Điều thứ nhất: Tớ không quan tâm. (8~~end)



Mọi thứ đã là kết thúc?
Không, nó chỉ là khởi đầu cho một vấn đề khác.​


Cả hai ngơ ngác, bốn mắt nhìn nhau. Rồi Shinichi quay lại với tờ giấy, tay kia vớ lấy con cá nóc đập bẹp xuống nền để tăng ánh sáng lên, khiến con cá kêu óe một tiếng nghe thảm não, mắt nó lăn trùng trục trong cái khuôn đầy tròng trắng và rỗng không, ờ, phải chi nó có thể sống dậy, xù gai và lao vào miệng kẻ vừa gây ra cuộc bạo hành, để tiết nọc độc và tiêu diệt hắn, thế nhưng, nó cũng chỉ là một con cá nóc nhựa và Shinichi cũng chẳng đoái hoài, cậu nhóc nằm kềnh ra sàn, bắt đầu giơ cao tờ giấy về phía trần và dùng con cá thay thế cho đèn pin. Ran cũng nằm dài bên cạnh, ngửa mặt nhìn.

- Này, hình như bố tớ không có cách nào khác để viết thì phải. – Shinichi hỏi trong khi vẫn nhíu mày suy nghĩ.
- Cũng phải thôi, bố cậu là nhà văn mà. – Ran đáp lại bâng quơ.
- Ôi, sao tớ lại không hưởng được chút văn chương nào của ông ấy thế. – Cậu hạ tờ giấy xuống gần hơn.

Ran không trả lời, cô chỉ khẽ liếc ngang, rồi tiếp tục nhìn tờ giấy. Có điều gì đó quen quen. – Cô nhủ thầm. Shinichi lúc này đây cũng lật qua lật lại cái thứ trên tay, khó chịu vì lời thách thức của nó. Cậu chà chà mặt giấy vào nhau khiến nó kêu lột sột, rồi rờ rờ hai mặt bằng đầu ngón tay của mình. Ran nằm im thin thít, không nói tiếng nào, chờ đợi xem cậu có ý kiến gì về nó sau những hành động kỳ quặc như thế không. Rốt cuộc, Shinichi cũng cất giọng.
- Cậu có thấy tờ giấy này khác lạ gì không?
- Có – Ran trả lời.
- Có? – Cậu ngạc nhiên. – Cậu nói xem sao.
- Cậu thấy mấy nếp gấp có gì đặc biệt không?
- Nếp gấp à? – Shinichi rờ rờ lên những nếp gấp trên tờ giấy – Đúng là nó theo 1 nguyên tắc nào đó.
- Ừ, tớ trông thấy quen quen lắm. – Ran xoay mặt sang nhìn. – Còn cậu? Cậu thấy tờ giấy có gì khác lạ?
- Tờ giấy này… - Vừa nói cậu vừa xoay sang cô, bất chợt ánh mắt chạm ánh mắt, đột nhiên cậu nhận ra hai gương mặt đang ở một cự ly rất gần. Thoáng đỏ mặt, cậu lại quay mặt đi, hướng lên nhìn tờ giấy, cố giữ cho giọng mình được phát âm một cách bình thường. – T-tờ giấy này không giống mấy tờ giấy khác. – Cậu thấy hồi hộp.
- Hơ, dĩ nhiên rồi, tờ giấy này khác lạ ở chỗ không giống mấy tờ giấy khác. – Ran lặp lại – Nhưng mà không giống chỗ nào?
- À, ừ… Ngoài việc tờ này có nếp gấp, thì chúng còn không giống ở chỗ cấu tạo. – Shinichi nói. – Tờ giấy viết thư và tờ thứ hai mình tìm được sau bức tranh cây Cơm Cháy chỉ là giấy thường, còn tờ này giầy hơn một chút, và hai mặt của nó không giống nhau, thậm chí một mặt có màu nữa thì phải. Cậu xem này. – Nói xong Shinichi uốn cong tờ giấy, chập hai đầu nó lại, chừa một khoảng trống ở đầu còn lại để so sánh. Cậu lại đập con cá nóc thảm thương xuống sàn để nó “phun” ra thêm mớ ánh sáng. – Thấy không? Nếu chúng cùng màu thì ánh sáng đổ lên 2 mặt đều phải giống nhau, nhưng đoạn này có pha thêm một màu khác nữa rồi nên nó trông loãng hơn màu phía bên kia. Khổ thật, nếu ở bên ngoài thì mình đã thấy rõ rồi, giờ phải lần lần từ từ thôi. – Shinichi chép miệng.
- Ừm, còn nội dung thì sao? Cậu có nghĩ ra được gì không? – Ran hỏi.
- Tớ chưa nghĩ ra được gì hết. Ngoài một thứ đáng chú ý là “Tôi ở đây, chẳng nơi nào khác cả.” - Cậu đưa tờ giấy tới gần Ran. – Nghĩa là sao nhỉ? nói vậy chẳng khác nào thứ đó ở ngay đây, tụi mình đã thấy rồi, và không cần tìm nữa. – Shinichi lập luận.
- Ừm, là con cá hả? – Ran chép miệng.
- Con cá là báu vật của gợi ý thứ hai mà. - Cậu đáp lại.
- Vậy chỉ còn tờ giấy thôi. – Cô nhóc nhíu mày.
- Không thể được. – Shinichi phản bác. – Làm thế nào mà tờ giấy này lại có “ước vọng” và nó còn là “lẽ sống” của tớ nữa.
- Ừ nhỉ. – Cô gật đầu. – Thế còn “Hình dạng của tôi ẩn sau thứ làm nên tôi”?
- Ôi, tớ đang đau đầu vì nó đây. – Shinichi đưa tay vò lấy tóc mình. Cậu buông thỏng bàn tay cầm tờ giấy xuống ngang người, vẻ chán nản, chẳng buồn đập con cá nóc thêm cú nào nữa dù ánh sáng của nó đang yếu dần.
- “Lẽ sống của cậu”… - Ran nói – Lẽ sống của cậu là gì Shinichi?
- Lẽ sống của tớ à? – Cậu hỏi lại và lặng yên trong bóng đêm. – Nghe khó hiểu quá, nhưng tớ muốn sau này trở thành một thám tử, ngoài lý do vì tớ thích suy luận, thì còn… ừm… còn có thể góp phần giữ bình yên cho xã hội nữa. – Cậu ngập ngừng rồi nói hết câu.
- Bình yên à? – Ran xoay sang hỏi. Cô thấy cậu gật đầu cạnh bên trong ánh sáng lập lòe yếu ớt đang dần tắt của con cá nóc nằm long lóc gần họ. Rồi cô khẽ rút từ trong túi áo ra một vật gì đó. Nhíu mày suy nghĩ. – Tớ hiểu rồi. – Ran thốt lên.
- Hiểu gì? – Shinichi bật dậy theo cô bạn của mình.
- Cho tớ chút ánh sáng đi. – Ran yêu cầu trong khi cầm lấy tờ giấy trên tay cậu, còn Shinichi thì vội vàng đập con cá nóc xuống nền không thương tiếc. – Cái này này – Cô đặt xuống cạnh tờ giấy trên sàn một con hạc bằng giấy bé tí.
- Là sao? – Shinichi nhướng mày hỏi, cậu vẫn chưa hiểu ý của cô.
- Hèn gì tớ thấy những nếp gấp quen lắm. Tờ giấy này khác hai tờ kia là đúng rồi, vì nó là loại giấy dùng trong nghệ thuật Origami.
- Origami?! – Shinichi hỏi lại.
- Ừ, nghệ thuật xếp giấy đó, người ta dùng giấy để xếp thành những hình thù khác nhau. – Cô giải thích.
- Dĩ nhiên là tớ biết nó là gì rồi. Nhưng…
- Nhưng gì chứ, tờ giấy có những nếp gấp đó là vì nó đã được dùng để xếp thành một con hạc và đã bị gỡ bung ra sau đó. – Ran nói trong khi cô gấp tờ giấy theo những nếp sẵn có của nó, theo một trật tự mà có thể giúp cô tạo thành 1 con hạc bé trong lòng bàn tay. – Cậu thấy chưa, đúng như tớ nghĩ rồi.

Shinichi tròn mắt ngạc nhiên, quả thật tờ giấy theo nếp gấp đã thành 1 con hạc, không tạo thêm bất kỳ nếp gấp nào khác. Cậu nhìn Ran, ngạc nhiên hỏi:
- Sao cậu lại biết?
- Tớ mới tập xếp tuần trước thôi – Cô chúm chím miệng cười vẻ thích thú vì mình đã vừa giải được bài toán của bố Shinichi đưa ra.
- Hừm, ra là thế… – Shinichi ngả lưng trở lại sàn, nằm gối đầu lên tay, tay kia thì vân vê con hạc mà Ran vừa xếp. - Nhưng tớ vẫn không hiểu. – Cậu nói.
- Không hiểu gì? – Ran nằm xuống bên cạnh và hỏi.
- “Hình dạng của tôi ẩn sau thứ làm nên tôi” thì đúng là tờ giấy và con hạc rồi. “Tôi ở đây, chẳng nơi nào khác”, thì cũng đúng rồi, nó ở ngay trong tay tụi mình. Nhưng mà… - Cậu ngập ngừng – “Ước vọng của tôi là lẽ sống của cậu”. Thế là thế nào chứ?

Ran nở nụ cười, cô đưa con hạc được lấy từ trong túi khi nãy ra, ngắm nghía, xoay xoay nó, rồi cất tiếng.
- Cậu có biết ý nghĩa của hạc giấy không Shinichi? – Ran thầm thì.
- Tụi nó cũng có ý nghĩa gì à? – Cậu quay sang hỏi.
- Ừ! – Ran gật đầu, mắt vẫn nhìn vào con hạc trên tay. – T-Tớ đã làm nó để tặng cậu sau khi nghe về một câu chuyện. – Cô thoáng đỏ mặt, rồi nói - Chuyện kể rằng, một cô bé bị nhiễm xạ bom nguyên tử sau cuộc chiến tranh thế thới lần thứ 2, và cô bé ấy sắp phải từ biệt cuộc đời tươi đẹp của mình. Những ngày trong bênh viện cô ấy đã xếp những con hạc giấy như một lời cầu nguyện với Thượng Đế, xin Người đừng mang cô đi. Thế nhưng mà sau đó cô ấy đã mất trong khi vẫn chưa gấp đủ 1000 con hạc. – Ran ngừng lại, bàn tay cô hạ xuống, đặt ngang ngực, lòng bàn tay nắm chặt con hạc, mắt nhìn đăm đăm vào trần nhà tối đen như mực. Cô tiếp tục kể. - Vì cảm động trước câu chuyện của cô bé, mỗi một người trên khắp đất nước đã thay cô gấp đủ số hạc. Và từ đó, hạc giấy đã trở thành biểu tượng của ước mơ, về bình an và hy vọng. – Ran thở dài khi cô dứt lời. Cô quay sang nhìn cậu. – Một câu chuyện cảm động phải không?
- Ừ-ừm! – Shinichi mỉm cười đáp trả rồi gối đầu lên cả hai tay mình, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không tăm tối với ánh sáng leo lắt – Thật tốt khi mình được sống, nhỉ?

Thấy Ran im lặng, cậu quay sang nhìn thì phát hiện ra cô đã ngủ tự lúc nào. Trong cái ánh sáng chập chờn nhấp nháy vào những giây cuối cùng rồi vụt tắt, cậu cũng chẳng buồn bộp con cá thêm phát nào nữa, vì sợ gây tiếng động đánh thức cô bạn đang say giấc cạnh mình.

“Có lẽ, tớ không thông minh như tớ tưởng, và cậu cũng không ngốc như tớ nghĩ. Dù rằng, cậu cũng có ngốc đấy khi làm hạc giấy tặng tớ, chỉ để cầu bình an và đem hy vọng cho tớ à?! Ngốc thật, chuyện truyền miệng thì cũng chỉ là truyền thuyết, làm thế nào là sự thật được.” – Shinichi nghĩ thầm. – “Nhưng tớ không quan tâm… Bởi có lẽ thứ bố tớ ghi trong giấy về cái gọi là ước vọng và lẽ sống, lại là sự thật. Ước vọng của cậu dành cho tớ, hôm nay đã khiến cậu trở thành… ”

Cậu trở mình, mỉm cười và lần mò nắm lấy tay Ran rồi thiếp đi.

Hai con hạc giấy nằm gỏn lọn trong lòng bàn tay họ, bóng đêm bao phủ xuống căn phòng nhỏ hẹp như ôm ấp vỗ về đôi trẻ sau một ngày làm việc cật lực. Chẳng còn gợi ý nào nữa, bởi trên tay họ đã là báu vật cuối cùng. Sự sắp đặt của thượng đế, mà không, của ông Yusaku chứ nhỉ… đã khiến hai cô cậu quên đi những bất hòa để trở nên khắng khít với nhau hơn. Câu chuyện có lẽ cần kết thúc ở đây...



À, mà quên, mình quên mất, phải giải thoát cho họ nữa chứ. Thật là… chưa già đã lẩm cẩm.

CẠCH…

Tiếng động nhẹ nhàng vang lên khiến Shinichi giật mình tỉnh giấc.
- Shinichi, Ran! Hai đứa có ở trong đấy không?! – Tiếng bố mẹ cậu hoảng hốt từ phía nơi phát ra luồng ánh sáng làm cậu phải nheo mắt lại.

À, luồng ánh sáng từ cánh cửa đã được mở ra.

End.



p/s: Điều thứ nhất đã xong , hẹn gặp lại điều thứ 2 vào 1 ngày không xa
 
Hay quá, bạn viết đủ 15 điều còn lại, đừng bỏ dở nha :KSV@03:
 
16 điều nay chỉ còn 15.Mong được đọc hết 16 điều ấy để tha hồ mak khen.
 
Điều thứ hai: Nước mắt.

Nguồn : cnateam.com
tác giả : annatang

Part 1

Tách, tách…

Bầu trời nhẹ nhàng khoác chiếc chăn bông loang lỗ một màu xám nhạt u buồn khi bất chợt nhận ra những cơn gió lạnh lẽo đang ùa về, vờn trong không trung và háo hức lao mình vào vòm cây bên đường, làm những chiếc lá khô vàng còn vấn vương nơi trú ngụ kêu lên nhạc điệu tanh tách trước khi tan tác rời cành, rơi rụng và bị cuốn đi…

Dù có muốn đến một nơi xa hơn, chúng cũng không thể; vài chiếc lá còn lại vờn vũ với cơn mưa bụi lất phất nhạt nhòa trong những khoảnh khắc cuối cùng, rồi chạm vào chiếc ô đỏ xoe tròn đang nhịp nhàng nhấp nhô theo từng bước chân bé nhỏ băng băng trên những lát gạch lấp loáng ánh nước của vỉa hè.

Phố phường vắng lặng, thấp thoáng vài bóng người rảo bước chân đi vụt qua nhau, vội vàng và hờ hững bởi sự hối hả trốn chạy cơn mưa đang phất phật theo chiều gió bắn bụi nước vào áo quần. Thi thoảng nghe tiếng những con bồ câu phành phạch giũ đôi cánh ướt đẫm bên ban công nhà ai, chúng kêu lên rúc rục và dúi mỏ vào những chiếc lông vũ màu trắng, đen để tỉa tót lại như mấy cô nàng chăm chút cho mái tóc mình trước gương. Bởi có con đột nhiên ngừng lại, chăm chú nhìn xuống bên dưới, đầu nghiêng qua trái, rồi nghiêng qua phải như thể đang quan sát nhất cử nhất động của thứ gì đó lạ lẫm rục rịch, động đậy trên mặt nước phẳng lặng của cái chum lớn bên hiên nhà, và cái mặt phẳng ấy cứ rung rinh lên khi bị từng giọt nước trên mái nhiễu xuống lóc tóc gợn sóng, dường như nó càng lôi cuốn cái nhìn chăm chú của con bồ câu trắng muốt kia, như thể muốn dụ khị nó nhào đầu xuống khiến đôi chân cứ loạng choạng chao nghiêng, phải bung cánh ra phật phật để giữ thăng bằng.

Cô bé bật cười khúc khích khi nhịp chân bước chậm lại và liếc mắt nhìn cái cảnh thú vị ấy qua tấm màn mưa không ngừng chuyển động kia. Rồi con bé lại một tay nắm chặt cán ô, một tay cầm hai túi bánh, tủm tỉm cười với ánh mắt long lanh, háo hức, hồi hộp như đang mong đợi điều gì đấy và vụt đi nhanh hơn. Đến cuối lề thì cô dừng lại, bước qua chiếc cổng sắt khép hờ, ướt át. Cô nhảy chân sáo trên từng viên gạch tròn được lát uốn éo trên khoảng sân cỏ mướt xanh và sũng nước để đi thẳng đến hiên nhà. Phủi nhẹ những hạt bụi li ti trong suốt bám vào chiếc váy nhung tím sẫm sau khi sập chiếc ô đỏ lại và dựng vào cạnh tường. Cô với tay bấm chuông.

- A, cậu đây rồi.

Shinichi vừa mở cánh cửa ra sau hồi chuông dài ping pong liên tục như hối thúc của cô bạn thân, bắt gặp gương mặt đang reo vui, mừng rỡ của cô, cậu vẫn không khỏi tròn mắt ngạc nhiên:
- Mưa gió thế này mà cậu lại tới. – Vội vàng nắm tay Ran, cậu lôi cô vào nhà, nhưng không để Shinichi đi nốt bước chân thứ ba thì cô đã ghị lại khiến cậu bất ngờ chới với, giật lùi.
- Tớ làm ít bánh đem đến cho cậu này – Ran chìa túi bánh về phía Shinichi.
- Cậu lại…
- Ừ, tớ tự làm đấy, cậu ăn thử đi nhé. Tớ phải đi đây. – Không để cậu bạn nói hết câu, Ran gượm xoay người ra khỏi cửa.

Shinichi khẽ chau đôi mày tỏ vẻ khó hiểu, vội cất tiếng.
- Cậu không vào…
- À không, tớ chỉ ghé qua đưa bánh cho cậu thôi.
- Sao phải mất công…
- Có gì đâu, tớ cũng muốn tìm người nếm thử. Thôi, chào cậu nhé.
- Ơ, này…

Cô nhóc xoay trở ra, với tay lấy chiếc ô và vội vã bật nó lên, chuồn nhanh về phía cổng để lại Shinichi đứng tần ngần với bộ mặt ngỡ ngàng, tay còn chìa về hướng bóng dáng Ran vừa ở đấy định chộp kéo lại, nhưng cô đã mất dạng sau khi ra khỏi vạch đất nhà cậu. Lúc này trông cậu chẳng khác nào một nhân vật trong game hoặc bộ phim kỳ dị bị pause lại giữa chừng, hay còn gọi là… “đứng hình” ấy.

“Thế là thế nào nhỉ?”
– Shinichi thầm nghĩ – “Cô ấy dạo này ít sang đây, mà mỗi lần sang lại mang bánh trái, rồi còn vội vội vàng vàng bỏ đi, trước giờ có đuổi cũng có chịu đi đâu cơ chứ. Thậm chí có hôm còn không thèm gặp mặt mình, đưa bánh cho bố mẹ rồi biến mất. Mà sao dạo này lại hay tập làm bánh thế nhỉ? Khả nghi quá.” – Shinichi nhíu mày, cậu quyết định cất túi bánh vào trong nhà và khóa cửa lại rồi bí mật đuổi theo cô nhóc. “Mình phải xem cô ấy đi đâu mới được.”
 
oa oa oa! hoa tỉ nè!:KSV@16:
hôm qua vừa nhắc với lan thì xuất hiện! nhớ quá hun tỉ cái!:KSV@03:
tem!

----------

mà sao ran lại đi ta?:KSV@02:
 
chờ chap mới để hiểu tại sao nha :D
ta cũng chưa đọc đâu , tranh thủ post cho mn tr'c , chắc mấy bữa nữa mới đọc được
 
Điều thứ hai: Nước mắt.

Part 2

Cách cô nhóc mặc váy tím cầm ô đỏ một khoảng không xa là cậu nhóc trùm lên đầu chiếc mũ sau lưng chiếc áo khoác đen, cố gắng che những hạt mưa đang rơi lâm râm làm ướt tóc và mặt cậu. Lon ton chạy theo cô nhóc qua mấy ngóc ngách, ngõ hẻm, nhà cửa càng lúc càng thưa thớt, đường phố thì vắng tanh. Hết chừng 20 phút cậu thấy cô đi chậm lại, vội vàng nép vào một góc tường, cậu quan sát.

Ran đứng trước một căn nhà gỗ bé nhỏ, đơn sơ và cũ kỹ, dường như là một cái nhà kho đã bị bỏ hoang lâu ngày. Cô đẩy cửa bước vào và cất tiếng gọi:
- Chú Jin! Chú Jin ơi!

Giọng cô rơi vào khoảng không tĩnh lặng cùng tiếng mưa lách tách bên ngoài, chẳng có một âm thanh đáp trả, Ran ngồi phịch xuống sàn nhà, giữa những thước gỗ đóng lớp bụi dầy cộm nằm ngổn ngang xung quanh.
- Đi đâu rồi nhỉ? – Cô thở dài, ngó mông lung ra ngoài cửa và chờ đợi.

Lúc này đây Shinichi đứng bên cạnh hiên căn nhà, cách cô một bức tường gỗ, nín thở áp tai vào khe lắng nghe, lòng ngập tràn thắc mắc “Jin nào nhỉ?! Cô ấy quen ai tên là Jin cơ chứ, mà cô ấy đến đây có chuyện gì, cái chỗ vắng vẻ như thế này, thật không an toàn chút nào.”
Suy nghĩ của cậu bị ngắt ngang khi có tiếng chân người đi vào từ cửa trước, ngay sau đó là tiếng reo của cô bạn thân:
- A! Chú Jin, chú về rồi!
- Ồ Ran! Đến thăm chú à? – Giọng trầm của một người đàn ông vang lên trong âm điệu sảng khoái.
Shinichi vội nhìn qua khe hở, thấy người đàn ông râu ria rậm rạp, quần áo nhàu nhĩ, cũ xì đang xốc nách Ran và nhấc bổng cô lên một cách vui vẻ như để chào mừng. Gương mặt cô nhóc cười toe toét sáng ngời ngời, hai bàn tay bé nhỏ bám lấy vai của ông ấy như sợ bị rơi xuống.

“Ai thế nhỉ? Mình không biết người này.” – Shinichi nhíu mày quan sát.
- Hôm nay cháu đem gì sang cho chú đây? – Jin nở nụ cười hiền lành và nhẹ nhàng thả Ran xuống.
- Tụi nó đâu rồi? Hôm nay cháu đem bánh sang cho tụi nó chứ không phải cho chú. – Cô khẽ nghiêng đầu nghếch mặt lên một chút và nhoẻn miệng láu lỉnh, trêu chọc.
- Chà, hôm nay chú không có phần sao? – Nói xong ông bật cười ha hả khoái chí và vỗ tay bốp bốp như hiệu lệnh. Bất ngờ, một đàn bồ câu từ ngoài cửa bay sà vào bên trong.

Một con màu trắng muốt, trông rất ra dáng một anh “tù trưởng” của “bộ lạc” chim chóc, vỗ nhẹ đôi cánh và đậu xuống vai của Jin. Nghiêng nghiêng đầu nhìn cô nhóc bên dưới và kêu lên rúc rục như chào hỏi. Jin ngồi xuống ngang tầm với Ran, để cho cô dễ dàng chìa tay ra vuốt vuốt lấy bộ lông mượt mà của nó rồi nó khẽ nhảy sang mu bàn tay cô, vỗ vỗ đôi cánh khiến Ran cười thích thú.
- Jiru, hôm nay tao có làm bánh cho mày nè. – Cô âu yếm nói với con bồ câu trên tay.

“Phải không đó?! Làm bánh cho bồ câu mà đem bảo mình ăn thử hả? Có khác nào coi mình thua cả con bồ câu đâu cơ chứ?!” – Shinichi vẫn chăm chú nhìn qua khe và lầm bầm, hậm hực.

- Thật là chú không có phần à?! Ganh tị với mày quá đây Jiru. – Jin cất tiếng cười xòa trong khi gõ gõ ngón tay lên đầu Jiru ra chiều đố kỵ.
- Haha, cháu đùa thôi, của chú là cái này này – Cô đưa túi bánh trên tay cho Jin rồi lôi từ túi áo ra gói giấy nhỏ, trong có những mẩu bánh vụn. – Còn phần này mới là của Jiru và tụi nó.

Ran bắt đầu rải bánh ra sàn, đàn bồ câu nhảy nhót xung quanh, rồi đi đi lại lại trong khi mổ mổ cặp mỏ của mình để tìm thức ăn.
- Chú Jin, chú vừa đi đâu về thế? Trời mưa thế này mà chú đem theo cả tụi nó đi luôn ạ? – Ran hỏi trong lúc cho Jiru ăn trong tay mình.
- À, chú ra ngoài có chút việc, không nghĩ là trời đổ mưa. – Jin trả lời trong lúc treo chiếc áo khoác của mình lên thanh gỗ dựng cạnh góc tường.

“Hừm, hóa ra bánh trái mình có, chỉ là được hưởng xoáy thôi à?” - Shinichi lầm bầm khó chịu.
- Jin, hôm nay chú biểu diễn trò tung mấy quả bóng cho cháu xem nữa đi – Ran đề nghị.
- Ừ, được thôi. Nhưng… hôm nay cháu rủ bạn tới hửm? – Jin bất ngờ xoay sang hỏi Ran, khiến Shinichi bên ngoài giật thót mình, cố gắng nhướng người áp tai vào tường nghe kỹ hơn. Còn Ran thì ngơ ngác.
- Không. Chú bảo không được để ai biết chú ở đây cơ mà. Sao chú lại hỏi vậy?
- Ồ, vậy thì… - Jin bắt đầu đi chậm chậm lại phía Ran, cô tròn mắt ngạc nhiên, còn Shinichi dỏng tai lên nghe và nhủ thầm “Bạn nào chứ? Còn ai ở đây nữa à?”, bất chợt Jin giơ tay ra ngoài song cửa sổ, chộp lấy cái gì đó và lôi lên - …vậy thì cái này là cái gì nhỉ?!

- Ối!! - Shinichi đau điếng khi chỏm tóc của cậu bị ai đó giật mạnh, khiến cậu đứng bật dậy.
- Shinichi? – Ran kinh ngạc quay lại nhìn.

Hai tay ôm đầu, Shinichi mặt mày nhăn nhó vì đau. Tay Jin vẫn còn đang nắm chỏm tóc của cậu như thể ông vừa mới nhổ được một củ cải trong vườn. “Ôi trời, mình quên chú ý cái cửa sổ.”
- Cháu quen cậu ấy à? – Jin quay lại nhìn Ran.
- Cậu ấy… Cậu ấy là bạn thân của cháu. – Ran nói vội. – Shinichi, sao cậu lại ở đây?
- Tớ… Tớ… - Shinichi ấp úng khi bị Ran phát giác, còn gì mất mặt hơn nếu nói mình lén lút theo dõi cô ấy cơ chứ.
- Cậu đi theo tớ à?! – Mặt bặm môi, chau mày, cô tỏ vẻ bực bội.
- Thì trời mưa trời gió thế này mà cậu không về nhà còn đi đâu nữa nên tớ mới lo lắng đi theo cậu thôi – Thấy vẻ mặt của Ran, Shinichi cũng chuyển sang cau có, khó chịu.
- Sao cậu biết tớ không về nhà chứ? – Ran hoạch họe.
- Sao không biết, cậu cầm tới hai túi bánh, một đã đưa cho tớ, chẳng lẽ cậu vác túi kia từ nhà tới chỗ tớ rồi từ chỗ tớ lại vác về nhà rồi mới ăn à?!- Shinichi trả lời gay gắt “Không thể nói là dạo này thấy cô ấy khác thường được.”
- Cậu… - Ran ức chế khi nghe lập luận của cậu bạn.
- Chà chà! – Jin bật cười, giọng khề khà ngắt ngang – Cậu nhóc này được đấy, thông minh nhỉ. Đã đến đây rồi thì vào nhà luôn đi. – Lúc này ông mới buông chỏm tóc của Shinichi ra khỏi tay mình, hai tay cậu vẫn ôm đầu liếc nhìn Jin một cách hậm hực.

Shinichi đi vòng từ bên hông ra cửa trước rồi vào nhà, mắt nhìn đi chỗ khác, không thèm ngó Ran. Một mặt là cậu bực bội vì Ran giận cậu, mặt khác… cậu đang lúng túng không biết phải đối diện với cô thế nào đây.
- Vậy ra, đây là Shinichi mà cháu hay kể sao? – Jin xoay sang hỏi Ran sau khi mỉm cười nhìn cậu nhóc vừa xuất hiện trong nhà.
- Hay kể á?! – Shinichi quên mất cái tâm trạng vừa rồi của mình mà quay lại nhìn Ran ngạc nhiên, má của cả cô và cậu đỏ hồng lên.
- Không có, cháu không có kể. – Ran trả lời với Jin nhưng lại chằm chằm chĩa đôi mắt của mình về phía Shinichi và gắt gỏng phủ nhận.
- Hừ, không có thì tốt – Shinichi liếc cô bạn.
- Được rồi Ran – nụ cười của Jin như bông hoa nở trong vườn… râu rậm rạp, ông xoa đầu cô – Chú cũng không có giận bạn cháu đâu, nên cháu cũng không cần khó chịu với bạn thay chú vậy. Xem này… - Jin nhẹ nhàng vuốt tóc cô và đột nhiên một bông hoa bật ra trên ngón tay ông và Jin cài nó lên mái tóc của Ran – Cái này hợp với cháu hơn. – Khiến Ran tròn mắt nhìn, nở nụ cười rạng rỡ. Rồi ông quay sang Shinichi và nói – Mà chú nghĩ là Jiru cũng thích kết bạn với Shinichi lắm, phải không Jiru? – Ông vỗ vai Shinichi 1 cái, bất thình lình Jiru xuất hiện trên vai cậu và bung đôi cánh ra, khiến cậu nghiêng đầu sang một bên khẽ nheo mắt lại.
Ran toe toét cười trước bộ mặt méo xệch của Shinichi khi bị Jiru bám vào vai, thấy Ran như vậy Shinichi cũng thôi hầm hừ, thở phào nhẹ nhõm, khẽ đưa tay lên để Jiru nhảy sang bàn tay mình. Cậu nhìn Jin và hỏi:
- Chú biết làm ảo thuật à?!
- Chút chút thôi – Jin nháy mắt.
- Vậy… hôm nào chú chỉ cháu nhé – Shinichi nhe răng cười.
Jin nhướng mày lên ngạc nhiên nhìn cậu rồi ông gật đầu:
- Được chứ! – “Hóa ra cậu nhóc cũng dễ gần” Ông thầm nghĩ.

Thế là trong cơn mưa rả rích, Shinichi và Ran chăm chú xem Jin trổ tài nghệ của mình cùng với màn trình diễn của chú bồ câu Jiru. Ngôi nhà tồi tàn vang lên tiếng cười trong trẻo của hai đứa trẻ cùng âm thanh khề khà của gã đàn ông râu ria xồm xoàng. Đến khi trời gần sập tối, mưa cũng tạnh, Shinichi chào tạm biệt Jin và kéo Ran ra về, trên đường đi cậu không ngớt hỏi chuyện làm thế nào mà Ran quen biết ông chú đấy.

- Vậy ra sau khi thấy màn trình diễn ảo thuật ở lề đường của chú ấy cậu lén đi theo nên mới biết nhà à? – Cậu cất tiếng hỏi.
- Ừ! Vì tớ thích Jiru lắm. – Ran gật đầu.
- Ờ! Cũng nhờ chú ấy và con bồ câu nên tớ mới được ăn bánh ké nhỉ?
- Ơ… - Ran ấp úng.
- Ơ cái gì mà ơ. - Shinichi liếc ngang. – Nhưng sao chú ấy lại sống ở căn nhà hoang đó?
- Tớ chẳng biết, chú ấy không thích kể nhiều về bản thân nên tớ cũng không hỏi làm gì.
- Ừm, có vẻ vậy. – Shinichi nhìn mông lung lên bầu trời đầy sao, những cơn gió từ trên cao ùa xuống lùa vào tóc cậu và cô khiến nó cứ lay nhè nhẹ. Tiếng cậu quay sang nói nho nhỏ với cô – Để tớ đưa cậu về…

Bất chợt từ xa tiếng còi xe cảnh sát hụ lên ầm ĩ, ngay sau đó là vài chiếc xe cảnh sát bắt đầu nối đuôi nhau chạy ngang qua mặt cô cậu nhóc, rồi dừng lại trước một căn nhà cách đó không xa.
- Chuyện gì thế nhỉ?! – Shinichi ngập ngừng hỏi.
- Chắc có gì nghiêm trọng mới nhiều xe thế. – Ran đáp lại.
- Đi xem xem. – Vừa dứt lời, Shinichi vụt chạy về hướng những chiếc xe cảnh sát đang đậu, nhấp nháy ánh đèn. Ran cũng vội đuổi theo sau.

Chẳng mấy chốc, cô cậu dừng chân và chen vào đám đông đang vây quanh, trong tiếng ồn ào cậu nhận ra giọng của ba người đàn ông.
- Yusaku, nhờ cậu vào xem xét hiện trường cùng tôi nhé.
- Vâng, anh Megure.
- Mori, cậu đi theo tôi luôn.
- Vâng thưa sếp.

“Ồ, có bố ở đây luôn rồi à.” – Shinichi thầm nghĩ khi thấy ông Yusaku tiến vào khu vực đã được rào lại. Óc tò mò nảy sinh, cậu lôi tay Ran định tót theo chân bố mình để được phép vượt qua đám cảnh sát bảo vệ hiện trường mà vào trong. Nhưng Ran đứng bất động khiến Shinichi ngạc nhiên quay lại nhìn. Lúc này đây cô đang mở to mắt với đôi chân mày khẽ nhíu lại ngỡ ngàng, không thốt nên lời. Shinichi vội đứng trước mặt cô và hỏi nhỏ.
- Có chuyện gì thế Ran?
- Ư… Không có gì… - Ran ấp úng – Chỉ là ngôi nhà này… Trưa nay còn bình yên lắm mà...
 
Hihi, cảm ơn nàng vì đã tái xuất giang hồ nha, ta đợi nàng lâu lắc rùi à, nên mạn phép tìm nguồn đọc tiếp nhưng có vẻ tác giả cũng đợi nàng xuất hiện rùi mới tung ra thì phải :KSV@05:
mình thích truyện này lém
à mà nè, nàng kiếm đâu ra đôi giày với cái áo độc thía?
 
ta chôm trên facebook đó nàng :KSV@05:

ss ấy viết trước khi ta tái xuất vài ngày , thích ghê :KSV@09:
 
Điều thứ hai: Nước mắt.

Part 3

- Ngôi nhà này sao? – Shinichi hỏi lại.
- Ơ, chẳng sao cả. – Ran trả lời.
- Vậy theo tớ! Hóng xem có chuyện gì. – Shinichi kéo tay Ran đi.

Chạy được mấy bước, cậu bị đám cảnh sát chặn lại. Mặt mày hầm hố:
- Này, hai nhóc đi đâu đấy? Sao tự tiện xông vào đây?
- Ơ, em là con trai của người vừa theo bác Megure đi vào trong ấy, em có việc muốn nói với bố. – Chẳng chờ anh cảnh sát nói thêm câu nào, Shinichi réo lên. – Bố ơi! Bố!
Yusaku quay lại khi nghe tiếng gọi quen thuộc của cậu con trai mình. Ông trở ra, bước tới gần hai đứa nhóc.
- Shinichi? Con làm gì ở đây thế? Ran nữa.
- Ở đây có chuyện gì thế bố? – Không trả lời ông, cậu hấp tấp hỏi điều mà mình muốn biết.
- Dĩ nhiên là có vụ án rồi. – Ông điềm đạm đáp lại.
- Vậy bố cho con vào với. – Shinichi khẩn khoản.
- Không được, Shinichi à. Dù bố muốn con có cơ hội học hỏi lắm, nhưng đây là việc của người lớn, với lại ở đây có xác chết, bố không thể để con vào được. – Ông Yusaku ân cần. – Con cũng đâu muốn Ran nhìn thấy cảnh máu me chứ hả?

Khẽ nhìn sang Ran, cô nhóc đang lắc đầu nguầy nguậy, sợ sệt.
- Có người chết à bố? Vậy… Bố cho con đứng trong vườn cũng được. Một chút thôi. Biết đâu con giúp gì được cho bố thì sao. – Shinichi cố thuyết phục.
- Ở đây có nhiều cảnh sát thế này, con nghĩ bố cần đến con giúp sao? – Ông Yusaku khẽ cốc đầu cậu con trai. – Thôi được, đứng trong vườn vài phút thôi nhé, rồi con phải đưa Ran về, trời cũng sập tối rồi.
- Vâng, cảm ơn bố. – Shinichi gật đầu cái rụp, rồi không đợi ông Yusaku ra hiệu, cậu tót vào trong sân khi mà bố cậu còn đang thương lượng với anh cảnh sát bảo vệ hiện trường.


Dòng người hấp tấp qua lại, đám cảnh sát đang cố làm nhiệm vụ của mình. Shinichi và Ran cũng đứng nép sang một bên trong vườn để quan sát. Cậu thì thầm.
- Không biết trong kia thế nào nhỉ?
- Bố cậu bảo đứng đây thôi mà, thắc mắc trong ấy chi? – Ran nhăn nhó.
- Ngoài này thì có gì đâu chứ. – Cậu trả lời bâng quơ trong khi chăm chú nhìn cánh cửa ra vào đang nghẹt nhân viên cảnh sát.
Ran cũng ngó nghiêng xung quanh, cô đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi bước vài bước về phía khoảng trống trong vườn, bên hông căn nhà.
- A, chuồng bồ câu đây rồi. – Tiếng cô reo lên khiến Shinichi quay lại, lúc này cậu mới nhận ra cô đã đứng cách mình một quãng, tay chỉ lên cái chuồng bồ câu thật cao phía trên đầu và nhìn cậu.
- Chuồng bồ câu thì sao? – Shinichi bước tới.
- Ơ… - Ran ấp úng. Cô ngó đăm đăm vào khoảng trống tối đen phía bên trong cái chuồng. – Không có gì.
- Lại không có gì. – Shinichi chau mày – Không có gì mà cũng reo lên, làm như lần đầu cậu thấy chuồng bồ câu vậy.

Tuy càm ràm nhưng cậu cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Ran xem điều chi khiến cô ngỡ ngàng:
– Sao chẳng có con nào thế nhỉ? – Im lặng giây lát, cậu liền bật cười với cái ý nghĩ thoáng qua - Haha, hay chủ nhà này xây chuồng chơi thôi?!

Shinichi ngạc nhiên khi thấy Ran im lặng, không hưởng ứng, dường như cô đang miên man theo suy nghĩ của riêng mình.
- Đem đi được rồi – Có tiếng nói từ phía cửa khiến cậu ngoảnh đầu lại. Vội chạy tới thám thính tình hình, Ran cũng theo ngay phía sau.

Hai viên cảnh sát đi ngang qua mặt cô cậu nhóc, họ khiêng một cái cáng phủ tấm khăn trắng lên trên. Chỉ nhìn thôi Shinichi có thể đoán biết đó là xác của người nằm trong căn nhà. Có lẽ họ đã làm xong nhiệm vụ nên mới được lệnh chuyển xác đi.
- Ối!! – Ran kêu lên.
Một bàn tay trắng bất thình lình trượt ra ngoài cáng, buông thỏng xuống, lộ khỏi tấm khăn trải khiến Ran giật mình, cô bám chặt lấy Shinichi và giật lùi về phía sau, Shinichi bị bất ngờ nên cũng loạng choạng làm cả hai té nhào ra hiên nhà.
- Ây ya, cậu làm gì mà sợ hãi thế. – Shinichi nhăn nhó.
- Sao không sợ cho được. – Ran vẫn còn đang xanh cả mặt nhưng cố với tay tìm chỗ chống để đứng dậy.
- Này, đừng có túm đầu tớ như thế chứ - Nghe cậu bạn nói, cô quay sang mới phát hiện ra cái thứ mà cô nắm vào để đứng lên lại là mái tóc của anh chàng thám tử nhí.
- Oái, tớ xin lỗi – Ran vội buông tay ra và đỡ cậu.
- Hôm nay chẳng biết là ngày gì mà hết chú Jin lại đến cậu cứ hè nhau nắm tóc tớ thế không biết. – Cậu làu bàu. – Bộ nó hấp dẫn lắm hả?
- Haha, ừ, hấp dẫn như cái tổ chim ấy – Ran bật cười đáp trả.

- Này, sao con lại ở đây chứ?! – Tiếng ông Mori hét toáng lên khi thấy Ran đang đứng trong khu vực có án mạng.
- B-bố! – Ran lắp bắp, cúi gằm mặt xuống, nép ra phía sau lưng Shinichi trốn tránh. Cô biết thể nào bố mà nhìn thấy mặt cô ở nơi này thì cũng sẽ nổi giận cho xem.
- Con lại theo thằng nhóc này đi vào những chỗ nguy hiểm thế sao? – Ông Mori càm ràm khi lôi cô nhóc rời xa Shinichi. Rồi ông nhẹ giọng hỏi – Con có đau không?

“Hừ, câu đó phải hỏi mình mới đúng, cô ấy túm cả đống tóc của mình còn gì” – Shinichi lầm bầm xoa lấy đầu.

- Không, con không sao cả - Ran lắc đầu đáp lại.
- Đi về nhà với mẹ mau, bố cấm con loanh quanh mấy chỗ như thế này nhé. – Ông nghiêm giọng, khẽ liếc ngang Shinichi.
- Xin lỗi anh, là tôi đã để cháu vào đấy. Anh đừng nóng với nó như vậy. – Tiếng ông Yusaku ngắt ngang.
- Dĩ nhiên, tôi biết đời nào con gái tôi dám vào những chỗ như thế này nếu không có thằng con của anh cơ chứ. – Ông Mori lèm bèm.
- Haha, được rồi, để Shinichi đưa cháu nó về. – Yusaku mỉm cười.
- Đâu cần con anh đưa con gái tôi về. – Ông Mori hậm hực.
- Thế anh định để con gái mình về một mình à? Trời cũng sập tối rồi, mà anh thì phải ở đây làm việc, đã xong đâu nào. – Ông Yusaku bước tới vỗ vai Mori.
- Hừm – Ông Mori khẽ tằng hắng giọng rồi nhìn xuống Shinichi – Thôi được, nhóc con, đưa Ran về cẩn thận đấy. – Ông liếc nhìn đe dọa khiến cậu nhóc toát cả mồ hôi.
- Bố này… - Ran cự nự. Rồi cô bám cổ ông hôn một cái. – Con về đây, chút bố xong việc cũng về nhé.
- Ừ, nói mẹ là bố về ăn cơm muộn. - Mori vui vẻ vẫy tay chào cô công chúa nhỏ của mình khi con nhóc đi ra khỏi cổng.



- Cậu nói sao cơ? Trưa nay cậu còn thấy đàn bồ câu đậu trên ban công à? – Tiếng Shinichi thảng thốt trong không gian yên ắng của khu phố.
- Ừ - Ran ngập ngừng nói nhỏ.
- Sao khi nãy cậu không nói chứ? – Shinichi đứng lại xoay sang hỏi Ran. Khiến cô cũng dừng chân.
- Tớ… Tớ nghĩ nó không quan trọng. – Cô ấp úng – Với lại lúc định nói thì cậu lại chạy đi xem người ta khiêng xác ấy.
- Trời ạ. – Shinichi vỗ tay vào trán khi sực nhớ ra điều đấy. Rồi cậu bắt đầu đi tiếp – Thế thì giờ chúng nó ở đâu nhỉ? Trời tối rồi, chúng nó có đi đâu thì lẽ ra giờ này cũng phải về tổ chứ.
- Hay tụi nó là bồ câu hoang? Chỉ ghé sang trú mưa thôi. – Ran gợi ý.
- Trú cả bầy à?! Hừm – Bàn tay cậu ôm lấy cằm suy nghĩ – Cũng có thể, nhưng còn những con bồ câu trong cái chuồng đằng kia thì…
- Người chết trong nhà là ai nhỉ? – Ran ngắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
- Tớ chẳng biết – Cậu lắc đầu – Nhưng chắc chắn là phụ nữ.
- Sao cậu biết?
- Sao không. Lúc cậu hét toáng lên vì thấy bàn tay xác chết ấy. Bàn tay thon, ngón tay dài, lại để móng, sơn màu, không là phụ nữ thì là gì. – Cậu nói điềm nhiên khiến Ran rùng mình nhớ lại.
- Trời ạ, cảnh tượng khiếp thế mà cậu để ý kỹ như vậy sao? Cậu không sợ à?
- Hừm, là thám tử, khiếp cũng phải sợ...– Cậu dõng dạc tuyên bố, rồi bật cười khi thấy Ran tròn mắt nhìn. - Ơ... nhầm, cũng phải nhìn chứ.
- Ôi, cậu dần trở thành gã máu lạnh giống thần tượng của cậu rồi đấy. – Ran thở dài.
- Haha… - Shinichi bật cười - Khi nào bố về tớ sẽ hỏi chi tiết vụ án, xem người phụ nữ ấy ra sao.
- Cả bầy bồ câu nữa. Nhé! – Mắt cô mở to chờ đợi, miệng nhoẻn lên hy vọng khiến Shinichi bất giác đỏ mặt, cậu xoay đi nhìn nơi khác để tránh né.
- Được rồi, được rồi. Lại bồ câu với chả bồ nông. Nhớ lần sau đừng có túm đầu tớ nữa thì muốn gì mà chả được.
- Haha, cậu vẫn còn giận à.

Sau âm thanh “hầm hừ” của cậu nhóc là tiếng Ran cười trong trẻo phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Họ sánh bước cùng nhau trên con đường lác đác bóng người, những chòm sao vẫn lấp lánh trên bầu trời không bóng mây. Mặt trăng tròn vành vạnh. Gió vẫn cứ thổi lắt lay, tiếng côn trùng vẫn râm ran từ những hàng cây bên đường. Cảnh vật bình yên đến độ dường như vụ án vẫn chưa hề xảy ra…
 
Bà ss này viết đọc mệt quá ! :KSV@05: Như đám rừng ! :KSV@05:
Cơ mà fic hay + cute + ý nghĩa ! :KSV@06:
 
- Có người chết à bố? Vậy… Bố cho con đứng trong vườn cũng được. Một chút thôi. Biết đâu con giúp gì được cho bố thì sao. – Conan cố thuyết phục.

Sao lại là Conan nhỉ ? :KSV@05::KSV@05::KSV@05::KSV@05::KSV@05:
 
Điều thứ hai: Nước mắt


Part 4

Trong đêm tối khi đã trùm chăn nằm trên gi.ường chuẩn bị ngủ thì Ran nghe tiếng bố mình trở về nhà sau ngày dài cùng tiếng càm ràm không dứt, hình như ông đã gặp vấn đề gì đó ở hiện trường, cô nghe tiếng của mẹ thảng thốt ở phòng khách:
- Trời ạ, anh làm gì mà người bê bết đất trên áo quần thế?!
- Hầy, anh trượt té khi đi lòng vòng phía sân sau của ngôi nhà xảy ra án mạng nên thế. Chủ nhà thật là lắm trò, bày đặt hoa hòe hoa sói lát mấy miếng gạch lồi lõm làm gì không biết.
- Trong vườn người ta lát gạch để khỏi trơn trượt chứ làm gì. Vậy mà anh cũng ngã cho được. Bộ người ta lát gạch men bóng loáng để bẫy anh chắc?! – Bà Eri liếc xéo trong khi giúp ông cởi bỏ áo khoác ngoài.
- Hừ, men thì không…
Ông Mori lầm bầm nhưng cũng chẳng hó hé thêm điều gì, sợ nói ra thì vợ ông lại cười cho mất mặt nếu biết chúng nó chẳng phải men, chẳng phải mốc cũng chẳng sành, chẳng sứ mà là thứ đất nung đồng quê chết tiệt.
- Hừm, chuyện là thế nào? Anh Yusaku nói ra sao? Nghe Ran bảo bố Shinichi cũng ở đấy.
- Ừ, thì hắn cũng ở đấy…

Ông nói chậm rãi trong khi kéo chiếc cà vạt ra khỏi cổ, tỏ vẻ không quan tâm đến vị tiểu thuyết gia mà vợ mình vừa đề cập đến, rồi tiếp tục nói vọng ra khi đã bước vào phòng tắm rửa mặt mũi:
- Bắt đầu là việc cảnh sát nhận được điện thoại kêu cứu từ nạn nhân, nhưng khi đến nơi thì cô ta đã chết vì ngộ độc do uống cocktail và dùng loại thuốc trị trầm cảm cùng lúc. Tên tiểu thuyết gia ấy đã cho kiểm tra ly cocktail bị đổ trên sàn, quanh thành phía trong ly còn đọng lại lượng thuốc chưa tan, ban đầu còn nghi ngờ rằng có thể cô ta bị ai đấy đầu độc, bởi chẳng ai lại đi tự bỏ thuốc vào rượu để uống chung trừ khi có ý muốn tự tử, nhưng một người tự tử sao lại đi gọi điện kêu cứu?! – Ông yên lặng vài giây rồi nói tiếp - Mà điều đau đầu nhất là sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thì thấy trên kẹt ghế salon có sót lại vỏ con nhộng của viên thuốc, và dấu vân tay trên lớp vỏ ấy lại là của chính nạn nhân.
- Sao cơ?! Vậy thì có khác nào quay lại trường hợp cô ta có ý tự tử đâu?! – Bà Mori đang hâm lại cơm cho chồng mình cũng dừng tay và quay qua nhìn ông đi ra khỏi phòng.
- Đúng vậy. – Mori thở dài – Ngoài ra tại hiện trường vất vưởng vài cái lông chim, nhưng chẳng có con nào quanh đấy.

“Lông chim ư?!” – Ran giật mình, mở to mắt và cố dỏng tai nghe cuộc trò chuyện của bố mẹ. Dường như cô đang rất lo lắng.
- Lạ thật nhỉ… - Có ai khả nghi quanh đấy không?! Nếu có kẻ thứ hai tại hiện trường ngoài nạn nhân thì hắn thường quay lại dò xét tình hình xem thế nào. – Bà Eri đột nhiên hỏi.
Ông Mori chậm chạp lấy bộ đồ ra khỏi tủ và nói:
- Khả nghi à? Lúc đến hiện trường thì dĩ nhiên chỉ có mỗi nạn nhân nằm đó. Một lúc sau thì người dân hiếu kỳ vây quanh, cuối cùng thì họ cũng chán ngán vì không biết được gì nhiều và giải tán đám đông. Nhưng có điều… - Ông quay lại nhìn bà mặt tỏ vẻ nghiêm trọng – Gần đến giữa đêm, cảnh sát tóm được một gã đàn ông râu ria bờm sờm quanh quẩn gần đấy, trông có vẻ rất khả nghi…

“Râu ria bờm sờm?!” – Ran nằm trong phòng mà hốt hoảng với từng câu nói của bố mình.
- Ồ! Anh có tra hỏi được gì từ hắn không?!
Bà Eri căng thẳng nhìn chằm chằm vào ông chờ đợi, sau vài giây tỏ vẻ mặt hình sự, Mori bật cười ha hả và phẩy phẩy tay:
- Nhưng hóa ra hắn chỉ là một tên lang thang đang đi dạo hít thở không khí. Cũng chẳng có gì đặc biệt. Thôi, anh đi tắm đã.

Nói xong ông vẫn không ngớt giọng cười đắc thắng của mình vì đã trêu được bà vợ dữ dằn rồi ông đi thẳng vào phòng tắm, Eri hừm hừ vài cái, lắc đầu nhè nhẹ và cũng quay sang hâm tiếp phần cơm. Ran thở phào nhẹ nhõm, khẽ trở mình kéo chiếc chăn lên, giả vờ ngủ say khi mẹ cô đẩy cửa phòng nhìn vào kiểm tra cô con gái cưng rồi khép cửa để lại tiếng “cạch” be bé. Lòng Ran vẫn bồn chồn không yên, cố gắng dỗ mình chìm vào giấc ngủ.



Cùng lúc ông Mori về tổ ấm của mình thì Yusaku cũng đặt chân vào nhà, ông thấy cậu con trai vẫn còn ngồi trên ghế đọc sách. Thấy bố, cậu vội đặt quyển sách xuống và chạy tới chỗ ông, hỏi vội.
- Bố về rồi. Vụ án thế nào hả bố?
- Shinichi! để bố thay đồ, nghỉ ngơi đã chứ.

Bà Yukiko nắm cổ áo xách cậu lên hầm hừ khiến ông Yusaku bật cười, ông nhấc cậu lên cao từ tay vợ và nhẹ nhàng đặt xuống, xoa đầu cậu.
- Trễ rồi, con phải ngủ chứ, vụ án thì để khi nào kết thúc bố kể con nghe cũng được mà…
- Không được đâu, con có chuyện muốn nói với bố, có thể nó có liên quan đến vụ án. – Shinichi vội vã ngắt lời.
- Có liên quan đến vụ án à? – Ông Yusaku ngạc nhiên.
- Vâng – Cậu gật đầu dứt khoát.

Shinichi bắt đầu kể cho ông nghe về chuyện buổi trưa Ran có đi ngang ngôi nhà ấy và bắt gặp một đàn bồ câu đậu trên ban công, nhưng hai cô cậu đã đi tra xét cái chuồng bồ câu của ngôi nhà thì không thấy vết tích của một con bồ câu nào cả và cậu cảm thấy chi tiết đó rất là khó hiểu vì lẽ ra khi trời sập tối thì đàn bồ cầu phải về tổ rồi mới đúng. Ông Yusaku lắng nghe từng lời của cậu con trai, khẽ chau mày trầm tư một lát rồi ông nói:
- Bồ câu à?... Chà, đúng là tại hiện trường có xuất hiện lông chim một cách khó hiểu. Nhưng chuồng bồ câu mà con nói thì bố cũng đã xem qua rồi, thật ra lâu nay nó không được dùng đến Shin à.
- Sao cơ ạ? Lâu nay rồi á? – Shinichi sửng sốt.
- Ừ. Căn nhà ấy vốn dĩ của một người đàn ông tên là Yuri Himura, ông ta dọn đến ở chừng vài ba tháng rồi sau đấy đã đi đâu mất mà không ai biết được. Còn nạn nhân tên là Asa Minami. Bên sở cảnh sát đang tiến hành điều tra mối liên hệ giữa hai người này để biết lý do vì sao cô Minami lại chết trong nhà ông Himura.
- Cô ấy bị giết ạ? Hay tự sát? Hay tai nạn? – Shinichi hấp tấp hỏi.
Ông Yusaku mỉm cười trả lời:
- Hiện trường cho thấy cô ấy bị ngộ độc cocktail và thuốc. Mọi bằng chứng đang nghiêng về việc cô ấy tự sát. Tuy nhiên, có vài điểm bố thấy kỳ lạ…
- Kỳ lạ thế nào? – Lúc này bà Yukiko đang yên lặng nghe hai bố con thì cũng cất tiếng hỏi, dường như bà cũng bị cuốn vào tình tiết của vụ án.
- Ừm, đó là ly cocktail cô ấy uống được pha chế từ một số loại rượu và nguyên liệu, mà sau đó anh kiểm tra lại thì thấy… trên những chai rượu được dùng để pha chế ấy không hề có vân tay của cô ta.
- Không có ư?! – Yukiko ngạc nhiên, rồi bà đề xuất - Cô ấy có thói quen đeo găng tay khi pha chế chăng?
- Điều đó là không thể, hiện trường không có cái găng tay nào, ngoài ra dấu vân tay của cô ấy lại có trên những chai rượu khác, nguyên liệu khác.
- Ồ… Thế thì…- Bà Yukiko thốt lên – Điều đó nghĩa là…
- Đúng vậy. – Yusaku trả lời.

- Bố mẹ đang nói gì thế? – Shinichi tròn mắt hỏi trong khi bà Yukiko đang gật gù tỏ ra hiểu ý chồng mình.
- À! – Ông Yusaku ngồi xuống trước mặt cậu con trai và mỉm cười – Cocktail là dạng thức uống được pha chế từ nhiều loại rượu khác nhau, tùy theo công thức con trai à. Vì thế nếu nạn nhân là người pha chế ra ly cocktail uống chung với thuốc gây nên ngộ độc, thì hẳn dấu vân tay của nạn nhân phải để lại trên những chai rượu tạo nên ly cocktail đó. Nhưng tại hiện trường thì những chai rượu đó hoàn toàn sạch sẽ, vì vậy, có khả năng ai đó đã có mặt tại căn nhà ấy cùng nạn nhân và pha ly cocktail đó cho cô ta.
- Và họ đã xóa dấu vân tay trên những chai rượu đó ạ? – Shinichi tiếp lời.
- Ừ, hoặc như mẹ con nói, người ấy đeo găng tay.

Shinichi im lặng nghĩ ngợi, nhưng bố cậu không để cho dòng suy nghĩ của cậu đi đâu được lâu, ông vỗ đầu cậu và bảo:
- Con đi ngủ đi, trễ lắm rồi. Bố hứa sẽ xem xét chi tiết về đàn bồ câu mà Ran thấy.
- Vâng. Bố mẹ ngủ ngon. – Cậu gật đầu ngoan ngoãn và trở về phòng của mình.


Sáng hôm sau, khi Shinichi bước ra khỏi nhà thì thời tiết vẫn không khả quan hơn ngày hôm qua. Mây đen vần vũ trên đầu, bầu trời xám xịt một màu tang thương báo hiệu sẽ có cơn mưa lớn. Nhưng cậu vẫn chạy về hướng nhà Ran, tìm cô nhóc để thuật lại chuyện bố cậu nói, chưa kịp tới cổng nhà cô, cậu đã thấy bóng dáng cô nhóc thấp thoáng ở góc ngoặt của con hẻm. Đoán ra là Ran đi về phía nhà chú Jin, không hiểu sao cậu có linh cảm là cô có chuyện bí mật, không thì cô đã gọi rủ cậu đi theo rồi, thế nên cậu quyết định lẳng lặng bám theo như ngày hôm qua – thật… cũng không hay chút nào.

Nhà chú Jin vẫn đóng cửa im ỉm như lần đầu Shinichi đến, nhưng lần này thì Ran lại băn khoăn đứng trước cửa, ngập ngừng đưa tay đẩy và bước vào gọi tên ông khe khẽ. Căn nhà im ắng sau tiếng gọi lạc lõng của Ran, nhưng ngay sau đấy, cậu nghe tiếng vỗ cánh phành phạch của những con chim bồ câu từ phía cửa.

“Chim bồ câu ư…?” – Shinichi thầm nghĩ – “Lẽ nào…”

- A! Ran, hôm nay cháu đến chơi nữa à!
Tiếng Jin cất lên ngay sau đó khiến cả Shinichi và Ran giật bắn mình dù hai cô cậu chẳng ở cạnh nhau. Tay Ran vân vê tà áo, nhìn chằm chằm vào nó cô nói lí nhí tiếng “Dạ” trong cổ họng khiến Jin ngạc nhiên. Ông khẽ ngồi xuống xoa đầu và nhìn thẳng vào đôi mắt cô:
- Sao thế? Có chuyện gì à? – Giọng ông ấm áp, ân cần.
Đôi môi cô bặm lại, không biết có nên nói ra điều mình đang nghĩ trong lòng hay không, rồi cô buông tay ra khỏi vạt áo, lòng bàn tay nắm lại thật chặt, nhìn thẳng vào đôi mắt của ông.
- C-Chú Jin, ngày hôm qua chú đã đi đâu thế? Lúc trời mưa ấy.
Jin kinh ngạc khi cô nhóc đột nhiên hỏi đến vấn đề đó, yên lặng vài giây, ông nói:
- Sao cháu lại muốn biết điều đó?
- Chú nói cho cháu nghe đi. Hãy nói thật cho cháu biết là chú đã đi đâu đi. – Ran nài nỉ, đôi mắt nhòe đi, ngân ngấn những giọt nước chầu trực rơi ra.
- C-Chú… - Jin vẫn không khỏi bối rối trước cô nhóc.
- Có phải là chú đã đi gặp một người phụ nữ không?

Shinichi ở bên ngoài nín thở, mở to mắt kinh ngạc điều cậu vừa nghe. “Có phải là cô ấy đang nghi ngờ chú Jin không?! Tại sao chứ?! Chẳng lẽ chỉ vì mấy con bồ câu?” – Shinichi nhủ thầm trong lòng. Bên trong căn nhà bầu không khí thật căng thẳng. Jin cũng không kém phần kinh ngạc so với Shinichi, đôi lông mày ông nhíu lại, khe khẽ run run lên, giọng ông cũng không giữ được sự bình tĩnh, không rõ hai bàn tay ông chộp đôi vai của Ran từ lúc nào, giữ chặt và lắc mạnh:
- Sao cháu…
Đột nhiên tiếng ông im bặt, đôi lông mày và ánh mắt không giấu được sự ngỡ ngàng nhưng đang cố nén lại những điều thắc mắc trong lòng. Ông nói:
- H-Hôm qua chú nói rồi đấy thôi. Chú đã ra ngoài có chút việc, không liên quan gì đến người phụ nữ nào cả.
- Việc gì cơ chứ? – Ran vội hỏi ngay, đôi mắt cô trông chờ câu trả lời của ông, cô hy vọng… cô hy vọng rằng…
- Cháu cũng không cần biết làm gì. Hôm nay chú bận rồi… Có lẽ… Cháu nên về sớm đi. – Jin quay mặt đi nơi khác né tránh ánh nhìn của cô nhóc.

Lúc này đây, những giọt nước mắt không kiềm lại được nữa, rơi thành dòng xuống gò má bé nhỏ cùng những tiếng nấc nghẹn và đôi môi run run không để tiếng khóc của mình thoát ra ngoài. Ran bỏ chạy ra khỏi cửa, cô biết rằng chú Jin sẽ không nói gì hơn nữa, chắc chắn chú đã giấu điều gì đó, chẳng lẽ… chẳng lẽ những điều cô nghĩ là đúng?! Người đàn ông râu ria xồm xoàng lẩn quẩn quanh hiện trường tối qua mà bố cô nhắc đến chính là chú Jin?! Ran cứ chạy mãi, chạy mãi, Shinichi lại tiếp tục đuổi theo phía sau, trong lòng vô cùng lo lắng. Khi gần đến ngôi nhà là hiện trường vụ án, Ran bước chậm lại, nhìn mông lung về phía cổng. Ran thấy mỏi mệt, đầu choáng váng, vài hình ảnh bất chợt chập chờn trong tâm trí cô, tiếng Shinichi văng vẳng đâu đó.

- RAN!!!!
Sau tiếng hét toáng lên là đôi bàn tay Shinichi ôm chặt lấy cô, xoay 1 vòng. Tiếp ngay sau đấy là cả một đợt nước tạt vào người cả hai cô cậu, cậu lại choạng vạng và té nhào lên người Ran, cả hai đổ kềnh ra vỉa hè. Chiếc xe chạy ngang qua khiến vũng nước bắn tung tóe lên, dừng lại cách họ một đoạn. Ran lồm cồm bò dậy, tay với với tìm chỗ bám vào, vài hình ảnh chập chờn trong đầu cô:
“Này, đừng có túm đầu tớ như thế chứ” – Tiếng Shinichi văng vẳng.
Đàn chim bồ câu rúc rục bên hiên nhà… Mưa tí tách rơi… bóng chú bồ câu nghiêng nghiêng soi mình… Những giọt nước bắn tung tóe là mặt nước tĩnh lặng của cái…
- Này, Ran! Cậu có sao không?! – Shinichi lắc mạnh vai cô.
Ran choàng tỉnh. Cô ngó quanh quất và nhìn thẳng vào cánh cổng phía bên kia đường, xuyên qua hàng rào mỏng manh để nhìn vào phía bên trong khu vườn.
- Shinichi! C-Cái… - Ran lắp bắp chỉ.
- Cái gì?! – Shinichi kinh ngạc nhìn theo hướng tay của cô.
- Tớ không thấy cái chum đâu nữa. – Ran nhìn cậu. – Hôm qua tớ có thấy đàn bồ câu và cái chum, nhưng hình như tối qua tụi mình ngã ra hiên nhưng không có cái chum nào ở đó cả.
- Sao cơ?! – Shinichi quay lại nhìn cô. – Có cái chum ở đó sao.
- Đúng vậy, tớ nhớ rất rõ là có cái chum nữa.
- Lạ vậy nhỉ, hôm qua tớ không thấy có cái chum nào ở đấy. - Cậu ngẫm nghĩ. – Để tớ vào trong xem có bố tớ và bố cậu cùng bác Megure ở đấy không.

Câu gượm người băng qua đường thì dừng lại, nhìn cô:
- Cậu theo tớ…
- A thôi! Bố tớ mà thấy tớ ướt nhẹp vầy, lại ở hiện trường là mắng đấy. Cậu vào đi, tớ đợi. – Ran lắc đầu nguầy nguậy.
- Ừm, vậy… đợi tớ chút nhé.
Nói xong Shinichi đi về phía cổng. Còn Ran thì đi thẳng về góc khuất, tránh để bố nhìn thấy mình. Bất thình lình chú bồ câu trắng đáp xuống trên vai cô, cô reo vui:
- Jiru?! Sao mày lại ở đây?!
Chú bồ câu nghiêng mình, áp bộ lông trắng muốt vào gò má và mái tóc cô như nũng nịu, an ủi hay cầu hòa. Ran cười khúc khích, rồi khẽ lặng yên, thở nhè nhẹ và thủ thỉ khi vuốt vuốt bộ lông của nó, tiếp tục bước đi.
- Jiru này, phải chi mày biết nói nhỉ? Để nói cho tao biết chú Jin hôm qua đã đi đâu. Có phải tới đây không? Có phải là đã gặp người phụ nữ trong nhà ấy không? - Cô im lặng thở dài – Tao hy vọng là không.
- Này cháu!
Bất thình lình người đàn ông bước từ trong xe ra gọi cô. Ran giật mình quay lại, nhìn chăm chăm vào người đàn ông bận veston, đeo kiếng đen lịch lãm ấy.
- Xin lỗi, lúc nãy chú chạy nhanh qua vũng nước, khiến cháu và bạn bị ướt hết. – Ông vẫy vẫy tay gọi Ran lại gần chỗ mình. – Cháu không sao chứ?
Ran cười bối rối, lắc lắc đầu.
- Không sao đâu ạ.
- Ồ, không sao thì tốt rồi. Mà… cháu có con bồ câu đẹp quá. – Ông nở nụ cười thật tươi – Nó tên gì thế nhỉ?
- A… - Ran toe toét trả lời, cô tiến lại gần ông ấy – Tên nó là Jiru đấy.
- Ồ, Jiru sao, cái tên dễ thương quá. – Ông đưa tay lên vuốt bộ lông của Jiru khiến nó nép người vào gương mặt của Ran hơn, nó có vẻ e dè với người lạ – Ơ… Tóc và áo quần cháu ướt hết rồi này. Để chú lau cho…
Ông rút chiếc khăn tay từ trong túi ra, đưa lên quẹt trên áo cô. Cô ngượng ngùng xua tay vội bảo…
- Ơ… không sao đâu ạ… Cháu…
Đột nhiên tiếng cô nhỏ dần, im bặt và ngất đi. Người đàn ông vội chộp lấy cô và lôi lên xe. Jiru lao theo, mổ vào đầu tóc của hắn, đôi cánh nó vỗ phành phạch và chân cứ đạp loạn xạ khiến gã đàn ông đưa tay đỡ, ông ta thộp lấy Jiru mấy lần nhưng lại hụt… Bất thình lình tiếng sáo hiệu huýt lên khiến Jiru dừng lại, chộp lấy thời cơ, gã đàn ông tóm cổ nó quẳng vào cái lồng phía sau xe cùng vài chú bồ câu bên trong. Rồi phóng vút đi.
 
Em biết hung thủ là ai rồi, đó chính là ..................................................... người đó ! :KSV@05::KSV@05::KSV@05:
 
kai này mình đã từng dk đọc ở đâu đó quên mất tiu rùi giờ mới được đọc tiếp. hay lắm, thanks tg, tiếp tục nhaz
 
×
Quay lại
Top Bottom