PHẢI SỐNG!
Mưa lại rơi trên đường phố Tokyo, nặng nề và chậm chạp, từng hạt lướt vụt giữa tầng không rồi đáp phịch xuống đất và vỡ ra tung tóe. Tại sao mưa lại làm cho người ta cảm thấy buồn? Hay nên hỏi là tại sao người ta lại buồn khi ngắm mưa?
Tháng Tư, ngày 1....
Có phải tất cả đều là giả dối, đều chỉ là một trò đùa?
Và khoảng thời gian đã qua, những gì ở hiện tại, đều không phải sự thật?
Giả dối! Tất cả đều là giả dối!........... Nhưng...
______________________________
- Boss, sao ngài không phát lệnh khai chiến, với lực lượng của chúng ta hiện nay thì.........
- Ngươi nghĩ chúng ta sẽ thắng?- Boss đưa tay cầm chiếc tẩu, nhả từng lọn khói chữ O trắng mờ.
- Vâng, tất nhiên.
- Chiến thắng. Thống trị Nhật Bản. Thôn tính cả địa cầu.... TA KHÔNG HỀ MUỐN THẾ.
- Ngài nói sao?- Vermouth bàng hoàng- Không phải chúng ta làm mọi chuyện chỉ vì điều đó thôi ư?
- Ngươi sao thế? À phải, ta chưa tính với ngươi chuyện đó nữa đấy.
- Chuyện............- Vermouth vén những lọn tóc xoăn nghịch ngợm xoà trước trán qua bên tai.- Ý ngài là chuyện tôi.......nói cho Einsichi biết kế hoạch sang Mĩ?
- Phải. Mặc dù điều đó nằm trong dự tính của ta, nhưng ta vẫn phải hỏi ngươi cho ra lẽ. Tại sao ngươi lại đối xử tốt với Einsichi như vậy? Ngươi đừng nghĩ ta thường dung túng cho ngươi thì có thể làm gì tuỳ ý... Bí mật của Tổ chức, là mạng sống, hiểu chưa?- Boss chĩa súng vào đầu Vermouth, và cười, lại nụ cười chết chóc đó.
- Thế thì bây giờ ngài muốn tôi phải làm gì với con bé?- Vermouth hơi hoảng sợ, vì đó là lần đầu tiên Boss nhìn cô bằng ánh mắt đó.
- Giết nó. Ngươi không thể, đúng không?- Boss ném khẩu súng đó về phía Vermouth- Ta cũng không thể, bởi vì.......nó là thứ ta cần, Matrix...
- Thưa ngài...tôi nghĩ chúng ta có thể giết con bé đó chứ.- Gin lên tiếng- Lũ người vô tính mà chúng ta tạo ra cũng có IQ xấp xỉ 200 cơ mà, bọn chúng có thừa khả năng để...
ĐOÀNG!
-Hự...Sao ngài lại?- Gin giật lùi, đưa tay ôm lấy bả vai trái vừa bị Boss bắn vào.
- Boss, ngài....- Vermouth đứng dậy, cô thật sự hoảng hốt, vẻ mặt điềm tĩnh thường ngay của Boss trở nên giận dữ tột độ.
- Ta bảo không là không.- Boss quay đi- Ngươi mới thật sự là kẻ đáng chết.- Hắn ấn một cái nút màu đỏ trên tường, bức tường mở ra, không gian bên trong trắng xoá, ma mị....Tà áo đen ngòm của hắn khuất mất trong luồng sang đó...
- Gin, ngươi ngốc thật đấy, dám cãi cả lệnh của Boss.- Vermouth mỉa mai.
- Còn cô? - Gin nói, mái tóc bạch kim của hắn thấm đẫm màu máu.
- Ta cũng có, nhưng chuyện liên quan đến Einsichi thì...ta chịu. Ngươi có nghĩ là giữa ông ấy với Einsichi có gì đó không?
- Thôi đi.- Gin nhăn mặt, có lẽ do vết thương- Ta không thích bàn những chuyện đó, ta tin tưởng Boss.
'' hừm, tin tưởng? Ngươi có, còn ta thì không...''
________________________________
- Ran, cậu...
- Xin lỗi, tớ đang bận.- Ran vẫn không quay mặt lại khi nghe Shinichi gọi, cô cứ thản nhiên làm việc với một chiếc máy tính bảng, một con robot và.... hàng tá dụng cụ thí nghiệm.
- Tớ định nói chuyện vơi cậu một chút, Ran...- Shinichi vẫn tiếp tục bước vào phòng- Bố mẹ cậu, họ muốn......
- Ra ngoài. - Ran lạnh lùng cắt lời Shinichi- Đừng làm phiền tớ lúc này.
- Phải, tớ biết, nhưng Ran à....
- Xin lỗi Shinichi, cho đến khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, tớ mới có thể đủ can đảm để đối mặt với họ, đừng ép tớ lúc này...
- Ừ....- Shinichi đáp nhẹ, rồi cậu bước khỏi căn phòng.
'' Shinichi, xin lỗi, nhưng ....cậu nhất định phải sống..''
Biiiiiiiiippp- máy đo pH của lọ hóa chất vang lên âm báo , vì đột nhiên, một giọt nước mặn chát từ đâu đó rơi vào trong...
__________________________
- Đến rồi sao? Ta biết ngươi nhất định sẽ tới đây thôi...- Boss nhìn Einsichi, và cười.
- Ông từ đầu đã biết hết mọi chuyện?
- Phải, gián điệp của FBI, lấy cắp thông tin về tổ chức, và cả.......... cái tên thật của ngươi: Ran Mori, ta cũng đã biết ngay từ đầu...
- Thế tai sao ông không giết tôi, hay vạch mặt tôi?- Einsichi vẫn điềm tĩnh.
- Vậy còn ngươi? Tại sao ngươi biết ta đã biết hết mọi chuyện, thế mà vẫn đến đây? Ngươi biết là ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào mà..
- Phải, ông có thể giết tôi bất cứ lúc nào, nhưng tôi không cho phép ông làm hại cậu ấy.- Cô rắn rỏi.
- Ngươi nói sao? '' Cậu ấy'' mà ngươi nói là cái tên thám tử Shinichi Kudo gì đó à. ta đã làm gì hắn đâu chứ?- Boss lại cười, vẫn thế, với ánh nhìn xanh vô cảm đó.
- Ông có, ông đã làm gì đó với thuốc giải APTX...- Cô nghiến răng- Thứ mà tôi có lấy từ trong phòng thí nghiệm của tổ chức..
- Và ngươi đã đưa cho hắn uống? Ngươi thật ngốc đấy, truyền nhân của Albert Einstein...
- Ngươi nói sao?- Ran giật nảy người.
- Phải, nên nói như thế nào đây nhỉ, Einsichi, cái tên đó không phải ngẫu nhiên đâu. Ngươi có biết là lúc ngươi rơi xuống biển, có một va đập mạnh trên não ngươi với đá ngầm, và một phần não đã bị tổn thương tới mức không thể hồi phục được. Lão ngư dân đã cứu ngươi và đưa ngươi cho FBI..chính là ta.
- Ông...
- Và phần não bị hỏng đó... đã được ta thay thế bằng một trong 240 mảnh não của Einstein... Lúc đầu, với dự tính của ta thì IQ của ngươi cũng chỉ cỡ 150 hay 160 như Einstein, nhưng ta thật không ngờ.... 250, con số ấn tượng thật..
- Ông không lo tôi sẽ phá hoại kế hoạch của ông sao?
- Lo chứ, vì thế mới có chuyện trong thành phần thuốc giải của APTX4869 có chip đồng hoá vô tính. À phải, thằng nhóc đó bây giờ sao rồi?
- Mau đưa cho tôi thuốc giải!- Ran la lên- Nếu không ông sẽ phải hối hận đấy!
- Hối hận? Ý ngươi là thằng nhãi đó sẽ hoàn toàn thành người vô tính trong vòng 7 ngày nữa? Chà chà, thú vị thật. Lần nào nó cũng là vật thí nghiệm cho ta hết...
- Đưa thuốc giải cho tôi.- Einsichi chĩa súng vào Boss.