[Longfic] Ánh sáng và bóng tối

Chap 10 : Trở về địa ngục
oOo Tại bệnh viện oOo
Conan được đưa vào phòng kiểm tra. Lát sau, bác sĩ bước ra, Ran lo lắng hỏi :
- Bác sĩ, Conan có sao không?
- Ừm, não không có dấu hiệu bị tổn thương, có lẽ là thần kinh bị ảnh hưởng và.........
- Thế khi nào Conan có thể nói lại bình thường được ạ? – Ran cắt ngang lời.
- Chuyện này tôi chưa thể đưa ra kết luận được. Có thể là một tháng, hai tháng, hay một năm, mười năm hoặc có thể là mãi mãi không bao giờ có thể nói được. – Bác sĩ cúi đầu rồi bỏ đi.
- Tại sao ông trời lại làm như vậy? Tại sao Shinichi luôn phải chịu đau khổ? Cậu ấy không xứng đáng để nhận hạnh phúc sao? Thử thách cuộc đời sẽ còn đến bao giờ? Mình phải làm gì đây? Tại sao tất cả bất hạnh chỉ ập lên đầu Shinichi? Tại sao người tốt lại phải chịu như thế? Tình yêu của chúng ta phải vượt qua bao nhiêu gian khổ nữa đây?? – Những giọt nước mắt lăn dài trên má Ran, lấp lánh như những hạt kim cương.
oOo Một lát sau oOo
Ran khẽ mở cửa, bước vào phòng của Conan. Cậu nằm đó, im lặng nhìn cô. Ran đến bên cậu nói :
- Conan à, bác sĩ nói không sao đâu! – Ran mỉm cười – Chỉ là sau một thời gian em sẽ nói lại được thôi! Đừng lo lắng. Nhưng chị nhớ….nhớ giọng nói của em, nhớ từng lời nói ngày xưa. Bây giờ chị muốn nghe tiếng gọi “Ran-neechan” ngày nào….Vì thế…..nhất định em phải nói lại được đấy! Và đừng bao giờ rời xa chị nữa nhé! Chị rất sợ nếu mất em một lần nữa, xin đừng bỏ đi nữa nhé, Conan! – Ran nói, giọng nhạt nhòa như tiếng mưa.
Conan nhìn Ran, bây giờ thật sự cậu rất muốn ôm lấy cô, rất muốn lau đi những giọt nước mắt ấy, tim cậu đau lắm, cậu không muốn suốt ngày thấy cô khóc, không muốn nhìn thấy Ran đau khổ. Nhưng không thể được, không thể làm như vậy. Cậu muốn Ran hãy lạnh dần để không nhớ cậu nữa, không phải chờ đợi cậu…
Conan nhìn ra cửa sổ, nghĩ :
- Xin lỗi Ran, có lẽ tớ không thể ở bên cậu bây giờ nhưng nhất một lúc nào đó tớ sẽ trở về hình dáng thật sự, tớ sẽ gặp cậu. Tớ chỉ toàn khiến cậu đau khổ thôi nhưng tớ hứa suốt phần đời còn lại, khi tiêu diệt được tổ chức, tớ sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu. Hãy chờ tớ nhé! Đừng bao giờ mất hi vọng, đừng bỏ rơi tớ, hãy tin tưởng tớ để tớ có nghị lực sống, nếu cậu bỏ rơi tớ, tớ chẳng thể tồn tại được nữa!
oOo Buổi tối : Tại phòng Conan oOo
Ánh trăng chiếu vào phòng mang một màu lạnh lẽo, cô đơn, buồn bã. Ran đã ngủ thiếp bên Conan từ lúc nào. Cô nắm chặt tay cậu như thể cô đang sợ, sợ Conan sẽ bỏ cô mà đi một lần nữa. Cậu nằm đó, im lặng nhìn trăng. Đêm nay là đêm trăng khuyết. Trăng nhẹ nhàng nhìn cậu rồi bỗng nhiên trăng xoay, nhuộm màu đỏ biến thành một nụ cười đáng sợ…. Cậu liền quay mặt vào phòng nhưng…….. Ran đâu??? Cậu hốt hoảng định nhảy ra khỏi gi.ường tìm cô thì cánh cửa từ từ mở, một kẻ có mái tóc bạch kim nhuộm đẫm máu, trên môi nở một nụ cười đáng sợ như trăng, bước vào không một tiếng động. Hắn hướng nòng súng lên và……………Đoàng!!!!!!!!
- A………………….- Conan choàng giật mình tỉnh dậy. Ran vẫn nằm đó, cô mỉm cười, vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Thì ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đáng ghét………….nhưng…………. cậu cảm thấy bất an như chuẩn bị có một chuyện chẳng lành xảy ra…….
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, cậu vẫn im lặng, kể cả việc không nở một nụ cười. Cậu luôn cố tránh ánh mắt của Ran. Cậu biết rằng làm thế Ran rất buồn nhưng vì sự an toàn của cô, cậu phải làm vậy, làm tổn thương người con gái mà mình yêu thương nhất, có thể sẽ rất đớn đau nhưng cậu tin vào tương lai, một tương lai màu hồng đầy nắng, ấm áp, hạnh phúc không biết mất bao lâu cậu sẽ có được nhưng chỉ cần đặt niềm tin, hi vọng và cố gắng hết sức thì tất cả sẽ thành hiện thực chứ không phải chỉ mãi là giấc mơ.
oOo Buổi sáng : Ngoài hành lang oOo
Một người da đen cùng với một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang bước đi, tìm số phòng cần đến. Đến trước cửa :
- A, chào Ran!!
- Heiji, Kazuha, các cậu làm gì ở đây? – Ran hỏi.
- Tất nhiên là đến thăm Kudo rồi. Cậu ấy đâu?
- À, đang ở trong phòng.
- Thế Kudo sao rồi? – Kazuha lo lắng.
- Ừm, tỉnh lại rồi nhưng mà…..cậu ấy không thể nói chuyện được. Bác sĩ bảo rằng cậu ấy chắc không sao, sẽ sớm bình phục thôi….
- Thế tụi tớ vào thăm cậu ấy nhé! – Heiji nói.
- Ừm, mà…….. không hiểu sao cậu ấy cứ tránh mặt tớ. Chắc là bọn chúng đã có yêu cầu gì đó khiến cậu ấy như vậy! – Ran ngâm ngấm nước mắt.
Conan nằm trong phòng nghe tất cả mọi chuyện, cậu đau lắm, tim thắt lại.
- Thôi mình vào trong đi! – Heiji mở cửa.
Ba người vào phòng, đến bên gi.ường….
- Ủa, cậu ấy ngủ rồi à? – Kazuha ngạc nhiên.
- Lúc nãy cậu ấy còn thức mà!
- Thôi, Ran, Kazuha, chúng ta ra ngoài đi, mà Ran này, cậu có thể kể mọi chuyện cho tớ nghe được không?
- Ừm……
Cánh cửa đóng lại, Conan mở mắt ra, nhìn theo bóng họ thầm nghĩ :
- Xin lỗi mọi người.
oOo Một tuần trôi qua oOo
___ Tại phòng Bác sĩ ____
- Quá trình hồi phục rất tốt, chúng tôi sẽ kiểm tra sức khỏe lại lần nữa. Nếu hoàn toàn không sao thì tôi sẽ cho cậu bé xuất viện vào ngày mai.
- Cảm ơn bác sĩ.
Conan được đưa đến phòng kiểm tra, Ran và mọi người ngồi đợi ở phòng chờ.
oOo Tại phòng kiểm tra sức khỏe oOo
- Đến mai cậu bé có thể xuất viện rồi!
Từ đằng sau, một người mặc áo blouse trắng đánh ngất bác sĩ và y tá………………..
End chap 10
Mệt..........học hành làm cho mình lười viết quá!!!!!!!! Ủng hộ để mình cố viết típ nha!!! :KSV@03:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
:KSV@10: fic này hay quá :KSV@03: mau ra chap mới nha kokoro

tks nhưng mà................... :KSV@16:kể từ tuần sau học cả sáng và chiều.........chắc hết sống nổi quá!!!!! ko có ngày nào rãnh hết
kokoro co bai j cu mang len day de bon minh giai giup cho :Conan17:

bài tập à^^ :KSV@11:cảm ơn nhìu nha.........có bài gì Hinata phóng lên hết nhờ mọi người :KSV@12:
 
trơif ạ!!8 hít mấy page g` mà chap ms chưa xuiất hiện
au định để topic này thành ổ spam đấy à
CHAP MS NGƯƠI CÓ CHỊU XUẤT HIỆN KO THÌ BÀO????????????????
à thui au cứ từ từ cho chap cũng được
chỉ cí điều khi về nhà nhớ cẩn thận mấy trai bom nghen auuuuuuuuuuuuuuu yêu mến~
 
Chap 11 : Người bạn mới
oOo Tại phòng kiểm tra sức khỏe oOo
- Đến mai cậu bé có thể xuất viện rồi!
Từ đằng sau, một người mặc áo blouse trắng đánh ngất bác sĩ và y tá………………..
- Silver Bullet, đến lúc phải đi rồi.
Cậu khẽ gật đầu…..
- Cậu uống cái này đi! – Vermouth đưa cho Conan một cái li – Chỉ là thuốc ngủ thôi, Boss dặn tôi phải làm thế.
Conan uống rồi chìm vào giấc ngủ. Vermouth đặt cậu nằm lên gi.ường phủ một tấm vải. Cô đẩy nhanh ra hành lang, đi thẳng đến cầu thang rồi bế cậu xuống hầm xe, tiến lại chiếc Porsche 356A, cửa xe bật mở, Gin bước ra :
- Chậm quá đấy, Vermouth!
- Tại tên bác sĩ thôi….
- Không vòng vèo ở đây nữa, lên xe!
oOo Tại bệnh viện oOo
- Bác sĩ ơi, tỉnh lại đi, bác sĩ!!!
- Ơ…ưm…. – Bác sĩ tính dậy – A! Đau đầu quá!!
- Bác sĩ có sao không? – Cô y tá hoảng hốt
- À, xin lỗi, tôi đỡ hơn rồi…. Nhưng có chuyện gì xảy ra vậy?
- Tôi không biết.
- Cậu bé đâu? – Bác sĩ hỏi.
- Biến mất rồi ạ….
- Cái gì? Chúng ta mau qua báo với người nhà cậu bé.
oOo Tại phòng chờ oOo
- Sao bác sĩ lâu vậy nhỉ? – Heiji càu nhàu.

- Đôi khi vội vã với nóng tính là không tốt đâu! – Cô Jodie ngồi đối diện mỉm cười.
- À vâng ạ… - Heiji lại cười trừ
Bỗng nhiên cửa bật mở, bác sĩ vội vã bước vào, Ran đứng lên:
- Bác sĩ sao vậy? Conan xảy ra chuyện gì à?
- À……cậu bé…..đã biến mất rồi!
- Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này? – Ran gần như muốn hét lên.
- Chúng tôi xin lỗi! Đột nhiên tôi có cảm giác ai đó đập vào gáy rồi ngất đi, không biết gì nữa. Sau khi tỉnh lại thì…..
- Không thể như thế được! – Ran bật khỏi ghế và chạy đi.
Shiho nói với cô Jodie:
- Chuyện ở bệnh viện cô lo dùm cháu, cháu phải ngăn Ran lại, vậy nha cô.
- Này…..
Thế là Shiho, Heiji và cả Kazuha chạy theo Ran.
- Khoan đã Ran!! – Shiho cầm tay Ran, giữ cô lại – Bình tĩnh lại đi, cậu định làm gì?
- Tớ sẽ đuổi theo bọn chúng! Tớ sẽ bắt bọn chúng trả Conan! Làm sao tớ có thể để yên cho bọn chúng đi như thế!
- Shinichi, cậu hiểu rõ cậu ấy mà! Chắc chắn phải có lí do gì đó mới khiến cậu ấy như vậy những ngày qua. Cậu ấy luôn nghĩ cho chúng ta, thậm chí có thể chết vì bảo vệ mọi người. Ran à, đừng để những việc cậu ấy làm trở thành vô ích. – Heiji nói.
- Đúng đấy Ran! Bình tĩnh mới giải quyết được mọi chuyện. Shinichi không chấp nhận việc cậu làm như vậy đâu. Tớ biết cậu ấy rất đau khổ khi làm vậy. – Kazuha tiếp lời
- Nhưng…..nhưng mà……
- Chuyện này không nên nói ở đây nữa, đi thôi!
- Ừ!
oOo Tại tổ chức áo đen oOo
- Chào mừng con trở về nhà! – Boss cười.
- Nhà ư? Đừng có đùa! – Conan nghĩ
- Ta đã nghe chuyệ của con. Từ nay cần gì cứ viết ra giấy. Thôi có lẽ con cũng mệt rồi – Boss ra hiệu cho một tên gần đó – Đưa Silver Bullet về phòng!
- Tuân lệnh!
oOo Tại phòng Conan oOo
Lúc này tên kia đã ra khỏi phòng. Conan ngồi một mình:
- Từ nay có lẽ sẽ khó hành động rồi! Bị trói chân thế này thì…….chỉ còn cách tin tưởng mọi người. Nhưng phải làm thế nào để liên lạc đây? Ba ngày nữa chúng sẽ chuyển sang căn cứ khác rồi……
oOo Tại FBI oOo
- Chúng ta làm gì bây giờ? – Kazuha lo lắng.
- Cứu cậu ấy thôi chứ làm gì nữa! – Heiji đập bàn.
- Chuyện gì cũng phải từ từ. Cứ như vậy chẳng giải quyết được vấn đề đâu! Trước mắt phải nghĩ cách – Shiho nhìn rồi nói.
- Nơi trú ẩn của bọn chúng đã biết nhưng phải đợi người tiếp viện từ Los Angeles. Phải mất 4 ngày mới đến đây! – Ran lên tiếng.
- Những 4 ngày, sao lâu thế? – Heiji nhăn mặt.
- Họ cần giải quyết xong một vụ.
- Ran, tớ có thể tham gia chứ? – Kazuha hỏi.
- Ơ….chuyện này……….
- Bọn tớ muốn giúp cậu mà! – Heiji cố gắng thuyết phục.
- Các cậu tham gia cũng được nhưng 4 ngày tới phải trải qua kì huấn luyện – Shiho mỉm cười.
- Kì huấn luyện? – Cả 2 nhìn Shiho ngạc nhiên.
- Đó là huấn luyện cho cậu học bắn súng hay các kĩ năng để chiến đấu.
- Nhưng Shiho này, như thế các cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm đấy! Liệu có được……
- Yên tâm đi Ran, chúng ta là bạn mà, cậu không tin tưởng bọn tớ sao? – Kazuha đặt tay lên vai Ran.
- Thế tớ có thể tham gia luôn chứ?
Một giọng nói lạ vang lên khiến cả bốn người quay lại. Một chàng trai bước đến. Heiji cau mày hỏi:
- Cậu là ai? Tại sao lại muốn tham gia?
- Cũng 2 năm rồi nhỉ? Tớ là Kaito Kid đây?
- Kai….KAITO KID?? – Bốn người tròn xoe mắt.
- Cậu là tên trộm đó ư? Vậy cậu tên thật là gì? Tại sao lại muốn tiêu diệt tổ chức áo đen? Phải có lí do chứ nhỉ?
- Tớ tên là Kaito Kuroba. Thực ra bọn chúng chính là kẻ thù đã giết cha tớ. Bây giờ có thể nói tớ là một người báo thù, chúng ta có chung một mục đích thì….mọi chuyện ngày xưa bỏ qua nhé, từ giờ tớ sẽ hợp lực cùng các cậu.
- Như vậy cũng tốt ha! – Ran cười.
- Thế các cậu có thể giữ bí mật chuyện tớ là siêu trộm được không?
- Hờ hờ.... Thôi coi như cậu là người đầu tiên tớ mà tớ bỏ qua!
- Thanh kìu cột hà cháy! – Kuroba nhe răng cười.
- NÓI GÌ HẢ TÊN KIA??? – Heiji bốc hỏa....
- Ơ, rõ ràng cậu đen thế kia mà.....như thế là chuẩn quá còn gì!
- MUỐN CHẾT HẢ? – Heiji cố nói từng chữ, cầm sẵn nắm đấm.
- Xin....xin lỗi......nhưng cũng tại cậu đen quá thôi!
- Hừ!!!
- Hahaha....- 3 cô gái cười chảy ra nước mắt.
oOo Quay lại với tổ chức : Phòng Conan oOo
- Cộc cộc – Tiếng gõ cửa và sau đó là một giọng nói – Tôi vào nhé!
- Cạch – Vermouth bước vào. Conan nhìn cô:
- Sao lại nhìn tôi như vậy! Ba ngày nữa rời khỏi đây nên tôi muốn đến giúp cậu.
Conan vẫn nhìn, ánh mắt thăm thẳm như nhìn vào tận trong, Vermouth thấy vậy, cười:
- Thôi được rồi, tôi sẽ nói lí do tôi đến đây! Phải 4 ngày nữa Angel mới đến! Có lẽ cậu vẫn chưa thoát khỏi tổ chức được nhỉ?
Ánh mắt sắc lạnh của cậu xoáy thẳng vào Vermouth, lúc này cô không cười nữa nhưng vẫn bình thản:
- Tôi có ý tốt muốn cho cậu biết Angel vẫn an toàn thôi! Mà cậu có những người bạn tốt quá nhỉ? Cả cậu bạn Kansai, bạn gái của cậu ấy và cả siêu đạo chích Kid....
- Kid?? – Conan ngạc nhiên.
- Không còn gì để nói tôi phải đi rồi.
Conan giơ tay ra hiệu cho Vermouth dừng lại. Cậu viết vào một tờ giấy đưa cho cô.
’’ Kid thật ra là ai, tại sao lại muốn giúp tôi?Và tại sao cô lại nói cho tôi biết những điều đó??”
- Kaito Kid tên thật là Kaito Kuroba, cậu ta bằng tuổi cậu và vẫn chỉ là một học sinh trung học thôi! Như cậu biết đấy, tổ chức gây thù chuốc oán cho rất nhiều người và cũng đã sát hại cha cậu ấy. Vì có cùng mục đích, muốn tiêu diệt tổ chức cậu ấy đã trở thành bạn đồng hành. Tôi nói điều này vì tôi muốn giúp cậu....mà cậu có biết cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tổ chức. Còn một điều nữa, hãy giữ bí mật về việc tôi đến gặp và cho cậu biết những chuyện này. Được chứ, Cool Guy?
Conan khẽ gật đầu, cô mỉm cười......và rời khỏi phòng.
.
.

Và 3 ngày sau, thời điểm ấy đã đến......
End chap 11
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap mới lời thoại hơi nhiều nhưng diễn tả thì còn ít lắm nhưng dù sao cũng cảm ơn tác giả đã cố gắng ra chap mới cho mọi người đọc :KSV@12: :KSV@12: :KSV@12: :KSV@12:
 
:KSV@16: :KSV@16: :KSV@16: :KSV@15: :KSV@15: :KSV@15: :KSV@17: :KSV@17: :KSV@17:bị cấm viết tiếp vì bố mẹ bảo mất t.gian hoc............LÀM SAO ĐÂY??????

Thì chỉ viết vào lúc rỗi thôi, cấm bỏ fic đấy

thôi thì cố gắng lén viết vậy :KSV@16:

@Aptx4689Xtpa9864 sr nha, vô năm học rùi với lại tớ còn phải học để thi HSG, phải thi với mấy anh chị lớp 9 nên tớ phải cố gắng, chân thành xin lỗi nhưng có lẽ hè mình sẽ viết tiếp
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom