[Longfic] Lie

Secret love

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/2/2017
Bài viết
25
Author: Secret love

Genres: Sad, Romance

Độ dài: 20 chap

Summary:

Rào.............

Cơn mưa rào, trời âm u, tất cả đều phù hợp với một ngày buồn và ảm đạm. Trời mưa, ông trời đang khóc, họ cũng vậy - những người khóc thảm thiết vì sự ra đi của cô gái tóc màu nâu đỏ.

Những giọt mưa chảy trên tấm ảnh khắc trên bia mộ - tấm ảnh cũng đang khóc.

- Ai-chan! Tại sao cậu lại bỏ tớ một mình?!

- Ai-kun!! Cháu tôi!!!!!

Từng người, từng người một đều than khóc cho sự ra đi của cô. Tất cả đều là những lời trách móc đau khổ dành cho cô.

Trừ Conan - hay đúng hơn là Shinichi đã trở về hình dáng cũ vẫn cứ im lặng, đôi mắt nặng trĩu nhìn vào tấm ảnh ở bìa mộ.

Khóc, trách móc, than phiền thì có ích gì chứ!

Nên anh chọn cách im lặng mà nhìn...

Từ xa, một cô gái vận chiếc váy dài gần đến bàn chân màu đen, đội chiếc mũ vành đen che kín mặt và tóc nhưng cũng để lộ ra một phần của mái tóc nâu ánh đỏ, tay cầm chiếc ô màu đen...đang dõi theo họ từ xa, không thể thấy được cảm xúc của cô lúc này. Cô đặc biệt nhìn vào Shinichi.

Shinichi đang nhìn cô - trong tấm ảnh khắc ở bìa mộ.

Shiho đang nhìn anh - từ xa.

Cô vận trên mình toàn đồ màu đen, bởi lẽ, hoàn cảnh bây giờ rất thích hợp để cô mặc nó - bí ẩn và quyến rũ.

Trời vẫn đang mưa.......

Chàng trai khác có vẻ bằng tuổi Shinichi tiến tới Shiho, che cho cô một chiếc ô mang trong suốt, đưa lại chiếc ô của Shiho cho cô và nói nhỏ:

- Nee-san...chúng ta về thôi, em nhờ người nhập lại quốc tịch cho thân phận mới của chị rồi...

- Chờ chút nhé Generic yêu quý của chị, chỉ cần một chút thôi, chị sẽ quay lại mà... - Shiho đáp lại, đôi mắt vẫn dõi theo Shinichi.

Từng đoàn người nặng nề đi về, riêng Shinichi vẫn đứng im như một pho tượng, Ran thấy lạ, lại nói:

- Shinichi~~ Về thôi, cậu sẽ không có ô đâu, thích cảm à?

- Xin lỗi Ran...cậu về trước đi...- Shinichi trả lời, đứa chiếc ô của mình cho Ran - Câu giữ lấy cũng được.

Nhìn Shinichi như vậy, cô cũng không nỡ nói thêm gì, cứ để cho anh ở đây. Ran về, trong đầu trần ngập câu hỏi “Người đó quan trọng với cậu lắm sao?".

“Người đó quan trọng với chị lắm sao?"- Generic tự hỏi, không khác gì so với câu hỏi của Ran.

Bóng dáng của cô xa dần...rồi khuất đi...

Trời đổ mưa to hơn...!

Người Shinichi ướt nhẹp...!

Nhìn Shinichi như vậy mà lòng Shiho đau thắt...! Vội lấy chiếc ô ở người, mở ra và tiến tới Shinichi, Generic cũng chẳng buồn giữ lại...

- Cậu chàng, cần ô không? Người cậu ướt nhẹp rồi đấy! - Shiho che ô cho Shinichi và nói.

Giọng nói đưa anh trở về hiện thực là đây! Chất giọng rất giống Haibara của anh...!

Của anh?

Của anh sao...?

Đùa...!

- Cảm ơn...- Shinichi ngẩng đầu lên nhìn, rời đôi mắt khỏi tấm ảnh.

- Cũng mưa to rồi, cậu cầm chiếc ô này về đi.

- Còn cậu?

Rời chiếc tay ra khỏi ô, cô nói:

- Có người đợi tôi rồi. Nhanh về nào.

Shinichi cũng lẳng lặng đi về sau khi Generic đến bên Shiho. Cậu rời bìa mộ mà trong lòng tự hỏi “Cô ấy là ai?".

- Ta về thôi, Ameno Bara - Anh chàng Generic nói, nhưng làm anh của Shiho.

- Vâng...
.
.
.
.
.
“ Trời mưa to quá rồi, vào nhà Ran trú tạm cho tiện" - Shinichi thầm nhủ và đến nhà Ran.

Sau trận chiến với B.O, tất cả lại về trạng thái ban đầu. Shinichi chào ông Mori và ngồi vào ghế sofa, chờ mưa hết, bỗng có tiếng chuông cửa:

Kinggg conggg

Ran lại lết chân ra ngoài “Lại ai nữa?"

- Vâng. Mời vào.

Phía cánh cửa là một chàng trai 17 tuổi và cô bé đeo kính, tóc nâu đỏ 7 tuổi.

- Là cậu à. Honda-kun!

Gật đầu, Generic lại nhìn vào cô bé đeo kính đen:

- Bara-kun, chào mọi người đi.

Cô bé gật đầu ngoan ngoãn rồi nhìn vào mọi người.

- Vâng...! Chào mọi người ạ. Cháu là Ameno Bara, 7 tuổi.

...
Nụ cười của mọi người chợt tắt, họ chết lặng trước hình ảnh cô bé-trông cô rất giống Haibara Ai khi đeo kính, giống nhau như hai giọt nước.

- Mọi người sao vậy? - Bara giả ngơ hỏi

Cả 3 người : Kogoro, Shinichi, Ran đều muốn né tránh câu hỏi của cô. Ran lại hỏi câu hỏi khác, phá tan sự im lặng trong nhà:

- Bé là ai của Honda vậy?

- Hì. Chỉ là em họ thôi - Bara tự xoa đầu mình, cười nói.

Generic vào luôn vấn đề, không để Bara đợi lâu:

- À, cháu có chuyện muốn nhờ bác Mori ạ.

- Nhờ ta à, chuyện gì?

- Vì cháu có việc phải đến London mà cháu lại không thể mang Bara theo, họ hàng cháu đều ở đó nên bác có thể nhận nuôi cô bé một thời gian được không ạ? Tiền trả mỗi ngày là 100 ngàn yên.

- Hả???????!! 100 ngàn yên một ngày?! - Ran và Kogoro há hốc mồm.

- Tôi nuôi em ấy cũng được. Không cần tiền đâu. - Shinichi nói thẳng.

Lời tuyên bố của Shinichi khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Generic chấp nhận đứa Bara cho Shinichi nhận nuôi.
...
Ameno Bara là Miyano Shiho!
.
.
.
.
.
Shinichi dắt tay Bara về nhà mình sau khi trời tạnh mưa. Hai người bắt đầu trò chuyện:

- Em tên gì? Cô bé tóc nâu. - Shinichi hỏi.

- Biết rồi thì cần gì phải giới thiệu hả anh.

- Vậy...à

- Em biết không? Anh có một người bạn rất giống em đấy - Shinichi mở cổng nhà.

- Em cũng muốn nhìn thử cô ấy.

- Không cần đâu, chỉ cần em bỏ kính ra và nhìn trước gương, em sẽ thấy cô ấy như thế nào. Mặc dù hôm nay là ngày cô ấy mất.

- Vậy thôi, em không nhìn đâu. Hãi lắm anh à.

Shinichi nắm tay Bara rồi dẫn cô vào một căn phòng trống:

- Từ nay phòng này là của em, ta dọn dẹp nhé, phòng này lâu rồi không ai dùng...

- Vâng! - Bara nhìn vào căn phòng, mỉm cười.

“Xin lỗi cậu...Kudo-kun..."
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
|Phần 1: Kudo Shinichi và Ameno Bara|

_Chap 1: Bạn là ai?_

*Nhà Kudo*

Cốc cốc!

- Bara-kun! Dậy đi học thôi, hôm nay là ngày đầu tiên em đi học đấy!

Mỗi buổi sáng, Shinichi đều gọi Bara dậy như thường lệ...Bara luôn ngủ nhiều như vậy, nhất là khi chuyển đến nhà anh. Bây giờ, trông Shinichi đảm đang và chẳng khác gì một ông bố: nào là nấu ăn, quét dọn nhà cửa, giặt đồ, đưa Bara đi học...vân vân và mây mây...

Và anh bây giờ đã 25 tuổi, học xong đại học an ninh và được phía cơ quan An ninh Nhật Bản mời đến làm việc, tất nhiên ở đó anh đang làm đàn em của Furuya Rei.

Shinichi cũng mệt mỏi khi phải gỡ cửa rồi đứng đây ngân nga bài ca buổi sáng...đã đến lúc anh phá lệ, mở cửa phòng và dùng 'biện pháp mạnh'.

Mở toang cửa phòng, đập vào mắt anh là một thiên thần nhỏ, đẹp đến ngã quỵ. Shinichi tự đập đầu mình vào cánh cửa cho bớt cái suy nghĩ vẩn vơ len lói trong đầu. Anh tiến đến giường, lật tung chiếc chăn ra, hơi lạnh ùa vào khiến Bara thức giấc. Phải rồi, đây là mùa đông! Chợt, hành động đó khiến cô bực mình!...

- MỚI SÁNG SỚM RA ĐÃ NGHỊCH NHƯ THẾ RỒI HẢ?! ANH LỚN RỒI MÀ CÒN HƯ QUÁ ĐẤY!!!!!! - Bara tức, hét thẳng vào mặt Shinichi.

Khẽ buông một tiếng thở dài...Shinichi nói nhỏ nhẹ khác với cái hơi nóng phừng thực cháy kia:

- Thay đồ, ăn sáng, đi học...! Chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên em đến trường sao?

Bara liền xuống giường và làm theo những gì Shinichi bảo, đến lúc anh ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại và lấy quần áo, rồi tự thầm nhủ “Học. Học. Học! Miyano Shiho đây học xong từ đời nào rồi!!"

---1 tiếng sau---
Bara xuống phòng bếp, ngửi thấy mùi thơm phức, cô đã quen với cái hình ảnh anh tấp nập chuyện bếp núc...các thứ...

Vì cô đến đây được 7 năm rồi, chỉ để thực hiện cái lời nói dối mà anh đã làm thế với Ran, chỉ khác một điều...anh nghĩ Shiho chẳng thể trở lại còn Ran thì biết rằng anh sẽ trở lại...!

Anh thấy Bara bỏ 7 năm học của mình mà chẳng để làm gì, vì cô nói đến năm 14 tuổi cô mới phải đi học. Và bây giờ anh cho cô đến trường- một ngôi trường với cái tên thân thuộc với anh biết bao: Trường THCS Teitan, anh đưa cô vào lớp 3-B...nơi mà bọn nhóc phiền phức cũng ở đó.

Bara ăn vừa đủ khẩu phần bữa ăn của mình, thầm thán phục cái tài nấu ăn của chàng thám tử, anh ta nấu ăn cũng được đấy chứ...!
...
Rồi cô lại được anh đưa đến trường...

---Trường THCS Teitan (Lớp 3-B)---

- Nè Mitsuhiko-kun, Genta-kun! Hôm nay lớp mình có bạn mới chuyển đến đấy! - Ayumi vẫy tay với hai cậu bạn của mình.

- Cậu hóng ở phòng giáo viên à? - Mitsuhiko hỏi.

- Tất nhiên! - Ayumi đáp lại, nở nụ cười ranh mãnh.

- Chẳng lẽ mấy cậu định lôi cậu ấy vào nhóm à?- Genta vừa nhai nhồm nhoàm, vừa nói.

- Phải như thế thôi...nhóm mình từ khi Conan-kun và Haibara-san là người lớn thì chẳng còn là thành viên của nhóm mình rồi.

Nhắc đến Haibara, cả nhóm đều khựng lại, Mitsuhiko cũng đang cố gắng chú ý đến lời nói của mình...

- Mình xin lỗi...- Mitsuhiko nói, giọng nhỏ nhẹ.

- Không sao...! Chuyện qua lâu rồi, nhắc lại làm gì... - Ayumi cười nhẹ, mặc trong lòng còn rối.

30 phút trôi qua...đến giờ vào lớp, học sinh vội vã trở về chỗ ngồi của mình. Thầy giáo chủ nhiệm Kuro bước vào lớp và tiến lên bực giảng, cả tập thể đứng lên chào thầy...

- Mời các em ngồi. Hôm nay lớp ta có một bạn học sinh mới chuyển đến - Ông thầy từ tốn nói và quay đầu ra phía cánh cửa, nói - Mời em vào...
...

Bước vào lớp là một cô gái đeo kính, mái tóc màu nâu đỏ và khuôn mặt tươi cười...

Hình ảnh đó khiến Ayumi, Mitsuhiko, Genta gần như chết lặng...

“ Không thể nào??!"

“ Giống chị Haibara quá! Đùa sao?"

“ Giống hệt Haibara đeo kính! Ai vậy?"

Trong khi cả lớp đang ngước nhìn vẻ đẹp của Bara, cả nhóm thám tử này đều lấy làm lạ, ngạc nhiên.

Thầy giáo Kuro cầm viên phấn, viết tên nữ trò này lên trên bảng...

Ameno Bara

- Nào, Ameno-san, mời em giới thiệu...

- Vâng! Chào các bạn, tôi là Ameno Bara, mong mọi người giúp đỡ...!

“Ameno...Bara..." - Ayumi nhắm mắt, suy nghĩ...

Cả lớp vỗ tay chào đón người bạn mới...!
...
Giờ nghỉ giải lao, đội thám tử liền bắt chuyện với cô nàng đeo kính.

- Yo! Ameno-san, làm quen nhé! - Ayumi vỗ tay vào vai Bara.

Họ đưa Bara đến sân trường và nói chuyện, bắt đầu làm bạn với cô, câu cuối mà họ hỏi cô là:

- Bạn là ai?...

Là ai?

Là ai...?

Đáp lại cậu hỏi của họ, cô chỉ nói, âm điệu làm cho con người đi vào sâu thẳm...:

- Ameno Bara...! Là tớ...!
 
Chap 2: Em là ai?

Hôm nay là ngày giỗ của Miyano Shiho...

Shinichi còn nhớ như in cảnh tượng lúc đó: trời mưa to và chiếc ô của một người phụ nữ áo đen bí ẩn...

Shinichi cầm chiếc ô đó, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra rồi ngắm thật kỹ, chợt có chữ khắc trên tay cầm.

Miyano Shiho

Anh khựng lại ở dòng chữ đó, mặt biến sắc: vui, nửa ngờ, nửa bàng hoàng. Chắc chắn chiếc ô này là của Shiho! Cô ấy có lẽ là cô gái mặc áo đen ấy. Nhưng làm sao để xác nhận lại? Dấu vân tay cũng chẳng để lại vì anh nhớ cô ấy đeo găng tay. Rồi thì nhà của cô ấy, anh cũng chẳng biết.

Buồn rầu, chán nản nhưng lại mừng vì cô còn sống...anh đến quán càfê mang tên “Ame"

Anh gọi cho mình cốc càfê đen:

- Anh cần đường không? Thưa anh... - Một viên phục vụ quán nói.

- Không...

Chất giọng trầm đục, khàn đặc, vang lên trong khung cảnh tĩnh mịch, lạ thường, một khung cảnh u ám, tối tăm và lạnh lẽo...

Người phục vụ cứ việc đi, để người khách của mình lạc vào suy nghĩ...

Ame...

Ame là mưa...

Đám tang của cô vào đúng hôm trời mưa to...

Trời chợt đổ mưa...

Bây giờ, ngày giỗ của cô, trời vẫn mưa to như thế...

Cả cảm xúc của anh bây giờ cũng chẳng khác lúc đó là bao...!

Họ của Ameno Bara...cũng nói về mưa...

Tiếng piano của người phục vụ vang lên, Shinichi trộn lẫn tiếng piano đó vào những suy nghĩ vẩn vơ...

...Và khóc...
.
.
.
.
.
*Nhà Kudo*

Bara đang nằm im trong chiếc chăn ấm, thức giấc nhưng chẳng chịu ra khỏi giường vì Shinichi đi ra ngoài, ăn đồ ăn mà anh làm quen rồi nên lười ăn đồ ăn do chính mình nấu.

Cô nhìn lên cửa sổ và thấy trời đang mưa rất to, lại thầm mong tên Shinichi chết tiệt đó cầm ô...

Đoạn, cô nhìn vào tờ lịch, có một phần bút đỏ mà Shinichi đánh dấu, nét khoanh khiến cô biết tay Shinichi đang run lẩy bẩy.

Một dòng ghi chú nhỏ phía dưới...“Ame..."

Nhìn thật kỹ vào tờ lịch, cô nhận ra...

Hôm nay là ngày giỗ của cô...

Cô chỉ biết cười trừ...từ lúc quen với đội thám tử nhớ mới này, cô mãi mới xóa bỏ được cái suy nghĩ “Bara là Haibara" trong đầu các cô, cậu này. Nhưng còn anh, anh giỏi như vậy, vượt mặt anh là một chuyện khó...

Nhưng Shinichi chưa hề nghi ngờ...!

Vì thế nên...nói dối một chút cũng có sao đâu...

Một chút...Một chút nữa...!

Và nó sẽ thành lời nói dối đau đớn nhất...!!

____
Hàng xóm bây giờ của cô, là người bố nuôi lúc trước ấy, bây giờ đang lăn chiếc xe đến tiệm hoa, rồi đến nghĩa trang, nơi an nghỉ của người con gái ông qúy mến nhất.

Khi tiến sĩ đến đó, ông bắt gặp một chàng trai chạc tuổi Shinichi đang ngắm hình ảnh của người phục nữ trên bia mộ, đó cũng là hình ảnh của Shiho. Ngắm một lúc, anh ta đi về...

Agasa lấy làm lạ nhưng mộ vẫn chẳng có gì thay đổi nên cho qua chuyện...

Ông thắp nhang và từ biệt người con gái của mình...

____
Bara nghe tiếng chuông điện thoại reo rồi nhấc máy, một cú điện thoại từ Generic.

- Alo...

- Sao tự nhiên lạnh thế? Anh đến thăm em này... - Generic ở đầu dây bên kia tiếp lời, có vẻ hơi cụt hứng.

- Ai cho phép cậu xưng với tôi là anh, đúng hơn ra là tôi hơn cậu những 1 tuổi đấy. Vậy, có chuyện gì? Cậu em trời đánh...? - Bara hơi khó chịu trước cái kiểu nói chuyện của Generic.

- Kiểu là...về rồi đó, mấy năm không gặp...nên...

- Bỏ đi, trời đang mưa...

- Em có mấy bộ quần áo mua từ London đó, chị đến nhé, nếu không đến thì...

- Nhờ chuyển phát đưa cho tôi. Thôi, tôi mệt, cúp máy đây. - Bara nói và tắt máy.

- Chờ đã~~. - Generic chưa nói xong thì đã có một tiếng tút ngân dài...

Thất vọng, anh đành nhờ hộ chuyển phát vậy...
...
“Tên Kudo đáng ghét!!!! Sao hắn ta lâu về thế?!" - Bara bực bội, thầm nhủ và đáp chiếc điện thoại xuống gối...

Được một lúc lâu, mưa tạnh, Shinichi về nhà và nấu ăn sáng như mọi khi những tâm trạng không được vui. Thấy vậy, Bara cũng chẳng buồn hỏi anh làm gì...

Chỉ có trong lòng cô một câu hỏi...

“Anh buồn vì chuyện gì vậy...?".

Nấu ăn xong, Shinichi nhìn đồng hồ, bây giờ là 8h 50', anh lết từng bước chân nặng nề lên phòng và thay đồ...

Khẽ buông một tiếng thở dài, Bara thầm cảm ơn trời vì đã làm cho thời gian trôi nhanh, chấm dứt sự im lặng đáng sợ của hai anh em này...

“Hic...~~~vẫn đói...~~~" - Bara chán nản nghe cái bụng kêu một tiếng violin.

Shinichi ra khỏi nhà với chiếc áo sơ mi và quần bò trắng, anh chẳng thể để ý...

Bara đang dõi theo cái hình bóng tiều tụy và cô độc của anh.

Tưởng như nhớ ra điều gì, anh quay lại nhìn mặt Bara làm cô giật mình.

“Hả?!"

Đôi mắt Bara lộ vẻ khó hiểu, cô lập tức đặt một câu hỏi trong đầu rồi lại cố gắng tìm lời giải từ anh.

Ngoảnh mặt đi và chẳng nói câu nào, bàn tay nắm chặt...

Trái tim Shinichi lộ vẻ tức giận...!

“Em là ai?"

“Em thực sự là ai?!"

“Hả...? Miyano Shiho...!?"

Đôi mắt lại tuyệt vọng nhìn xuống đất, rồi lại thở dài...anh đi ra ngoài và chẳng nói câu tạm biệt với cô...

Im lặng một lúc lâu, cô lại làm việc nhà, hy vọng công việc đó giúp cô quên đi những thắc mắc không hay vừa rồi...

Việc nhà vừa xong, có người chuyển phát đến nhà, đứa cho cô quà của Generic - những chiếc váy ôm sát cơ thể, dành cho những quý cô trẻ ở tuổi đôi mươi.

“Tên khốn, nhìn chị bây giờ mà còn tặng mấy bộ như thế này~~~" - Bara chán nản với suy nghĩ của Generic khi tặng cho cô những bộ váy 'không hợp tuổi'.

Đóng cánh cửa lại, cô lên trên nhà, chẳng thích thú gì mấy bộ quần áo này, cô lại thu mình trên giường...

Trời lại đổ mưa to...
.
.
.
.
.
.
Shinichi đặt lên mộ một bó hoa cúc, rồi khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống chiếc áo trắng như những hạt pha lê thấm sâu vào cảm xúc trống rỗng của con người. Bỗng trời đổ mưa, rửa sạch tất cả mọi thứ xung quanh...

Trừ một thứ...

Dính như sam trong trái tim và bộ não của anh mãi chẳng rời, như thể những giọt mưa ấy chỉ là những con kiến nhỏ dám lướt qua những dòng cảm xúc vô tận của anh...những kẻ tầm thường...

Nhưng nó đủ để xóa nhòa những hạt pha lê mặn chát lăn trên khuôn mặt phong trần của Shinichi, giúp anh che giấu nước mắt và mức độ của nỗi buồn...
.
.
.
.
.
.
Bara chạy vội ra tủ quần áo, mặc nhanh bộ váy đen dài vì nó là bộ váy thoải mái nhất của cô. Rồi vội lên phòng của Shinichi, không suy nghĩ và lấy hẳn chiếc ô màu đen mà anh treo một cách rất cẩn thận.

Cô mở ô ra, che cho mình và chạy thật nhanh đến nghĩa trang...

“Tên ngốc Kudo!!!!!!!!"

Đến phần mộ của Shiho, cô lặng nhìn Shinichi như một chiếc giấy trắng ướt sũng, nhanh chân đến bên anh những lại bị anh cản lại bằng một câu hỏi khiến cô khó xử:

- Em là ai?

Một câu hỏi giữ chân cô lại cùng với chiếc ô màu đen mang một kỷ niệm khó quên...

- Ameno Bara...là em...!

Ngước nhìn lên bầu trời âm u, anh thở dài...:

- Anh biết là em sẽ trả lời như vậy mà... - Shinichi cười khẩy. - Nhưng thôi, chịu rồi, lần này tôi thành cho em vậy...

“Nhìn em giống hệt người con gái ấy...

Nhìn em làm anh cảm thấy cô ấy tưởng như thật xa mà rất gần...

Anh muốn làm tất cả cho em, cho cô ấy...

Vậy nên...

Vậy nên...

Anh yêu cô ấy...!"

- Sao anh lại hỏi vậy...? Anh ngốc lắm, Shinichi-niisan...đi mà không mang ô...!

Tiến gần chỗ cô, Shinichi xóa đầu...và anh chỉ nói vởn vẹn một câu trả lời 'khá liên quan':

- Ừm...!

Cô và anh lại cùng nhau về, như lần đó...

««Như lần đầu tiên mà em về với anh, Shinichi...»»

“Daisuki...!

Shinichi..."
 
×
Quay lại
Top Bottom