@SuAi shipper : có lẽ sau này các nv trong D.C cưới, ko ai dám mời bạn Nan đi cả

Chap này thực sự rất dài, rất dài, rất dài, dài muốn oải luôn.
Chương 5: We need to talk.
" Của ngài đây, Mori-sensei." Amuro nói trong khi đưa cho ngài Mori một lon bia.
" A! Cảm ơn Amuro-kun.” Ngài thám tử ngủ gật lừng danh uể oải vươn tay mở lon bia, nhìn về phía cậu thám tử học việc, ánh mắt lờ đờ vì thiếu ngủ. “ Mà nếu không phiền, cậu có thể kiểm tra giùm tôi giờ phát chương trình của Yoko-chan được không?"
Amuro nhún vai lướt qua tờ lịch chiếu TV. “ Để xem … lúc 3:00 pm.”
“ Cái gì?” Vị thám tử râu kẽm giật nảy mình, đánh rơi lon bia, lao vội về phía TV. “ Bây giờ đã là 3:05 pm! Tại sao không có một ai bật cái TV ngu ngốc này lên từ sớm chứ?”
“ Bố! Đấy là điều khiển điều hòa.” Ran thở dài nói với ông bố đang điên cuồng giơ cái Remote về phía TV, ấn loạn xạ. Sau đó nhìn đám bọt bia văng tung tóe khắp sàn, siết chặt nắm tay đang run lên, tự kiềm chế mình không được phép làm đổ vỡ bất cứ cái gì khác trong cái văn phòng này, ngoài ông bố ‘cuồng’ Yoko kia.
“ Ha ha.” Amuro che miệng cười khúc khích nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục lướt qua tờ lịch chiếu.
“ Huh, xem nào, từ 18:00 đến nửa đêm sao …?”
________________________________________
~O~o~O~
" Quái vật Gomera? Phần tiếp nối? Cám ơn, nhưng em đã xem rồi!” Haibara lạnh lùng từ chối, trong lúc mắt đang dán vào tờ danh mục những thực phẩm nhiều chất béo mà cô cần giữ tiến sĩ Asaga tránh xa chúng.
" Em đã xem rồi?” Amuro há hốc miệng, đến mức Haibara nghĩ cô có thể nhét cả nắm đấm của mình vào đó cũng không có vấn đề gì. “ Anh không nghĩ rằng em thích xem thể loại phim ấy đấy.”
“ Thì sao? Có vấn đề gì à?” Cô bé tóc nâu đỏ đang ngồi trên ghế, khó chịu liếc chàng thám tử học việc. “ Đó là tất cả những gì em phải làm, em xem chúng khi đi cùng đội thám tử nhí, có thể lựa chọn cái gì đó khác sao?”
“ Oh yeah, Đội thám tử nhí … họ có vẻ thích em rất nhiều, và em cũng cư xử rất khác với chúng? Tại sao nhỉ?” Amuro xoa cằm, mỉm cười trong khi tay còn lại vuốt ve mái tóc màu nâu đỏ. Một ý nghĩ không tưởng chợt lướt qua “ Em là tốt hơn đối với những đứa trẻ. Vậy anh cũng có nên thử bắt đầu gọi “Ai-neechan”?”
“ Xin vui lòng, không.” Haibara lấy bút gạch chân dưới một số thực phẩm cô nghĩ có thể không cần thiết phải loại bỏ khỏi thực đơn bữa ăn, thờ ơ trả lời. “ Anh có gọi em là gì thì câu trả lời của em cũng là không. Và cảm phiền bỏ tay anh ra khỏi tóc em. NGAY LẬP TỨC!”
“ A! Haha. Được rồi.” Trước tone giọng lạnh khác thường của Haibara, Amuro cười ngượng, lúng túng nhấc tay khỏi mái tóc nâu đỏ. Thực sự thì anh có chút cảm giác nuối tiếc khi phải làm thế, tóc Haibara rất mềm mại. “ Nhưng anh cho rằng không có hại gì khi xem bộ phim ấy một lần nữa, phải không? Chúng ta có thể xem lại nó cùng với Subaru-san tại nhà của anh ta, và ...”
“ Vì vậy, đó là lý do tại sao anh muốn xem bộ phim ấy.” Haibara thở dài cắt ngang. “ Chỉ là muốn một cái cớ để vào được nhà Subaru-san một lần nữa?”
“ Tất nhiên, bởi vì lần trước khi chúng ta cố gắng tìm kiếm, lục soát ngôi nhà, có một người nào đó đã bị lạc hướng chỉ bởi buổi phỏng vấn của một cầu thủ bóng đá. Hẳn là bóng đá cơ đấy!” Amuro nghiến răng ken két, có vẻ như nhớ lại lý do thất bại đến ngớ ngẩn của lần đột nhập trước với anh thật là một việc chẳng vui vẻ gì.
Cả căn phòng đột nhiên chìm trong im lặng.
Cây bút trong tay Haibara khựng lại trên mặt giấy, cô ngẩng đầu nhìn Amuro, đôi mắt xanh như ngọc biểu thị đầy cảm giác phức tạp nghiêng nghiêng liếc người ngồi đối diện. Thông thường, trước những trường hợp tương tự, Haibara vốn sẽ bằng mọi cách bảo vệ cho Higo-kun. Nhưng với tình huống hiện tại, cô thật sự không thể không khỏi cười khẩy bởi giọng điệu ghen tuông quá rõ ràng của anh chàng đối tác. Và cô nghĩ sẽ thật vô cùng đáng tiếc nếu bỏ lỡ một cơ hội có thể trêu chọc anh về vấn đề này như thế. Khóe môi nhỏ nhắn nhếch lên, kéo dài thành một đường thẳng tạo nên một nụ cười nguy hiểm mang thương hiệu của “ Thần Chết Conan”. Nhưng đáng tiếc, trước khi bất cứ suy nghĩ, lời nói nào kịp hình thành, đối tượng của Haibara đã đột ngột thay đổi vị trí.
Khuôn mặt chàng thám tử tóc vàng đột nhiên ghé sát tới khuôn mặt cô. “ Đừng lo lắng, bé yêu. Nếu em sợ hãi, em có thể giữ anh cùng ở lại.” Amuro nháy mắt, và ngay lập tức nhận được cái đập vào đầu đau điếng.
“ Cứ làm bất cứ cái gì anh muốn.” Haibara gầm gừ qua kẽ răng, giấu đi việc mình đang đỏ mặt. “ Nhưng hãy nhanh lên, và hỏi anh ta trước, okay.”
________________________________________
~O~o~O~
Kết quả sau việc tranh cãi liên tục hàng giờ liền, cuối cùng Haibara và Amuro đã đứng trước cửa tòa biệt thự hàng xóm, nhưng sau nhiều hồi chuông cửa, họ không hề nhận được có dấu hiệu gì tỏ vẻ là có ai đó trong nhà có thể nghe thấy, và cánh cửa sẽ mở ra cả. “ Em đoán anh ấy đã ra ngoài, và việc chúng ta làm thật là phí thời gian. Tốt hơn, nên về nhà!” Haibara nhún vai, sau đó quay đầu quay lại phía nhà tiến sĩ.
Nhưng còn chưa bước được mấy bước, tay đã bị một bàn tay khác đột ngột níu lại.
“ Này! Khoan! Chờ đã, đó là … có phải là anh ta ở đó không?” Amuro nắm lấy tay Haibara, chỉ về phía người con trai đang thong thả đi bộ về hướng đường lớn, sau đó kéo cô cùng chạy tới đó, rồi gọi to. “ Subaru-san!”
Người con trai mặc áo sơ mi trắng cao cổ khẽ quay đầu.
Ngón tay từ tốn đưa lên đẩy gọng kính trên sống mũi. “ Ah, là hai người.” Subaru sau khi nhận ra Amuro và Haibara, khẽ mỉm cười nói trong lúc dừng lại, chờ cho hai người họ bắt kịp mình. “ Thời tiết hôm nay rất đẹp, nên tôi quyết định rằng sẽ đi bộ đến cửa hàng tạp hóa gần đây. Hai người có muốn đi cùng không? Tôi đang muốn mua một số nguyên liệu cho món cà ri.”
“ Cà ri!” Amuro reo lên, và Haibara dám thề, cô đã nghe thấy âm thanh tiếng nước miếng chảy róc rách phát ra từ phía anh, lớn đến nỗi khiến nếu như có thể cô thật muốn dứt được tay ra khỏi anh chàng đứng ngay cạnh mình ấy, ngay lập tức, bằng không nhất định chết chìm. “ Chúng tôi rất thích!” Amuro hào hứng nói ngay khi họ bắt kịp Subaru. “ À, mà thực ra chúng tôi đang dự định xem bộ phim Quái vật Gomera vào tối nay. Thực sự, nó rất tuyệt! Chúng tôi vốn đã muốn xem ở chỗ tiến sĩ Agasa, nhưng tiến sĩ phải dậy sớm vào buổi sáng mai, và anh biết đấy …” Vẻ mặt Amuro hơi bối rối. “Người già rất khó ngủ. Không nên làm phiền ông ấy bằng những tiếng ồn khi xem phim …”
“ Vì thế …?” Subaru quay sang nhìn hai người bạn đồng hành, thích thú chờ một câu nói tiếp.
“ Chúng tôi có thể cùng xem bộ phim ấy tại nhà anh không?” Amuro vội vàng nói nhanh, sau đó liếc xuống nhìn Haibara, nhận thấy cô đang có vẻ khá khó chịu …, cả gương mặt đỏ bừng lên, trong khi bàn tay nhỏ siết chặt lại, móng tay lún sâu vào d.a thịt anh đau nhói. Anh đã quên mất mình vẫn nắm chặt tay cô, ngay từ khi bắt đầu. Nở một nụ cười toe toét, anh cảm thấy có phần hứng thú muốn gây rối với cô gái trong dáng vẻ trẻ con này, nhưng còn chưa kịp làm bất kỳ động thái nào Subaru đã bất ngờ lên tiếng.
“ Được.” Anh ta đồng ý. “ Vậy, chúng ta có thể ghé vào cửa hàng một chút. Việc này sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.” Subaru nhìn họ, mỉm cười khi cùng bước vào cửa hàng, cặp kính lóe lên vẻ nguy hiểm.
________________________________________
~O~o~O~
“ Amuro-kun, phiền anh có thể lấy giùm tôi những gia vị này.” Đứng trước những dãy kệ hàng đủ loại, Subaru đưa tờ giấy ghi danh sách các thứ cần mua cho Amuro, nở một nụ cười cực kì “ vô tội”. “ Chia ra mua sẽ nhanh hơn.”
Amuro không nói gì, chỉ khảng khái đáp lại bằng một cái gật đầu, nhớ lại chỗ bày gia vị mà lần trước anh đi tới trong lúc theo dõi Subaru, rồi quay lưng đi, cảm thấy có thể sẽ không mất quá nhiều thời gian, hay khó khăn gì cả.
“ Anh không nấu bất kỳ món gì khác?” Nhìn theo bóng lưng của cộng sự đang dần biến mất sau những dãy hàng cao ngất, Haibara nhíu mày hỏi người con trai bên cạnh. “ Anh nên học cách làm nhiều món khác nhau. Sẽ không có bất cứ cô gái nào muốn làm bạn gái anh bởi việc “được” ăn cà ri mỗi ngày đâu.”
“ Ha ha, em không cần lo lắng về việc đó, công chúa.” Subaru mỉm cười, cúi xuống xoa đầu cô bé tóc nâu đỏ với gương mặt cực kì nghiêm túc. “ Anh còn có em mà, không phải sao?”
“ Lại nữa!” Haibara lầm bầm, sau đó hất bàn tay ác quỷ đang vần vò tóc mình ra, cảm thấy cực kì, cực kì không thoải mái bởi việc bị xem như một đứa trẻ, và mái tóc yêu quý không ngừng bị giày vò bởi mấy gã con trai như thế. Thế nhưng, bàn tay ác quỷ không yên phận vừa bị hất đi, lại ngay lập tức một lần nữa dừng lại trên mái tóc cô.
“ Này!...” Đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ nguy hiểm, nhưng còn chưa kịp làm bất cứ điều gì, đột nhiên tầm nhìn lại bị che đi bởi một bóng người rất cao.
“ Đây, của anh.” Amuro đã nhẹ nhàng tiến đến đứng chắn giữa Haibara và Subaru, sau đó ấn mấy lọ gia vị vào ngực anh chàng đeo kính, tách bàn tay anh ta ra khỏi cô bé sau lưng. “ Không thiếu thứ gì chứ?”
“ À, không, rất đầy đủ!” Subaru đứng thẳng người dậy, tay nâng gọng kính trên sống mũi, cảm thấy thú vị vì thái độ của Amuro, và tiếng lẩm bẩm rất nhỏ của Haibara.
“ Đừng làm mấy việc như thế chứ. Tôi không phải trẻ con.”
“ Anh biết …” Subaru thầm nhủ, mỉm cười với chính mình.
…
________________________________________
~O~o~O~
Hiện tại tại biệt thự nhà Kudo.
“ Quái vật Gomera” đã chiếu được mười phút, Subaru đang ở trong bếp, và Amuro và Haibara thì đang vòng quanh kiểm tra ngôi nhà, nhưng chẳng thu được kết quả gì. “ Không được nản chí, thậm chí sẽ còn đáng nghi hơn, nếu nó tìm được quá dễ dàng” Cả hai tự nhủ, sau đó họ chia ra, Haibara tiếp tục lên lầu, trong khi Amuro sẽ tìm kiếm xung quanh khu vực thư viện.
“ Sách, album, giấy tờ … không có thứ gì hữu ích.” Chàng điệp viên CIA đặt mấy cuốn sách lại giá, thầm nghĩ, không nhận ra một bóng đen đang từ từ áp sát sau lưng.
“ Anh đang tìm gì thế?” Bóng đen nâng gọng kính trên sống mũi, ánh mắt lóe lên liếc nhìn người trước mặt hỏi.
“ Nhanh thật …”
Amuro nhếch môi cười lạnh, sau đó xoay người trở lại, ngay lập tức một nụ cười tươi rói, cực kì ngây thơ hiện lên.
“ A ha, tôi đang tìm nhà vệ sinh, nhưng mà nơi này thật rộng quá, cho nên …”
“ Tôi không nghĩ sẽ có ai đó bày nhiều sách như vậy trong nhà vệ sinh cả.” Subaru mỉm cười, rồi nhấc tay lên chỉ ra phía ngoài cửa phòng. “ Đi thẳng ra sảnh, ở phía bên phải.”
“ Cảm ơn.” Amuro nhìn thẳng vào mắt Subaru cười nhạt, nhanh chóng nhấc chân rời đi.
***
“ Đây chắc là …” Haibara đưa tay lên vặn nắm đấm một cánh cửa phòng.
“ phòng anh ta.”
“ Chẳng có gì cả!” Sau một hồi tìm kiếm, lục lọi, thở hắt ra một hơi, cô cúi đầu chán nản, ngón tay gõ gõ lên gương mặt Shinichi trong khung ảnh gia đình Kudo trên bàn. “ Cậu rốt cuộc đang muốn bày trò gì hả Kudo-kun?”
“ Không gì cả, ngoại trừ việc em nên nhanh chân lên MỘT CHÚT.”
“ Cái gì? …”
Haibara giật mình, đứng bật dậy khỏi ghế, xoay đầu.
“ Bộ phim đã bắt đầu rồi.” Subaru mỉm cười dịu dàng, rồi nắm lấy tay cô, bước ra khỏi phòng. “ Về thôi. Còn nếu em thích phòng anh như vậy, anh có thể suy nghĩ về việc cho em ngủ lại, một đêm.”
“ Anh đang nói điên khùng gì vậy?” Haibara cau mày, dứt tay mình ra, một mạch đi thẳng về phía phòng khách, làu bàu “ Ngủ lại? Ai cần chứ?”
________________________________________
~O~o~O~
Haibara ủ rũ ngồi cạnh Amuro trên sofa, cùng ăn cà ri, và thưởng thức bộ phim dài lê thê về quái vật Gomera.
“ Ăn cà ri khi xem phim, còn có thể nào quái dị hơn được không?” Nội tâm cô gào thét, nhưng trước mặt tên hàng xóm bốn mắt cô chỉ có thể nuốt ngược mấy lời muốn nói cùng với mấy miếng khoai hầm vào bụng.
Bất cứ điều gì cần nói, đều phải chờ anh ta ra khỏi phòng đã.
Chỉ không nghĩ là phải chờ hết cả một tập phim.
Khi màn hình TV đổi sang những hình ảnh quảng cáo, Subaru mới đứng dậy thu dọn bát đĩa trên bàn mang vào bếp.
“ Anh có tìm được điều gì?” Ngay khi cánh cửa nối với nhà bếp khép lại, Haibara liền nhướn cặp mắt nặng trĩu lên hỏi người cộng sự.
“ Không! Còn em?”
“ No!” Cô lắc đầu, ngáp.
“ Mệt hả? Vẫn còn hơn hai tập phim nữa để ra về.” Amuro cười khẽ, chờ nghe tiếng nói ngái ngủ của cô bé bên cạnh cất lên.
…
Nhưng đáp lại, chỉ có im lặng, và tiếng vải cọ vào nhau sột soạt khi vai anh dần trở nên nặng trĩu
“ Haibara-chan?” Anh nhìn qua bên cạnh, mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy cô bé đang dựa đầu vào vai mình ngủ, những sợi tóc màu nâu đỏ mềm mại như những sợi chỉ đỏ nhè nhẹ dần quấn lấy trái tim.
“ Ai-chan … đang ngủ?” Subaru đẩy cánh cửa khẽ khàng tiến vào, sau đó nhìn gương mặt như thiên thần an tường nhắm mắt tựa vào vai anh chàng phục vụ của café Poirot, hơi ngẩn người ra, cô bé vốn rất khó ngủ.
“ Ừ.” Amuro nói, thận trọng đưa tay ấn nút tắt trên điều khiển TV.
“ Vậy, tại sao chúng ta không để cô bé ngủ lại đây. Một đứa trẻ nên có một giấc ngủ trọn vẹn.”
“ Ngủ lại?” Amuro lặp lại, do dự vài giây, sau đó nhìn xuống Haibara, hàng mi dài rung rung nhẹ theo hơi thở đều đặn, rồi gật đầu. “ Sẽ tốt hơn cho cô ấy.”
“ Anh rất quan tâm Ai-chan?”
“ Phải.” Chàng điệp viên CIA nghiêm túc trả lời, trong lúc nhẹ nhàng đưa tay, xoay người đặt Haibara nằm xuống ghế. “ Ngủ ngon.” Anh khẽ nói, rồi đứng dậy tiến về phía cửa ra vào, nhưng ngay khi đặt tay lên tay nắm cửa, anh bỗng khựng lại như thể nghĩ ra điều gì đó, sau đó quay đầu. “ Tôi có thể nói chuyện với anh, một lát.”
Subaru có vẻ hơi ngạc nhiên bởi điều này, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu “ Có thể.” Anh nói, ra hiệu cho Amuro đi vào nhà bếp, không muốn làm phiền tới Haibara. “ Anh muốn nói chuyện gì?”
“ Tôi không hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng tôi cũng không hoàn toàn cho rằng anh là một người xấu, Subaru-san.” Tì lưng vào bàn bếp, Amuro bắt đầu nói. “ Tôi không biết anh là ai, cũng như anh là người như thế nào, nhưng tôi không nghĩ rằng anh là người sẽ làm tổn thương Haibara-chan. Đó là lý do duy nhất khiến tôi đồng ý để cô bé ở lại một mình với anh.”
“ Dĩ nhiên rồi.” Subaru ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa bếp đang đóng, chăm chú, giống như có thể nhìn xuyên qua nó để thấy cô bé đang nằm ngủ trên sofa phòng khách. “ Tôi sẽ luôn luôn bảo vệ cô ấy, bằng cả mạng sống của tôi. Sau tất cả …”
“ Sau tất cả …?” Đôi mắt Amuro bỗng mở to khi nghĩ tới vài việc.
“ Đó là những gì mà hàng xóm nên làm, không phải sao?”
“ P-Phải …” Amuro quay người, cảm thấy muốn bật cười. “ Tốt hơn, tôi cũng nên trở về nhà thôi.”
“ Chúc một đêm ngon giấc, Amuro-kun.” Subaru đi theo, đóng cánh cửa nhà lại. Sau đó, anh trở vào, thở dài, tháo vòng thay đổi giọng nói ra khỏi cổ.
“ Sau tất cả … Anh hứa Akemi.” Subaru nghĩ khi anh phủ lên người Haibara một tấm chăn mỏng.
“ Sau tất cả … Tôi xin lỗi, Rei-kun. Tôi không thể nói cho cậu nghe sự thật, chưa phải lúc. Tôi biết cậu sẽ căm hận chính bản thân mình như thế nào nếu cậu biết…” Anh cúi đầu, nhìn Haibara, sau đó quỳ một chân xuống, vươn tay vén những sợi tóc nâu đỏ lòa xòa trước trán cô bé, và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
“ Và sau tất cả … Anh xin lỗi.” Subaru thì thầm một cái tên đã không còn ai gọi Haibara trong suốt một thời gian dài qua nữa.
“ Shiho.”
Cạch.
Cánh cửa đột nhiên bật mở sau câu gọi của Subaru, và anh ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn lên.
“ Chết tiệt, cậu ta đã nghe thấy.” Anh lo lắng. Nhưng Amuro chỉ đứng ở cửa, thờ ơ nói.
“ Và bằng cách này, tôi chỉ muốn nói, tôi là người duy nhất có thể xoa đầu Haibara như thế.Mong rằng anh nhớ. Và, chúc anh ngủ ngon.” Chàng điệp viên CIA nháy mắt trước khi âm thanh đóng cửa một lần nữa vang lên.
…
Chẳng muốn nói nhiều nữa, chỉ một câu thôi: Subaru, anh lại thắng rồi. Tỷ số 5-0.
________________________________________
Chương tiếp theo: It’s a Date.