[Longfic] Báu vật của Thần Long

temmmmmmmmmmmm
hay lắm đó bạn
mà bạn cho mình hỏi là truyện này còn dài ko bạn
Mình nghĩ là hết chương này thôi bạn ah! ^^
Xong còn viết cái khác thui, hì hì :KSV@05:
Nhưng mà giờ còn chưa viết xong, vì cũng không có nhiều time, nhưng yên tâm là chương cuối này rất ... dài. (ít nhất là gấp đôi bình thường :KSV@03:)
 
Chương 40 (continue)

-Đây là cây Nhân Sinh, chiếc bàn đá này là Linh Thạch thánh mẫu. Còn con yêu quái kia, chính là hấp thụ khổ đau, buồn ai, những thứ tình cảm sầu khổ của con người.
Ran ngước nhìn tán cây rậm rạp, nhưng thớ gỗ sần sùi, và thân cây to lớn, tất cả lá cây đều xanh ngắt, tuyệt đối không có một lá vàng, cây um tùm sum suê, nhưng Ran lại có cảm giác không phải như vậy.
-Cây Nhân .. sinh?
-Đúng vậy, cái cây này là hấp thụ nhân sinh mà sống, nên gọi tên nó là cây Nhân sinh, còn con quái kia, nó vốn là loài linh thú tồn tại cùng với nhân sinh, tên nó là Thực bảo thú, hồ nước đó là Thủy tuyền, cội nguồn của sự sống, gột rửa tội lỗi, xoa dịu khổ đau cũng như làm lành mọi vết thương của nhân sinh, làm hồi sinh sự sống cũng chính là nhờ nó.
- Nói như vậy … Đau khổ của nhân gian nhiều vậy sao?
- Ngươi nghĩ sao?
- Chỉ là có chút không hiểu …
Im lặng, nàng ngước nhìn cây nhân sinh, rồi lại nhìn xuống hồ, rồi tự hỏi cảm giác của bản thân mình sao lại có chút phiền muộn.
Cuối cùng Long thần cất tiếng.
-Dù sao cũng không còn nhiều thời gian, ta sẽ nói rõ cho ngươi hiểu. Nơi này vừa là nơi cung cấp, cũng vừa là nơi phản chiếu mọi sự việc xảy ra ở nhân gian, phàm là liên quan đến sự chuyển biến của ngũ hành, đều tập hợp ở đây cả. Nếu nhân gian ít sầu khổ, con người sống hạnh phúc vui vẻ, thì Linh thạch tỏa sáng, nước tràn ngập, Thực bảo thú sẽ có hình dạng nhỏ bé, thoải mái. Nhưng bây giờ, như ngươi thấy, nước hồ chỉ còn một nửa, mà đó là còn do Thực bảo thú to lớn nằm dưới hồ làm dâng lên, đúng ra thì nó sắp cạn rồi, sắp cạn bởi cây nhân sinh này đang hút hết nước của nó.
Như ta đã nói, cây nhân sinh hấp thụ nhân sinh mà sống, nó chính là hấp thụ sinh lực của nhân gian, nó càng hấp thụ được nhiều, nó càng tươi tốt, còn chiếc bàn đá này, đúng ra chỉ phản ánh được yêu thương, vui vẻ của vạn vật thì giờ đây chỉ có bi ai, oán thán, than khóc, (thở dài) …
-Nói như vậy, .. cảm giác lúc nãy mà tiểu nữ có, .. không lẽ là …
- Phải, đó là tâm tưởng của nhân gian, không chỉ là con người mà là của vạn vật.
- Tất .. tất cả sao.
Gật đầu.
-Lẽ nào có cả của …
- Ngươi có muốn thử lại không?
-…
-Thực ra tất cả chỉ là một đống hỗn độn, nhưng chỉ cần chấp nhận và loại trừ những cái ngươi không muốn, ngươi có thể nhận ra những cái mà ngươi muốn. Chỉ cần tĩnh tâm, và cảm nhận.
Ran từ từ tiến lại gần linh thạch, cảm giác của nàng vừa tò mò, vừa lo sợ.
-Hãy nghĩ đến tâm tưởng của người mà ngươi muốn biết nhất, ngươi sẽ không cảm thấy lo lắng, tình cảm của con người luôn bị xáo trộn, nhưng không phải là không điều khiển được. Dùng trái tim để cảm nhận, nhưng hãy dùng suy nghĩ để khống chế, hãy theo lý tưởng của riêng bản thân mình. Trong mọi chuyện, ngươi hãy nhớ, đó chỉ là cảm giác của bản thân ngươi.
….
Ran từ từ ngồi xuống.
Giống như là lọt xuống biển sâu. Rồi bất ngờ như một dòng nước cuốn trôi nàng theo nó, đau, buồn, ai oán, giận hờn, yêu thương … tất cả như bao bọc lấy nàng, lôi nàng theo, nhấn chìm làm nàng không thể thở, làm nàng sợ hãi …Chỉ là, trước những đau buồn thì không thể không nhỏ lệ, trước những khổ đau không thể không sẻ chia, trước những sợ hãi thì bản thân lại có ý thức sẵn sàng chiến đấu, chỉ một lúc sau, tâm trí đã yên bình trở lại, lúc này lại có cảm giác mọi thứ rất hiền hòa. Ran nhận ra có rất nhiều tâm trạng khác nhau thể hiện bằng những hình khối, mà sắc và ánh sáng khác nhau, nhưng dường như tất cả đều bị bao bọc bởi một khối màu đen, không tỏa sáng, và tất cả bên trong những khối màu đen đó là sự đau khổ, sự cầu cứu, một vài khối có cả sự hy vọng. Bất chợt, tâm trí nàng chợt nghĩ đến một người ….

-----------------------------------------------------

- Melkio, ta cần ngươi đến Thế Sơn một chuyến.
-Ma vương, còn mọi chuyện ở đây?
-Lần này chiến trường chính là nhân giới, không phải là ở đây, hơn nữa theo ta thấy, chúng ta không thể tự hủy hoại mình.
-Vậy còn việc ...
-Ngươi muốn hỏi về chuyện chúng ta đã hủy đi thánh điện và chuyện ta nói Vô dụng không trở về đó nữa sao?
-Thần không biết suy nghĩ của mình có đúng không nữa.
-Melkio, ngươi quá hiểu ta mà, dù sao thì hắn cũng không trở về đó nữa, đương nhiên là nếu hắn tồn tại thì hắn cũng không ở đó, mà nếu hắn chết …
-Hắn có thể chết sao?
-Không có gì là không thể, tướng quân, Quỷ mẫu với quỷ giới vốn đã chia ly không còn liên hệ, nhưng theo tình hình hiện nay, nếu đứng ngoài chúng ta cũng không thể tồn tại lâu dài, ngươi cũng đã dẹp xong bọn phản loạn rồi, giờ hãy tới nhân giới đi.
- Người quyết định công khai như vậy, liệu các ma vương khác thì sao?
(Quên không nói, ma giới vốn có nhiều ma vương, bởi vì mỗi ma vương có một sức mạnh riêng biệt với ưu thế riêng, nên chỉ có ma vương được coi là mạnh nhất mới có quyền thống lĩnh. Tuy nhiên, mỗi ma vương sẽ có một địa bàn riêng và không hay can dự quyền hạn của nhau.)
-Chuyện đó ta không quan tâm, cho dù họ không tán thành thì họ cũng không có quyền phản đối ta, với lại, ta tin vào người đó.
-Vậy còn chuyện Ma thần?
-Ma thần thực ra vốn rất thích vẻ đẹp của nhân giới, nên ta nghĩ ông ta không xen vào chuyện này, cho đến giờ ông ta đang theo đuổi mục đích khác.
-Người muốn thần bảo vệ thiếu nữ đó?
-Ha ha, tướng quân của ta, khi nàng trở về ta có lẽ cũng không phải là đối thủ của nàng, nhưng ít nhất ta cần ngươi nói lại với nàng một chuyện.
-…
-Hãy nói lại với nàng về câu chuyện mà Kingu đã kể. Nàng ắt sẽ hiểu.
--------------------------------------
- Hik .. hik
Kazuha vừa lấy sức nín khóc, vừa nấc cục, trong khi Hattori mặt đỏ như gấc vì không biết vì sao mà cô nàng vừa mới gặp mình đã òa ra khóc nức nở, làm mọi người tủm tỉm cười, không hiểu vì sao. Vừa dỗ, vừa dọa mãi nàng mới chịu nín thì lại nấc khiến cho chàng cười không dám, mà nhịn cười thì không thể, lại không biết là chuyện gì xảy ra nên càng không dám cười … tình cảnh thật sự là “rất” tội nghiệp vì bị Kazuha mượn vai.
-Này, rốt cuộc thì có chuyện gì mà cậu vừa ra khỏi hoàng cung một lúc đã chạy về khóc bù lu bù loa nên thế hả?


(....còn nữa)
 
trong truyện có mấy chỗ bị bỏ dở chị ạ, mà mãi không thấy chị bù vào. Cái đoạn mà tất cả xông vào đánh nhau với con rắn để lấy nọc độc, vì sao cô gái biến thành rắn, vì sao mỗi người chia nhau đi tìm thầy để học võ công, ... vẫn chưa thấy đâu cả!!! Bù vào đi chị ơi, tò mò quá:KSV@15:
Em đọc truyện này thấy nghiền dã man con ngan, có điều là cái chỗ đi tìm thuốc giải độc cho Akai ấy, thuốc độc thì còn nhiều, thuốc giải thì tìm được có 1 lần à (Tác Âm biến mất rồi, con rắn chết rồi), vả lại là thuốc "1 lần" như thế, làm sao mà người ta biết nó là thuốc nhỉ? Muốn tìm ra phương thuốc chữa bệnh, thì người thầy thuốc cần nhiều lần thử nghiệm, chứ có phải cứ bịa ra 1 phương thuốc là được luôn đâu?
 
trong truyện có mấy chỗ bị bỏ dở chị ạ, mà mãi không thấy chị bù vào. Cái đoạn mà tất cả xông vào đánh nhau với con rắn để lấy nọc độc, vì sao cô gái biến thành rắn, vì sao mỗi người chia nhau đi tìm thầy để học võ công, ... vẫn chưa thấy đâu cả!!! Bù vào đi chị ơi, tò mò quá:KSV@15:
Em đọc truyện này thấy nghiền dã man con ngan, có điều là cái chỗ đi tìm thuốc giải độc cho Akai ấy, thuốc độc thì còn nhiều, thuốc giải thì tìm được có 1 lần à (Tác Âm biến mất rồi, con rắn chết rồi), vả lại là thuốc "1 lần" như thế, làm sao mà người ta biết nó là thuốc nhỉ? Muốn tìm ra phương thuốc chữa bệnh, thì người thầy thuốc cần nhiều lần thử nghiệm, chứ có phải cứ bịa ra 1 phương thuốc là được luôn đâu?

Nói thật là chị ... quên :KSV@08:Tại về sau thấy chap dài dài nên định cắt bỏ một số chi tiết cho nó ngắn, nên không để ý. Để chị bù lại vào đoạn hồi tưởng của Shinichi vậy :D.
Thực ra đoạn đó là một câu chuyện, có liên quan đến sư phụ mà Shinichi tìm kiếm, vì nó hơi riêng, chị sợ lan man nên lược đi, còn đoạn tìm thuốc cho Akai, cái này là ... thôi để đọc tiếp đi :KSV@05:
 
:KSV@08:mọi người thông cảm đi mà, bận quá nên ra chậm, huk huk
h là continue .......

Chàng trai nào nhìn thấy con gái khóc mà không có xúc động, nhưng với anh chàng có chỉ số IQ tình yêu như Hattori lúc này thì cái cảm giác đó chủ yếu là … sợ. Sợ vì chưa bao giờ thấy Kazuha khóc như thế, lại khóc một cách ngang nhiên thì lại càng lo.
-Hattori, .. (hik) liệu .. liệu Ran có bình yên trở về không?
-(ớ, á … không biết nói thế nào).
-Hôm nay ta gặp một bà thầy bói, bà ấy nói Ran sẽ chết. (lại khóc).
-Vớ vẩn, CÓ MỖI THẾ MÀ CŨNG KHÓC NHIỀU VẬY SAO? Tiểu thư gì mà toàn tin vào mấy chuyện bói toán vớ vẩn.
-NHƯNG BÀ ẤY KHÔNG VỚ VẨN, đó là nhà tiên tri nổi tiếng của kinh thành đấy.
-Ra là bà già ấy ah, vậy để ta giam bà ta lại xem bà ta có biết trước được không.
-Huynh không được … nhưng huynh chưa trả lời câu hỏi của muội, lâu lắm rồi không có tin tức gì của Ran rồi, liệu cô ấy có làm sao không?
-Chuyện đó, nếu Shinichi có tin gì ta sẽ nói cho muội biết.
-Nhưng muội lo lắm, bà ấy chưa bao giờ nói sai.
-Đừng có ngốc như thế, bà ta … cũng không thể biết hết mọi chuyện được đâu, hiểu chưa thưa tiểu thư, hãy thôi lo lắng và đừng có nghe bà ta nói linh tinh nữa.
Kazuha ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Hattori thấy được một ánh nhìn … Bất giác hắn quay ngắt 180 độ.
-Muội nên nghỉ ngơi đi, việc dân chúng đã rất mệt rồi, ta không muốn nghe thêm chuyện khác.
-Huynh đi đâu.
-Đến chỗ sư phụ.
-Muội cũng đi.
-Muội tới làm gì?
-Muội muốn hỏi sư phụ …
-Cái đó…
-Muội nhất định phải đi.
Nói rồi ôm lấy cánh tay của Hattori một cách thân thiết như không có chuyện gì xảy ra. Cảm giác trong lòng chàng trai trẻ bây giờ không còn gì ngoài một niềm vui.
///////////
Ào ào….
Ruỳnh.
Con quái thú đổ nhào xuống, máu tuôn xối xả. Tra thanh bảo kiếm vào bao, Hakuba nhìn Shinichi nói.
- Vậy là nó không hoàn toàn là ma quái.
- Đúng vậy, đây là con thứ 3 trong tuần rồi.
- Không lẽ chúng bị ảnh hưởng loại độc dịch đã khiến con người thành ra như thế.
- Chúng ta chỉ còn cách ngăn chúng lại mà thôi.
Gió thổi làm bốc lên mùi tanh nồng và mùi hôi nồng nặc từ cái xác vừa bị hạ, kéo theo đó là những chất dịch màu xanh. Hai người nhìn nhau, họ dùng một loại khăn trùm có thấm thuốc ngừa độc, không ai bảo ai, họ lặng nhìn làn khói bay nghi nghút phía chân trời, một màu đỏ như máu bao trùm khắp nơi, ai oán, não nề như chính tâm trạng của những người dân đang u uất.
_______________________
Gù gù … cooc cooc … cú cú …
Akai ngồi nhìn ánh lửa bập bùng, đôi mắt không chớp, nhìn từ xa có lẽ ai cũng nghĩ đó là một bức tượng lạnh lẽo, chỉ có cây đao bên cạnh là lúc sáng, lúc mờ, khiến khung cảnh càng thêm ma mị. Đây là cánh rừng thiêng đã tồn tại từ rất lâu, là nơi mà con người vừa tôn sùng, vừa e sợ, “quỷ mị chi hồn, u mê lạc tận” là câu mà người ta miêu tả khi nhắc đến nó. Thực sự là đúng như thế.
Vùng đất này bao trùm lên một nguồn linh khí vô cùng lớn, sống trên đó cũng đầy rẫy những loài thú to lớn, dũng mãnh, người thường vốn không thể chống lại, nó cũng lưu giữ một bí mật chỉ được truyền lại qua các đời trưởng lão, đó là cánh cửa do các vị thần tạo nên để đến thế giới này. Nhưng nay, nó trở thành nơi tụ tập của rất nhiều yêu quái.
Lách tách, tiếng ngọn lửa liếm láp những cành củi như vốn nó phải thế trên đời. Nhưng có vẻ như Akai đang để ý đến cái khác. Thần thái bỗng trở nên khác lạ.
Krec .. réc ..
Con quái chỉ kịp rú lên 2 tiếng trước khi nó biết rằng nó đã chết, đôi mắt ti hí của nó cũng chẳng kịp nhìn ra nó chết vì cái gì, hình dáng như thế nào, bởi lúc nó tấn công nó còn không nhìn thấy cả người đó mang kiếm. Nói sao cũng chỉ là một con yêu ngu ngốc muốn chống lại dại tướng quân ma giới, Mekiol, mà thôi. Hắn chỉ đến đây theo lệnh của Ma vương, nhưng cũng không hy vọng sẽ đụng độ Akai bây giờ, nhất là khi thần khí của hắn đang rõ ràng tới vậy.
Xanh – đỏ cùng lóe lên tạo ra một cột ánh sáng chiếu lên tận trời cao hay một trận chiến khiến cỏ cây điên đảo?
Không có.
Chẳng phải là không có lúc nào hai thế lực vốn đối lập nhau lại cùng kết hợp với nhau dễ dàng cả, nhất là khi đó lại là hai chiến tướng vốn không thua kém nhau về kỹ năng cũng như tài thao lược, chưa kể rằng, vẻ bề ngoài của họ cũng chẳng chịu thua kém nhau. Nếu đấu một trận trong lúc cần phải đề phòng từng ngọn gió, thì đứng nói chuyện xem ra lại thích hợp nhất. Nhưng quả thật không ngoa, nếu gọi đây là hai bức tượng xếp đối lập nhau, giữa họ, chỉ có ngọn lửa là nhìn còn cảm thấy ấm áp (hik – ra bếp thôi).
(nói thế thôi, chứ 2 nhân vật này mà oánh nhau thì tác giả tốn giấy, hao trí tưởng … bở lắm, thế nên để dành đã).

--------------------------
Ran mỉm cười, lần đầu tiên nàng nhận ra màu sắc của mẹ, và tình cảm của mẹ đối với mọi người.Sự ấm áp của người mẹ đã làm tiêu tan mọi bóng tối u ám và đáng sợ. Quay sang nhìn Thần Long, chiếc đầu rồng nhìn dữ tợn nhưng ánh mắt lại không mang sát khí, nàng chợt nghĩ đến tưởng tượng của mình xưa và nay.
-Ta thấy ngươi hình như còn bỏ qua một người mà ngươi yêu quý hơn bản thân mình.
Giật mình, “Shinichi”, nàng chợt nhận ra.
-Sao … sao người biết?
-Ngươi cũng là con người trong số này. Ta hơi tò mò tại sao ngươi lại không tìm hiểu.
-Người đó, có lẽ không cần làm vậy, với lại biết cũng không để làm gì, nếu mình đúng thì chờ đợi chính là điều thú vị nhất, còn nếu là sai, thì cũng đâu có thể thay đổi được gì. Long thần, người có thể cho tôi hỏi một câu được không?
-Ngươi cứ nói.
-Cái đó, cái ánh sáng ở trung tâm như mặt trời, tỏa sáng rực rỡ như vậy là thứ gì?
“Người này có thể nhìn thấy được sao?” Long thần giật mình. – Thật tiếc ta không thể nói cho ngươi biết đó là gì, ta chưa bao giờ tiến gần được nó, chưa kể rằng khi ta nhìn thấy, ánh sáng quanh nó lại rất huyền ảo, kỳ lạ, chứ không tỏa sáng rực rỡ như mặt trời.
-Có điều, không phải ngươi tới đây là để tìm sức mạnh sao? Sao ngươi không hỏi về điều đó.
-Hana …
-Hana?
Ran chợt nhớ ra, lúc nàng nhập tâm tư tưởng đã kiếm tìm tình cảm của Hana, dù cô ấy không là người thì cũng vẫn có tình cảm, chính vì thế đã xâm nhập được vào tư tưởng của Hana, mới có một cuộc đối thoại ngắn.
-Hana nói, khi ngũ hành biến mất, cánh cửa tới Long thần sẽ mở ra, nhưng đó chưa hắn là con đường cần phải đi đến.
Hana chỉ là một linh hồn đi lạc đến đây thôi, cô ấy không thoát được khỏi nơi này, không biết có thể khiến cô ấy thoát ra được không, cô ấy đang mắc kẹt ở cửa trước.
“Linh hồn mắc kẹt ở đây sao, chỉ lo rằng cô ta không hẳn là linh hồn” Thần long chợt nghĩ. Tuy vậy, vẫn quay ra cửa đá, mở ra một thông đạo cho Ran đi qua, Ran bất ngờ khi thấy cảnh vật thay đổi, càng bất ngờ hơn khi không tìm thấy Hana, dù nàng đã nghe cô ấy nói “vẫn ổn”. Lúc này, Long thần bất ngờ nói.
-Ngươi đừng tìm nữa, nơi này vốn linh hồn không thể tồn tại, chỉ có thể là thần thôi.
-Thần? Nhưng cô ấy …
-Ngay khi ngươi đi qua, biểu tượng thái dương trên cửa đã phát sáng, chúng ta biết rằng có thể ngươi đã gọi được vị thần tối cao nhất của vũ trụ, hoặc là hóa thân của người đó, nhưng nghe ngươi nói, xem ra, đây có thể là linh thể của người đó mà thôi.
-Thái dương thần? Chúng ta ? Ngài không chỉ ở đây một mình.
-Đúng vậy. Hai giọng nói cất lên, một thân ảnh sừng sững lướt qua trước mắt Ran, với cái đuôi dài thật dài, và cái lưng của một con rắn, gần cổ là đoạn cánh mỏng bành ra hai bên, vô cùng kỳ dị. Nhất là khi bà ta quay lại, một thân hình mỹ miều, được gắn hòa toàn vào thân hình của một con rắn với cái đầu người. Nếu không định thần tử trước, chắc Ran đã hét lên kinh hãi. Cài bóng thứ hai màu đen, chính xác là mặc áo choàng đen, và trên khuôn mặt chùm kín từ đầu đến chân là đôi mắt đỏ ngầu màu máu. Lần này thì không cần giấu, vẻ kinh hãi trên gương mặt Ran … lộ rõ.
- Nếu như ngươi không bỏ đi cái đôi mắt đó thì sẽ khiến cô ta sợ mà chết đó.
-Hừ, bóng đen làu bàu, xuất hiện một chiếc khăn chùm kín mặt, “và giờ thì là một màu đen”, Ran tự trấn tĩnh.
-Các người là ..?
////////////////
Rất xa, rất xa nơi Ran đứng, có một cô gái đang mỉm cười, và ôm chiếc chăn rồi lẩm bẩm.
-Giấc mơ thật đẹp. Nhưng tiếc là trời sáng mất rồi.
Bỗng từ cửa có tiếng gọi.
-Thái Dương.

end chap 40.
Continue chap 41
 
ôi, chị viết hay quá, văn chương của chị giỏi thật, phục chị sát đất, bài này rất hay, bất kể bài nào do fan shinxran viết em đều thích cả nên em ủng hộ chị hết mính dù kết cục có ra sau vì em tin chị sẽ không để cho ran đau khổ đâu!
 
Chương 41: Mãi là truyền thuyết.
1000 năm trước.
Long vương một ngày cảm thấy chánchường cuộc sống ở Vô cực hải, vươn mình bay lên trời, nhìn về phía đất liền xaxa. Chợt thấy một ánh hào quang rực rỡ chân trời, cảm thấy tò mò bèn tiến tới.
Một đứa trẻ được ủ ấm trong mộtchiếc khăn dày, đặt dưới một gốc cây, ngủ im lìm không biết đến một ánh mắtđang chăm chăm nhìn nó, đứa trẻ đó chính là Long Thần sau này.
Được hải Long vương đưa về nuôidưỡng, người đó từ nhỏ đã tinh thông các loại võ thuật, phép thuật của loàirồng, về sau này trở về đất liền để chấm dứt toàn cảnh chiến tranh tang thương.
Với những chuyến đi và những cuộckỳ ngộ của mình, Long Thần đã được sự hỗ trợ của tinh linh nguyên tố, từ đó kếthợp trên thanh kiếm, tạo ra một bá vương kiếm đầy quyền uy, mãi cho đến saunày, việc ngài ra đi và biến mất khỏi thế giới vẫn là bí ấn với nhiều người.
Nói về bá vương kiếm, thanh kiếmbiến ảo khôn lường, được người đời tôn sùng thiêu dệt nên nhiều câu chuyện kỳlạ quanh nó. Sự thực là, bá vương kiếm có nhiều dạng biến đổi khác nhau, dạngthực là kiếm, nhưng dạng ảo có thể là ánh sáng, cũng có thể là đao. Vì thế,nhiều lời đồn đã tôn nó lên làm thần binh.
..
2000 năm trước.
Vũ thần là người đầu tiên bướcvào đây, từ đó cho đến nay, thần vô cốc chưa có ai có thể đi qua cửa, còn thầnlong vốn đã mang dòng máu của rồng trong người nên có thể coi là ngoại lệ.
Cửu tử quỷ mẫu đã chọn nơi nàylàm nơi cư trú suốt mấy ngàn năm, có thể nói, được liệt vào danh sách của mộttrong những vị thần của thế giới, quỷ mẫu cũng có thể coi là một vị thần.
Lần đầu tiên có một nhân vật vớikhả năng phi thường của mình và pháp thuật linh hồn cao siêu đã thổi linh hồnvào ngũ hành nguyên tố, tạo cho chúng một tri giác và nhận thức xung quanh. Quamỗi cánh cửa, một tinh linh mới được hình thành, và sức mạnh diệu kỳ của ngũhành đã đưa vị thiên tiên đó đạt đến cửa thần giới, cánh cửa hang động thứ 6. Ởnơi này, người đó đã được Quỷ mẫu nói về đặc điểm của sức mạnh bóng tối và sứcmạnh toàn năng. Đáng nói rằng, người này cũng mới chỉ bước vào cánh cửa thứ 6.
.......
-Cánh cửa thứ 6, Ran hỏi lại, nhưvậy, thần nguyệt này thực sự có bao nhiêu cửa?
-Ngươi hãy nhìn biểu tượng kia,trong thế giới này, con người có ngũ tạng, âm dương có 5 nguyên tố, nhưng lạitạo thành hình một ngôi sao theo chu kỳ tương sinh, tương khắc, nằm giữa ngôisao đó chính là nguyên tố thứ 6, biểu tượng cho cửa chân. Tưởng rằng đã hết,nhưng thực ra, con số 7 mới đạt đến sự hoàn hảo của thần, đó chính là cửa thứ7, thần nguyệt.
-...
-5000 năm trước, ta được hội tụtừ một khối sức mạnh trong trời đất mà sinh ra, khi đó, có rất nhiều nguồn linhlực hội tụ tạo ra các quỷ thần khác nhau, bản chất, thiên thần cũng chỉ là mộttộc người vô tình hấp thụ được linh năng của mảnh đất mình sống mà có năng lựchội thể.
-Eh...(Ran bối rối => khônghiểu lắm).
-Nói thẳng ra, thì ngươi đã mởđược cửa thứ 7, điều mà từ khi biết đến sự tồn tại của Thần nguyệt cốc đến naychưa có ai làm được.
-@_@
-Đó mới là thần thực sự.
-Tiểu nữ .. thực sự không hiểu.
-Được, vậy để ta nói, bóng ngườiáo đen bí ẩn cất giọng ồm ồm.
"Phàm là tam giới, conngười, tiên tộc hay ma quỷ, tất cả đều là sinh vật sống chung một không gianthời gian với thế giới này, hay nói cách khác là sự tồn tại. Vạn vật đều hấpthụ một lượng lớn thứ gọi là khí, hay cũng gọi là linh lực. Có hai loại linhnăng hợp thành, đó là linh năng từ ánh sáng mặt trời, hay các ngươi gọi làdương, loại còn lại hình thành từ trong thế giới này, do nó tự sản sinh ratrong quá trình hình thành, gọi là âm, bản thân chúng luôn biến đổi, tươngđương nhau, không cái nào gọi là nhiều, không cái nào gọi là ít, trải qua hàngvạn năm, những sinh vật hấp thụ được các nguồn linh năng đó tạo ra các linh lựckhác nhau và các cách sử dụng khác nhau. Tổng thể của thế giới này tự mình vậnđộng, nhưng cũng không ngừng hấp thụ, trong đó con người có thể nói là một loàiđặc biệt, có thể hấp thụ cả hai loại linh năng và kêt hợp chúng với nhau, từ đótạo ra sức mạnh luân chuyển, mà phân loại ra cái mà các ngươi gọi là ngũ hành.Bản thân nó là sự hợp thành. Chính vì thế, tổn hại cho một tộc chính là hủydiệt các tộc còn lại, cho dù là nhân, tiên hay ma giới, nếu một trong ba mấtđi, thì sự luu chuyển sẽ biến mất, và hậu quả và hủy diệt toàn bộ thế giớinày."
-Giớ thì ngươi hiểu rồi chứ.
-Tiểu nữ có hiểu đôi chút, nhưngthực sự, vấn đề này có gì liên quan đến việc mà tiểu nữ sẽ phải làm?
-Không phải ngươi đến đây để muốnmạnh hơn sao?
-(suy nghĩ) Tiểu nữ nghĩ rằng,nếu quả thật có thần, sao lại để con người lầm than như vậy. (cảm xúc khó diễntả).
Từ phía sau, một cánh cửa huyhoàng hiện diện, cao đẹp và phát sáng chói như ánh mặt trời, tất cả, (trừ ran đang lấy tay che mắt) đều lặng đi vì vẻ đẹp của nó. Cánh cửa từtừ mở ra.
- Đi đi, thần long chợt nói vớiRan.
-Ánh sang từ phía trong tỏa rakhiến Ran không biết mình đang bước vào cái gì, nhưng sự ấm áp lại khiến nàngkhông có chút sợ hãi, nàng tiến đến. Cánh cửa vẫn mở ra như đón chào.
(continue).....


Huk huk .....
Trận chiến nảy lửa của Shin, trận đấu phép cực đỉnh của Hat, chưa kể vụ bí ẩn sức mạnh cổ đại của Kaito, lại còn trận huyết đấu của các bang phái trong thiên hạ (có hakuba đóa).
Đấy là còn chưa đả động đến Akai, Meikiol .... và sự xuất hiện của Ma vương Kingu, :KSV@16: Làm sao có thể viết nhanh mấy trận chiến đó đc đây?
 
(tiếp)...
Trời vừa sáng, khu rừng trúc lặnglẽ, ánh mặt trời len lỏi hắt lên một khuôn mặt thanh tú, đáng yêu đang chìmtrong giấc nồng. Ánh mặt trời khiến đôi bờ mi lay động, chớp chớp.
Ran mở mắt, ánh nắng hắt vào mặtkhiến nàng cảm thấy nhói mắt, định đặt tay lên trán che bớt ánh nắng, chợt Rannhận ra tay mình đang cầm một viên ngọc. Rồi Ran nhớ lại mọi chuyện, từ lúcbước chân vào lối đi tại Phật đà thành cho đến những cảm giác khi ngồi bên bànđá, cây nhân sinh … và cốc thần nguyệtthứ 7. Nó giống như là nàng đang bước đi trong cơm mê bất tận, và thứ mà nàngđang cầm, một viên ngọc tuyệt đẹp, không thể tả hêt vẻ đẹp lộng lẫy và ánh sángtuyệt vời. Trong vắt và lấp lánh.
-Thật như một mặt trời thu nhỏvậy, Ran buột miệng.
Nàng chợt nhận ra rằng bản thânmình không hề được tăng thêm sức mạnh, cũng như Thần Long đã nói có vẻ nhưchuyện nàng đến được Thần cốc như là vô nghĩa, không vũ khí, khi cánh cửa thứ 7mở ra, ngũ Tinh linh cũng không thể phục hồi, vĩnh viễn trở về vô định, do đó,kiếm thần cũng sẽ trở nên vô nghĩa nếu không có sự trự giúp của ngũ tinh linh.Sau cánh cửa, thực sự là một ảo mộng không ngừng, chưa bao giờ Ran gặp nhữngthần binh có sức mạnh lớn như vậy, chúng phát một thứ ánh sáng như mê hoặc, lấplánh không ngừng, luồng ánh sáng bao quanh ảo diệu, biến hóa, với màu sáng bạcxen lẫn màu xanh dương. Những thần binhtừ đao, thương, liệt thủ, đều như muốn nàng hay cầm lấy chúng. Nhưng không hiểusao nàng dường như bị lôi cuốn vì một thứ gì đó, rất lạ, nằm phía dưới cănphòng, đặt trên một bệ xen được bện bởi rất nhiều dây cỏ xanh tươi, viên ngọcdường như chính là nguồn sáng của căn phòng, sự bài trí với màu xanh càng làmtăng lên vẻ đẹp huyền ảo của viên ngọc này, một màu xanh da trời mát dịu tỏa ratừ xung quanh nó. Khi nàng đưa tay chạm vào, chợt như có một luồng gió lạnhbuốt bao phủ xung quanh, rồi cơn buồn ngủ kéo đến khiến nàng không thể cưỡng lại.Giờ cũng không hiểu nàng đang đứng ở chỗ nào. Đưa viên ngọc lên ngang mắt đểnhìn, tự nhiên nàng lại cảm thấy ấm áp khôn cùng. Giống như là một tấm lòng baodung nhân ái làm dịu tất cả xung quanh nàng. Ran lấy túi thơm ra và cất viênngọc vào đó. Đoạn nàng tìm đường ra khỏi khu rừng.
Vì không có một chút động tĩnh,cũng như không một chút linh lực khác biệt nào nên lúc này Ran hoàn toàn nhưmột người bình thường, điều này khiến cho Akai và Mekiol, thực sự cách đó cũngkhông xa, không nhận ra được rằng cánh cửa Thần nguyệt đã mở và đưa vị “Thiêntiên” mà họ đang chờ đợi về từ bao giờ.
Trúc gia thôn nằm yên tĩnh dướichân ngọn núi Thế Sơn im lìm và trầm lặng, đây là nơi tập chung khá nhiều dòngtộc yêu quái muốn tu luyện thành tiên hoặc thành người. Nhưng đa phần yêu quáiở đây đều là yêu quái mang tính tình hiền lành, không làm hại đến ai. Bởi ngọnnúi này là nơi địa thế linh thiêng, khí tiên trấn đảo nên ảnh hưởng của cácnguồn linh độc đến đây đều không có, nơi này hình thành nên một thôn nhỏ, trầmlặng ẩn mình trong rừng trúc, khuất sâu trong dãy núi, cảnh vật xanh ngát mộtmàu.
Mizuki sải dài trên những bậcthang đá dẫn vào rừng trúc với một tâm trạng lộn xộn không ngừng, bởi với cáimũi của loài cáo, cậu bé đã ngửi thấy một mùi vô cùng quen thuộc, “Ran tỷ tỷ”,Mizuki gần như hét lên, vì cậu cũng ở lại đây một phần vì nghe nói đây chính lànơi kết nối với thần nguyệt, cánh cửa thần tiên, như thế nếu Ran có từ Thầnnguyệt đi ra, “Ran tỷ” chắc chắc sẽ đi qua đây. Và gió đã đưa đến một mùi hươngmà cậu không thể nhầm lẫn, nhất là đã có một thời gian dài đi cùng với Ran.
(còn nữa).
Thật sự là xin lỗi và mong mọi người thông cảm, dạo này mình bận quá, không còn thời gian đâu để nghĩ đến fic nữa, mong mọi người thông cảm cho mấy hôm, đang định về quê một chuyến, mà tại cũng đang bí code nên mới xảy ra tình trạng này, cứ nghĩ đến code là đầu óc loạn hết lên, ko làm gì khác được, tớ sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất.:KSV@17:
 
chương 41 (continue)
Dòng nước Tử hà đen đặc đậm lênmột sự chết chóc và mùi u ám của những linh hồn phải đi qua dòng sông về cõichết, phía bên kia sông, tiếng than khóc ai oán đầy thương tâm, nhưng oan hồnvất vưởng chết không chết được mà sống cũng không sống được, chấp chới giữaranh giới sống chết, khổ sợ đủ đường, sợ hãi tột độ. Đứng nhìn cảnh đó, Kingukhẽ nhíu mày.
Vermouth bên cạnh đó bèn lên tiếng.
-Ma vương, những con người đó,tạo sao họ không thể qua sông được?
-Do linh hồn họ bị phong ấn, nóicách khác đó là một cách tra tấn của của tiểu nữ quỷ đó, vẫn có thể cảm nhậnđược đớn đau và thứ thuốc mà đã biến thể xác họ thành cương thi, nhưng khôngthể điều khiển bản thân mình, giống như ngươi nhìn thấy lưỡi gươm lao đến trướcmặt, sợ hãi nhưng lại không được né tránh. Nỗi sợ đó sẽ làm gia tăng ma lực củabọn quỷ tốt.
- Như vậy quá tàn nhẫn.
- Cũng chỉ là số khổ của kẻ sợchết thôi, nhưng linh hồn mạnh mẽ sẽ được bảo vệ.
- Ý người là .. họ vẫn có thểsống lại sao? Vermouth thoáng chút ngạc nhiên như vỡ lẽ điều gì đó.
- Còn tùy ý của họ.
Ma vương khẽ nhếch mép cười. Điềunày làm cho Vermouth cảm thấy sợ, bới khi ma vương thể hiện nụ cười đó, cónghĩa là sắp có một chuyện gì đó xảy ra, nó sẽ là một điều thật sự khủng khiếp,hay …
- Thạch Nham tiến lên.
Một con vật mang hình dạng ngườiđá chạy rầm rầm lao tới, th.ân thể nó là kết tinh của đá, vững chắc đến kỳ lạ.Nhưng đối thủ của nó cũng không phải tay vừa, xà tinh vốn là một tay săn mồi kỳ cựu, với sự nhanh nhẹn và mềm dẻo củamình, nó dễ dàng né tránh những đòn tấn công mạnh mẽ của Thạch Nham.
Rầm.
Xà tinh đã quật một chiếc đuôivào người thạch nham, khiến nó bay ngược trở lại.
Thạch Nham, Mizuki hét lên.
Nhưng người Thạch Nham vốn cứnghơn đá, cú ngã vừa rồi chẳng làm nó sứt mẻ gì, nhưng chủ của nó thì đang bịchấn động.
-Mizuki, Ran hét lên.
-Hi hi, không sao đâu Rantỷ. Con rắn kia hãy xem tuyệt chiêu mớicủa ta đây. Phản chấn nè.
Con rắn đang tấn công đột nhiênbị dội ngược trở lại với một lực mạnh gấp đôi, chết giấc.
Ran thở phào nhẹ nhõm, Mizukinhất định kêu nàng không được hỗ trợ để cậu nhóc thể hiện thành quả luyện tậpcủa mình. Mỉm cười nhìn Mizuki đang hả hê với thắng lợi và sai Thạch nham đậpcon rắn thêm vài cái.
-Akai tướng quân, ơ kia là … Mizukichợt nói, làm Ran quay người lại.
Đi đến chỗ họ và có phần ngạcnhiên không kém là Akai và Mekioh, hai người đó đi cạnh nhau thật cảm giácgiống như nước với lửa.
-Ran tiểu thư? Akai nhíu mày.
-Akai huynh, người này là .. ?
-Tại hạ là Mekioh, là thân tíncủa Ma vương, xin được ra mắt tiểu thư.
-Tướng quân Mekioh (Có chút bấtngờ), ngài đa lễ rồi.
-Ran, sao muội lại ở đây, muội đãtrở về rồi sao?
-Muội mới trở về hai hôm trước,may mắn gặp được Mizuki được cậu nhóc dẫn đến đây.
-Muội xuất hiện ở đâu? Chúng tachờ muội đã lâu?
-Chờ muội, Akai tướng quân, mẹcủa muội, ah, trưởng lão, người thế nào, Mizuki có nói về chuyện Thiên địa vodụng ở đây, không lẽ mọi người …
- Muội yên tâm, Trưởng lão đangan toàn ở Viên Châu thành, mọi người … chắc muội cũng đã nghe những người trongtrúc gia thôn nói rồi.
- Vậy huynh làm gì ở đây, làm saođể ra khỏi đây, nghe Mizuki nói rằng vượt ra ngoài núi là toàn những oán linhhình thành do quỷ khí của Sarah.
-Ta đợi muội.
-Ta cũng đang đợi tiểu thư.
-Đợi tiểu nữ?
-Ta chuyển lời từ Ma Vương nóivới tiểu thư rằng, “Khi nào tiểu thưhiểu được nỗi sợ trong lòng, đừng quên niềm tin của mình là đúng”.
-Ma vương nói với ta như vậy sao?
-Ta không hiểu nó có ý nghĩa gì,nhưng nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta cũng cần phải rời khỏi đây.
-Khoan đã, tiểu nữ cũng muốn rakhỏi chỗ này, nếu mọi người cùng đi có phải sẽ bớt chút hiểm nguy.
- Muội đã thay đổi nhiều hơn tanghĩ. Akai nói.
-Eh ? (Ran tròn mắt).
-Muội đã không còn những do dự,sợ hãi về yêu quái hay quái thú xung quanh mình, cũng như bản thân đã tự tinhơn trước. Ta thật sự muốn biết Thần nguyệt đó là một nơi như thế nào, liệu taở đây có không cần thiết không nhỉ? (ngẫm nghĩ).
Ram cười, quả thật hai ngày quanàng đã nghĩ rất nhiều, nàng bị thuyết phục rất nhiều, nàng nhận ra con đườngmà nàng đã chọn, nhận ra thứ mình cần làm, và những câu nói nửa như viển vông,nửa như khuyên nhủ của Hana, và cách biến mất của cô ấy, cách cô ấy đối mặt vớithực tại của mình.
- Có lẽ muội đã được những lờikhuyên bảo rất thú vị.
-Vậy đệ cũng đi với Ran tỷ,Mizuki vui mừng chạy trước.
Mekioh không nói, trong cái khungcảnh trầm mặc đẹp lung linh huyền ảo này, dường như mỗi khoảnh khắc đều khiếnngười ta suy nghĩ.
Đương nhiên là Akai không bao giờlại có ý định đưa Ran đến chỗ của Sarah, tuy nhiên, nữ quỷ này đâu có cho ngườita quyền lựa chọn, nó đích thân đợi Ran và mọi người ở ngoại ô Thế Sơn thành.
Máu đã đổ, nước mắt đã rơi???? ….Không không, nhầm đấy, tua lại, tua lại…
Dù đã nghe mọi người nói nhiều vềmột nhân vật có vóc dáng “trẻ thơ” này, nhưng Ran cũng thật sự hơi bất ngờ khinhìn thấy cô bé đó. Đôi mắt đỏ, mái tóc màu bạc được buộc gọn một cách dễthương, nhưng gương mặt lại mang một vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
-Vậy ra ngươi là Vũ thần? Sarahhỏi.
Áp lực, Ran có cảm giác như cómột áp lực đè nặng lên tâm trí nàng, nhưng rồi nàng chợt cảm thấy nó nhẹ dần vànhư trôi vào cơ thể, sức nặng biến mất, cảm giác biến đổi, như cảm thấy nguyhiểm, nàng bất giác nhảy lùi lại phía sau, trước khi một chiếc búa hiện hìnhgây ra một tiếng nổ ngay chỗ nàng vừa đứng.
- Mọi người.
Ran quay lại, dường như Akai,Mekioh đang phải chịu một sức nặng khủng khiếp, mặt họ thể hiện sự căng thẳngtột độ, Mizuki thì xỉu từ bao giờ. Phía trên cậu, Thạch Nham đang đứng bấtđộng.
-Ran, … Mau ra khỏi đây. Akai cốgắng lấy sức.
“Đối với quỷ tộc mà nói, việc đọc hay cảm nhận được tâm trí của đối thủlà vô cùng quan trọng, vốn được hình thành từ địa linh, quỷ tộc có thể nắm bắtkhí của đất, hay những sinh vật sống nhờ vào đất, tất cả đều là khí, chuyển hóakhí. Đối với quỷ tộc cấp cao, thì dựa vào đó có thể điều khiển tâm trí ngườikhác hay khí của đối phương, khiến họ không thể di chuyển, tức là chặn sựchuyển hóa của khí trong đối thủ, không nói về sức mạnh, riêng chuyện này cũngđã có thể phân cấp các loại quỷ với nhau, có thứ khiến con người sợ hãi, có thứkhiến con người khiếp sợ, đó gọi là bản năng, phàm là sinh vật sống trên thếgian và có khí lưu chuyển trong cơ thể thì đều có bản năng của riêng mình”
“Không lẽ quỷ mẫu đã biết trướcvề chuyện này” Ran tự hỏi.
Phong linh.
Từ quanh người Ran, một luồng giócực mạnh đẩy ngược đòn tấn công lần thứ hai của thiên địa vô dụng, hắn gầm lên.
- 2000 năm, 2000 năm bị giam cầm, hôm nay ta sẽ trả đủ, tuyệt ảnh pháp.
Xung quanh người hắn, cuồng khíxung thiên, lao thẳng tới phía Ran. Sức tấn công khủng khiếp, đủ san bằng cảngọn núi này thành bình địa, uy lực kinh hồn. Nàng không thể tránh, bởi mọingười không ai chuyển động được trừ nàng. Nguy hiểm cận kề, liệu nàng có thểtrở về không?

//------------------------------------------------------------------------------------------------------
Shinichi đang đứng trên tườngthành, mọi người đều lo lắng vì hôm nay, luồng yêu khí dường như mạnh hơn mọingày. Nhất là bọn oán linh được triệu hồi, chúng có vẻ như đang ăn mừng chuyệngì đó.
Bỗng nhiên, trong khắp kinh thànhâm vang một giọng nói, giọng nói:
“Hãy thôi mơ mộng và giao cho talinh hồn của các ngươi, đã đến lúc ta kết thúc cho cuộc chiến này, ha ha ha ha,hy vọng của các người, kẻ được gọi là vũ thần đã bị ta giết chết, đã biến mấtkhỏi thế gian này, ngay cả đến một sợi tóc cũng không còn lưu lại, hãy tậnhưởng những giây phút cuối cùng của các ngươi trước khi trở thành những kẻkhông nơi nào để đến, hãy đau khổ và sợ hãi đi, đó là điều mà các ngươi có thểlàm được, ha ha ha …”
Đáp lại tràng cười man rợ là mộttiếng hét từ trên thành.
-KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!
(không cần nói cũng biết là aiđấy).
Im lặng.
Một bầu không khí im lặng, Viênchâu thành, Cổ quốc thành, Nhị thiên Thành, tất cả đều bao trùm một bầu khôngkhí im lặng, vô thần ….
(Tobe continue) …. (tiếp theo làthe end rồi đây).

----------

zậyy mà dài, ngắn thấy mồ, nhiu đó thì làm được j `!
Thanks em nhìu nhìu nhá, nhưng mà bỏ qua đoạn ngồi thiền buổi sáng nha, chị mà ngồi chắc chị ngủ gật luôn :KSV@19:
Ah, viết xong từ tuần trước, nhưng hôm thư 7 quên phéng mất nên hum nay mí post đc, hì hì, sơ ry:KSV@03:
Một lần post nữa là kết thúc rồi, mọi người đừng chém nhá.

----------

Muốn em chém cho vài nhát không?????
Bị em dọa chém nên sợ quá đến hum nay mới dám ló mặt lên diễn đàn nè :KSV@17:
 
ai bik, nhưng chắc là zậyy! Ss Ngọc post nhanh đi, định biến mọi người thành người nguyễn thủy hết lun à!

:KSV@16::KSV@16:
ko có, ko có, đang hoàn thành mà, chị bận mừ, dạo này bận đi ăn cưới, mệt phờ.

----------

Hình như ss Ngọc chưa chịu lộ diện thì phải!!!!!!!

:KSV@08:chị ra rồi đây, nhưng chuyện thì còn một đoạn nữa mới xong, đang trong thời kỳ hoàn thành, đừng dọa đánh người ta mờ

----------

bạn ơi, mình thấy bài này ở blog của cakiemcon 87 trong Tamtay.vn
đó cũng là blog của bạn hả

uhm, đó cũng là blog của mình, lâu lâu viết truyện roài post lên đó đọc chơi, hi hi
 
Tuần vừa rồi quả thật không có thời gian nên Ngọc xin thất hẹn với mọi người, mọi người thông cảm cho mình, dạo này căng thẳng quá, công việc đang không được thuận buồm xuôi gió cho lắm nên không có tâm trí viết fic, hik. Mặc dù cũng viết được khá khá cho đoạn cuối rồi nhưng chính xác thì chưa xong và chưa hài lòng (hik, viết xong đọc thấy bó tay nên đành viết lại).
Ngẫm lại cái fic này cũng được 1 năm rồi, chưa bao giờ mình có ý định viết nó dài vậy, hì hì. Yên tâm, mình không để đến tết đâu, chỉ là cảm thấy nó không được hoàn mỹ, nhưng chắc thảnh thơi hơn mới có nhiều thời nghĩ hơn.
Cuối cùng thì rất mong mọi người thông cảm cho Ngọc về vấn đề up - post.
Cảm ơn mọi người rất, rất, rất ... nhiều.

----------

lâu wá! sao Ss Ngọc còn chưa ra, mún tụi này kéo lại nhà Ss Ngọc ruj ` cho chị ăn thần chưởng không? (có thêm chiêu mới cho Ss Ngọc đây: PHAU CÂU THẦN CHƯỞNG!)



Đầu hàng vô điều kiện.
Chưởng này chị đỡ không nổi, cả con gà chị tranh mỗi cái chân thui. hi hi

----------

Hình như ss Ngọc muốn nghe"cải lương"rồi mới ra chap mới nhỉ??????

Chị đâu có thích "cải lương" đâu, nhưng chị thật sự rất khó để viết trong thời gian này, hu hu.
Chắc phải qua 1 -2 hôm nữa để tập chung lại mới viết đc.
 
Báu Vật của Thần Long
Chương 41 (the end)…
Nước mắt, tiếng khóc than, niềmhy vọng dường như đã tắt trong tất cả mọi người. Tất cả còn lại lo âu và sợhãi.
-Thái tử.
-Shinichi dừng lại.
-Phụ vương, mẫu hậu, nhi thần …xin mọi người thứ lỗi.
Ngân tông phi nước đại ra ngoàithành, dường như hiểu rõ nỗi lòng chủ, sự đau buồn, tức giận, giờ đây là mộtcảm giác tràn đầy thù hận. Cơn giận trong lòng chàng như ngọn lửa bất diệt, vạnkiếm quyết khiến những kẻ xung quanh chỉ còn là những mảnh thân xác vương khắpnơi, thanh kiếm trong tay quét sạch những kẻ cản đường, dưới chiến trường chỉcòn một kẻ khát máu, đơn thương độc mã phá vòng vây.
Một con quỷ nhảy né đường kiếm,chồm lên phía sau nhằm đánh lén, chợt bị một vàng lửa thiêu trụi, Hỏa Long.
-Shinichi, đi đi. Makoto nhìnShinichi một cách quả quyết.
-Bảo trọng, Makoto.
“Hãy làm như cậu muốn, tôi tincậu có lý do của mình”. Makoto thầm nghĩ.
(Đoạn này nên chú thích một chútlại rằng bọn quỷ treo xác một cô gái lên, với khuôn mặt hình dáng đều giống Rannên Shinichi mới bất ngờ mà hét dã man như thế, nhưng quan trọng là anh chàngmuốn lấy xác nàng về, cũng muốn xác định đó có phải là nàng hay không, và dùbiết kẻ thù dụ chàng ra khỏi thành, cũng vẫn liều mạng lao ra, mặc cho đó có làcái bẫy).
Giữa chiến trường một tà áo đenbay phấp phới và hắc nguyệt kiếm như phủ thêm nỗi sợ hãi lên bầu trời. Hắc diệnnở một nụ cưới khinh bỉ rồi phi thăng mang theo xác cô gái. Shinichi bực tứcđuổi theo. Đến một khoảng rừng thưa, hắn dừng lại, hai bên đối mặt nhau.
- Thật không ngờ thái tử cũng là một kẻ si tình, khôngmàng đến an nguy của mình mà theo ta tới tận đây.
- Ngươi.
- Thật vui khi ta có thể nhìn thấy vẻ mặt của ngươi nhưthế này.
Nói rồi một tay vung xác cô gáilên, một tay dùng kiếm chém th.ân thể ấy làm trăm mảnh.
Máu hòa với cát bụi, nước mắt,phẫn nộ, u sầu. Chợt còn lại hình bóng và nụ cười của một người trong mắt củamột người, ánh kiếm đỏ như máu vung lên đầy giận dữ.
Ánh kiếm cung lên, quỷ dị khác thường,ngấp tràn sát khí, người trước mặt Shinichi thân thủ không tệ, khéo léo nétránh, chợt nghe văng văng bên tai tiếng gọi quen thuộc.
- Shinichi, Shinichi,… dừng tay.
Một ánh sáng trước mắt Shinichi,trái tim nhói đau, khuôn mặt này, đôi mắt này.
- Ran ….Ran .. tại sao?..
Sững người.
Thanh kiếm trên tay Shinichi đãxuyên qua thân người nàng, ngọc trảo trên tay nàng áp sát trên người Shinichi,ngũ trảo lạnh lùng phát sáng nhè nhẹ, tuy có cảm thấy mát lạnh nơi ngực nhưnglại không đau. Một cánh tay nàng ôm trọn cổ chàng. Mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.Ngỡ ngàng, tưởng như một giấc mơ, hình bóng này không phải là mơ. Tâm tríShinichi như được bừng tỉnh. Giật mình khi thấy thanh kiếm đang ở trên taymình.
-Ran, chuyện gì vậy?
“Mình đã giết cô ấy sao? MÌNH ĐÃGIẾT CÔ ẤY SAO??????????”
Ngũ trảo dần buông lỏng, nụ cườitrên gương mặt nàng
/*
Chuyện quái gì thế nhỉ?
J)
Đoạn này tại tác giả sung quá nênnhảy một phát từ trái đất lên mặt trăng, đề nghị từ từ mọi người theo dõi.
*/
Lại nói đến nhà khảo cổ và Kaitotrong đông thành Viên Châu, hai người đang ở chùa Linh Phật. Tương truyền ngọntháp thứ 7 trong chùa này có ẩn giấu một truyền thuyết khai thiên lập địa, cóthể xoay chuyển nhân gian, nhưng chưa có ai giải được trận đồ để đi qua tầngtháp này.
Dưới chân ngọn tháp là một trậnđồ kỳ lạ, trấn bốn phương tám hướng là tứ thụ linh thú, Thanh Long ở hướngĐông, Bạch Hổ hướng tây, Huyền Vũ phương Nam, Chu Tước trấn hướng bắc, ngoài racòn có ngũ linh thiên tú, hiển thị ngũ hành nhân ảnh, ở giữa là một bức tượngngười kỳ lạ, hai tay dang rộng, hai chân đứng hình chữ bát, thẳng lưng đầu cao.Thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng ngay khi bước trân vào phạm vi trận đồ, mớihiểu ra ý nghĩa của nó.
//Trận đồ này Shinichi đã giảiđược đến 8/10, nên mọi việc cũng không quá khó với Kaito.
Lại nói đến chuyện của Shinichivà Ran lúc này.
Khi Ran gục đầu xuống vaiShinichi, giọt nước mắt duy nhất của nàng rơi vào viên ngọc mà nàng làm rơixuống đất. Viên ngọc đó được kẹp trong lòng bàn tay, sử dụng để cứu Shinichitrong trận đánh vừa rồi.
Ánh sáng lan tỏa dưới chân 2người, bao quanh lấy Ran, thanh kiếm trên người chợt tiêu biến, vết thương chímạng ngay lập tức được chữa lành, sức mạnh hồi sinh, hiện lên trong tay Ran làmột đoản trượng nhỏ nhắn với viên ngọc được gắn ở một đầu, biến đổi thành màu đenvà lấp lánh như mang bao vì sao trong nó, bay xong quanh như là năm vì sao nhỏ,tỏa ra các anh sáng trắng (kim), xanh (lá), xanh lam(thủy), đỏ (lửa), vàng(thổ). Khi cầm trên tay sáng lấp lánh như có vô số vì tinh tú bao quanh, dầnlan tỏa ra khắp thân hình, ngỡ như vầng hào quang bao quanh người.
- Không thể như vậy?
Đạo quang cứ mạnh, nhưng trướckhi Shinichi kịp đưa Ran lùi lại phía sau, thì đã thấy đoản trượng tỏa ánh sángrực rỡ, phát ra một con rồng lửa nuốt gọn đạo quang do Thiên địa vô dụng ném tớichỗ hai người.
“Ánh sáng của thiên đường, hãyquét đi mọi sự tăm tối”.
Một trận pháp được gọi ra, ngũhành linh thông, khóa chân Thiên địa vô dụng khiến hắn không thể di chuyển, từtrên trời cao, ánh sáng ấm áp chiếu tới thiêu đốt những tâm hồn xấu xa, trongphút chốc, chỉ còn lại tiếng hét của Thiên địa vô dụng, lửa ngập tràn mạnh mẽthiêu đốt từng đường tơ kẽ tóc của kẻ thù, một ác ma đã bị tiêu tán.
Uy lực mạnh mẽ tạo ra luồng gióxua tan đi những hạt bụi sót lại, ánh sang bao quanh nàng như bao quanh một nữthần uy nghi mạnh mẽ với mái tóc tung bay trong gió, tay trái nắm chặt thanhđoản trượng thần kỳ.
-KHÔNG THỂ NÀO.
Sara hét lên một cách đau đớn,Hắc diện chợt hoảng sợ, trong suốt cả đời theo đuổi phép thuật, lần đầu tiênhắn nhận ra, mãi mãi sức mạnh của hắn không bao giờ đạt được, toan quay ngườilùi lại, định bỏ chạy, một ánh kiếm chặn trước mặt với sát khí đằng đằng khiếnhắn vội vàng thủ thế.
-Shinichi.
-Ta đã nhớ lại, ngươi đã lợi dụngta, khi sử dụng một các xác giống Ran để dụ ta ra khỏi thành, rồi khiến cho tanổi điên lên, để Sara lợi dụng sự đau khổ, lo lắng và tức giận trong ta, khiếnta trở thành một kẻ chìm trong bóng tối. Ngươi, ta không thể tha thứ, khi ngươiđã khiến nàng phải hy sinh tính mạng vì ta. Ngươi … phải chết!
…..
-Con đã gặp Hắc nguyệt kiếm sao?
-Vâng thưa sư phụ, con có thể thắng được Hắc Nguyệt kiếm không?
-Shinichi, con có biết nguồn gốc của sức mạnh của Hắc nguyệt kiếmkhông?
-Dạ?
-Từ thời thế giới được thành lập, các nguồn linh khí được thống nhấtlại mang tính chất tượng trưng cho ánh sáng và bóng tối. Hay nói cách khác làthiên linh và địa linh. Chúng ta biết rằng, linh khí cũng giống như nguồn nướcluôn cần luân chuyển liên tục để duy trì tính chất của nó, tuy nhiên khi nó bịchững lại, hoặc tụ tập mãi ở một môi trường nào đó, tự nó sẽ sinh ra tinh chấtriêng, tích tụ lại và trở thành một dạng vật chất.
Hắc nguyệt kiếm theo ta được biết, thì từ trước cho đến nay, chủ nhâncủa nó chưa có ai là người tốt. Chính vì thế, sức mạnh của nó đã bị chính tưtưởng tà ác của người sử dụng nó tiêm nhiễm, trở thành tà kiếm, và có tên Hắcnguyệt kiếm, khi phát linh khí là hắc khí. Đó chính là nguồn sức mạnh của nó.Bản thân nó là nguồn linh khí bất tận, được tiếp nhận các nguồn tà khí khácnhau, mang tính chất cô đọng mà thành.
Vậy con có định tiêu diệt nó nữa ko?”
….

-Sư phụ, chiêu thức này là
-Hào quang ánh kiếm.
-Hào quang ánh kiếm?
-Nói một cách đơn giản thì là như vậy, phàm là kiếm, luôn phụ thuộcngười sử dụng nó, chiêu thức này, luyện tập thì đơn giản, nhưng ngay cả ta cũngchưa từng được thấy uy lực của nó. Đây là chiêu thức cuối cùng ta có thể truyềnlại cho con, nếu đạt được chiêu thức này, việc con đánh bại Hắc nguyệt kiếm chỉlà tùy thuộc ở con.
-Sư phụ!”
………
-Hào quang ánh kiếm, thức thứnhất. UY LONG.
Hào quang ánh kiếm bao gồm 7 thức, gồm có: Uy Long, Thiên vũ, PhongLinh, Thủy tuyền, Thuận thiên, Vô ảnh, và Cửu dương.
Mục đích là tập trung sức mạnh của thiên nhiên, tập hợp khí của đấttrời, như sự soi sáng của thái dương, phá tan liên kết vững chắc được tích tụ,phát huy uy lực như chín mặt trời cùng phát nổ …”.
Trước đây Shinichi cố gắng cũngkhông thể đạt được uy lực như được miêu tả, tuy nhiên, nhờ vào tình cảm của Ranmà Shinichi đã nhận ra, sức mạnh công phá không phải nhờ vào chiêu thức. Bảnchất của Hào quang chính là từ người sử dụng nó.

……………
Vi vu, vi vu, gió thổi trên cánhđồng nắng vàng, tiếng trẻ con cười khúc khích, rộn ràng …. Trong khung cảnhthần tiên có một nhóm người đang ngồi nói chuyện với nhau.
…………
- Hey, thế là thành quả tầm sư học đạo của huynh xem rachỉ được thành công mỗi chiêu thức đó thôi nhỉ. Hatori mỉa mai.
- Gì chứ? Huynh thì sao? Rốt cuộc là làm được điều gì.
- Này chứ, thế ai đã khôi phục lại kết giới để mọi ngườicó thời gian hợp lực lại.
- Hey, hai người, nếu không phải Ran đã tự nguyện hy sinhtoàn bộ sức mạnh và sinh mạng thì mọi người còn có thể tập hợp ở đây sao? Aokohét lên.
- Mình vẫn còn nhớ cái ngày khủng khiếp ấy, khi Sara tậphợp toàn bộ khí của mọi người nhằm tiêu diệt toàn bộ. Và ánh sáng của viên ngọctrở nên u ám. Kazuha bình luận.
- Mọi người đã có một trận chiến tồi tệ. Hakuba bìnhthản.
- Thật là phát khiếp với các trận đồ bí ẩn, Kaito xen vô.
- Nhưng tôi cũng vẫn thắc mắc tại sao lúc đó Ran lại đẹpvỡ viên ngọc đó, và sử dụng gió dải nó đi khắp nơi, trận cuồng phong ánh sángđó, dù sao cũng thật rực rỡ và làm hồi sinh toàn bộ sự sống, đúng là có nhưngđiều thật khó hiểu. Shioh cầm lên một viên kẹo bỏ vào miệng.
- Ơh thì, chúng ta cứ công nhận rằng đó là một vị thầnthì sẽ đơn giản. Và dù sao tôi cũng không cảm ơn vị thần đó chút nào khi đòihỏi cô ấy đánh đổi bằng sinh mạng.
- Vậy có nên cám ơn ta chăng?
- MA VƯƠNG? Mọi người cùng ngạc nhiên vì không biết Kinguở đó tự bao giờ.
- Ta được Ran tiểu thư mời đến, thật vui khi thấy haingười đã chính thức tuyên bố thông tin. (Cười, tên này mỗi lần cười là có ý gìđó).
- Vậy còn Sara thì sao, khi bị cơn cuồng phong đó cuốnqua, cô ta đã bị phong ấn trở lại thành quả trứng và được Quỷ mẫu đưa đi, tôikhông hiểu.
- Sara thực ra chưa đủ trưởng thành để có thể nở ra,chính vì ma lực của hình thiên ép nó thành như vậy, nên mới xảy ra chuyện đó.Quỷ mẫu muốn nuôi dạy lại con của mình thôi mà, Ran lên tiếng.
- Ran, Kazuha và Aoko hét lên.
Vẫn nụ cười,vẫn dáng dấp ấy, mái tóc ấy và con người ấy, giọng nói ấy, mà ấm áp lạ lùng.

The end.
“Cuộc sống vẫntiếp diễn và chúng ta luôn sống”.
 
nhưng mà đọan kết không hiu~ j` ca~! ai tóm gọn lại đọan kết giúp inixao zới!
zới lại cái câu " Ta được Ran tiểu thư mời đến, thật vui khi thấy haingười đã chính thức tuyên bố thông tin. (Cười, tên này mỗi lần cười là có ý gìđó)." nghia~ la` sao?
 
ths Ss Ngọc nhj`u nha! iu Ss Ngọc nhất, :KSV@05:(hong^ fai~ nghia~ đen đâu, em co' bạn gái oi`!)

:KSV@05: Thua em luôn!
Đang tính viết fic mới, nhưng lười quá, mà chị không viết được mấy chuyện kiểu lãng mạn, chỉ viết được về trinh thám, viễn tưởng hay pha chút phiêu lưu, kiếm hiệp thoai, chắc cứ từ từ :KSV@05:
 
ủa? vậy Sara (em cũng ko biết có đúng là cái tên này ko nữa) mà đi theo Ran là quỷ à?
 
ủa? vậy Sara (em cũng ko biết có đúng là cái tên này ko nữa) mà đi theo Ran là quỷ à?

Không có, đó thực ra là một phần ý thức của thái dương thần còn lưu lại, câu chuyện Sara nói là thứ được tạo ra thôi.
Có nghĩa là bản thân Sara cũng không biết chính mình đang bị điều khiển, và nhận thức mình như một con người!
 
À, á, à. Thêm một tay bị ảnh hưởng văn hóa của bọn khựa đây mà. Tên người Nhật mà chơi bối cảnh kiếm hiệp tung của. Sao không chọn thời Chiến quốc của Nhật Bản ấy, hợp người hợp cảnh luôn

như thế cung~ đúng!

----------

nhưng kiếm hiệp thì có vẽ lãng mạn hơn nhiu`
 
À, á, à. Thêm một tay bị ảnh hưởng văn hóa của bọn khựa đây mà. Tên người Nhật mà chơi bối cảnh kiếm hiệp tung của. Sao không chọn thời Chiến quốc của Nhật Bản ấy, hợp người hợp cảnh luôn

Xin lỗi vì đã chọn phong cách "kiếm hiệp tung của", thật ngại là từ trước đến giờ mình toàn gặp phim cổ trang TQ là chính thôi, không gặp phim nào có tựa đề "Chiến quốc của Nhật Bản" cả. Bạn thông cảm, mình không thể viết về Samurai hay kiếm sỹ Nhật Bản hoặc Ninja mà không có tý hiểu biết nào về nó cả. Thế nhé :KSV@18:
 
Quay lại
Top Bottom