- Tham gia
- 12/7/2013
- Bài viết
- 52
Xin chào mọi người! Tôi - conan đã comeback trở lại. Lần này quay lại sau một thời gian dài drop fic là để hoàn thành chương trình HK I. Và quả thật là au bắt đầu sợ cái KQ thi. Nhưng dù thế nào thì mong người tiếp tục ủng hộ au!!! Còn bây giờ thì đọc tiếp nào!!! Au sẽ bắt đầu ra chap hàng tuần!!!
CHAP 17: NỖI BUỒN BÍ ẨN
“Ran Mori, cô sẽ phải đến tội! Sẽ kết thúc tất cả khi phát súng này nổ đấy, cô bé. Haahahahahaha!!” – Hăn cười lên man rợn
“Cô sẽ phải đền tội”
“Cô sẽ phải đền tội”
“Cô sẽ phải đền tội”
….
“KHÔNG”
Ran bật dậy, tỉnh ngay sau một giấc mơ kinh hoàng. Cô mắt mở thao láo, trán và lưng ướt đẫm mồ hôi. Gương mặt trở nên xanh xao. Cả người không ngừng run rẩy. Ran thở phào nhẹ nhóm. Cô đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, miệng vẫn không ngừng lẩm nhẩm :” Đó là chỉ là mơ thôi”. Khi tĩnh tâm trở lại, Ran mới từ từ nhớ lại.
“Sau khi về đến nhà, cô ngất xỉu ngay tại cửa. Aoko và Kaito đã vô cùng hoảng hốt khi thấy Ran nằm trên sàn. Kaito nhanh chóng bế Ran lên gi.ường, Aoko nhanh tay gọi bác sĩ. Nhìn Ran lúc chẳng thế đoán được có sự tình gì xảy ra. Aoko chỉ có thể đứng yên mà khóc. Kaito đứng bên cạnh, ánh mắt xa xăm, an ủi Aoko.
-Cô bé không sao, chỉ bị kích động một chút thôi. Chắc do mệt quá nên mới ngất xỉu. Cháu nhớ cho chị nghỉ ngơi, đừng để lo nghĩ điều gì! – Vị bác sĩ ôn tồn nói
-Cảm ơn bác sĩ! – Aoko nói
Aoko mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
-Kaito, bây giờ cũng muộn rồi, cậu nên về nhà đi
Kaito không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu. Cậu biết Aoko không muốn nhiều người biết chuyện này. Kaito liền mặc áo và ra về, trước đo không quên dặn Aoko nên nghĩ ngơi sớm.
Aoko ngồi trên ghế một lúc lâu, gương mặt đăm chiêu. Vài sợi tóc dính mồ hôi bết lại trên trán Aoko nhưng cô không để ý. Aoko đang suy nghĩ. Cô không hiểu sao Ran lại ngất xỉu. Một người lanh lung như Ran đúng là rất khó đoán tâm tư. Nhưng sống với nhau cũng đã 8 năm, từ lúc 3 tuổi, Aoko tin không ai có thể hiểu Ran bằng mình. Ran là một người lạnh lung nhưng cái đầu rất đơn giản, nên nhiều lúc Aoko cũng thấy khâm phục kiểu cách giản dị của Ran. Nhưng Aoko chẳng biết cái gì có thể khiến Ran thành ra như thế này. Dạo này Ran có vẻ ăn ít hơn, sắc mặt cũng xanh xao, gầy hơn. Đi học xong rồi về thẳng nhà, không hề ghé vào CLB nửa bước. Kazuha, Sonoko cũng thấy lạ, hỏi Aoko nhưng cũng chẳng biết được gì.”
Ran lật đật vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cả căn nhà sao trống vắng quá! Không một tiếng động, chỉ còn tiếng chim hót, tiếng gió thôi xào xạc, tiếng lá cây rơi nhẹ như lông hồng, Bên ngoài, nắng vàng rực rỡ, trời cao trong xanh, không một gợn mây. Ran đứng tựa cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài xa xăm. Khung cảnh bên ngoài sao khác với tâm hồn của Ran vậy? Một tâm hồn nhỏ bé với đầy vết thương của một thời đang cô đơn và lẻ loi. Ai có thể giúp Ran bây giờ? Những kỉ niệm mà Ran cố gắng chôn chặt trong lòng bây giờ một lần nữa lại được người khác đào lên.
Ran đóng sầm cửa sổ lại, để lại cho căn phòng một cảnh tối tăm, lạnh lẽo và bừa bộn. Lưng cô dựa vào cánh cửa số, đầu hơi nghiêng, làn tóc đen nhanh rủ xuống trên áo, tay cô bám chặt vào thành cửa, và trên khóe mắt... đang vương những giọt lệ trong như thủy tinh. Mắt cô dần đỏ hoe, môi cô mím chặt để khỏi bật ra âm thanh. Từng giọt nước mắt lăn trên má. Cô đang khóc sao? Tại sao cô lại khóc? Ran dần ngồi gục xuống, không kiềm chế nổi mà cất lên âm thanh nức nở . Tim của cô.. đau quá. Trong tâm trí cô lại hiện lên hình ảnh của “cơn ác mộng” từ hai năm trước... Ngực cô càng nhói lên hơn.. Nước mắt từng hàng mà rơi lã chã trên mặt đất... Tại sao? Vẻ ngoài hàng ngày của cô là một nữ sinh mạnh mẽ, lạnh lùng. Cô có thể đánh gục được những kẻ dám cả gan đối phó với cô. Cô có thể đánh gục được những kẻ làm hại bạn cô. Cô có thể đánh gục được những kẻ đụng chạm tới những người mà cô yêu quý, thân thương nhất của cô.. Vậy sao, cô không thể đánh gục được nỗi đau của bản thân mình? Cô luôn giấu ẩn mọi tâm tư, nỗi đau của mình vào trái tim, rồi khóa chặt nó lại, không ai biết tới. Nhưng lần này, cô lại khao khát có một vòng tay ôm cô vào lòng, một người có thể lắng nghe cô, hiểu được mọi tâm tư ấy của cô... Nước mắt vẫn rơi.. Tiếng khóc vẫn cất lên.. Một lúc sau, Ran cảm thấy mệt mỏi. Mắt cô hơi mờ mờ, rồi dần dần, cô thiếp đi bên cửa sổ.
Ngày hôm sau
Ngoài hành lang khối 8 tại trường, Kaito, Aoko, Kazuha và Hattori đang chụm đầu lại một nhóm, thì thầm to nhỏ gì đó. Từ xa, Ran với đôi mắt lạnh như băng tiến lại gần. Cả 4 con người kia ngóc đầu lên nhìn rồi không ai bảo ai, tản ra rồi giải tán. Ran sững người. Cô không hiểu vì sao sự xuất hiện của mình lại khiến 4 con người kia như vậy. Ran đứng chôn chân ở một chỗ. Chuông vào lớp đã vang lên mà cô vẫn đứng đó.
-Mình vào lớp thôi chị Ran! – Aoko kéo Ran đang đờ đẫn trở lại hiện thực
Ran giật mình, rồi lầm lũi bước vào lớp.
Sau giờ học
-Ran, Ran ơi, tớ bảo này! - Từ xa tiếng Kaito vọng tới. Kaito chạy hồng hộc đến, mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi lấm tấm, nói gấp
Ran dừng bước, quay lại nhìn.
-Có chuyện gì vậy? – giọng nói lạnh lùng cất lên
-Cậu tới chỗ này với tớ một lúc được không?
….
Kaito kéo Ran chạy suốt khoảng 10 phút. Hai người cắm đầu chạy suốt từ trường đến một khu phố vắng lặng. Lúc này trời cũng đã sẩm tối. Mặt trời đã lấp ló sau những toà nhà. Ran ngơ ngác không hiểu Kaito kéo mình đi đâu. Bây giờ cô mới để ý. Nơi đây có vẻ rất ít người ở. Những con đường như bị một lớp bụi dày phủ lên. Những cột đèn đường nghiêng ngả như muốn đổ thằng xuống người đi đường. Trên mỗi cái cột điện lại thấy chen chúc những tờ quảng xen lẫn những vệt sơn đã xỉn màu cùng với những bã kẹo đã đông cứng. Càng đi Ran càng thấy sợ dù Kaito vẫn dẫn đường đi đằng trước.
-Cậu dẫn tôi đi đâu vậy?
-Yên lặng và đi theo tôi! – Ran vô cùng ngạc nhiên trước câu trả lời của Kaito
Xong cả hai người bạn lại rơi vào trạng thái yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng thở hổn hển của cả Ran và Kaito. Không biết có ai để ý đến đồng hồ không, hai người đã di gần 30 phút rồi mà Kaito vẫn chưa có ý định dừng lại. Bỗng từ đằng xa, một tia sáng bất ngờ chiếu thẳng lên trời khiến Ran chú ý. Cô tò mò đến mức chạy vụt lên trước Kaito và lao về phía có ánh sáng. Kaito không nói gì, cũng chẳng đuổi theo, chỉ rút điện thoại từ trong túi ra gọi:
-Chuẩn bị triển khai kế hoạch!
Ran chạy đến nơi thì phát hiện mình đã ở trông một sân chơi cũ đã bị người ta bỏ đi. Xung quanh có những tấm lưới thép bao bọc. Ở chính giữa sân có một tấm màn đen kéo dài hết chiều rộng của sân khiến Ran chú ý. Cô từ từ tiến về phía tấm màn, mồ hôi chảy ròng ròng trên gương mặt cô.
-Cô là ai? Ai chỉ đường cho cô đến đây? – một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên
-…
-Hãy dời khỏi đây trước khi ta phải dùng đến vũ lực – giọng nói bí ẩn tiếp tục vang lên
-…
Ran vẫn im lặng. Cô đứng yên tại chỗ tiếp tục lắng nghe. Tiếng kéo cò của súng vang lên lách cách. Ngay sau đó là hàng loạt tiếng “Đoàng đoàng” vang lên sau tấm màn. Ran hoàn toàn không thể nhìn thấy những gì diễn ra sau nó
P/s: M/n hãy nhận xét thằng thắn cho au nhé! Au đã cố gắng cải thiện cách viết rồi. Dần dần sẽ viết dài ra. Có gì gạch đá, chai lọ cứ ném thằng page này của au nhé
CHAP 17: NỖI BUỒN BÍ ẨN
“Ran Mori, cô sẽ phải đến tội! Sẽ kết thúc tất cả khi phát súng này nổ đấy, cô bé. Haahahahahaha!!” – Hăn cười lên man rợn
“Cô sẽ phải đền tội”
“Cô sẽ phải đền tội”
“Cô sẽ phải đền tội”
….
“KHÔNG”
Ran bật dậy, tỉnh ngay sau một giấc mơ kinh hoàng. Cô mắt mở thao láo, trán và lưng ướt đẫm mồ hôi. Gương mặt trở nên xanh xao. Cả người không ngừng run rẩy. Ran thở phào nhẹ nhóm. Cô đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, miệng vẫn không ngừng lẩm nhẩm :” Đó là chỉ là mơ thôi”. Khi tĩnh tâm trở lại, Ran mới từ từ nhớ lại.
“Sau khi về đến nhà, cô ngất xỉu ngay tại cửa. Aoko và Kaito đã vô cùng hoảng hốt khi thấy Ran nằm trên sàn. Kaito nhanh chóng bế Ran lên gi.ường, Aoko nhanh tay gọi bác sĩ. Nhìn Ran lúc chẳng thế đoán được có sự tình gì xảy ra. Aoko chỉ có thể đứng yên mà khóc. Kaito đứng bên cạnh, ánh mắt xa xăm, an ủi Aoko.
-Cô bé không sao, chỉ bị kích động một chút thôi. Chắc do mệt quá nên mới ngất xỉu. Cháu nhớ cho chị nghỉ ngơi, đừng để lo nghĩ điều gì! – Vị bác sĩ ôn tồn nói
-Cảm ơn bác sĩ! – Aoko nói
Aoko mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
-Kaito, bây giờ cũng muộn rồi, cậu nên về nhà đi
Kaito không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu. Cậu biết Aoko không muốn nhiều người biết chuyện này. Kaito liền mặc áo và ra về, trước đo không quên dặn Aoko nên nghĩ ngơi sớm.
Aoko ngồi trên ghế một lúc lâu, gương mặt đăm chiêu. Vài sợi tóc dính mồ hôi bết lại trên trán Aoko nhưng cô không để ý. Aoko đang suy nghĩ. Cô không hiểu sao Ran lại ngất xỉu. Một người lanh lung như Ran đúng là rất khó đoán tâm tư. Nhưng sống với nhau cũng đã 8 năm, từ lúc 3 tuổi, Aoko tin không ai có thể hiểu Ran bằng mình. Ran là một người lạnh lung nhưng cái đầu rất đơn giản, nên nhiều lúc Aoko cũng thấy khâm phục kiểu cách giản dị của Ran. Nhưng Aoko chẳng biết cái gì có thể khiến Ran thành ra như thế này. Dạo này Ran có vẻ ăn ít hơn, sắc mặt cũng xanh xao, gầy hơn. Đi học xong rồi về thẳng nhà, không hề ghé vào CLB nửa bước. Kazuha, Sonoko cũng thấy lạ, hỏi Aoko nhưng cũng chẳng biết được gì.”
Ran lật đật vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cả căn nhà sao trống vắng quá! Không một tiếng động, chỉ còn tiếng chim hót, tiếng gió thôi xào xạc, tiếng lá cây rơi nhẹ như lông hồng, Bên ngoài, nắng vàng rực rỡ, trời cao trong xanh, không một gợn mây. Ran đứng tựa cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài xa xăm. Khung cảnh bên ngoài sao khác với tâm hồn của Ran vậy? Một tâm hồn nhỏ bé với đầy vết thương của một thời đang cô đơn và lẻ loi. Ai có thể giúp Ran bây giờ? Những kỉ niệm mà Ran cố gắng chôn chặt trong lòng bây giờ một lần nữa lại được người khác đào lên.
Ran đóng sầm cửa sổ lại, để lại cho căn phòng một cảnh tối tăm, lạnh lẽo và bừa bộn. Lưng cô dựa vào cánh cửa số, đầu hơi nghiêng, làn tóc đen nhanh rủ xuống trên áo, tay cô bám chặt vào thành cửa, và trên khóe mắt... đang vương những giọt lệ trong như thủy tinh. Mắt cô dần đỏ hoe, môi cô mím chặt để khỏi bật ra âm thanh. Từng giọt nước mắt lăn trên má. Cô đang khóc sao? Tại sao cô lại khóc? Ran dần ngồi gục xuống, không kiềm chế nổi mà cất lên âm thanh nức nở . Tim của cô.. đau quá. Trong tâm trí cô lại hiện lên hình ảnh của “cơn ác mộng” từ hai năm trước... Ngực cô càng nhói lên hơn.. Nước mắt từng hàng mà rơi lã chã trên mặt đất... Tại sao? Vẻ ngoài hàng ngày của cô là một nữ sinh mạnh mẽ, lạnh lùng. Cô có thể đánh gục được những kẻ dám cả gan đối phó với cô. Cô có thể đánh gục được những kẻ làm hại bạn cô. Cô có thể đánh gục được những kẻ đụng chạm tới những người mà cô yêu quý, thân thương nhất của cô.. Vậy sao, cô không thể đánh gục được nỗi đau của bản thân mình? Cô luôn giấu ẩn mọi tâm tư, nỗi đau của mình vào trái tim, rồi khóa chặt nó lại, không ai biết tới. Nhưng lần này, cô lại khao khát có một vòng tay ôm cô vào lòng, một người có thể lắng nghe cô, hiểu được mọi tâm tư ấy của cô... Nước mắt vẫn rơi.. Tiếng khóc vẫn cất lên.. Một lúc sau, Ran cảm thấy mệt mỏi. Mắt cô hơi mờ mờ, rồi dần dần, cô thiếp đi bên cửa sổ.
Ngày hôm sau
Ngoài hành lang khối 8 tại trường, Kaito, Aoko, Kazuha và Hattori đang chụm đầu lại một nhóm, thì thầm to nhỏ gì đó. Từ xa, Ran với đôi mắt lạnh như băng tiến lại gần. Cả 4 con người kia ngóc đầu lên nhìn rồi không ai bảo ai, tản ra rồi giải tán. Ran sững người. Cô không hiểu vì sao sự xuất hiện của mình lại khiến 4 con người kia như vậy. Ran đứng chôn chân ở một chỗ. Chuông vào lớp đã vang lên mà cô vẫn đứng đó.
-Mình vào lớp thôi chị Ran! – Aoko kéo Ran đang đờ đẫn trở lại hiện thực
Ran giật mình, rồi lầm lũi bước vào lớp.
Sau giờ học
-Ran, Ran ơi, tớ bảo này! - Từ xa tiếng Kaito vọng tới. Kaito chạy hồng hộc đến, mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi lấm tấm, nói gấp
Ran dừng bước, quay lại nhìn.
-Có chuyện gì vậy? – giọng nói lạnh lùng cất lên
-Cậu tới chỗ này với tớ một lúc được không?
….
Kaito kéo Ran chạy suốt khoảng 10 phút. Hai người cắm đầu chạy suốt từ trường đến một khu phố vắng lặng. Lúc này trời cũng đã sẩm tối. Mặt trời đã lấp ló sau những toà nhà. Ran ngơ ngác không hiểu Kaito kéo mình đi đâu. Bây giờ cô mới để ý. Nơi đây có vẻ rất ít người ở. Những con đường như bị một lớp bụi dày phủ lên. Những cột đèn đường nghiêng ngả như muốn đổ thằng xuống người đi đường. Trên mỗi cái cột điện lại thấy chen chúc những tờ quảng xen lẫn những vệt sơn đã xỉn màu cùng với những bã kẹo đã đông cứng. Càng đi Ran càng thấy sợ dù Kaito vẫn dẫn đường đi đằng trước.
-Cậu dẫn tôi đi đâu vậy?
-Yên lặng và đi theo tôi! – Ran vô cùng ngạc nhiên trước câu trả lời của Kaito
Xong cả hai người bạn lại rơi vào trạng thái yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng thở hổn hển của cả Ran và Kaito. Không biết có ai để ý đến đồng hồ không, hai người đã di gần 30 phút rồi mà Kaito vẫn chưa có ý định dừng lại. Bỗng từ đằng xa, một tia sáng bất ngờ chiếu thẳng lên trời khiến Ran chú ý. Cô tò mò đến mức chạy vụt lên trước Kaito và lao về phía có ánh sáng. Kaito không nói gì, cũng chẳng đuổi theo, chỉ rút điện thoại từ trong túi ra gọi:
-Chuẩn bị triển khai kế hoạch!
Ran chạy đến nơi thì phát hiện mình đã ở trông một sân chơi cũ đã bị người ta bỏ đi. Xung quanh có những tấm lưới thép bao bọc. Ở chính giữa sân có một tấm màn đen kéo dài hết chiều rộng của sân khiến Ran chú ý. Cô từ từ tiến về phía tấm màn, mồ hôi chảy ròng ròng trên gương mặt cô.
-Cô là ai? Ai chỉ đường cho cô đến đây? – một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên
-…
-Hãy dời khỏi đây trước khi ta phải dùng đến vũ lực – giọng nói bí ẩn tiếp tục vang lên
-…
Ran vẫn im lặng. Cô đứng yên tại chỗ tiếp tục lắng nghe. Tiếng kéo cò của súng vang lên lách cách. Ngay sau đó là hàng loạt tiếng “Đoàng đoàng” vang lên sau tấm màn. Ran hoàn toàn không thể nhìn thấy những gì diễn ra sau nó
P/s: M/n hãy nhận xét thằng thắn cho au nhé! Au đã cố gắng cải thiện cách viết rồi. Dần dần sẽ viết dài ra. Có gì gạch đá, chai lọ cứ ném thằng page này của au nhé
Hiệu chỉnh: