[Longfic] Những Tay Đua Thiên Tài

Các bạn thấy fic của mình như thế nào? (Trả lời thật lòng để au còn rút kinh nghiệm để viết tiếp)


  • Số người tham gia
    74
Tớ vừa đọc fic của cậu :) tớ thích ý tưởng này của cậu lắm ^^ rất mới lạ ^^. Cho tớ chém tí:
-có vẻ như chap gần đây nhất cậu viết đã khá hơn cũng như ít lỗi type hơn ^^ và còn độ dài chap cũng đã tăng ^^ tuy lời văn cậu vẫn chưa mượt lắm nhưng tớ tin chap tiếp đây cậu sẽ cải thiện được :) vì ở chap 19 lời văn của cậu mượt hơn nhiều so với những chap đầu ^^ cậu rat biết cách lam lôi cuốn người đọc :) . Tớ onl điện thoại nên chỉ nói chung được vậy thôi :) .
- tớ thích fic cậu lắm vì thế nhanh ra chap mới nha ^^ tớ hóng lắm đấy :*
 
Nhân vật mới



Hakuba Saguru

Là du học sinh từ nước ngoài trở về,cựu thành viên của tổ chức xe đua Lighting & Speed. Tuy nhiên trở về nước với ước nguyện cùng Ran chiến đấu chống lại tổ chức. Vui tính, tâm lý, là người được Ran vô cùng tín nhiệm sau này. Bạn trai của Shiho Miyano.


Miyano Shiho

clip_image003.jpg
Con gái chủ tịch tập đoàn MaFeCo, là bạn gái của Hakuba. Tuy là con nhà tiểu thư nhưng lại thân thiện và rất dễ gần. Ngây thơ một cách kỳ lạ. Tuy nhiên nhiều người bị cái vẻ ngây thơ và lễ phép đó làm cho tưởng nhầm cô không biết xe đua. Thực tế là một tay đua tài năng, được Hakuba luyện xe từ lúc nhỏ. Đã từng đạt được rất nhiều giải thưởng xe đua. Là người hỗ trợ đắc lực cho Hakuba.

CHAP 20: QUYẾT ĐỊNH CỦA RAN & HAKUBA


“Sư tỷ!” – một bàn tay trắng trẻo, với những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đặt lên vai Ran

Ran giật mình quay người lại, ánh mắt trở nên u ám.

“Cậu..!” – Tiếng nói như bị một lực vô hình chặn ở họng, Ran không thể nói lên lời

Đứng trước mặt Ran bây giờ không phải ai khác, đó chính là chàng trai gặp ở ngoài sân lúc trước – Hakuba.

-Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế, quả thật đã lâu không gặp nhau, tôi rất muốn nói chuyện với chị - Hakuba tuôn một tràng dài để giảng giải, không kịp cho Ran lên tiếng

-…

-Được rồi, ta ra ngoài nói chuyện, tôi cho cậu 30 phút thôi – Ran trả lời cứng nhắc sau một hồi im lặng

Hakuba như một em bé được cho kẹo, nhanh chóng gật đầu lia lịa

Hakuba vốn hơn Ran 1 tuổi, tuy nhiên gọi Ran là “sư tỷ” không phải là tùy tiện. Do lý do cá nhân mà Hakuba chỉ xưng “bề trên” với Ran, nhất quyết không chịu gọi Ran là em. Lúc đầu Ran rất khó chịu vì bị gọi là “sư tỷ”, ngày nào gặp Hakuba là ý rằng lẩn như trạch. Nhưng Hakuba vốn cứng đầu, nhất quyết gọi Ran như vậy mà không chịu đổi. Mưa dần thấm lâu, Ran cũng đành đầu hàng trước sự chai lì của Hakuba. Nếu bạn đọc đoạn này xong, sẽ cảm thấy Hakuba rất giống trẻ con, phải không?

Hakuba kéo Ran ra một quán café gần đó. Đương nhiên khi qua cổng, họ sẽ gặp nhóm của Aoko.

-A chị Ran! Chị đi đâu đó? – Aoko vừa thấy bóng Ran liền nhanh nhảu hỏi

-Chị đi gặp cậu này một lát! – Ran chỉ tay về Hakuba, nói một cách rất thản nhiên. “Được rồi, 30 phút thôi, không phải đợi chị đâu”

Nói rồi, Ran kéo Hakuba đi thẳng.


Tại quán café

Quán café không rộng lắm, nhưng rất yên tĩnh. Không màu mè, không sang trọng, nhưng tiện nghi, rất sạch sẽ và thoáng mát. Bàn ghế gỗ tre đơn thuần, tạo cảm giác gần gũi và ấm áp cho khách. Cạnh bên các bậu cửa sổ, lúc nào cũng bầy những châu hoa cúc trắng, hoa tulip xen kẽ nhau, hương thơm nhẹ nhàng hòa nhịp cùng tiếng chuông gió.

-Cậu chọn chỗ cũng khéo thật! – Ran nhẹ nhàng kéo ghế ngồi, nói với Hakuba

-Tôi biết phong cách của chị, chị thích sự nhẹ nhàng và đơn giản mà. – Hakuba từ tốn nói

Ran gật gù hiểu ý, lòng cũng thầm nghĩ Hakuba đúng là “rất hiểu ý người khác”.

-Sao nào, cậu bay về đây làm gì? Chuyện từ 3 năm trước, làm ơn đừng nhắc đến. – Ran nói xong hít thở, cố gắng để mình không bị kích động.

Hakuba im lặng trong phút chốc, lặng lẽ nhìn Ran. Cậu biết chuyện của 3 năm trước rất nghiêm trọng, thậm chí là đã mất cả mạng người, không phải một mà là hai người. Và hai mạng người đó, chính là ba mẹ của Ran. Thử hỏi sao Ran không đau lòng chứ?

-Sư tỷ, tôi…đã rời khỏi tổ chức rồi! – Hakuba thoáng ngập ngừng nói

Ran tròn mắt, ngỡ ngàng nhìn cậu. Nhưng vẻ lạnh lùng và thờ ơ lại kéo cô trở về trạng thái cũ. Một nụ cười khẩy xuất hiện trên khóe môi.

-Không phải cậu vẫn hoạt động trong tổ chức đó sao? Đừng lừa tôi. Không thể một sớm một chiều mà tổ chức dễ dàng cho cậu đi như thế!

-Đối với tôi, chẳng có gì là không thể.Tỷ vẫn chưa biết nhỉ? Tôi đã chính thức quay đầu với tổ chức rồi! Vào ngày này, 3 năm trước, ngay sau khi…ba mẹ của chị ra đi! – Hakuba nhấp một ngụm café nóng, từ tốn nói

Ran ngồi đừ người. Cô vẫn chưa đủ sức tỉnh táo để tiếp nhận thông tin này.Bi kịch xảy ra từ hồi cô học Tiểu học. Lúc đó, Aoko chưa chuyển đến sống chung với cô nên không biết. Cô còn nhỏ đã đam mê xe đua, suốt ngày cắm đầu vào luyện xe . Cha mẹ cô tuy miệng vẫn nói trò chơi vô bổ nhưng mỗi lần cô giành giả là vui lắm, hơn nữa việc học tập của cô vẫn rất ổn định, không hề bị ảnh hưởng! Thế rồi lúc cô học năm lớp 4, một tổ chức mang tên Lighting & Speed đã tiếp xúc Ran, mời cô tham gia vào tổ chức để…nhận được hỗ trợ kỹ thuật trong đua xe, như thế tham gia được vào các giải đua lớn sẽ không còn là mơ.

Nhưng sự thật thì không phải như thế. Lighting & Speed là một tổ chức không hề tầm thường. Đó là một tổ chức có quy mô toàn quốc, thậm chí là lớn hơn. Các thành viên của tổ chức đều có tham vọng lớn, được đào tạo khắt khe để trở thành những tay đua thiên tài, đầu óc sắc sảo và máu lạnh. Đứng đầu tổ chức là một người bí ẩn, “khai sinh” ra tổ chứ nhằm thực hiện những âm mưu đen tối, làm bá chủ của giới xe đua. Bằng các phương tiện truyền thông, được thông tin một cách nhanh chóng bằng “vận tốc ánh sáng”, họ liên tục tìm thêm thành viên, điều tra rõ thân thế và tiếp cận đối tiện, khiến họ bỗng dưng “trở thành tay sai” cho tổ chức mà không hề hay biết. Có thể nói, thành viên dù kém nhất tổ chức về kỹ thuật, thì ra ngoài cũng không phải tầm thường. Sau khi đã tìm hiểu rõ về thành viên mới, họ sẽ tặng cho họ một chiếc xe đua màu đen, giống như trường hợp của Makoto.

“Hẳn là tổ chức đã mời Makoto nên đã đưa chiếc xe màu đen đó, nhưng mình không thể hiểu nổi lý do mà bọn chúng phá chiếc xe tâm đắc nhất của anh Makoto” – Ran thầm nghĩ

Vào thời điểm này , Ran mới lên 10. Đương nhiên đào tạo một đứa trẻ có tiềm năng từ nhỏ sẽ đơn giản hơn so với người lớn. Và bọn chúng đã thành công khi bố mẹ của Ran đồng ý đề Ran được “học hỏi thêm” trong tổ chức. Một cô bé 10 dĩ nhiên sẽ chẳng hiểu gì, cũng không thể xác định được bố mẹ định cho mình đi đâu hay làm gì. Đó có lẽ là sai lầm lớn nhất. Để rồi sau này phải mất hai mạng người.

-Cho nên từ bây giờ, tôi sẽ cùng chị chiến đấu với tổ chức đến cùng! – Hakuba lên tiếng

-…

-Không sao, chị có thể suy nghĩ từ từ mà. Nhưng nếu tôi nói dối, tôi sẽ bị chó cắn, mèo cào, hổ vồ, hà mã húc! – Hakuba giơ tay lên thề, khiến Ran bật cười

-Được rồi, tôi tin cậu! –Ran nói, ánh mắt lộ rõ vẻ tin tưởng, chắc nịch

Bộp!

Ran và Hakuba cùng đập tay vào nhau, miệng cười tươi, ngẩng mặt lên trời. Có lẽ trận chiến này sẽ còn dài và khó khăn, nhưng tình bạn giữa hai người họ sẽ là động lực tốt nhất để chiến thắng.

-À tiện thể, cho tôi giới thiệu một nhân vật vô cùng đặc biệt. Ra đây nào Shiho! – Hakuba vẫy vẫy cô bồi bàn đang ngồi chết lặng ở một góc

-Hả? Gì cơ? Cậu vừa nói tên gì? – Ran há hốc mồm hỏi lại

Hakuba chưa kịp đáp lại thì một cô gái xinh xắn, vẻ mặt vô cùng dễ thương pha chút cương nghị của người trưởng thành đã đứng sau Ran. Cô gái đó trông nhỏ hơn Ran một chút. Trên người cô ấy vận bộ trang phục bồi bàn đen trắng rất vừa vặn, tay còn cầm cái khay bê đồ.

-Em chào chị! Em là Miyano Shiho! Rất vui được làm quen với chị! – cô bé dễ thương lễ phép cúi đầu chào Ran

-Được rồi được rồi, qua đây với anh đi Shiho. Đây là “sư tỷ” của anh, chị Ran đó. Bà cô này dễ tính lắm, không cần lễ phép vậy đâu. – Hakuba tuôn một tràng liên tục, còn Shiho chỉ mỉm cười bẽn lẽn từ đầu đến cuối

-Chẳng nhẽ em là….con gái của chủ tịch sao? – Ran hỏi trong ngạc nhiên

-Dạ đúng ạ! Chắc chị rất thắc mắc tại sao hôm nay em lại ở đây mà không trong bữa tiệc đúng không? Anh Hakuba bảo em làm thế này sẽ bất ngờ hơn, hơn nữa ….

-Hơn nữa tôi muốn ra mắt cô ấy với chị. Đây là bạn gái em! -Hakuba ngắt lời rồi giải thích với Ran

Shiho ngượng ngùng mỉm cười, hai gò má đỏ ửng lên từ lúc nào không hay.

-Được rồi, đừng đùa nữa. Chúng ta về thôi, nghe nói trận đấu giữa Makoto và Hattori sắp bắt đầu rồi. –Ran nói

Ba người lục tục ra về. Họ vừa đi vừa làm quen với nhau. Dưới bầu trời đầy sao đêm, Ran và Shiho đã nhanh chóng thân thiết. Hơn nữa, Ran rất có thiện cảm với Shiho: một cô bé dễ thương, ngoan ngoãn.

Reng! Reng!

Điện thoại trong túi Ran reo lên.

-Alo, chị Ran mau về đi, anh Makoto gặp nạn rồi! –tiếng Aoko nức nở vang lên

-Được rồi, chị về ngay! – Ran gập điện thoại, kéo Shiho và Hakuba chạy nhanh về nhà

-Có chuyện gì vậy?

-Makoto gặp nạn rồi!

-------------------------------------------END CHAP 20---------------------------
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Lót dép ngồi hóng chap mới của bạn thôi :KSV@05: fic của bạn hay thật đấy hồi trước mình cũng mê phim này lắm nhưng lâu rồi không coi giờ đọc fic này của bạn muốn coi lại quá:KSV@14: à mà bạn có thể viết chi tiết hơn về ShinRan được không mình iu cặp này lắm:KSV@12:
 
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic của mình. Mình sẽ cố gắng ra chap tiếp theo vào đầu tháng6. Mọi góp ý của các bạn xin ghi nhận, cảm ơn~
 
-Alo, chị Ran mau về đi, anh Makoto gặp nạn rồi! –tiếng Aoko nức nở vang lên

-Được rồi, chị về ngay! – Ran gập điện thoại, kéo Shiho và Hakuba chạy nhanh về nhà

-Có chuyện gì vậy?

-Makoto gặp nạn rồi!

----------------------------END CHAP 20-------------------

CHAP 21: SỰ PHỐI HỢP ĂN Ý CỦA HAI ĐỘI

Hộc hộc!

Ran, Hakuba và Shiho chạy hồng hộc về đến biệt thự. Nhưng chuyện gì xảy ra thế này? Không phải là những gương mặt lo lắng, không phải là một Makoto “bị làm sao”, mà lại là những gương mặt đang cười nham nhở.

-Aoko, em lại bày trò phải không hả? – Ran đùng đùng nổi giận

Aoko và Kaito vẫn nhăn nhở cười. Họ thực sự lấy làm thú vị với trò đùa này. Nhưng mà không phải vô duyên vô cớ họ làm vậy.

-Em đùa chút thôi mà chị Ran! Không nghĩ là bọn chị về nhanh thế? Có làm lỡ việc của chị không ạ? – Aoko chạy ra bám tay Ran nũng nịu, cố gắng “hạ hỏa” cho Ran

Ran hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt bỏ đi. Biết ngay mà! Con ranh này! Ran lầm bầm trong miệng rồi đi vào mà không thèm ngoảnh lại. Không phải lần đầu tiên Aoko làm trò này đâu nha. Lần nào Ran cũng nhịn đủ, không mắng nó trước mặt mọi người là may lắm rồi đấy.

Kazuha và Sonoko vô tội, đứng ngoài nãy giờ nên đã sớm chú ý đến Miyano. Vốn bản tính thân thiện nên Kazuha chạy ra làm quen ngay.

-Xin chào! Hai cậu là…

Ran giật mình, nhớ ra là không nên để lộ mối quan hệ giữa ba người nên quay ra nháy mắt với Hakuba. Hiểu ý, Hakuba liền liến thoắng một hồi rất đúng ý Ran:

-À, chào mọi người. Tôi là Hakuba, con trai của bác ruột của anh của ba Ran. Còn đây là Shiho, bạn gái tôi đồng thời cũng là người đề xuất bữa tiệc này.

Aoko, Kaito cùng Sonoko và Kazuha há hốc miệng. Ồ đây rồi! Nhân vật chính của bữa tiệc đã xuất hiện. Loanh quanh lúc đầu chả thấy tăm hơi cô ấy đâu, ai dè lại đi “tám” với Ran và Hakuba. Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Ran cá là trong đầu bốn con người kia đang suy nghĩ về Miyano như vậy.

-Được rồi, chúng ta vào xem trong kia thôi. Vắng mặt lâu quá rồi!


Im ắng! Im ắng!

Khi nhóm Ran vừa bước vào, một bầu không khí im lặng đến mức căng thẳng đang bao trùm xung quanh. Ngay sau đó là tiếng xì xào của mọi người, rồi lại nghe thấy tiếng kêu từ đằng xa. Một người hầu trong biệt thự chạy lao vào nhóm Ran.

-Ôi tiểu thư! Cô chạy đi đâu vậy? Quan khách chờ cô lâu lắm rồi!

Xì xào! Xì xào!

Shiho giật mình. Cô hoàn toàn quên hẳn bữa tiệc này. Không! Quên hẳn vai trò hiện diện quan trọng của bản thân.

-Xin lỗi mọi người, tôi là Miyano Shiho, con gái của chủ tịch tập đoàn MaFeCo. Rất xin lỗi đã để mọi người chờ lâu. – Shiho dũng cảm đứng ra “nhận lỗi”

Một vị khách trung niên trông có vẻ vui tính đột nhiên lên tiếng:

-Không sao đâu, chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh khi được đứa con cái của mình tham dụ bữa tiệc của tiểu thư. Cảm ơn cô đã có ý tưởng tuyệt vời này. Tôi xin thay mặt nhân viên trong công ty cảm ơn cô. Mọi người thấy đúng không nào?

Rào rào! Rào rào!

Tất cả quan khách đều vỗ tay hưởng ứng. Shiho ngượng ngùng cúi đầu. Cô khẽ cảm ơn ông bác trung niên. Ran thở dài nhẹ nhõm khi sự việc được giải quyết một cách gọn gàng mà không làm mất lòng ai. “Cô bé này ngây thơ quá!” – Ran thầm nghĩ

Nhưng một sự việc khác vẫn đang diễn ra…

Ở khu vực thi đấu thi đua chính của biệt thự, Makoto và Hattori đang đứng đối đầu nhau. Tuy họ vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt lại tràn đầy uy lực, đủ để uy hiếp đối phương. Shinichi đứng ngoài ngó nghiêng cổ vũ. Sự việc vừa rồi không đủ để làm phân tán ý chỉ chiến đầu của 2 anh chàng.

-….

-.Sao thế này? Bọn họ định đua xe à? Trông như kiểu định lao vào đánh nhau ý. - Mọi người đứng xung quanh bàn tán

Nhóm Ran chạy đến nơi cũng khá ngạc nhiên trước sự đối đầu khốc liệt này. Nhưng ai cũng lấy làm thích thú khi thấy người thi đấu với anh Makoto không phải là Shinichi mà là Hattori. Đương nhiên là thế, vì Hattori ít khi ra mặt thi đấu chính thức trong các trận đấu mà.

-Có chuyện gì thế? – Kaito hỏi

-Em không nhìn thấy hả? Hai người bọn họ chuẩn bị thi đấu đấy. –Shinichi lên tiếng

-Khoan đã! – Makoto đột nhiên lên tiếng

Tất cả mọi người đều giật mình, quay lại nhìn anh.

-Tôi có ý kiến thế này. Chúng ta bốc thăm thi đấu vòng loại đi. Rồi lấy những 4 người thắng vào chung kết, chia thành hai đội cùng thi đấu. Như thế sẽ có nhiều người cùng được chơi, dù ít dù nhiều.

Mọi người đều tán thành, đồng ý. Vậy là nhóm Ran gồm 10 người tham gia, bao gồm: Aoko, Kaito, Shinichi, Kazuha, Hattori, Miyano, Hakuba, Makoto và Sonoko.

Sau 5 trận đấu, cặp Ran – Hakuba: Ran thắng

Cặp Hattori – Sonoko: Hattori thắng

Cặp Shinichi – Kazuha: Shinichi thắng

Cặp Makoto – Aoko: Makoto thắng

Cặp Kaito – Shiho: Kaito thắng

Kaito tình nguyện làm trọng tài và bình luận viên cho trận chung kết. Như vậy, có 4 người tham gia vào trận chung kết: Ran, Makoto, Shinichi và Hattori. Đội Ran và Makoto sẽ thi đấu với Shinichi và Hattori.


Kaito lên vị trí của trọng tài, yêu cầu các tay đua vào vị trí. Lúc này, trong không khí vô cùng náo nhiệt của cuộc đua, ai cũng cảm thấy hồi hộp hết. Duy chỉ Ran và Makoto là vẫn thầm thì gì đó, chắc là đang bàn bạc chiến lược.

-Trận đấu giữa team A: Ran và Makoto và team B: Shinichi và Hattori xin được phép bắt đầu!

Bốn chiếc xe Bạch Mã, Cá mập, Tia lửa điện và Phong Ảnh vào vị trí xuất phát. Động cơ ầm ầm chạy, chiếc xe nào cũng rung lên bần bật.

Xuất phát!

Bốn chiếc xe lao nhanh về phía trước. Team A và Team B bắt đầu di chuyển theo một đội hình nhất định. Cả hai cùng sử dụng “Rồng xé gió”. Các xe trong một đội nối sát đuôi nhau, tạo thành một đường thẳng trên đường đua.

-Chiêu này phải chú ý duy trì tốc độ nhất định với các thành viên trong đội – Kazuha đứng cạnh Aoko giải thích

Bốn chiếc tạo thành hai đường thẳng song song băng băng lao về phía trước. Vượt qua đoạn cua thứ nhất, Makoto bất ngờ tăng tốc. Hattori cũng bỏ Shinichi lên “giáp lá cà” với Makoto. Ran và Shinichi bị bỏ lại sau cùng. “Cậu ta định làm gì?” – Ran nghĩ thầm, cảnh giác Shinichi

-Rồng thần vẫy đuôi!! – Shinichi bất ngờ dùng tuyệt chiêu để tấn công Ran. Tuyệt chiêu này tuy độ khó trung bình nhưng lại mang sức sát thương đủ làm đối phương phải “khốn đốn” một phen.

Chiếc Phong Ảnh của Shinichi lắc lư liên tục đuôi xe giống như một con rồng đang vẫy đuôi. Phong Ảnh va đập vào Bạch Mã một cú trời giáng khiến Ran thoáng lo lắng.

“Được lắm, tôi sẽ đánh bại cậu để tiêu diệt triệt để lối chơi bạo lực này!”

-Ồ, các bạn nhìn xem, thành viên Shinichi của Team B sử dụng lối chơi bạo lực, dù vậy nhưng lại rất hiệu quả. Ran của team A phải làm gì đây? – Kaito tiếp tục bình luận

Ran bình tĩnh tránh xa ra xe của Shinichi. Cô sử dụng “Tăng tốc tức thời “ để bỏ cậu ở lại đằng sau. Đúng như tên gọi của tuyệt chiêu, Bạch Mã của Ran đã bỏ Shinichi một đoạn kha khá.

-Hay lắm, chị Ran cố lên! Makoto cố lên! Team A cố lên! – Kazuha, Aoko cùng Sonoko lớn tiếng cổ vũ

-Shinichi, cậu chơi cho cẩn thận một chút đi. Đừng dùng lối chơi kiểu đó nữa! – Heiji ghé tai Shinichi nhắc nhở

Đã vượt qua được một nửa đường đua, hai đội vẫn đang ngang nhau. Liệu có gì đột phá trong đoạn đua cuối?

-Lạ quá, sao chị Ran và Makoto lại trao đổi ít thế nhỉ? Nhưng tớ vấn thấy đội họ phối hợp nhịp nhàng hơn đôi kia? – Aoko thắc mắc hỏi

Sau thắc mắc của Aoko, Kaito, Hakuba, Shiho và Miyano giật mình. Phải chăng họ đã nhìn ra được điều gì đó?

Đã đến lúc gay cấn, đường đua được thay đổi một cách kỳ lạ. Cả bốn tay đua đều giật mình. Một lối đi có đến ba đường rẽ, dĩ nhiên chỉ có một đoạn đường là đúng, nếu sai sẽ không thể đi tiếp được. Do vậy, thử thách đòi hòi sự nhanh mắt và ứng biến của tay đua. Đây là ý tưởng của Shiho, cô cảm thấy khá ưng ý với nó. Mọi người đều thán phục sự thông minh của Shiho.

-Ra rồi, đi theo xe của anh – Makoto nhanh trí nói với Ran.

Bạch Mã và Cá Mập vượt qua thử thách thành công. Bản tính hiếu thắng của Shinichi trỗi dậy. Cậu nhất định không để cho Team A thắng một cách dễ dàng như thế.

-Vũ điệu cuồng phong!

-Nguy hiểm Shinichi, dừng ngay chiêu này lại. – Hattori bất ngờ hét lên

-Tình huống quá nguy hiểm. Shinichi của Team B bất ngờ dùng “ Vũ điệu cuồng phong” để tấn công team A. Đây là tuyệt chiêu vô cùng khó, lợi dụng khí thải của động cơ xe để công kích đối thủ, … -Kaito tiếp tục nói

Lúc này, Ran và Makoto đang “tâm trí hợp nhất”, hoàn toàn không có ý định trả đòn tấn công. Ánh mắt bọn họ tràn đầy khí thế, hừng hực lửa. Dường như bây giờ không gì có thể khiến họ dừng lại.

-Team B nguy hiểm rồi, kế hoạch của team A quả là không bình thường chút nào… - Kazuha chậm rãi nói

-Cậu nói vậy là sao?- Aoko chưa kịp hỏi xong thì…

-NGƯỜI XE HỢP NHẤT – NGỰA TUNG VÓ TRỜI

-NGƯỜI XE HỢP NHẤT- CÁ MẬP SÁT THỦ

Hai chiếc xe của team A cùng sử dụng Người xe hợp nhất. Sức mạnh từ hai chiếc xe đủ để “đè chết” những chiếc còn lại. Cả sức mạnh và tốc độ tăng vùn vụt. Động cơ chạy ầm ầm. Ánh sáng từ hai chiếc xe của team A khiến người ta chói mắt.

-Wow! Sức mạnh bất ngờ từ team A thật khiến người ta kinh ngạc! Người xe hợp nhất đã cho người xem được mở rộng tầm mắt. Team B có sự ứng biến như thế nào đây?

Hatttori ra chiêu “Mũi đao thẳng tiến” , nhanh nhẹn vượt qua luồng gió và sức mạnh phát ra từ Cá Mập và Bạch Mã.

“Nguy hiểm thật, Ran và Makoto kết hợp thì đúng là khó mà thắng nối. Hai người này thật không đơn giản chút nào!”

Shinichi giật mình, nhận ra đội mình đang lâm vào thế “bị động”, liền sử dụng người xe hợp nhất vượt qua họ. Đáng tiếc, sức mạnh của một người cũng có giới hạn. “Gió thần bứt phá” của Phong Ảnh không thể địch nổi chiêu thức phối hợp của hai người kia.

Chỉ còn một đoạn cua cuối cùng, đây là sự quyết định thắng thua của trận đấu này. Hattori nói với Shinichi:

-Còn nhớ “Song tử cuồng phong” không?

-Nhớ chứ, không phải định dùng nó bây giờ chứ? –Shinichi nói

Hattori không trả lời. “Song tử cuồng phong” là chiêu thức đã luyện từ lâu nhưng bị lãng quên do sự vắng mặt Hattori trong các trận đấu.

Nhờ Song tử cuồng phong, team B đã đuổi kịp được team A. Bốn chiếc xe lao nhanh về vạch đích trong sự hò reo phấn khích của người xem.

Cán đích! Đội A thắng với sự chênh lệch 5mm.

Hoan hô!!

Mọi người cảm thấy rất vui. Nhóm Aoko chạy ra ôm chầm lấy Ran.

-Thắng rồi, anh Makoto và chị Ran tuyệt quá!

-Chúc mừng, tỉ thắng rồi! – Hakuba và Shiho đứng bên mỉm cười

Hattori không cảm thấy buồn. Đã lâu lắm rồi cậu không thi đấu một cách “hết mình” như thế này. Heiji chạy đến, giơ tay ra bắt tay Makoto một cái.

-Anh và Ran lợi hại thiệt nghen! Tôi thua tâm phục khẩu phục đấy.

Từ phòng trong, một người đàn ông dáng bệ vệ, trông rất ra dáng giám đốc, chậm rãi đi ra. Chỉ nghe thấy Shiho gọi một tiếng “cha” rồi chạy lại gần ông ta. Hóa ra là giám đốc công ty Mafeco.

-Chào các cháu, hôm nay mấy tay đua tài năng này có thấy vui không? – Ông lão với ánh mắt hiền từ hỏi nhẹ nhàng

-Vui lắm ạ, cảm ơn ông. – Aoko hồn nhiên trả lời

-Haha, vui là tốt rồi. Mọi người hẳn đều theo dõi trận đua đúng không nào? Bốn đứa ai cũng tài năng hết, tuy nhiên ai cũng có điểm yếu và điểm mạnh. Đội của Ran và Makoto kĩ thuật rất khá, sự phối hợp rất ăn ý, giữ được bình tĩnh tốt nhưng lại quá căng thẳng. Hãy coi như trận đấu là một trò chơi để mình thử sức, hưởng thụ nó một cách thoải mái. Còn đội của Hattori và Kudo lại có sự ứng biến nhanh nhẹn. Ta mong sẽ có nhiều hôm được giao lưu với các cháu như thế này, phải không Shiho?

-Vâng thưa cha – cô gái ngoan ngoãn gật đầu

Đã muộn lắm rồi, nhóm Ran chia tay với gia đình Shiho, rời khỏi khu biệt thự của họ. Khách khứa cũng lục tục ra về. Từ sau bức tường của biệt thự, một bóng đen xuất hiện.

Báo cáo, nhóm Ran và Makoto chiến thắng”

Một ngày mệt mỏi với nhiều niềm vui đã kết thúc…

p/s: chap này dài lắm đó nha. Mọi người nhớ để lại lời nx cho mình nhá
 
Au ko cần quan trọng hóa lắm đâu. Mình nghĩ như vậy là được rồi. Mình chỉ quan tâm đến diễn biến của chap thôi. Mong chap mới :KSV@01::KSV@01::KSV@01:
 
mình ko muốn au quá chú tâm vào những đoạn miêu tả những chiêu thức đó thôi, đương nhiên viết fic thì câu văn là yếu tố quyết định, nhưng ko đến mức giải thích chi tiết tỉ mỉ quá! Theo mình fic của Au đang rất tốt. Mong Au mau ra chap mới.
 
conan08022001 Tớ trả nợ cho cậu đây.

2 chap này cậu đã khắc phục được nhược điểm viết tắc, dùng ngôn ngữ teen, cậu đã lấy lại phong độ như lúc ban đầu rồi đó. Nhưng do 2 chap thiên về hành động phần lớn miêu tả về các cuộc đua với chiến thuật cùng các từ ngữ chuyên môn, tuy hấp dẫn cuốn hút nhưng tớ thấy hơi khô vì thiếu những trường đoạn tả cảnh, và chỉ toàn là hội thoại.

Tiếp là cậu lập lại "cái chết của 2 mạng người" tớ thấy không hay lắm, chỉ cần đưa ra 1 lần nhưng miêu tả xoáy sâu vào nội dung của vụ việc cho dù chỉ là ẩn ý nhưng từ ngữ phải đắt để thu hút người đọc.

Về mặt tâm lý nhân vật chưa sâu, Ran là người có nội tâm phức tạp nhất, bề ngoài trông lạnh lùng nhưng những uẩn khúc của quá khứ luôn ám ảnh dằn vặt Ran ra sao tớ chưa thấy được, nhất là có sự xuất hiện của Hakuba. Khi nhân vật này nói rằng đã rời khỏi tổ chức...đúng ra Ran sẽ phải có phản ứng đó là 1 chút chao đảo trong tâm hồn nhưng bề ngoài vẫn dững dưng mới phải.

Trong cuộc đua, tớ chưa thấy Shinichi không có gì nổi bật, nét mặt của Shin bình tĩnh hay căng thẳng, trong đầu cậu ta đang nghĩ gì, rồi thái độ lúc thua cuộc ra sao?...Nói chung tâm lý các nhân vật chưa sâu cậu à.

Không biết còn bao nhiêu chap mới kết thúc, tớ hy vọng các chap sau này cậu làm nổi bật tính cách của từng nhân vật, nhất là Ran và Shinichi, vì 2 NV này là trung tâm của câu chuyện, số phận của họ làm cho người đọc tò mò muốn khám phá, muốn tìm hiểu. Thôi hôm nay tớ phá lệ cmt quá trời mà điều này từ trước đến giờ chưa hề có đâu nhé, chúc cậu viết càng lên tay nha.
 
Gợi ý cho bạn nè
Vì mình cũng xem cả 2 phần của sấm chớp và tốc độ rồi nên mình sẽ cố gắng giúp bạn sửa
1 Nếu đã chơi giỏi rồi và tham gia được cả kì thi thế giới thì Kazuha không lý nào lại không thể không sử dụng được chiêu Người xe hợp nhất được.
2 Trong chap 20 Makoto và Ran đều là những tay đua giỏi cho nên không lý do gì mà lại phải căng thẳng khi đua một ván nhỏ như thế.
3 Nhớ không nhầm thì tuyệt chiêu Phong tử cuồng phong là tuyệt chiêu cần người xe hợp nhất của cả hai xe mà Shinichi mới học được thì sao lại có thể nói là chiêu thức đã luyện tập từ lâu thì làm sao có thể.
( Khi nào bạn trả lời hộ mình nhé)
 
Eki Huỳnh Cảm ơn bạn đã quan tâm. Mình cũng thành thật "thú lỗi" luôn là dù là tác giả nhưng chính bản thân mình cũng không cảm nhận hết được nhân vật của truyện, các tình tiết có thể sẽ bị rời rạc, không logic. Thứ nhất là do thời gian viết fic không đều đặn, thứ hai là mình xem bộ phim đó cũng khá lâu rồi. Nhưng mình sẽ không lấy đó làm gì lý do cho sự chểnh mảng của bản thân. Vì vậy nên tuần sau mình sẽ cố gắng trả lời và thu nhận góp ý của bạn vì hiện tại mình đang đi du lịch với gia đình, không tiện chỉnh sửa. Mong bạn thông cảm! Dù sao cũng cảm ơn bạn. Cố gắng đợi mình 1 tuần nhé
 
×
Quay lại
Top Bottom