ILLUSION GAME ( Trò chơi ảo giác )
- Thì ra câu cuối cùng của mật mã làm ám chỉ ngày kết thúc của tôi à? Thú vị thật........- Einsichi nhặt khẩu súng lên, và từ từ đưa nó lên, ghí sát vào đầu mình....
---------------------------------
- Woa, hoàng tử đánh thức người đẹp ngủ trong rừng bằng một nụ hôn! Cậu cừ thật đấy Kudo....- '' bà già nén cất'' tiếng qua huy hiệu thám tử, giọng nàng ta nghe có vẻ mỉa mai ra mặt.
- Ngốc, tớ làm gì.....có. Chẳng qua là tớ sợ bọn Gin và Volka nghe thấy nên mới bất đắc dĩ....- Conan nhăn mặt, nhưng tận sâu thẳm trong tim, cậu vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào và, cả tình yêu từ trong nụ hôn chưa đầy 5s đó...
- Thế rồi cô ấy có nghe cậu không?
- Tớ chưa kịp nói với cô ấy gì cả....
- À, ra thế...Mải hôn nên quên mất...- lại một câu với giọng chanh chua.- Lo lắng à?
- Một chút...
- Chỉ một chút thôi sao?- * sáng nay Hai ăn chanh àk???*- Nhưng làm sao cậu biết cô ấy đến đài thiên văn?
- À, là.....
------------------------------------------
- Chú Akai, cháu....
- Gì hả nhóc?- Akai vẫn giữ khuôn mặt ''nặng như chì''
- À, vâng. Là...chuyện về cô gái Einsichi....
- Cô ấy làm sao?- lại một câu hờ hững.
- Cháu...muốn biết, có phải cô ấy...
-...........
- Là...người của FBI?
-................
- Chú....
- Có lẽ...- Akai buông một câu, rồi lặng lẽ quay mặt sang hướng khác.
- Có lẽ?- Conan hơi bối rối vì câu trả lời và...cả thái độ của Akai.
-.......
'' Reeng.....eeng.....''- tiếng chuông điện thoại của Akai reo lên, anh nahnh chóng đưa tay ấn nút bắt máy, vì có lẽ nếu không có cuộc gọi này giải vây, còn lâu anh mới thoát khỏi sự tò mò và những câu hỏi dồn dập từ phía thằng nhóc thám tử....
- Alo, Jodie, có chuyện gì vậy?
- Akai...- giọng Jodie có vẻ hơi hốt hoảng- Einsichi đã...tự mình đi gặp Boss.
- Sao cơ? - gương mặt bị bỏng một bên của anh nhăn lại- Con bé vào tổ chức chưa được 1 tháng cơ mà...
- Nhưng cô ấy đã nhận được mật mã, và giải được ngay trong vòng 1 ngày....Cô ấy vừa đến chỗ Boss cách đây 10'. Và vì không muốn chúng ta cùng đi để tạo niềm tin tuyệt đối cho Boss nên mải đến bây giờ cô ấy mới gửi mật thư cho tôi....
- Đọc lên, xem mật thư nói gì!- Akai gần như ra lệnh.
- À.... Khi cơn thịnh nộ của đấng tối cao nổi lên...........
----------------------------------
- Thế đó, tớ đã giải mật thư, và nhanh chóng chạy đến đây để ngăn cô ấy lại.
- Uhm...Cậu nghĩ...cô ấy là....Ran sao?
- Chưa chắc lắm, nhưng mà.....tớ có cảm giác như vậy...Nhưng kì lạ quá, nãy giờ...tớ chưa nghe thấy gì cả...
- Cậu...cậu cài máy nghe trộm à?
- Ừ....khoan...khoan đã....
- Hả?
- Tiếng...lên đạn....
'' Crac...crac...đoàng!!!''
pip.......pip.........pip.........
- Mất tín hiệu! Không xong rồi!- Conan la lên, cậu phi như bay đến tầng 20, mặt cho Haibara ngăn
- Đứng yên đó, Kudo. Cậu không được đi........bọn chúng.........bọn chúng sẽ........giết cậu mất....- cô nói, gần như van xin, vì đơn giản là cô không muốn mất cậu, người mà cô...yêu thương.
-..............
- Kudo?
-....................
'' Crac....''
'' Tiếng súng? Kudo, không lẽ...."
- Nhóc con, gan thật... Dám xông vào tận đây...
'' Giọng nói này...là của Gin''
- Boss, cứ để tôi xử lí thằng nhãi này. Tôi đã không ít lần đụng độ nó...- Gin hạ cái họng súng đen ngòm xuống, thẳng vào đầu Conan...
'' Đoàng..........coong..........''
'' Tiếng súng? Và cả tiếng một vật kim loại gì đó rơi trên sàn..........Kudo!''
- Einsichi cô....cô dám?- Gin đưa mắt nhìn Boss, như cần sự trừng phạt thích đáng cho cái kẻ vừa bắn vào bả vai hắn, khiến hắn đành bất lực buông thõng cây súng xuống, tay ôm lấy bả vai đầy máu, những dòng chất lỏng sóng sánh bết trên mái tóc màu bạch kim của hắn...
- Cô không trung thành với tổ chức. Boss, hãy cho tôi xử cô ta.- Volka lên tiếng giúp thằng đàn anh của mình.
- Làm tốt lắm, Einsichi.
- Vâng?
- Phần thưởng của con là con chiên bé nhỏ đó, hãy mang nó về rừng sâu, nơi mà những tán cây che khuất ánh mặt trời...
- Boss! Tôi không hiểu!- tên Gin gần như gào rú lên, giống một con thú hoang bị thương.
- Ta bảo thả thằng bé đi.- Boss nhấn mạnh từng chữ, giọng ông dứt khoát khiến tên Gin đành bất lực cúi đầu.
Conan đưa mắt nhìn Einsichi, và cô cũng đưa mắt nhìn cậu.
- Nhóc, ngài ấy bảo em đi đi...
'' Ran, cậu phải cẩn thận đó...''
Đôi mắt họ vẫn nhìn nhau, và trái tim cứ hướng về nhau cho đến khi Conan khuất bóng sau bức tường dày....
--------------------------------
- Alo, Kudo?
- Cô ấy không sao....Chỉ là bắn chiếc máy nghe trộm mà tớ cài lên tóc cô ấy lúc nãy thôi.
- Thế à? Cậu đã gặp chưa?
- Ai?
- Boss...
- À, rồi. Nhưng Haibara này, tớ thắc mắc là tại sao tớ có thể lớn lên trở lại, trong khi cậu nói đã uống hết 366 viên thuốc giải trong chiếc lọ thủy tinh ấy thì không còn cơ hội...
- Xin lỗi, Kudo. Lúc ấy, tớ đã cố tình bỏ sót 1 thành phần vào 366 viên thuốc ấy. còn viên thuốc cậu đang dùng...Nó đầy đủ thành phần nhưng do cậu đã sử dụng 366 viên thuốc kia, nên tác dụng của viên này rất thất thường...nó có thể làm cậu lớn trở lại ngay tức khắc, và cũng làm cậu teo nhỏ ngay vài phút, hay may mắn là vài giờ sau.........
---------------------------
Tại khu trượt tuyết, nước Mỹ....
- Ái...da...
- Kogoro, sao anh hậu đậu quá vậy! Vẫn không khác ngày xưa...- Bà Eri đưa tay che miệng cười, nhìn ông xã mình ngã lăn trên nền tuyết, tay đang xoa xoa chiếc mông ê ẩm.
- Kéo anh dậy đi chứ.- ông Mori nhăn mặt
- Này! Cầm lấy tay em!- Bà Eri chìa tay ra- Mà sao anh cứ rên rỉ hoài thế?
- Anh đâu....có....
Cả hai ngạc nhiên khi nhìn thấy một cô gái đang bị vùi trong đám tuyết, môi mấp máy, cả người xanh dần vì lạnh...
- Nhanh! Mang cô ấy lên!- Cả hai nhanh chóng cào lớp tuyết ra khỏi, để lộ một cô gái có mái tóc đen dài, gương mặt thanh tú...
- Ơ, Ran! Ran?
End chap này.

Vader phải học bài thi đây, pipi
P/s: đọc xong xin nhấn thanks và.....đừng chém em!!!
