Chap 5:
" Tôi luôn tưởng rằng mình là người thông minh nhất. Nên ko cần thứ gì gọi là tình cảm hay niềm tin. Chỉ cần tôi muốn là sẽ ko từ bất cứ thủ đoạn nào để có đc. Chỉ cần phải lòng ai là sẽ bắt người đó phải theo ý mình. Nhưng ko ngờ..chỉ trong phút chốc..tôi đã trở thành 1 thằng ngốc đáng thương.. Lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự khao khát muốn có đc trái tim ng đó. Vì thế cũng là lần đầu tiên..tôi đã cảm nhận được nỗi đau to lớn của sự phản bội từ người con gái tôi yêu hơn bất cứ ai trên thế giới này..!"
Shinichi vươn người choàng tỉnh sau giấc ngủ dài. Nước mắt vẫn ướt đẫm trên đôi gò má trắng nhợt. Trời đã nhá nhem tối...ko gian mịt mùng bao trùm lên 1 sự yên lặng đến đáng sợ. Tưởng như chỉ cần 1 cơn gió thoảng qua cũng đủ khiến ng ta phải rùng mình. Anh đưa tay quệt đi nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, cười...chua chát:
_ Đứa con gái ấy..lại xuất hiện trong giấc mơ của mình !! Ha..Cô ta vẫn sống tốt, vẫn có thể tươi cười vui vẻ ...Chỉ có mình..có mình là chưa giây phút nào quên, lúc nào cũng bị ám ảnh bởi ngày hôm đó. Tại sao mày vẫn có thể vì cô ta mà khóc chứ Shinichi?
Anh nghiến chặt răng, đôi bờ vai khẽ run lên...bất lực trước cảm xúc đang dâng trào của chính mình, ánh mắt đen, buồn sâu thẳm..Chứa đựng những nỗi niềm chưa bao h có thể nói ra. Tiếng thở dài sầu thảm kéo dài trong đêm, đưa mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, đến hôm nay có thể gặp lại, anh mới nhận ra..bóng hình người con gái ấy, vẫn nguyên vẹn trong tim, vẫn nguyên vẹn như tình cảm những ngày xưa đã có....
"Cô tàn nhẫn lắm..tàn nhẫn lắm..Ran Mori !!"
Cùng lúc đó...
Shiho giật mình mở mắt, đưa tay với lấy chiếc đồng hồ trên bàn. Đúng 2h sáng! Chẳng có bất kí tiếng động hay kế hoạch quan trọng nào thôi thúc cô. Nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn bật dậy như 1 chương trình đc lập trình sẵn. Sự chính xác làm rợn lên nỗi sợ hãi mơ hồ. Nhắm nghiền mắt lại, nhưng chẳng hiểu sao chẳng thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Cô bước xuống gi.ường, nhâm nhi 1 cốc Sherry trắng, kém chiếc rèm cửa sổ màu xanh nhạt, trầm tư ngắm nhìn cảnh tượng thành phố về khuya... Ánh đèn đường chập chờn trên các con phố..Thỉnh thoảng, tiếng rao hàng từ 1 ngõ đường nào đó vô ý vang lên, làm khuấy động không gian tĩnh lặng...
_ Tokyo về đêm cũng đẹp quá nhỉ?
Shiho nhếch môi cười, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao và gương mặt vẫn vô hồn bất cần với tất cả.. Cũng dễ hiểu, từ nhỏ..cô đã ko có thói quen biểu lộ cảm xúc ra ngoài, mỗi lần mở miệng toàn nói ra những lời sát thương người khác. Chẳng 1 ai muốn làm bạn với 1 người lạnh lùng, vô cảm như cô. Cho dù nghe bao nhiêu lời tán dương, ngưỡng mộ...Thì trong lòng cô cũng chỉ là 1 sự trống rỗng lạnh lẽo và cô độc đến nao lòng. Vốn dĩ, cô cũng ko cần thứ tình bạn phiền phức đó, chẳng cần những loại bạn giả tạo chỉ biết theo sau nịnh bợ rồi sau lưng ko tiếc lời chửi rủa. Cho đến 1 ngày..cô gặp Ran..! Nếu cô là 1 bông hồng xinh đẹp, kiêu sa nhưng đầy gai nhọn. Thì Ran chính là đóa hoa anh đào kiên cường rực rỡ, làm sáng bừng sự sống quanh cô. Cho dù thời gian đầu, cô lúc nào cũng lạnh nhạt, xa lánh..nhưng Ran vẫn kiên trì làm bạn, kiên trì bước vào trái tim cô. Chính sự nỗ lực, sự chân thành ko vụ lợi của Ran đã kéo Shiho khỏi thể giới tối tăm, u uất suốt bao nhiêu năm trời. Lùa ánh nắng ấm áp vào trái tim khô cằn, lạnh giá của cô. Đối với cô...Ran là người ơn, là ánh sáng..là 1 người mà cô ko thể thiếu trong cuộc đời. Chẳng có ai có thể làm dịu đi tảng băng trong lòng cô ngoài Ran ra...À ko...Có lẽ..là còn 1 người nữa..!
Shiho giật bắn người, hình ảnh Hakuba hiện lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Toàn thân cô nóng ran lên và tim thì cứ đập ko ngừng..
_ Tại sao mỗi lần nghĩ đến cậu ta là mình lại.....Chắc..chắc là mình bị bệnh rồi nên tim mới đập mạnh như thế ! _Cô ngả người xuống chiếc gi.ường ngủ..cố ngăn ko cho bản thân suy nghĩ về anh nữa, khẽ nhắm mắt, cảm giác ấm áp từng chút len lỏi vào tim...!
End chap 5