(Đôi lời của tác giả):
- Ban đầu dự định mỗi tuần một chương, nhưng mà bỗng dưng toy lại dính phải một vài vấn đề về tâm linh
Vừa không thể drop fic lại còn phải hoàn thành cho thật nhanh, vì vậy toy quyết định đẩy mạnh tiến độ, hi vọng end fic trong vòng 3 tháng. Xin hãy chịu đựng toy 3 tháng nữa thôi, để cho toy được điên hết cơn này... (rồi có thể lại điên sang cơn khác
CHƯƠNG 3: THANH XUÂN CHỈ ĐẾN MỘT LẦN
Bầu trời mùa thu dịu dàng uốn lượn như một dải lụa mịn màng, thấp thoáng điểm xuyết là những ánh mây dập dềnh nghiêng ngả. Làn gió heo may nối tiếp nhau xoay vần trong không trung rồi khẽ khàng mơn man lay động cành lá, âu yếm vuốt ve từng nhành cây ngọn cỏ. Nắng mùa thu trong trẻo và thanh khiết, dùng hết sự ấm áp vốn có để xua đi cái lạnh đầu ngày, nhưng vẫn không đủ sức làm tan chảy hoang vắng và tịch liêu vẫn luôn ẩn sâu trong tiềm thức của nhân loại.
Trên sân cỏ xanh mướt vẫn còn long lanh ánh sương mai, là những chàng trai bừng bừng nhiệt huyết đang quay cuồng say mê với một trận thi đấu. Tiếng cười nói rộn ràng, tiếng hô hào gọi nhau, tiếng vun vút của quả bóng tròn không ngừng được chuyền qua những đôi chân dẻo dai, tất cả hoà quyện lại thành một trận cầu cuồng nhiệt cháy bỏng. Những chàng trai đang trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, hồn nhiên và vô tư, không có h.am m.uốn gì khác ngoài khát khao thể hiện bản thân mình. Họ hăng say như thể bóng đá không chỉ là một môn thể thao, mà chứa đựng trong đó là cả một thế giới.
Nổi bật trong đám đông hỗn loạn và đầy kích động ấy là một tiền đạo trẻ tuổi. Dáng người anh dong dỏng cao, mái tóc đen nhánh loà xoà trên vầng trán rộng, đôi mắt xanh biếc rừng rực khí phách. Anh di chuyển linh hoạt như hổ báo, không ngừng tìm kiếm khoảng trống và chờ đợi cơ hội.
Bỗng nhiên, từ một pha phối hợp ở giữa sân, bóng được chuyền đến chân anh cùng tiếng thét "Shinichi!" Ngay lập tức Shinichi xoay người, khống chế bóng gọn gàng rồi nhanh chóng lao đi. Anh lướt qua hậu vệ đối phương không tốn chút công sức, dùng kỹ thuật dẫn dắt bóng điêu luyện, mỗi bước chân đều nhịp nhàng uyển chuyển như vũ công. Khoảng cách giữa Shinichi và khung thành đối phương đang ở rất gần rồi.
Thế nhưng ít ai biết được, mục tiêu của Shinichi lại không phải là khung thành phía trước, mà chính là người thiếu niên đang thờ ơ đứng chắn giữa cầu môn.
Dan Furuya lơ đãng gảy gảy mũi chân, hoàn toàn không hề tập trung vào trận đấu. Cậu nhìn xuyên qua biển người mênh mang, ánh mắt trở nên mông lung mơ hồ. Nếu được, cậu chỉ muốn nằm dài trên thảm cỏ xanh mơn mởn dưới bóng một tán cây đại thụ rêu phong, một mình một cõi nhấm nháp sự tĩnh mịch cô liêu. Nhưng Dan Furuya hiện giờ vẫn chỉ là một cậu học trò mười sáu tuổi, phải đứng trên sân cỏ trong lớp học giáo dục thể chất, oằn mình chịu đựng sự giày vò đến khốn khổ của một con người không thuộc về nơi này. Vầng dương nhàn nhạt bao phủ quầng sáng lên người cậu, mái tóc vàng óng ả như ngọn nến cháy rực trong nắng sớm. Một tiếng lao vun vút xé gió bất chợt xộc tới, đánh thức trực giác vẫn luôn ẩn nấp rình rập như dã thú săn mồi của Dan Furuya.
Âm thanh trên sân cỏ ồn ã và hỗn loạn tựa con sóng bạc đầu.
Chàng tiền đạo với đôi mắt rực lửa đang nhanh chóng bật tốc độ. Anh linh hoạt rê bóng, không ngừng gạt bóng sang trái rồi sang phải, chẳng chút khó khăn đã lọt được vào vòng cấm địa. Giờ đây, trước mắt anh chỉ còn lại thủ môn đối phương đang chắn trước khung thành.
Thế giới xung quanh tưởng chừng nhoè đi như thước phim quay chậm, hình ảnh duy nhất còn đọng lại là hai con người đang đứng đối diện nhau.
Dan Furuya nhấc mí mắt lên, trên con ngươi phẳng lặng chỉ in đậm duy nhất hình bóng Shinichi. Cậu thấy mũi giày anh lướt nhẹ, cổ chân anh linh hoạt, thực hiện một hai động tác giả, sau đó bùng nổ tốc độ lần cuối. Cú vung chân sắc lẻm như xé toạc không gian. Quỹ đạo bóng cong nhẹ một đường rồi hướng thẳng về góc cao của khung thành.
Mọi chuyển động và âm thanh bỗng chốc lặng đi trong tiềm thức của Dan Furuya. Trực giác mạnh mẽ và phản xạ phi thường khiến cậu bứt ra khỏi mặt cỏ như chiếc lò xo đã được nén kỹ. Cậu bay người hết tầm, đầu ngón tay vươn ra chạm vào bóng. Một tiếng "Bốp" khô khốc vang lên. Trái bóng đổi hướng và lăn dài ra khỏi cầu môn trong sự ngỡ ngàng và vỡ oà của mọi người.
Shinichi đứng đó, lồng ngực phập phồng, mồ hôi ròng ròng chảy xuôi xuống cằm, anh nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi. Đôi mắt anh lúc này chỉ chăm chú dõi theo cậu thiếu niên tóc vàng đang uể oải nhấc mình đứng dậy. Lông mày Dan khẽ nhíu lại, cảm giác tê bại ở đầu ngón tay vẫn chưa kịp tan hết. Luồng adrenaline rần rần chảy trong huyết quản khiến cậu tỉnh táo hơn. Đồng đội của cậu đang từ khắp chốn lao đến ôm chầm lấy cậu, thoả mãn và vui sướng tột độ. Chẳng mấy chốc Dan đã bị vùi lấp trong vòng tay của các chàng trai. Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, đội của cậu đã giành chiến thắng. Phải khó khăn lắm Dan mới dứt được mình ra khỏi sự va chạm đầy nhiệt huyết và cuồng loạn ấy. Cậu vất vả đi đến bên Shinichi.
Anh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, lặng lẽ chờ đợi cậu như trước nay vẫn vậy.
Dan dừng chân cách Shinichi một khoảng. Cậu chần chừ trong giây lát rồi mới mở miệng, thanh âm khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy: "...anh giận à?"
"Sao cơ?" Shinichi nhẹ giọng nói, đuôi mắt anh thấp thoáng nét cười tản mạn: "Đây đâu phải lần đầu cậu cản phá thành công cú sút của tôi? Tôi đã quá quen với việc này rồi Dan Furuya..."
Anh rất tự nhiên mà khoác tay lên vai Dan, dẫn cậu rời khỏi sân bóng: "Nghĩ tôi hẹp hòi đến thế kia à? Hóa ra tôi trong mắt cậu lại là một con người nông cạn như vậy đấy..."
Dan theo phản xạ định giơ tay lên vùng thoát khỏi thế kìm kẹp của anh, nhưng giơ tới một nửa lại vô lực buông thõng xuống. Cậu khẽ cúi đầu, hít thở sâu: "Tôi chưa từng nghĩ về anh như vậy..."
Shinichi rũ xuống hàng mi dài, khóe môi thấp thoáng nét cười rất khó nhận ra, cánh tay đang khoác trên vai Dan khẽ siết chặt hơn một chút: "Tôi vẫn luôn thắc mắc chuyện này. Làm thế nào mà cậu có thể giữ cầu môn sạch lưới như vậy hả Dan? Cả trận đấu cậu chỉ đứng thơ thẩn như mê sảng, cứ như thân xác cậu ở đây còn hồn cậu đã bay lên tận trên mây vậy..."
Anh thoáng nhìn qua Dan rồi tiếp tục nhận xét: "Ngoài mái tóc trước nay vẫn bù xù như thế thì chẳng có dấu hiệu gì cho thấy cậu vừa tham gia một trận bóng cuồng nhiệt cả. Thậm chí trên mặt cậu còn chẳng có lấy một giọt mồ hôi."
Con ngươi thăm thẳm màu trời của Dan không hề có chút cảm xúc nào. Cậu im lặng một lát rồi mới nói: "Anh ở trên sân bận rộn tranh cướp bóng đến vậy mà vẫn dành ra chút thời gian quý báu để chú ý đến tôi nhỉ?"
Một cơn gió thổi qua Shinichi và Dan, như có như không mà quấn quýt bên cả hai người. Sắc mặt Shinichi nghiêm túc nhìn cậu, anh nói không chút do dự: "Trong mắt tôi chỉ có cậu thôi, tôi không cần phải chú ý đến cái gì khác."
Dan Furuya đăm chiêu nhìn về phía trước, sau đó thong thả gỡ cánh tay mảnh khảnh vẫn luôn ôm lấy bả vai của mình ra. Cậu dừng chân lại đối diện với Shinichi, ánh mắt rất lạnh, mái tóc rối ngược sáng lất phất bay trong gió.
"Anh sẽ tự làm mình tổn thương đó Shinichi. Hai năm qua anh vẫn luôn quấn lấy tôi, đòi hỏi tình cảm và sự bầu bạn của tôi. Có thể lúc đầu anh tiếp cận tôi chỉ vì bà Yukiko mẹ anh yêu cầu anh làm thế, cũng có thể do anh thương hại tình cảnh của tôi chăng?"
"Bầu bạn với tôi thì sẽ phải trả giá đấy Shinichi. Tốt hơn hết là anh nên từ bỏ đi..."
Dan thu ánh mắt rồi xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại.
Sự tin tưởng đã từng tan vỡ sẽ để lại một vết thương không bao giờ lành. Cậu đã phải trải qua một sự phản bội không thể nào tưởng tượng được, nó giống như mảnh đạn găm thẳng vào trái tim, luôn luôn âm ỉ, luôn luôn rỉ máu. Kể từ khi đó, Dan Furuya đã xây một bức tường thành kiên cố xoay quanh trái tim mình, như một lằn ranh chẳng ai được phép bước vào. Cậu sẽ không trao cho bất kỳ người nào cơ hội để làm mình tổn thương thêm một lần nữa. Đúng vậy, tại sao lại phải mở lòng để đón nhận tình yêu của kẻ khác, để rồi cái mình nhận về chỉ là sầu khổ và đau thương?
Nỗi sợ hãi quá lớn, vết thương lòng quá sâu.
Trái tim Shinichi đập kịch liệt.
Từ lần đầu tiên gặp gỡ Dan Furuya vào hai năm trước, anh đã đem lòng cảm mến chàng thiếu niên này. Mái tóc vàng rối bù, đôi mắt xanh sầu thảm, nước da ngăm ngăm tái nhợt như không còn sức sống, khi đó cậu chỉ mới mười bốn tuổi, vừa trải qua biến cố kinh hoàng của gia đình. Kể từ giây phút tao ngộ định mệnh ấy Shinichi đã luôn âm thầm ở bên cậu, yêu thương chăm sóc cậu, mặc cho Dan luôn tìm cách cự tuyệt và tránh né.
Thời gian như dòng chảy vô hình xiết bao vội vã, thấm thoắt đã hai năm trôi qua. Những sụp đổ trong trái tim Dan Furuya vẫn không thể hàn gắn lại. Thế nhưng tình cảm của Shinichi dành cho cậu lại lớn dần lên theo thời gian, khắc sâu vào tâm trí anh, trở thành một phần của con người anh.
Bắt anh từ bỏ ư? Sẽ không dễ dàng đến vậy đâu...
Shinichi lặng im dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Dan Furuya. Ở cách đó không xa, một chiếc bóng bí ẩn cũng đang âm thầm quan sát hai người.
Dan Furuya biết mình đang bị theo dõi bởi một ai đó khác ngoài Shinichi. Trên sân bóng vừa rồi, người thầy dạy giáo dục thể chất của cậu luôn tỏ ra mải mê bận rộn. Y chỉ đạo chiến thuật, thỉnh thoảng buông vài lời nhận xét, lang thang ở đường biên như một giáo viên tận tâm với nghề. Nhưng cậu biết, tầm mắt của Shuichi Akai chưa từng rời khỏi cậu, toàn bộ sự chú ý của y vẫn luôn đặt lên cậu. Y giả bộ để đánh lừa mọi người, và gần như đã thành công dối gạt tất cả, ngoại trừ Dan. Y đang có mưu toan gì? Trực giác vô cùng chuẩn xác của Dan mách bảo con người này không hề đơn giản. Nhưng lạ lùng thay, cho dù hành động của y vô cùng mờ ám, cậu vẫn không hề cảm thấy bản thân bị uy hiếp.
Bởi vì cậu biết, nếu như y mang nguy hiểm đến cho cậu, vậy thì y cũng sẽ phải trả một cái giá tương xứng.
Khi ánh chiều tà bắt đầu buông xuống, vòm trời không còn trong trẻo mà vẩn đục như vệt máu loang trên nền đất lạnh. Những tia nắng cuối cùng trở nên yếu ớt, cố gắng níu giữ chút hơi ấm cuối ngày trước khi tan dần trong màn đêm u tối. Rừng cây như đang chuẩn bị chìm vào một giấc mơ đẹp đẽ. Dan Furuya thơ thẩn dạo bước trên con đường đất uốn lượn dẫn đến toà biệt thự toạ lạc phía đỉnh đèo xa xa. Con đường đất nhỏ chạy xuyên qua rừng, vốn dĩ thơ mộng trong ánh nắng ban mai, giờ đây lại mang một vẻ khác hẳn. Khi bóng chiều bắt đầu bao phủ, những tán lá xum xuê dày đặc, những thân cây sừng sững uy nghiêm, tất cả đan xen lẫn nhau tạo nên vô vàn chiếc bóng đổ dài mang hình thù kỳ dị.
Dường như chúng đang trầm tư suy nghĩ.
Dường như có thứ gì đó đang ẩn mình, rình rập nơi bóng tối ngày càng đặc kịt.
Dan Furuya không dừng chân lại, nhưng cậu di chuyển chậm rãi và cẩn trọng. Trong khung cảnh trầm mặc và không gian tĩnh mịch, cậu có thể cảm nhận được có một chiếc bóng đang áp sát mình càng lúc càng gần. Chiếc bóng rình mò như thể đang săn một con thú hoang. Dan khẽ nâng mí mắt, khuôn mặt cậu lạnh lẽo không chút cảm xúc, đôi chân dài và rắn rỏi thình lình bứt tốc lao vụt về phía trước, nhanh chóng tạo ra một khoảng cách với kẻ bám đuôi. th.ân thể cậu linh hoạt và nhanh nhẹn đến đáng kinh ngạc, thoăn thoắt luồn lách qua các thân cây. Thế nhưng kẻ truy đuổi vẫn không hề nao núng, y liên tục bám sát cậu, đùa giỡn với cậu như mèo vờn chuột.
Một thế trận giằng co đầy căng thẳng.
Đôi mắt Dan không ngừng quan sát. Bất chợt, cậu vươn dài cánh tay, những ngón tay mảnh khảnh bám chắc vào một cành cây sần sùi. Dan đu người lên thân cây, nhanh nhẹn và điêu luyện. Cậu nhanh chóng ẩn mình trong những tán lá rậm rạp, yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua, ánh nắng chiều tà ngày càng yếu ớt. Shuichi Akai chậm rãi bước đến gốc cây nơi Dan đang ẩn náu ở phía trên. Y lặng lẽ đứng đó như một con hổ đang rình mồi. Người thiếu niên ở trên cao, người thanh niên ở dưới đất, cả hai dường như đang thách thức, nhưng lại cũng như đang chơi đùa.
Cho đến khi Dan Furuya rút ra một con dao găm, lưỡi dao sắc lẻm loé sáng. Cậu thả mình rơi xuống từ trên không, sau đó lộn một vòng trên mặt đất, con dao trong tay vung một đường hiểm độc lên th.ân thể của Shuichi Akai. Y không hề bất ngờ, ngược lại còn nhanh nhẹn né tránh.
Hai bóng hình khi thì lồng vào nhau, lúc lại tách khỏi nhau, một trận giao chiến đầy kịch liệt.
Dan liên tiếp vung những đường dao như xé toạc không khí, nhắm đến những điểm yếu hiểm hóc nhất trên cơ thể đối phương, mỗi nhát dao đều mang theo sát ý và tàn bạo. Shuichi Akai không hề có vũ khí trong tay, chỉ dựa vào thân hình linh hoạt để né tránh. Y phòng thủ vô cùng kín kẽ, nhưng những đường dao sắc lẻm vẫn có cơ hội sượt qua quần áo tạo thành vô số vết rách nhỏ.
Người thiếu niên trẻ tuổi vẫn xông lên không chút do dự.
Khu rừng này là lãnh thổ của Dan Furuya, cậu quen thuộc đến từng thân cây, từng tảng đá, lợi dụng địa hình làm bàn đạp để tung người chém những nhát trí mạng. Nhưng cuộc chiến càng kéo dài thì cậu lại càng rơi vào thế yếu. Mỗi bước di chuyển của Shuichi Akai đều có tính toán, không chỉ để tránh đòn công kích của cậu mà còn để tìm kiếm cơ hội phản công.
Biết được khả năng cậu có thể đánh bại y không nhiều, Dan chỉ có thể dồn dập ra đòn như sấm sét. Bất chợt động tác tay của Akai nhanh chóng thay đổi, y uyển chuyển xoay cổ tay, gạt đi mũi dao đang lăm lăm chĩa vào mình.
Biểu cảm trên gương mặt Dan dừng lại một chút, hô hấp bỗng dưng trở nên rối loạn.
Y đã bắt được sơ hở của cậu.
Shuichi Akai đột ngột xuất hiện đằng sau lưng Dan, bàn tay cầm dao của cậu bị y khoá ngược ra sau, khiến thân người loạng choạng mất đà lao thẳng vào lồng ngực rắn chắc của y. Akai không chút lưu tình bẻ ngoặt cổ tay Dan khiến con dao trượt khỏi ngón tay rơi thẳng xuống đất. Y đá vào khoeo chân cậu bắt cậu phải quỳ xuống, hai cổ tay bị y bắt chéo sau lưng rồi nhấc lên cao.
Trận chiến kịch liệt giữa hai người cứ thế kết thúc, thắng bại đã rõ rồi.
Dan bị ép quỳ trên mặt đất rợp lá khô, hô hấp dồn dập. Cậu không cố giãy giụa, nét mặt cũng không lộ ra chút hốt hoảng sợ sệt nào. Mái tóc vàng tan tác rũ rượi, bám trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, vài lọn lơ thơ dính bết lên gò má ửng đỏ. Dưới lớp tóc rối bời ấy, ở ngay giữa vầng trán là một vết sẹo tròn xấu xí, đó là dấu ấn oán hận được khắc ghi bởi người mà cậu đã từng yêu thương nhất cuộc đời.
Một thoáng im lặng. Sau đó Dan chậm chạp ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm vào kẻ đang bắt giữ mình, ánh mắt trống rỗng vô hồn: "Rốt cuộc ông là ai? Ông muốn làm gì?"
Shuichi Akai từ tốn cúi xuống, y chăm chú chiêm ngưỡng chàng thiếu niên đang bị bàn tay rắn chắc như gọng kìm tóm chặt, thích thú hỏi lại: "Ai là người dạy em sử dụng dao thế?"
Dan khẽ chớp mắt, đôi mắt vốn màu biển trời xanh trong giờ đây lại tối hơn một chút: "...không ai cả."
"Thật vậy sao?" Shuichi Akai mỉm cười hài lòng: "Thế thì em rất có tố chất trở thành sát thủ đấy Dan Furuya."
Gương mặt Dan thoáng đông lại khi nghe đến hai chữ "sát thủ". Cậu cảm nhận được y đang nới lỏng vòng tay, ngay lập tức cơ thể cậu phát lực, vùng thoát khỏi tư thế bị bắt giữ. Những tia nắng cuối cùng le lói nơi đường chân trời, không gian trầm mặc một màu xanh xám ảm đạm. Dan lặng lẽ đứng đối diện với Akai, cậu lặp lại câu hỏi: "Ông là ai?"
Shuichi Akai thong thả đưa tay lên xoa cằm, một nửa khuôn mặt y đã chìm dần trong bóng tối: "Tôi là ai ư? Chẳng phải là giáo viên dạy môn giáo dục thể chất của em sao? Không cần phải đề phòng tôi đâu Dan Furuya, tôi là một người bạn của em."
"Có thể bây giờ thì chưa, nhưng sau này chúng ta sẽ rất thân với nhau đấy."
Dan mím chặt môi thành một đường, rất lâu sau mới lãnh đạm mở miệng, giọng nói nhuốm vẻ hoang dại và bất cần: "Tôi không có bạn bè."
Shuichi Akai ngay lập tức buông lời chế nhạo: "Tôi không nghĩ vậy đâu, hoặc đúng hơn là Shinichi Kudo không nghĩ thế. Hai người có vẻ gắn bó khăng khít với nhau đến vậy cơ mà. Em có biết cậu ta ngắm em đến lọt cả tròng mắt ra không? Trên sân bóng khi nãy tôi đã nhìn thấy hết rồi..."
"Rốt cuộc thì ông muốn gì?"
Dan lạnh lùng ngắt lời y. Gò má cậu thoáng ửng đỏ, không rõ là do kích động vì cuộc chiến ác liệt ban nãy, hay là vì một nguyên nhân nào khác nữa. Thời gian trôi qua, khu rừng càng lúc càng tối, tiếng lá xào xạc dưới chân khô khốc và giòn tan. Lúc này biểu cảm của Shuichi Akai rất khó nắm bắt. Một khoảng lặng dài trước khi giọng nói của y dội lại giữa tiếng gió rít gào:
"Tôi muốn trở thành thầy của em, Dan Furuya. Không phải là thầy dạy môn giáo dục thể chất, mà là thầy dạy sát thủ. Tôi muốn đào tạo em trở thành sát thủ giỏi nhất, để em có thể thực hiện khao khát mà em theo đuổi suốt cuộc đời."
"Khao khát được giết chết Rei Furuya."
Ánh hoàng hôn tắt hẳn, bóng tối bao trùm cả khu rừng.
Bánh xe định mệnh chậm chạp xoay vần...
.
.
.