HAI
Chuyện là vì Sonoko nỡ ba hoa ngày xưa nhìn Ran rất ngố, cộng đáng yêu, và mít ướt. Ảnh thời thơ ấu của họ nếu không phải là Ran mỉm cười thì cũng là nước mắt đầy mặt. Thế nên Sera nhất quyết đòi xem hình hồi bé của họ.
Ran về nhà lục lọi một hồi vẫn không thấy quyển album đâu. Sau một hồi suy nghĩ mông lung, Ran nhớ ra mình để nó ở nhà Shinichi.
Thoáng lo lắng một chút, cô quyết định đến nhà Shinichi, mà nay Okiya Subaru đang sống nhờ. Sau khi gọi điện hẹn Sonoko và Sera gặp ở nhà Shinichi, Ran đứng trước cánh cửa rất lâu mà không dám bấm chuông.
Thực ra, cô có chút sợ Akai, trong hình dáng của Subaru.
Nhưng do dự không lâu, ngón tay trỏ của Ran cũng đưa đến gần chuông, nhắm mắt nhắm múi dí một phát. Khoảng vài phút sau, Akai xuất hiện, với chiếc áo kín cổ màu xanh đậm, Ran không thấy lạ trong thời tiết này mà anh mặc như thế, giống mọi khi thôi. Ran mỉm cười chào anh, nói lí do mình tới: “Em để quên album ảnh hồi nhỏ của em ở đây. Vì vậy mới làm phiền anh.”
“Ừ,” Akai cười: “không sao! Anh cũng không phiền.” Sau rồi đôi mắt nhìn Ran, đầy hứng thú và tò mò: “Ảnh em hồi bé à?”
Ran gật đầu, nhanh chóng vào nhà mà không biết kẻ đằng sau có bao nhiêu hứng thú với cuốn Album đó.
Ran nhanh chân đến phòng sách, nói với Akai mình có thể tự tìm. Đợi Akai ra khỏi phòng, cô mới thở phù một hơi, lục kiếm.
Những ngón tay của cô lướt qua từng đầu sách, hầu hết là sách trinh thám, khoa học và y khoa. Và dĩ nhiên cô chưa từng đọc một cuốn nào trong số đó, chỉ là được Shinichi kể lại mà biết sơ sơ. Ran khẽ mỉm cười, nhìn về cái bàn trong phòng khách, nơi đó, thường thường mỗi khi Shinichi “ngâm” xong một cuốn sách, sẽ tóm tắt lại những ý chính cho Ran nghe. Mặc dù mỗi lần như thế Shinichi đều mắng cô ngốc, “khó đào tạo”, “lười như heo”, thì Shinichi vẫn đều đặn tóm tắt lại sách cho cô nghe. Mà đa số sau đó cô chẳng nhớ gì nhiều, chỉ nhớ bộ dáng lúc ấy của Shinichi thật sự đáng… yêu. Và, đó là lúc duy nhất Ran cảm thấy Shinichi thực sự thuộc về cô. Chỉ một mình cô mà thôi.
Ran tìm mấy kệ sách trước mặt đều không thấy, hơi ngán mà ngước mặt lên cao, nhìn thấy gáy một cuốn màu hồng, in hình Hello Kitty xinh đẹp, liền biết ngay đó là cuốn album của mình. Cô đưa tay lên, kiễng chân, cố gắng chạm vào cuốn album để lôi nó xuống.
Nhưng vô vọng.
Ran thả người mình xuống. Tự nhủ trong lòng cô cần một cái ghế cao, hoặc cái thang của Shinichi. Đúng lúc định quay người, Ran liền cảm nhận được một ai đó đứng sát lưng mình. Cô khẽ giật mình, rồi đứng hình. Ran thấy bàn tay của một chàng trai đưa lên, cầm lấy cuốn album của cô và kéo xuống.
Ran quay mặt lại, liền đụng mũi vào ngực anh. Thế là cô quyết định đứng bất động luôn.
Cô nghe thấy tiếng cười của Akai từ cổ họng, nghe trầm hơn giọng nói của anh, rồi anh bước lùi lại, trả lại không gian cho cô. Anh đưa cho Ran cuốn album. Ran luống cuống nhận lấy, nói cảm ơn, mà mặt vẫn cúi gằm xuống đất.
Đến cả khi Akai rời đi rồi, cô cũng không có gan ngẩng mặt lên. Ngoại trừ lúc đấu võ với mấy sư huynh sư đệ, và Shinichi, cô lớn từng này tuổi cũng chưa tiếp xúc th.ân thể với một người đàn ông nào. À, trừ cả bố cô ra chứ.
Ran ôm lấy khuôn mặt đỏ của mình, rầu rĩ than lên: “Hãy nghĩ rằng đó là sự tiếp xúc trong sáng như khi đấu võ với huynh đệ đi.”
Mà, nó đâu có gì không trong sáng khiến cô phải tự nhủ với mình như thế chứ?
Ran phiền não ngồi xuống chiếc bàn trong phòng sách, định xem những bức ảnh hồi bé của mình, để tâm trạng ngượng ngùng này bị phân tán.
Quả như Sonoko nói, trong tập album của cô, ngoài ảnh cô cười tươi như hoa, đều là khóc lóc, nước mắt nước mũi đầy mặt. Trong cuốn album, hầu hết là ảnh cô, Sonoko và Shinichi chơi cùng nhau.
Ran bỗng nhiên nhớ đến một câu chuyện kì cục giữa hai người bạn thân nhất của mình. Đó là sau “vụ án hoa anh đào”, Shinichi gọi như thế, Sonoko vẫn ghét Shinichi. Mỗi lần cô và Shinichi chơi cùng nhau, Sonoko sẽ tự động đi chỗ khác. Mỗi lần cô và Sonoko chơi cùng nhau, Shinichi cũng chẳng thèm bén mảng đến.
Một lần, Sonoko than với cô: “Nếu cậu còn chơi với Shinichi, sau này, tớ sẽ không chơi với cậu nữa.”
Shinichi nghe vậy, cũng bảo cô rằng: “Nếu cậu còn chơi với Sonoko, tớ sẽ không chơi với cậu nữa.”
Lúc đó mới chỉ là một đứa nhóc tì, cô đã bị hai người quan trọng với mình bắt buộc chọn một trong hai. Cô hết nhìn Sonoko lại nhìn Shinichi, sau đó khóc oà lên. Hình như lúc đó không phải cô khóc, mà là gào lên.
Sonoko luống cuống hỏi han, lau nước mắt cho cô. Còn Shinichi, như ông cụ non trầm ngâm suy nghĩ. Sau cô bảo: “Hai người đối với tớ đều là trân quý, như bố với mẹ, làm sao tớ có thể chọn được chứ?”
Dĩ nhiên là rồi họ cũng thoả thuận, thế nên mới có tập album này. Cô thấy thật may vì lúc đó cô không chọn một trong hai, hoặc im lặng, bởi như thế có thể cô sẽ mất một hoặc cả hai người bọn họ. Mà cô thì không thích điều đó. Thật may vì cô đã khóc, lúc ấy.
Mặc dù nói họ trân quý như bố, và mẹ. Không thể lấy một bỏ một, nhưng sau này bố mẹ vẫn bắt cô làm điều đó. Và lần ấy, cô không thể khóc lóc để đòi hai người ở bên nhau. Thế mới nói, người lớn khác trẻ con quá nhiều.
Sau khi trở thành người lớn, Ran mới nhận ra một điều. Đừng bao giờ đưa ra yêu cầu bắt một người quan trọng của mình chọn một trong hai, nếu không muốn cả ba bị tổn thương. Bởi khi mình gây sức ép với họ như thế, nghĩa là mình không nghĩ cho họ, không xứng đáng là người quan trọng trong họ. Cô cũng chẳng bao giờ có thể hỏi những điều cô cảm thấy ấm ức, rằng, Shinichi, cậu coi trọng vụ án hơn mình ư?; hoặc hỏi bố, so với nhậu, con không bằng ư?...
Cô sẽ không hỏi như vậy, mà sẽ hiểu họ.
Ran cười nhẹ, nụ cười khiến đối phương cảm thấy ấm áp bao nhiêu, được thấu hiểu bao nhiêu. Ran lật những trang của cuốn album, rồi cô sững sờ. Ở cuối album, có một bức ảnh. Đó là khi Ran bé mỉm cười rạng rỡ, đối mặt với một chàng trai khoảng 17, 18. Anh cúi người xuống ngang tầm với Ran, và cũng mỉm cười.
Ran nhíu mày. Khuôn mặt ấy, thật sự giống. À, không phải giống, mà khuôn mặt ấy thuộc về chàng trai tóc dài cô gặp ở London. Chỉ là trẻ hơn, ấm áp hơn.
Thành viên FBI.
Cô đã từng gặp anh sao? Ran cố gắng lục lại trí óc, nhưng không một kỉ niệm nào liên quan đến bức hình này. Cô lấy bức hình ra, nhìn thật kĩ hồi lâu.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vã giấu bức hình ra sau lưng.
Akai nhìn thấy từng hành động của cô, cả cái biểu cảm lo sợ và hoang mang kia. Nhưng anh vờ không biết: “Mấy người bạn của em đến rồi kìa.”
Ran gật đầu, nói cảm ơn. Cô đi sau lưng anh, một tay ôm cuốn album, một tay cố nhét bức hình kia xuống thật sâu trong túi áo.
Quả như “mong đợi”, Sera cười ầm lên khi nhìn thấy những bức hình trong cuốn album, những bức ảnh mà cô cũng thừa nhận là cô ngu ngơ quá đỗi và mít ưới quá thường xuyên. Thậm chí có một bức hình cô cười rạng rỡ nắm tay Shinichi và Sonoko, mặc cho trên mặt còn vương nước mắt. Nhìn những bức ảnh ấy, không thể nào ngăn trái tim xao xuyên, ai cũng có một tuổi thơ để nhớ về, và tuổi thơ của cô quá đỗi ngọt ngào.
Tiếng chuông điện ngoại ngân vang. Ran vội vàng nghe máy, là ông Mori: “Ừ, tối nay bố đi nhậu, không về ăn cơm.”
Ran cụp máy, thở dài một hơi, trong khi Akai, Sera cùng Sonoko đang nhìn cô chằm chằm. Cô cười nói: “Bố mình nói hôm nay ông ăn bên ngoài.”
Bỗng nhiên Sonoko reo lên, chạy tới bám tay cô: “Hay tụi mình mua đồ về đây nấu đi? Hồi chiều cậu cũng nói là hôm nay Conan đi chơi không về còn gì!”
Ran giật bắn mình vì câu nói của cô bạn thân, xua xua tay: “Không được đâu, anh Subaru sẽ thấy phiền đấy.”
Có thể bây giờ Sonoko mới nhận ra đây không phải nhà của cậu bạn thân của cô bạn thân của mình nữa, nên nét mặt đầy tủi thân như muốn hờn cả thế giới, từ từ buông tay cô ra.
Bất ngờ, Akai nói: “Anh không sao! Dù sao đây cũng là nhà của bạn các em. Nếu các em để anh ăn ké thì anh cũng không phiền đâu.”
Sonoko phấn khích: “Vậy Ran, tụi mình ra ngoài mua thực phẩm đi. Bỗng nhiên mình muốn ăn BBQ.”
“Có cần tài xế không? Anh cũng đang muốn mua vài thứ đồ.”
Ran còn chưa kịp nói xong câu từ chối, Sonoko đã hò reo: “Vậy hay quá, hai người đều biết nấu ăn đi với nhau thì tốt quá rồi. Tớ với Sera sẽ ở nhà xem nốt cuốn album này.”
Sonoko không muốn đi. Nhìn đôi trai tài gái sắc trước mắt này xem. Rõ ràng là Ran nhà cô đã cô đơn quá lâu rồi, nếu có một người con trai sắc hương hơn Shinichi, nhất định Ran sẽ động lòng cho xem. Vì sao cứ phải làm hòn vọng phu chờ gã trai xấu xa kia chứ?
Ran ngạc nhiên: “Sonoko, cậu không đi à?”
“Không, chân mình đang đau lắm!” Và quay sang lườm Sera tốt bụng vốn định xung phong đi cùng: “Hai người họ đi là đủ rồi.”
Ran bị lâm vào tình huống khó khăn, thật tình cô không muốn riêng cùng Akai. Khuôn mặt cô nhăn lên đầy bất lực, gắt gỏng: “SONOKO!”
Đúng lúc ấy, cô cảm nhận được một bóng hình to lớn ngay sau lưng cô, cô sợ hãi quay lại, liền thấy giọng của Akai thật ấm, còn mang chút đùa giỡn: “Đừng lo, anh sẽ không ăn thịt em đâu.”
Mặt Ran đỏ lên, đành đi theo Akai ra ngoài, vẫn chằm chằm nhìn Sonoko đang cười toe toét.
Ran không phải là một người dễ dàng bắt chuyện, Akai cũng là một người ít nói. Hai người họ lại càng không có điểm chung để cùng bàn luận, hay cũng chẳng thân thiết đến nỗi có thể tìm hiểu nhau bằng những câu hỏi cả. Vậy lên cả quãng đường đi, Ran nhìn chăm chăm phía trước, thậm chí muốn ngừng thở để Akai quên luôn sự tồn tại của mình.
Cô không thích cảm giác bí bách như vậy.
Đến cả khi cô vào đến cửa siêu thị rồi, những câu mà cô và Akai nói với nhau là: “Thắt dây an toàn vào!”, “Dạ!”, “Em muốn đi siêu thị nào?”, “Tuỳ anh!”
Đến khi vào siêu thị rồi, câu hai người trao đổi thường xuyên nhất là: “Cái này được không ạ?”, “Được!”
Và đến khi thanh toán, cô nói: “Để em trả!”, anh đáp: “Không cần, anh đã là người kiếm được tiền rồi!”
Hai ngườm ôm một đống đồ lớn đi cạnh nhau ra điểm đỗ xe. Vì hôm nay siêu thị khá đông khách, nên họ phải đỗ xe ở điểm để xe phụ, đi bộ cũng phải mất mười phút.
Khi họ sóng vai nhau cùng đi, bỗng nhiên Ran nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ, tiếng hét lẫn với tiếng khóc: “Cướp, cướp!”
Cô đưa mắt nhìn, thấy một gã đàn ông bịt kín mặt đang chạy tới chỗ cô rất nhanh. Đôi mắt cô bỗng đanh lại, cô nhìn chằm chằm vào gã, tính toán khoảng cách, hai bàn tay vẫn cầm những túi đồ, bỗng nhiên nắm chặt lại.
Gãi đàn ông chỉ còn mười bước chân là vào khoảng mà cô có thể đá cho hắn gãy xương sườn.
Đúng lúc cô định đưa chân lên đá, Akai đẩy cô về phía sau lưng mình. Trong một giây ngắn ngủi, dừng sức vặn tay gã ra đằng sau, khiến gã kêu lên một tiếng đau đớn, ngã vật xuống nền đường.
Người phụ nữ kia nhanh chóng chạy đến, lấy lại túi của mình. Cảnh sát cũng đến theo ngay sau đó, Ran đoán là người phụ nữ kia đã gọi.
Khi mà cô đã yên vị ngồi trong xe ô tô rồi, định đưa tay lên thắt dây an toàn, Akai nói một câu khiến cô ngẩn người: “Nếu em đi bên cạnh tôi, em sẽ không cần chút võ mèo của mình nữa.”
Ran ngẩn người, há miệng nhìn lên anh. Gương mặt Subaru vẫn nở nụ cười, với đôi mắt cong sau cặp kính, nhưng Ran vẫn chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp trên đó. Nhưng bây giờ thì có gì đó khác thì phải, cô nhận ra chút chân thành.
Ran học võ. Và việc đó khiến cô luôn nghĩ rằng mình phải bảo vệ người bên cạnh. Những người yếu ớt, những người bạn của cô. Và thậm chí khi đi bên cạnh Shinichi, cô cũng phải căng mắt lên để nhìn những sự nguy hiểm đang kề cận cậu ấy. Shinichi ấy mà, cậu ấy có bộ óc phi thường, đồng nghĩa với việc cậu ấy có cả đống kẻ thù. Và cậu ấy không biết võ, thế nên mặc nhiên cô cho rằng mỗi khi đi cạnh cậu, cô sẽ là người bảo vệ cậu. Mặc cho mỗi khi gặp nguy hiểm thật sự, Ran vẫn gọi tên Shinichi. Kể cả khi cô không đủ sức bảo vệ cho Shinichi, thì cô vẫn nghĩ mình phải làm điều ấy.
Thế nên cô chưa bao giờ mảy may có ý nghĩa, cô sẽ để người khác cứu mình, sẽ đứng nhìn người khác, vì người khác đó dư sức bảo vệ tất cả mọi người bên cạnh cô. Trong mọi trường hợp, kể cả bên cạnh Sera, cô cũng là phối hợp với cô ấy.
Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ cần một ai bảo vệ mình cả. Hoặc cô quên mất rằng mình cũng là một cô gái, mình cũng có quyền đòi người khác bảo vệ.
Như Akai nói: “Tôi sẽ bảo vệ em!”
Ran mỉm cười thật tươi, thật lòng cảm ơn Akai, vì anh đã khiến cô tìm lại chút yếu đuối mong manh từ cõi lòng rằng, cô chẳng cần phải lúc nào cũng gồng mình tỏ ra mình mạnh mẽ cả, vì cô cũng là một cô gái có quyền yếu đuối.