi vỗ nhẹ đầu của cô khi thấy cô thẩn người ra trầm tư một lúc lâu.
- Vâng! Em muốn sang chỗ Sonoko nói chuyện một lát! Từ lúc Sonoko và Makoto chính thức công khai quan hệ em vẫn chưa gặp được cậu ấy! Không phiền anh xử lí công việc nữa._ Ran cười tươi chào Shinichi, sau đó nhanh chóng chạy đi mất.
Shinichi ở lại thẩn thờ một hồi, không nói đến chuyện thiên tai thì anh không cảm thấy lo lằng như thế này, trong tim bỗng dưng hiện lên một cảm giác vô cùng bất an.
* Note: Vì Sonoko và Makoto là một cặp đôi phụ nên Au không dành một chương riêng để miêu tả cặp đôi này mà chỉ nói sơ qua thôi! Vì cặp này không dành được nhiều sự chú ý và quan tâm từ mọi người. ( Riêng Au thì au rất thích anh Makoto, mật khẩu của Au có cả từ Makoto nữa).
Buổi sáng trên vương quốc nhanh chóng trôi qua, mọi người bận rộn chuẩn bị cho nghi lễ đón tiếp Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Nhị Hoàng tử về cung. Rốt cuộc chuẩn bị cả một buổi cũng xong, đột nhiên mọi người nhốn nháo cả lên khi nghe tin Hoàng thượng đã trở về cung.
Makoto, Sonoko, Kaito và Aoko cũng được dự đại lễ này, bốn người nhanh chóng yên vị kế bên Shinichi và Ran.
Cả vạn người trong cung lễ phép cuối chào Hoàng thượng, người là một người đàn ông trung niên rất tuấn tú, khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc, ánh mắt cương quyết, cả người toát lên một vẻ uy nghiêm, khiến mọi người vô cùng tôn kính.
Ran đã nghe Shinichi kể rất nhiều về em trai của mình, tuy nhiên hôm nay cô mới được chứng kiến. Khuôn mặt rất giống Shinichi, tuy nhiên có vẻ còn khá non nớt. Người con gái xinh đẹp kế bên là cô công chúa Kaori, nhan sắc thanh tao, khuôn mặt nhỏ nhắn, cử chỉ và hành động hết sức dịu dàng, đoan trang. Hai người họ quả thật rất xứng đôi.
- Shinichi! Trên đường về kinh thành, ta thấy không ít người dân tị nạn, đâu đâu cũng có vài trăm người. Lũ lụt, hạng hán khắp nơi. Chuyện này con đã xử lí chưa?_ Ông Yusaku nhìn Shinichi nghiêm nghị hỏi.
- Thưa phụ hoàng! Con đã cho phân phát ngân khố, tuy nhiên càng phát càng xuất hiện nhiều người dân tị nạn, phát mãi cũng không đủ. Chỉ mới nửa canh giờ trước, con nhận được tin đê bị vỡ, hàng ngàn người phải chịu cảnh mất nhà cửa, mất người thân, Phía Bắc thì hạn hán hoành hành, cây cối không có nước để sống, lương thực cũng trợ cấp không đủ, không ít người phải bỏ mạng. Thuế cũng đã hạ lệnh tăng lên ở những phú nông giàu có nhằm giúp triều đình có đủ ngân lượng để trợ cấp người dân. Các đại quan trong triều cũng tổ chức phân phát cháo cho người gặp nạn ở các địa phương họ cai quản, nhờ vậy công tác cứu nạn cũng được giảm đi một ít._ Shinichi đem sự việc trình bày cụ thể cho ông Yusaku nghe.
- Shinichi này! Có phải hay không con đang quen với cô công chúa của vương quốc Hoa Lan?_ Bà Yukiko lắng nghe Shinichi nói bỗng dưng lên tiếng.
- Sao mẫu hậu lại biết chuyện đó?_ Shinichi nhíu mày nhìn bà Yukiko, chẳng nhẽ bà sai người giám sát anh.
- Vậy là lời tiên tri năm xưa của quốc sư Yoshito là sự thật sao?_ Bà Yukiko nhìn sang chồng mình.
- Lời tiên tri gì?_ Shinichi càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, danh tiếng của vị quốc sư Yoshito anh đã từng nghe qua, ông được mệnh danh là Thần cơ diệu toán, được ví như quốc sư Lưu Bá Ôn của Trung Hoa triều đại nhà Minh.
- Ông đã nói, vào năm con 18 tuổi, con sẽ gặp một người con gái làm thay đổi vận mệnh của con.Tuy nhiên, khi hai người chính thức quen nhau sẽ gây ra rất nhiều tổn hại đến vương quốc, thậm chí có thể diệt vong. Nếu muốn hóa giải phải chọn một trong hai cách._ Ông Yusaku bỗng dưng khựng lại, ông chuyển ánh nhìn sang Ran, bây giờ tâm trạng cô cực kì tồi tệ.
- Một là hai đứa dứt khoát với nhau, từ nay về sau không gặp nhau nữa, hai là phải đem quân tiêu diệt vương quốc Hoa Lan, lúc đó Ran không còn là công chúa nữa!_ Ông Yusaku nhìn thẳng vào mắt Ran.
Một cơn chấn động cực lớn nổi lên trong lòng cô? “ Cái gì thế này?”- Cô tự hỏi. Nếu chỉ vì cô quen Shinichi mà hai vương quốc bấy lâu hòa thuận lại nổi lên chiến tranh khiến dân chúng chịu khổ, làm sao cô có thể đứng nhìn? Nhưng còn cô và Shinichi thì sao? Sẽ như thế nào đây? Shinichi xuất hiện giống như một tia sáng mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim cô. Từ nhỏ cô đã sống thiếu tình thương của ba mẹ, tuy chú và dì đối với cô tốt như con gái ruột nhưng họ không phải là cha mẹ cô. Cô luôn tự ti vì điều đó, nhưng rồi Shinichi xuất hiện. Anh lạnh lùng, vô cảm, có lúc còn là oan gia với cô nhưng càng ngày cô càng nhận ra rằng, thiếu anh, cô không thể sống nổi. Nhưng bây giờ giữa bá tánh hàng vạn người và hạnh phúc của cô, sinh mạng của cô, cô phải chọn cái nào đây?
Shinichi cũng giống như Ran, anh không thể nói thành lời, chỉ có thể đứng nhìn cô như thể đây là lần cuối cùng hai người được nhìn thấy nhau. Cô đối với anh là mạng sống, là sinh mạng của anh. Nếu một ngày cô biến mất, anh chắc cũng không còn là chính mình nữa. Nhưng nếu hy sinh cô, anh có thể cứu được hàng nghìn hàng vạn người của hai vương quốc. Cho dù anh có chọn bên nào đi nữa, cả đời này anh đều không thể sống tốt được.
Hạnh phúc nào rồi chẳng hư hao
Cuộc đời nào chẳng lên cao xuống thấp
Đôi môi nào không run vì tiếng nấc
Khoảnh khắc nào để anh níu tay em?
Cả hoàng cung chiềm hẳn xuống, không gian im lặng đến đáng sợ. Mọi người đều cảm thấy tiếc cho cặp đôi ngang trái này. Sonoko nắm chặt tay Makoto, cô không muốn lại nhìn thấy Ran đau khổ, nhưng lần này sự việc quả thật rất nghiêm trọng.
- Được rồi! Không cần phải suy nghĩ nữa! Tiểu nữ sẽ trở về vương quốc của mình! Từ nay sẽ không gặp gở Shinichi nữa!_ Ran nước mắt thấm đầy gương mặt, cô cố gắng nhoẻn miệng cười, chứng tỏ mình không sao.
- Ran......?_ Shinichi trố mắt nhìn cô. Anh như không tin vào tai mình, cô nói là sẽ rời xa anh, mãi mãi rời xa anh sao?
Ông bà Kudo im lặng, họ trước kia cũng là trải qua bao nhiêu gian nan vất vả mới đến được với nhau. Bây giờ chứng kiến hoàn cảnh này của con trai mình, hai người họ không khỏi buồn phiền. Cô gái trước mặt, thật sự là hoàn hảo, nhưng tại sao ông trời lại để hai đứa nó đối mặt với một chuyện như vậy chứ? Khác nào là chia rẻ lương duyên đôi lứa.
- Shinichi à! Không cần phải nói gì thêm! Hạnh phúc một mình em có thể đánh đổi được hạnh phúc của hàng ngàn người dân thật sự là quá lời rồi. Chúng ta là có duyên nhưng không có phận, em nguyện suốt đời này không yêu một ai khác, mãi mãi chỉ có một mình anh.
Nói tới đây, Ran không thể nào kiềm nổi cảm xúc của mình nữa, cô sợ chỉ cần đối mặt với anh thêm một giây nào là cô không thể quyết định dứt khoát. Vì vậy, cô quay lưng đi, mặc kệ cho anh kêu cô đến cỡ nào, mặc kệ là anh nắm lấy tay cô, cô nhìn thấy khóe mắt anh đỏ, là anh khóc sao? Anh là vì cô mà khóc, chỉ cần như vậy là cô nãm nguyện lắm rồi. Cô lạnh lùng gạt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh đang nắm chặt lấy tay mình, cố gắng cắn chặt môi giữ cho nước mắt không trào ra mà chạy vụt ra ngoài.
- Ran!!!!!!!!!!!!!!_ Shinichi kêu lên một tiếng tuyệt vọng, anh bị ngự lâm quân và Makoto chặn lại. Cô đi rồi, bỏ mặt anh thật rồi.
Em buông tay
Chỉ là một lời nói của lý trí
Chứ chưa bao giờ
Em nhận được sự đồng ý của con tim.
- “Khoan đã! Vào thời khắc sinh tử này phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Chắc chắn sẽ có cách hóa giải mọi thứ”_ Shinichi an ủi chính bản thân, anh tin là vậy, không có chuyện gì mà không thể giải quyết.
Shinichi nói nhỏ vào tai Makoto, sau đó Makoto lập tức chạy đi, còn anh lặng lẽ nhìn xa xăm, lặng lẽ bước trở về phòng.
Sonoko cũng không ngồi im, cô muốn đuổi theo Ran nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là thông báo cho mọi người tình hình của Ran. Sonoko trở về phòng hối hả viết cho xong bức thư kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Shiho và Kazuha. Aoko thì qua giúp Aonoko một tay, Kaito được ông bà Yusaku nhờ cậy, qua phòng Shinichi xem tình hình của anh như thế nào.
- Sao rồi? Cậu có suy nghĩ ra cách gì không?_ Kaito nhẹ nhàng đi đến bên cậu, chỉ mới một canh giờ trôi qua mà nhìn Shinichi tiều tụy thấy rõ, anh thật sự cảm thấy rất lo lắng cho cậu bạn của mình.
- Kaito! Tớ muốn cậu cùng tớ đi tìm Quốc sư Yoshito._ Shinichi ngẩn mặt nhìn Kaito, ánh mắt có chút gì đó khá tuyệt vọng.
- Cậu muốn tìm Quốc sư Yoshito? Để làm gì?_ Kaito khó hiểu nhìn Shinichi.
- Bây giờ chỉ có ông ấy mới biết cách để giải quyết chuyện này. Tớ không tin ngoài hai cách Phụ Hoàng nói thì không còn cách khác nữa._ Shinichi cương quyết nói.
- Nhưng Shinichi à! Bây giờ chuyện của bá tánh quan trọng hơn, cả Ran cũng nhận ra điều đó nên mới chấp nhận buông tay._ Kaito biết bây giờ Shinichi rất rối nhưng không thể không nhắc nhở cậu, dù gì thì cậu ấy cũng là Hoàng Đế tương lai, ít nhiều cũng phải biết chuyện công đặt lên hàng đầu.
- Tớ biết! Nhưng trước khi chưa kịp xử lí chuyện của Ran cho rõ ràng, tớ không có tâm trạng lo cho nhiều chuyện như vậy. Tớ biết mình ít kỉ, nhưng mà tớ thật sự đã cố nhưng không thể......_ Shinichi bất lực nói, anh đương nhiên là biết chuyện gì nên ưu tiên trước, nhưng gánh nặng trong lòng quá lớn, anh không thể trong nhất thời trở lại bình thường như xưa được.
- Được rồi! Chúng ta mau đi thôi!_ Kaito đành phải chịu thua cậu bạn cứng đầu này của mình.
Không đợi Kaito nói thêm lời nào, Shinichi lập tức đứt phắt dậy và chạy đi.
Hai người sau đó cũng đến được phủ Quốc Sư của Yoshito.
Vị quốc sư này năm nay đã 80 tuổi, khuôn mặt phúc hậu, hiền từ, có chút gì đó bí ẩn, thần bí. Nghe tin Thái Tử đương triều ghé thăm, ông chỉ im lặng mỉm cười.
- Ta biết thế nào cũng có ngày người sẽ đến tìm ta.
- Tiền bối! Ta không muốn dài dòng, hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn thỉnh giáo._ Shinichi lịch sự cuối chào ông Yoshito.
- Thật không dám! Thái tử hôm nay đến đây có phải vì chuyện tình duyên của mình?_ Ông Yoshito cười nhẹ, nét mặt hiểu rõ mọi chuyện.
- Đúng vậy! Ta muốn hỏi tiền bối quả thật chỉ có 2 cách để hóa giải thôi sao?_ Shinichi hồi hộp chợ đợi câu trả lời từ ông.
- Quả đúng như ta dự đoán! Hoàng Thượng đã giấu hai vị đây cách thứ 3._ Ông Yoshito bình thản nói.
- Vậy đúng là có cách thứ 3?_ Kaito phấn khởi nói, nếu như vậy thì tốt quá, có thể không cần chiến tranh, hai người họ cũng không cần chia tay vẫn có thể chung sống với nhau.
- Đúng vậy! Sỡ dĩ hai người không được quen nhau là vì cả hai là trụ cột của một vương quốc: Thái tử sau này sẽ thành Hoàng Đế đương triều, còn cô gái đó cũng là Công chúa duy nhất của vương quốc. Nhưng nếu hai người không còn địa vị đó nữa, nhân duyên này cũng không tổn hại gì đến bá tánh hai vương quốc._ Ông cặn kẽ giải thích.
- Vậy là..... Shinichi phải từ bỏ ngôi vị Thái Tử của mình sao?_ Kaito khó tin nhìn vị quốc sư cao tuổi trước mặt.
- Đúng vậy! Và ta đoán đó chính là lí do tại sao Hoàng Thượng lại không nói cho các ngài cách thứ 3._ Ông Yoshito nói.
- Được rồi! Ta đã hiểu mọi chuyện. Làm phiền đến ngài rồi, quốc sư! Chúng tôi xin cáo từ._ Shinichi im lặng một hồi rồi cũng lên tiếng. Anh đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Shinichi và Kaito lên ngựa và lập tức trở về cung, ông Yoshito đưng 1le6n nhìn hình ảnh hai người xa dần, môi cong lên thành một nụ cười hiền từ:
- Có vượt qua hay không là do cậu và cô gái ấy. Ông trời chỉ giúp hai người một đoạn đường ngắn thôi.
Gặp nhau là sự tình cờ
Yêu nhau là sự bất ngờ của con tim
Duyên là do trời định
Phận là do người trao
Nhưng hạnh phúc là do chính mình nắm bắt
Đừng nghĩ duyên số sắp đặt cho ta gặp nhau
Thì ta sẽ là của nhau mãi mãi
Ông trời chỉ giúp ta một đoạn đường mà thôi
Đoạn đường còn lại phải do ta tự đi tiếp.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Ran đã đi xe ngựa trở về vương quốc hoa Lan, cô nghe dân chúng trong thành nói Hoàng Hậu đã hạ sinh một tiểu hoàng tử rất ngịch ngợm. Ran vui vì điều đó, cô rất muốn trở về cung thăm đứa cháu của mình, nhưng một khi đã gặp chú và dì, cô sẽ không nỡ đưa ra quyết định của mình. Cô muốn từ bỏ thân phận công chúa, 7 ngày trôi qua cô đã suy nghĩ rất kĩ, lúc còn sống, phụ hoàng và mẫu hậu của cô cũng là do bảo vệ vương quốc mà mất mạng. Cô không muốn là công chúa, chỉ mong là một người dân bình thường. Vì cho dù có là công chúa thì sao chứ? Kể cả hạnh phúc của chính bản thân mình cũng không giữ được. Xem như cô buôn tay đã có thể giúp cho hàng vạn bá tánh của hai vương quốc có một cuộc sống tốt, cô cũng mãn nguyện. Cô đã viết thư cho chú và dì, bây giờ thì họ chắc cũng đã hiểu hết mọi chuyện. Trong thư cô có khuyên họ không nên sai người tìm kiếm cô, từ ngày hôm nay, cô chỉ là một thần dân tầm thường, sẽ tự kiếm sống bằng chính đôi tay của mình. Cô phải can đảm, không thể để Shinichi lo lắng, không thể để cho phụ hoàng và mẫu hậu trên chính suối không an lòng. Cô lớn rồi, phải biết tự chăm sóc, tự nuôi sống bản thân mình, vì giờ đây, không còn ai bên cạnh cô nữa. Cô nhớ anh, 7 ngày trôi qua đối với cô như một cực hình, trong đầu cô chỉ có hình bóng của Shinichi, biết là không thể, đã dặn lòng là cố quên nhưng vẫn cứ nhớ. Tình cảm thật khó hiểu, hôm nay tưởng chừng là không bao giờ xa cách, nhưng chỉ ngày hôm sau, thì đã biết không thể nào bên nhau mãi mãi.
Phần còn lại của Quên là Nhớ
Và những điều không thể Nhớ là Quên
Sống làm người, biết Quên biết Nhớ
Sống một đời để Nhớ để Quên.