[Longfic] Dea.th Note

Mai1997

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/5/2014
Bài viết
373
Death Note

Author: Ngọc Mai​

Disclaimer: Hầu hết các nhân vật thuộc về bác GA, chỉ có một số là thuộc về tác giả.

Rating: K+

Pairings: Chưa quyết định. Tự nhiên mất niềm tin vào Shinichi sau khi đọc xong 1 fanfic. >.<

Genres: Trinh thám, tình cảm.

Warning:


- Hầu hết các nhân vật đều xuất hiện trong fic. Tớ sẽ cố gắng duy trì tính cách nhân vật ở mức tớ hiểu biết..

- Fic được sáng tác chỉ nhằm thỏa mãn trí hoang tưởng của tác giả, hoàn toàn không có mục đích nào khác.

- Bản thân tớ tự nhận thấy khả năng của mình còn rất kém, nên dù chỉ đọc qua, thấy không ổn, hãy comment cho tớ nhận xét để có thể cố gắng ở những phần sau.

-Cuối cùng, tớ rất tôn trọng bản quyền, nên dù biết tác phẩm của mình có không hay, cũng không muốn bị post tùm lum mà không rõ nguồn và tên tác giả Vì vậy, đề nghị các bạn khi mang đi diễn đàn nào, cũng hỏi trước và để lại nguồn.

Summary:

Tokio thanh bình trong khoảng khắc bước sang thập kỉ mới.

Khi mặt trăng bị bầu trời nuốt trọn…

Khi vị siêu trộm Kaito Kid lớn giọng hô lên : “Ladies anh gentlemen!!"

Trật tự cả nước Nhật sẽ lại bị đảo lộn một lần nữa…

“Viên Đạn Bạc, Angel – Good luck!”

(Vermouth)

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
ran_angel_1826 bạn đang hỏi chỗ nào vậy? >.<
Tớ chưa xem bộ phim đó, nhưng đảm bảo nội dung sẽ không giống :")
Cảm ơn đã ủng hộ ^^

dragon_princess lúc đầu tớ định đặt tên là "Đôi Cánh" nhưng vì thay đổi một chút nội dung nên thôi.
Tiêu đề giống đâu chắc là nội dung sẽ giống :">
 
Tợ nghĩ rằng những chap sau có lẽ sẽ liên quan đến chính trị Nhật Bản một chút. Tại dạo này bị cuồng mấy bộ phim chính trị Hàn :))

***

Chapter1: Khi bình yên vỗ về tâm trí.

Tiếng động cơ mô tô thét gào trong không khí, có thể tưởng tượng được người đang lái chiếc xe mô tô đó đang phấn khích hoặc tức giận đến như thế nào. Chiếc mô tô bỗng dừng lại trong nháy mắt, nền đường có thể nhìn rõ ràng một vạch đen khi bánh xe cọ sát với nó. Nụ cười nhẹ nở trên môi, ánh mắt chủ nhân chiếc mô tô hướng ra xa, nơi những học sinh trường trung học Teitan đang rời trường sau những giờ học mệt mỏi.

- Chị Ran! – Conan gọi to khi nhìn thấy Ran và Sonoko ra khỏi cổng trường.

- Chào Conan! – Ran cười, vẫy tay chào lại.

- Thật quỷ quái. Trước đây Ran có tên ngốc Shinichi bám đuôi đã quá đủ, bây giờ hắn bỏ đi rồi thì lại đến tên ngốc nhí Conan này.- Sonoko bĩu môi khi nhìn thấy Conan. Có vẻ tâm trạng cô không được tốt thì bị giáo viên chỉ tên vì quậy phá bạn bè trong lớp.

- Thôi nào, Sonoko! – Ran quay mặt về phía Sonoko than nhẹ, trong khi Conan nhìn lén Sonoko bằng một cái lườm.

- Haha! – Sonoko đành cười đầy tội lỗi khi phát hiện ra ánh nhìn của Conan. Cô bỗng thấy ánh nhìn đó sao có thể giống với Shinichi như thế, mỗi khi cô dành chỗ cạnh Ran của hắn.

Phía xa những nụ cười ngây thơ của những đứa trẻ, Vermouth áp chiếc điện thoại vào tai, giọng điệu đầy ngọt ngào:

- Ok! Có lẽ đây sẽ là kế hoạch lớn của chúng ta. Vâng, nhưng tôi tin tưởng vào Chivas sẽ hoàn thành nhiệm vụ này mà không cần giám sát thôi.

Vermouth cười lạnh một cái, bà nhìn về phía hai đứa trẻ gây cho bà bao nhiêu sự thích thú kia, buông ra một cậu nói vô tình trước khi chiếc mô tô lao vào con hẻm:

- Hãy cười tươi lên, để có thể duy trì đôi cánh dễ gãy ấy. Sang thập kỉ mới, chúng ta sẽ bắt đầu một trò chơi mới mà ta không thể bảo vệ cô, Angel!

Bóng đêm chưa xuất hiện hẳn, chập chững trong khoảng khắc cuối chiều, đầu buổi tối. Mặt trời đỏ nhuộm thành phố nhỏ trong sắc màu thơ mộng.

- Hoàng hôn cuối năm đẹp nhỉ? – Ran nhìn cái màu đỏ dịu đang ngập tràn thành phố. Cô ước gì Shinichi đang ở ngay bên cạnh cô. Về nhà cùng nhau trong quãng thời gian bình yên này.

- Em nghe nói ngày cuối năm sẽ có nguyệt thực đấy.

Sonoko đứng khựng lại. Đôi mắt cô mở to hết cỡ:

- Chết tớ rồi! Sao tớ có thể quên được nhỉ?

Nhìn bộ dạng cô bạn thân luống cuống. Ran bám lấy tay bạn, hỏi:

- Chuyện gì vậy Sonoko?

- Kid-sama của tớ! – Sonoko đưa tay nắm lấy tay Ran

- Kid làm sao chị Sonoko? – Conan hỏi.

- Anh ấy gửi một bức thư. Tớ đã định nói cho cậu lúc ra chơi, nhưng tại cô giáo…

- Hắn ta lại định trộm gì nữa sao? Vào cái ngày cuối năm? – Ánh mắt Conan biểu lộ cảm xúc như muốn nói “không thể tin được”

Sonoko bực mình, buông đôi bàn tay đang nắm lấy tay Ran, quay ra nhìn Conan với ánh mắt “muốn giết người”

- Kid-sama muốn chúc mừng năm mới chứ không muốn mang đi cái gì cả.

Conan đưa ra khuôn mặt bó tay khi thấy Sonoko dùng từ “mang đi” thay vì “lấy cắp”. Bỏ qua tia nhìn muốn gây lộn của Sonoko, cậu tò mò nhìn lên lá thư Kid gửi đến cho thanh tra Nakamori:

“Thưa ngài thanh tra đáng mến!

Để kỉ niệm cho một thập kỉ đầy biến cố cũng như đầy thành công của Nhật Bản,

Khi mặt trăng bị màn đêm nuốt chửng, để lại một khung cảnh nhạt nhẽo,

Tôi – siêu trộm Kid sẽ tới và mang đến cho các vị một màn biểu diễn đặc sắc và mở đầu một năm mới

Siêu trộm Kid”

- Tại sao thanh tra Nakamori nhận được mà cậu biết vậy, sonoko? – Ran hỏi.

- Bởi vì, bác Jirokichi tình cờnghe được. Và bác ấy cho rằng Kid đang có mưu đồ khác. Thật quá đáng mà. – Sonoko quay sang Ran với ánh mắt bất bình – Kid-sama của tớ tuyệt đối không phải người xấu đúng không?

- Ừ. – Ran đành nói.

- Haha. Kẻ trộm còn không xấu thì thám tử chúng tôi xấu à? – Đương nhiên Conan chỉ dám nghĩ trong đầu.

Những ngày cuối năm nhẹ nhàng trôi đi trong không khí tấp nập. Cái tin Kid xuất hiện đã làm cả thành phố Tokio thường ngày đã ồn ào càng ồn ào hơn.

Ran có thể cảm nhận được cái lạnh rong chơi trong từng thớ thịt của mình khi nghe Shinichi nói:

- Ran, tớ thật xin lỗi. Nhưng vụ án làm tớhông thể lộ mặt được.

- Ngay cả ngày tết như vậy sao?

Ran nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Shinichi, sau đó không còn một tiếng động nào nữa. Có lẽ, bản thân cô cũng đang gây ra gánh nặng cho Shinichi, cô buồn bã:

- Thế, cậu vẫn phải giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng để khi về thành một bộ xương di động.

Shinichi bật cười trước lời nói đùa của cô bạn. Cậu cảm nhận được Ran đã cố gắng thế nào để cậu khỏi phải bận tậm. Cậu càng thấy hận cái tổ chức Áo đen ấy đã khiến cậu ở bên Ran mà không thể nói ra.

- Lạnh thế, nhớ giữ ấm nhé, Shinichi!

- Ừ, Ran cũng phải như thế nhé!

Những câu chuyện của cả hai chỉ ngắn gọn như thế, nhưng nó vẫn duy trì hàng ngày, chỉ để Ran biết rằng, Shinichi vẫn luôn ở bên cạnh cô.

.

.

.

- Bố đừng say xỉn như thế nữa. Tối nay chúng ta phải đi xem màn tiệc của Kid chứ!

Ran và Conan cùng kéo ông Mori khỏi bàn tiệc cuối năm của gia đình. Mẹ cô – Eri cũng đã ở đây, nhưng vì không thể chịu nổi ông già say xỉn này nên đã bỏ về. Ran chỉ thở dài thườn thượt vì kế hoạch lại một lần nữa phá sản trong tay bố mình.

- Thôi nào Conan. Kệ ông ấy đi. – Ran buông tay cho th.ân thể ông Mori nằm xuống sàn nhà. Cô vẫn tức giận vì bữa cơm gia đình hồi nãy.


- Con mời bố mẹ. Cuối năm rồi chúng ta cùng đoàn tụ nhé.

- Cháu mời cô chú! – Conan cũng nói, rồi nhanh chóng bắt đầu bữa ăn của mình. Chỉ vì trưanay Ran đã nói Conan ăn ít để chuẩn bị cho bữa tối.

Reng..reng…

Tiếng điện thoại vang lên. Bà Eri vì ngồi gần điện thoại nhất, tiện tay cầm ống nghe lên. Ông Mori vội vã tranh cái điện thoại từ tay vợ mình.

- Bà đâu có quen ai là bạn bè của Mori này!

Bà Eri bực bội nói:

- Phải chăng là điện thoại của một cô gái trẻ trung xinh đẹp nào, mà vợ cũng không cho nghe.

- Đúng rồi đấy. Điện thoại của vợ mới của tôi.

Kết thúc hồi tưởng. Ran nhìn bố mình với ánh mắt thiếu cháy mọi thứ. Dù đang say giấc nồng, Conan cũng chắc chắn rằng ông bác của mình ít ra cũng đang gặp ác mộng. Giải vây cho ông Mori, Conan lên tiếng:

- Chị Ran, em đi thay quần áo rồi mình đi nhé!

- ừ!

Conan chạy về phòng, đồng thời tiếng chuông điện thoại cũng vang lên. Conan giật mình khi tên hiển thị trên màn hình là một thành viên FBI.

- Alo. Cô Jodie, có chuyện gì không ạ?

- Cô chỉ định chúc mừng năm mới thôi! – đầu dây bên kia khẽ cười.

Conan nghi hoặc, hỏi lại:

- Có thật là chỉ định chúc mừng năm mới không, cô Jodie?

Tiếng thở dài nặng nề vang lên, điệp viên FBI nói:

- Kir vừa thông báo, tổ chức có kế hoạch năm mới, chúng lập ra một danh sách tử thần, và có những cái tên đặc biệt phải chết!
 
dragon_princess Hèn gì là A Secret Note =)) =)) =))

Mai1997 Ý tớ là thể loại đó Au ;)) Kinh dị, tình cảm hay gì gì đó,... ;)) Fic không có mục Genre (Thể loại) nên tớ mới hỏi đó mà ;))

Chap 1 hơi ngắn (:)) Dạo này đọc kh đã nên đi đâu cũng nói chap người ta ngắn :)) Hắc hắc :))) Cụ thể thì tớ chỉ biết hình như B.O có kế hoạch mới =.= (Cái tổ chức quạ đen nỳ =.=) Với ông Mori lại... =)) Vợ mới của tôi =)) Còn Kid-sama chuẩn bị làm gì đấy nhể :x Thích quá :x
Ran có thể cảm nhận được cái lạnh rong chơi trong từng thớ thịt của mình khi nghe Shinichi nói
Chỗ này dùng từ thớ thịt nghe kì quá Au ơi =))
Au có thể viết là:
Ran có thể cảm nhận được cái lạnh đang từ từ lan tỏa trên khắp người mình khi nghe Shinichi nói

Mong chap mới nha ;;)

<3 <3 <3
 
Mọi người comment cho tớ đi >.<
Ít ra thì phải cho tớ biết ý tưởng của mình điên rồ ra sao, cần phải sửa đổi cái gì, dành đất diễn cho ai nhiều hơn chứ >.<
Thật đau lòng quá đi.

.
.
Chapter 2: Mục tiêu đầu tiên.

Tokyo rộn ràng trong những lời chúc mừng năm mới mọi người gửi đến nhau. Chỉ là chạm mặt trên trên con phố quen, người ta cũng nở nụ cười dịu dàng. Ran luôn tự hào về quê hương của mình, nơi những người Nhật Bản hiền hòa, thân mật.

- Chúng tôi đang truyền hình trực tiếp tại tháp Tokyo. Kid nói rằng sẽ chúc mừng năm mới bằng một màn biểu diễn để bù đắp cho chúng ta vì những phi vụ làm chúng ta đau tim trong mỗi lần anh ấy đến và mang đi những món đồ. – Tiếng nói của phát thanh viên truyền đến mọi ngóc ngách trong thành phố rộng lớn này.

“Hờ hờ! Lại một tên như bà Sonoko. Tôi nhớ là đâu có vụ bù đắp nào ở đây” – Conan nghĩ thầm

- Conan, nắm chắc tay chị nhé. Nếu không sẽ bị lạc đấy.

Conan khẽ đỏ mặt khi Ran nắm chặt tay mình hơn. Sonoko bỗng chen lời trêu ghẹo:

- Ran này, có phải cậu đang dùng Conan để thay thế khi Shinichi vắng nhà không?

- Sonoko, cậu thôi đi – Ran hét vào mặt Sonoko.

- Chậc, thật là tội nghiệp thằng nhóc bị lừa tình quá đi. Nhóc đừng mắc bẫy chị Ran nhé, Shinichi đã thoát bẫy rồi đấy! – Sonoko mặc kệ Ran đang bốc hỏa, vẫn tiếp tục màn trêu ngươi nàng Ran

- Sonoko. – Ran đỏ mặt hét vang, rồi vội vàng quay ra xin lỗi những người giật mình vì giọng nói của Ran.

Conan chỉ im lặng. Nhưng đôi má cứ đỏ dần: “Này, bà chị! Dù sao tôi cũng tự nguyện sa bẫy!”

- Conan!

Nghe tiếng gọi, Conan nhìn thấy ông Agasa và bốn người bạn đang đứng chỗ mình. Cậu quay đầu sang phía Ran:

- Chị Ran, em ra kia với bạn bè nhé.

Đợi Ran gật đầu đồng ý, Conan len lỏi trong dòng người tấp nập.

Cạch!

Conan giật mình khi cảm nhận được một khẩu súng đang dí vào đầu mình. Cậu lên tiếng:

- Kid!

Chỉ có Kid mới dí súng vào đầu cậu khi đông người như vậy. Nhưng cậu cũng không hiểu tại sao hắn lại phải làm thế trong khi hôm nay cậu không có ý định bắt hắn hay hắn không có ý định xấu nào.

Một tiếng cười lạnh phát ra, một tiếng nói lạnh băng cùng đồng thời được phát ra:

- Chào Viên đạn bạc của ta!

- Vermouth? – Conan giật mình.

- Thật hân hạnh vì cậu vẫn nhớ ta!


- Kir vừa thông báo, tổ chức có kế hoạch năm mới, chúng lập ra một danh sách tử thần, và có những cái tên đặc biệt phải chết!

- Cái gì cơ, thưa cô Jodie?

- Có vẻ như chúng đang có kế hoạch rất lớn để cải tiến đội ngũ của Chúng. Chắc cô phải liên hệ lại với Kir.

- Vâng, cô sẽ cho cháu biết tin ngay nhé! – Conan nói – Dù sao thì một năm mới tốt lành, cô Jodie!

Conan nhớ lại cuộc nói chuyện lúc tối với thành viên FBI – cô Jodie. Cậu đang mải suy nghĩ, Vermouth nói:

- Tổ chức đã đào tạo xong một thành viên mới, cực kì thông minh và khát máu, Chivas!

- Tại sao bà lại nói với tôi? – Conan nói, trong khi cậu vẫn đứng yên. Conan thực sự rất ngạc nhiên vì sao không ai chú ý tới cảnh tượng này, nhưng có lẽ khi thấy hai người đứng bất động lâu thế này thì họ chỉ cho rằng một trò đùa cuối năm.

- Chỉ đơn giản vì cậu là Viên đạn bạc… của tôi. – Vermouth mỉm cười, bà ta thu lại súng.

Conan quay lại đối mặt với bà ta. Cậu thấy ngạc nhiên khi bà ta đang mang bộ mặt của một trong những nhân viên của đài truyền hình.

- Cái danh sách tử thần ấy, mục tiêu đầu tiên Kaito Kid. – Nói xong, Vermouth nở nụ cười rồi chen vào dòng người tấp nập, biến mất.

Theo bản năng, Conan nhìn về phía dự tính Kid sẽ xuất hiện. Cậu bỗng nhớ lại lời nói của Vermouth, tại sao bà ta lại biết được rằng Conan biết gì đó về bản danh sách đó. Cậu lấy vội điện thoại trong túi quần. Bao gồm 5 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn. Cậu đập mạnh tay vào trán, cậu quên mất rằng tiếng ồn ào trên phố sẽ lấp mất tiếng chuông điện thoại.

“Không ổn rồi Conan, em đang ở đâu? Kir nói, mục tiêu đầu tiên phải chết là Kid!

Cô Jodie”

“Có vẻ như Kir bị thủ tiêu rồi. Sau khi thông báo cho cô là có thêm một tay súng thiện xạ trong tổ chức – Chivas

Cô Jodie”

Conan giật mình. Thể nào mà Vermouth có thể biết chính xác những gì cậu đang biết về tổ chức như thế. Chivas – nhân vật mới trong tổ chức – khát máu. Khoan đã, tại sao Vermouth lại cải trang thành người trong đoàn quay phim. Bỗng nhiên, những tiếng hét át mất suy nghĩ của cậu.

- Vâng, thưa quý vị, quý vị đang xem trực tiếp từ đài truyền hình. Như đã hứa, Kid sẽ cho chúng ta một party ngoạn mục để chia tay một thập kỉ mới vào giữa đêm. Và bây giờ, chỉ cần vài giây cuối cho đến nửa đêm. Chúng ta cùng đếm ngược.

10

9

.

.

.

.

3

2

1

Trong tiếng reo hô của hàng ngàn vị khán giả của Kid, những tờ giấy xuất hiện đề tên Kid và khuôn mặt cười nhăm nhở trêu ngươi của hắn. Một ai đó phấn khích mà hét to nội dung của tờ giấy ấy lên:

“Tôi sẽ chỉ xuất hiện khi hành tinh xinh đẹp tràn ngập trong bóng tối của Thượng Đế. Và sẽ như một thiên sứ soi sáng nơi này.

Siêu trộm Kid”


- Thưa quý vị, theo như những gì chúng tôi biết, chỉ vài phút nữa thôi, mặt trăng sẽ bị che khuất và siêu trộm Kid sẽ xuất hiện. Ôi kìa, mặt trăng đã bị che lấp dần, và các bạn có nghe thấy tôi nói gì không, thật sự là fan hâm mộ của Kid đang la hét rất lớn. Tôi cũng là fan của Kid và tôi chỉ muốn thôi cái vụ bình luận viên này để được nhìn Kid cho rõ. A đau tôi xin lỗi, tôi sẽ bình luận nghiêm túc – Tên phát thanh viên lắm mồm nói linh tinh sang đề tài khác và bị ai đó cốc vào đầu. Có lẽ cũng chẳng ai để ý đến sai sót đó.

Mặt trăng từng chút một bị màn đêm nuốt chửng. Ai đó đứng sau lưng Conan khẽ nói:

- Cũng giống như hành tinh xinh đẹp này thôi, sẽ bị Tổ chức làm tê liệt.

Conan vội quay đầu tìm kiếm giọng nói, nhưng chẳng thấy ai cả. Cậu siết chặt nắm đấm, Kudo Shinichi sẽ không để ngày đó xảy ra, cậu thề đấy.

- Khán giả yêu quý của tôi ơi, mặt trăng đã bị che khuất rồi. Kìa, Kid đã xuất hiện. Oaaa…

Mọi người la hét như muốn nổ tung cả thành phố. Kid xuất hiện trên bầu trời rộng lớn, thả những cánh hoa hồng đỏ xuống phía dưới. Ai đó sẽ hỏi vì sao lại nhận ra Kid ư? Chỉ riêng bộ áo trắng muốt đó đã gây chú ý rồi, và chẳng biết bằng cách nào mà xung quanh người Kid xuất hiện ánh sáng.

“Ladies and gentlemen”

Cả thành phố lại vang lên tiếng lớn. Có thể tưởng tưởng rằng Kid sẽ thỏa mãn ra sao khi được đứng trên đó và ngắm nhìn những bộ mặt đang ngước lên và ngạc nhiên, ngưỡng mộ hắn. Conan dám chắc rằng cậu ta mắc chứng bệnh thèm tiếng tung hô. (Tớ thấy chẳng khác Kudo là mấy :)) ). Conan cố gắng nhìn thật kĩ qua cặp kính phóng to, cậu không thấy Vermouth hay bất kì một ai mặc đồ đen đang cầm súng và ngắm bắn.

“Đoàng”

Mọi người la hét, cố gắng chạy thật xa nơi phát ra tiếng nổ. Conan nhìn thật nhanh về hướng của viên đạn, nhưng với cặp kính của mình vẫn không thể nhìn thấy ai đã bắn. Một tay súng thiện xạ - Chivas. Conan giật mình. Chẳng lẽ có thể ngắm bắn từ khoảng cách xa như thế?

- Kid-sama! Anh có sao không?

Conan nghe thấy tiếng hét cùng tiếng khóc nức nở vang lên của Sonoko. Đúng là một kẻ cuồng hết biết. Conan nhìn về phía Kid, cánh tay đang chảy máu, có thể thấy rằng mạng hắn rất lớn. Kid đứng giữa hai tầng nhà cao tầng, che hết phía viên đạn bay tới. Mặc dù cánh tay đang chảy máu, hắn vẫn mỉm cười dịu dàng:

- Thưa quý vị yêu quý, có một sơ xuất nhỏ mà những con quạ đen đã theo dấu bồ câu trắng đến đây. Tôi phải dừng buổi biểu diễn để đảm bảo tính mạng của các thiên thần của tôi. Tạm biệt và hẹn gặp lại.

Kid biến đi khi mặt trắng vừa sáng lại. có những tiếng khóc của vài cô gái đang lo lắng cho Kid. Cảnh sát được điều động đến hiện trường, và Conan chắc chắn rằng sẽ chẳng tìm được một manh mối gì cả.

Quạ đen? Chẳng lẽ Kid biết về Chúng?

Không thể nào, có lẽ là hắn miêu tả như vậy cho thích hợp với Bồ câu trắng của hắn. Haha.

Năm mới, dự báo sẽ lại là một năm vất vả.
 
Tokio hay Tokyo hay là Tokio và Tokyo? :v híc. Chả có rì để com ngoại trừ chap dài thêm tí :3 chap sớm nha au ^^
 
Lời văn mượt, và hầu như không có lỗi type a. Quả thực rất phục au nha, không biết đến bao giờ mới có được cách hành văn trôi chảy như vầy, hức. Ờm, có lẽ au nên để chữ nghiêng những đoạn hồi ức chăng? Để thế này nhiều khi đọc hơi bị lẫn. Mong chap mới.
P/s: không ai lấy tem ta lấy, hắc hắc
 
Yuu Nguyễn Thực ra là Tokyo >.< mà trước giờ quen viết thế kia nên hay nhầm >.<
Cảm ơn bạn :)
Tớ sửa rồi ^^

coldwind132 Chư in nghiêng để nói về hồi ức. và suy nghĩ nữa. Lần sau tớ sẽ chỉnh màu cho đỡ nhầm
Tớ viết truyện từ lâu rồi nên phải tiến bộ hơn người mới viết 1 chút chứ :D
Những người bạn cùng tham gia 1 4rum vs tớ có người được xuất bản truyện rồi mà t vẫn lẹt đẹt này :((
Cảm ơn bạn :")
 
Trước tiên mình không nói rằng 2 fic nội dung sẽ giống, chỉ là tiêu đề thôi mà ^^
Fic bạn khiến readers phải suy nghĩ nhiều :) và mình rất thích những thể loại như thế này, đọc cảm giác rất nguy hiểm =))
Cách hành văn trôi chảy, nhưng mình nghĩ bạn nên có yếu tố miêu tả quang cảnh một chút, vì đây cũng không thiên về thể loại lãng mạn nên bạn tả sơ thôi sẽ khiến người đọc bớt căng thẳng. Ví dụ như chap 2 , xung quanh màu sắc thế nào, đường phố ra sao....vân vân và mây mây ( mượn câu này của ss chanh chanh ~~)
Nhưng mình đọc cảm giác vẫn có kiểu lặp từ :P
Và Chivas có vẻ như là một tên rất rất nguy hiểm, kĩ thuật bắn súng thuộc loại pro như Akai nhưng sao nghe tên chivas mình lại có liên tưởng đến con gái á ~~
Ủng hộ fic của bạn, mau ra chap mới nhé :* hóng :3
Có gì sai sót mong bạn bỏ qua nha ~~
 
Mọi người cmt nhiều cho tớ đi. >.< để tớ ra chap 4 sớm >.<
Từ tuần sau chắc duy trì 1 tuần 1 đến 2 chap thôi ^_^

Chapter 3: Rum và Chivas
- Đại ca! – Vodka nói sau khi tắt cuộc điện thoại chỉ vỏn vẹn 30 giây – Vermouth nói, Kid thoát rồi.

Gin xiết nhẹ tay lái. Gin chẳng bao giờ phải ngồi ở vị trí lái xe, nhưng bàn tay của Volka bị thương do tổ chức trừng phạt. Gin nghiến răng, nói:

- Hai kẻ vô dụng.

- Đại ca, cũng may là Kid không hề biết mở cái thẻ nhớ ấy. Mà hắn cũng không thể nộp nó cho cảnh sát. – Vodka bình luận.

Gin càng siết chặt tay lái, hắn không hiểu sao có thể đào tạo ra kẻ ngu dốt này:

Đồ ngu! Mày nghĩ nó là ai? Là Kid! Mày có biết nếu một thằng thám tử đã đánh hơi ra tổ chức cũng đủ phiền phức không? Bằng mọi giá phải giết chết thằng lỏi đó và lấy lại cái thẻ nhớ.

- Đại ca, em xin lỗi. – Vodka cúi gằm mặt. Vội đưa điện thoại đang không ngừng reo lên – Đại ca, là Rum.

- Đưa đây tao nghe.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lạnh lùng:

- Chào Gin, lâu rồi không gặp.

- Báo cáo đi! – Gin cũng lạnh lùng không kém.

- Chắc ông cũng phải biết rồi chứ. Thằng lỏi trốn thoát rồi. Nhưng kế hoạch chôn vùi nó còn nhiều lắm.

Nói xong, chưa kịp để Gin nói gì, người có biệt danh Rum tắt điện thoại, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống thành phố Tokyo buổi đêm, nhìn qua chiếc ống nhòm, dán chặt mắt vào một chiếc xe đen bóng đang lao vun vút trên nền đường, mỉm cười thật lâu.

Gin hít thở thật sâu:

- Tên Rum đáng ghét. Hắn được mệnh danh là một trong những con át chủ bài của ông ấy.

- Đại ca cũng là một trong đó mà. – Vodka chêm vào.

- Haha. Ta chỉ được nuôi dưỡng để làm sát thủ. Còn hắn có cái đầu. – Gin đưa hai ngón tay lên chỉ đầu mình.

- Đại ca còn có Chivas mà! Cô ta sẽ không bao giờ phản bội đại ca.

Gin nhìn hắn như muốn xuyên thẳng vào tim hắn xem có gì:

- Mi đang nghĩ ta muốn soán ngôi của ông ta sao?

- Em… không dám – Vodka lắp bắp.

- Chúng ta chỉ là đang tranh giành sự sủng ái của ông ta thôi.

Chiếc xe ô tô đen lao lun vút trên đường trong ngày đầu năm mới. Sự im lặng bao trùm hai com người. Gin bỗng hỏi:

- Vermouth đâu?

- Cô ta không nói đi đâu. Cô ta là cục cưng của ông ấy. Em làm sao có thể quản. – Vodka nói.

Gin cười lạnh, thành tiếng:

- Cục cưng sao? Chứ không phải ông ấy đang bù đắp à?
.
.
.
- Có phải là do bọn chúng? – Đôi mắt Haibara tràn đầy sự khiếp sợ. Cô nghe Conan kể lại về một thành viên tổ chức có thể bắn ở một vị trí xa như vậy. Cô cảm giác như tổ chức đang ngày càng lớn mạnh mà cả cô và Kudo tuyệt đối không thể chống cự được.
Conan im lặng thay cho câu trả lời. Tay cậu bấm điện thoại nhanh một dòng chữ gửi cho cô Jodie:

“Chivas – tay thiện xạ có khả năng bắn ở một khoảng cách rất xa
Conan”

- Conan, từ giờ cậu đừng mạo hiểm nữa, được không? Chúng ta phải thật bình tĩnh theo bọn chúng! – Haibara lay lay cánh tay của Conan. Cô cứ tưởng rằng mình đã bình thản khi đối đầu với bọn chúng. Nhưng khi nhìn thấy những gì khủng khiếp Chúng làm, cô không thể không tưởng tượng ra viễn cảnh của chính bản thân mình khi bị phát hiện.

- Conan này! – Ran khẽ gọi khiến Haibara và Conan giật mình.

- Dạ?
Ran mỉm cười, định nói gì đó thì Sonoko xen vào:

- Hai đứa này nói chuyện gì mờ ám mà giật mình khi bị Ran gọi vậy? – Cười một nụ cười cực đểu.

Conan và Haibara đều mặc kệ và bỏ lơ lời nói của Sonoko khiến cô tiểu thư lắm chuyện tức giận. Conan hỏi:

- Có chuyện gì vậy chị Ran?

- Chị chỉ định nhắc em ngày năm mới không lên làm phiền bác tiến sĩ nữa thôi. Về nhà thôi. – Ran đưa tay ra khi tấm biển “Văn phòng thám tử Mori" xuất hiện trong tầm nhìn.

Conan cười tươi, đưa tay nắm lấy tay Ran, nhẹ giọng:

- Vâng chị Ran.

Ran tạm biệt Sonoko và hai bác cháu tiến sĩ Agasa:

- Chúc bác và Ai ngủ ngon!

- Chúc chị ngủ ngon – Haibara đáp lời.

Cô luôn cảm thấy bình yên khi ở bên cô gái này, nhìn thấy nụ cười thuần khiết ấy.

Đúng rồi, thiên thần sẽ mãi được bảo vệ!
Em sẽ không để có thêm một Akemi nào nữa đâu, chị ạ!

.
.
.​
Conan ngáp dài xem bản tin thời sự. Từ cái hôm Kid bị ám sát, chẳng có một thông tin nào về hắn và cả bọn Áo đen, khiến cho cậu cảm thấy cuộc đời Conan của mình vẫn còn dài. Cậu liếc qua căn phòng nhỏ nhà Mori, chỉ thấy những cảnh vật này đã quen thuộc đến mức nhàm chán. Nhất là cảnh ông Mori say bí tỉ gào thét ầm ĩ khi thấy kênh ca nhạc của Yoko.

Tiếng cửa bật mở, Conan nghe rõ tiếng hét của Ran:

- Bố! Bố làm ơn đừng ói tùm lum ra nhà khi say xỉn nữa. Làm ơn cho con gái bố ít thời gian nghỉ ngơi đi. Làm ơn!

Conan khẽ thở dài. Nói thật rằng từ khi chuyển đến sống nhà Mori, cậu không hiểu đã tự hỏi bao nhiêu lần rằng tại sao Ran không chịu sống với mẹ?

“Tin mới cập nhật
Sáng nay, vào khoảng 9h45 phút, tại tòa nhà của sở cảnh sát Osaka, thủ tướng đã bị ám sát bằng một viên đạn. Nhưng vì cô thư kí đi ngang qua nên thủ tướng thoát nạn. Có thể thấy rằng những toàn nhà gần với tòa nhà của sở cảnh sát không tìm thấy bất cứ dấu hiệu khả nghi nào. Cảnh sát sở Osaka vẫn đang tiếp tục điều tra.”

Conan mở to đôi mắt vừa rồi còn mơ màng. Cậu lắp bắp tìm điện thoại gọi cho Hattori. Tiếng tút tút chết tiệt khô khan cứ vang đi vang lại. Cậu có thể cảm nhận rằng tên khốn đó đang trả đũa những lần cậu cố tình trả lời chậm cậu ta. Cậu vò đầu dứt tóc.
Hattori, làm ơn!

- Alo, Kudo?

- Cậu làm cái quái gì mà bây giờ mới bắt máy vậy hả? – Conan hét lên, nhưng rồi giật mình giảm nhẹ âm lượng, nhìn vô phòng bếp, có vẻ như Ran không nghe thấy gì.

Hattori có vẻ bực mình:

- Tớ còn đang lo cái vụ thủ tướng.

À ờ, đúng rồi. – Conan nhớ lại chuyện khiến cậu triệu tập Haittori. – Cậu không tìm thấy manh mối gì xung quanh mấy tòa nhà gần đó đúng không?

- Ừ! – Hattori ngơ ngác trả lời. Cậu không hiểu tại sao tên bạn này lại quan tâm đến chuyện ở Osaka.

Conan thở phù:

- Bọn chúng. Là người của bọn chúng hành động! – Conan nói nhanh

- Gì cơ? Kudo?
Cậu tìm manh mối ở những toàn nhà xa hơn và có thể nhìn vào tòa nhà ở Osaka ấy. Cần phải tìm thật nhanh trước khi chúng hủy manh mối.

Hattori ngạc nhiên:

- Là sao Kudo?

- Tớ sẽ giải thích sau. Hiện giờ tớ phải báo với cô Jodie ngay.

Conan đi vòng quanh căn phòng thám tử với mong muốn tìm ra chút manh mối. Tại sao lại cần phải sát hại thủ tướng? Trước đây chúng luôn bịt miệng những kẻ không còn khả năng lợi dụng và phản bội tổ chức. Có lẽ nào? Không thể nào! Thủ tướng tuyệt đối không phải là người của tổ chức.

- Sao có chút manh mối chứng minh có kẻ đã dùng súng bắn mà không tìm ra thế? – Ông Mori cằn nhằn khi xem lại bản tin buổi sáng – Nếu là ta đây thì đã tìm xong từ đời nào rồi. Hahaa.

Ran bước ra từ nhà bếp, trên tay cô là vài tách trà. Ran nói rằng uống trà sẽ tốt cho đầu óc và sức khỏe. Cô lườm ông bố mình:

- Con chỉ ước bố nỏ được nhậu là con đã mừng lắm rồi. Chẳng cần phải tài giỏi.

Ông Mori mặc kệ con gái, đưa một tách trà lên hít hà hương thơm của nó:

- Mà nếu ông ta chết thì có kẻ lên thay rồi. Có 3 kẻ dự bị thế này cơ mà. – Ông Mori chìa ba tấm hình trước mặt xem xét.

- Bố thật là…

Conan chạy nhanh về phía ông bác, rút ba tấm hình, nhìn thật nhanh trước khi ông bác ném cậu ra thật xa.

Ba ứng cử viên cho chức vị thủ tướng.

Monobe Masao (57 tuổi)
Kato Shimura (61 tuổi)
Moniwa Tatsumi (64 tuổi)

Lẽ nào, trong đây có người của bọn chúng?

Conan nhăn chán suy nghĩ. Ngoài kia, những cành cây run rẩy trong gió. Mặc dù đã cuối đông đầu xuân, nhưng thời tiết vẫn không thoát khỏi mấy cơn gió lạnh. Có phải chăng, dấu hiệu cho thấy một Nhật Bản rồi cũng suy tàn?
 
Hiệu chỉnh:
Lần đầu comt fic cho bạn, có gì không phải thì thứ lỗi nhé, vì mình nghĩ là mình sẽ chém thẳng tay =))

Nhận xét tổng quan của mình cũng giống như dragon_princess, tức là bạn cần phải miêu tả thêm một chút, đọc fic của bạn vẫn có cảm giác bị lặp từ, đôi chỗ hơi gượng gạo, đọc không được xuôi tai lắm, và có một vài lỗi type nho nhỏ :D.

Giờ thì đến phần vạch lá tìm sâu đây :))

Mình xin edit một vài câu nhé :D Phần lỗi type mình sẽ không trích dẫn ra nữa vì bạn đọc lại các chap là sẽ thấy ngay thôi ^^
1.
Phía xa những nụ cười ngây thơ của những đứa trẻ, Vermouth áp chiếc điện thoại vào tai, giọng điệu đầy ngọt ngào:

Có thể viết là:
Đằng sau nụ cười ngây thơ của những đứa trẻ, Vermouth áp chiếc điện thoại vào tai, giọng điệu đầy ngọt ngào:

2.
- Ok! Có lẽ đây sẽ là kế hoạch lớn của chúng ta. Vâng, nhưng tôi tin tưởng vào Chivas sẽ hoàn thành nhiệm vụ này mà không cần giám sát thôi.

Có thể viết là:
- Ok! Có lẽ đây sẽ là kế hoạch lớn của chúng ta. Vâng, nhưng tôi tin rằng Chivas sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà không cần bất cứ sự giám sát nào.

3.
Vermouth cười lạnh một cái, bà nhìn về phía hai đứa trẻ gây cho bà bao nhiêu sự thích thú kia, buông ra một cậu nói vô tình trước khi chiếc mô tô lao vào con hẻm:

Có thể viết thành:
Vermouth cười lạnh, nhìn về phía hai đứa trẻ đã khơi gợi trong mình bao nhiêu hứng thú, vô tình buông một câu nói trước khi chiếc mô tô lao vào con hẻm:

4.
Bóng đêm chưa xuất hiện hẳn, chập chững trong khoảng khắc cuối chiều, đầu buổi tối. Mặt trời đỏ nhuộm thành phố nhỏ trong sắc màu thơ mộng.

khoảnh khắc nhé :p Với lại, cá nhân mình thấy câu này đọc không được xuôi lắm. Nếu là tả cảnh hoàng hôn, bạn nên thêm vào những câu miêu tả bầu trời, cảnh vật xung quanh,... thì sẽ hay hơn đấy :D

5.
Ran có thể cảm nhận được cái lạnh rong chơi trong từng thớ thịt của mình khi nghe Shinichi nói:

Mình nghĩ trường hợp này dùng từ "len lỏi" sẽ hợp lý hơn. Với lại, có vẻ như hai người đang nói chuyện qua điện thoại phải không? Nếu là vậy thì bạn nên nói rõ bối cảnh, vì có thể người đọc sẽ lầm tưởng đây là cuộc đối thoại giữa hai người đang đứng trước mặt nhau.

6.
- Sonoko. – Ran đỏ mặt hét vang, rồi vội vàng quay ra xin lỗi những người giật mình vì giọng nói của Ran.

Bạn không nên viết là "giọng nói của Ran" bởi vì tiếng hét của cô ấy khiến cho mọi người xung quanh giật mình, nếu viết như vậy thì giống như Ran đang xin lỗi thay cho một người nào đó vậy.

Bạn có thể sửa thành thế này không:
- Sonoko! - Ran đỏ mặt hét lớn, rồi vội vàng quay ra xin lỗi mọi người xung quanh vì tiếng hét của cô đã làm họ giật mình.

Và kiểu lỗi như thế này mình thấy bạn mắc khá nhiều, mong là bạn sẽ khắc phục trong những chap sau ^^

7.
- Có vẻ như chúng đang có kế hoạch rất lớn để cải tiến đội ngũ của Chúng. Chắc cô phải liên hệ lại với Kir.
Bạn không nên dùng "cải tiến" mà dùng "cải tổ" sẽ hợp lý hơn :)

8.
Cậu lắp bắp tìm điện thoại gọi cho Hattori

Câu này dùng từ không đúng, lắp bắp được hiểu là "Nói mồm mấp máy luôn mà không nói được rõ tiếng." (theo wiki :v ). Không lẽ bạn Nan dùng miệng để tìm điện thoại gọi cho bạn Hẹ? :)) Mình nghĩ nên dùng "vội vàng" hay những từ chỉ hành động gấp gáp sẽ hợp lí hơn :D

9.
Conan thở phù:

Bạn nên dùng "thở phào" thì sẽ hay hơn.

10.
Conan nhăn chán suy nghĩ

trán nhé bạn :p

11.
Gin xiết nhẹ tay lái

Mình nhớ không nhầm thì là siết mới đúng :D

Tạm thời chém đến đây thôi (vì mình cũng lười lắm :v ). Và cũng như câu nói ở đầu comment, nếu có thì không phải thì thứ lỗi cho mình nhé :">

P/S: À mà Volka là ai thế? :v Thành viên mới của tổ chức chăng? :)) (có phải ý bạn là bạn trẻ béo ú đeo kính râm Vodka phải không? :p )
 
Kaewjai cảm ơn vì một cái cmt rất dài và nhận xét đầy đủ của bạn. Nó sẽ rất giúp ích cho tớ :D
Tớ sẽ cố gắng edit lại các chap của mình sau khi end, hoặc có thwif gian.
Có một số chỗ bạn sửa, giúp tớ cảm thấy câu văn của mình chưa tốt.
Nhưng một số chỗ tớ sẽ giữ nguyên, vì những lí do của tớ như là :

Ran có thể cảm nhận được cái lạnh rong chơi trong từng thớ thịt của mình khi nghe Shinichi nói:

Tên của thành viên kia là Vodka nhỉ. Là tớ nhầm :p
Còn vụ chính tả, dù đã viết từ lâu rồi mà vẫn k sao sửa được :))
Tớ sẽ cố gắng thêm.
Cảm ơn bạn ^^
 
mình thiết nghĩ mọi người gọi là beta cái gì vậy nhỉ.thực sự là mỗi người một giọng văn một chách sử dụng câu chữ, đó có lẽ là dụng ý của họ vậy mà lại muốn sửa theo ý mình, thật vô lý và vớ vẩn, như vậy là au viết hay các bạn viết.đồng ý là đôi khi au cũng sai nhưng chỉ là chưa hợp lý về từ hay sai chính tả nhưng ko nên viết cái kiểu tràng giang đại hải comt kia rồi lại nên sửa thế này nên thế kia.rõ linh tinh. au đôi khi rất lịch sự cảm ơn nhưng có khi mình thấy khó chịu thay cho au
 
duonghmu tớ vẫn sẽ tiếp nhận ý kiến của mọi người và chấp nhận nó khi tớ thấy ý kiến đó giúp fic của tớ tốt hơn.
Mong bạn sẽ nhận xét về nội dung fic giúp tớ nữa :D
 
Không biết tớ viết chán đến nỗi không ai đọc hay mọi người đọc chùa đây >.<

Chapter 4: Người bạn mới
Conan bước đi trên con đường quen thuộc tới trường cùng Ran và Sonoko. Đầu óc cậu không mấy tập trung vào những lời tám nhảm của bà tám Sonoko, cậu đang bận nghĩ tới thành viên mới của tổ chức Áo đen – Chivas – vừa mới hoàn thành khóa luyện tập. Haibara cũng không biết mật danh đó, vậy thì hoặc là cô ta mờ nhạt đến mức không cần biết, hoặc cô ta là thành viên sáng giá của tổ chức.

- Em vào trường nha chị Ran.

Ran vẫy tay khi Conan ngoặt vào một con đường nhỏ. Cô nói nhỏ với Sonoko:

- Dạo này tớ thấy Conan làm sao ấy. Em ấy hay tỏ vẻ trầm ngâm và nét mặt rất nghiêm trọng.

- Có làm sao đâu Ran. Đâu cần phải để ý đến cái thằng bé già trước tuổi ấy chứ. Có lẽ nó dậy th.ì sớm đó, haha.

Ran cũng cười, nhưng cô vẫn còn cảm thấy lo lắng. Cô có cảm giác như có gì đó to lớn lại sắp xảy ra với cô.
.
.
.​
- Và cô xin giới thiệu một thành viên mới của lớp 11B. Một cô gái thông minh và xinh đẹp – Tsakamono Kazumi, em vào lớp đi.

Cả lớp ồ lên khi thấy một cô gái với mái tóc nâu hạt rẻ bước vào, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mang chút gì đó buồn, khiến mọi người luôn cảm thấy yêu mến.

- Tớ là Tsakamono Kazumi. Xin mọi người giúp đỡ.

Buổi học hôm nay tràn đầu hứng thú khi lớp học có thêm một thành viên mới. Không như ấn tượng ban đầu về một cô gái xa cách, Tsakamono rất hòa động. Ran nhận ra rằng cô gái đó rất hay nhìn mình, khiến cô phải mượn gương mấy lần để xem trên mặt mình có vết mực, hay có dính bẩn không.

Tan học, Sonoko vẫn về cùng Ran trên con đường quen thuộc, Sonoko vẫn nói với cô đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.

- Tsakamono ấy, tớ đã tưởng khó gần ấy, cảm nhận được cô ấy có một nỗi buồn nào đó trong đôi mắt.

Ran gật đầu đồng tình. Bỗng nhiên, cô cảm nhận được sức nặng từ cánh tay ai đó quàng lên cổ mình.

- Tsakamono?

- Chào Ran, chào Sonoko, hai bạn có thể gọi mình là Kazumi.

- Ừm, chào Kazumi – Ran và Sonoko đồng thanh nói.

Kazumi mỉm cười rất tươi, khiến Ran tưởng rằng nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt cô ấy chỉ là mình nhầm tưởng, Kazumi bỗng nói:

- Tớ có thể mời 2 người đi ăn không? Tớ rất thích đôi mắt đẹp của Ran, cảm giác rất bình yên. Chính vì vậy mà hôm nay tớ mới nhìn cậu lâu như vậy.

Ran thở phào vì đó là lí do mà Kazumi nhìn cô. Cậu gật đầu đồng ý, trong khi Sonoko đang bốc hỏa:

- Này nhé, đừng chỉ biết khen Ran. Cậu mời đúng không, đã vậy để tớ chọn nhà hàng.
.
.
.​
Thế nào rồi Hattori. – Conan thì thào vào điện thoại. Cậu đang yên vị trong toa-lét trường, và nó thì chẳng cách âm một chút nào.
Hattori thở dài:

- Đúng như cậu nói. Phát hiện một vỏ đạn cách đó 500 mét về phía Nam. Phía cảnh sát đang nghi ngờ hung thủ vứt vỏ đạn ở đấy để làm vụ án lộn xộn hơn vì không ai cho rằng có thể bắn ở một vị trí xa như vậy.

- Được rồi. Cảm ơn cậu – Conan mỉm cười.

- Khoan, cậu phải kể cho tớ đã chứ.

Conan than một tiếng rồi bắt đầu kể những nghi ngờ của bản thân mình.

Ở toa-lét bên cạnh, một dáng người bước khỏi, mỉm cười bí ẩn.
Trò chơi vui dần rồi, viên đạn bạc. Ta biết cậu sẽ không làm ta thất vọng.
.
.​
Bầu trời xám xịt như muốn nổ tung vì chứa một lượng nước khổng lồ. Conan thẫn thờ nhìn ngắm bầu trời bao la, nhìn những chú chim nhỏ chao lượn trên bầu trời như những công việc thường ngày, bình yên và hạnh phúc. Conan giật mình khi cảm nhận được bàn tay ai đó đặt nên vai mình, cậu quay đầu nhìn lại, thấy một Haibara trầm ngâm suy nghĩ:

- Đừng lo. Khi còn chịu nổi, nó sẽ không nổ tung mà vỡ đâu. - Haibara mỉm cười nói.

Conan nhìn cô bé với mái tóc nâu, ngờ vực hỏi lại:

- Cậu đang nói về cái gì thế?

Haibara nhướn mày:

- Chứ không phải cậu đang lo lắng trời mưa, cô bạn gái của cậu không có ô về à?

Conan nhìn Haibara với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi:

- À, ra vậy!

Haibara im lặng. Cô nhẹ nhàng nhìn bầu trời với những đám mây nhẹ đang trôi về một phương hướng chưa được xác định. Cô khẽ thở dài.

Ừm, cho đến khi còn chịu đựng được, thì tất cả sẽ vì cậu mà không bỏ cuộc, Kudo. Ran sẽ cố gắng không rơi những giọt nước mắt khi chưa đi quá giới hạn, mưa sẽ không rớt xuống trái đất bình yên, khi bầu trời rộng lớn kia vân còn đủ sức chứa, và tớ, sẽ cố gắng thu lại sự sợ hãi của mình, để sát cánh bên cậu.

-
Thuốc giải cho APTX-4869 rồi. - Haibara mở lời.

Khuôn mặt Conan ánh lên sự rạng rỡ, tưởng chừng như khuôn mặt chán nản trên khuôn mặt cậu trước đây một phút không hề tồn tại:

- Thật sao?

- Liều thuốc này sẽ giúp cậu kéo dài thời gian lớn từ 3 đến 5 ngày.

- Thật vậy sao?

- Nhưng ít ra phải một tuần nữa nó mới hoàn thành.

Haibara liếc nhìn qua biểu cảm thay đổi xoành xoạch trên khuôn mặt Conan, mỉm cười trêu ngươi.
.
.​
- Thế nào rồi thưa cậu Kaito?

Kaito Karuba đặt trên trên bàn máy tính, thở dài:

- Cháu không làm sao để mở được cái thẻ nhớ này! Nhưng ít ra thì chúng ta cũng làm Chúng chậm kế hoạch một thời gian.

Người đàn ông trung niên đặt tách trà lên bàn cho Kaito. Ông cảm thấy cậu chủ mình đang dấn thân vào một việc vô cùng nguy hiểm nhưng lại không thể nào ngăn cản được. Chính bản thân ông – cũng muốn trả thù cho người đó, nhưng không bao giờ muốn liên lụy đến cậu nhóc chưa đủ lớn này.

- Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Kaito nở một nụ cười. Ánh mắt cậu nhìn về phía chiếc thẻ nhớ đang nằm gọn trong tay.

- Kid là ảo thuật gia, không phải thám tử.
.
.​
- Kazumi này, nhà cậu chắc phải giàu lắm nhỉ? – Sonoko ngước lên tấm biển đề dòng chữ “Beika Center”.

Ran cũng đồng ý với ý kiến của Sonoko.

- Thôi nào, thôi nào! Tớ phải trả thù bố mẹ vì đã vứt con gái ở đây mà đi du lịch một mình.

Cả ba cùng tiến về một chiếc bàn vắng phía có cửa sổ được tách biệt với bên ngoài bằng tấm thủy tinh. Ran thả mình trong những giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc, mặc dù đã nghe rất nhiều lần nhưng không thể nhớ tên. Họ gọi món ăn, mỉm cười và nói chuyện như những người bạn đã thân thiết từ bao giờ.

- Á...

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng hét. Ran nhìn về phía bên đường, một cái xác đầy máu trên mặt đường.

- Ai..ai có thể nói với tôi chuyện gì không? – Sonoko lắp bắp. Mặc kệ Ran đang rời ghế và đi ra ngoài.

- Sonoko, mau lập tức gọi cảnh sát và cứu thương. – Ran hét lên, lại nhìn thấy Sonoko vẫn ngồi im – Sonoko!

- Để tớ – Kazumi nói, những ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím điện thoại.

Ran có thể la hét um sùm khi bất ngờ nhìn thấy một cái xác. Nhưng cô lại rất cam đảm khi biết rằng có người đang cần mình. Cô nhanh chóng chạy đến chỗ cái xác, nhìn thoáng qua.

- Rei? Rei Shima?

Ran giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt nạn nhân. Đó là cô bạn cùng lớp hồi cấp hai của Ran và Sonoko. Cô vội vàng đưa tay trước mũi xem Rei có còn thở không. Đúng lúc cảnh sát và xe cứu thương vừa tới.

- Tránh ra nào, cảnh sát đây! – Trung sĩ Takagi hét to, dẹp đám đông đang vây kín xác chết.

- Ủa? Ran? – Thanh tra Megure của sở cảnh sát Tokyo ngạc nhiên khi nhìn thấy Ran – ta thấy người gọi là một cô gái giọng lạ hoắc cơ mà.

- Là cháu! Cháu là bạn của Ran! – Kazumi từ đâu xuất hiện, kéo theo cô bạn Sonoko đã bình tĩnh trở lại.

- Ran? Là Rei sao? - Sonokp hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt của nạn nhân. Đôi mắt trực khóc khi nhìn thấy Ran gật nhẹ đầu.

Ran nói với thanh tra Megure:

- Thưa bác, bạn ấy chết rồi. Dựa vào khoảng cách của những giọt máu, cháu nghĩ rằng bạn ấy rơi từ trên kia xuống.

Ran nói rồi chỉ tay lên phía tầng thường của nhà hàng Beika Center. Cô gái hét lúc nãy bỗng thút thít, nói:

- Đúng rồi, tôi nhìn thấy người đó rơi từ trên không xuống.

Thanh tra Megure cùng cảnh sát Takagi và Sato vội chạy nhanh lên phía sân thượng.
- Đáng ra chúng ta phải lên đó từ sớm để tránh thủ phạm tiêu hủy chứng cứ.

Ran, Sonoko và Kazumi cũng chạy theo. Kazumi cười, kèm theo một câu nói:

- Chàu biết mà. Lên hồi nãy cháu đã lên đó rồi. Có vẻ nạn nhân tự sát, bởi vì cháu thấy một đôi dép và một bộ đồng phục nhân viên khách sạn đặt trên lang can.

Khi tất cả đã yên vị trên tầng thượng khách sạn. Ran tập trung nhìn vào đôi dép và áo của Rei. Cô đã từng gặp một vụ án như vậy. Nó vẫn còn trong trí nhớ của cô nhưng không tài nào nhớ ra nổi. Bỗng nhiên, thanh tra Megure kết luận:

- Đây là một vụ tự sát rồi. Chúng ta sẽ liên lạc với gia đình nạn nhân và tìm lí do khiến nạn nhân tự sát.

Ran đưa hai tay ôm đầu, cố gắng nhớ ra vụ án đó. Đúng rồi! Một lần tình cờ khi đi chơi cùng Conan.

- Thưa thanh tra, đây là một vụ giết người. Bởi vì một người có ý định tự tử sẽ không còn tâm trí để sắp xếp lại đôi dép gọn gàng và hướng mũi dép vào trong như vậy. – Ran cố gắng nhớ lại chi tiết vụ án – Và sẽ không gấp gọn chiếc áo đồng phục khi biết rằng mình hoặc bất cứ ai sẽ không mặc chiếc áo đó nữa.

Thanh tra Megure có vẻ suy nghĩ, sau đó nói với thiếu úy Sato:

- Triệu tập nhân viên lên đây. Rất có thể đây là một vụ giết người.

Rất nhanh sau đó, nhà hàng phải đóng của. Nhân viên nhà hàng tập trung trên sân thượng. Những tiếng xì xào vang lên đầy lo lắng và bất an. Vì Rei Shima hôm nay là buổi làm đầu tiên lên có thể nhanh chóng loại những người không quen biết khỏi diện tình nghi. Còn lại ba nghi phạm.
 
ái chà :D kẻ tình nghi đầu tiên đã xuất hiện (Tsakamono Kazumi)
một số chỗ bạn diễn đạt chưa rõ ràng cho lắm, mình ngại trích dẫn lại , bạn cứ đọc lại chap của mình rồi tìm, có thể bạn sẽ tìm được một số lỗi khác nữa , tem nhé ^^
 
×
Quay lại
Top Bottom