Chap 15:
Hoàng hôn dần buông xuống. Những ánh nắng cuối ngày nhuộm đỏ cả mặt biển xanh lam. Một cô bé từng nói với cô rằng, hoàng hôn là thời khắc ngắn ngủi khi cả thế giới đắm chìm trong gam màu buồn bã và nuối tiếc. Không quá rực rỡ, không quá đặc biệt, nó đẹp theo một cách rất nhẹ nhàng, riêng biệt. Ít ai thích hoàng hôn, bởi nó màu vàng chan chứa nỗi buồn của tia nắng cuối ngày làm họ như chợt nhớ đến những điều không vui đã xảy ra trong quá khứ. Vậy nên, bình minh luôn là sự lựa chọn phù hợp để bắt đầu một ngày mới với nhiều hứng khởi, niềm vui. Cô thì ngược lại, cô yêu hoàng hôn. Giờ đây khi ngồi cô đơn trên bãi biển, ngắm nhìn mặt trời lặn xuống lòng biển, cô ước ao nó hãy mang theo nỗi đau của cô hoà cùng làn nước biển. Làm ơn, hãy mang nó đi… một chút thôi… chỉ cần một chút thôi cũng được…
Hoàng hôn biến mất chỉ trong một vài phút, bỏ lại cô nơi đây cùng vết thương trong tim. Cô đau, cô đau lắm… Nhưng cô biết, cô không được phép nói với ai, vì họ sẽ lại lo lắng cho cô, rồi cô lại cố gượng cười, mặc cho trái tim đang vỡ tan thành nghìn mảnh. Nhiều lúc cô tự hỏi, màn kịch này đến bao giờ mới kết thúc, khi mà ngay từ lúc soạn kịch bản nữ nhân vật chính sẽ chẳng bao giờ được hạnh phúc. Chính cô đã viết ra kịch bản này, rồi tự chọn mình vào vai nữ chính. Cô nhập tâm vào nó như thể đang diễn tả chính con người thật của mình. Một vỏ bọc, một vai diễn hoàn hảo đến mức không ai tìm được dấu vết. Rồi cuối cùng, mọi thứ sẽ mãi là một cái vòng tròn luẩn quẩn không lối thoát cuốn cô vào trong. Cô thầm ước, rằng một ngày nào đó sẽ có ai đó kéo cô ra, cô sẽ mang ơn người đó suốt đời. Nhưng không, bao năm qua, cô vẫn luôn đợi chờ con người đặc biệt đó xuất hiện, để rồi lại thất vọng…
Suốt chừng ấy năm, là chừng ấy ngày tháng, chừng ấy nỗi đau mà cô phải chịu đựng. Ngồi một mình trong phòng, cô lại tự hỏi mình làm như vậy là đúng hay sai. Rồi những giọt nước mắt cứ trào ra mà chẳng thể ngăn lại. Cô cắn chặt môi mình đến toé máu chỉ để ngăn tiếng nấc khỏi bật lên.
“- Cậu phải chấm dứt với hắn ta ngay! – Giọng Sonoko vang lên chắc nịch, đầy tự tin
- Ồ không Sonoko, cậu không hiểu anh ấy! Anh ấy thực sự rất… – Tiếng nói của cô tự dưng nghẹn lại -… quan tâm đến.. tớ
- Đừng có đóng kịch nữa Ran! Cậu thừa biết tình cảm của mình cơ mà. Cậu thông minh, nhưng không sáng suốt!
- Tớ vẫn có cảm giác…
- Cảm giác chỉ là cảm giác, làm sao chắc chắn được bằng sự thật cơ chứ! Sao cậu cứ mãi lừa dối chính mình như vậy? Đối mặt với sự thật đi Ran!”
Cô đã ngốc nghếch đến mức tự lừa dối chính mình để tin vào cái cảm giác hời hợt ấy. Cô đã rất sợ, sợ hãi đến một ngày nào đó phát hiện ra những điều mình đã tin tưởng là sai. Và hôm nay, như có ai đó dội cho cô một gáo nước lạnh, tát vào mặt cô vào nói: “ Bây giờ thì mày đã sáng mắt ra chưa, Ran?”. Cô đau, đau đến tận xương tuỷ. Đau vì con tim như thể bị dẫm nát, đau vì sự tin tưởng ngu ngốc. Cô tự trách mình sao cứ mãi đợi chờ một người trong khi tên của mình người đó còn chẳng thèm lưu trong điện thoại, trong khi mình cứ mãi hoài nghi, trong khi tia hy vọng cuối cùng đã tắt từ bao giờ…
Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ do cô mà thôi. Cô đã tự gây ra toàn bộ chuyện này, tự làm cho mình đau khổ. Cô phải tự đứng dậy, phải mạnh mẽ và phải tiếp tục hoàn thành vở kịch đau đớn còn đang dang dở. Cô thầm ước rằng một người nào đó sẽ xuất hiện để cô có thể chia sẻ gánh nặng trong lòng. Nhưng rồi, nực cười làm sao khi người khác lại toàn tìm đến cô lúc họ buồn. Và gánh nặng ấy, của riêng cô đã quá nặng rồi, bây giờ lại thêm cả của người khác… lại càng năng hơn…
Chợt nghĩ đến một điều gì đó, cô nở một nụ cười nhẹ. Kỉ niệm năm ấy vẫn còn mãi trong trái tim cô, nhẹ nhàng, ấm ấp cho đến tận bây giờ. Mọi thứ như còn quá mới, hệt như mới xảy ra ngày hôm qua vậy…
“ Một cô bé với mái tóc đen dài ngang vai đang chơi đùa cùng những cánh hoa anh đào. Cô bé đang lẩm nhẩm hát một bài hát có giai điệu thật ngọt ngào “ Time after time”. Những cánh hoa mang màu hồng nhạt xoay tít trong gió, nó cũng thật ngọt ngào biết mấy! Cô bé toát lên vẻ thánh thiện, trong sáng hệt như một thiên thần vậy. Thiên thần ấy mạnh mẽ, nhưng cũng rất mong manh.
- Này cô bé dễ thương, đi chơi với bọn anh một lát nhé!
Giọng nói nghe sởn gai ốc phát ra từ phía sau. Quay ngoắt lại, cô thấy hai tên thanh niên đang đứng ở đó. Một tên thì thầm với tên còn lại điều gì đó, rồi cả hai cười phá lên, nhìn cô với ánh mắt soi xét hệt như cô là một con mồi béo bở của bọn chúng vậy. Hai tên này nhìn rất quen, mặc dù cô chắc chắn đây là lần đầu tiên cô gặp chúng. Đúng rồi! Đây là hai tên chuyên đi bắt cóc trẻ con ở những nới vắng người mà bố cô đã nói vào bữa cơm tối qua và luôn nhắc cô phải cẩm thận. Tuyệt thật, bây giờ cô một thân một mình đấu với hai tên này sao?
- Không! Tôi phải về nhà gấp!
Nói rồi, cô lấy hết sức chay về phía bọn chúng vì trước mắt cô là một con ngõ cụt với niềm hy vọng bằng không. Rồi một chiếc khăn giữ miệng cô lại. Cô cảm thấy toàn thân mình mỏi rã rời, không thể cử động được. Cô cố chống cự nhưng vô ích. Rồi hình như có một ai đó xuất hiện. Gắng gượng đưa đôi mắt sắp díp lại vì thuốc mê nhìn xung quanh, cô thất một cậu con trai, hình như là bằng tuổi cô đang đứng đó. Cậu ta có một ánh mắt hiện rõ sự mạnh mẽ. Nó tạo cho cô cái nhìn thiện cảm ngay từ lần đầu bắt gặp. Nó chứa chan sự bảo vệ, cho cô một cảm giác an toàn…”
Nhớ lại những điều đó, cô chợt thấy lòng mình ấm lạ thường, như thể được sống lại với những cảm xúc khó quên thời thơ ấu. Và cả cậu bé đó nữa… Cô vẫn có cảm giác cậu ấy sẽ xuất hiện, rồi bước vào cuộc đời cô. Và cô sẽ luôn chờ… Nhất định là như vậy…
- Cậu định nhịn đói đấy hả đồ ngốc?
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Quay lại, đập vào mắt cô là nụ cười tươi rói của cậu bạn Shinichi.
- Shin… Shinichi?
- Này – Cậu cười rồi đưa cho cô cái bánh mì và một lon Coca. – Ăn đi. Rồi về giải quyết chuyện của cậu?
- Chuyện? Chuyện nào? – Ran hơi bối rối
- Bọn tớ biết hết rồi. Dù sao cũng là bạn bè… đừng dấu diếm như vậy. Này nhé! Bây giờ tưởng tượng anh chàng gì đó của cậu là thủ phạm của một vụ án. Thằng cột nhà cháy sẽ lo vụ đi tìm dấu vết. Makoto, Aoko và Kazuha nhận việc bắt giữ thủ phạm, nếu hắn ta bỏ trốn thì cho nằm bệnh viện ngắm lan cam cả tháng luôn. Bà cô Shiho già khú đầu to thì bày mưu bắt thủ phạm. Tên Kaito đào hoa đẹp trai đi tán cô bạn gái đang cặp với thủ phạm, tiện thể sau đó giả gái đi tán lại thủ phạm, rồi sau đó làm việc trong ban thi hành án cùng mụ chằn Sonoko.
- Còn cậu thì sao? Không định đứng ngoài cuộc chứ?
- Tất nhiên là không. Tớ nhận nhiệm vụ quan trọng đi rủ cô nhân chứng xinh đẹp cùng nhập hội đây.
Ran định cuời, nhưng sau đó cô lại cố kìm nén lại. Ánh mắt cô lại trở về như cũ cùng sự nỗi buồn.
- Tại sao thế? Tại sao lúc ở bên tớ, cậu không thể cười thật tươi? – Shinichi như để ý đến thái độ kì lạ của Ran
- Không có gì! – Cô bối rối đáp lại rồi đứng lên
- Cậu phải giải thích cho bằng được! – Shin nắm lấy vai cô, xoay mặt cô đối diện thằng với mặt mình.
- Tớ… sợ… - Những giọt nước mắt long lanh lanh lăn dài trên gò má – Tớ sợ tình cảm của mình sẽ đi quá xa, rồi lại phải thất vọng một lần nữa.
Shinichi bàng hoàng. Cậu thậm chí còn chẳng nhận ra người con gái đứng trước mặt mình là ai nữa. Đau khổ. Tuyệt vọng. Không đúng, cô ấy không phải là Ran, chỉ là một ai đó có khuôn mặt giống cô ấy. Ran của cậu là một người luôn vui vẻ, mạnh mẽ. Ran của cậu luôn mỉm cười, giúp đỡ người khác. Không phải Ran người mà cậu dành chọn tình cảm… Chắc chắn không phải cô ấy…
Anh lo sợ rằng anh sẽ lại để một người con gái nữa ra đi… Và anh ôm chầm lấy Ran… Giọng nói trầm ấm của anh nghe thật nhẹ nhàng như dược cơn gió mặn mà của biển đưa đi. Anh nói không to nhưng cũng đủ để cô nghe thấy…
- Tớ yêu cậu, Ran! Vậy nên đừng làm gì… mà chỉ cần ở bên tớ thôi nhé!
- Shin…
Câu nói của cô bị gián đoạn bởi một cái gì đó ấm và mềm. Một nụ hôn ư? Cậu đang hôn cô à? Cô đã định chống cự lại. Cô định sẽ đẩy cậu ra và tát cho cậu một cái, nhưng cô đã không làm vậy. CHẳng phải cô đã mong chờ điều này sao? Nụ hôn đầu từ một người mà cô thật sự yêu…
Cô đáp lại nó, cũng thật dịu dàng…
Cậu có thể thấy vị mặn của biển trên đôi môi cô. Cũng có thể là do cô đã khóc quá nhiều. Cậu tự nhủ sẽ không bao giờ làm cho cô phải buồn, phải khóc. Cậu thề rằng sẽ giữ cho trái tim cô được nguyên vẹn… Nhất định là như vậy…
Chap 16:
Hôm nay là một ngày thứ bảy đẹp trời. Giờ đã là 6h tối, chắc Shinichi cũng sắp về rồi. Ran liền đi vào bếp, làm một vài món ăn cho bữa tối cùng chiếc bánh hương chanh yêu thích của cậu thám tử.
“ Cạch”
Tiếng mở cửa vang lên. Cậu ấy lết vào nhà cùng gương mặt buồn rầu như đi đưa đám. Đưa ánh mắt mệt mỏi liếc quanh nhà để tìm người bạn gái, rồi lại mỉm cười khi thấy cô đang ở trong bếp. Uhm, gọi cô là bạn gái có sớm quá không nhi? Kệ, đằng nào cô chẳng đồng ý lời tỏ tình của cậu, lo gì! Có cô gái nào lại từ chối một anh chàng vừa tài giỏi, vừa đẹp trai như cậu chứ. Nói rồi cậu ngểnh cổ cười hềnh hệch một mình như bị thần kinh. Đúng là bệnh tự làm tự sướng lại tái phát rồi. Nhưng như chợt nhớ ra một điều gì đó mặt cậu lại xìu xuống, tỏ rõ vẻ chán đời. Đúng là chán quá là chán mà!
Ran theo dõi diễn-biến-tâm-trạng của cậu rồi nhìn cậu như người từ Sao Hoả rơi xuống.
- Này, có chuyện gì à? Hay tại hôm nay cậu gặp toàn xác chết với tử thi nên đầu óc có vấn đề?
- Này, cậu học đâu cái kiểu ăn nói như thế đấy hả? Lại do bà chằn miệng ngáp ấy dạy cho à?
- Này, chuyện tớ học ở đâu không-liên-quan đến cậu nhé thám tử! Có cuyện gì thì nói đi, tớ vào bếp làm tiếp đây!
- Nhưng mà trước khi tớ nói thì cậu phải hứa với tớ một điều. L-là sau khi tớ nói ra thì cậu không được nổi cáu, không được đánh tớ, cậu phải bảo toàn tính mạng của tớ. Nếu không, cậu sẽ phải hôn tớ và nhận lời làm bạn gái tớ. Hứa đi! – Mặt Shinichi lúc nói trông nghiêm túc như đang điều tra phá án khiến Ran phải cố nén cười và gật đầu đồng ý.
- Tớ sẽ không giết cậu đâu.
-Thật ra thì… Ngày mai, t-tớ có một lời mời từ đài truyền hình. Họ… uhm họ muốn tớ tham gia một gameshow. Tớ nhận lời nhưng họ còn yêu cầu..- Shinichi lúng túng – HỌ MUỐN CẬU CÙNG THAM GIA NỮA ĐỂ CHO BIẾT THÊM THÔNG TIN VỀ CHUYỆN TÌNH CẢM CỦA HAI ĐỨA MÌNH!!!
Shinichi hét ầm lên. Mặt đỏ bừng lên như quả cà chua. Và càng đỏ hơn nữa sau khi “bày tỏ” hết nỗi lòng thì lại nhận được một tràng cười nắc nẻ của Ran.
- Chuyện là như vậy đấy, và chẳng-có-gì đáng cười cả!
- Biết gì không? Mặt cậu trong lúc nói dễ thương không-tả-nổi.
Ran nói và phẩy phẩy tấm ảnh vừa chụp lén được trước mặt Shinichi. Cậu ta giơ tay giật lấy rồi cười hả hê khi cô bạn không có phản ứng gì.
- Biết gì không? Chụp ảnh tớ không phải là dễ đâu, và càng không dễ dàng nếu như đó là ảnh dìm hàng. Tớ đẹp ở mọi-góc-độ mà!
- Biết gì không? Cậu giật phăng tấm ảnh trên tay tớ, nhưng đó chỉ là MỘT tấm ảnh, trong khi tớ chụp cả ĐỐNG ảnh!
- C-cậu là đồ… Bỏ đi! Thế tóm lại, gameshow ngày mai… c-cậu sẽ đến chứ? – Cậu thám tử thay đổi ngoạn mục 180 độ, từ cáo già sang thỏ non cùng đôi mắt long lanh như mèo.
- Để tớ xem đã. Mà tớ khuyên cậu nhé. Nếu như sau này nghề thám tử của cậu có thất nghiệp thì chuyển sang đóng phim í. Nhất là phim có mấy vai phản diện nhưng lúc nào cũng cố tỏ ra kute để lừa tình. Đảm bảo 100% là ratting cao vùn vụt, kiếm được bội tiền!
- Cậu là đồ con gái đáng ghét nhất tớ từng gặp đấy Mori Ran!! – Shinichi gào lên tức giận
Những sau đó Ran bỏ ngoài tai tiếng gào nghe đau xót lòng người của Shinichi và đi vào bếp dọn bữa tối ra bàn. Còn cậu kia, ngay cả khi ăn vẫn không thể thôi lải nhải về mấy thứ kiểu như
: “ Chương trình này ảnh hưởng đến sự nổi tiếng tớ đã mất công gây dựng bao lâu nay”… blah… blah… Cô có thể bị mê hoặc bởi tài năng và vẻ ngoài khá hoàn hảo của cậu đấy, những mỗi khi cậu như thế này thì chẳng bao lâu nữa cô sẽ phải sắm một cái máy trợ thính. Cô khó chịu nhét vào mồm cậu một miếng bánh chanh ngon-không-cưỡng-nổi thì cậu mới chịu ngậm miệng lại, nhưng vẫn rên rỉ mấy câu đó trong cổ họng. Cô thở dài:
“Làm thế nào mà cậu ta có thể nói liên tục không ngừng nghỉ thế nhỉ? Hay tại ngày nào cũng buộc tội thủ phạm, rồi hỏi cung nghi phạm nên quen rồi?”. Thế rồi cái bánh chanh cũng hết. Ờ, bánh hết có nghĩa là hết cái để làm cậu ngậm miệng.
- Này, cậu cũng phải để cho cái miệng cậu lên da non chứ! Ngậm miệng vào không tớ đánh cậu đấy.
- Tớ thách cậu đấy! Cậu mà đụng vào một sợi tóc của tớ là không xong đâu. – Shinichi nói với nụ cười chắc thắng trên môi. “Cậu sẽ mắc bẫy, cô gái ạ!”
- Tớ mà không dám sao? Tớ có thể làm cho cậu thành sư chứ đừng có nói thế! – Ran tặng cho cậu bạn sắp-trở-thành-bạn-trai ba cục u to đùng. Nhưng rồi cô lạnh toát người khi nghe thấy một giọng nói vang lên quen thuộc.
“ - Nhưng mà trước khi tớ nói thì cậu phải hứa với tớ một điều. L-là sau khi tớ nói ra thì cậu không được nổi cáu, không được đánh tớ, cậu phải bảo toàn tính mạng của tớ. Nếu không, cậu sẽ phải hôn tớ và nhận lời làm bạn gái tớ. Hứa đi! – Mặt Shinichi lúc nói trông nghiêm túc như đang điều tra phá án khiến Ran phải cố nén cười và gật đầu đồng ý.
- Tớ sẽ không giết cậu đâu.
-Thật ra thì… Ngày mai, t-tớ có một lời mời từ đài truyền hình. Họ… uhm họ muốn tớ tham gia một gameshow. Tớ nhận lời nhưng họ còn yêu cầu.. Shinichi lúng túng – HỌ MUỐN CẬU CÙNG THAM GIA NỮA ĐỂ CHO BIẾT THÊM ThÔNG TIN VỀ CHUYỆN TÌNH CẢM CỦA HAI ĐỨA MÌNH!!!”
- Biết gì không? Có lẽ cậu nợ tớ một nụ hôn đấy!
- C-cậu là đồ đáng ghét. Tớ nguyền rủa cậu! – Ran cố nuốt cục tức đang nghẹn lên trong cổ họng, phun ra mấy câu nguyền rủa.
- Oh~, có vẻ như tớ bị trúng lời nguyền của cậu rồi! Lời nguyền sẽ bên cậu mãi mãi. – Shinichi nói với giọng nửa đùa nửa thật, cười toe toét rồi kéo Ran lên phòng. – Đi nào, tớ cần cậu tư vấn cho buổi lên-hình-trực-tiếp-của-đài-truyền-hình-nổi-tiếng-nhất-Nhật-Bản-liên-quan-đến-chuyện-TÌNH-CẢM-của-hai-chúng-ta!! Haha!!
Cậu kéo cô lên căn phòng có cái biển tên phởn-nhất-quả-đất, mở toang cánh tủ quàn áo ra, vứt cho cô vài bộ đồ rồi nói thảnh thơi:
- Chọn hộ tớ!
- Tại sao?
- Tớ-chính-thức-là-bạn-trai-cậu.
Ran loay hoay với cái tủ quần áo của Shinichi. Làm styles thật lằng nhằng, phải lo phối màu, chất liệu này có hợp không… và cả ti tỉ thứ vớ vẩn khó hiểu nữa. Cuối cùng, cô bắt đầu nghĩ. Ngày mai là một gameshow, chắc chắn sẽ có mấy thứ như trò chơi nên một bộ comple chắc sẽ không phù hợp. Rồi cô lôi ra một cái áo phông màu xanh nước biển, một cái quần jeans thoải mái và một cái áo khoác bóng chày màu xám vì bây giờ trời hơi lạnh. Sau đó, cô dọn dẹp lại tủ đồ cho gọn hơn rồi ứt cho Shinichi bộ quần áo:
- Xong rồi này! Chắc không cần mặc thử đâu nhé!
- Uhm, phù hợp đấy! – Cậu nói trong khi vẫn không rời mắt khỏi quyển truyện trinh thám – Thế cậu định mặc gì?
Chưa để cho cô trả lời, cậu thám tử đã quăng luôn quyển truyện xuống gi.ường, rồi vọi vàng kéo cô sang một căn phòng khác – phòng của cô. Rồi cậu bớt tung cái tủ quần áo vốn đã gọn gàng của cô lên mặc cho cô khó chịu phản đối. Cậu cũng lấy ra một bộ đồ tương tự như của cô lấy cho cậu. Trông hai người như mặc đồ đôi vậy!
- Cái này của cậu! Vào thử rồi 5 phút nữa có mặt ở đây! – Cậu ấn cho cô bộ quần áo rồi nhét nốt mấy món đồ rơi ra ngoài vào tủ.
Đúng năm phút sau, hai người có mặt ngoài hành lang và trông không-khác-gì-vợ-chống-mới-cưới.
- Tuyệt! Trông cậu xinh lắm Ran! Chụp ảnh kỉ niệm nhé!
Và cũng chưa kịp để cô trả lời, cậu vòng tay qua vai Ran, giơ cái điện thoại lên, cười toe toét và “tạch”. Từ nãy đến giờ, Ran chưa nói được lời nào vì toàn bị cậu bạn đã-trở-thành-bạn-trai cướp lời.
- Đi với tớ! Tớ biết chỗ này đẹp lắm!
Rồi cậu lại nắm tay và kéo cô đi. Cái nắm tay ấm áp của cậu làm cô có cảm giác nó chỉ dành cho mình cô, và cô cũng có cảm giác rằng, tình cảm của cậu với cô là thật. Nó không hoàn toàn chắc chắn nhưng không quá mơ hồ như chuyện lần trước. Nó mạnh mẽ, dữ dội, nhưng cũng không thiếu đi những phút giây nhẹ nhàng. Cô tin tưởng vào tình cảm của Shinichi dành cho cô, và cô không thể phủ nhận rằng mình cũng thích cậu….
Chàng thám tử kéo cô lên tầng thượng của ngôi nhà, trèo lên mái để có thể ngắm nhìn toàn cảnh Tokyo về đêm. Không còn những tiếng ồn ào náo nhiệt vào các giờ cao điểm, Tokyo hiện ra trước mắt cô lộng lẫy với chiếc áo rực rỡ là những ánh đèn đủ sắc màu nhưng lại thật yên tĩnh.
- Mỗi khi có chuyện buồn tớ đều lên đây, và cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn… - Shinichi mỉm cười ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp đang hiện ra.
- Cậu có chuyện gì buồn sao?
- Không hẳn... uhm… Ran này, về chuyện tớ nói trên bãi biển… cậu nghĩ sao?
- Tớ định đồng ý, những hành động thái quá của cậu chiều nay khiến tớ phải suy nghĩ lại! – Ran cười khi nhìn bộ mặt cậu bạn tỏ rõ vẻ thất vọng khi nghe câu trả lời của cô.
- V-vậy sao? Tớ sẽ chờ… chờ cho đến khi cậu nhận lời, nhưng cũng đừng quá lâu nhé! – Shinichi nói, giọng buồn tênh rồi thở dài
- Cậu lúc nào cũng đáng yêu hết! – Hôm nay cô cười rất nhiều- Và chắc chắn tớ không thể từ chối lời tỏ tình của một cậu con trai vừa ngốc vừa đáng yêu như cậu rồi!
- C-cậu nói gì cơ? Cậu nhận lời sao? – Cậu mở to mắt ngạc nhiên
- Bằng mọi thứ tiếng, tớ bảo: Tớ-đồng-ý!
- Woa!!! Ran, tớ yêu cậu! Yêu cậu nhất trên đời !! - Shin sung sướng ôm chầm lấy cô.
Ran nhận được một cái ôm đầy tình cảm của Shinchi, cô vui vẻ đáp lại. Một lát sau, cậu buông cô ra, nhìn thằng vào đôi mắt màu tím nhẹ nhàng của cô. Hai gương mặt đang ở một khoảng cách không-thể-gần-hơn. Rồi cậu trao cho cô cái nhìn trầm ấm, khẽ đưa tay nâng cằm cô lên.
Đôi môi hai người chạm vào nhau. Nụ hôn đó thật ngọt ngào, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa thể quên. Đến khi nó kết thúc, cậu còn tặng cô một cái thơm lên má và thì thầm:
- Tớ sẽ không bao giờ để cậu rời xa tớ! Không-bao-giờ!
- Đồ ngốc! Tớ có thể đi đâu khi cậu cứ giữ tớ bên cạnh như vậy?!
Cậu bạn bây-giờ-mới-chính-thức-trở-thành-bạn-trai kia cười, ẩn nhẹ đầu cô lên vai mình. Cậu có thể cảm thấy mùi bánh chanh vẫn còn vương trên mái tóc cô, thanh nhẹ và ngọt ngào. Shin giơ điện thoại lên, chụp một tấm hình và cài làm màn hình nền. Nhìn đồng hồ đã gần 11h, cô đang thiếp đi trên vai cậu. Cậu nhẹ nhàng bế cô về phòng, đặt lên gi.ường, không quên gửi lại cô một nụ hôn nữa, rồi mỉm cười về phòng. Ngay sau đó, trên trang Facabook cá nhân của cậu cập nhập trạng thái mới nhất cùng với một tấm hình cùng dòng status:
“ Các bạn thấy thế nào? Trông chúng tôi giống một đôi rồi chứ?”
Sáng hôm sau, đúng 9h họ có mặt tại đài truyền hình để chuẩn bị lên sóng. Tin có Kudo Shinichi và bạn gái tham gia nên ratting của đài cao hơn hẳn mọi ngày. Xem ra ai cũng muốn biết thêm về chuyện của hai người này rồi ! ^^
- Và đây chính là hai nhân vật chính của ngày hôm nay! Thưa quý vị và khán giả, xin giới thiệu thám tử học sinh Kudo Shinchi và nữ vô địch Karatedo thành phố Mori Ran.
Họ bước ra, tay trong tay trông vô cùng hạnh phúc. Bao nhiêu ống kính máy ảnh đều hướng về phía họ. Thấy Ran có vẻ hơi căng thẳng, Shinchi nắm chặt tay cô hơn và thì thầm:
- Còn có tớ ở đây mà! Đừng lo!
Ran khẽ nhìn cậu bạn rồi mỉm cười thay cho câu trả lời. Vài phút sau, hai người ngồi và hai chiếc ghế đã được đặt sẵn trên trường quay. MC tiếp tục nói:
- Cô Mori, từ khi chuyện của hai người được biết đến đã hơn 2 tháng, cô chưa từng lên tiếng một lần nào, chúng tôi tò mò muốn biết lý do?
- Ồ, cũng như ông biết đấy, tôi và cả cậu ấy đều còn rất trẻ. Hơn nữa, tôi cần có thời gian để xác thực tình cảm của mình dành cho Shinichi. Mọi chuyện không thể quá mơ hồ được.
Ran khiến giới truyền thông ngạc nhiên bởi câu trả lời bình tĩnh của mình. Cô chỉ cho họ biết những gì họ cần biết, không hơn không kém.
- Tôi thấy cách nói chuyện của cô rất sắc xảo. Liệu có ai đó đã chỉ dạy cho cô chăng?
- Có lẽ đó là thừa hưởng từ mẹ tôi – nữ luật sư Mori Eri.
- Còn cậu, Kudo, cậu nghĩ sao về chuyện tình cảm của mình và cô Mori?
- Tôi tin rằng trái tim mình đã không đặt nhầm chỗ. Và tôi nghĩ chúng tôi đang có những bước khởi đầu hoàn hảo – Shin liếc mắt về phía Ran và cười với cô.
- Tiếp sau đây, chúng ta sẽ cùng đến với một trò chơi nho nhỏ. Hai người chơi sẽ được đưa một chiếc bảng cùng những câu hỏi y hệt nhau về nguời còn lại và phải điền câu trả lời vào đó. Các bạn hãy chờ xem, cậu nhóc thám tử và cô nàng Karate sẽ ứng xử ra sao nhé!
…..
….
…
…
..
.
- Và sau đây là kết quả của trò chơi
Câu hỏi
Kudo Shinichi
Mori Ran
Biệt danh
Cô nàng đánh đá đụng vào không chết thì cũng tàn tật suốt đờiTên
Tên thám tử ngốc trong đầu toàn xác chết với tử thi
Món ăn yêu thích
Bánh flan caramen
Bánh ngọt hương chanh
Điều bạn không thích
Hay càu nhàu và thích sạch sẽ
Bừa bộn, mê trinh thám
Điều làm bạn thích nhất
Nấu ăn ngon tuyệt cú mèo!!!
Đôi lúc trông rất đáng yêu
Thói quen hàng ngày
Viết kịch bản cho bộ film in future
Đọc SH và ăn bánh chanh
Bất lợi khi làm GF/BF
Không tìm được dù chỉ 1 tấm ảnh dìm hàng
Phải khó khăn lắm mới chụp ảnh dìm hàng cậu ấy
Kỉ niệm đáng nhớ
Lần đầu gặp mặt
Lần đầu gặp mặt
Con số yêu thích
9
10
- Woa, quả là một phần trò chơi rất thú vị! – MC tiếp lời khi khán giả cười một trận xả láng – Hai người đều có kỉ niệm đáng nhớ là lần đầu gặp mặt. Kudo, cậu có thể chia sẻ chứ?
- À, hôm đó tôi và cô ấy va vào nhau trên đường, cả hai cãi nhau một trân rồi cuối cùng cô ấy định tặng cho tôi một món quà. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ xin tôi chữ kí, nhưng rồi nhóm fan chạy đến, vậy nên đến bây giờ tôi vẫn chưa biết món quà ấy là gì? Tôi đang mong đó sẽ là một nụ hôn.
- Ồ, cô Mori có thể tiết lộ món quà đặc biệt cô định dành tặng Kudo là gì chứ? Liệu đó có phải là một nụ hôn không?
- Tất nhiên là không rồi! – Ran cười – Tôi định thử nghiệm vài chiêu Karate tôi vừa học được, nhưng lại không kịp!
- Sau đây sẽ đến phần câu hỏi của fan hâm mộ.
Fan: Anh Kudo, anh từng nói rất thích món ăn do Mori làm. Vậy món anh thích nhất là gì?
KS: Là món bánh ngọt hương chanh. Cô ấy làm nó cực kì ngon.
Fan: Anh Kudo đã từng giúp đỡ chị trong những việc gì, chị Mori?
MR: Cậu ấy có giúp tôi trong việc rửa bát, nhưng tôi ngăn lại bởi vì cậu ấy làm xong thì chắc ngày mai chúng tôi sẽ ăn bốc mất!
….
…
..
.
- Chỉ còn nửa tiếng nữa thì chương trình của chúng ta sẽ kết thúc. Và có lẽ hai nhân vật chính vẫn còn vài câu hỏi nữa cần lời đáp. Cô Mori có phải mối tình đầu của cậu không, Kudo?
- Vâng, cô ấy chính là mối tình đầu của tôi.
- Thật bất ngờ, vậy còn Mori, cô thì sao?
- Uhm… Nói thế nào nhỉ, có thể Shinichi không phải là người đầu tiên tôi nhận lời làm bạn gái, cậu ấy đến sau một người khác, nhưng cậu ấy là người con trai đầu tiên tôi yêu một cách sâu đậm nhất, và tôi sẽ luôn nhớ đến cậu ấy như là mối tình đầu của mình – Ran nói, giọng thoáng buồn, bối rối đưa ánh mắt nhìn Shinichi, cậu vẫn cười vui vẻ đáp lại cô.
- Ồ… như cô nói thì Kudo là người con trai đầu tiên cô thật sự yêu, tôi chưa hiểu rõ lắm?
- Chuyện này bắt nguồn từ một kỉ niệm thời quá khứ năm tôi lên 8 tuổi. Tôi đi về nhà và gặp một bọn lưu manh, khi tôi định chay trốn thì chúng giữ tôi lại bằng một chiếc khăn có thuốc mê, nhưng rồi sau đó, một cậu con trai trạc tuổi tôi xuất hiện. Trước khi ngất đi, tôi chỉ nhớ cậu ấy có một đôi mắt màu xanh. Rồi tôi lại nhầm một người khác với cậu bé năm ấy, và tôi nhận lời khi người kia nói yêu tôi, nhưng cuối cùng tôi nhận ra rằng tôi không hề có chút cảm xúc gì khi ở bên anh ta. Và chúng tôi chia tay khi tôi phát hiện anh ta đang cặp với một cô gái khác – Đôi mắt tím của Ran chứa đầy buồn bã. Cô đã cố không nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng…
- Nhưng thật kì lạ… - Shinichi tiếp lời – Tôi cũng có một kỉ niệm y hệt như cô ấy. Nói thế này thì thật sự không giống tôi cho lắm, nhưng tôi luôn có cảm giác tôi sẽ gặp lại cô bé đó, nên tôi chưa nhận lời một ai cả. Và bây giờ… như các bạn thấy đấy, tôi đã gặp lại cô ấy, như một định mệnh – Cậu thám tử đưa ánh mắt trìu mến về phía cô như để động viên. Cả trường quay ồ lên thích thú.
Thế rồi chương trình cũng kết thúc. Ran và Shinichi nhanh chóng rời đài truyền hình và về nhà. Thoát khỏi vòng vây dày đặc của cánh báo chí và fan hâm mộ quả là vô cùng khó khăn. Định bụng về nhà sẽ ăn một bữa no nê rồi đánh một giấc đến chiều, nhưng mọi chuyện không-bao-giờ-là-đơn-giản với một cặp đôi không-bao-giờ-đơn-giản như hai người. Chiếc taxi dừng lại ở cổng nhà. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là chiếc cổng sắt cũ kĩ quen thuộc đang mở toang…
- Trông có vẻ hạnh phúc quá nhỉ, Kudo Shinichi?!
---------------------------------
P/S: Sorry mọi người vì chap này hơi nhiều lời thoại (thực ra là toàn lời thoại ^^) sẽ cố gắng hơn! cho ý kiến nhá!