Tiếp tục sự kiện nè.... nói thiệt là có nhiều chỗ em không biết làm sao nên viết đại, chứ sao cho nó logic thì....
Chap 6 : Kết thúc và bắt đầu
Chíu! Phụt! – Tiếng của một vật nào đó vang lên. Đôi mắt xanh biếc của Conan từ từ khép lại, cậu ngã xuống. Ran kịp đỡ lấy cậu, cô gọi :
- Conan – kun, em làm sao vậy, tỉnh lại đi!
- Cậu nhóc không sao đâu, nó chỉ ngủ một lát thôi! - Phát súng vừa rồi là lúc cậu ngã súng bị cướp cò, bắn trúng Gin nhưng hắn đang mặt áo chống đạn nên chẳng hề hấn gì. Gin rít lên :
- Bọn khốn!
Bỗng nhiên Vodka nói :
- Đại ca, chúng ra khó có thể cầm cự được nữa!
- Rút thôi! – Gin ra lệnh.
Hắn cùng Kir, Vodka, Vermouth leo lên thang dây của máy bay, Vodka hỏi :
- Đại ca, còn Silver Bullet?
- Chẳng lẽ giao cậu ta cho bọn FBI?
- Gin, anh không nghĩ chúng ta cần cứu Silver Bullet à?
- Để sau đi! Rút thôi! Cứu Silver Bullet sau cũng được, chúng ta không còn đủ sức để chiến đấu!
Gin thông báo cho bọn người còn lại rút. Trong chốc lát, tổ chức rút khỏi đó nhanh chóng, chỉ để lại một tàn tích về cuộc đọ súng và một thành viên. Không có ai chết nhưng bị thương thì rất nhiều, có lẽ sẽ còn nhiều trận chiến đáng sợ hơn thế này nữa sẽ diễn ra vào một ngày không xa.
___ Tại Tổ chức áo đen ___ (Em không biết là ở đâu)
- Ngươi nói cái gì, chúng ta thất bại và Silver Bullet nằm trong tay bọn chúng – Boss đập bàn tức giận.
Gin nói :
- Xin lỗi ngài. Lần này chúng ta đã quá khinh thường. Bọn chúng đã mạnh hơn 2 năm trước. Còn về phần Silver Bullet thì ngài yên tâm, cậu ấy sẽ chẳng khai gì đâu!
- Ta không lo lắng về việc đó! Nếu bọn chúng làm thằng nhóc nhớ lại kí ức thì rất gay cho chúng ta. Các ngươi cứ nghỉ ngơi, ta sẽ chuẩn bị. Có lẽ chúng ta phải tới đó lần thứ hai rồi!
- Thế ngài không nghĩ bọn chúng có thể sẽ chuyển cậu ấy đến nơi khác à? – Kir nói.
- À, chuyện đó ngươi yên tâm, có chuyện gì thì người của ta sẽ báo! Được rồi,các ngươi đi đi!
- Vâng!
Vermouth nghĩ : “Angel, để xem cô sẽ làm gì với Silver bullet nào! Những ngày tới sẽ rất dài đấy! Hãy vui vẻ mà tận hưởng nhé, Silver Bullet không dễ bị khuất phục đâu!”
___ Tại FBI ___
Mọi người dọn dẹp mớ hỗn độn sau lần gặp gỡ lâu ngày. Conan thì bị nhốt trong phòng giam đặc biệt, cậu vẫn còn mê man. Dọn được một lúc, một nhóm hỗ trợ được James huy động đến. Mọi người ngừng tay vào phòng họp. James mở đầu:
-Vậy là tổ chức đã hoạt động trở lại. Lần này do ta chưa có sự chuẩn bị nên tổn thất khá lớn, may mắn không có ai chết và ta cũng bắt được thằng nhóc. Chúng ta phải mau chóng giúp nó tìm lại kí ức, bọn chúng sẽ đến đây. Tất nhiên, nó cũng không phải là trẻ con, nó sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu. Bây giờ, có ai có biện pháp giải quyết không?
Một bầu không khí u ám bao trùm lên căn phòng, không tiếng động, không giọng nói. Sau một hồi im lặng, Katsuke noi:
- Hay chúng ta chuyển thằng nhóc đến nơi khác rồi từ từ gợi những kỉ niệm ấn tượng.
Shiho lên tiếng:
- Không, như thế quá nguy hiểm. Bọn chúng có thể phục kích chúng ta. Như lần trước ta thấy bọn chúng có số lượng người đông, khi di chuyển, lớp phòng vệ rất mỏng, tỉ lệ thất bại rất cao.
- Shiho nói đúng đấy! Nhưng chúng ta vẫn không thể ngồi yên đợi bọn chúng đến! – James góp ý rồi nói với Ran – Ran, thế cháu nghĩ sao về việc này?
- À….ừm….Ch….Cháu không có ý kiến gì!
Shiho nhìn Ran, cô hiểu được Ran. Trong tình thế này thì thật sự bấn loạn. Cô không thể chấp nhận việc này, Conan – cậu trở thành một con người khác. Cô sợ, sợ con người như vậy. Shiho nói:
- Bọn chúng đã bị thương khá nặng, phải mất hơn một tuần mới có thể phục hồi và hành động, trong thời gian đó, chúng ta hãy cố gắng thay đổi Conan và đối phó với bọn chúng. Bây giờ, nghĩ không ra cách thì cố nghĩ cũng có được gì đâu!
- Ừm – James tán thành – Tạm thời ngừng cuộc họp, chúng ta hãy về nghĩ kế hoạch để đối đầu với bọn chúng!
Mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, Ran cùng Shiho đến nơi giam giữ Conan. Lúc này, cậu đã tỉnh, cậu ngồi trên chiếc gi.ường trắng tinh, khuôn mặt cậu lo lắng, cũng có một nét gì đó có vẻ hận. Thấy Ran và Shiho cậu chỉ liếc nhìn hai người mà thôi, cái nhìn khinh bỉ và căm ghét. Ran rươm rướm nước mắt thế giới của hai người bây giờ đã khác nhau rồi, bị ngăn cách bởi song cửa sắt, thế giới của Conan là một màu đen u ám, bao trùm là một bóng tối đáng sợ, còn Ran, cô như ánh nắng mùa xuân, tràn đầy sức sống, là người luôn mang trong mình khát khao cháy bỏng. Shiho chỉ lặng lẽ đứng nhìn, cô biết dù có nói gì đi chăng nữa thì vẫn không thể thay đổi được con người của cậu. Tim Ran đau nhói, cô khóc nấc lên, nói :
- Conan, tại sao, tại sao em lại thay đổi như vậy? Chẳng lẽ em không nhớ gì sao Conan? Chị xin em đấy, hãy tìm lại con người thật của mình đi!
Conan quát lên :
- CÔ CÓ THÔI NGAY KHÔNG? TÔI KHÔNG PHẢI TÊN CONAN HAY LÀ EM CỦA CÔ, TẠI SAO CÔ LẠI TỰ NHẬN MÌNH LÀ CHỊ CỦA TÔI, TÔI GHÉT KHI PHẢI NGHE CÔ NÓI NHƯ THẾ, CÁC NGƯỜI BẮT TÔI RỒI NHỐT TÔI VÀO ĐÂY, BÂY GIỜ KHÓC LÓC THẢM THIẾT TRƯỚC MẶT TÔI LÀM GÌ???
- Conan……..
Shiho liền kéo Ran đi, cô nói :
- Bây giờ cậu ấy không phải là Conan hay Shinichi của cậu nữa! Cậu ấy đã thay đổi, việc bây giờ của chúng ta là phải tìm lại trí nhớ chứ cứ nói như vậy thì chỉ phản tác dụng mà thôi!
- Ừm! – Ran lau nước mắt.
Chap 7 : Thoát khỏi địa ngục?
Một ngày mới bắt đầu, ánh sáng tràn ngập khắp nơi. Những tia nắng đầu ngày len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt Conan làm cậu tỉnh giấc. Cậu ngồi dậy, dụi mắt rồi vươn vai, nhìn vào khung cửa sổ, cậu nghĩ : “ Trời sáng rồi à? Không biết đến khi nào mới có người đến cứu mình? ’’ Nghĩ rồi cậu nhảy xuống gi.ường, vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân. Vừa bước ra, có một cô gái đưa khay thức ăn đến:
- Bữa sáng này!
Conan liền hất đổ :
- Ta không ăn! Các người mang đi đi!
Nghe thế cô liền dọn rồi chạy đến chỗ Shiho :
- Đội trưởng, thằng nhóc không chịu ăn!
- Thế à? Thế thì thôi vậy! Nếu cậu ta không ăn thì có ép cũng không được – Shiho nhẹ đáp.
- Vậy thế thì thôi đi đây!
- Ừm.
Shiho đến rủ Ran cùng đi ăn sáng.
~oOo Tại căn tin oOo~
- Thế cậu định làm gì đây Ran? Sáng nay, tớ cho người mang đồ ăn đến nhưng cậu ấy không ăn còn hất đổ mọi thứ nữa chứ! Cậu ta thuộc loại người không dễ khuất phục. Làm sao để gợi những kỉ niệm cho cậu ấy chứ? – Shiho nhấm nháp li trà.
- Không, có thể chứ! Chẳng phải Conan – Shinichi rất mê Sherlock Holmes sao? Cậu ta lúc nào cũng khoe khoang những câu nói cậu ấy thích trong truyện. Biết đâu chúng ta chỉ cần nhắc lại khiến cậu ấy nhớ về quá khứ. Dần dần Conan sẽ nhớ ra mọi thứ thôi mà! Vấn đề chỉ là thời gian… - Ran nói.
- Ừm, bọn chúng có thể sớm đến đây! Vì thế phải khiến cậu ấy nhớ lại càng sớm càng tốt…..
Shiho vừa dứt lời, Ran chạy đi, Shiho gọi theo:
- Cậu định làm gì thế Ran?
- Tớ sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Conan. Tớ nhớ ra chuyện này có lẽ sẽ giúp ích.
* Tại phòng giam Conan*
Ran vui vẻ đưa bữa sáng đến, vừa nhìn thấy, Conan nói :
- Đã bảo là tôi không ăn rồi mà!
- Không sao! Chị sẽ để đây đến khi nào em chịu ăn thôi!
- Thế à? – Cậu cười.
Ran bước đi, lát sau cô quay lại cùng Shiho. Cậu chẳng động tới tí thức ăn nào. Ran nói lớn :
- Này cậu kia tôi mất công nấu thức ăn cho cậu mà cậu không chịu ăn à?
- Khi đói bụng sẽ giúp đầu óc ta minh mẫn, các bộ phận còn lại chỉ là phụ thôi! – Shiho nói.
- Thế à? Thế thì tôi cho cậu chết rủ ra cho mà xem. (Xí xí….tại chỗ này hơi bí mà bị hối nên viết đại nhá!)
Conan nhìn hai người lạ lùng:
- Hai cô bị thần kinh hay sao mà lại đến đây diễn kịch thế! Tôi đâu có muốn xem.
- Thế…em không nhớ gì sao? – Ran nở một nụ cười, nhìn thấy nụ cười thiên thần ấy mọi sát khí trong Conan tan biến nhưng cậu vẫn trả lời cộc lốc :
- Vớ vẩn! Có gì mà nhớ chứ!
- Eh?....... – Ran và Shiho nhìn nhau, hai người buồn bã đi.
- Không ăn thua gì rồi – Ran thở dài.
- Không hẳn vậy! Có lẽ cậu ấy chỉ tỏ thái độ thế! Lúc nãy tớ để ý có thấy dường như cậu ấy nhớ được gì đó!
- Thế à? Thế ta cần cố gắng hơn nữa!
~oOo Tại phòng Conan oOo~
Cậu đang suy nghĩ. Những câu nói vừa nãy của hai cô gái nghe rất quen. Cậu đã nghe đâu đó nhưng…..cậu cũng chẳng biết có phải là như vậy không. Hình ảnh cô gái tóc đen cứ lẩn quẩn trong tâm trí cậu, cậu cảm giác như đó là một người quan trong nhất đối với cậu.
Mãi suy nghĩ mà không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên, làm Conan giật mình. Một cái bóng đen từ xa bước đến. Đó là Ran, cô mang bữa trưa đến cho cậu, Ran cười, đặt lên bàn, cô nói :
- Em ăn đi cho nóng nhé! Chị nấu những món em thích đấy!
Lần này cậu không cáu gắt nữa. Cậu vẫn chĩ liếc nhìn Ran, hỏi :
- Cô tên gì?
Ran hơi bất ngờ trước câu hỏi, không phải vì nó khó mà vì việc cậu đột ngột hỏi. Cô mỉm cười, nhìn cậu :
- Chị nói cũng được nhưng em hứa phải ăn trưa nhé!
Không cưỡng lại được nụ cười thiên thần của Ran, cậu hạ giọng :
- Thôi được!
- Chị tên là Ran Mori. Em có nhớ không?
Conan gắt
- Tôi không biết cô!
Bên ngoài tuy nói vậy nhưng một cảm giác quen thuộc lại đến, cậu lại hỏi :
- Thực sự….cô là ai vậy? Tại sao cô lại gọi tôi là Conan?
- Conan à, em đã có ba cuộc sống khác nhau. Chính tổ chức đó đã hại em, em không thuộc về nơi đó, em không thuộc về bóng tối, em là người của chính nghĩa…… cậu có hiểu không, Shinichi…?
- Shin….Shinichi là ai?
- Chính là tên của em đó! Em thực ra là là thám tử, không phải là kẻ giết người. Tổ chức áo đen đó đã cho em uống một loại thuốc làm teo nhỏ lại….
Không để Ran nói hết câu, cậu hét:
- CÔ ĐỪNG NÓI NHỮNG CHUYỆN HOANG ĐƯỜNG NHƯ THẾ?? CÔ HÃY ĐI ĐI, ĐỪNG NÓI NỮA, TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!!
- Được rồi, chị sẽ đi nhưng mong em hãy tìm lại được con người của mình…..và cái tên Edogawa Conan – Kudo Shinichi.
Ran ra khỏi phòng với một hi vọng rằng cậu sẽ nhớ lại được, sẽ tìm được con người ngày xưa của mình……..
Conan nghĩ :
- Những gì cô gái đó nói là sự thật sao?? Lẽ nào mình có những cuộc sống khác nhau? Thực ra mình là ai cơ chứ? Cô gái đó là ai? Mình có mối quan hệ gì với cô ấy? Nếu đúng như vậy thì tại sao mọi người lại giấu mình? Thực sự mình có con người khác à? Mình là ai, Edogawa Conan hay là Silver Bullect?...........Thôi khi nào thoát khỏi đây mình hỏi cho ra nhẽ.
Nhìn vào những món ăn mà Ran mang đến cậu nhớ lại câu nói của Ran :
- Chị nấu những món mà em thích đấy!
- Tại sao, tại sao cô ấy lại biết những món mà mình thích?
- Ưm…mùi vị này, rất quen thuộc….. mình đã gặp cô gái đó rồi à? Đó là nơi nào? Mọi chuyện ngày càng kì lạ…..từ khi gặp cô gái này mình có cảm giác như…cuộc sống đang thay đổi dần và dường như mình có một con người khác….Đó mới thực sự là mình.
Đến tối, Ran lại đến. Hai ánh mắt bắt gặp nhau, không một lời nói, không một tiếng động, cả hai đang nghĩ gì? Phải chăng thiên thần đã cứu được ác quỷ? Một lúc sau, cả hai sực tỉnh, má Ran ửng hồng. Conan thì cười, đã lâu rồi Ran mới thấy cậu cười, một nụ cười hồn nhiên, trong sáng, nước mắt cô lăn dài. Cô ôm chầm lấy Conan, cô muốn tìm lại được sự ấm áp ngày xưa khi cả hai được bên nhau. Đáp lại tình cảm của Ran Conan chỉ nhẹ đẩy cô ra, quay mặt sang chỗ khác.
- Tôi không biết tại sao cô khóc nhưng đừng làm vẻ mặt đó trước mặt tôi…..
Ran hơi bất ngờ, một lời nói hóa đá của cậu làm tim Ran nhói đau. Conan nhìn Ran, không phải một ánh mắt lạnh lùng, chỉ là cậu vẫn ngoan cố. Những hơi ấm của Ran đã làm tan chảy trái tim đóng băng. Cậu đã cảm nhận được, cảm nhận được tình yêu, tìm lại được cảm xúc và hơn hết là nụ cười ngày nào mà cậu đánh mất nhưng…..kí ức vẫn chưa trở về. Trước khi đi, Ran đến gần cậu, đặt lên trán Conan một nụ hôn :
- Chúc ngủ ngon, Conan!
Cậu hơi bất ngờ, nhìn theo bóng Ran, khẽ mỉm cười.
~oOo Tại tổ chức oOo~
- Thưa boss, mọi thứ đã chuẩn bị xong!
- Tốt lắm, mai chúng ta có thể tấn công.
- Tại sao không nhân cơ hội này quét trọn lũ kiến FBI luôn đi – Gin nói.
- Không, ta muốn thắt cổ chúng từ từ………HAHAHA…..- Tiếng cười hiểm ác của kẻ mất đi tính người vang vọng……
End chap 7
Xong, phù………………mà mình dở Văn lắm nên…….cho ý kiến về phần kể lể vớ vẩn của mình nha!!!!