CHAP 15
Trong màn đêm mù mịt của ngoại ô, trong chiếc xe oto vỡ nát, Eri một tay ôm lấy ngực, một tay kéo Ran ra dây an toàn.
-Ran, con có sao không?
-K...không. Không. Mẹ ơi, con sợ...
-Có mẹ đây.
Thật may mắn là Ran đang ôm con gấu bông phát nhạc. Linh kiện của nó đủ chắc để đỡ lấy những viên đạn chết chóc. Bà Eri thở phào nhẹ nhõm và đẩy cửa trước khi quả bom phát nổ
CẠCH...CẠCH...
-Hả?
Cánh cửa bị kẹt, chính xác là vậy. Bà Eri hoảng hốt lay mạnh cánh cửa
-Sao lại thế này?
Trên một cành cây gần đó, một "vị thần" đang ngồi, miệng nở một nụ cười ma quái.
Quả bom đang nóng dần lên theo thời gian. Đèn tín hiệu chuyển dần sang màu đỏ.
Còn 10s
Bà Eri đập mạnh vào cánh cửa cứng đầu. Những giọt mồ hôi lấm tấm lăn dài trên gò má hồng hào
8s
Vết thương trên ngực đau nhói, máu nhỏ từng giọt đỏ quạch xuống chiếc ghế nhung mềm mại.
-MẸ ƠI!
Cánh cửa đột nhiên bật mở sau tiếng hét của Ran. Chỉ chờ có thế, bà Eri ôm Ran chạy vội ra ngoài.
Không ai để ý rằng trên cao, vị thần đột nhiên buồn bã.
5...4......1...0
BÙM...
Chiếc xe phát nổ, lực hất văng hai mẹ con ra xa, đầu Ran đập xuống đường vang lên một tiếng khô khốc. Chiếc xe bây giờ chỉ còn là một đống sắt vụn đang dần bị lửa nuốt chửng.
Tách...
Rào...rào...
Mưa. Những hạt mưa lạnh lẽo vô tình vỡ tan trên mặt đất, trên từng chiếc lá nhỏ, trên hàng hoa sakura tàn bay theo gió.
Và trên bàn tay bé nhỏ của một cô bé đang thét gọi tên mẹ
-MẸ ƠI, MẸ MAU TỈNH DẬY ĐI...
-R..ran..
Bà Eri mỉm cười, đưa bàn tay bết máu vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Ran
-Khờ quá..ta không...phải...là MẸ RUỘT...của con..
Rồi Eri lấy từ trong túi ra một miếng ngọc lục bảo. Gắng gượng chút sức lực cuối, bà đưa nó cho Ran
-Ở đâu đó...trên thế giới này...đang..tồn tại..một nửa của...viên ngọc này..người sở hữu nó...là...em song sinh...của con..
...hãy tìm và GIẾT nó...nếu không...con..sẽ chết.
Bàn tay lạnh buông thõng xuống mặt đường đẫm máu.
Đỏ
Đỏ thẫm
Sắc màu của chết chóc
không còn hơi ấm nồng nàn.
Không còn nhịp tim rộn rã
lưỡi hái của thần chết bắt đầu vung lên
-KHÔNG! MẸ ƠI!
Ran gục xuống, đầu đau như búa bổ, mọi thứ đang dần mờ nhạt và tối sầm lại. Một dòng máu đỏ lăn trên trán.
Trứơc khi hai hàng mi khép lại, Ran mơ màng nhìn thấy ai đó bước về phiá mình.
Một cô gái
-chậc, cũng không giết được mi.
Thế giới trước mắt Ran đang dần khép lại. Và sau đó là những tháng ngày chìm trong bóng tối.
Bánh xe số phận một lần nữa đổi hướng
Phải, chấn thương trên đầu đã làm con mất trí nhớ và không nhìn được nữa
dù nắng hay mưa, dù ngày hay đêm, mặt trời của con đều bị che lấp.
Bình minh trong con chỉ có một màu đen.
Những cánh hoa cúc trắng tung bay trên nền trời xám xịt, ảm đạm đầy sự u buồn. Ran bận một bộ kimono trắng muốt, quấn khăn tang, tay cầm di ảnh của ông Mouri đặt lên bàn thờ. Đôi mắt tím trong veo ngày nào giờ trông vô hồn.
Mình phải làm sao đây?
Một lời trăn trối
Một trái tim yêu
Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn?
Cạch..
Cánh cửa mở ra, để những ánh dương yếu ớt chiếu vào. Một người con trai khôi ngô tuấn tú đứng dựa vào cửa, mắt hướng về người con gái xinh đẹp.
-Hitory, anh đến đây làm gi? Ran nói, giọng thoảng nhẹ nhàng.
-thăm bố vợ và vợ chưa cưới
Ran nhíu mày, tỏ vẻ bực mình
-tôi chưa, và sẽ không bao giờ cưới anh
Hitory im lặng, nhìn thẳng vào đôi mắt tím của Ran rồi đưa bàn tay luồn qua mái tóc đen tuyền.
-ta có thể thấy lòng em đang tràn ngập hận thù.
- sao? Ran lùi lại
- em đang sợ? Thật đáng yêu.
Ran cắn chặt môi. Hitory cười mỉm và khẽ thì thầm.
-CƯỚI TA, THỰC HIỆN GIAO ƯỚC VỚI ÁC MA, VÀ TA SẼ GIÚP EM TRẢ THÙ.