[Longfic] Đâu là ..sự thật cuối cùng...

fic này lâu rồi nhỉ bây giờ mình mới mò ra :KSV@05:
fic hay quá chừng luôn ý :KSV@12:
ran trong này giỏi ghê :KSV@11:
sự thật cuối cùng khủng khiếp quá mình ko thể nào tưởng tượng ra được sự thật cuối cùng sẽ là vậy :KSV@18:
happy ending nữa nè thik quá điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii :KSV@12:
và điều quan trọng nữa là ko phải đợi chap :KSV@05:
 
Fic hay, lời văn mượt mà. Mình ủng hộ bạn, :KSV@06:
Nhưng thực sự thì mình vẫn đồng ý vs ý kiến của Thanh Thảo ( có lẽ vì cùng là SMF nên dễ đồng ý kiến) Ran mà giỏi như trong fic này thì ông Mori đã không fải suốt ngày than thất nghiệp trước khi Conan tới. :KSV@13:
 
@Selina Cami Evans
[Longfic ShinRan] Đâu là ..sự thật cuối cùng...... [Hoàn]
bao giờ có chap 4 ạ....hay quá... :):KSV@12:

em ơi, fic này hoàn thành rồi mà, viết xong rồi em ạ, em xem lại đi nhé!!
Công nhận fic này hay dã man tàn bạo luôn, lại còn kết là HE nữa chứ! au viết fic này rất rất rất hay, đọc mà bị cuốn theo từng con chữ. Đặc biệt là chap cuối cùng về ShinRan hay tuyệt vời:KSV@04:
@metantei...TUNI au của fic này off dài dài rồi nàng ợ
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
fic của bạn rất hay
lời văn lại rất mượt, TUNI k ngờ đây là fic đầu tay của bạn đấy
nột dung thì oke con tê tê, rất sáng tạo và logic
lỗi type cũng k có
tuyệt l:KSV@11:ắm bạn
 
truyện rất hay, nhưng mà Shinichi nên nói là:''Tớ thích cậu'' chứ đừng nên nói là ''Anh yêu em'' nghe kì quá, dù sao Shinichi với Ran bằng tuổi nhau mà
 
mình sẽ post part 2 của chap 1. mọi người cho mình ý kiến nha!:KSV@04:


PART 2:


6h30 tại nhà hàng Beika.


Ran đến rất sớm và đứng bên cửa kính ngắm cảnh thành phố lúc lên đèn. Thành phố thực sự rất đẹp với ánh sáng lung linh trên một nền đen huyền ảo. Đứng trên cao nhìn xuống thật sự rất thơ mộng. hôm nay Ran có thể gặp Shinichi, đây là điều làm Ran vui nhất kể từ khi tên áo đen đó bám theo cô. Ran khẽ mỉm cưởi. nhưng cô chợt nhận ra hắn đang đứng ở bên dưới con hẻm nhỏ đối diện nhà hàng và quan sát cô từ xa. Có điều gì đó không ổn. Ran nhìn quanh như tìm kiếm một thứ gì đó và cô phát hiện trên 2 toàn nhà 2 bên nhà hàng có 2 đóm đỏ. Ran nhớ lúc cô và Sera bị uy hiếp ở văn phòng thám tử của ba cô. Sera đã chỉ cho Ran thấy đóm đỏ tương tự ở tòa nhà đối diện. Sera nói đó là đội đặc nhiệm bắn tỉa nhắm bắn từ xa. Ran thốt lên khẽ:” nếu vậy thì hắn muốn dùng mình để nhử Shinichi và ra tay sát hại cậu ấy. Không....Không…. Mình đã mắc bẫy. mình thật ngu ngốc. lẽ ra mình không nên đến đây. Mình đang đẩy Shinichi vào nguy hiểm.phải làm sao đây?mình phải về thôi. Không xong rồi. hình như Shinichi đã đến. mình nghe tiếng bước chân của cậu ấy. mình nhất định sẽ không để cậu ấy gặp bất cứ nguy hiểm nào dù phải trả giá đắt”.

- Ran, cậu hẹn mình đến đây có việc gì không?_Shin bước lại gần Ran và ân cần nói.

- LÀM ƠN ĐỪNG BƯỚC LẠI GẦN TỚ. SHINICHI_Ran hét lên.

- Ran, cậu sao vậy? cậu bảo muốn gặp tớ mà. Sao giờ cậu lại nói vậy?_ Shin bất ngờ trước thái độ của Ran.

- Đúng vậy. Tớ đã hẹn cậu đến. nhưng cậu đừng bước lại gần tớ. cậu cứ đứng ở đó mà nói chuyện._Ran lạnh lùng nói mặc dù lòng đau như cắt.”Shinichi. tớ xin lỗi cậu.dù rất muốn gặp cậu, muốn chạy thật nhanh đến bên cậu nhưng tớ không thể. Nếu tớ quay lại nhìn cậu hay rời khỏi chỗ này hoặc cậu đến gần tớ thì bọn chúng sẽ phát hiện ra cậu và lập tức thủ tiêu cậu ngay. Bây giờ tớ chỉ còn cách giả vờ cậu không đến đây và đợi cậu. như vậy bọn chúng sẽ không nghi ngờ và tha cho cậu. tớ xin lỗi. tớ chỉ còn cách nói những lời làm đau lòng cả 2 ta. Chỉ có cách đó cậu sẽ bỏ đi và cậu sẽ không nguy hiểm nữa. tớ thật sự xin lỗi”.Ran nói với chính mình.

- Sao vậy Ran? Cậu đang bị đau ở đâu hả? sao cậu không quay lại nói chuyện với tớ._ nhìn thái độ của Ran, Shin chỉ biết đau lòng đứng từ xa mà nói chuyện với tâm trạng vô cùng tồi tệ.

- Xin lỗi cậu. nhưng tớ hẹn cậu ra đây chỉ để muốn nói với cậu là… là… tớ… ghét… cậu. tớ thực sự không …muốn …gặp…. cậu nữa.cậu hãy…. đi…. thật xa và đừng bao giờ…. trở… về…. nữa._Ran cố gắng thốt ra từng từ. Mỗi từ là một mũi dao đâm thẳng vào trái tim cô. Đôi mắt tím biếc của cô long lanh ngấn lệ. nước mắt cứ chực trào ra. Ran cố nén không cho nó rơi xuống.

- Hôm nay cậu sao vậy? sao cậu có thể nói những lời đó.tớ đã làm gì sai chứ Ran._Shin ngỡ ngàng.

- Cậu không sai mà sai là ở tớ. tớ đã đặt quá nhiều niềm tin ở cậu vậy mà cậu vẫn không trở về. cậu luôn luôn biến mất một cách kì lạ. tớ mệt mỏi vì chờ đợi lắm rồi .SHINICHI!. Tớ không muốn phải sống trong chờ đợi nữa. tớ đã đau khổ quá rồi. nhiều đêm tớ nhớ cậu mà rơi nước mắt nhưng cậu nào có hay. Tớ luôn đi tìm tin tức của cậu. tớ không muốn sống cuộc sống như vậy nữa. Cậu hãy đi đi và đừng trở về nữa .SHIN..I..CHI... Tớ sẽ ..xóa.. hết… những ..kỉ.. niệm… về cậu._Ran cứ nói mà không hề biết mình đã bậc khóc thành tiếng. Ran đang nức nở với những giọt nước mắt trào ra như dòng suối mà không thể nào ngăn lại được.

- Ran, tớ xin lỗi nhưng thực sự là tớ…….._ Shin vừa nói vừa tiến lại gần để cố ngăn những giọt nước mắt đang không ngừng rơi trên gương mặt của người con gái anh yêu thương nhất, những giọt nước mắt như cứa vào tim amh. Lòng anh quặn thắt, đau đớn không gì tả nổi.

- ĐỪNG LẠI GẦN TỚ_Ran hét lên, nước mắt rơi không ngừng nhưng vẫn không quay lại nhìn Shin.

- RAN, sao cậu không quay lại nhìn tớ một lần chứ. Tớ đã rất khó khăn mới có thể trở về gặp cậu. vậy mà cậu không thèm nhìn tớ. tớ những tưởng cậu sẽ vui khi tớ xuất hiện ở đây. Cậu hẹn tớ đến đây chỉ để nói những lời này hả?._Shin mất bình tĩnh trước thái độ vô tình của Ran nhưng anh vẫn không lại gần Ran vì anh tôn trọng cô.

- Đúng vậy đấy!_ Ran lạnh lùng gạt nước mắt và cố hết sức mỉm cười_tớ chỉ muốn nói vậy thôi. Bây giờ cậu làm ơn đi khỏi đây ngay. tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa.

- Cậu…cậu…._Shin không thể nói được điều gì nữa. bây giờ người cậu nóng phừng phừng như có lửa đốt. “có lẽ đã đến lúc teo nhỏ rồi. không phải chứ. Mình còn phải giải thích cho Ran hiểu. Mình phải nói chuyện rõ ràng với cô ấy. không thể cứ biến mất như vậy được. không thể” Shin nghĩ. Nhưng mồ hôi cậu chảy ra như tắm, cậu không thể trụ được nữa rồi. _thôi được rồi. Tớ sẽ làm theo ý cậu. đợi cậu bình tĩnh rồi chúng ta nói chuyện tiếp. nhất định rồi sẽ có một ngày tớ giải thích cho cậu hiểu tất cả. T..t..tam…b..bi..biệt….Ran…._Shin đau đớn bỏ đi. Cậu nhanh chóng quay vào tolet. Mọi việc xảy ra đều không lọt khỏi mắt của Haibaira. Cô đỡ Shin vào và giúp anh nhanh chóng thoát khỏi cảm giác đau đớn. nhưng Ai chỉ có thể giúp anh mất đi nỗi đau thể xác chứ không chữa nổi trái tim đang rỉ máu từng hồi của anh.

Còn Ran thì sao? Cô chỉ biết đứng đó khóc nức nở. Sau một thời gian chờ đợi không thấy Shin xuất hiện mà chỉ thấy Ran đứng đó khóc một mình. Có lẽ hắn nghĩ vì Shin không đến nên cô mới khóc nhiều như vậy. Hắn hạ lệnh cho 2 tên bắn tỉa rút lui chỉ còn một mình hắn đứng đó. Một lúc sau hắn cũng bỏ đi. Và cô đã thắng bọn chúng. Cô đã làm cho bọn chúng tin là Shinichi không đến để đổi lại …cô làm cho trái tim của cô và anh tan nát. Cô cứ đứng mãi ở đó cho đến khi nhà hàng thông báo đã đến giờ đóng cửa cô mới lững thững ra về. Trên gương mặt ấy vẫn còn hai hàng nước mắt chảy không ngừng. cô không có cách nào ngăn nó lại cả. cô cứ đi, đi mãi. Cô không biết mình đã đi đâu, đích đến là gì. Chỉ biết sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã nghe tiếng cãi vã của ba mẹ.

- Ông trông con gái kiểu đó đấy hả? để nó đi lang thang một mình ngoài đường. nếu hôm qua không gặp tôi đưa về thì chắc giờ này không biết nó đã đi đến đâu, đã gặp chuyện tồi tệ gì rồi._bà Eri la chồng.

- Tại nó không chịu đi về chứ đâu liên quan gì đến tôi chứ. Tôi đâu biết được_ông Mori cãi lại.

- Ông nói vậy được à. Thấy con gái chưa về thì phải đi kiếm chứ. ở nhà chỉ biết uống rượu say mèm vậy hả?_bà Eri quát.

- Thôi mới sáng sớm ba mẹ đừng cãi nhau nữa. tất cả là lỗi ở con. Con xin lỗi ba mẹ._Ran mệt mỏi can ngăn và cố nặn một nụ cười để làm yên lòng ba mẹ.

Ông Mori tính mắng Ran một trận nhưng bị bà Eri cản lại nói nhỏ:” thôi để con bé yên đi”. Bà hiểu con gái bà không bao giờ làm cái chuyện ngu ngốc như tối hôm qua nếu không gặp một cú sốc quá lớn. bà tình cờ thấy cô đang đi lang thang trên đường với hai hàng nước mắt không ngừng rơi. Hỏi gì cũng không nói.bà muốn cho Ran yên tĩnh tự suy nghĩ.

- Ran. Con lên phòng nghỉ đi. Tối qua có lẽ con đã mệt rồi._ bà Eri khuyên.

- Vâng ạ. Con cảm ơn mẹ. À! Mẹ đón Conan giùm con nhé. Thắng bé đang ở nhà bác tiến sĩ._Ran lặng lẽ lên phòng.nhìn ra ngoài cửa sổ và cô thấy hắn vẫn ở đó. Cô nở một nụ cười chua xót:”có lẽ mọi chuyện chỉ mới bắt đầu”.

Sau khi đi đón Conan về, bà Eri có cảm giác rất lạ. không hiểu sao hôm nay cả Conan và Ran đều mang một vẻ mặt rất giống nhau. Có lẽ đó là vẻ mặt buồn bã, đau khổ, trái tim tan nát.Conan không còn vui vẻ hoạt bát như thường ngày, Ran cũng không quan tâm hay nói bất cứ điều gì. Cả hai chỉ gượng cười và đều giam mình trong phòng riêng , không quấn quýt nhau như trước nữa.có khoảng cách vô hình nào đó. Dù thắc mắc nhưng bà vẫn không hỏi gì cả. Mọi việc cứ thế diễn ra. Dần dần hai đứa cũng bình thường lại nhưng có gì đó gượng gượng ở Conan và nỗi buồn vẫn thường trực trên hai khuôn mặt vô tư, ngây thơ ấy.
Ui hồi trước mình đọc mới đến chap 2 xong rồi mất mấy năm quên mất, giờ quay lại đã hoàn thành luôn rồi. Bạn viết hay quá. Mà hơi nhiều nước mắt nha 😭😭😭
 
Rất xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu.:KSV@08:. mình post tiếp part 2 chap 4 nhé. Mong mọi người vẫn ủng hộ.:KSV@10:

Chap 4: NGƯỜI BẠN MỚI VÀ SỰ THẬT.

Part 2:

Xoạt….Tiếng động phát ra làm cho 2 chàng thám tử phải cảnh giác, Conan đã nhìn thấy một bóng người ở phía cửa ra vào.

- Ai đó? Mau ra đi. Nghe lén người khác nói chuyện không phải là chuyện tốt đâu._Conan nghiêm nghị nói.

Một bóng người bước ra làm cả 2 chàng trai bất ngờ không thốt nên lời……….



- Xin lỗi. Cô không cố ý. Chỉ là tình cờ đi qua và nghe được cuộc nói chuyện của 2 cậu mà thôi._người phụ nữ lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo từ khi cô xuất hiện.

- Cô Jodie. Tại sao cô lại ở đây?_lấy lại bình tĩnh Conan hơi nghiêm nghị hỏi.

- Không phải vì có mùi tổ chức ở đây sao? Cô nhận được tin mật báo có khả năng chính bọn chúng nổ súng nên mới vội vàng tới đây. Và không ngờ…._cô Jodie ngập ngừng nhìn thẳng vào mắt Conan.

- Không ngờ là biết được bí mật của cháu phải không?_Conan điềm tĩnh.

- Ưm. Thật bất ngờ. cháu không giận cô đấy chứ? Nếu có thể FBI sẽ giúp đỡ cháu.

- Chứ không phải cô định tống cháu cùng Haibara vào chương trình bảo vệ nhân chứng sao?_Conan hơi bất ngờ trước thái độ của cô Jodie. Nhưng người phụ nữ trước mặt chỉ khẽ mỉm cười:

- Tất nhiên là nếu cháu đồng ý nhưng cô biết với tính khí của cháu sẽ không bao giờ chấp nhận và cô tin là cháu và bạn cháu đủ thông minh để vượt qua._Ngập ngừng một lúc để suy nghĩ cô Jodie tiếp tục nói:

- À ! Cô có cái này…_Cô Jodie lấy ra một chiếc đĩa CD đưa cho Conan_ chiếc đĩa này có lẽ nên ở chỗ cháu thì đúng hơn.nó không cung cấp được gì nhiều cho FBI nhưng sau khi cô biết bí mật của cháu thì …. _ cô Jodie bỏ lửng câu và bước ra khỏi phòng.

- Cô Jodie!_Hattori nãy giờ mới lên tiếng vì muốn giải đáp thắc mắc.

- Yên tâm. Cô sẽ giữ bí mật. trong chiếc đĩa đó là điều mà các cháu muốn biết đấy._cô đột ngột quay lại mỉm cười với Conan_quả thật tài năng diễn xuất của cháu rất tuyệt vời đấy.Conan ạ!_nói rồi cô bước đi không quay đầu lại.

Căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng đến kinh ngạc.

- Cậu có tin cô ấy không?_Hattori cuối cùng cũng chịu hết nổi sự tĩnh lặng mà lên tiếng.

- Tớ tin. Nhưng điều tớ nghĩ bây giờ là trong chiếc đĩa này chứa cái gì?

- Thì chúng ta tìm một nơi nào đó để xem. Hay đến nhà cậu đi. Được không?

- Ưm. Bây giờ cũng khuya rồi. tớ đã báo với bác Mori là tối nay không về. chúng ta đi thôi._Conan bước ra khỏi căn phòng nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an.

- May mà chỉ có một mình cô Jodie nghe được. chúng ta đã quá bất cẩn khi nói chuyện này ở đây._Hattori lấy lại vui vẻ như thường ngày._đêm nay, tớ sẽ phá tan nhà cậu cho mà xem. Ha ha ha…


Nhưng mọi chuyện không tránh khỏi chữ ngờ, vẫn còn một người nghe được cuộc nói chuyện đó, người này đã theo 2 người họ từ sân thượng xuống đây và có lẽ là người mà Shinichi Kudo mãi mãi không bao giờ muốn cho biết sự thật nhất. người con gái ấy đã không thể trụ vững ở lại căn phòng đó thêm một phút nào nữa bởi sự thật trong cuộc nói chuyện kia là một đả kích hết sức to lớn đối với cô. Vội vã chạy ra khỏi tòa tháp với tất cả sức lực còn sót lại. Nước mắt của cô đã kiềm nén bấy lâu nay bỗng chốc rơi xối xả không gì cản nổi. bên ngoài tuyết đang rơi không ngừng, không khí lạnh buốt làm cho người con gái đó càng thêm lạnh lẽo cả tâm hồn lẫn thể xác. Trái tim như bị ngàn mũi tên đâm phải, trong lòng vừa dấy lên nỗi vui mừng khôn xiết lại vừa mang nỗi hận sầu bi ai. Cô cứ chạy, chạy mãi trên con đường phủ đầy tuyết trắng, không biết mình đang đi đến nơi nào chỉ biết là cô phải thoát ra khỏi nơi đó, phải trốn khỏi người con trai đã làm trái tim mình nhức nhói bấy lâu nay và cũng là người mang đến sự ấm áp cho cô mà không ai trên đời này có thể thay thế. Ran cứ chạy, chạy mãi đến lúc kiệt sức, khụy ngã xuống nền tuyết lạnh băng. Cô không thể chạy được nữa, không thể đứng vững nữa rồi. cô cứ ngồi đó mà khóc, khóc mãi, khóc mãi, bao nhiêu uất ức dồn nén thốt lên thành tiếng:

- Shinichi! Tại sao cậu lại không cho tớ biết sự thật? Tại sao cậu lại là Conan? Tại sao cậu luôn ở bên cạnh tớ mà không cho tớ biết? cậu có biết tớ đã đau đớn đến mức nào khi nghĩ rằng cậu đã không còn trên đời này không? Cậu cho tớ hi vọng rồi lại làm tớ thất vọng, hi vọng rồi lại thất vọng… tớ không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Tớ thực sự rất vui khi biết cậu vẫn còn sống, nhưng SHINICHI! TỚ HẬN CẬU. chẳng lẽ tớ không đủ tin cậy, chẳng lẽ cậu sợ tớ phá vỡ kế hoạch của cậu, chẳng lẽ cậu không tin tớ dù chỉ một chút hay sao, chẳng lẽ…._lời nói của Ran đã uất nghẹn, cô khẽ thốt lên trong tuyệt vọng:

- Shinichi! Đâu là …sự thật cuối cùng…..

- Cậu hãy nói cho tớ biết đi. _tiếng Ran nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào khoảng không vắng lặng, yên tĩnh, lạnh lẽo đến rợn người. một khoảng thời gian khá dài trôi qua. Cuối cùng Ran cũng quay lại hiện thực khi nghe thấy ở bên trong căn hẻm nhỏ có một bóng người đang rên khẽ. Lấy hết can đảm, gạt bỏ nỗi đau đớn bản thân, Ran tiến lại gần con người đó. Đó là một người thanh niên, trên người khoát toàn một màu đen, gương mặt toát vẻ đau đớn, Ran vội vàng lùi lại vùng bỏ chạy vì gương mặt đó, người đó mang gương mặt của… Shinichi.”Shinichi! không…không phải…Shinichi chẳng phải là Conan hay sao, người này nhất định không phải. hình như người đó đang bị thương”. Ran hoảng hốt quay lại chỗ người thanh niên đó, bây giờ cô mới nhìn kĩ thấy bên trong lớp áo đen là bộ một bộ cánh trắng không lẫn vào ai được.” Kaito Kid”_Ran buột miệng kêu lên.

- Không …ngờ… cậu …lại quay lại_khó khăn lắm anh mới thốt lên được.

- Cậu đang bị thương. Đừng nói nữa, để tớ đưa cậu đến bệnh viện._Ran cuối xuống đỡ Kid đứng lên.

- Không được… cậu biết là tớ không…

- Tớ hiểu rồi. nhà cậu ở đâu? Có gần đây không? Phải mau lên. Cậu sắp không chịu được nữa rồi._Ran vội vàng cắt ngang, anh đã không còn đủ tỉnh táo vì mất máu quá nhiều, thời tiết lạnh giá của mùa đông đã khiến sức lực của anh càng yếu hơn, Ran phải ghé tai xuống sát mặt anh mới có thể nghe rõ địa chỉ của ngôi nhà. Vội vàng băng lại vết thương đang rỉ máu ở bụng, cố gắng đỡ anh đến địa chỉ đó.


May mà nơi đó không xa lắm, khoảng nửa giờ vật vã cuối cùng cũng đến nơi. Đó là một ngôi biệt thự mang một dáng vẻ cổ kính. Ran phải rất khó khăn vừa đỡ Kaito vừa nhấn chuông cửa.một người đàn ông bước ra mở cửa, có lẽ là quản gia của ngôi nhà. Vừa thấy hai người ông ấy đã hiểu tất cả. vội vàng đưa Kaito vào nhà. Không ai nói gì, chỉ lẳng lặng cứu chữa cho anh. Trời đã gần sáng nhưng Ran vẫn không yên tâm mà về nhà. Ran vẫn ngồi chờ tin tức từ người quản gia ở phòng khách. Căn phòng đầy đủ tiện nghi nhưng có gì đó rất trống vắng. Ngồi một mình suy nghĩ về những chuyện xảy ra, Ran bỗng chốc thở dài: ”mình đúng là một con ngốc. Bị Shinichi qua mặt dễ dàng trong 2 năm mà vẫn không hề hay biết. tất cả cũng tại mình quá sơ sót, ngay cả người bạn thanh mai trúc mã mà cũng không nhận ra được.Haizzz… Đây có thể xem là sự thật cuối cùng chưa Shinichi? …Nếu đúng thì cuối cùng tớ đã hiểu tất cả. Rốt cuộc cậu đã làm gì mà cái tổ chức xấu xa ấy lại hại cậu, cả Haibara nữa chứ. Bây giờ tớ phải làm sao để đối diện với cậu trong hình dáng Conan đây. Tớ có cần phải vạch mặt cậu hay im lặng chờ đợi sự thật từ chính miệng cậu. Đau đầu thật đấy….nhưng mà.. tớ rất vui vì cậu còn sống, thực sự rất vui và hạnh phúc. Tớ thật phải cảm ơn ông trời đã không mang cậu rời xa tớ. Đúng vậy. Chỉ cần cậu bình an tớ sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì nữa. tớ đã có quyết định rồi.” Ran đã đưa ra quyết định của mình. Hạnh phúc hay khổ đau cô cũng chấp nhận đối mặt tất cả. Miên man suy nghĩ, cô không hề để ý rằng trước mặt mình xuất hiện một cậu con trai đang nhìn chằm chằm vào mặt cô, một nụ cười tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn hút hồn biếc bao cô gái. Đáng tiếc làm sao khi người con gái trước mặt đang để tâm trí bay bổng ở tận đâu đâu cho đến khi nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của chàng trai mới hồi tỉnh.

- Cậu đang nghĩ gì vậy? giờ này tại sao vẫn chưa chịu về?_chàng trai lên tiếng, giọng nói hơi khó khăn nhưng vẫn giữ được phong độ vốn có. Chắc là do nằm trên nền tuyết quá lâu nên bị cảm lạnh rồi.

- Hả??_Ran lúng túng bật dậy tránh khỏi ánh nhìn chằm chằm vừa dịu dàng lại vừa châm chọc. Nhưng chàng trai nào có chịu buông tha, vẫn với ánh mắt đó chàng trai nở một nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp khiêu khích.

- Đang lo lắng cho tớ hay là cho… cái tên gì ấy nhỉ?_anh giả vờ đưa một ngón tay lên trán ra chiều suy nghĩ_quái! Sao không nhớ ra? Là ai nhỉ? Hình như là Shin..i….

- Này! Tớ đang nghĩ gì thì mặc tớ. không cần cậu để ý. Xem ra cậu đã khỏe rồi, tớ về đây._Ran đứng dậy tìm cách thoát ra khỏi sự truy hỏi của cái tên đáng ra phải gọi mình là ân nhân, Ran đủ thông minh để biết những điều mình đã nói không thể không lọt vào tai anh.

- Định trốn chạy hả? tớ chưa nói xong mà._anh đã nhanh chóng đứng trước mặt Ran để cản đường tháo lui của cô.

- Cậu không định truy hỏi đến cùng bí mật của ân nhân đã cứu mình đấy chứ?_Ran nổi nóng.

- Nếu đúng thì sao?_vẫn nụ cười ấy anh hỏi lại.

- Cậu..cậu…_Ran không biết nói gì hơn, bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên._Mà hình như tớ cũng đang nắm một bí mật kinh điển của cậu thì phải?_một nụ cười đắc thắng của Ran.

- Ha ha…tớ chỉ đùa cậu chút thôi. Cậu không cần phải làm căng thế chứ? Chúng ta đều nắm một phần bí mật của nhau hà cớ gì phải làm khó nhau đúng không?

- Cậu yên tâm. Ran Mori này sẽ không làm lộ bí mật của cậu đâu.

- Vậy cậu cũng yên tâm. Kaito Kuroba sẽ không làm cậu phải thất vọng._vẫn nở nụ cười như trước nhưng trong ánh mắt chứa đầy sự nghiêm túc. Điều này làm Ran yên tâm rất nhiều. Dù gì, cô cũng không muốn làm lộ bí mật của Shinichi.

- Thôi. Tớ về đây. Cả đêm không về nhà nhất định sẽ làm ba và Shin…Conan lo lắm. cậu nhớ giữ gìn sức khỏe đấy._Ran quay bước về phía cửa.

- Cảm ơn cậu. Mori.

- Không có gì đâu. Đó là việc nên làm mà. Có điều cậu hãy gọi tớ là Ran nhé!_Ran bước tiếp, khẽ xua tay ra vẻ không có gì và tạm biệt.

- Hãy tin tưởng cậu ấy!_không hiểu sao anh lại thốt lên câu này. Có chăng anh muốn cô vững lòng hơn, tin tưởng hơn. Sự đau khổ của cô trong đêm ấy, suốt cuộc đời này anh sẽ không bao giờ quên.

- Tớ biết phải làm gì mà._Ran quay lại nở một nụ cười thật tươi, đẹp nhưng mang một nỗi bi ai, trong sáng nhưng mang theo phiền muộn, vui vẻ nhưng lại ẩn chứa đâu đó sự tổn thương, nụ cười của cô dưới ánh sáng nhè nhẹ của bình minh, dưới cái lạnh giá đến tê người của mùa đông lại mang một sức sống tiềm tàng khó tả. Ran và cả Kaito không hiểu sao chỉ mới gặp nhau mà lại có thể dễ gần đến vậy, có lẽ số phận đã mang đến cho cô một người bạn mới, một người bạn chân thành để giúp cô vượt qua trận cuồng phong sắp tới, trận cuồng phong này có lẽ sẽ kéo cô từ thiên đường xuống tận đáy tối tăm nhất của địa ngục.liệu cô có đủ can đảm để thoát khỏi trò đùa trế trêu của số phận?

Đó là chuyện của 1 tuần sau, còn bây giờ chúng ta hãy quay lại nhân vật nam chính nhé!

Tại biết thự số 21, khu Beika, nhà Kudo. Bây giờ đã là 12h đêm, không gian yên tĩnh trong ngôi nhà đã bị phá vỡ hòan toàn bởi tiếng nói băng lạnh của một người con gái thoát ra từ chiếc TV ở phòng khách.

…………….

-
Những điều các người nói là sự thật phải không?_Ran lạnh lùng nói mà không hề nhìn họ.

- Có lẽ cô bé đã nghe được cuộc nói chuyện nhỏ của chúng ta rồi_Gin cười nhếch mép.

- Tôi hỏi đó là sự thật?_Ran nhắc lại câu hỏi một cách nghiêm nghị.

- Nếu cô bé đã nghe thì hãy mau cho ta biết Kudo Shinichi đang ở đâu?_Gin không quan tâm đến tâm trạng hiện giờ của Ran mà vẫn mỉm cười.

- Tôi hỏi lại lần cuối đó đúng là sự thật?_Ran quắc mắt nhìn tên Gin với thái độ khinh bỉ, xót xa.

- Đúng vậy cô bé à_Kiel vội vàng lên tiếng trước khi mọi chuyện trở nên xấu hơn. Chưa bao giờ cô thấy Ran như vậy cả. Cô biết Ran đang rất đau khổ. Cô đã báo cho FBI, chắc họ sắp tới đây. Cô phải tìm cách kéo dài thời gian mới mong cứu được Ran.

- Tôi không tin. Cô nói dối. Shinichi chưa ..chết….CÔ…NÓI…D..DỐI_Ran đau đớn khi nhận được sự khẳng định phũ phàng từ người con gái duy nhất trong bọn chúng. Nhìn vào ánh mắt ấy Ran biết chắc cô ấy không nói dối. Nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi.

- Đó là sự thật đấy. Cậu ta không còn tồn tại trên đời đâu. Tất cả những người bị chúng tôi ban phát liều thuốc đó đều chết cả_Vodka lên tiếng mỉm cười trước sự đau khổ của người con gái mà hắn cho là con mồi kia.

- K..KH..KHÔ..N…G_ Ran la to.

…..


- không phải như vậy. các người lừa tôi._Ran nhìn bọn chúng hết một lượt với ánh mắt van xin. Cô khẩn cầu bọn chúng nói với cô đó không phải là sự thật nhưng cô đã nhận ra một điều còn tồi tệ hơn.

…..


- tôi nhớ ra hai người rồi._Ran nhìn vào Gin và Vodka

….


- Hai người chính là hai kẻ đã xuất hiện tại vụ án ở công viên Tropical Land cách đây 2 năm, đó cũng là ngày mà Shinichi mất tích. Hai người đã đầu độc cậu ấy…. Vì vậy mà kể từ đó cậu ấy đã không.. thể… trở …về… nữa……_một khoảng im lặng…

- Sh..Shin..i..chi…đ..đã thực…sự….c…h…ết…rồi._ giọng Ran nhỏ dần và nghẹn lại trong tiếng khóc không thể kiềm chế được nữa. Ran đau đớn ôm ngực để nén đi tiếng thét hận thù mà cô cố đè nén. Có ai đó đang bóp chặt trái tim cô. Nước mắt rơi, rơi, rơi mãi không ngừng. Cô chỉ biết ngồi thừ ra đó mà khóc nấc lên. Không nói gì nữa cả.


- Tắt đi. Hattori mau tắt nó đi. Làm ơn._Tiếng van nài khẩn thiết của một cậu nhóc đeo kính báo hiệu còn có sự sống trong ngôi nhà. Từ khi bắt đầu mở chiếc đĩa CD của cô Jodie thì không hề có bất cứ tiếng động nào nữa. Hattori vội vã tắt màn hình trước mặt. cậu biết bây giờ không nên nói điều gì nhưng không thể giương mắt nhìn cậu nhóc đang úp mặt vào tay, im lặng đè nén nỗi đau. Cậu chưa bao giờ thấy sự suy sụp của con người trước mặt như vậy. từ trước đến giờ, con người ấy vẫn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, vẫn sáng suốt đối diện với mọi chuyện dù là khó khăn đến đâu đi nữa nhưng giờ đây lại thốt lên một lời van nài như vậy. đủ biết là con người ấy đang đau đớn đến mức nào. Còn gì đau đớn hơn khi chính mắt nhìn thấy người mình muốn bảo vệ nhất lọt vào tay những tên khát máu, còn gì nhẫn tâm bằng thấy người mình thương lâm vào tình cảnh thập tử nhất sinh mà lại không có sự xuất hiện của mình và còn gì là con người khi người quan trọng nhất đời mình,người con gái mình yêu bằng cả trái tim đang đau đớn, khóc thét nghẹn ngào mà nguyên nhân lại chính là mình, chính là con người đã cố tình che giấu sự thật, chính là con người mang danh nghĩa truy tìm công lý và cũng chính là con người đã gián tiếp khiến người con gái đó tin mình đã chết.

- Cậu vẫn ổn chứ?_Hattori lên tiếng sau một khoảng im lặng khá dài.

- …..

- Thì ra đây chính là điều mà Ran muốn che giấu. hèn gì tớ thấy thái độ của Ran rất lạ._Hattori vẫn nói để kéo Shinichi ra khỏi cơn tĩnh lặng nhưng anh nào biết khi anh thốt lên cái tên Ran thì anh đã vô tình đâm thêm vào trái tim người con trai kia một “nhát dao chí mạng”.

- ….

- Cậu định sẽ làm thế nào Shinichi?_Hattori vẫn kiên nhẫn.

- Có lẽ tớ không nên ích kỉ để Ran tin vào sự trở về của tớ. điều ấy là vô vọng. Như thế này cũng tốt. Bây giờ cậu ấy cũng đã ổn định tinh thần, chẳng phải không có tớ cậu ấy vẫn sống đó thôi. Tuy rằng không tốt như tớ nghĩ._Shinichi mỉm cười chua xót, anh nhớ lại quãng thời gian khi Ran mới bị bắt cóc, sự đau khổ, sự im lặng đến rợn người của cô ấy, bây giờ anh đã hiểu tất cả.

- Cậu đang nghĩ gì vậy hả? cậu nhẫn tâm để Ran đắm chìm trong đau thương khi nghĩ rằng cậu đã chết sao? Cậu quá hèn nhát khi không dám đối diện trước mặt Ran để nói sự thật._Hattori bỗng chốc nổi cơn tức giận.

- Chứ bây giờ cậu muốn tớ làm gì? Chạy đến bên Ran để xin lỗi và cho Ran biết toàn bộ sự thật sao? Tớ không thể. Cậu không nhìn thấy Ran như thế nào khi nghĩ rằng tớ đã chết hả? liệu có ai dám đảm bảo trong cuộc chiến này tớ còn sống sót để quay trở về không? Cho Ran thêm hi vọng để rồi lại một lần nữa đưa Ran rơi vào tuyệt vọng hả? không. Tớ không thể. Tớ không muốn nhìn thấy hình ảnh ấy một lần nào nữa. như vậy đã quá đủ cho Ran và cho cả tớ._Shinichi đã đứng bật dậy khỏi ghế và hét thẳng vào Hattori.

- Tớ xin lỗi, cậu bình tĩnh lại đi.

- Ran cũng đã khá hơn rồi. Tớ không muốn Ran phải chịu đả kích nào nữa. Nếu tớ may mắn sống sót thì tớ sẽ nói cho Ran biết toàn bộ sự thật và cầu mong sự tha thứ. Còn nếu như tớ thật sự không có cái diễm phúc đó thì Ran cũng sẽ không biết gì cả. Điều ấy là tốt nhất cho tất cả mọi người.

- Tùy cậu. Tớ ủng hộ quyết định của cậu.

- Tớ xin lỗi. lúc nãy tớ hơn mất bình tĩnh._Shinichi thở dài nói.

- Không sao đâu.

- Từ khi nào cậu trở nên khách khí thế. Có lẽ mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn._Shinichi không nói thêm lời nào nữa. quay bước lên phòng ngủ. Hattori cũng hiểu ý nên ở lại phòng khách để cậu bạn thân có không gian yên tĩnh suy nghĩ. Trong đêm đó có 2 con người ở rất xa nhau, họ đang nghĩ về nhau, mỗi người lại đuổi theo suy nghĩ riêng của mình, nhưng chỉ có một câu hỏi được đặt ra:” làm sao để tốt cho người còn lại?”



CHAP 5: BÌNH YÊN TRƯỚC CƠN BÃO VÀ SÓNG GIÓ BẮT ĐẦU
Sau gần 10 năm mình chợt nhớ ra là từng đọc qua một fic hay lắm mà hồi đó còn đang viết. Rồi quyết định tìm lại lo là không biết có còn tìm được không?? Thật tuyệt vời là vẫn còn hơn nữa đã hoàn thành thật sự rất vui.
 
×
Quay lại
Top Bottom