Tệ rồi -^-
Part 4:
“Hộc hộc”
Ran thở dốc, gấp gáp hít thở. Mồ hôi ướt đầm đìa gương mặt cô. Hơi gió của mùa đông lạnh giá hiu hắt se vào manh áo mỏng manh đã rách toạc bởi nhiều vết cào rách và loang lổ máu, khiến cô không khỏi tím tái mặt mày.
Cô thực không thể tin nổi.
Rừng rậm bao quanh cô, tối đen hun hút. Chốc chốc, nghe lá kêu xào xạc và tiếng chim cú vọ rúc lên lại khiến cô giật thót tim.
Rừng về đêm đáng sợ hơn bao giờ hết. Mịt mùng. Đầy rẫy những nguy hiểm rình rập.
Ran nâng cao cảnh giác, mặc sức quá mức chịu đựng của cơ thể mà thục mạng chạy về phía trước. Nơi tối tăm sâu thẳm trong rừng Aokigahara kia…Nhưng cô tin là có ánh sáng của những người dân ở chân vùng núi Phú Sĩ hoang vu này.
Khu rừng cô đang ở nổi tiếng là nơi thắng cảnh, cũng nổi tiếng là “Nơi hoàn hảo để chết”. Đến nay, đã có hàng trăm vụ tự tử tại đây.
Đó là điều mà Ran kinh hãi nhất!
Cây cối ken dày đặc, gió rít thổi vù vù, tuyết chớm rơi. Lạnh buốt.
Khuôn mặt Ran tái nhợt, cô dừng chân. Xốc trong túi ra chai nước gừng vẫn còn hơi ấm, Ran hớp đều một ngụm. Hai ngụm…
Gió quét phăng mọi sức sống. Tuyết ào ạt đổ ập lên người.
Nước mắt chỉ chực trào, Ran cố gắng đứng dậy. Hết sức, lại chạy.
Cô giống như con bướm nhỏ xinh xinh vùng vẫy một cách tội nghiệp trong cái lưới tơ nhện giăng mắc kín cả một khoảng trời.
Càng cố cự, càng mau chết!
Sự hành hạ mấy ngày trước lại nhức nhối những vết thương, Ran quá yếu đuối để vượt khỏi khi rừng này!
Mắt cô hoen mờ đi, bước chân chậm dần, chậm dần, lảo đảo, rồi không vững vàng. Cuối cùng là sấp mình gục xuống nền tuyết lạnh căm.
---
Một ai đó sẽ yêu thương cô thật lòng chứ?
Ran hé mắt. Chớp nhẹ. Rồi nhăn.
Cơn đau đầu vẫn còn rất ê ẩm.
Cô đang ở đâu đây? Thiên đàng hay địa ngục?
Ran mệt mỏi nhìn xung quanh.
“Nằm xuống đi, Ran-neechan! Chị còn yếu lắm!”
“Cái…gì?”
Conan-kun ư? Ở đây ư?
Cậu nhóc lớp bốn đeo kính ấy lo lắng nhìn cô. Hàng lông mày cau lại, thật giống ai đó.
“Chị cứ nghỉ đi. Khi nào thật ổn định, cảnh sát mới hỏi cung chị!”
Giọng nói nhẹ nhàng, quan tâm cũng mang phần gắt gao, áp chế. Ran òa lên khóc nức nở, ôm chầm lấy cậu nhóc. Giống như một “đứa bé lớn” bắt đền “đứa bé nhỏ” về vài viên kẹo ngọt nào đó.
Cậu bé ngẩn ngơ rồi hoảng hốt, lúng túng. Nhưng chỉ và phút, vài phút thôi, khi nghe cô gái bật tiếng gọi “Shinichi! Shinichi!”, ánh mắt tinh anh kia trầm xuống rồi im lặng.
Ran khóc. Khóc mãi. Khóc cho thỏa hết những đau đớn, những sợ hãi cô phải trải qua. Khóc cho buông hết đi những muộn phiền cào xé tâm can…
Có quá nhiều thứ để cô phải dãi bày.
Có quá nhiều thứ để cô hỏi anh.
Có quá nhiều thứ để cô trách móc.
Dù vậy, cũng có quá nhiều thứ, nhiều hơn bao giờ hết, là cô cần anh đến mức nào…
---
Chiều lạnh, tuyết phủ trắng xóa. Nhìn những bông tuyết bay bay trong mùa gió lộng tung hoành ngang dọc kia, Ran thấy thắt lòng, đau nhói.
Ran đã bình tĩnh kể cho cậu nghe. Về mọi thứ. Lũ người áo đen bắt cóc cô. Lâu đài cổ cũ kĩ dưới lòng đất của núi Phú Sĩ. Cô gái được gọi là nhà khoa học Miyano Shiho. Về sự việc cô được điệp vụ Carly của CIA đưa khỏi lâu đài, dặn cô men theo đường cống thoát nước ẩm thấp hàng trăm năm không còn sử dụng ra đến cánh rừng Aokigahara…Mặc dù Ran nhớ mình đã ngất trên nền tuyết lạnh lẽo đó, nhưng ai đã đưa cô xuống tận chân núi – trước cửa một ngôi nhà người bản địa và họ giúp cô về được nhà mình. Cô không biết nổi là ai, nhưng cô mang ơn người ấy rất nhiều!
Cha mẹ Ran đã lo lắng đến mức tiều tụy hẳn đi. Điều này khiến cô thương họ đến mức quằn quại tự trách bản thân mình ngu ngốc vô cùng.
“Cạch”
Cửa mở. Một cậu nhóc bước vào.
“Ran-neechan! Em mang hồng trà cho chị này.”
Ran thở khẽ, gật đầu.
“Cảm ơn em. Hãy cứ để bàn cho chị.”
“Vâng.”
Conan-kun nhanh nhẹn đặt tách trà lên chiếc bàn gỗ cạnh gi.ường ngủ, ngay sát khung ảnh chụp Ran Mori và Shinichi Kudo năm 17 tuổi tinh nghịch cười đùa. Thường ngày, nó được dựng lên cẩn thận nhưng hôm nay nó đã úp xuống.
Conan-kun nhìn nó đầy khó hiểu.
“Cạnh”
Cửa đóng lại. Ran cúi gằm gương mặt, hai tay run rẩy đưa sau lưng, chạm những ngón gầy gầy vào vặn khóa bằng nhôm mạ bóng loáng.
Conan-kun ngẩng đầu nhìn Ran khó tin.
Một giọt nước mặn chát buông rơi, vỡ tan dưới sàn nhà gỗ. Tiếp nối những đường nước mắt ấy, hạt này hạt kia nối đuôi nhau chảy dài.
Tiếng nấc nhè nhẹ vang lên.
“Shinichi…Đến cuối cùng… là anh có thực sự…yêu tôi?”
Đồng hồ lắng chậm. Khoảng lặng bao trùm.
“Tổn thương tôi không sợ. Chỉ xin anh đừng vùi dập đi những hi vọng tôi chờ đợi suốt ba năm qua.”
Giọng Ran nhẹ bẫng, tim cô thắt chặt lại. Cuối cùng, cô vẫn là đang chờ đợi câu trả lời của anh. Cô không dám ngước mắt lên nhìn, vì nhìn vào cậu bé cô coi như em ruột, cô sẽ sợ rằng mình vô ý diễn lên một màn kịch khôi hài.
Phải, chỉ là cô muốn nghe. Một câu thôi, lời của chính anh nói.
« Ran, tôi xin lỗi. Và tôi yêu em. »
---
« Em đang nghĩ gì ? »
« Em không nói đâu. »
« Tại sao ? »
« Vì anh là thám tử cơ mà. Tự tìm hiểu đi chứ ! »
« Thám tử có thể biết cả điều đó sao ? »
« Chứ sao. »
« Đồ ngốc ! Mau ngủ ngoan đi. »
Tắt máy điện thoại. Ran cười tủm tỉm. Nhẹ vùi đầu vào bọc chăn ấm áp bên mình, cô cảm nhận những hạnh phúc con con.
Tha thứ cho tất cả, trái tim cô liệu có quá bao dung chăng ?
Cô không rõ. Cô chỉ biết mình là con ngốc…Ừ. Ngốc nhưng yêu anh thật lòng.
Cô cười khe khẽ. Anh ở đây, bên cô. Và cô sẽ cùng anh chiến đấu. Qua tất cả mưa gió của đêm đông quét càn, bình minh sẽ đến, yên lành hơn bất cứ thời khắc nào.
---
Đã sáu ngày trôi qua kể từ lúc cô trở về nhà. Lực lượng cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ vùng núi Phú Sĩ, họa chăng lưới đã giăng để bắt hổ mà lọt tròng lại chỉ là một lâu đài ẩm mốc xưa cũ. Tất nhiên, không bóng người nào.
Ran không giỏi suy luận. Ngoài những thông tin cung cấp về gương mặt của các đối tượng để truy nã, Ran chỉ gắng nhớ về người đàn ông được gọi là Boss. Ông trùm của một Tổ chức, sao có thể gọi cô là con gái ? Nhất mực nghĩ nhầm lẫn, Ran không nói cho cảnh sát thông tin này… Có gì đó, cản ép…Lại không thể kháng cự.
Ran miên man trong những hồi ức về người đàn ông có đôi mắt xanh lá như người lai.
« Tít tít »
Máy điện thoại sáng lên, báo có tin nhắn. Chậm rãi lần tay vào túi áo bông mềm mại, mở máy.
« Con người không nên quá nhiều tin tưởng. Tin tưởng càng nhiều, thất vọng càng nhiều. Giống như ảo vọng, cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi Phù du mộng. »
Điện thoại bị siết lại. Ngón tay găm vào lòng bàn tay đến cứa máu, trắng bệch. Lòng se lại…
« Ring ring ring »
Lần này là một cuộc gọi vô danh.
Nghe máy.
Vùng trời tím biếc xao động mãnh liệt như cuộn dâng từng đợt sóng dữ tợn. Ran ôm mặt, gắt gao hít thở.
Ngày mai. 3 giờ chiều tại khu tập thể bỏ hoang ngoại ô Tokyo. Đến cứu Eri hoặc là nhận xác không đầu. Cấm liên lạc với bất kì ai, vì tất cả cử động đều thu vào tầm mắt chúng.