Chương 43: Trận chiến cuối cùng.
Hakuba và Maokoto, người ngồi phía trước, người ngồi phía sau, cùng nhau vận công trị thương cho Kaito. Kinh mạch trong người hắn gần như muốn đứt hết, nhưng cũng phải nói, nhờ hắn có võ công thâm hậu, nội lực khôn cùng nên mới có thể chịu được hai luồng chân mạch âm dương truyền trực tiếp vào người như vậy. Tuy có làm kinh mạch đảo lộn, nhưng phần nào đó lại bù đắp, tăng cường chân nguyên cho hắn.
Trong khi đó, Mizuki đã lọt vào trong thành, cậu nhóc đang trên đường đi đến phủ vương gia. Cậu không biết Ma vương đặt ra điều kiện gì với Ran tỷ tỷ, tuy nhiên, cậu tin rằng nhất định Ran tỷ sẽ thay đổi cục diện này.
Lúc này, trong khu rừng phía đông bắc thành Viên Châu, Ran và Shinichi đang thưởng thức giây phút hội ngộ sau những chuỗi ngày xa cách nhau.
Hai người đứng đối diện nhau, từ phút giây Ran tỉnh lại, Shinichi không nói gì, chỉ ôm chặt cô ấy, đến nỗi Ran muốn ngạt thở. Và rồi cuối cùng thì chàng cũng nới lỏng vòng tay để nhìn lại gương mặt đã mãi mãi in trong trái tim này.
.....
......
....... (vi vu vi vu (tiếng gió thổi), tiếp theo là tác giả thở dài, ngồi thừ ra và ... thôi cảnh này ai muốn tưởng tượng thế nào thì tưởng).
...........
- Shinichi, Ran nói, tại sao chàng lại bị trúng tà thuật như vậy.
- Ta ... (lúng túng), Shinichi không biết nói sao về chuyện đó.
- Thôi bỏ đi, Ran cười trừ, sau khi chàng đi tìm kiếm con đường kiếm đạo, kiếm pháp của chàng dường như có biến chuyển rất lớn.
- Thật hả? Vẻ mặt Shinichi chuyển thành hớn hở. Nàng cũng thấy vậy à?
- Nhưng có phải chàng còn chưa làm chủ được sức mạnh trong thanh kiếm của mình.
- À, chuyện đó ... Còn nàng thì sao? Shinichi chuyển chủ đề, cũ khí đó, tại sao lại có sự biến hóa như vậy?
- Cái này? Ran nâng cây trượng nhỏ trên tay, Thiếp cũng vừa mới biết nó là gì? Có lẽ nó đã gọi thiếp và đưa thiếp ra ngoài.
- ... (Hai người bất chợt nhớ lại câu chuyện mới xảy ra cách đây không lâu, khi Ran quyết định trở lại Tiên giới, còn Shinichi quyết đi tầm sư học đạo).
...............
Cuộc chiến trên Vạn kiếp đảo ngày ấy, thành thực mà nói có sự giúp đỡ của Ma vương mới nhanh chóng như thế, cũng vì tính mạng của Akai ngày càng nguy ngập nên càng cần gấp rút trở về tiên giới để luyện thuốc. Khi đó, lại xảy ra một chuyện, Shinichi thách đấu Kingu.
Khỏi cần nói cũng biết kẻ thua là ai, tuy nhiên, ma vương lại gợi ý rằng, Shinichi chưa biết sử dụng hết sức mạnh của thanh kiếm. Cũng vì thế khiến cho Shinichi, nhân cơ hội di vật để lại của Cửu trùng thiên trập gửi lại cho cha, chính là vị hiền nhân ẩn cư nổi danh nọ, đã quyết tâm, “Hẹn ngày tái đấu, ta nhất định thắng ngươi” với Kingu. Cuộc đọ kiếm này, Kingu đã khiêu khích khiến cho Shinichi từ một kiếm thủ bình thường trở thành một cao thủ trong đạo kiếm. Không chỉ làm hắn mở mang đầu óc mà còn cho hắn cơ hội gặp được chân nhân, nói cho cùng, điều này lợi cho hắn cả đôi đường. Chỉ có điều, giữa việc tu luyện và cứu người lại là hai con đường khác nhau, nên đôi trẻ tạm chia tay cho đến hôm nay mới hội ngộ. Mọi lo lắng, ưu sầu, khắc khoải, mong nhớ .. cuối cùng cũng tan biến, giây phút đoàn viên tuy đau đớn nhưng lại chứa chan tình cảm khiến Ran có được một vũ khí mạnh nhất trong vũ trụ.
................
Bây giờ, hai người đang ở bên ngoài, cách đó không xa, họ nhìn thấy một đám đen ngợp trời, nhìn kỹ, hóa ra là bọn quái vật đang tiến vào thành.
- Bọn chúng, không lẽ ... Shinichi lẩm bẩm.
- Chúng muốn tấn công thành. Sara cuối cùng đã không còn kiên nhẫn. Ran nói nhanh.
Hai người nhìn nhau, mắt chạm mắt. Lo lắng, sợ hãi, hoảng loạn, kiên tâm, bình thản .. rồi khi đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy nhau. Mọi cảm giác hoảng sợ đã biến mất, rằng thế gian tất cả mọi chuyện chỉ là hư vô, thứ còn tồn tại chính là hình nhân trước mặt. Lo lắng, sợ hãi .. tất cả đều không thể đập tan được hy vọng được sống sót trong mỗi con người. Rằng đôi ta bên nhau cùng sát cánh, dù ngày mai có ra sao thì hơi ấm này, chân tình này là mãi mãi không thể chia xa. Chỉ còn lại một cảm giác bình yên, ấm áp đến nồng nàn, và sự tin tưởng vào ngày mai một cách tuyệt đối.
Rồi cả hai người cùng sánh bước tiến về thành, tà áo tung bay theo bước chân của đôi nam nữ, như muốn lưu giữ khoảnh khắc này.
Trong thành, Kaito đã tỉnh lại, và hồi phục nhanh chóng. Sau khi được Mizuki nhắn lại, hắn chỉ gật đầu, không nói gì.
Kinh thành đang lâm vào cảnh hoảng loạn, đám quái vật kéo đến ngày một đông.
Cửa bắc, hành lang thứ hai, một thư sinh trẻ tuổi đang ngước nhìn đám độc khí đang dần một tràn vào như đám mây đen đang kéo vào che phủ một vùng ánh sáng hiểm hoi, miệng cười mỉm như đang có điều gì rất vui. Bất chợt mở miệng:
- Vương gia Kaito, tại sao đến mà không chào vậy.
- Ma vương?
- Chính là tại hạ.
- Ngươi ...
- Ta được biết người vừa lấy được giọt nước mắt của thần thánh, được phong ấn tại pháp điện, đúng vậy không?
- Nước mắt của thần thánh ư?
- Phải, đó là thứ có thể chữa lành mọi vết thương, có thể làm cho con người ta trở lên bất tử, có thể ...
- Làm sao người biết, làm sao ta tin được lời người nói?
- (quay lại, khẽ nghiêng đầu) Vậy ngươi không tin ta?
- Ta chưa bao giờ gặp ngươi, cũng không biết thứ mà ta suýt chết để có được là gì? Làm sao người biết tất cả những thứ đó? Và tại sao nó lại được phong ấn ở trong thành?
- (vẻ suy nghĩ) Đó có phải là chuyện nên nói bây giờ? Khi mà bất cứ lúc nào tòa thành này sẽ đổ sập và bị phá nát ... bởi lũ quái vật ngoài kia?
- Không phải ngài là ma vương sao?
- À à, nếu ngươi thắc mắc về chuyện đó thì ta chỉ có thể nói rằng, cái mà các ngươi gọi là thần thánh, thật sự thì từ đó chỉ được gọi một người mà thôi. Người đó tạo ra vũ trụ và nắm giữ sức mạnh của tất cả các hành tinh. Hay đó chính là gốc rễ của tất cả. Ta chỉ có thể nói như vậy.
- .... Vậy ngài muốn gì đây, ma vương?
- Ran Mori và một vài đứa bé xinh đẹp ... ...
- Hả?
- À, ý ta là đó là điều ta muốn, nhưng thật tiếc rằng, cô gái ấy đã có người của riêng mình. Đúng là ta rất tiếc nuối, ngươi nghĩ sao nếu ta gặp nàng trước tên thái tử đó và ...
- ??? (Mặt Kaito đang hiện lên chữ: Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?).
- Đương nhiên ta chỉ nghĩ vậy thôi. Kingu xua tay. Thực tế thì: Cái đám quái vật ở ngoài kia và những con người còn sống sót ở thế giới này đều có thể được cứu. Bằng sự kết hợp giữa giọt nước mắt thần thánh và trái tim thần mặt trời. Kế hoạch của ta rất đơn giản. Chúng ta sẽ ...
Bầu trời nổi một cơn gió nhẹ. Từ trong khu rừng nhìn ra bãi đất bị san bằng nhung nhúc những con quái vật, trên mình phát ra một thứ khí xanh ma quái hắc ám. Phía bên ngoài nổi trội vóc dáng cao lớn của Thiên địa vô dụng, và trên vai hắn, một cô gái trẻ đang ngồi với vẻ thong dong.
- Bà muốn gì đây, Quỷ mẫu.
- Còn ngươi thì sao, Thần long? Ngươi cũng trở thành một con rồng rồi đấy nhỉ, xem chừng ngươi vẫn không có chút hối hận nào?
- Dù là cho làm lại, tôi cũng vẫn làm như vậy thôi. Nhưng cô gái đó, tôi nghĩ cô ấy sẽ làm tốt hơn.
- Có thể không, không nên tin phụ nữ. Một giọng khác ồm ồm.
- Giống ta sao? Quỷ mẫu cười khẩy.
Ba con quái vật, à nhầm, ba nhân vật nổi danh trong lịch sử và nắm giữ những sức mạnh được coi là thần thánh đang hiện diện ở đây để chứng kiến thời khắc tái sinh (hoặc chấm dứt) của thế giới này. Và tất cả chỉ đến để làm nhân chứng, bởi với họ, khi đã đi đến tận cùng của sức mạnh, cũng như sự hiểu biết vượt xa trí tưởng tượng của con người thì sức mạnh chỉ là món đồ chơi không hơn không kém. Cũng như con người yếu ớt và mong manh lại nhận được sự bảo hộ của thần mặt trời thay vì các loài khác.
- Vậy nếu tất cả chết hết?
- Ta không nghĩ vậy, hắc long.
- Ngươi tin tưởng cô gái đó?
- Ngươi cũng đã thấy rồi. Cây pháp trượng đó, nó đã được gọi ra rồi.
- Phải. Ta thật sự ...
- Sợ? Quỷ mẫu hỏi?
- Hừm ...
- Điều đó là hiển nhiên, bởi tâm ma của ngươi, ngươi vốn phải sợ nó.
- Nghe như ngươi không có tâm ma.
- Ta chỉ chấp nhận nó thôi.
- Đến rồi.
Sáu đôi mắt cùng hướng lên trời khi một cột sáng từ bìa rừng đang phát quang rực rỡ. Trong cột sáng đó, có một cô gái, tay giờ đoản trượng, một chàng trai, tay nắm chặt thanh kiếm, họ cùng dựa lưng vào nhau, mắt cô gái nhìn lên bầu trời, mắt chàng trai đang nhắm lại tĩnh thần. Nhìn từ xa, họ đẹp tựa thiên thần.
Sau vài phút sững sờ, đám quái được lệnh xông lên. Nhưng lạ làm sao, không con nào chạm vào được làn ánh sáng. Chúng đều rên la và ôm lấy mắt đầy đau đớn. Ngay cả thiên địa vô dụng và Sara, ngay lúc này, không thể nhìn vào được cột sáng màu xanh lam kỳ ảo đó.
Ngay lúc này, từ trong thành, một cột sáng màu hồng cũng được dựng lên. Hai cột sáng song song làm lũ quái vật bối rối, không biết có chuyện gì.
Trên cao, vượt qua lớp bụi mờ của hắc khí, ma vương nhìn hai cột sáng vươn ra ngoài hướng đến mặt trời. Rồi bất ngờ biến mất trước khi hai luồng sáng khác xuất hiện từ kinh thành của Cổ hồn quốc và Nhị thiên quốc.
Và trước khi con người có thể hiểu được điều gì đang diễn ra, ánh sáng từ trên bầu trời bắt đầu ăn mòn những đám mây hắc ám, chiếu xuống mặt đất và lan rộng ra đến tất cả nhưng nơi còn chất chứa đám hắc khí nguy hiểm này. Ánh sáng lan đến đâu, đám quái vật đau đơn tan biến đến đó, nhưng con vật bị biến thành quỷ thì trở lại hình dáng ban đầu. Và những con người đã chết thì linh hồn đến với nơi đầu thai.
Thiên địa vô dụng đau đớn hét vang trong vô vọng, tan biến dần trong luồng sáng. Chứng kiến cảnh đó, Sara như trời chồng đứng chôn chân, để mặc luồng sáng bao quanh, chùm lấy và hút đi toàn bộ sức mạnh của cô, và cô không biết gì nữa. Chỗ Sara đừng giờ chỉ còn lại một quả trứng, y như quả trứng mà quỷ mẫu đã sinh ra. Không giấu được sự vui mừng, quỷ mẫu lập tức dùng đuôi ôm trọn quả trứng và biến mất trước khi ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Long Thần thì mỉm cười, còn Hắc Long lặng lẽ rút lui. Có lẽ ông ta trở về ngọn tháp ma thần ngủ tiếp, hoặc đi khắp nơi xem xét sự phục hồi của con người.
Hai viên ngọc trái tim thần mặt trời và nước mắt thánh thần lặng lẽ bay lên caom va vào nhau và vỡ tan thành trăm nghìn mảnh. Mỗi mảnh vỡ rơi đến đâu lại hồi sinh sự sống đến đó. Các linh hồn vương vất nơi ma giới được đưa trở lại trần gian trong nháy mắt.
Trong cơn chạy loạn của những kẻ đi theo Sara, Shinichi đã nhắm tới hắc diện.
Hắc diện chợt hoảng sợ, trong suốt cả đời theo đuổi phép thuật, lần đầu tiên hắn nhận ra, mãi mãi sức mạnh của hắn không bao giờ đạt được, toan quay người lùi lại, định bỏ chạy, một ánh kiếm chặn trước mặt với sát khí đằng đằng khiếnhắn vội vàng thủ thế.
-Shinichi.
-Ta đã nhớ lại, ngươi đã lợi dụng ta, khi sử dụng một các xác giống Ran để dụ ta ra khỏi thành, rồi khiến cho tanổi điên lên, để Sara lợi dụng sự đau khổ, lo lắng và tức giận trong ta, khiếnta trở thành một kẻ chìm trong bóng tối. Ngươi, ta không thể tha thứ, khi ngươiđã khiến nàng phải hy sinh tính mạng vì ta. Ngươi … phải chết!
…..
“-Con đã gặp Hắc nguyệt kiếm sao?
-Vâng thưa sư phụ, con có thể thắng được Hắc Nguyệt kiếm không?
-Shinichi, con có biết nguồn gốc của sức mạnh của Hắc nguyệt kiếmkhông?
-Dạ?
-Từ thời thế giới được thành lập, các nguồn linh khí được thống nhấtlại mang tính chất tượng trưng cho ánh sáng và bóng tối. Hay nói cách khác làthiên linh và địa linh. Chúng ta biết rằng, linh khí cũng giống như nguồn nướcluôn cần luân chuyển liên tục để duy trì tính chất của nó, tuy nhiên khi nó bịchững lại, hoặc tụ tập mãi ở một môi trường nào đó, tự nó sẽ sinh ra tinh chấtriêng, tích tụ lại và trở thành một dạng vật chất.
Hắc nguyệt kiếm theo ta được biết, thì từ trước cho đến nay, chủ nhâncủa nó chưa có ai là người tốt. Chính vì thế, sức mạnh của nó đã bị chính tưtưởng tà ác của người sử dụng nó tiêm nhiễm, trở thành tà kiếm, và có tên Hắcnguyệt kiếm, khi phát linh khí là hắc khí. Đó chính là nguồn sức mạnh của nó.Bản thân nó là nguồn linh khí bất tận, được tiếp nhận các nguồn tà khí khácnhau, mang tính chất cô đọng mà thành.
Vậy con có định tiêu diệt nó nữa ko?”
….
“
-Sư phụ, chiêu thức này là
-Hào quang ánh kiếm.
-Hào quang ánh kiếm?
-Nói một cách đơn giản thì là như vậy, phàm là kiếm, luôn phụ thuộcngười sử dụng nó, chiêu thức này, luyện tập thì đơn giản, nhưng ngay cả ta cũngchưa từng được thấy uy lực của nó. Đây là chiêu thức cuối cùng ta có thể truyềnlại cho con, nếu đạt được chiêu thức này, việc con đánh bại Hắc nguyệt kiếm chỉlà tùy thuộc ở con.
-Sư phụ!”
………
-Hào quang ánh kiếm, thức thứnhất. UY LONG.
“Hào quang ánh kiếm bao gồm 7 thức, gồm có: Uy Long, Thiên vũ, PhongLinh, Thủy tuyền, Thuận thiên, Vô ảnh, và Cửu dương.
Mục đích là tập trung sức mạnh của thiên nhiên, tập hợp khí của đấttrời, như sự soi sáng của thái dương, phá tan liên kết vững chắc được tích tụ,phát huy uy lực như chín mặt trời cùng phát nổ …”.
Trước đây Shinichi cố gắng cũngkhông thể đạt được uy lực như được miêu tả, tuy nhiên, nhờ vào tình cảm của Ranmà Shinichi đã nhận ra, sức mạnh công phá không phải nhờ vào chiêu thức. Bảnchất của Hào quang chính là từ người sử dụng nó.
Những kẻ khác thì bị đám quân của tiên giới hủy diệt. Chấm dứt hoàn toàn nỗi sợ hãi do chúng gây ra với thế giới này.
...................
Hai năm sau.
Vi vu, vi vu, gió thổi trên cánhđồng nắng vàng, tiếng trẻ con cười khúc khích, rộn ràng …. Trong khung cảnh thần tiên có một nhóm người đang ngồi nói chuyện với nhau.
…………
- Hey, thế là thành quả tầm sư học đạo của huynh xem rachỉ được thành công mỗi chiêu thức đó thôi nhỉ. Hatori mỉa mai.
- Gì chứ? Huynh thì sao? Rốt cuộc là làm được điều gì.
- Này chứ, thế ai đã khôi phục lại kết giới để mọi ngườicó thời gian hợp lực lại.
- Hey, hai người, nếu không phải Ran đã tự nguyện hy sinh toàn bộ sức mạnh và sinh mạng thì mọi người còn có thể tập hợp ở đây sao? Aokohét lên.
- Mình vẫn còn nhớ cái ngày khủng khiếp ấy, khi Sara tậphợp toàn bộ khí của mọi người nhằm tiêu diệt toàn bộ. Và ánh sáng của viên ngọc trở nên u ám. Kazuha bình luận.
- Mọi người đã có một trận chiến tồi tệ. Hakuba bìnhthản.
- Thật là phát khiếp với các trận đồ bí ẩn, Kaito xen vô.
- Nhưng tôi cũng vẫn thắc mắc rốt cuộc vì sao hai viên ngọc lại tự vỡ ra như vậy, dù sao cũng thật rực rỡ và làm hồi sinh toàn bộ sự sống, đúng là có nhưngđiều thật khó hiểu. Shioh cầm lên một viên kẹo bỏ vào miệng.
- Ơh thì, chúng ta cứ công nhận rằng đó là một vị thần thì sẽ đơn giản. Và dù sao tôi cũng không cảm ơn vị thần đó chút nào khi đòi hỏi cô ấy đánh đổi bằng sinh mạng.
- Vậy có nên cám ơn ta chăng?
- MA VƯƠNG? Mọi người cùng ngạc nhiên vì không biết Kingu ở đó tự bao giờ.
- Ta được Ran tiểu thư mời đến, thật vui khi thấy haingười đã chính thức tuyên bố thông tin. (Cười, tên này mỗi lần cười là có ý gì đó).
- Ngươi, Shinichi bặm môi, rốt cuộc là ngươi đã có điều kiện gì với Ran?
- À, ta chỉ nghĩ đến nếu con của hai người là con gái ... thì việc cô ấy trở thành phu nhân của ta cũng không có gì quá đáng cả?
- Hả (Mọi người đồng thanh)?
- Oh, ... Ran tiểu thư, hân hạnh hân hạnh. Kigu vẫy tay khi Ran đang đi tới.
- KHÔNG ĐỜI NÀO. Shinichi hét lên. CHÚNG TÔI SẼ KHÔNG SINH CON GÁI.
- OH. (Mọi người còn lại đồng thanh to hơn lúc nãy, làm Shinichi bất chợt luống cuống).
...
- Vậy còn Sara thì sao, khi bị cơn cuồng phong đó cuốnqua, cô ta đã bị phong ấn trở lại thành quả trứng và được Quỷ mẫu đưa đi, tôi không hiểu. Có người muốn cứu cánh vẻ lép vế của thái tử.
- Sara thực ra chưa đủ trưởng thành để có thể nở ra,chính vì ma lực của hình thiên ép nó thành như vậy, nên mới xảy ra chuyện đó.Quỷ mẫu muốn nuôi dạy lại con của mình thôi mà, Ran lên tiếng.
- Ran, Kazuha và Aoko hét lên.
Vẫn nụ cười,vẫn dáng dấp ấy, mái tóc ấy và con người ấy, giọng nói ấy, mà ấm áp lạ lùng.
Và câu chuyện sẽ còn dài thật dài ... Bởi Kingu đã nói dối rằng nước mắt thánh thần sẽ lấy đi sinh mạng của người sử dụng và hắn sẽ giúp người đó được hồi sinh với một điều kiện ... Hắn mỉm cười vì thấy phản ứng của mọi người. Tự hỏi nếu họ có con gái thật thì sao nhỉ? Lại cười nữa vì chỗ này hắn hoàn toàn không muốn biết trước sẽ ra sao.

Xin lỗi tất cả mọi người vì đã kéo dài trong thời gian qua. Lời khen của mọi người chính là tinh thần của tác giả.
Cảm ơn tất cả vì đã theo dõi fanfic này.
Tiện thể, "Mỹ Vương Kiếm" đã ra lò, là một truyện hoàn toàn theo bối cảnh Việt, link tại:
https://kenhsinhvien.vn/forum/box/572-Kiếm-hiệp/
Hy vọng được mọi người ủng hộ mình!