*Phủi bụi* *Khử mùi* @@ Bỏ bê fic trong một thời gian dài khiến fic đóng bụi thật là tội lỗi
. Lâu lâu không viết sợ lời văn không được trơn tru (thực ra thì chả lần nào nó trơn trơn tru cả
). Mọi người đọc rồi cho mình nhận xét nha.
Part 2:
20.19 p.m
Tòa nhà Wind
Thủ đô Tokyo, Nhật Bản
Tòa nhà Wind tọa lạc trên con đường phía Tây của ngã tư Beika. Cấu trúc của nơi này cũng không có gì đặc biệt. Toà nhà cao năm tầng, mang kiến trúc đặc trưng của những nơi cho thuê văn phòng. Hoạt động bên dưới vẫn diễn ra như bình thường. Dường như không ai mảy may để ý đến sự hiện diện của một vị khách không mời mà đến. Cái bóng trắng ẩn hiện giữa bầu trời đêm cô độc và tĩnh lặng. Đôi mắt màu xanh dương càng trở nên lấp lánh trước vẻ đẹp kì ảo của viên ngọc Fairy Green, chốc chốc hắn lại nở nụ cười đầy kiêu ngạo. Kid hạ tay xuống, đưa mắt nhìn ra khung cảnh mờ mờ trong màn tuyết trắng, cất chất giọng vẻ đùa cợt:
- Xem ra không ai đến cứu “nàng” rồi. Đành vậy. Ờ… xem nào…
Vừa nói hắn vừa giơ chiếc đồng hồ cầm tay lên trước mặt. Khuôn miệng hắn lại nhếch lên khi thời gian chỉ còn vài giây nữa là điểm tròn 8.20p.m.
- Cùng đếm nhé! Năm…
- Bốn…
- Ba…
- Hai…
- Một…
- K…
- Khoan đã!
Đúng lúc ấy, từ đằng sau, giọng nói trầm thấp vang lên khiến hắn giật mình quay đầu lại. Thân hình màu đen cao gầy bước ra từ trong bóng tối. Cuối cùng người đó dừng hẳn lại, cách nơi Kid đứng khoảng chục bước chân. Ánh đèn lung linh của Tokyo mơ hồ hắt lên khuôn mặt tuấn tú những mảng tối sáng lẫn lộn. Shinichi nhếch mép cười, cất lời không mặn nhạt:
- Đi đâu mà phải vội? Ta còn chưa kịp chào hỏi ngươi cơ mà…
Kid khẽ xoay người đối mặt với anh. Hai cặp mắt nhìn nhau, đột nhiên có sự ác cảm thân quen kì lạ. Một tay đút trong túi quần, tay còn lại đưa viên ngọc xanh lên ngang tầm mắt, hắn thoải mái tựa người vào lan can của tầng thượng. Ánh mắt hắn không thèm liếc nhìn Shinichi một cái mà chỉ chăm chút vào viên “Fairy Green” một cách nuối tiếc:
- Oh, khoan đã nào. Chúng ta còn một vị khách không mời nữa.
Shinichi cũng xỏ tay vào túi quần, đứng không nhúc nhích một hồi. Hai con người, một trắng một đen, mặc dù vẻ bề ngoài đối lập nhưng ai là chính ai là tà còn chưa hề biết. Shinichi tỏ thái độ kiêu khích:
- Nào! Chơi đủ rồi đấy Siêu trộm! Mau trả ta thứ mà ngươi đã đánh cắp!
- Ah~ Từ từ đã nào. Ngươi tìm được đến đây không phải nhờ ăn may đấy chứ?
Kid lập tức quay sang đả kích lại đối phương. Ánh mắt Shinichi ẩn hiện ý cười nhàn nhạt:
- Ờ… Nhân đây ta cũng muốn trình bày luôn suy luận của ta. Nếu không đúng ý ngươi thì lúc đó nói là ta đoán mò cũng chưa muộn… Thanh Long – Đông – Tòa nhà Wind, Chu Tước – Nam – đài lửa Suzaku, Bạch Hổ – Tây – đường hầm Kohano, Huyền Vũ – Bắc – sông Hakuko. Hừm! Ngươi cũng khéo tưởng tượng ra lắm trò từ ngã tư Beika này đấy… Ba câu “ Thanh Long vờn bay trong gió, Bạch Hổ lững thững trở về hang, Huyền Vũ vươn mình xuôi dòng” mỗi câu chỉ mang một ý nghĩa nói lên địa điểm dự tính. Nhưng riêng Chu Tước lại có đến hai câu. Tại sao ngươi nhất thiết phải nói về “thân xác” của ngươi? Quả nhiên thiêu cháy thân ngươi là có thể tìm ra mấu chốt vấn đề. Mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng ta cũng đành cảm ơn ngươi vì đã hào phóng phóng to cái mặt của ngươi lên một chút. Ngươi đã dùng một loại chất lỏng có tính acid, vị chua như chanh để làm một loại mực tàng hình viết đè lên trên biểu tượng kết thư. Khi cung cấp nhiệt cho giấy, acid sẽ làm cho giấy chuyển sang màu nâu. Và kết quả thu được là chữ “S” này.
Anh lôi tấm thiệp từ trong túi áo ra. Nhiệt đã làm một góc của nó biến sắc ố vàng. Kid ngần ngừ trong giây lát, duy chỉ có nụ cười ngạo mạn vẫn không hề thay đổi:
- Tiếp tục đi.
- South… Trong bốn hướng duy chỉ có hướng Nam là bắt đầu bằng chữ S. Ngài Suzuki và thanh tra Hanamura đã không để ý đến 2 câu cuối cùng, cộng với việc ngươi kích động bằng đòn tâm lí nên đã dễ dàng đánh lừa được bọn họ… “Cùng đóa hoa vừa chớm nở của nàng tiên xanh, ta sẽ mỉm cười trong góc tối của thời gian.”.
Shinichi đưa tấm thiệp lên ngang tầm mắt trong lời nói thoáng qua ý cười. Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào kẻ đối diện với một thái độ hết sức tự tin:
- “Thời gian” ở đây có nghĩa thứ tự bốn mùa. Tứ linh đâu phải chỉ ám chỉ cho phương hướng đúng không? Thanh Long là mùa xuân, Chu Tước là mùa hạ, Bạch Hổ là mùa thu, Huyền Vũ là mùa đông. Đến đây thì ta cũng nghĩ địa điểm sẽ là đài lửa Suzaku vì mùa hạ trong tiếng anh cũng bắt đầu bằng chữ S (Summer). Nhưng… ta không biết là ngươi tài đến nỗi có thể nhìn ra đóa hoa trong viên ngọc Fairy Green là hoa mới nở cơ đấy? Khi nói “mùa hoa nở” người ta sẽ liên tưởng ngay đến mùa xuân chứ không phải là mùa hạ…
Đến đây Shinichi đột nhiên hơi khựng lại. Anh khẽ nhướng mày, quan sát vẻ mặt của Kid. Nhưng ý tứ của hắn từ đầu tới cuối vẫn không hề có chút phòng bị. Anh tiếp tục:
- Spring… Chữ “S” của ngươi là ám chỉ mùa xuân – con đường của Thanh Long, địa điểm ngươi muốn trao trả món đồ là tòa nhà mang tên Wind này. Không sai chứ?
- Ha ha ha ha ha. Khá lắm! Quả không hổ danh là thám tử học sinh Kudo Shinichi.
Kid bực tức khi nhìn thấy cái dáng vẻ dương dương tự đắc của Kudo Shinichi. Ván cờ này, hắn đã thua. Kid tự cười nhạo bản thân mình. Có phải mật thư của hắn chưa đủ độ khó để có thể thách thức tên thám tử này? Tuy vậy hắn vẫn không thể phủ nhận tài năng của Shinichi.
Đột nhiên Shinichi nghe thấy âm thanh lạnh lẽo hòa lẫn trong tiếng gió rít bên tai:
- Cậu chủ! Tất cả đã vào vị trí.
Một thiết bị liên lạc nhỏ được gắn bên lỗ tai anh, bị mái tóc dài che lấp. Khẽ đảo mắt nhìn quanh, Shinichi phát hiện một vài đốm sáng màu đỏ đã xuất hiện ở bên trái, bên phải và ngay cả sau lưng Kid, họ vừa ra ám hiệu cho nhau. Lúc này, đội hình đã sẵn sàng hành động. Không để mất thời giờ, nếu Hanamura và Suzuki nhận ra ý nghĩa thực sự của mật thư và đến đây thì chuyện bắt Kid sẽ trở nên khó khăn gấp vạn lần. Anh lập tức nói vào chủ đề chính:
- Nào, ta đã tìm được ngươi trong vòng 15 phút. Giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa của mình. Mau trả lại ta sợi dây chuyền có gắn viên đá Fairy Green.
- Ah. Không phải nóng vội, ta đã nói thì nhất định sẽ làm.
Bỗng dưng, Kid cảm thấy nóng nực đến khó tả. Tuyết vừa ngừng rơi, trên độ cao này, không khí lại càng lạnh, sao hắn có thể nóng được? Nhìn vào dáng vẻ ung dung, không chút biểu tình của đối phương hắn lại thấy bất an. Kid tung trả sợi dây chuyền cho Shinichi, tay trái sẵn sàng mở tàu lượn tẩu thoát. Chàng thám tử nhẹ nhàng bắt lấy viên ngọc, cho nó vào một chiếc hộp rồi nhét vào túi. Vừa thao tác, anh vừa lạnh lùng ra lệnh:
- Bắt đầu đi.
Kid không hề để ý đến câu nói rất nhỏ của anh, nhưng hắn đã phát hiện ra đốm đỏ từ tòa nhà bên trái cách đó khoảng 100m đang ngắm thẳng vào mình…
...*…
Vài phút trước
Ran và Aoko trở về nhà, tình cờ thế nào họ lại đi theo hướng “con đường của Thanh Long”. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn không hề giảm bớt. Ánh điện từ cây cột đèn, các hàng quán chiếu sáng gương mặt thanh tú của hai người con gái trẻ. Phần lớn mọi người vẫn còn ở lại ngã tư Beika hồi hộp chờ kết quả. Ran cảm thấy chuyện này thật nhảm nhí và vô vị nên lôi Aoko về luôn. Kaito trong mắt cô tài giỏi lắm, kiểu gì cũng đào tẩu được thôi.
Nhưng hình như lần này có chút bất trắc. Ran giật mình khi đốm sáng màu đỏ lập lòe một lúc rồi tắt phía trên nóc tòa nhà cách đó khá xa lọt vào tầm mắt của cô. Theo cô được biết thì đáp án của mật thư là “Tòa nhà Wind”. Đến bây giờ tòa nhà chứa thứ ánh sáng kì lạ kia đã nghỉ làm việc, đèn đóm tắt hết. Đốm đỏ đó lại xuất hiện trên nóc, chứng tỏ nó là dấu hiệu của tay súng bắn tỉa, chúng đang nhằm vào Kaito! Đúng lúc chưa biết nên làm gì thì cô chợt thấy một người đang đi nhanh về phía trước. Lập tức cô đuổi theo, gọi với:
- Bác Konosuke!
Người đó nghe thấy tên mình đột ngột quay lại. Đó là một người đàn ông đã bước vào tuổi năm mươi, mái tóc điểm hoa râu, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền từ và phúc hậu. Ông là Konosuke Jii, trợ lí của Kid đồng thời là một tiến sĩ y học. Một điều đặc biệt nữa, chính ông là người đã truyền cảm hứng về y học cho Ran và đang trực tiếp dạy dỗ cho cô. Aoko cũng chạy theo Ran, thấy hai người ông mừng rỡ lên tiếng:
- Sao hai cháu lại đến đây?
Ran ngập ngừng, quay sang nhìn cô bạn đang đứng bên cạnh mình. Hiện giờ cô không thể giữ vẻ bình tĩnh, ngữ điệu khi nói với Aoko có phần hơi nhanh:
- Aoko, hay cậu về trước đi. Tớ có một số chuyện cần trao đổi thêm với bác Konosuke nên mất hơi bị nhiều thời gian.
Aoko hơi chau mày. Về việc Ran đang học y không phải là cô không biết, chỉ có điều thái độ Ran hơi lạ. Nhưng cô cũng không bận tâm lắm. Aoko cúi chào rồi nở nụ cười lễ phép:
- Ừm… Vậy thôi cháu về trước, bác và Ran ở lại nói chuyện ạ.
Konosuke gật đầu, đợi cho Aoko đi hẳn ông mới cất lời. Sau khi thấy thái độ kì lạ của Ran, ngữ khí của ông cũng phảng phất sự lo lắng:
- Ran, có chuyện gì thế?
Ran không để mất thời gian, cô chỉ tay về phía tên xạ thủ bắn tỉa, giải thích ngắn gọn:
- Có kẻ đang muốn tấn công anh Kaito. Cảnh sát không thể điều động cả tay súng bắn tỉa để làm vụ này.
“Chẳng nhẽ là… bọn chúng?”
Konosuke giật mình, thầm nghĩ. Nếu chính xác là lũ quạ đen đó thì Kaito rất có thể đang gặp nguy hiểm. Vốn dĩ ông đang định đến chỗ đó để đón Kaito nhưng trong tình hình này phải nghĩ cách làm sao cứu anh trước đã. Ông khẽ lên tiếng nói với Ran:
- Mau đi thôi.
Cô gật đầu, chạy theo ông đến tòa nhà Wind. Vừa chạy cô vừa rút chiếc smartphone trong túi áo, bấm số gọi. Konosuke lấy làm lạ với hành động của Ran lúc này:
- Cháu làm gì thế?
Ran áp điện thoại vào tai, trong khi chờ đầu dây bên kia bắt máy cô nói vắn tắt dự tính của mình:
- Cháu đang gọi cho cảnh sát. Nếu họ đến sẽ làm cho bọn lạ mặt đó không thể ra tay với anh Kaito.
Vị tiến sĩ y học khẽ gật đầu đồng tình. Ran quả thật rất lanh lợi và thông minh.
Chỉ vài giây trôi qua tưởng chừng như cả thế kỉ. Tính mạng của Kaito đang ngàn cân treo sợi tóc, mà bọn họ mãi vẫn không nghe máy. Cuối cùng đầu dây bên kia đã không làm máu huyết của cô trào ngược ra khỏi miệng. Một giọng nữ thanh thoát vang lên:
- Alo? Sở cảnh sát Tokyo xin nghe!
- Chào chị, em vừa phát hiện ra có một nhóm người có mang theo vũ khí, em tình cờ nghe được họ dự định sẽ tấn công ở địa điểm nào đó. Hiện tại chúng đang ở đối diện tòa nhà “Wind” thuộc ngã tư Beika.
- Em có thể kể rõ hơn được không?
- Đó là tay súng bắn tỉa.
- Hiện giờ không có trường hợp nguy cấp nào phải điều động đến đội bắn tỉa. Được, chúng tôi sẽ lập tức tới đó. Em cứ bình tĩnh đừng quá lo lắng.
- Vâng.
Đầu dây bên kia nhanh chóng dập máy, biểu tình của họ cũng hết sức khẩn trương. Có kẻ đang mang theo vũ khí nóng, có thể xả súng vào dân thường bất cứ lúc nào, tình hình đang rất nguy hiểm.
…*…
20.30 p.m
Tòa nhà Wind
Thủ đô Tokyo, Nhật Bản
- Hẹn gặp lại, thám tử lừng danh!
Kid đứng trên lan can, hắn kéo chiếc mũ xuống che đi nửa khuôn mặt lãng tử của mình. Hắn liếc nhìn về phía bên trái, nở nụ cười kín đáo, khẽ nhún chân, thao tác nhẹ nhàng như một chú mèo…
- Chíu!
- Keng!
Hai âm thanh khó chịu ấy chỉ phát ra cách nhau chưa đầy 0,2 giây. Theo phản xạ hết sức tự nhiên Shinichi cũng nhìn về phía đường đi của viên đạn vừa rồi, anh lùi về phía sau vài bước.
- Damn it. (Chết tiệt.)
Bên tai anh vang lên một giọng nữ, cô ả có vẻ đang rất tức tối và khó chịu. Sau pha bắn trượt vừa rồi, Kid còn chưa kịp hoàn hồn. Hắn chỉ vừa mở kịp tàu lượn thì đồng loạt từ bên phải và đằng sau, hai phát đạn liên tiếp nổ ra. Lần này cả hai tay súng đã bắn trúng mục tiêu. Một viên đạn ghim thẳng vào ngực bên phải của hắn, viên còn lại đã phá hỏng động cơ của tàu lượn. Nó chỉ còn hoạt động được vài giây ngắn ngủ sau đó về tư thế miễn cưỡng tiếp đất ở độ cao 15m. Kid rơi xuống như một chú chim gãy cánh.
Cùng lúc phát đạn thứ hai nổ ra, tiếng còi hú của cảnh sát vang lên ngày một gần. Shinichi có thể nhìn thấy khoảng 5 xe cảnh sát đang tiến về phía này, kèm theo sau là một chiếc xe chở nhóm cảnh sát cơ động có vũ trang. Anh chắc chắn một điều đó không phải là Suzuki Jirokichi. Rất có thể kẻ nào đó phát hiện ra xạ thủ của Tổ chức có mặt ở đây. Shinichi biết Kid có khả năng chạy thoát, anh đã tính kế lâu dài, dự liệu cho nhiều chuyện có thể xảy ra. Anh giả vờ hốt hoảng nhìn Kid, miệng lẩm bẩm đồng thời lùi về phía sau mấy bước:
- Chianti! Bắn vào tôi!
- Cậu vừa nói gì cơ?
Cả ba giọng nói đồng loạt vang lên, họ không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Nhưng Shinichi vẫn bình thản ra lệnh, ngữ khí cương quyết:
- Tôi nói bắn thì bắn đi. Còn Calvados, Korn hai người đừng mất tập trung vào Kid.
Họ cũng đã nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát, nên không thắc mắc lần hai họ lập tức nhận lệnh. Chianti nã hai phát súng liên tiếp. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng Shinichi vẫn không thể tránh khỏi sự bất ngờ đột ngột. Anh cảm thấy tay trái mình bỏng rát, một dòng máu khỏ khẽ chảy từ gò mà xuống cằm. Đôi chân dài bất giác loạng choạng, không giữ nổi thăng bằng. Mất đà, anh tựa người vào bức tường phía sau, ôm lấy cánh tay mình. Trong chốc lát, thứ chất lỏng màu đỏ tanh tưởi đã nhuộm đỏ cánh tay anh, rơi lã chã xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo. Shinichi cười đắng, khẽ ra lệnh:
- Việc còn lại tùy cơ ứng biến.
- Yes, sir. ( Vâng thưa ngài) Tôi sẽ đi tìm con ma đó. Hình như “nó” vừa rụng ở gẫn chỗ tôi.
- Ờ… tùy cô, nhưng đừng để bọn cớm phát hiện. Calvados, Korn! Hai anh mau xuống giúp cô ấy.
- Rõ.
Hai xạ thủ bắn tỉa lạnh lùng nói, họ thu súng rồi rút êm. Shinichi có vẻ mệt, anh thở hắt ra làm cho kẻ phía bên kia lên tiếng:
- Cậu ổn chứ?
- Cảm ơn. Tôi không sao. Tiếp tục đi.
Đúng lúc Shinichi định đẩy cửa đi vào bên trong, thì cảnh sát đã lên đến nơi. Họ hốt hoảng khi nhìn thấy anh bị thương, sau đó anh được đưa tới bệnh viện.
Chiếc Porsche 356A nổ máy, đi đến nơi của ba tay súng bắn tỉa.
Kaito rơi xuống một con hẻm nhỏ phủ đầy tuyết. Hình như hệ thống điện ở đây đã hỏng, xung quanh tối om và vắng tanh. Anh ôm lấy ngực mình khẽ ngượng dậy một cách đau đớn. Một tin tốt cho anh, viên đạn chỉ trúng ngực bên phải và một tin xấu đó là chân anh đã bị thương không thể đi lại bình thường. Máu thấm đẫm chiếc găng tay màu trắng, nhỏ ngày càng nhiều xuống đất. Kaito cố gắng bám vào mảnh tường ngượng dậy, nhưng chân trái đã không còn cảm giác, anh khuỵu xuống đất. Đột nhiên, một bóng người nhỏ màu đen xuất hiện cách anh vài bước chân. Kaito nghĩ chắc là bọn chúng đang tìm anh. Bây giờ có muốn trốn cũng không thể trốn được nữa, anh đành bất lực nằm im chịu chết.
- Này! Anh có sao không đấy?
Một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào má Kaito, giọng nữ dịu dàng khẽ vang lên bên tai anh. Anh nheo mắt nhìn người đó rồi lâm vào cơn mê sảng, anh cất tiếng yếu ớt:
- Ran… là em sao?
Trái tim Aoko như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Giọng nói này đã quá quen thuộc với cô. Đó là người mà cô thầm thương trộm nhớ, nhưng đau đớn làm sao, trong lúc này anh lại gọi tên cô ấy, anh nghĩ Ran là cô? Với lại, một chuyện khác còn kinh khủng hơn làm cho trí não của cô như muốn trôi tuột ra bên ngoài: bộ y phục mà Kaito đang mặc là của Kid.
“Lẽ nào…anh ấy?”
Lúc này, qua đôi mắt thạch anh tím, cô chỉ nhìn thấy một màn nước trong suốt mông lung, không rõ hình thù bao phủ mọi vật xung quanh mình. Aoko cắn chặt môi, ngăn không cho mình nấc lên thành tiếng. Cô cảm thấy cổ họng mình ngẹn lại:
- Anh Kaito? Là anh Kaito phải không? Anh bị làm sao thế này?
Kaito không trả lời, anh đã ngất đi, không còn ý thức. Aoko nhanh chóng kiểm tra thì phát hiện một bên tay của anh đang ôm chặt ngực phải, máu thoát ra bên ngoài ngày càng nhiều. Cô hốt hoảng, lập tức cởi chiếc áo khoác bông đang mặc trên người, cởi bỏ tiếp chiếc áo sơ mi trắng. Cô vòng chiếc áo từ vai qua ngực anh, rồi buộc chặt lại ngăn không cho máu tiếp tục chảy. Trong lúc thao tác, tay cô khẽ run lên. Cái rét cùng sự sợ hãi đang bao trùm tâm hồn lẫn thể xác của cô gái bé nhỏ.
Từ đằng xa, Aoko phát hiện một bóng người màu đen đang tiến về phía cô và Kaito chậm chậm từng bước. Người đó hơi khom mình, vừa đi vừa có vẻ cảnh giác rất cao, nhưng trên hết người đó đang cầm một khẩu súng trường. Cô bất giác run lên, trên vầng trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Cô khoác lại chiếc áo, rồi dìu Kaito đứng dậy. Một điều chắc chắn là Kaito nặng cân hơn cô, cao lớn hơn cô nên việc di chuyển hiện tại của hai người hết sức khó khăn. Cô tạm đặt Kaito vào bức tường khuất, với hy vọng người đó sẽ rời khỏi đây.
Ít lâu sau, Aoko nghe thấy tiếng ồn khẽ vang lên trong con hẻm nhỏ. Cô ghé mắt ra nhìn thì thấy có hai người nữa cùng mang theo súng trường xuất hiện. Cổ họng cô trở nên khô khốc, khi nuốt nước bọt cũng cảm thấy đau rát. Cô đang sợ hãi. Đột nhiên từ phía sau, có một bàn tay của ai đó bịt chặt lấy miệng cô. Aoko hoảng hốt vẫy vùng, nhưng càng bị người đó càng giữ chặt hơn kèm theo một lời trấn an rất khẽ:
- Tớ đây, Aoko.
Cho đến bây giờ cô mới có thể hoàn hồn trở lại. Cô quay lại phía sau nhìn đối phương. Chỉ có chút ánh sáng mờ mờ từ đằng xa vươn đến, nhưng cũng đủ để cô nhận ra bạn mình, ánh mắt lấp lánh tia vui mừng:
- Ran.
- Shhhhh.
Ran ra dấu im lặng rồi quay về phía Kaito, dìu anh dậy. Konosuke cũng đứng bên cạnh, lập tức đỡ lấy anh. Ông ra hiệu cho cô đi trước dẫn đường. Ran gật đầu, nhường lại vị trí cho Aoko, họ phải rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể. Vừa đi được một đoạn, thì tiếng kêu của một người đàn ông với chất giọng pha Mỹ - Nhật làm họ giật mình:
- Wait! ( Đợi đã!) Máu này!?
Hai người còn lại lập tức quay sang phía hắn. Ánh đèn chiếu dọc theo dấu vết màu đỏ. Những ánh mắt thích thú nhìn theo vết máu như những con thú hoang. Chianti cất giọng lanh lảnh:
- This way! (Lối này!)
Bốn người càng cố gắng đi nhanh hơn, thoát khỏi lối nhỏ chật hẹp. Đi hết con đường này sẽ ra đường lớn nhưng khúc đường đó lại vắng vẻ. Nếu cứ như vậy mà đi thì sẽ không gây sự chú ý của mọi người nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, nếu bị tóm thì chết cả đám. Phía xa xa đằng sau, Chianti, Korn và Calvados vẫn mải miết đuổi theo, vì đang mang theo người bị thương chẳng mấy chốc chúng sẽ đuổi kịp họ.
Ra đến đường lớn Aoko phát hiện ra vết thương vẫn không ngừng chảy máu, đã vô tình để lại dấu vết trên đường đi. Sắc mặt của Kaito tái nhợt lại, môi bắt đầu đông lạnh. Cô nghiến răng đưa anh cho Ran. Ran và Konosuke còn chưa kịp hiểu cô định làm gì thì chiếc áo bông của Aoko đã quấn chặt trên người Kaito. Nó có thể ngăn máu tiếp tục chảy ra ngoài trong một khoảng thời gian ngắn. Cô khoác lên mình chiếc áo choàng bên ngoài của Kaito. Lấy luôn chiếc mũ mà Konosuke đang cầm trên tay rồi đội vào đầu mình. Cô nói:
- Hai người hãy đưa anh Kaito đi trước. Cháu sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.
- Không được! Quá nguy hiểm! Cậu không được làm thế!
Ran lập tức tiếp lời. Nếu Aoko liều mình như vậy rất có thể cô sẽ bị những kẻ lạ mặt đó tóm, và nếu như thế Ran sẽ không bao giờ được gặp lại cô bạn gái yêu quý của mình nữa.
- Không sao hết! Tớ chạy rất nhanh, cậu cùng biết mà, thể lực tớ cũng tốt nữa. Cậu và bác mau đi đi! Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp.
Aoko nhìn Kaito đầy đau đớn, nhưng hiện giờ, việc quan trọng nhất là phải giữ bình tĩnh. Cuối cùng Ran cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý, hẹn sẽ gặp lại ở nhà của Kaito. Konosuke đưa cho cô một vật gì đó, dặn dò sơ qua rồi cùng Ran đưa Kaito đi khỏi ngay lập tức.
Aoko rút chiếc găng ra khỏi bàn tay thanh mảnh của mình. Cô nhanh chóng cảm thấy tê tái những đầu ngón tay. Cô dùng răng cắn hết sức vào tay mình đến nỗi nó bật cả máu. Máu… chảy ra rất nhiều, cô cười nhẹ rồi chạy theo hướng ngược lại.
Trò này thật hiệu quả, ba kẻ săn mồi thấy vết máu quả nhiên lập tức đuổi theo. Aoko nói quả không ngoa, cô chạy nhanh, lại biết ứng xử thông minh. Cô chạy luồn lách qua các ngõ ngách làm cho ba xạ thủ bắn tỉa của Tổ chức đuổi theo đến phát mệt. Nhất thời chúng tức tối sử dụng đến súng mà không chịu động não suy nghĩ đến hành động kì lạ của “con ma” phía trước. Chốc chốc cô lại đưa tay mình lên miệng và cắn cho máu chảy ra nhiều hơn. Cô dồn hết tâm trí mà chạy, phía đằng sau chỉ nghe thấy tiếng đạn lạc vào những vật cản trên đường đi.
Cuối cùng, Aoko chạy đến bờ sông, khoảng cách giữa bọn chúng và cô đã được rút ngắn đáng kể. Động cơ của một chiếc xe vang lên náo động cả không gian yên ắng của con sông. Đến lúc này, cô mới cởi bỏ bộ y phục của Kid, đặt thêm vật hình tròn vào chiếc áo và nhấn nút khởi động rồi nhanh chóng tìm chỗ nấp. Kim đồng hồ siêu nhỏ đếm ngược 60 giây.
Chiếc xe màu đen dừng lại cùng lúc ba xạ thủ bắn tỉa đuổi đến nơi. Người đàn ông với mái tóc dài màu bạch kim bước xuống xe, theo sau đó là một gã béo tròn. Tất cả bọn chúng đều mặc đồ màu đen! Cô nín thở chờ đợi. Gã béo theo lệnh Gin tiến đền gần nơi Aoko vừa đặt quả bom hẹn giờ nhỏ.
- Bùm!
Phản xạ của hắn rất nhanh khi qua lật lại chiếc áo choàng và phát hiện ra thiết bị phát nổ đó. Hắn giật mình bổ nhào ra phía sau, tránh xa nó. Hắn tức giận gào thét:
- Tên chết tiệt!
Chianti, Korn và Calvados cũng cùng một tâm trạng như hắn. Không ngờ chúng lại bị chơi một vố đau như thế. Gin trầm mặc trong giây lát rồi nhìn bộ áo choàng cùng chiếc mũ đang cháy, hắn cười nhàn nhạt:
- Thoát rồi! Các người có não không thế? Ngã từ độ cao 15m mà có thể chạy được đến đây sao?
- Chúng tôi xin lỗi.
Chianti thu súng, cúi mặt xấu hổ. Quả thực, chưa bao giờ cô ả bị chơi một vố đau thế này.
- Phải làm sao bây giờ đại ca?
Tiếng ồm ồm khó nghe của gã Vodka chứa đầy sự lo lắng. Gin tặng cho hắn cái nhìn băng lãnh, cặp mắt màu xanh lá cây ẩn hiện dưới vành mũ. Hắn lạnh lùng quay mặt đi trở lại trong xe chỉ bỏ ra vẻn vẹn một câu:
- Không phải việc của chúng ta nữa! Đi thôi, bọn cớm có thể đang đuổi theo đến nơi này.
Ba người còn lại không cảm thấy khó hiểu, chúng cũng bước vào trong xe. Aoko đợi cho chiếc xe đó đi hẳn mới xuất hiện trở lại. Cô đứng cách đó không xa nên có thể nghe thấy nội dung mà bọn chúng đối thoại với nhau. Aoko thấy mệt lử, có lẽ cô đã mất máu quá nhiều, cô phải trở về nhà Kaito để mọi người đỡ lo lắng. Dáng của cô gái trẻ đổ liêu xiêu dưới ánh đèn hiu hắt của con đường. Cô ngán ngẩm nghĩ đến những tia lạnh lẽo tỏa ra từ ánh mắt cho đến cử chỉ của những con người lạ lùng dó. Điều làm cô bận tâm nhất là câu nói phát ra từ miệng của gã đại ca có mái tóc dài màu bạch kim đó:
“- Không phải việc của chúng ta nữa!”
“Hắn nói thế là có ý gì?”
…*…
Bàn tay phải ướt đẫm mồ hôi gõ nhè nhẹ vài nhịp lên cánh cửa lạnh ngắt phía sau ngôi biệt thự nhà Kuroba. Aoko tựa đầu vào cánh cửa, thở hổn hển, mắt cô hoa đi lúc nào không hay. Một lát sau, có tiếng bước chân vội vã phát ra từ hành lang trong nhà, cô cố gắng đứng thẳng dậy. Người bên trong nhìn qua lỗ mắt thần, nhận ra cô, lập tức tra khóa, mở cửa.
- Aoko!
Ran mừng rỡ khi nhìn thấy bạn của mình bình an trở về. Hai người ôm lấy nhau, Aoko vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng phảng phất trên người Ran. Ngay sau đó người cô mềm nhũn, đôi mắt nhắm nghiền lại, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.
Aoko lờ mờ mở mắt, ánh đèn ngủ dịu dàng trùm lên gương mặt xinh đẹp. Chiếc chăn bông mềm mại mang lại cho người con gái cảm giác ấm áp. Cô khẽ nâng tay phải lên nhưng cái nhói đau như có một mũi kim chạm vào làm động tác dừng lại. Cô hướng ánh mắt từ ống truyền dịch đến chai dịch đang treo lủng lẳng. Aoko lờ mờ nhớ ra mọi chuyện, hiện giờ cô đã an toàn. Cô nhận ra đây là nhà của Kaito. Vết thương tự cô gây ra cũng đã được băng bó lại cẩn thận.
Một tiếng động vang lên khiến cô nheo mắt nhìn về phía cửa. Người đàn ông bước vào, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng. Gương mặt hiền từ của ông hiện lên trước mắt cô, giọng nói cất lên rất nhẹ nhàng:
- Cháu tỉnh rồi à?
Aoko khẽ gật đầu rồi mỉm cười nhẹ. Cô định mở miệng nói gì đó nhưng Konosuke đã tiếp lời:
- Kaito không sao rồi. Cháu không phải lo lắng.
Vừa nói ông vừa nhấc chiếc lọ truyền dịch vừa cạn xuống. Cô chớp mắt nhìn ông, khóe mắt đỏ hoe nhưng nét mặt không giấu nổi sự vui mừng:
- Thật ạ?
- Thật. Konosuke Jii này đã ra tay thì gạo phải xay ra cám thôi. Với lại Ran cũng gọi về nhà cháu nói là hôm nay cháu sẽ ngủ tại nhà Mori rồi. Thể lực của cháu hiện giờ không được tốt, chưa thể về nhà được đâu.
Ông cười xòa, đặt một bình dịch khác thế chỗ cái cũ. Aoko nghe ông nói cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cô vội nói:
- Cháu thấy khỏe rồi, không cần truyền thêm nữa đâu.
Konosuke nheo mắt nhìn cô. Sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, chắc có lẽ là do nghe được tin vui của Kaito nên tinh thần cô mới phấn chấn lên như thế. Ông lắc đầu cười xòa, rồi cũng chiều theo ý. Ông rút chiếc kim truyền ra khỏi khuỷu tay cô, đôi bàn tay ấy đã nổi vài vết nhăn của tuổi già.
Konosuke Jii là một bác sĩ và là nhà nghiên cứu y học đã xin nghỉ hưu sớm, hiện giờ ông dồn toàn tâm ý để nghiên cứu y học và điều chế thuốc. Căn biệt thự nhà Kuroba cũng được ông dùng làm “phòng bệnh kiêm phòng thí nghiệm” của mình.
Trong một khoảng thời gian, không ai nói thêm một lời. Aoko nhìn đăm chiêu vào một khoảng không vô định phía trước. Cặp đồng tử màu tím ngấn nước, mũi cô đỏ dần, cô khẽ mấp máy hai cánh môi khô khốc:
- Anh Kaito… là Kid 1412 thật sao ạ?
Konosuke bất giác dừng động tác, đôi mắt ông như nhìn sâu vào tâm can cô. Ông ngồi xuống bên cạnh gi.ường, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, thanh mảnh. Âm vực trầm ấm, khẩn thiết trong lời nói của người đàn ông trung tuổi khiến sống mũi cô cay cay:
- Kaito là một đứa trẻ tội nghiệp. Nó làm đạo tặc chỉ để hoàn thành một việc mà nó nhất định phải làm. Cháu có thể thông cảm cho nó và tuyệt đối giữ bí mật về chuyện này cũng như những việc đã xảy ra hôm nay chứ?
Aoko quen biết Konosuke từ khi cô làm bạn thân của Ran, tức là vào khoảng năm cô lên 10. Cô hay theo Ran đến nhà ông chơi với Kaito. Ông đối với cô và Ran rất tốt, giống hệt một người ông ruột thịt, hay chiều chuộng, hay đưa ba đứa trẻ cùng đi chơi.
Khi nhận ra Kaito trong bộ y phục của Kid, Aoko đã dường như không thể chấp nhận nổi sự thật. Nhưng cuối cùng, cô cũng quyết định bất chấp nguy hiểm để mở đường sống cho anh. Vì cô tin anh là người tốt. Cô nín thinh, đôi môi chỉ khẽ mỉm cười rồi gật đầu thật nhẹ. Cái gật đầu của cô rất chân thành làm cho Konosuke thấy an tâm và vui lòng. Ông khẽ vuốt tóc cô, dặn dò cô nghỉ ngơi rồi ra ngoài.
Tiếng cánh của đóng lại thật nhẹ, không gian xung quanh yên ắng khác thường. Aoko cũng không quen lắm với cảm giác này, sau một lúc nghĩ ngợi, cô quyết định bước xuống gi.ường xem tình hình Kaito thế nào.
…*…
Trên chiếc gi.ường đặt ở góc phòng, một người con trai đang nằm ngủ an lành. Người con gái xinh đẹp ngồi bên gi.ường, sắc mặt nhợt nhạt và ngập tràn lo lắng. Căn phòng ngủ khá rộng, bày trí đủ mọi loại đồ đạc dành riêng cho việc học tập và ảo thuật. Ran khẽ ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nước da anh cũng đã khá lên phần nào khiến cô nhẹ nhõm hơn.
Kaito vận bộ đồ rộng rãi, chăn đắp kín thân mình, chỉ để lộ từ phần vai trở lên. Cô bất giác đưa vén những sợi tóc lòa xòa trước mắt anh, đúng lúc ấy cặp mắt màu xanh chậm chạp mở. Anh giật mình tỉnh dậy, nắm chặt lấy cổ tay tròn trịa làm cô suýt nữa ngã ngửa ra đằng sau. Ran nhanh chóng nhận ra, thuốc mê đã hết tác dụng, anh đã tỉnh, khuôn mặt cô rạng rỡ hẳn lên. Kaito khẽ đảo mắt nhìn cô rồi cười, anh cảm thấy ngực phải mình có vẻ vướng vướng còn chân anh hơi bị nặng nặng. Anh lờ mờ nhớ ra mọi nguyện trước đó. Giây phút tay cô chạm vào mặt làm cho từng tế bào trong người tê tái lại, anh có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên làn da mềm mại. Ran là một người nhạy cảm, nên khi nhìn thấy anh tỉnh dậy cô vui mừng phát khóc:
- Thật may quá, anh tỉnh lại rồi.
- Con bé ngốc, khóc gì chứ? Kaito anh tốt số lắm, chết là chết thế nào được.
Khi nhìn thấy cô thế này anh vui lắm. Đến bây giờ anh còn có thể đùa cợt với cái vẻ ung dung tự tại đó được cơ đấy. Nếu không phải là anh đang bị thương thì cô đã không nhịn được mà đá cho anh một cái rồi. Ran lườm tên bệnh nhân ngạo mạn đang nằm bẹp trên gi.ường rồi định đứng dậy:
- Em ra ngoài gọi bác Konosuke vào kiểm tra lại cho anh.
Vừa dứt lời, bàn tay cô lại bị anh nắm chặt lần nữa. Ran ngạc nhiên nhìn anh mà không nhận ra những cảm xúc hỗn độn đang chìm nổi trong đôi mắt màu biển xanh thăm thẳm. Cô hơi cựa tay để thoát ra nhưng càng bị anh nắm chặt. Anh khẽ nói, mặt hơi đỏ lên:
- Nếu không phải em đến kịp thời, thì có lẽ anh đã chết ở đó rồi. Cảm ơn em nhiều lắm… Xin em đừng đi được không?
Ran hiểu rằng anh đang có sự nhầm lẫn tai hại. Người đến cứu anh đầu tiên và cũng liều mình hy sinh bản thân để anh có thể sống sót là Aoko chứ không phải là cô.
- Anh Kaito, em không…
Cô định thanh minh nhưng lại bị anh chặn họng trước. Âm vực mang vẻ mệt mỏi:
- Em đừng nói thêm gì nữa. Chỉ cần em ở đây với anh là được, anh mệt rồi, anh muốn ngủ một lát.
- Anh!
Ran gần như không nhịn được, nói khá lớn. Nhưng Kaito đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, tay vẫn nắm chặt tay cô. Ran cũng đành im lặng để cho anh nghỉ ngơi. Cô mải mê suy nghĩ về chuyện xảy ra tối nay. Thắc mắc vì sao cô lại có cảm giác sợ hãi kì lạ ấy, về đám người tấn công Kaito và cả những chuyện anh đang cố tình giấu giếm.
Trong khi đó, bên ngoài phòng, mọi cử chỉ, hành động, lời nói đầy ý tứ của hai người đều bị Aoko thu hết vào tai và tầm mắt. Ánh mắt cô trở nên buồn bã, một giọt nước trào ra, rơi xuống thềm nhà lạnh lẽo. Cô không nói gì, khẽ khép lại cửa rồi quay trở về phòng. Chỉ còn khoảng một giờ đồng hồ nữa là trời sáng, nhưng cô cảm thấy quãng thời gian ấy trôi qua thật chậm chạp…
_End Chap 6_