[Longfic] Mảnh Đạn Trong Tim

Chowchow Lông Xù

Thành viên
Tham gia
11/12/2025
Bài viết
4
Untitled_Artwork.jpeg


Câu chuyện xoay quanh hai người con trai của gia tộc Furuya, vòng xoáy định mệnh đã cuốn cả hai vào bi kịch hận thù. Khi niềm tin sụp đổ, mọi hi vọng tan biến, chỉ còn tình yêu là ở lại.

Bởi vì tình yêu ta dành cho nhau là bất tử.


MẢNH ĐẠN TRONG TIM
[R18]

Summary:

"Mày đang cảm thấy hối hận sao, Rei Furuya?"

Con quỷ khát máu vẫn luôn thao túng tâm trí đang gầm lên phẫn nộ...

Đáng lẽ mày nên giết nó, sau đó tự tay kết liễu cuộc đời mình vào cái đêm định mệnh năm ấy. Mày đã chờ đợi quá lâu để được làm điều đó. Mày yếu đuối và nhu nhược, là do hận thù của mày chưa đủ...

Là do yêu thương của mày chưa đủ...
.
.
.

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi, nhưng số phận của họ do tôi nắm giữ.

Status: Sảng văn 500k từ mới viết được 1/5 8->

Genre: Huynh đệ tương tàn, hành động máu lửa, đau thương đến chết, đuổi tận diệt tuyệt, yêu hận tình thù, ngược luyến tàn tâm

Character: Rei Furuya, Dan Furuya, Akai Shuichi, Hiromitsu Morofushi, Shinichi Kudo và hầu hết các nhân vật nam khác.

Couple: ReiHiro, ShinDan, DateNat, HagiMatsu, KanTaka, AkaiGin, HeiKaz, KaiAo

Warning:

- Trong fic sẽ xuất hiện rất nhiều cảnh bạo lực, máu me, quan trọng hơn là cảnh H =)) Chương nào có H thì mình sẽ dẫn link Wattpad. N
ếu đã lỡ va vào con fic này rồi, mong độc giả tách bạch được thế giới fiction và hiện thực ngoài đời. Những gì diễn ra trong fic xin hãy để nó nằm lại ở trong fic, mọi tiêu chuẩn đạo đức xã hội sẽ không được áp dụng vào đây, xin cảm ơn~


MỤC LỤC
CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7 (H)
CHƯƠNG 8 (H+)
CHƯƠNG 9 (H++)
CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 15 (H++)
CHƯƠNG 16
CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 19
CHƯƠNG 20
 
Untitled_Artwork 3 copy.jpeg
CHƯƠNG 1: TOÀ BIỆT THỰ TRONG MÀN MƯA

Mùa hè bỏng rát kéo theo những trận mưa đêm ào ạt.

Đèo Raiha nằm tách biệt với chốn phồn hoa tấp nập của thành phố Tokyo xinh đẹp. Dưới cơn mưa xối xả trắng cả đất trời, con đường quanh co dẫn lên đỉnh đèo trông như một tấm gương méo mó phản chiếu ánh đèn đường màu cam nhạt mờ. Xung quanh vắng tanh không một bóng người, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào trên nền xi măng lạnh lẽo, tiếng gió gầm rú từ đại ngàn hoang vu, và tiếng xào xạc của những cành cây nghiêng ngả hai bên đường. Từng dòng nước cuồn cuộn men theo đường dốc trôi dần xuống chân đèo, mùi đất khét bốc lên xộc vào bầu không khí ướt lạnh.

Lẻ loi trên đỉnh đèo là một toà nhà rộng lớn đứng nép mình bên khoảng rừng cây lá um tùm. Những bức tường trơn nhẵn không vướng chút rêu phong, những hàng cây trong sân được cắt tỉa gọn ghẽ, và ánh đèn mờ mờ toả ra từ một căn phòng nhỏ trên tầng là dấu hiệu cho thấy căn nhà không hề vắng chủ. Thế nhưng giữa màn mưa đêm mù mịt, tòa biệt thự sừng sững hiện lên lại mang dáng vẻ cô độc và đáng sợ đến gai người.

Gió đêm lướt qua chiếc cổng sắt, lùa vào hai cánh cửa sổ đang mở toang, toả luồng khí lạnh buốt giá vào trong gian phòng lớn tối om. Nơi đó có một gã thanh niên cao gầy đang đứng một mình, lặng lẽ, bất động, chìm vào bóng tối của màn đêm.

Hắn đứng yên mặc cho những giằng xé ngổn ngang đang vò nát tâm can mình.

Chiếc đồng hồ trên tường chậm rãi nuốt từng giây. Hắn lắng nghe, và nghe thấy rõ từng nhịp chuyển động của thời gian, cả nhịp đập điên cuồng của trái tim chằng chịt những vết thương. Mỗi giây trôi qua nặng nề như thế kỷ. Dù đã hạ quyết tâm nhưng để hành động vẫn thật là khó khăn. Trong phút chốc hắn thấy mình đông cứng, không thể nào nhấc nổi cánh tay lên. Khẩu súng ngắn mà hắn đang cầm như nặng tựa ngàn cân. Hắn biết, biết rất rõ rằng một khi đã quyết định biến mình thành dã thú thì sẽ không còn đường lui nữa. Nhưng hắn vẫn tha thiết thứ gì đó có thể đánh thức hắn ngay lúc này.

Đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm, hắn chợt thấy một cảm giác sợ hãi bao trùm, cảm giác mà trước giờ hắn chưa hề có. Phải chăng hắn đang chùn bước? Không thể nào, phải khó khăn lắm mới đi đến quyết định này, hắn không cho phép mình sợ hãi... Không bao giờ!

Ngoài kia, trời vẫn đang mưa. Bong bóng nước nối nhau vỡ tan trên hè, những mảnh nước nát vụn bắn lên tung toé. Hắn siết chặt nắm đấm và khẽ bật cười cay đắng. Mười tám tuổi, những ước mơ và hoài vọng về tương lai phía trước của hắn cũng đã vỡ tan như thế. Mười tám tuổi, hắn chỉ biết câm lặng nhìn đám tro tàn mà dù có xới tung lên cũng chẳng tìm ra được một mẩu hi vọng nào sót lại. Mười tám tuổi, tình yêu thương sụp đổ, niềm tin tan biến, lần đầu tiên hắn thấy hối hận vì đã được sinh ra trên đời. Gió lạnh rít lên từng cơn khiến hắn chợt rùng mình run rẩy. Trong tiềm thức của hắn lại hiện lên một hình ảnh đau thương mà hắn không thể nào quên đi được...

Vẫn là một ngày mưa xối xả, nhưng cơn mưa này mặn chát và lạnh lẽo hơn hết thảy những cơn mưa khác. Tất cả xám xịt và u ám. Hắn quỳ dưới mưa, toàn thân ướt nhẹp, nặng nề như hoá đá. Trước mặt hắn, xung quanh hắn, tất cả đều là một màn nước trắng xóa. Mưa rơi làm nhoè đi vũng máu chưa kịp khô, máu hoà lẫn nước mưa tan đi trên nền đất lạnh. Máu dính trên đôi bàn tay hắn cũng bị nước đẩy đi, lăn thành từng dòng rồi nhỏ xuống thi thể lạnh ngắt của một chàng trai... Người con trai mà hắn yêu thương. Lần đầu tiên hắn khóc, và hắn nghĩ chắc sẽ không bao giờ hắn còn nước mắt để khóc nữa. Cậu ấy chết rồi! Kết thúc thật rồi! Hắn nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát, lòng quặn thắt lại. Cảm giác như bao nhiêu hi vọng đã bị rút đến cạn kiệt. Cảm giác như tất cả đã rời bỏ hắn, mãi mãi không bao giờ quay trở lại. Hắn đã làm gì thế này? Có phải là hối hận chăng? Hắn có quyền hối hận, có quyền được hạnh phúc ư? Không! Không bao giờ hắn được sống cuộc đời mà hắn hằng ao ước.

"Hiromitsu! Làm ơn, đừng rời bỏ anh! Anh sai rồi... Hiro!"

Cậu ấy vẫn lạnh lẽo, vẫn bất động. Cay đắng làm sao! Tận cùng thâm tâm hắn như có một viên đạn bỏng rát đang xoáy thật sâu, thật sâu... Đau đớn cứ kéo dài âm ỉ như vết thương vĩnh viễn không thể lành. Giữa cơn mưa mờ mịt che khuất những yêu thương, hắn chỉ biết thét gào trong tuyệt vọng.

Hắn bắt đầu không phân biệt được thực và ảo nữa rồi. Hiromitsu đã từng nói với hắn rằng, bên trong mỗi người đều tồn tại một con quỷ, nhiệm vụ của chúng ta là đừng để con quỷ đó chiến thắng. Hắn cũng đã cố đấu tranh với nó biết bao nhiêu, đã vật vã trong những cơn mơ khi con quái thú hiện về, đã tự giằng xé bản thân đến cùng cực, nhưng cuối cùng vẫn chỉ biết cay đắng bật cười.

Xin lỗi em, Hiro, anh không thể làm được.

Anh đã thua rồi...

Hắn hít một hơi thật sâu, cho buồng phổi căng đầy cái không khí lạnh lẽo ngột ngạt. Tựa hồ như hắn có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Mặc kệ hết đi...

Chấm dứt hết đi...

ĐOÀNG!! ĐOÀNG!!!

Hai tiếng súng chát chúa vang lên đưa hắn trở về với thực tại. Hắn vẫn đang đứng trong căn phòng tối om lạnh lẽo, vẫn còn nghe thấy tiếng mưa rơi. Nhưng trước mặt hắn là một cảnh tượng kinh hoàng: Hai con người nằm bất động trên nền nhà, máu tuôn trào lênh láng, mùi thuốc súng xộc lên cay xè, bàn tay cầm khẩu súng run rẩy, nòng súng bốc khói. Vậy là tự tay hắn đã kết thúc tất cả. Đau thương của hắn là do định mệnh sắp đặt, nếu đã không thay đổi được, thì chi bằng hãy kết liễu nó, bằng chính cái cách mà họ đã dạy cho hắn.

Con quái vật sâu thẳm bên trong bật lên một tràng cười man rợ.

Hắn nhìn hai cái xác bằng đôi mắt rực lửa của một kẻ đã thoả hiệp với quỷ dữ, rồi đưa tay lau đi những giọt máu nóng hổi bắn lên gương mặt mình. Trái tim đập điên cuồng như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Hắn thấy xung quanh mình nhuốm đầy mùi máu và mùi sát khí tanh nồng. Thật giống như cái ngày định mệnh ấy. Nhưng hai con người đang nằm ở đằng kia khác hẳn với Hiromitsu...

"Nii-san!"

Tiếng kêu thảng thốt vang lên khiến tim hắn lập tức ngừng đập. Hắn nuốt khan một cái, từ từ xoay người lại.

Dù đã chuẩn bị rất kỹ, đã nghĩ tới rất nhiều, nhưng ruột gan hắn vẫn không khỏi tự cấu xé lẫn nhau khi trông thấy gương mặt bàng hoàng kinh hãi của cậu nhóc mười bốn tuổi đang đứng cách đó không xa. Người mà hắn luôn thương yêu, luôn muốn chở che đến hết đời... Đứa em trai ruột thịt của hắn...

"Anh... Anh đã làm gì vậy nii-san? Cha ơi... Mẹ ơi... Anh Rei, anh đã làm gì vậy?"

Cậu bé tái xanh người, run lên bần bật, môi mấp máy. Những tiếng nói yếu ớt ngắt quãng bật ra khỏi cổ họng trong cơn hoang mang và hoảng sợ cực độ. Cậu không còn tin vào mắt mình nữa. Cả đất trời như sụp xuống, đè nặng khắp cơ thể, tựa hồ có thể nghiền nát cậu trong tức khắc.

Trước mặt cậu là anh trai, cầm trên tay khẩu súng đen kịt nặng nề; còn nằm dưới đất là cha và mẹ của họ, bất động trong vũng máu đỏ lòm đáng sợ. Đôi mắt tràn ngập kinh hoàng của đứa trẻ run run nhìn hai cái xác còn chưa kịp lạnh, rồi chậm chạp dời sang kẻ thủ ác đang lạnh lùng đứng kế bên. Cậu biết, không còn nghi ngờ gì nữa...

Hắn – Rei Furuya - vừa làm một việc mà tự hắn cũng thấy ghê tởm. Hắn đã bắn chết cha mẹ ruột của mình.

Giờ đây, đối diện với đứa em trai kém mình bốn tuổi, Rei Furuya giống như kẻ tội đồ đang đứng trước vành móng ngựa. Không lời biện hộ nào có thể che đi dù chỉ một phần nhỏ tội ác của hắn. Hắn đã không còn đường lui nữa rồi. Ánh mắt đỏ rực như dã thú của Rei quét lên khuôn mặt đứa em một tia nhìn chết chóc.

"Dan Furuya!"

Hắn cất giọng lạnh lùng. Và rồi một giây sau, chĩa nòng súng về phía cậu.

Dan gần như chết điếng. Ánh đèn leo lét từ căn phòng ngủ trên lầu toả ánh sáng yếu ớt liếm lên khuôn mặt Rei. Cậu nhìn thấy rất rõ nụ cười điên dại của hắn, nụ cười mà cậu sẽ không bao giờ quên trong suốt cuộc đời. Người này nào có phải là anh trai cậu? Ánh mắt dịu dàng bao dung trước kia dành cho cậu bây giờ đâu mất rồi? Hắn không giống, hoàn toàn không giống!

Hai gò má cậu giờ đây đã ướt nhoà mặn chát, đôi mắt xanh màu đại dương ầng ậng nước, chỉ cần một cái chớp nhẹ là sẽ tiếp tục tuôn trào. Cậu siết chặt nắm đấm đến mức móng tay bấu vào d.a thịt đau điếng. Nhưng làm sao mà đau đớn bằng việc phải đối mặt với kẻ thủ ác - anh trai của chính mình? Cậu đang mơ phải không? Có ai trả lời cho cậu không?

Rei Furuya, tay vẫn lăm lăm khẩu súng, từ từ tiến đến gần cậu.

Dan chỉ biết vội vã lùi từng bước, miệng vẫn không ngừng gọi "nii-san", cho đến khi hắn dồn cậu vào góc tường. Khuôn mặt đó, không còn là của người anh trai mà cậu thương yêu nữa. Rei Furuya đã biến thành một người hoàn toàn khác, khác đến mức cậu có chết cũng không bao giờ ngờ tới, càng không thể nào hiểu được. Có một khối đớn đau uất nghẹn trào dâng chắn ngang cổ họng khiến Dan không thể thốt lên được bất cứ tiếng kêu nào. Cậu lúc này đau đớn và sợ hãi đến cùng cực.

Có lẽ là cậu nhìn nhầm rồi chăng?

Dan tuyệt vọng tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng in hằn trên con ngươi màu biển trời chỉ là hình ảnh của hai cái xác lạnh lẽo nhuốm đầy máu.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cha mẹ cậu... Họ... Chết rồi ư? Cậu sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại họ sao? Chỉ vừa mới đây thôi mà...

Rei vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc. Hắn giữ chặt khẩu súng, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt cậu. Hai ánh mắt chạm lên nhau. Thời gian một lần nữa ngừng lại, mỗi giây trôi qua dài như hàng thế kỷ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chi bằng anh hãy nổ súng kết liễu em luôn đi...?

Ý nghĩ cay đắng không ngừng lướt qua trong đầu. Cậu hoàn toàn không ngờ, hoàn toàn không biết lý do tại sao anh trai lại biến thành một con thú khát máu như vậy. Nhưng thà rằng cứ ôm theo những ám ảnh ấy mà chết đi, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc phải chịu dày vò như thế này. Cậu đã mất hết tất cả rồi, không còn cha mẹ, không còn anh trai nữa. Cậu sẽ tiếp tục sống ra sao trong cái thế giới tàn nhẫn này đây?

Vậy thì chẳng thà ta cứ giết nó đi!

Còn chần chừ gì nữa? Mau chóng giết nó đi!

Trong màn nước mắt, một phút giây nào đó Dan chợt thấy đôi bàn tay Rei khẽ run rẩy, giống như hắn đang phải chịu đựng một sự giằng xé nội tâm ghê gớm. Em trai hắn còn quá nhỏ. Cậu bé chẳng có tội tình gì cả. Muốn trách, hãy trách những kẻ đã đẩy cả hai vào một bi kịch không có lối thoát như thế này. Tự hắn đã bán mình cho ác quỷ, chỉ để giữ cho người em trai mà hắn yêu thương nhất trên đời được bình yên sống sót. Thế nhưng hắn đâu có ngờ rằng ác quỷ mà hắn thoả hiệp lại là kẻ phản bội lật lọng cỡ nào. Nếu như hắn dốc hết tim gan và cả mạng sống của bản thân mà vẫn không thể cứu em, vậy thì chi bằng hãy chấm dứt hết luôn đi?

Còn có cách nào khác ngoài cái chết có thể cứu rỗi cuộc đời người em trai ruột thịt duy nhất của hắn nữa?

Rei Furuya tiến sát đến trước mặt em trai, áp nòng súng vào trán cậu. Họng súng bỏng rát in hằn lên trán Dan một vệt bỏng tròn đỏ, đau buốt đến tận xương. Nhưng cậu không còn sức để hét lên nữa, cứ nhắm mắt phó mặc cho d.a thịt mình bị thiêu đốt. Cứ vậy đi, rồi cậu sẽ được gặp cha mẹ sớm thôi, sẽ không phải chịu khổ đau dày vò như bây giờ nữa. Tất cả sẽ nhanh chóng trôi qua như một cơn ác mộng. Hoặc là... Giá như đây đúng là ác mộng, chỉ cần có ai đó đánh thức cậu dậy, là mọi chuyện lại trở về bình yên như lúc ban đầu. Anh trai cậu vẫn là người mà cậu hết mực yêu thương, không phải kẻ sát nhân, không biết cầm trên tay thứ vũ khí có thể tước đoạt sinh mạng con người. Cha mẹ cậu cũng không nằm bất động ở đằng kia... Có thể lắm chứ!

Rei nhướn chân mày lên, ánh mắt dã thú như muốn xoáy vào tận tâm can để nghiền nát mọi hi vọng cuối cùng của em trai. Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo:

"Hãy nhớ lấy này Dan Furuya. Anh trai mày chính là thủ phạm giết chết cha mẹ. Chính tao đã gây mê họ, rồi lôi họ đến đây, tặng cho mỗi người một viên đạn."

Như có một bàn tay nào đó bóp nghẹt lấy trái tim mình, Dan đau đớn nhận ra đây chính là sự thật, một sự thật tàn nhẫn mà cậu không bao giờ dám tin. Đột nhiên cậu thấy căm hận anh trai khủng khiếp. Cậu đã từng nghĩ rằng hắn luôn yêu thương và chở che cho cậu, là chỗ dựa vững chắc nhất trên đời này. Vậy mà bây giờ...

"Tha mạng cho mày, là vì tao không muốn mình thêm bẩn tay. Cứ sống trong cay đắng hận thù đi, bao giờ đủ khả năng giết được thằng anh này thì cứ đến tìm tao."

Từng lời nói như từng mảnh đạn xuyên qua tim, Dan thấy tất cả đã tan vỡ thật rồi. Giờ trước mặt cậu chỉ còn những đổ nát hoang tàn của một quá khứ đã từng hạnh phúc. Vậy là cậu sẽ ôm mối hận thù này để sống tiếp những tháng năm còn lại, sống để đối mặt với kẻ mà cậu đã từng thương yêu như chính sinh mạng mình hay sao?

Rei buông thõng cánh tay cầm súng, quay mặt bước về phía cửa, rời khỏi nơi hắn đã từng dựng xây những kỷ niệm êm đềm lẫn khổ đau. Bước chân hắn như chùn lại khi âm thanh thân thuộc cuối cùng cất lên phía sau lưng đầy thảm thiết:

"Anh ơi! Làm ơn cho em biết tại sao..."

Cái bóng bé nhỏ trong ngôi nhà lết đến bên xác cha mẹ, bất lực nhìn cái bóng cô độc kia bước đi xa dần qua làn nước mắt. Tất cả, định mệnh đã an bài rồi. Cuộc đời cả hai từ đây chìm trong một thế giới đầy hận thù và dằn vặt.

Ngoài kia mưa đã tạnh tự bao giờ, làn hơi nước mát lạnh vấn vít trên từng phiến lá, nhỏ những giọt long lanh xuống nền đất ẩm ướt. Dường như đâu đó cũng có một giọt mặn chát xót xa cuối cùng vừa rơi. Bầu trời tím thẫm lấp lánh vài vì sao nhỏ. Thiên nhiên thay đổi thật chóng vánh. Vừa mới mưa trắng xóa cả đất trời, giờ lại dịu nhẹ êm đềm như muôn đời vẫn vậy.

Cuộc đời cũng xoay vần như thế thôi.

Vừa ôm ấp hạnh phúc trong tay, xoay một vòng là tất cả trở thành cát bụi. Những mảnh yêu thương vỡ vụn biến thành những chiếc gai nhọn hoắt, mỗi lần cúi nhặt là một lần đớn đau.

Bầu trời rạng xanh dưới ánh sao đêm, nhưng trước mặt Dan Furuya vẫn chỉ là cánh cửa mở toang và một màn đêm tăm tối mịt mù. Cô độc và sợ hãi. Một cú sốc quá lớn khiến cậu ngất lịm đi bên thi hài cha mẹ, chìm vào những cơn mơ.

Cậu nào đâu biết rằng, kể từ giây phút này trở đi, ác mộng của cậu mới chỉ bắt đầu mà thôi.

.

.

.



 
Banner chapter 2.jpeg

(Đôi lời của tác giả):

- Fic này viết về tình anh em cảm lạnh, couple chính thì sẽ là ReiHiro, ShinDan (hình như những người luôn bị gán làm bot thì rơi vào tay toy lại trở thành top hết lượt =)) Ở đây không có côn trùng nha... Nếu muốn đọc côn trùng thì chờ sau này toy viết fic khác được không =))


CHƯƠNG 2: NHÂN SINH NHƯ GIẤC MỘNG DÀI

Buổi sớm mùa hạ trong veo như những hoài niệm thuở ban đầu.

Từ căn phòng của Dan lúc này, nhìn ra bên ngoài cửa sổ có thể thấy được những tia nắng đầu tiên đang lấp lánh phía khu rừng xa xa. Một cơn gió nhẹ xua tan màn sương mờ nhạt, lay lay những tán phong dày rồi tan vào từng kẽ lá. Hơi thở của đất trời ngân lên những âm thanh êm ái vui tai.

Trong cái nắng hạ lung linh, khu rừng xanh mướt ánh lên một sắc màu dịu mát, dang tay giữ lại những gió bụi mịt mờ của chốn nhân gian. Một con đường đất nho nhỏ uốn lượn dẫn vào rừng, mang theo những giấc mơ đẹp đẽ đi xa dần rồi vụt tan khỏi tầm tay người ở lại.

Có thứ gì đó từ hư vô nhói lên khiến lòng đau quặn thắt.

Dan Furuya ngồi lặng lẽ trong một góc phòng, đôi mắt xanh biếc màu đại dương hướng về những sợi nắng vàng ươm như mật ngọt đang rót xuống bờ vai bé nhỏ. Cậu khẽ co người lại, nhích sâu hơn vào góc tối, sợ rằng ánh sáng có thể làm tan chảy cả cơ thể đang lạnh giá của mình. Chút thẫn thờ vương trên làn da xanh xao nhợt nhạt. Cậu bồi hồi nhìn thật lâu về phía khoảng rừng xa, nơi đã in hằn những sắc màu quá khứ. Nơi ấy cứ luôn nhắc nhở cậu nhớ về một chuỗi kỷ niệm đã bị vùi sâu trong bạt ngàn cát sỏi của cuộc đời. Ở đó, cậu đã từng biết đến niềm vui, đã từng biết hình dung ra hạnh phúc.

Đã từng...

Nghĩa là, đã chấm dứt thật rồi.

Dan cứ ngồi lặng thinh như thế, dẫu biết rằng trái đất vẫn đang quay và dòng đời không ngừng chảy, nhưng chỉ trong chớp mắt biến cố cuộc đời xoay vần như áng mây thay hình đổi dạng khiến cậu bị choáng váng rất nặng nề. Chiếc lá khi lìa cành còn có những phút giây buông mình xoay nhẹ trong gió sương, còn gia đình cậu nát tan mà không có một lời báo trước. Cơn mưa ngày hạ không có giông sét ập xuống thật bất ngờ khiến cho người ta rét run. Cậu như một chú chim non ôm vết thương mà nhốt mình trong chiếc lồng tăm tối.

Dan tự dặn lòng rằng chỉ cho phép bản thân mình được yếu đuối một giây phút này nữa thôi, rồi cậu sẽ bước ra và đối mặt với lời hứa nghiệt ngã ấy...

Lời hứa sẽ tự tay kết liễu kẻ mà mình đã từng hết mực yêu thương...

Có tiếng bước chân nhè nhẹ đang đến rất gần. Dan lặng lẽ xoay mặt vào bức tường lạnh màu tro xám, cốt để không phải đối mặt với người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp đang ngồi xuống bên cạnh mình. Cứ đều đặn mỗi ngày, bà ấy lại mang thức ăn tới đây, và cũng giống như cậu, lặng thinh không nói một lời nào.

Ánh nắng ban mai rọi lên khuôn mặt trẻ trung của bà một vệt sáng mong manh, đôi mắt thẳm sâu như ẩn chứa mênh mang tâm sự. Người phụ nữ này toát lên một vẻ vừa hào nhoáng vừa bí ẩn, nhưng có một chút gì đó, đối với Dan, dường như là quen thuộc. Cậu không nhớ đã từng gặp bà ở đâu. Có lẽ những người xung quanh cậu, trừ anh trai, đều đã từng cho cậu một cảm giác mơ hồ như thế. Cả cha mẹ lẫn những đối tác làm ăn, hay nhóm người mặc đồ đen thường xuyên kính cẩn xuất hiện, nói năng nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu trong những đêm tối mịt mờ, họ giống nhau đến kỳ lạ.

Khẽ vén những lọn tóc phơ phất bên tai thật gọn ghẽ, người phụ nữ quay sang nhìn cậu, lần đầu tiên bà cất giọng:

"Dan Furuya, cháu vẫn chưa chịu hợp tác với cảnh sát sao?"

À, thì ra lại là chuyện đó nữa.

Cậu cay đắng nhếch môi cười. Người ta cứ hay nhìn cậu bằng ánh mắt hoài nghi mỗi lần cậu trả lời "không biết". Đứa bé dù có ngủ say đến mức nào, khi nghe hai tiếng súng chát chúa xé toạc màn đêm cũng phải giật mình thức dậy. Đứa bé dù hoảng sợ đến mức nào, cũng phải loáng thoáng nhìn ra hình dáng kẻ thủ ác trước khi hắn mất hút trong màn đêm u tối. Vậy mà cậu nhóc này chỉ thẫn thờ lắc đầu khe khẽ.

Nhân chứng sống duy nhất không thể cung cấp bất cứ thông tin nào. Vụ án hoàn toàn đi vào bế tắc.

Lúc ban đầu, ai cũng nghĩ là cậu quá sốc trước biến cố thảm khốc xảy đến với gia đình. Nhưng họ chỉ là những kẻ ngoài cuộc. Họ làm sao có thể hiểu được? Họ chẳng hiểu gì cả!

Người phụ nữ này cũng thế. Tất cả mọi người đều như thế.

Cuộc chiến này, chỉ có cậu và hắn mà thôi.

Không ai được phép xen vào.

Người phụ nữ vẫn chăm chú nhìn cậu với ánh mắt dò xét, bà nhẹ nhàng nói: "Cháu không muốn biết hung thủ là ai sao?"

"Vậy còn cô là ai?"

Dan đáp trả bằng một câu hỏi ngược lại. Giọng cậu lạc hẳn đi vì cổ họng khô và đau rát. Mấy ngày nay, ngoài những đêm dài khóc ướt cả chiếc gối mềm, cậu hầu như không nói một lời nào.

"À, chuyện đó..." Người phụ nữ khẽ bật cười: "Tên cô là Yukiko Kudo, là một người bạn của cha mẹ cháu."

Lần đầu tiên Dan Furuya quay mặt lại đối diện với người phụ nữ ấy. Bà giật mình thảng thốt khi ánh mắt của họ chạm nhau, đó hoàn toàn không phải là ánh mắt mà một thiếu niên mười bốn tuổi nên có. Cậu chậm rãi nhả ra từng chữ: "Nói dối!"

Không để bà Yukiko ngạc nhiên quá lâu, Dan nói tiếp bằng một giọng thì thầm nhẹ như gió thoảng:

"Cha mẹ tôi không có bạn bè."

Gương mặt Yukiko thoáng đanh lại. Bà khẽ nhíu mày, giống như một con mèo đang ăn vụng bị người ta phát hiện. Căn phòng bỗng chốc tối sầm như chưa từng đón nắng.

Tất cả tiếp tục rơi vào im lặng. Cả hai lại chìm trong thế giới nội tâm của riêng mình.

Phải rồi, Yukiko cay đắng nghĩ, chúng ta không phải là bạn bè.

Nhưng mà có thể coi tôi là bạn, chỉ lần này thôi, có được không?

Yukiko hít một hơi thật dài, bà nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn luôn ầng ậng nước của cậu bé, nói nhỏ: "Cháu có đang bao che cho hung thủ không?"

Dan cứng người khi nghe câu hỏi này. Cậu ép mình phải dằn xuống bao sầu khổ bất hạnh đang cuồn cuộn trong lòng để bật ra một tiếng: "Không!"

"Nói dối!" Bà Yukiko mỉm cười dịu dàng: "Vậy anh trai Rei Furuya của cháu đâu rồi?"

Dan thấy tim mình nhói lên lần nữa. Vết bỏng trên trán đau nhức một cách lạ thường. Siết chặt nắm đấm để người bên cạnh không thể thấy được bộ dạng khổ sở của mình lúc này, cậu cố lấy giọng bình thản:

"Chết rồi."

Thật khó chịu là mỗi lần nhắc đến cái tên ấy, cậu lại thấy lồng ngực mình tức nghẹn. Có một khối uất ức dâng lên mãnh liệt chỉ chực trào ra, không ngừng cấu xé ruột gan cậu. Dường như mảnh đạn để lại đã găm thẳng vào tim, mãi mãi không thể nào lấy ra được. Phải chăng đã yêu thương hắn quá nhiều, tin tưởng hắn quá lâu, để đến khi hắn quay gót ra đi, bỏ lại cậu một mình giữa những hoang tàn đổ nát, Dan mới nhận ra mình khát khao được kết liễu hắn như thế nào. Cái thế giới này vốn dĩ là đem thù hận để lấp đầy thù hận, đem đau thương để đáp trả đau thương. Cho dù phải tự hành hạ bản thân đến cùng cực, cậu vẫn muốn tự tay mình trả lại cho Rei Furuya những gì tàn nhẫn nhất mà hắn đã tặng cho cậu hôm nay.

Bên cạnh Dan, bà Yukiko lại quay về với vẻ trầm tư hiện hữu, để tâm trí mình chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang. Có những thứ không cần phải nói lên thành lời, bà vẫn có thể hiểu được. Số phận của cha mẹ thằng bé, và cả hai đứa con trai khốn khổ, phải chăng là định mệnh đã sắp đặt? Cả cuộc đời chúng đã được định sẵn là sẽ mãi mãi quay cuồng trong vòng xoáy của toan tính và đau thương, cứ luôn miệt mài tranh đấu để tìm ra lối thoát mà không hề hay biết mình vẫn đang quanh quẩn ở chân tường. Có lẽ bà biết bây giờ mình nên làm gì, vì mối duyên ở kiếp này với hai con người đã vĩnh viễn yên nghỉ dưới lớp đất sỏi ngàn đời kia.

Vậy thì, cậu nhóc bé nhỏ ạ, hãy ôm lấy mối hận thù này mà sống tiếp những tháng năm dài phía trước. Thời gian sẽ nuôi nấng những đau thương ấy lớn dần lên rồi cháy bùng như ngọn lửa, nung nấu trái tim cậu thành sắt đá. Cậu không thể yếu đuối nữa, kể cả khi không có hắn ở bên, kể cả khi cậu hoàn toàn cô độc trong thế giới này. Một mình cậu vẫn có thể làm được mà, đúng không?

Đương nhiên là được!

Cậu đã sống suốt mười bốn năm cuộc đời mà chẳng hề được vòng tay cha mẹ vỗ về ôm ấp.

Bây giờ cậu vẫn sẽ sống tiếp dù không có anh trai ở bên.

Cho dù xung quanh cậu, chỉ có cô đơn và bóng tối bao trùm.

Dan lặng lẽ tựa đầu vào tường, đưa tâm hồn mình vào một giấc ngủ thật sâu. Thời gian cứ chậm chạp lướt đi, nhân sinh như giấc mộng dài, chỉ có lòng người là dễ đổi thay.

Thấm thoắt đã hai năm trôi qua kể từ cái đêm gió mưa đầy nghiệt ngã. Căn biệt thự trên đèo Raiha vẫn sừng sững cô độc giữa những lau sậy và cỏ dại um tùm. Vầng ánh dương vẫn đều đặn thắp lên ở phía khu rừng xa xa. Những hàng cây non trước cổng giờ đã vút cao hơn cả thân người, lao xao và lắc lư nhịp nhàng khi có gió. Những mảng tường trơn nhẵn trước kia đã ngả sang một màu rêu phong cổ kính, đâu đó trong những góc khuất có cả mạng nhện giăng đầy. Lớp bụi mù của thời gian phủ lên căn nhà một sắc màu u ám, như muốn che đậy cái quá khứ khủng khiếp và bi thương đã từng cuốn trôi hạnh phúc của một gia đình.

Bên trong căn phòng nhỏ có hai cánh cửa sổ mở toang hướng về phía đại ngàn xanh thẳm, cậu nhóc bé nhỏ ngày nào vẫn đang vật vã chìm trong những giấc mơ. So với hai năm về trước, Dan Furuya bây giờ lớn lên nhiều, đã là một cậu thiếu niên mười sáu tuổi rồi, nhưng diện mạo tựa hồ như không hề thay đổi. Vẫn mái tóc vàng lòa xòa che đi vết bỏng ở trán, vẫn rèm mi dài cong vút và chiếc mũi cao. Có điều, cậu đã không còn là đứa bé mít ướt ngây thơ của ngày xưa nữa.

"Cạch...!"

Một tiếng động nhỏ phát ra cũng có thể khiến Dan choàng tỉnh, gương mặt nhễ nhại mồ hôi. Cậu thất thần chụp lấy con dao để ở dưới gối rồi chạy vội ra phòng khách.

Khoan đã nào, cậu vẫn chưa phân biệt được giữa giấc mơ và hiện thực sao?

Từ bao giờ cậu lại có ác cảm với những âm thanh phát ra từ phòng khách như thế này kia chứ?

Dan chống tay vào tường, lặng lẽ thở ra một ngụm khí lạnh khi thấy bà Yukiko đang đứng cười rạng rỡ ngay trước mặt mình, tay xách theo một bịch thức ăn.

"Chào buổi sáng cậu bé!" Vừa nói, Yukiko vừa nhanh nhẹn bày thức ăn ra bàn: "Cô định mang đồ ăn tới rồi sẽ đi ngay, không ngờ lại làm cháu thức giấc. Hôm nay trời đẹp nhỉ!"

Dan giật mình nhìn ra ngoài kia, thấy nắng đã bắt đầu lung linh trên những bậc thềm. Con đường lát đá trước cửa biệt thự từ lúc nào đã phủ một lớp lá rơi mang gam màu ấm áp. Thật bất ngờ! Mùa thu đã sang tự bao giờ mà cậu lại chẳng hề hay biết?

Cậu quay sang bà Yukiko, giấu vội con dao sắc nhọn đang lăm lăm trên tay mình, kiệm lời mà lên tiếng: "...cảm ơn cô."

"Dan à..." Dường như vẻ tái mét và những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt cậu đã khiến bà chú ý: "Cháu lại gặp ác mộng đúng không? Cháu đã biết cô có chìa khóa riêng rồi thì còn sợ ai mà lại hốt hoảng như vậy?"

Dan cúi đầu xuống, khẽ giọng lẩm bẩm: "Không có gì đâu ạ..."

Nhìn dáng vẻ cô độc của cậu thiếu niên, Yukiko cảm thấy vô cùng xót xa. Bà ôn hoà ướm lời: "Cô vẫn mong cháu suy nghĩ lại... chuyện dọn đến sống ở nhà cô."

Dan lặng người đi một lúc. Hai năm trước, bà Yukiko đã đề nghị cậu dọn đến sống ở căn nhà giữa thủ đô Tokyo hoa lệ của bà, vừa để tiện bề chăm sóc cậu, vừa có người bầu bạn với đứa con trai của mình. Nhưng cậu đã từ chối.

Cậu nhất quyết ở lại một mình giữa căn nhà này - nơi chốn đã từng xảy ra những ám ảnh không thể nào phai mờ được.

Đôi lúc cậu thấy bản thân mình thật khó hiểu. Nhưng thà rằng cứ mãi mãi nhốt mình trong cay đắng hận thù để quen dần với nỗi cô đơn sâu kín, còn hơn là cố gắng quên đi quá khứ rồi lại nhói đau mỗi khi kỷ niệm ùa về. Chỉ có ở đây, cậu mới có thể từng phút từng giây nhắc nhở bản thân đừng bao giờ ngưng nghĩ về con người ấy...

"Bao giờ đủ khả năng giết được thằng anh này thì hãy đến tìm tao."

Những tháng ngày qua, em đã không ngừng cố gắng, anh trai ạ. Rồi em sẽ đến tìm anh sớm thôi...

Vì lời hứa với anh, em chấp nhận giang tay ôm hết những muộn phiền và đau khổ, từ chối mọi cơ hội để được tận hưởng dù chỉ là một phút giây hạnh phúc. Bởi vì em không cần đến thứ hạnh phúc giả dối đó, cũng không xứng đáng để được hưởng hạnh phúc. Cuộc đời em vốn dĩ chỉ là một chuỗi dài những mất mát và đau thương...

Kẻ luôn nung nấu ý định báo thù thì chỉ có thể một mình độc bước.

Cái không khí ngột ngạt của cuộc trò chuyện khiến bà Yukiko khó xử. Tình huống như vậy luôn luôn xảy ra những lúc bà cố gắng giao tiếp với Dan Furuya. Nhưng Yukiko biết một người có lẽ sẽ giúp bà thuyết phục được cậu bé cố chấp này...

"Lát nữa cháu có muốn cùng Shinichi đi học không? Cô có đậu sẵn xe ở ngoài đấy."

"Hôm nay cháu sẽ tự đến trường ạ, cảm ơn cô." Dan lơ đãng nói rồi quay gót vào phòng. Cậu không muốn gần gũi với bất cứ ai, không muốn trao lòng tin để rồi lại bị phản bội thêm một lần nữa. Liếc nhìn cảnh sắc mênh mang đầu thu ngoài cửa sổ, cậu chỉ thấy ảm đạm và thê lương.

Khu rừng xanh mướt ngày nào giờ đã cuộn người trong chiếc áo ấm màu đỏ cam khi trời đang dần se lạnh. Con đường nhỏ uốn lượn dẫn xuống đèo phủ một lớp lá vàng ươm, tiếng lá vụn vỡ lạo xạo theo từng nhịp chân bước. Làn hơi nồng nàn của buổi sớm mai vấn vít bên từng giác quan khiến Dan mơ hồ thấy lòng mình mơn man thư thái. Trên bầu trời trong xanh, vài vệt mây tinh khôi đang từ từ tan đi như những bông tuyết lơ lửng chẳng thể nào rơi xuống. Đứng ở đây, Dan tưởng chừng như mình gần bầu trời hơn một chút. Đâu đó trong những tán lá rực lửa còn loáng thoáng vài tiếng chim lao xao. Mùa thu đốt cháy cả cánh rừng nhưng vẫn luôn ngọt ngào đầy bí ẩn như thế.

Từ bao giờ, con đường này đã in đậm dấu chân anh?

Từ bao giờ, ở chính nơi đó lại chỉ còn mình em độc bước?

Dan thấy lòng mình theo dĩ vãng trôi về một nơi chốn rất xa xôi, nơi mà cậu mải miết tìm kiếm trong những đêm dài, nhưng rồi chợt nhận ra mình chẳng thể nào chạm được vào lần nữa. Tất cả yêu thương rơi rụng và úa tàn như cánh hoa hồng trong giá rét. Hoài niệm ngày xưa đến bây giờ đã phủ đầy một lớp cát bụi thời gian.

Con đường đến trường miên man đầy ký ức. Cậu ôm chặt cặp sách vào lòng, mắt lơ đãng nhìn về phía chân trời đang dát một màu nắng nhạt. Chân vẫn bước, nhưng lòng không ngừng nhắc lại một nỗi băn khoăn, chẳng biết cuộc đời mình đang trôi về hướng nào... Cái ngày đó, sớm muộn cũng sẽ đến thôi, nhưng sao cậu vẫn mơ hồ lo lắng, phải đối mặt thế nào với hắn đây?

"Dan Furuya!"

Tiếng gọi thân thuộc vang lên kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Giữa sân trường ngập nắng, một chàng thiếu niên có đôi mắt xanh biếc dịu dàng và mái tóc đen óng ả đang đứng vẫy tay với cậu, miệng cười tươi tắn.

Anh ấy là Shinichi Kudo – con trai của bà Yukiko, người duy nhất luôn âm thầm ở bên cậu trong những tháng ngày cậu gần như suy sụp nhất. Làm thế nào mà anh ấy luôn tươi cười được như thế nhỉ?

Bước chân của Dan khẽ chậm lại, cậu không muốn tiến thêm về phía anh. Bỗng tim cậu chợt thót lên một nhịp khi thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Một quả bóng đi lạc từ sân thể thao gần đó đang xé gió phóng vun vút về phía Shinichi với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Chàng thiếu niên mải vẫy tay với Dan mà không hề hay biết hiểm họa đang rơi xuống đầu mỗi lúc một gần.

"Shinichi, tránh ra!"

Dan hét và lao như bay tới. Đáng kiếp thật!

Nhưng cậu quá chậm. Trong lúc Shinichi chỉ kịp ngước đầu lên nhìn thì "Bịch..." - quả bóng đã được ai đó đá văng ra, vừa lúc Dan nhào tới ôm gọn Shinichi trong tay.

Một người đàn ông dong dỏng cao lẹ làng thu chân về, môi nở nụ cười thân thiện: "Kudo à, em không sao chứ?"

Dan Furuya mặt hơi biến sắc, trực giác của cậu như đang gióng lên một hồi chuông cảnh báo. Cậu chậm chạp gỡ tay mình khỏi Shinichi, đôi mắt vẫn xoáy sâu vào khuôn mặt của người đàn ông kia.

"Dạ em không sao, cám ơn thầy ạ." Shinichi thoáng phản ứng, cười trả lời rồi quay sang Dan, khẽ nhắc: "Dan, đây là thầy Shuichi Akai, giáo viên dạy môn giáo dục thể chất mới của lớp ta đó."

Dan đứng chôn chân xuống đất, ngỡ ngàng nhìn vào đôi mắt màu xanh táo dị thường của người thầy giáo trẻ tuổi kia. Nụ cười đó, ánh mắt đó toát ra một cảm giác quen thuộc lạ kỳ mà cậu không tài nào nhớ nổi. Một nỗi bất an mơ hồ ập đến xâm chiếm tâm trí cậu. Tại sao trực giác lại mách bảo cậu phải đề phòng trước một người mới gặp lần đầu như thế này?

Akai cũng nhìn cậu bằng một vẻ chăm chú lạ lùng.

Đây là thiếu gia Dan Furuya sao?

Là người sau này sẽ dẫm lên xác của anh trai để kế thừa đế chế Furuya đấy ư?


.

.

.



 
tempImageTV25kl.jpg

(Đôi lời của tác giả):

- Ban đầu dự định mỗi tuần một chương, nhưng mà bỗng dưng toy lại dính phải một vài vấn đề về tâm linh =)) Vừa không thể drop fic lại còn phải hoàn thành cho thật nhanh, vì vậy toy quyết định đẩy mạnh tiến độ, hi vọng end fic trong vòng 3 tháng. Xin hãy chịu đựng toy 3 tháng nữa thôi, để cho toy được điên hết cơn này... (rồi có thể lại điên sang cơn khác =))


CHƯƠNG 3: THANH XUÂN CHỈ ĐẾN MỘT LẦN

Bầu trời mùa thu dịu dàng uốn lượn như một dải lụa mịn màng, thấp thoáng điểm xuyết là những ánh mây dập dềnh nghiêng ngả. Làn gió heo may nối tiếp nhau xoay vần trong không trung rồi khẽ khàng mơn man lay động cành lá, âu yếm vuốt ve từng nhành cây ngọn cỏ. Nắng mùa thu trong trẻo và thanh khiết, dùng hết sự ấm áp vốn có để xua đi cái lạnh đầu ngày, nhưng vẫn không đủ sức làm tan chảy hoang vắng và tịch liêu vẫn luôn ẩn sâu trong tiềm thức của nhân loại.

Trên sân cỏ xanh mướt vẫn còn long lanh ánh sương mai, là những chàng trai bừng bừng nhiệt huyết đang quay cuồng say mê với một trận thi đấu. Tiếng cười nói rộn ràng, tiếng hô hào gọi nhau, tiếng vun vút của quả bóng tròn không ngừng được chuyền qua những đôi chân dẻo dai, tất cả hoà quyện lại thành một trận cầu cuồng nhiệt cháy bỏng. Những chàng trai đang trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, hồn nhiên và vô tư, không có h.am m.uốn gì khác ngoài khát khao thể hiện bản thân mình. Họ hăng say như thể bóng đá không chỉ là một môn thể thao, mà chứa đựng trong đó là cả một thế giới.

Nổi bật trong đám đông hỗn loạn và đầy kích động ấy là một tiền đạo trẻ tuổi. Dáng người anh dong dỏng cao, mái tóc đen nhánh loà xoà trên vầng trán rộng, đôi mắt xanh biếc rừng rực khí phách. Anh di chuyển linh hoạt như hổ báo, không ngừng tìm kiếm khoảng trống và chờ đợi cơ hội.

Bỗng nhiên, từ một pha phối hợp ở giữa sân, bóng được chuyền đến chân anh cùng tiếng thét "Shinichi!" Ngay lập tức Shinichi xoay người, khống chế bóng gọn gàng rồi nhanh chóng lao đi. Anh lướt qua hậu vệ đối phương không tốn chút công sức, dùng kỹ thuật dẫn dắt bóng điêu luyện, mỗi bước chân đều nhịp nhàng uyển chuyển như vũ công. Khoảng cách giữa Shinichi và khung thành đối phương đang ở rất gần rồi.

Thế nhưng ít ai biết được, mục tiêu của Shinichi lại không phải là khung thành phía trước, mà chính là người thiếu niên đang thờ ơ đứng chắn giữa cầu môn.

Dan Furuya lơ đãng gảy gảy mũi chân, hoàn toàn không hề tập trung vào trận đấu. Cậu nhìn xuyên qua biển người mênh mang, ánh mắt trở nên mông lung mơ hồ. Nếu được, cậu chỉ muốn nằm dài trên thảm cỏ xanh mơn mởn dưới bóng một tán cây đại thụ rêu phong, một mình một cõi nhấm nháp sự tĩnh mịch cô liêu. Nhưng Dan Furuya hiện giờ vẫn chỉ là một cậu học trò mười sáu tuổi, phải đứng trên sân cỏ trong lớp học giáo dục thể chất, oằn mình chịu đựng sự giày vò đến khốn khổ của một con người không thuộc về nơi này. Vầng dương nhàn nhạt bao phủ quầng sáng lên người cậu, mái tóc vàng óng ả như ngọn nến cháy rực trong nắng sớm. Một tiếng lao vun vút xé gió bất chợt xộc tới, đánh thức trực giác vẫn luôn ẩn nấp rình rập như dã thú săn mồi của Dan Furuya.

Âm thanh trên sân cỏ ồn ã và hỗn loạn tựa con sóng bạc đầu.

Chàng tiền đạo với đôi mắt rực lửa đang nhanh chóng bật tốc độ. Anh linh hoạt rê bóng, không ngừng gạt bóng sang trái rồi sang phải, chẳng chút khó khăn đã lọt được vào vòng cấm địa. Giờ đây, trước mắt anh chỉ còn lại thủ môn đối phương đang chắn trước khung thành.

Thế giới xung quanh tưởng chừng nhoè đi như thước phim quay chậm, hình ảnh duy nhất còn đọng lại là hai con người đang đứng đối diện nhau.

Dan Furuya nhấc mí mắt lên, trên con ngươi phẳng lặng chỉ in đậm duy nhất hình bóng Shinichi. Cậu thấy mũi giày anh lướt nhẹ, cổ chân anh linh hoạt, thực hiện một hai động tác giả, sau đó bùng nổ tốc độ lần cuối. Cú vung chân sắc lẻm như xé toạc không gian. Quỹ đạo bóng cong nhẹ một đường rồi hướng thẳng về góc cao của khung thành.

Mọi chuyển động và âm thanh bỗng chốc lặng đi trong tiềm thức của Dan Furuya. Trực giác mạnh mẽ và phản xạ phi thường khiến cậu bứt ra khỏi mặt cỏ như chiếc lò xo đã được nén kỹ. Cậu bay người hết tầm, đầu ngón tay vươn ra chạm vào bóng. Một tiếng "Bốp" khô khốc vang lên. Trái bóng đổi hướng và lăn dài ra khỏi cầu môn trong sự ngỡ ngàng và vỡ oà của mọi người.

Shinichi đứng đó, lồng ngực phập phồng, mồ hôi ròng ròng chảy xuôi xuống cằm, anh nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi. Đôi mắt anh lúc này chỉ chăm chú dõi theo cậu thiếu niên tóc vàng đang uể oải nhấc mình đứng dậy. Lông mày Dan khẽ nhíu lại, cảm giác tê bại ở đầu ngón tay vẫn chưa kịp tan hết. Luồng adrenaline rần rần chảy trong huyết quản khiến cậu tỉnh táo hơn. Đồng đội của cậu đang từ khắp chốn lao đến ôm chầm lấy cậu, thoả mãn và vui sướng tột độ. Chẳng mấy chốc Dan đã bị vùi lấp trong vòng tay của các chàng trai. Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, đội của cậu đã giành chiến thắng. Phải khó khăn lắm Dan mới dứt được mình ra khỏi sự va chạm đầy nhiệt huyết và cuồng loạn ấy. Cậu vất vả đi đến bên Shinichi.

Anh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, lặng lẽ chờ đợi cậu như trước nay vẫn vậy.

Dan dừng chân cách Shinichi một khoảng. Cậu chần chừ trong giây lát rồi mới mở miệng, thanh âm khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy: "...anh giận à?"

"Sao cơ?" Shinichi nhẹ giọng nói, đuôi mắt anh thấp thoáng nét cười tản mạn: "Đây đâu phải lần đầu cậu cản phá thành công cú sút của tôi? Tôi đã quá quen với việc này rồi Dan Furuya..."

Anh rất tự nhiên mà khoác tay lên vai Dan, dẫn cậu rời khỏi sân bóng: "Nghĩ tôi hẹp hòi đến thế kia à? Hóa ra tôi trong mắt cậu lại là một con người nông cạn như vậy đấy..."

Dan theo phản xạ định giơ tay lên vùng thoát khỏi thế kìm kẹp của anh, nhưng giơ tới một nửa lại vô lực buông thõng xuống. Cậu khẽ cúi đầu, hít thở sâu: "Tôi chưa từng nghĩ về anh như vậy..."

Shinichi rũ xuống hàng mi dài, khóe môi thấp thoáng nét cười rất khó nhận ra, cánh tay đang khoác trên vai Dan khẽ siết chặt hơn một chút: "Tôi vẫn luôn thắc mắc chuyện này. Làm thế nào mà cậu có thể giữ cầu môn sạch lưới như vậy hả Dan? Cả trận đấu cậu chỉ đứng thơ thẩn như mê sảng, cứ như thân xác cậu ở đây còn hồn cậu đã bay lên tận trên mây vậy..."

Anh thoáng nhìn qua Dan rồi tiếp tục nhận xét: "Ngoài mái tóc trước nay vẫn bù xù như thế thì chẳng có dấu hiệu gì cho thấy cậu vừa tham gia một trận bóng cuồng nhiệt cả. Thậm chí trên mặt cậu còn chẳng có lấy một giọt mồ hôi."

Con ngươi thăm thẳm màu trời của Dan không hề có chút cảm xúc nào. Cậu im lặng một lát rồi mới nói: "Anh ở trên sân bận rộn tranh cướp bóng đến vậy mà vẫn dành ra chút thời gian quý báu để chú ý đến tôi nhỉ?"

Một cơn gió thổi qua Shinichi và Dan, như có như không mà quấn quýt bên cả hai người. Sắc mặt Shinichi nghiêm túc nhìn cậu, anh nói không chút do dự: "Trong mắt tôi chỉ có cậu thôi, tôi không cần phải chú ý đến cái gì khác."

Dan Furuya đăm chiêu nhìn về phía trước, sau đó thong thả gỡ cánh tay mảnh khảnh vẫn luôn ôm lấy bả vai của mình ra. Cậu dừng chân lại đối diện với Shinichi, ánh mắt rất lạnh, mái tóc rối ngược sáng lất phất bay trong gió.

"Anh sẽ tự làm mình tổn thương đó Shinichi. Hai năm qua anh vẫn luôn quấn lấy tôi, đòi hỏi tình cảm và sự bầu bạn của tôi. Có thể lúc đầu anh tiếp cận tôi chỉ vì bà Yukiko mẹ anh yêu cầu anh làm thế, cũng có thể do anh thương hại tình cảnh của tôi chăng?"

"Bầu bạn với tôi thì sẽ phải trả giá đấy Shinichi. Tốt hơn hết là anh nên từ bỏ đi..."

Dan thu ánh mắt rồi xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại.

Sự tin tưởng đã từng tan vỡ sẽ để lại một vết thương không bao giờ lành. Cậu đã phải trải qua một sự phản bội không thể nào tưởng tượng được, nó giống như mảnh đạn găm thẳng vào trái tim, luôn luôn âm ỉ, luôn luôn rỉ máu. Kể từ khi đó, Dan Furuya đã xây một bức tường thành kiên cố xoay quanh trái tim mình, như một lằn ranh chẳng ai được phép bước vào. Cậu sẽ không trao cho bất kỳ người nào cơ hội để làm mình tổn thương thêm một lần nữa. Đúng vậy, tại sao lại phải mở lòng để đón nhận tình yêu của kẻ khác, để rồi cái mình nhận về chỉ là sầu khổ và đau thương?

Nỗi sợ hãi quá lớn, vết thương lòng quá sâu.

Trái tim Shinichi đập kịch liệt.

Từ lần đầu tiên gặp gỡ Dan Furuya vào hai năm trước, anh đã đem lòng cảm mến chàng thiếu niên này. Mái tóc vàng rối bù, đôi mắt xanh sầu thảm, nước da ngăm ngăm tái nhợt như không còn sức sống, khi đó cậu chỉ mới mười bốn tuổi, vừa trải qua biến cố kinh hoàng của gia đình. Kể từ giây phút tao ngộ định mệnh ấy Shinichi đã luôn âm thầm ở bên cậu, yêu thương chăm sóc cậu, mặc cho Dan luôn tìm cách cự tuyệt và tránh né.

Thời gian như dòng chảy vô hình xiết bao vội vã, thấm thoắt đã hai năm trôi qua. Những sụp đổ trong trái tim Dan Furuya vẫn không thể hàn gắn lại. Thế nhưng tình cảm của Shinichi dành cho cậu lại lớn dần lên theo thời gian, khắc sâu vào tâm trí anh, trở thành một phần của con người anh.

Bắt anh từ bỏ ư? Sẽ không dễ dàng đến vậy đâu...

Shinichi lặng im dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Dan Furuya. Ở cách đó không xa, một chiếc bóng bí ẩn cũng đang âm thầm quan sát hai người.

Dan Furuya biết mình đang bị theo dõi bởi một ai đó khác ngoài Shinichi. Trên sân bóng vừa rồi, người thầy dạy giáo dục thể chất của cậu luôn tỏ ra mải mê bận rộn. Y chỉ đạo chiến thuật, thỉnh thoảng buông vài lời nhận xét, lang thang ở đường biên như một giáo viên tận tâm với nghề. Nhưng cậu biết, tầm mắt của Shuichi Akai chưa từng rời khỏi cậu, toàn bộ sự chú ý của y vẫn luôn đặt lên cậu. Y giả bộ để đánh lừa mọi người, và gần như đã thành công dối gạt tất cả, ngoại trừ Dan. Y đang có mưu toan gì? Trực giác vô cùng chuẩn xác của Dan mách bảo con người này không hề đơn giản. Nhưng lạ lùng thay, cho dù hành động của y vô cùng mờ ám, cậu vẫn không hề cảm thấy bản thân bị uy hiếp.

Bởi vì cậu biết, nếu như y mang nguy hiểm đến cho cậu, vậy thì y cũng sẽ phải trả một cái giá tương xứng.

Khi ánh chiều tà bắt đầu buông xuống, vòm trời không còn trong trẻo mà vẩn đục như vệt máu loang trên nền đất lạnh. Những tia nắng cuối cùng trở nên yếu ớt, cố gắng níu giữ chút hơi ấm cuối ngày trước khi tan dần trong màn đêm u tối. Rừng cây như đang chuẩn bị chìm vào một giấc mơ đẹp đẽ. Dan Furuya thơ thẩn dạo bước trên con đường đất uốn lượn dẫn đến toà biệt thự toạ lạc phía đỉnh đèo xa xa. Con đường đất nhỏ chạy xuyên qua rừng, vốn dĩ thơ mộng trong ánh nắng ban mai, giờ đây lại mang một vẻ khác hẳn. Khi bóng chiều bắt đầu bao phủ, những tán lá xum xuê dày đặc, những thân cây sừng sững uy nghiêm, tất cả đan xen lẫn nhau tạo nên vô vàn chiếc bóng đổ dài mang hình thù kỳ dị.

Dường như chúng đang trầm tư suy nghĩ.

Dường như có thứ gì đó đang ẩn mình, rình rập nơi bóng tối ngày càng đặc kịt.

Dan Furuya không dừng chân lại, nhưng cậu di chuyển chậm rãi và cẩn trọng. Trong khung cảnh trầm mặc và không gian tĩnh mịch, cậu có thể cảm nhận được có một chiếc bóng đang áp sát mình càng lúc càng gần. Chiếc bóng rình mò như thể đang săn một con thú hoang. Dan khẽ nâng mí mắt, khuôn mặt cậu lạnh lẽo không chút cảm xúc, đôi chân dài và rắn rỏi thình lình bứt tốc lao vụt về phía trước, nhanh chóng tạo ra một khoảng cách với kẻ bám đuôi. th.ân thể cậu linh hoạt và nhanh nhẹn đến đáng kinh ngạc, thoăn thoắt luồn lách qua các thân cây. Thế nhưng kẻ truy đuổi vẫn không hề nao núng, y liên tục bám sát cậu, đùa giỡn với cậu như mèo vờn chuột.

Một thế trận giằng co đầy căng thẳng.

Đôi mắt Dan không ngừng quan sát. Bất chợt, cậu vươn dài cánh tay, những ngón tay mảnh khảnh bám chắc vào một cành cây sần sùi. Dan đu người lên thân cây, nhanh nhẹn và điêu luyện. Cậu nhanh chóng ẩn mình trong những tán lá rậm rạp, yên lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua, ánh nắng chiều tà ngày càng yếu ớt. Shuichi Akai chậm rãi bước đến gốc cây nơi Dan đang ẩn náu ở phía trên. Y lặng lẽ đứng đó như một con hổ đang rình mồi. Người thiếu niên ở trên cao, người thanh niên ở dưới đất, cả hai dường như đang thách thức, nhưng lại cũng như đang chơi đùa.

Cho đến khi Dan Furuya rút ra một con dao găm, lưỡi dao sắc lẻm loé sáng. Cậu thả mình rơi xuống từ trên không, sau đó lộn một vòng trên mặt đất, con dao trong tay vung một đường hiểm độc lên th.ân thể của Shuichi Akai. Y không hề bất ngờ, ngược lại còn nhanh nhẹn né tránh.

Hai bóng hình khi thì lồng vào nhau, lúc lại tách khỏi nhau, một trận giao chiến đầy kịch liệt.

Dan liên tiếp vung những đường dao như xé toạc không khí, nhắm đến những điểm yếu hiểm hóc nhất trên cơ thể đối phương, mỗi nhát dao đều mang theo sát ý và tàn bạo. Shuichi Akai không hề có vũ khí trong tay, chỉ dựa vào thân hình linh hoạt để né tránh. Y phòng thủ vô cùng kín kẽ, nhưng những đường dao sắc lẻm vẫn có cơ hội sượt qua quần áo tạo thành vô số vết rách nhỏ.

Người thiếu niên trẻ tuổi vẫn xông lên không chút do dự.

Khu rừng này là lãnh thổ của Dan Furuya, cậu quen thuộc đến từng thân cây, từng tảng đá, lợi dụng địa hình làm bàn đạp để tung người chém những nhát trí mạng. Nhưng cuộc chiến càng kéo dài thì cậu lại càng rơi vào thế yếu. Mỗi bước di chuyển của Shuichi Akai đều có tính toán, không chỉ để tránh đòn công kích của cậu mà còn để tìm kiếm cơ hội phản công.

Biết được khả năng cậu có thể đánh bại y không nhiều, Dan chỉ có thể dồn dập ra đòn như sấm sét. Bất chợt động tác tay của Akai nhanh chóng thay đổi, y uyển chuyển xoay cổ tay, gạt đi mũi dao đang lăm lăm chĩa vào mình.

Biểu cảm trên gương mặt Dan dừng lại một chút, hô hấp bỗng dưng trở nên rối loạn.

Y đã bắt được sơ hở của cậu.

Shuichi Akai đột ngột xuất hiện đằng sau lưng Dan, bàn tay cầm dao của cậu bị y khoá ngược ra sau, khiến thân người loạng choạng mất đà lao thẳng vào lồng ngực rắn chắc của y. Akai không chút lưu tình bẻ ngoặt cổ tay Dan khiến con dao trượt khỏi ngón tay rơi thẳng xuống đất. Y đá vào khoeo chân cậu bắt cậu phải quỳ xuống, hai cổ tay bị y bắt chéo sau lưng rồi nhấc lên cao.

Trận chiến kịch liệt giữa hai người cứ thế kết thúc, thắng bại đã rõ rồi.

Dan bị ép quỳ trên mặt đất rợp lá khô, hô hấp dồn dập. Cậu không cố giãy giụa, nét mặt cũng không lộ ra chút hốt hoảng sợ sệt nào. Mái tóc vàng tan tác rũ rượi, bám trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, vài lọn lơ thơ dính bết lên gò má ửng đỏ. Dưới lớp tóc rối bời ấy, ở ngay giữa vầng trán là một vết sẹo tròn xấu xí, đó là dấu ấn oán hận được khắc ghi bởi người mà cậu đã từng yêu thương nhất cuộc đời.

Một thoáng im lặng. Sau đó Dan chậm chạp ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm vào kẻ đang bắt giữ mình, ánh mắt trống rỗng vô hồn: "Rốt cuộc ông là ai? Ông muốn làm gì?"

Shuichi Akai từ tốn cúi xuống, y chăm chú chiêm ngưỡng chàng thiếu niên đang bị bàn tay rắn chắc như gọng kìm tóm chặt, thích thú hỏi lại: "Ai là người dạy em sử dụng dao thế?"

Dan khẽ chớp mắt, đôi mắt vốn màu biển trời xanh trong giờ đây lại tối hơn một chút: "...không ai cả."

"Thật vậy sao?" Shuichi Akai mỉm cười hài lòng: "Thế thì em rất có tố chất trở thành sát thủ đấy Dan Furuya."

Gương mặt Dan thoáng đông lại khi nghe đến hai chữ "sát thủ". Cậu cảm nhận được y đang nới lỏng vòng tay, ngay lập tức cơ thể cậu phát lực, vùng thoát khỏi tư thế bị bắt giữ. Những tia nắng cuối cùng le lói nơi đường chân trời, không gian trầm mặc một màu xanh xám ảm đạm. Dan lặng lẽ đứng đối diện với Akai, cậu lặp lại câu hỏi: "Ông là ai?"

Shuichi Akai thong thả đưa tay lên xoa cằm, một nửa khuôn mặt y đã chìm dần trong bóng tối: "Tôi là ai ư? Chẳng phải là giáo viên dạy môn giáo dục thể chất của em sao? Không cần phải đề phòng tôi đâu Dan Furuya, tôi là một người bạn của em."

"Có thể bây giờ thì chưa, nhưng sau này chúng ta sẽ rất thân với nhau đấy."

Dan mím chặt môi thành một đường, rất lâu sau mới lãnh đạm mở miệng, giọng nói nhuốm vẻ hoang dại và bất cần: "Tôi không có bạn bè."

Shuichi Akai ngay lập tức buông lời chế nhạo: "Tôi không nghĩ vậy đâu, hoặc đúng hơn là Shinichi Kudo không nghĩ thế. Hai người có vẻ gắn bó khăng khít với nhau đến vậy cơ mà. Em có biết cậu ta ngắm em đến lọt cả tròng mắt ra không? Trên sân bóng khi nãy tôi đã nhìn thấy hết rồi..."

"Rốt cuộc thì ông muốn gì?"

Dan lạnh lùng ngắt lời y. Gò má cậu thoáng ửng đỏ, không rõ là do kích động vì cuộc chiến ác liệt ban nãy, hay là vì một nguyên nhân nào khác nữa. Thời gian trôi qua, khu rừng càng lúc càng tối, tiếng lá xào xạc dưới chân khô khốc và giòn tan. Lúc này biểu cảm của Shuichi Akai rất khó nắm bắt. Một khoảng lặng dài trước khi giọng nói của y dội lại giữa tiếng gió rít gào:

"Tôi muốn trở thành thầy của em, Dan Furuya. Không phải là thầy dạy môn giáo dục thể chất, mà là thầy dạy sát thủ. Tôi muốn đào tạo em trở thành sát thủ giỏi nhất, để em có thể thực hiện khao khát mà em theo đuổi suốt cuộc đời."

"Khao khát được giết chết Rei Furuya."

Ánh hoàng hôn tắt hẳn, bóng tối bao trùm cả khu rừng.

Bánh xe định mệnh chậm chạp xoay vần...

.

.

.



 
Quay lại
Top Bottom