[Longfic] Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

rancute5483

Heart break is the national anthem :D
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/2/2012
Bài viết
583
Long fic: Nơi Tình Yêu Bắt Đầu.
· Giới thiệu nhân vật:
1. Ran mori:
KenhSinhVien-12910223121656713621-574-0.jpg

Công chúa vương quốc Hoa Lan, 1 vương quốc nhỏ nhưng nguồn tài nguyên vô cùng lớn, là món mồi béo mở cho các vương quốc khác. Lực lượng quân sự của nước đứng nhất nhì trong kh vực. Cô là một công chúa xinh đẹp tuyệt trần, thông minh, khéo léo, tốt bụng, xem người hầu như người nhà. Cô đứng thứ 1 trong 6 đại mỹ nhân của khu vực Tam Hoa Quốc (vương quốc Hoa Lan, vương quốc Hoa Hồng Xám, vương quốc Hoa Mẫu Đơn), là mục tiêu của các chàng hoàng tử, nhưng 17 tuổi vẫn chưa có ai vừa ý nàng. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ và sống với cha mẹ nuôi là bác và dì của mình, họ sống hòa thuận với nhau và coi Ran như con gái ruột của họ. Tuy nhiên sống trong giàu sang phú quý nhưng Ran vẫn thiếu đi tình thương của cha mẹ và cô thường tủi thân về việc này.
2. Myano Shiho:
KenhSinhVien-ai-03.jpg

Công chúa vương quốc Hoa Hồng Xám, bạn thân của Ran, ra sức bảo vệ cho vương quốc Hoa Lan, 1 người bên ngoài lạnh lùng băng giá, nhưng bên trong hiền lành, tốt bụng, thông minh nhất trong nước, xinh đẹp không kém gì Ran. Đứng thứ 2 trong 6 đại mỹ nhân, cũng là tâm điểm thu hút các chàng trai, vẫn giống Ran, chưa có người nào vừa ý nàng.
3. Aoko:
KenhSinhVien-aoko.jpg

Đại tiểu thư của Tuyết Hàn Viện, nhìn khá giống Ran, xinh đẹp, ngây thơ, dễ thương, ngoan ngoãn, là con cưng trong nhà nhưng không kiêu ngạo, rất được lòng dân. Đứng thứ 3 trong 6 đại mỹ nhân Tam Hoa Quốc. Cũng là bạn thân của Ran và Shiho.
4. Toyama Kazuha:
KenhSinhVien-vinny-frame.png

Đại tiểu thư Các Thiên Viện, có thế lực nhất (sau vua) trong vương quốc Hoa Lan, là bạn thân của Ran, Shiho và Aoko, tính tình ngổ ngịch, bướng bỉnh nhưng rất tốt bụng, đứng thứ 4 trong 6 đại mỹ nhân.
5. Suzuki Sonoko:
KenhSinhVien-sonoko.gif

Công chúa vương quốc Hoa Mẫu Đơn_vương quốc lớn nhất trong Tam Hoa Quốc. Tính tình rộng rãi, phóng khoán, vui tính, hoạt bát, nhanh nhẹn, là bạn thân của Ran, Shiho, Aoko và Kazuha. Đứng thứ 5 trong 6 đại mỹ nhân.
6. Katsu Ari:
KenhSinhVien-13251636121404660025-574-574.jpg

Quận chúa của nước Roselisa, một vương quốc khá lớn nhưng vẫn nằm trong ranh giới khu vực Tam Hoa Quốc nên cô được xem là người xinh đẹp thứ 6 trong 6 đại mỹ nhân. Tính tình ích kỷ, cay độc nhưng rất biết đóng kịch trước mặt người khác. Thanh mai trúc mã của hoàng tử Shinichi.
7. Kudo Shinichi:
KenhSinhVien-1230987033125-yume-photo.jpg

Hoàng tử vương quốc Mặt Trời Mọc, là người thông minh, đẹp trai, tốt bụng, nhưng tính tình kiêu ngạo, lạnh lùng, tuy nhiên biết bảo vệ lẽ phải, là người công tư phân minh. Vương quốc Mặt Trời Mọc là nước lớn nhất Nhật Bản, vì thế, anh cũng là 1 trong những người có thế lực nhất tuy chỉ mới 17 tuổi. Anh còn có biệt danh là Vô Khuyết, vì mọi người nghĩ anh không có 1 khuyết điểm nào.
8. Hakuba:
KenhSinhVien-hakuba.jpg

Chàng hoàng tử yêu thích phong cách cổ điển phương Tây của vương quốc Classical, anh là người thông minh, điển trai, hào hoa, tôn trọng những người có hiểu biết hoặc có cùng sở thích. Là bạn thân của Shinichi, đã làm không biết bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt.
9.Kaito:
KenhSinhVien-kaito-kid-full-moon-night-tag-by-sarakudo-d3f0ci6.png

Một thiếu gia bí ẩn của Bán Nguyệt Phủ, là con trai của thừa tướng (thừa tướng là anh kết nghĩa của hoàng thượng vương quốc Mặt Trới Mọc), tính tình ít nói, phong độ, phóng khoán, tài năng đầy mình, thừa hưởng trí thông minh tuyệt vời từ cha. Là bạn thân của Shinichi và Hakuba. Sống trên đời 17 năm vẫn không biết “yêu” là gì. Cho đền khi cố ấy xuất hiện.....
10. Hattori Heiji:
KenhSinhVien-copy-of-3047419-1318683910rs5o.jpg

Là hoàng tử của vương quốc Roselisa, anh của Ari ( Ari là con nuôi). Thông minh, đẹp trai, giỏi võ nhưng rất nóng tính. Anh là bạn thân của Shinichi, Kaito và Hakuba, nhưng anh và Hakuba hơi khắc khẩu vì hai người hai cá tính khác nhau
11.Makoto:
KenhSinhVien-13304249151762720203-574-0.jpg

Võ trạng nguyên của vương quốc Classical, cha là Đại Tướng quân, mẹ là con gái của thừa tướng nên anh cũng không phải người bình thường. Tính tình trầm lặng, ít nói, tốt bụng, biết quan tâm người khác. Tuổi trẻ tài cao, đã cùng cha chinh chiền xa trường lập đại công nên anh được hoàng thượng nhận làm con nuôi. Anh cùng lớn lên với Shinichi, Hakuba, Kaito và Hattori.
· Hình ảnh về các vương quốc:
1. Vương quốc Hoa Lan:
Tòa cung điện của vương quốc:
KenhSinhVien-lau-dai-cua-ran.jpg

Khu vườn của vương quốc:
KenhSinhVien-v-ran(1).jpg

Một hình ảnh về vương quốc:
KenhSinhVien-pc-ran.jpg

2. Vương quốc Hoa Hồng Xám:
Cung điện của vương quốc:
KenhSinhVien-lau-dai-cua-shiho.jpg

Khu vườn của vươn quốc:
KenhSinhVien-v-shiho.jpg

Một hình ảnh về vương quốc:
KenhSinhVien-pc-shiho.jpg

3. Vương quốc Hoa Mẫu Đơn:
Lâu đài của vương quốc:
KenhSinhVien-lau-dai-sonoko.jpg

Khu vườn của vương quốc:
KenhSinhVien-v-sonoko.jpg

Một góc phố nhỏ của vương quốc:
KenhSinhVien-pc-sonoko.jpg

4. Vương Quốc Mặt Trời Mọc:
Lâu đài của vương quốc:
KenhSinhVien-lau-dai-shin.jpg

Khu vườn của vương quốc:
KenhSinhVien-v-shin.jpg

Hình ảnh về vương quốc:
KenhSinhVien-pc-shin.jpg

5. Vương quốc Classical:
Tòa lâu đài của vương quốc mang phong cách cổ điển:
KenhSinhVien-lau-dai-hakuba.jpg

Khu vườn đẹp nhất vương quốc:
KenhSinhVien-v-hakuba.jpg

Phong cảnh đẹp nhất của vương quốc:
KenhSinhVien-pc-hakuba.jpg

6. Vương quốc Roselisa:
Lâu đài của vương quốc:
KenhSinhVien-laudai-hatttori.jpg

Khu vườn của vươn quốc:
KenhSinhVien-v-hattori.jpg

Phong cảnh của vương quốc:
KenhSinhVien-pc-hattori.jpg

· Tóm tắt về fic:
1. Nhân vật: nhân vật thuộc về bác Aoyama Ghoso nhưng trong fic này họ thuộc về tác giả.(hehe)
2. Bối cảnh: thời xa xưa nhưng có pháp thuật và vua chúa.
3. Tóm tắt nội dung: các cô gái bướng bĩnh lén cha mẹ trốn đi ra khỏi vương quốc, tình cờ lạc vào vương quốc Mặt Trời Mọc, rắc rối xảy ra từ đó. Ran và Shinichi, hai người hai tính cách trái ngược nhau nên thường xuyên gấy gỗ, Ran và các bạn giấu thân phận cao quý của mình nhịn nhục để làm nô tỳ cho các hoàng tử. Một ngày nọ, Ran và các bạn tình cờ nghe lén được cuộc nói chuyện của vị Pháp sư tài ba nổi tiếng thiên hạ với các vị vua của các vương quốc Mặt Trời Mọc. vương quốc Classical và vương quốc Roselisa rằng: chỉ cần chiếm được Tam Hoa Quốc, vận mệnh diệt vong của các nước trên sẽ bị xóa bỏ, tuy nhiên, phải giữ an toàn tuyệt đối cho các vị hoàn tử vì nếu họ chết, sẽ không bao giờ có thể đánh bại được Tam Hoa Quốc. Ran và các bạn phải làm sao đây, giết chết các vị hoàng tử để Tam Hoa Quốc an toàn hay để tình cảm trên lí trý, phó vận mệnh nước nhà vào ý trời ?
Lưu ý: Chap 1 sẽ được post vào ngày 15/10, mong các bạn ủng hộ.(chap 1 sẽ dài lắm đấy nhe, xem như là quà ra mắt^.^)
 
Đây là chap đầu nên tình tiết diễn ra không hay lắm, nhưng cũng mong mọi người ủng hộ!!!:KSV@04:
Chap 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Tóm tắt chap 1 :Vào một buổi tối ngày rằm, Ran cùng các bạn lén trốn khỏi vương quốc tình cờ lạc vào khu rừng Suramaru thuộc lãnh thổ Vương Quốc Mặt Trời Mọc, và họ gặp được các chàng trai.... Số phần của họ bắt đầu từ đó, Nơi Tình Yêu Bắt Đầu.

Lại một ngày trôi qua nữa...
.
Không có ai đó....ta vẩn sống đấy thôi
.
Không có ai đó...ta vẫn tiếp tục bước đi đấy thôi
.
Nhưng chỉ là...đôi lúc thấy nhớ
.
Đôi lúc...thấy nhói lòng lắm
.
Đôi lúc...muốn dừng lại....đôi lúc...muốn trở về...

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu.​


Canh 3 tại vương quốc Hoa Lan:

-Sonoko! Sonoko! Thức dậy mau.

Ran khẽ lay Sonoko và kêu nhỏ vào tay cô nàng. Cô sợ sẽ đánh thức mọi người dậy. Sau một hồi, Sonoko cũng tỉnh dậy.

-Tời giờ rồi sao? Oáp....

Cô nàng lấy tay che miệng và cố gắng bước xuống gi.ường. Aoko, Kazuha, Shiho đang thay đồ và cải trang. Ran thì thu xếp hành

lí, còn Sonoko thì chỉ việc rửa mặt. Đêm hôm nay, các cô nàng sẽ lén trốn khỏi vương quốc, phiêu lãng giang hồ. Cảm giác họ lúc

này vừa hồi hợp vừa háo hức. Vì từ trước tới nay, khu vực Tam Hoa Quốc là nơi duy nhất họ từng đặt chân đến.

Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả, 5 cô gái lên đường. Họ nhanh chóng thoát khỏi hoàng cung một cách dễ dàng. Đi mãi đi mãi, họ

lạc vào đâu cũng không biết, chỉ biết đó là một khu rừng, tối tăm, lạnh lẽo. Gió thổi từng cơn lạnh buốt, chỉ nghe tiếng côn trùng

kêu bên tay, tiếng là kêu xào xạc, và tiếng thở mạnh vì mệt của các cô gái.

- Đây là đâu? Có ai không?

Kazuha thều thào một cách tuyệt vọng, cô ước gì trời sáng thật mau, để cái cảnh tối đen như mực này biến mất, cô chỉ có một cái

đèn lồng trên tay, nó quá nhỏ để có thể chiếu sáng được cả một khu rừng rộng lớn như thế này, và quan trọng hơn là cô ghét bóng

tối.

Cọc....cọc......cọc

Tiếng chân ngựa vỗ mạnh trên lồng đất làm các cô gái giật mình. Ít nhất cũng là năm con. Họ là ai, họ sẽ làm gì khi thấy các cô gái

? Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi cứ hiện lên đầu họ, cho đến khi....những người đó xuất hiện.

- Này các cô là ai mà lãng vãng quanh đây vậy? Có biết nơi này nguy hiểm lắm không hả.

Giọng nói lạnh lùng vang lên, khuôn mặt điển trai của Hakuba hiện ra dưới ánh trăng huyền ảo ngày rằm.

- Chúng tôi là nông dân, chúng tôi bị thất lạc cha mẹ khi đang chạy trốn lũ sơn tặc, và rồi lạc tới đây.

Shiho thông minh trả lời, và cũng rất may, họ đang mặc trên người trang phục nông dân và tóc tai rối nùi do chạy trốn, trước khi

đi, họ đã kịp bôi lọ vào mặt, khiến khuôn mặt trở nên đen đủi và không được xinh cho lắm, nếu không, vẻ đẹp “nghiên thành đổ

nước” của họ không biết sẽ làm chết không biết bao nhiêu chàng trai.

Có vẽ câu trả lời của Shiho và thái độ hoảng sợ, đáng thương của họ làm các chàng trai không mấy nghi ngờ. Hattori lên tiếng:

- Các cô có từng nghe nói đến ma cà rồng Vamper không? Và đây cũng chính là khu rừng được đồn đại là có con ma đó, con

quỷ hút máu người không biết gớm là gì, các cô nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.

Khuôn mặt của mọi người trở nên biến sắt, ngoại trừ Shiho.

- Chắc không phải giữa đêm khuya như thế này các anh đến đây là vì chuyện đó chứ, muốn gặp con ma cà rồng đó?

Shiho thản nhiên hỏi, nhưng thái độ của mọi người vô cùng ngạc nhiên.

- Sao cô biết?

Kaito bước xuống ngựa, tiến đến gần Shiho và hỏi.

- Nếu không thì đêm hôm khuya khoắc đến đây làm gì, các anh cũng biết rõ ở đây rất nguy hiểm còn gì, các anh còn mang

theo gươm, dáo và một số vũ khí khác nữa, đi săn thì không thể rồi vì trời đang tối mịch, vậy chỉ còn khả năng các anh đến để tìm

con ma cà rồng gì đó.

Shiho tường tận giải thích, cô chẳng khác gì một thám tử và không hổ danh với bộ óc thông minh nhất trong Vương Quốc Hoa

Hồng Xám của mình.

Đứng lặn một chút về khả năng phân tích của Shiho, Makoto cũng bước xuống ngựa và phát biểu ý kiến của mình:

- Các cô thú vị thật đó. Sẵn tiện trong phủ của chúng tôi đang thiếu người hầu, các cô có đồng ý làm việc cho chúng tôi không,

mức lương cũng không tệ đâu.

Nhìn nhau một hồi, Sonoko đại diện cả nhóm nói:

- Thật tốt quá, chúng tôi đang không biết đi đâu, cũng may là có các anh giúp đỡ, vậy thì chúng tôi đồng ý.

Cả hai bên đều rất vui vẻ, duy chỉ có một người là sụ mặt và chống đối lại, tấ nhiên là Shinichi:

- Các cậu rãnh quá, trên thế gian này thiếu gì người, đem những người dơ bẩn này về chỉ làm dơ phủ của chúng ta mà thôi,

vả lại trong đám chỉ có được một người là thông minh một chút, còn lại chỉ toàn thứ dân đen ngu dốt, đem về chỉ tốn thêm công

dạy dỗ, nếu các cậu muốn thì cứ việc, tớ không hứng thú.

Qúa phẫn nộ trước lời nói và thái độ của Shinichi, đường đường là những vị công chúa, tiểu thư và 5 đại mỹ nhân của Tam Hoa

Quốc mà bị chửi là dân đen ngu dốt, dơ bẩn, với cá tính thẳng thắng của mình, Ran lập tức dạy đời Shinichi mà không cần biết

hậu quả về sau:

- Anh là ai mà nói chúng tôi là dân đen ngu dốt, nhìn anh chắc cũng là quý tộc gì đó, nhưng như thế cũng không có quyền sĩ

nhục người khác như vậy chứ.

Mọi người đều bất ngờ về lời nói của Ran, Shinichi là người ngạc nhiên nhất, không mấy nổi nóng, anh chỉ nở một nụ cười nửa

miệng quen thuộc:

- Cô có biết là từ lúc tôi sinh ra đến giờ, không một ai dám cãi lại tôi không, đến ba mẹ tôi cũng không chửi tôi một câu, cô chỉ

là một người nông dân bình thường mà lại nói động đến tôi, cô có biết cô có thể bị chém đầu không hả?

“ Chém đầu” cả đám con gài phì cười, vì người đáng lẽ bị chém đầu chính là Shinichi vì cậu dám nói như thế với 3 vị công chúa cao

quý, thái độ của các cô nàng càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn nữa, đây là lần đầu tiên có người không sợ Shinichi.

Thấy thế, Kaito vội vàng giải thích cho họ hiểu:

- Không giấu các cô nữa, Shinichi là hoàng tử vương quốc Mặt trời mọc, còn vị này là Hakuba, hoàng tử cương quốc Classical,

đây là Hattori, hoàng tử vương quốc Roselisa, Makoto, anh nuôi của Hakuba và tôi là cháu của hoàng thượng vương quốc Mặt trời

mọc.

Chết đứng vì lời giới thiệu vừa rồi của Kaito, các cô gái không biết nói gì thêm, chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng và giấu thân phận thật

của mình.

Nhưng bất ngờ, Shinichi lại cười tươi với ánh mắt không thể gian trá hơn nữa:

- Được rồi, cô và các bạn của cô được nhận và cô chính là nô tỳ của tôi.

Shinichi chỉ đích danh của Ran, cô nàng vừa bỡ ngỡ vừa ngạc nhiên, và đương nhiên cô biết, anh nhận cô làm người hầu chính là

để trả thù cá nhân, nhưng biết làm sao đây, tình thế bắt buộc nên cô đành phải ngậm ngùi chấp nhận.

Thấy các vị hoàng tử vẫn chưa biết tên của mình, Shiho đứng ra giới thiệu:

- Đây là Ran, còn đây là Aoko, tiếp theo là Kazuha, Sonoko và tôi tên là Shiho.

Các vị hoàng tử nhanh chóng chọn cho mình một người hầu và đem về hoàng cung vương quốc Mặt Trời Mọc (chắc các bạn biết ai

chọn ai rồi nhỉ?).

- Thế là hết, đang định đi tìm con ma cà rồng Vamper đó thì lại gặp các cô, không thể thám hiểm khu rừng đó rồi.

Shinichi than vãng sau khi bước xuống ngựa.

- Chào các vị hoàng tử_Hai tên lính canh lể phép cuối đầu chào.

Cả bọn bước vào cung điện, bên trong là một khung cảnh vô cùng tráng lệ, tất cả mọi vật dụng đều được mạ vàng, mọi thứ sáng

lắp lánh, có lẽ cả một đời người nông dân cũng không thể thấy những thứ này, tuy nhiên đây có vẻ quá tầm thường nên trông họ

hết sức bình thường và điều đó làm cho thân phận của họ không tránh khỏi bị người khác nghi ngờ.

- Bẩm hoàng tử, quốc vương và hoàng hậu đã đi thăm các nước láng giềng nên họ bảo họ sẽ vắng mặt trong vòng 1 tháng nên

chính sự và mọi việc lớn nhỏ sẽ do hoàng tử và thừa tướng thay nhau quản.

Một vị công công khi thấy Shinichi bước vào thì đã lập tức thông báo cho cậu.

- Được rồi, ta biết rồi._Shinichi ra lệnh cho vị công công lui ra.

Mọi người nhanh chóng ai về phòng nấy nhưng riêng Ran bị Shinichi gọi lên phòng mình.

“Không biết cái tên Shinichi đó sắp giở trò gì đây nhỉ?” Ran vừa bước lên bậc thang vừa suy nghĩ. Đi được một hồi cũng tới phòng

của Shinichi, căn phòng rất lớn, cánh cửa đã khóa chặt, chỉ có 1 lỗ to trên cánh cửa, Ran đặt bàn tay của mình lên cái lỗ đó, cánh

cửa tự động mở ra. Trước mặt cô là một đống hỗn độn, thức ăn vương , quần áo mỗi thứ một nơi, sách và các vật dụng khác

nằm tứ lung tung trong phòng,... nói chung, căn phòng này chính là một bãi tha ma thứ thiệt.

- Nhìn cái gì nữa, mau dẹp gọn gàng tất cả các thứ này đi!

Shinichi ra lệnh cho Ran và đây chính là cơ hội tốt nhất cho anh trả thù.

- Cái gì? Dọn dẹp cái đống này á?

Ran trợn tròn mắt nhìn Shinichi, trong lòng đầy nỗi oán hận.

- Chứ sao? Tôi nhận cô làm người hầu chính là để cho tôi sai, chẳng lẽ cô định bắt một hoàng tử cao quý như tôi dọn dẹp mấy

thứ này à?

Shinichi ra vẻ trước mặt Ran, khuôn mặt anh lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ và không kém phần xảo trá.

Ran không nói gì thêm, cô nàng hậm hực thu xấp đống sánh trước:

- Ê! Phòng sách ở đâu?

- Cô ăn nói với tôi như vậy đó sao?_ Shinichi quát vào mặt Ran, mắt nhìn cô chằm chằm.

- Nếu anh không nói thì cứ tự đi mà dẹp lấy._Ran thản nhiên bỏ chồng sách xuống, tiếp tục thu dọn quần áo trong phòng.

- Cô...._Shinichi giận dữ chỉ biết đứng nhìn và nén cơn giận lại, đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người hầu xúc phạm

- Phòng sách ở trên tầng này, đi thẳng khoảng 20 phòng nữa là tới._Shinichi ngậm ngùi nghe theo vì anh không muốn dọn

dẹp đống sách đó chút nào.

30 phút trôi qua, Ran cứ đi qua đi lại, hết dọn cái này lại dọn cái kia....

- Thế còn đống đồ dính thức ăn này, tôi phải làm sao đây?

Ran vừa hỏi vừa lấy tay lau mồ hôi, căn phòng được cô dọn dẹp ngăn nắp và sạch sẽ đến mức bóng loán.

- Giặc chứ còn gì nữa, ra ngoài vườn mà giặc.

Shinichi nằm trên chiếc gi.ường được sắp xếp gọn gàng, vừa ăn vừa đọc sách, anh thì tận hưởng còn Ran thì phải bù đầu vì mớ

công việc nhà mà trước nay cô chưa hề đụng tới.

- Trời đang mưa mà cậu bắt tôi ra ngoài vườn giặc sao, vã lại ở đó cây cỏ um tùm, rắn rít nhiều vô số kể, lỡ tôi bị gì thì sao?

_Ran cố gắng la lớn nhưng cô có vẻ khá mệt

- Mưa thì mưa mà giặc thì giặc, nếu không thì cô bắt tôi che dù cho cô giặc chắc? Là người hầu của tôi thì phải biết nghe theo

lời của tôi, như vậy là được rồi._Shinichi vẫn cứ vô tâm mặc cho sức khỏe của Ran có chịu được hay không.

“Được lắm tên khốn, bổn công chúa đây mà dầm mưa có mệnh hệ gì thì người không yên với ta đâu”._Ý nghĩ lóe lên trong đầu

Ran. Cô nhanh chóng thu dọn mớ đồ trên tay và đi ra ngoài.

- Khoan đã!_Shinichi đứng phắt dậy

- Lại chuyện gì nữa đây?_Ran quay sang với thái độ cực kỳ nóng giận.

- Giặc xong thì ra ngoài bờ sông lấy nước vào nấu cho tôi tắm, bờ sông cách đây không xa nên cô đi bộ được rồi.

Chắc trên đời này không ai vô tâm như Shinichi, cậu không hề biết hậu quả về sau sẽ rắc rối như thế nào.

- Lấy nước nữa s...sao..?

Ran cố gắng thều thào, người cô đứng không vững nữa. Shinichi thấy hơi lo lắng và bắt đầu bối rối:

- Cô làm sao vậy?

- Cậu tránh ra, tôi không sao!_Ran hắt tay Shinichi ra và tiếp tục công việc của mình. Bóng cô dần dần khuất hẳng, để Shinichi

một mình trong phòng, cảm giác bất an cứ bao quanh lấy cậu.......

1 canh giờ sau đó:

- Bẩm hoàng tử, Ran bị té xuống sông trong lúc lấy nước, thiếu gia Kaito và các vị hoàng tử khác đang tìm Ran nhưng đến giờ vẫn

không thấy.

- Cái gì?
 
lão shin này uống nhầm thuốc ác giống ta đây quá:KSV@04:chap mới nhanh nào em! mà sai lỗi nhìu mau ra chap mới ta tha cho:KSV@05:
Hihi, em xin lỗi, tại bệnh lười tái phát nên em đánh trong word xong lại không kiểm tra lại nên có nhiều lỗi sai chính tả, còn vấn đề ra chap mới chắc có lẽ phải mấy hôm nữa vì em đang bù đầu với 1 đống bài kiểm tra 1 tiết, dù sao cũng cám ơn các anh chị đã ủng hộ em, chap 2 sẽ có nhiều điều bất ngờ lắm đó.:KSV@05:
 
Chap 2: Định mệnh cho ta gặp nhau.

- Sao? Anh nói cái gì?

Shinichi đứng bật dậy, anh như không tin vào tai mình, và chắc rằng, mọi chuyện đều do anh mà ra.

- Bẩm hoàng tử, Ran đang đi lấy nước thì bất chợt té xuống sông, cũng may là thiếu gia Kaito đi ngang qua

và nhìn thấy, cậu ấy lập tức nhảy xuống để tìm nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy._Tên thị vệ tường thuật

lại tất cả mọi chuyện cho Shinichi nghe.

Không thể đứng yên lâu hơn nữa, cứ như theo quán tính, Shinichi lập tức bỏ chạy ra bờ sông mặc cho cả đời cậu

chưa bao giờ đi bộ, mặc cho thân phận cao quý của cậu, và mặc cho người bị té xuống sông chỉ là một người nô

tỳ....

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất chợt, sinh mạng một người đang nằm trong nguy kịch, tất cả là tại cậu, tại

tính cố chấp của cậu....
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
.
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
.
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
.
Lãng du vô định, cánh chim trời.......​


Đến nơi, mọi thứ trở nên hỗn loạn, mọi người đều đã ở đây, Hattori, Kaito, Hakuba và Makoto đã xuống sông

tìm Ran, tiếng gọi của họ khuấy động một vùng. Không kịp nói tiếng gì, cậu đã bị Aoko tóm lấy cổ áo, lúc đó,

Aoko thật sự mất hết bình tĩnh, cô không còn biết, người mình đang nắm lấy là hoàng tử cao quý.

- Cậu nghe cho rõ này, nếu Ran có mệnh hệ gì, cậu không yên đầu, tốt nhất là tìm cho được Ran và cầu

mong ông trời hay tổ tiên của cậu là Ran bình an vô sự, cho dù liều cái mạng này, tôi cũng quyết lấy được cái

mạng của cậu đó.

Mọi người cũng không lấy làm ngạc nhiên, có lẽ vì họ lo tìm Ran, hoặc cũng có lẽ, họ thật sự hiểu cái tính cách

này của Aoko. Không nói gì, Shinichi nhẹ nhàng gỡ tay Aoko ra cổ áo mình, cậu lập tức nhảy xuống sông và

không ngừng tìm kiếm Ran và có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời mình, Shinichi thật sự quan tâm đến một ai

đó.......

1 canh giờ trôi qua, mọi thứ chìm trong vô vọng, ngự lâm quân và thường dân quân được huy động toàn lực,

nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến Ran. Cả phép thuật cũng không sử dụng được, vì nó

vô hiệu với môi trường nước. 1 người bình thường thì làm sao có thể chịu dựng dưới nước trong 1 canh giờ cơ

chứ, trừ khi có phép màu xảy ra.........

Trời đã bắt đầu sáng, khi tia sáng mặt trời đầu tiên hé lên, những điều tuyệt vọng cứ theo đó mà bao trùm cả

không khí. Không la hét, không đánh hay đe dọa Shinichi, các cô gái vẫn im lặng với giọt nước mắt trên khóe

mi, nỗi đau có lẽ quá lớn và họ cũng không hiểu tại sao họ lại im lặng?

Con người ta thật lạ
.
Cười khi vui
.
La hét khi tức giận
.
Nhưng lại im lặng
.
Khi nỗi đau quá lớn.

Nhưng bản thân Shinichi lại không thích cái cảm giác ấy, anh muốn mọi người cứ trút giận lên bản thân anh,

dù họ có đánh mạnh cỡ nào, chửi rủa cờ nào, anh cũng sẽ không nói gì. Mọi người ủ rũ, dường như không còn

sức để nói bất cứ câu gì nữa, mọi thứ như sụp đổ kể từ khi Shinichi nghe tin Ran gặp sự cố, thương hại.....tội

lỗi....đó không phải cảm xúc thật sự trong lòng Shinichi. Thế là hết, mọi thứ đã bị ánh dương xóa hết, kể cả con

người cũng bị thứ ánh sáng ấy cướp mất.

- Ran đang.....đang nổi lên kìa.

Kazuha cố gắng thốt ra khi nhìn thấy bóng dáng thân quen ấy, nhưng lại là một thể xác xanh xao và trắng

nhách, làn da hồng hào của cô đã biến mất, Ran bây giờ chính là một cái xác không hồn không hơn không kém.

Mọi người xựng lại, đó không phải là một cái xác nổi lên mặt nước, mà là đang bay lên, từng tia nắng mặt trời

chiếu sáng cả th.ân thể cô, làng da hồng hào ngày nào đã trở lại, môi cô bắt đầu đỏ lên, mái tóc đen dài thả dài

xuống đất, lớp lọ nồi cô bôi đã được nước sông rửa trôi, trông cô bây giờ chẳng khác nào một thiên thần, mọi

người sững sờ trước vẽ đẹp rạng ngời ấy, một vẻ đẹp hiếm có. Khung cảnh bây giờ đẹp không gì có thể diễn tả

nỗi, mặt trời mọc là lúc đẹp nhất trên đất nước này, thứ ánh sáng ấm áp và mạnh mẽ ấy chiếu lên từng cành

cây, ngọn cỏ, xuyên qua làn da hồng hào, mềm mại của các cô gái, nó còn may cho dòng sông một chiếc áo mới,

một chiếc áo lắp lánh. Khi mọi người đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Ran dần dần được hạ xuống mặt đất,

khuôn mặt xinh đẹp của cô càng nhìn thấy rõ hơn, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cô cũng dần dần mở mắt.

- Ran....Ran....cậu không sao chứ?_Sonoko cũng như mọi người không khỏi lo lắng cho cô.

- Tớ....tớ không sao? Tại sao mọi người lại tụ tập đông đũ thế, còn có cả ngự lăm quân và thường dân quân

nữa._Ran từ từ ngồi dậy, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra.

- Cậu không nhớ sao? Cậu bị té xuống sông và rồi cậu ở đây._Shiho cố gắng gợi cho Ran những kí ức tồi tệ.

- A! Tớ nhớ rồi, tớ đi lấy nước nhưng rồi bất cẩn trượt chân nên rớt xuống sông._Ran nói bằng một giọng

điệu vui vẻ và không hề để ý tới tên “hung thủ” gây ra tất cả mọi chuyện cũng đang nhìn mình, cách cậu ấy

nhìn giống như những lúc cậu nghi ngờ 1 ai đó là kẻ phạm tội.(Ran có tội gì đây nhỉ?)

- Cậu thì vui lắm, còn bọn tớ thì khóc hết nước mắt luôn, cậu ác lắm._Aoko vẫn còn khóc sụt sịt, nhưng

chắc đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Đáp lại câu nói của Aoko, Ran chỉ nở một nụ cười tươi như hoa mặt trời vậy, nụ cười như vậy thì ai nỡ ghét

chứ. Cả ai đó, lạnh lùng băng giá củng phải lòng cô nàng trong giây phút như vậy.

- Đoàn tụ hạnh phúc xong rồi thì trả lời câu hỏi này, tại sao lại cải trang thành xấu xí, cả 5 người các cô?

_Shinichi lại trở nên lạnh lùng băng giá và một chàng trai nghiêm khắc.

- Nếu không cải trang, vương quốc các anh sẽ loạn mất, lúc đó thì chúng tôi không chịu trác nhiệm đâu

nha._Câu nói này của Ran không phải là nói quá, thật vậy, 5 đại mỹ nhân đi đến đâu sẽ không biết có bao nhiêu

người chết mê chết mệt.

- Cậu đừng lên giọng thế chứ, chính cậu làm tôi chút xíu nữa là mất mạng rồi, cậu lấy gì đền cho tôi đây._Cuối

cùng thì Ran cũng xử lí tên hung thủ của cả vụ án lớn.

- Được rồi, tất cả mọi chuyện là lỗi của tôi, cô sẽ được nghỉ ngơi tịnh dưỡng đến khi nào khỏe lại mới làm việc

tiếp, trong thời gian đó thì sẽ có người làm mọi việc thay cô, như vậy được chưa?_Shinichi đành phải hạ giọng để

nói chuyện với Ran.

- Như vậy mới phải chứ._Ran lại nở nụ cười, nụ cười chói chang hơn bất cứ thứ gì, và tất nhiên, ai cũng không

thể cưỡng lại được nụ cười đó.


(Chap nay hơi ngắn vì tuần này rất bận, kiểm tra 1 tiết như mưa vậy, lại còn học bù nghỉ lễ 2-9 nữa nên mong các bạn thông cảm, với lại mình cũng thấy viết xuống tay quá, đọc không mấy hay, nếu các bạn thấy không hay chỗ nào thì chỉ giúp mình với nhé)
 
Huhu, mất tem+phong bì rùi :KSV@16:
mà thôi kệ, còn về chap mới thì đúng là hơi ngắn thiệt
mà diễn biến của fic có vẻ đi hơi nhanh:
1) ran mới bắt đầu làm nô tì cho shinichi mà anh shin đã có cảm tình, lại còn nhảy xuống sông để cứu ran thì có vẻ hởi...lạ
2) tiếp theo, mới đến chap 2 mà khuôn mặt xinh đẹp của các đại mỹ nhân đã lộ diện thì sẽ làm fic mất kịch tính, ss có thể sửa lại là trong lúc đang tìm kiếm thì shiho( hoặc aoko, kazuha, sonoko) tìm thấy ran, dù rất lo cho bạn nhưng lại thấy bùn trên mặt tan đã trôi hết nên (ai đó) lấy bùn trét lại, như thế thì diễn biến truyện sẽ đi chậm lại
3) fic này mọi người có phép thuật nữa à, chỗ này em ko rõ lắm :KSV@13:
ngoài những gì em đã noi ở trên thì chap mới khá hay, ss ko xuống tay lém đâu, mà ss ngâm fic lâu quá, hơn 1 tuần mà chỉ có 1 chap
thôi, dù gì tụi em cũng phải thông cảm, đợt này cứ kiểm tra liên miên
em mong chap mới đó nha
 
Huhu, mất tem+phong bì rùi :KSV@16:
mà thôi kệ, còn về chap mới thì đúng là hơi ngắn thiệt
mà diễn biến của fic có vẻ đi hơi nhanh:
1) ran mới bắt đầu làm nô tì cho shinichi mà anh shin đã có cảm tình, lại còn nhảy xuống sông để cứu ran thì có vẻ hởi...lạ
2) tiếp theo, mới đến chap 2 mà khuôn mặt xinh đẹp của các đại mỹ nhân đã lộ diện thì sẽ làm fic mất kịch tính, ss có thể sửa lại là trong lúc đang tìm kiếm thì shiho( hoặc aoko, kazuha, sonoko) tìm thấy ran, dù rất lo cho bạn nhưng lại thấy bùn trên mặt tan đã trôi hết nên (ai đó) lấy bùn trét lại, như thế thì diễn biến truyện sẽ đi chậm lại
3) fic này mọi người có phép thuật nữa à, chỗ này em ko rõ lắm :KSV@13:
ngoài những gì em đã noi ở trên thì chap mới khá hay, ss ko xuống tay lém đâu, mà ss ngâm fic lâu quá, hơn 1 tuần mà chỉ có 1 chap
thôi, dù gì tụi em cũng phải thông cảm, đợt này cứ kiểm tra liên miên
em mong chap mới đó nha
ôi, cảm ơn em quá đi mất, chap này Shinichi vẫn chưa có tình cảm với Ran đâu, chỉ là hơi hơi rung động trước vẻ đẹp của Ran thôi, còn việc Shinichi nhảy xuống cứu Ran cũng là chuyện bình thường vì nếu như người đó không phải là Ran mà là 1 người bình thường khác thì Shinichi cũng sẽ làm như vậy thôi. Còn cái vụ lộ diện vẻ đẹp thì có vẻ là nhanh thiệt, nhưng còn thân phận vẫn chưa lộ ra mà, nhưng mà nều làm như những gì em nói thì có vẻ sẽ hay hơn nhiều. Cuối cùng lá vấn đề ngâm chap mới, xin mọi người thông cảm, lớp càng lớn thì thời gian rãnh càng ít, học xong thì về nhà phải chạy xô đi học thêm, học thêm xong lại về nhà học bài, làm bài tập, còn phải giúp gia đình làm việc nhà nữa,v.v..... nên chap mới ra hơi lâu, nhưng chap mới sẽ ra nhanh nhất có thể mà. Cuối cùng là lời cảm ơn chân thật dành cho em và cho tất cả những ai xem fic này (dù cho comment hay không comment), cảm ơn vì đã ủng hộ fic.
Thân.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap mới đây, hình ảnh đẹp lắm đấy nha! (Tự kỉ :KSV@05:)


Chap 3: Những ngày sóng gió

Khi bình minh mới rạng ngời thì cũng là lúc màn đêm đi qua, để lại cho cảnh vật một vẻ yên tĩnh lạ lùng.

Ánh sáng mới chỉ mập mờ, huyền ảo. Trên cành cây, trong vòm lá, những giọt sương sớm đọng lại, long lanh

chẳng khác gì những hạt ngọc trong suốt, đẹp đến lạ lùng. Thi thoảng lại có những làn gió nhẹ thổi qua làm vô vàn

chiếc lá lung lay khiến chúng đan vào nhau, phát ra hàng ngàn tiếng âm thanh kì lạ. Trong hoàng cung cũng

chẳng khác gì bên ngoài, nhưng chắc khung cảnh bên ngoài sẽ nhộn nhịp và náo nhiệt hơn trong cung. Các cô trốn

khỏi vương quốc của mình cũng vì không muốn ở trong cái cung điện rộng lớn, xinh đẹp nhưng lại cô đơn, lạnh

lẽo và nhàm chán, nhưng dường như định mệnh khiến các cô không thể trốn thoát được nơi mình đã sinh ra và

lớn lên, để rồi một lần nữa, các cô lại sống trong cái cung điện đó nhưng với cương vị khác, không phải những nàng

công chúa, tiểu thư sang trọng và cao quý nữa, mà là những người nô tỳ, chịu sự sĩ nhục của mọi người.

Lúc trước có thể ngủ nướng đến bao lâu cũng được, nhưng bây giờ chỉ mới canh 3 đã phải thức dậy làm tất cả mọi

chuyện: nấu nướng, giặc đồ, dọn dẹp,v.v....điều này khiến các cô nàng đã gầy hơn rất nhiều.

- Sonoko! Sonoko! Tỉnh dậy đi, sao lại ngủ gật trong lúc đang giặc đồ thế này?_Kazuha cố kêu cô bạn của

mình tỉnh dậy.

- Oáp! Tớ buồn ngủ quá đi, chỉ mới có canh ba mà thức giặc đồ, trong hoàng cung của tớ, tới mặt trời mọc

mới cho người hầu làm việc, đúng là hiếp người quá đáng mà._Cô nàng vừa than vãng vừa cố gắng mở to mắt giặt

cho xong đóng đồ trước mặt cô.

- Ăn đóng này xong là khỏi ăn sáng, no quá trời luôn._Aoko nở nụ cười tinh ngịch, câu nói của cô làm mọi

người cảm thấy vui vẻ hơn.

- Đừng giỡn nữa, bây giờ nói vào việc chính đi, các cậu có lên kế hoạch cho việc trốn khỏi đây chưa?_Shiho

vẫn luôn lạnh lùng và nghiêm chỉnh trong mọi việc.

Chỉ biết nhìn nhau và thở một tiếng thật dài, Kazuha chán nản trả lời:

- Cực khổ trốn khỏi hoàng cung nhưng rồi lại chẳng đâu vào đâu, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ít ra khi sống ở

chỗ cũ, chúng ta cũng không cực khổ thế này, Ran còn bị tên Shinichi đáng ghét ấy làm hại suýt chút nữa là mất

mạng rồi. Rời khỏi đây càng sớm càng tốt, chúng ta có thể tự do tự tại hưởng thụ thế giới bên ngoài.

Mọi người có vẻ rất đồng tình với lời nói của Kazuha, nhưng bỗng dưng Aoko lại nhớ đến chuyện cũ:

- Nhắc đến Ran mới nhớ, chuyện Ran thoát chết là sao thế nhỉ, tự nhiên Ran lại bay lên rồi nhận được ánh

sáng Mặt Trời sưởi ấm, thế là sống lại, chuyện đó thần kì quá mức, từ trước đến nay tớ chưa bao giờ thấy.

- Hay là chúng ta đi hỏi Ran đi! Tớ cũng thắc mắc chuyện này lâu rồi.

Sonoko đưa ra ý kiến, có lẽ cô nàng muốn trốn giặc đồ hơn là biết rõ về chuyện đó.

- Không được, sức khỏe bây giờ của Ran rất yếu, cứ để cho Ran nghĩ ngơi một vài ngày rồi hãy hỏi chuyện

sau._Shiho không đồng ý về ý kiến này mặc dù cô là người muốn biết rõ về chuyện này nhất.

Thế là cả 4 người lại cặm cụi giặc cho xong đóng đồ của mình, giặc xong thì trời đã sáng hơn rất nhiều, mọi người

trong hoàng cung cũng bắt đầu thức dậy làm việc, không khí lại trở nên náo nhiệt. Tuy nhiên, ngày hôm nay có

thêm một điều mới, cứ mỗi lần các cô xuất hiện, lại có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm từ nam đến

nữ. Có những ánh mắt ngưỡng mộ vẻ đẹp của các cô, cũng có những ánh mắt ghen tị và thèm thuồng.

- Các người không mau làm việc mà đứng đó nhìn cái gì chứ?

Hakuba xuất hiện cùng với Kaito, Hattori, Shinichi và Makoto. Giọng nói lạnh lùng, đáng sợ của anh làm mọi

ngượi giật mình, bọn họ hối hả đi chỗ khác và làm công việc của mình.

- Đúng là loạn thật rồi, tôi nói cứ để chúng tôi cải trang tiếp, anh lại không cho, bây giờ thì đúng theo những

gì Ran nói rồi.

Shiho trách khéo những chàng hoàng tử, trên tay cô đang cầm một thau đồ và cảnh tượng bây giờ là một người nô

tỳ đang la mắng 5 vị hoàng tử.

- Không nói nhiều với cô nữa, hôm nay sẽ có em gái của Hattori đến chơi, cô ấy tên là Katsu Ari, là một trong

6 đại mỹ nhân của Tam Hoa Quốc, chúng tôi giao nhiệm vụ chăm sóc cô ấy cho các cô._Makoto giải thích cặn kẽ.

- Sao không thấy Ran đâu hết, cô ấy vẫn còn ngủ à?_Shinichi dáo dát nhìn xung quanh, tìm kiếm người mà

trước nay luôn đầu khẩu với mình.

- Tôi ở đây, anh tìm tôi có việc gì?_Ran từ từ xuất hiện, nhìn vẻ mặt tỉnh táo của cô chắc cô đã thức lâu rồi.

- Không có gì, tôi chỉ định nói với cô là hôm nay có khách quý đến thôi, tôi cứ tưởng cô vẫn còn ngáy ngủ

trong phòng chứ._Shinichi trêu gẹo Ran.

- Tôi không như anh, ngáy đến nỗi phòng tôi vẫn còn nghe, tôi cứ tưởng đó là heo ngáy nhưng không ngờ lại

là một hoàng tử cao quý.

Ran không chịu thua Shinichi, cô nàng vừa thốt ra một câu làm cả đám phì cười và đương nhiên, mặt của Shinichi

đỏ lên vì giận:

- Cô nói ai hả, bộ cha mẹ cô không giáo dục cô rằng đứng trước mặt một vị hoàng tử, cô mà ăn nói kiểu này

thì có thể bị chém đầu không?

Ran cứng đơ khi nghe câu nói đó, mọi người vô cùng ngạc nhiên, Shinichi không biết đã đụng chạm gì đến cô, trên

đời này anh sợ nhất là nước mắt con gái. Ran quay mặt bỏ đi, cô chạy thật nhanh ra ngoài vườn, nhanh đến nỗi

không ai thấy những giọt nước mắt đã đọng lên khóe mi.

- Chết rồi! Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ Ran, Shinichi đã nhắc đến nỗi đau lớn nhất trong lòng Ran, nếu

không, Ran không buồn như vậy đâu.

Shiho đã biết được nguyên nhân làm Ran buồn, cô cũng không muốn chạy theo Ran, cô muốn bạn mình được

thanh thản, bình yên suy nghĩ và bình tâm lại.

Nhưng Shinichi có lẽ đã biết lỗi của mình, cậu chạy theo Ran và cố gắng an ủi cô nàng hết khóc.

Ran ngồi bên cây phong và ngước mặt lên trời, hình ảnh thân thương của cha mẹ hiện lên đầu cô, những ký ức

ngọt ngào cứ theo những dóng nước mắt mà trôi về trong tâm trí cô, nếu như Shinichi mà không gợi lên nỗi đau

này, chắc cô sẽ không đau lòng như vậy. 6 tuổi, cái tuổi mà những đứa con nít đều có tình yêu thương của cha mẹ,

nhưng chỉ trong một đêm, cha mẹ cô đều chết hết, cái đêm hôm đó, cô không thể nào quên được. Một luồng khí

đen bao quanh lấy cung điện, cha mẹ cô vì muốn cứu cô và mọi người trong hoàn cung nên đã hy sinh, họ bị luồng

khí đen đó nuốt chửng, máu họ hòa lẫn vào nhau, từng giọt, từng giọt chảy xuống trước mặt cô. Cô đã thề sẽ tìm

ra kẻ thù đã thi triển phép thuật đó để trả thù cho linh hồn của cha mẹ cô. 11 năm qua, cô đã cố gắng học phép

thuật, cô lớn lên cùng nỗi thù không đội trời chung này, cô nuôi ý chí mà sống, sống trong nỗi đau vô cùng lớn và

thêm một lần nữa, cô lại tìm về những nỗi đau đó.
Vẫn biết rằng, quá khứ ở đằng sau
.
Và phải sống cho những gì phía trước
.
Nhưng đôi chân có khi vẫn bước ngược
.
Dẫn ta về, tìm kiếm những nỗi đau.


- Tôi xin lỗi, do tôi không biết nên mới gợi lại nỗi đau này trong lòng cô.

Shinichi từ từ bước tới,khuôn mặt ăn năn hối lỗi nhưng vẫn là một vẻ lạnh lùng khó có thể diễn tả được.

- Không sao, đó không phải lỗi của anh, nhưng mà anh nói cũng đúng, ba mẹ tôi đâu có giáo dục tôi, nên tôi

mới vô lễ với anh như vậy, người nên xin lỗi là tôi mới đúng._Câu nói của Ran mang nhiều hàm ý, vừa trách

Shinichi vừa nhận lỗi của mình, cô đã đặt Shinichi vào một tình huống khó xử.

- Cho dù cô nhận hay không nhận tôi vẫn xin lỗi cô vì chuyện này là tôi có lỗi trước. Thôi được rồi, khách đã

gần tới rồi, chúng ta vào trong đi.

Nói xong, anh lập tức quay mặt đi, đây là lần đầu tiên trong đời anh nói lời xin lỗi với một người hầu, trên khuôn

mặt anh không giấu nỗi vẻ thẹn thùng, vừa đáng yêu vừa làm người khác cảm thấy tức cười.

Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi, cô chưa từng nhìn thấy Shinichi tốt như vậy bao giờ, cô vội vàng lau nước mắt và

trở về hoàn cung chào đón vì khách mới, một vị khách mà cô không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho cô.

Chiếc xe ngựa hồng rực rỡ cùng cả một đội quân đi theo sau, mọi người trong hoàn cung nhanh chóng ra chào

đón vị khách quý. Dân chúng trong thành vội vã muốn ra chứng kiến vẻ đẹp của quận chúa nước Roselisa nên

bu kính cả đường đi. Xe dừng, cô từ từ bước xuống, một vẻ đẹp thanh khiết như biển xanh xuất hiện, nhưng

nhìn thẳng vào căp mắt xanh thẳm đó, những người thông minh có thể nhìn thấy dã tâm của cô ta rất lớn. Làn

da trắng tinh, bận một bộ y màu vàng càng làm nỗi bật vẻ đẹp của cô, mái tóc đen dài xõa ngang vai, mọi người

như chết đứng rước vẻ đẹp của cô, cho đến khi, Ran, Aoko, Kazuha, Sonoko và Shiho xuất hiện. Shinichi kêu họ

vào phòng thay đồ mới để có thể tiếp đón em gái của Hattori chu đáo.


KenhSinhVien-ari.jpg


Vẻ đẹp của Ari có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn không có sức sống bằng nhóm của Ran.
Mỗi người một vẽ, không ngờ vương quốc mặt trời mọc lại tụ họp nhiều mỹ nhân đến thế. Khi Ran và các bạn

bước ra, mọi người không thể tin được vào mắt mình.

Aoko mang vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện như giọt sương buổi sáng:


KenhSinhVien-kenhsinhvien.net-10-4-.jpg


Kazuha tinh nghịch, trẻ trung như ánh nắng sớm mai:


KenhSinhVien-kazuha.jpg


Shiho lạnh lùng, xinh đẹp, quý phái như hoa:


KenhSinhVien-shiho.jpg


Sonoko bướng bỉnh, ngây thơ như tuyết trắng


KenhSinhVien-sonoko.jpg


Ran quyến rũ, sắc xảo, thanh toát như làn gió xuân:


KenhSinhVien-kenhsinhvien.net-8-4-.jpg


(Lưu ý: các hình ảnh trên chỉ mang tính minh họa).

Khó có thể bình chọn xem ai là người đẹp nhất nhưng vẻ đẹp của mỗi người đều có cái đẹp khác nhau, vẻ đẹp

của họ tượng trưng cho các yếu tố tự nhiên của đất trời. Mọi người ai nấy đều trầm trồ khen ngợi, Ari bước

ngang qua nhóm của Ran và không quên để lại một ánh mắt ghen tị pha lẫn đe dọa. Cô vội vàng khoát tay

Shinichi và anh hai của mình bước vào cung điện.

- Xem ra cô ấy thật lòng thích Shinichi thì phải?_Aoko mở lời.

- Cũng chưa chắc đâu!_Shiho lên tiếng và cũng từ từ bước vào trong.

- Sao cậu lại biết?_Sonoko hỏi, ánh mắt của cô cẫn không rời khỏi thân hình của Ari.

- Không biết nữa, nhưng tớ nghĩ, những ngày sóng gió của chúng ta đã tới rồi thì phải.

Shiho mỉm cười bí ẩn, một nụ cười chỉ có cô mới hiểu nỗi. Vừa đi, miệng vừa lẩm bẩm vài câu nói:

Luật đời...
.
Làm gì có “tuyệt vời” hay “hoàn hảo”
.
Qúa nhiều thứ chỉ là “ảo”
.
Vì thế...
.
Chẳng có gì đảm bảo cho hai chữ: “thật lòng”.
 
hay hay, chap mới quá ư là perfect :KSV@05:

hình minh hoạ đẹp quá ss ơi, nhưng

1/ có lỗi type:

"trước" chứ ko phải "rước", "vẻ đẹp" ko phải "vẽ đẹp" (ss chú ý, sai dấu có thể làm người đọc hỉu sai nghĩa câu)

(đây gọi là sai một li, đi một dặm)

2/ ở câu một và câu ba, từ "lạ lùng" ở cuối câu bị lặp

3/ nói chung nội dung chap ba chỉ giới thịu về 6 đại mĩ nhân của Tam Hoa Quốc và tả sơ về Ari-nguyên nhân những ngày tháng đau khổ của nhóm ran sau này

4/ chap ba cũng đã giải thích tại sao ran bít magic và lí do ran mồ côi, đọc xong mà tội ran quá, sống chung với hận thù từ nhỏ

5/ em cực kì thík câu nói cuối của shiho, nghe như chị shiho là tiên tri ấy
p/s: bao giờ có chap mới vậy ss? :KSV@02:
 
hay hay, chap mới quá ư là perfect :KSV@05:

hình minh hoạ đẹp quá ss ơi, nhưng

1/ có lỗi type:

"trước" chứ ko phải "rước", "vẻ đẹp" ko phải "vẽ đẹp" (ss chú ý, sai dấu có thể làm người đọc hỉu sai nghĩa câu)

(đây gọi là sai một li, đi một dặm)

2/ ở câu một và câu ba, từ "lạ lùng" ở cuối câu bị lặp

3/ nói chung nội dung chap ba chỉ giới thịu về 6 đại mĩ nhân của Tam Hoa Quốc và tả sơ về Ari-nguyên nhân những ngày tháng đau khổ của nhóm ran sau này

4/ chap ba cũng đã giải thích tại sao ran bít magic và lí do ran mồ côi, đọc xong mà tội ran quá, sống chung với hận thù từ nhỏ

5/ em cực kì thík câu nói cuối của shiho, nghe như chị shiho là tiên tri ấy
p/s: bao giờ có chap mới vậy ss? :KSV@02:
Hihi, trước tiên xin cảm ơn về lời khen chân thành của em cũng như của mọi người, và trong chap này có nhiều lỗi chính tả quá (do lười đánh trong word xong rồi cop thẳng vào đây luôn, không kiểm tra gì hết :KSV@09:).
Và chap này cũng chính là chap cuối cùng trong phần mở đầu fic (tức là kể từ chap sau, bắt đầu vào nội dung chính). Còn về câu nói của Shiho là do chị sưu tầm ở một số vip profile trên zing me dùng để đan xen vào fic làm tăng giá trị biểu cảm của fic. Hình ảnh trong fic cũng là quá trình 30 phút dày công tuyển chọn trên Google, nên toàn là những hình đẹp. Nói chung chap này là chap ss tâm đắc nhất trong 3 chap vừa qua, cũng nhờ mọi người ủng hộ nên mình mới có tinh thần, hứa lần sau sẽ có ít lỗi chính tả hơn, sẽ tiếp tục phát huy những điểm mạnh và cải thiện những điểm yếu. Một lần nữa xin cảm ơn mọi người.:KSV@04:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 4:Di phục xuất tuần.

Mặt trời đã từ từ trốn khỏi bầu trời trong xanh, để lại cho cảnh vật một màn đêm u ám, bình yên và lặng lẽ.
Màn đêm nào sẽ phủ,
.
Trên bóng chiều lặng thin?
.
Mặt trời bảo:- Đừng sợ!
.
Ta sẽ thắp sao lên


Từng ánh sao dần dần xuất hiện, thay đổi diện mạo cho màng đêm buồn tẻ ấy, đêm đến rồi, nhưng gió vẫn còn

thổi, gió thổi từng cơn, từng cơn lạnh buốt.Ánh trăng chiếu sáng soi cả một vùng rộng lớn, dòng sông trong hoàn

cung cũng được thay một chiếc áo mới lắp lánh hơn nhiều. Không hiểu sao đêm hôm nay lại có sao nhiều đến thế.

Khung cảnh bình yên này thật hiếm có. Đã hết giờ làm việc nên Ran cùng các bạn ra sau đồi ngắm trăng. Mỗi

người có thoáng chút nỗi buồn trên khuôn mặt. Cả năm người nằm dài trên ngọn đồi, ngước mặt nhìn trăng, thả

tâm hồn mình vào khung cảnh hồn nhiên, trong sáng.

- Nhớ nhà và ba mẹ quá đi mất, tụi mình bỏ ra đi cũng đã 14 ngày rồi còn gì? Lúc trước còn muốn đi mấy

năm mới về, bây giờ thì mới có mấy ngày là nhớ muốn chết rồi._Kazuha lấy tay quẹt nước mắt, cổ họng cô nghẹn

lại, nói không ra tiếng. Nỗi buồn của cô chắc cũng giống mọi người.

- Tớ cũng nhớ bác và dì nữa,giờ này họ đã ngủ chưa, không biết khi tớ đi vắng có ai đến để dọn dẹp mộ của

ba mẹ không nữa._Ran xúc động không kém gì Kazuha, lời nói của cô làm mọi người lặng đi một chút, nỗi đau

trong cô một lần nữa lại được khơi dậy.

Shiho là một người thông minh khéo léo, nên việc an ủi bạn bè trong lúc đau khổ là sở trường của cô. Những gì cô

nói không có lý thì cũng có tình.

- Ran à! Nắm chặt quá khứ cũng giống như nắm chặt một cây hoa hồng đầy gai, bỏ thì tiếc nhưng càng siếc

lại càng đau. Sống trên đời là lấy niềm đau của quá khứ làm động lực để sống cho tương lai, đừng vì chuyện nhỏ

mà làm hỏng chuyện lớn. Gặp khó khăn con người ta lại nói “từ bỏ”, tại sao lại không thể nói từ “vượt qua”? Tớ

không muốn cậu giống người ta, cậu không cần phải quá mạnh mẽ, chỉ cần không yếu đuối giống như những

người chỉ mới thấy chút chông gai trước mắt là bỏ cuộc được rồi.

Ran không nói gì, cô quay sang nhìn chằm chằm vào Shiho, từng câu từng chữ Shiho nói đều khắc sâu vào tâm

hồn Ran, không chỉ có Ran, mọi người còn lại ai cũng thấm thía câu nói của Shiho. Không những hợp tâm trạng,

nó còn làm cho mọi người bừng tỉnh, hiểu và yêu cuộc sống hơn.

- Hay lắm, hay lắm._Tiếng vỗ tay cùng giọng nói quan thuộc xuất hiện. Cả bọn ngạc nhiên ngồi dậy và nhìn

về phía sau, là bọn Shinichi. Các cô không biết đây có thể nói là địa bàn riêng tư bí mật nhất của các anh.

- Các cô là con nhà nông mà có thể nói được những câu nói như thế này sao? Hay cho câu “ Sống trên đời là

lấy niềm đau của quá khứ làm động lực để sống cho tương lai”. Cứ như một câu châm ngôn vậy nhỉ?_)Hakuba

nhìn Shiho, đôi mắt tỏ ra vẻ tháng phục và ngưỡng mộ.

- Bộ con nhà nông là không được học hành như mấy anh à? Shiho là đứng nhất trong lớp học đấy nhé. Các

anh còn không chắc thông minh hơn Shiho của chúng tôi nữa là._Sonoko đứng ra ca ngợi bạn mình hết lời, cô thật

sự hãnh diện về điếu này.

- Khẩu khí các cô lớn quá đó, chưa hiểu rõ về người khác mà đã lớn tiếng nói mình là nhất rồi. Thôi bỏ qua

chuyện đó đi, các cô về nhà chuẩn bị, ngày mai sẽ di phục xuất tuần, vừa có thể đi ngắm cảnh vừa có thể khảo sát

dân tình._Hattori vừa nói vừa ngồi “bịch” xuống đám cỏ, trông anh lúc này không giống một vị hoàng tử chút nào.

- Thật sao? Di phục xuất tuần có phải là đi chu du khắp thiên hạ không vậy?_Aoko hớn hở reo lên, lúc trước

hoàng thượng và cha cô có đi nhưng cô lại không được đi theo, bây giờ mới có dịp.

- Ừ! _Kaito gật đầu, rồi anh cũng cùng đám bạn ngồi xuống.

- Á! Vui quá đi. Hahaha!_Cả bọn của Ran ai nấy đều hớn hở như vớt được vàng vậy, đây là lần đầu tiên các

cô được di phục xuất tuần nên tâm trạng rất vui và tò mò, cả 5 người lập tức quay về phòng thu dọn đồ đạc.

Sau khi cả đám khuất hẳn sau cây dương, Makoto mới quay đầu lại hỏi Shinichi:

- Tại sao lại cho họ đi theo, họ chỉ là những người hầu mà thôi. Nếu thật sự cho đi theo thì xứng đáng chỉ có

Shiho mới được đi, vì cô ấy rất thông minh. Còn lại chỉ là những người có đầu óc tầm thường.

Im lặng một hồi rồi mỉm cười nhìn Makoto, Shinichi trả lời:

- Đừng xem thường bọn họ, 4 người còn lại giống như đang “giấu nghề” vậy. Họ không phải là những người

bình thường, linh tính của tớ đang mách bảo tớ như vậy đấy.

Nói rồi, cậu nhanh chóng ngả mình trên đám cỏ xanh mát rượi, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao sáng. Cũng

giống như Ran và các bạn, cậu cũng đang háo hức chờ đón chuyến đi thú vị vào ngày mai.....

Đã đến lúc mặt trăng và mặt trời phải hoán đổi vị trí cho nhau, ánh sáng của bình minh bắt đầu lóe lên, len lỏi

qua từng kẻ lá, đâu đó ríu rít tiếng chim kêu. Ngoài cung điện đã chuẩn bị xe ngựa đầy đủ. Shinichi và mọi người

nhanh chóng lên xe, Makoto, Kaito sẽ lái xe, còn Hattori, Hakuba và Shinichi cưỡi ngựa theo sau. Còn các cô gái sẽ

vào trong xe ngồi.

- Có cô nữa sau, Ari?_Sonoko ngạc nhiên khi thấy Ari đã ngồi trong đó từ lâu.

- Câu đó là do tôi hỏi mới phải, tôi là em của anh Hattori, đương nhiên là không thể thiếu tôi. Còn các cô lại

được đi mói là chuyện lạ chứ.

Ari tỏ ra vẽ mặt chế giễu và khinh thường làm cho bọn của Ran không ưa nỗi, cứ tưởng sẽ được đi chơi vui vẻ

nhưng có lẽ là sẽ gặp nhiều rắc rồi hơn nữa. Chỗ dừng chân đầu tiên trong chuyến hành trình này là Sơn Đông,

một vùng nổi tiếng với những cảnh đẹp tựa như trong tranh và đây cũng là một trong những vùng có trị an tốt

nhất cả nước. Chiếc xe nhanh chóng lao đi trong tiếng chim ríu rít, tiếng lá cây xào xạc. Ran vén chiếc màng xe

ngựa lên, cảnh vật xung quanh cô thay đổi liên tục, vang vãng bên tay là tiếng gió ù ù.

Ari cầm cây đàn tranh mình đã chuẩn bị sẵn trong xe ra đàn, tiếng đàn du dương cùng tiếng gió, tạo nên một bản

hòa tấu hay đến bất ngờ. Kể cả Makoto và Kaito cũng bị tiếng đàn đó cuốn hút. Sau một lúc ngẫu hứng, Ari dừng

lại rồi quay sang Ran đang mãi mê ngắm cảnh và thưởng thức tiếng nhạc:

- Cô có thể đàn cho tôi nghe một bài không?

Nghe thấy lời yêu cầu của Ari, Shinichi vội vàng từ chối hộ Ran:

- Này! Không được đâu, cô ấy là nông dân, làm sao biết đàn được chứ?

Bậc cười với lời nói của Shinichi, Ran nhanh chóng lấy cây đàn về phía mình, Shiho thì lấy trong người ra một cây

sáo trúc (cây sáo là vật cô lúc nào cũng mang theo người, vốn dĩ là một cây sáo ngọc nhưng sợ bị lộ thân phận nên

đành mang theo sáo trúc). Trên xe có sẵn trống và kèn nên Aoko và Sonoko cứ việc cằm cho mình một cái trống,

Kazuha thì lo phần kèn. Đâu là chuẩn bị vào đấy, cả 5 người bắt đầu biễu diễn tài năng cảu mình cho cô quận

chúa kiêu căng thấy, khi tiếng trống đàu tiên của Aoko và Sonoko nỗi lên, giai điệu trầm trầm bỗng bỗng thôi thúc

trái tim của mỗi người, Makoto và Kaito vừa nghe vừa thúc ngựa chạy thật nhanh, lòng các anh tràng đầy tinh

thần. Đến lúc tiếng sáo trúc du dương vang lên, không khí như náo nhiệt hơn hẳn, tiếng nhạc hòa lẫn vào với

tiếng đàn tranh khéo léo và tiếng kèn vui tai làm cho mọi người không khỏi ngạc nhiên về tài năng của các cô gái

chân đất tay bùn này.


Anh hùng kiếm thổi tung cát bụi hồng trần
.
Nhìn ngắm hoang mạc vô hạn
.
Tâm nếu có trùng sinh
.
Mộng liên miên không dứt
.
Ai đang nhìn về cố thổ trung nguyên
.
Dùng cả đời không ngừng theo đuổi
.
Tình quy phương nào , khúc nhạc này vì ai mà cất tiếng
.
Lụa bay theo gió không xóa được thương lòng tương tư
.
Anh hùng thương tâm , vì ai mấy độ không tình
.
Tiếng cầm bất tuyệt, kiếp này chia sẻ cùng ai
.
Âm vừa dứt , xe ngựa cũng dừng cương.

Tiếng nhạc vừa dứt cũng là lúc xe dừng cương, cả bọn đến nơi. Ari vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng vì bài hòa tấu lúc

nãy, bản thân là một người yêu nhạc, đi đến đâu cũng mang theo dụng cụ, tự xưng mình là giỏi nhất trong

vương quốc Roselisa, đến lúc đi chu du mới biết có người giỏi hơn mình. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị ai

khuất phục bằng bài hát nào, bây giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Vừa thán phục vừa ganh tị.


Cả bọn xuông xe và đi vào một nhà trọ rộng lớn. Shinichi thuê 3 căn phòng, 2 căn lớn và một căn nhỏ. 5 người

bên nhóm Shinichi sẽ chung một phòng, còn nhóm Ran sẽ ở chung một phòng. Riêng Ari sẽ được riêng một

phòng vì cô không quen ngủ chung với người khác.

- Tại sao anh lại không mang riêng cho mình một người hầu, chúng tôi không hầu hạ anh đâu vì chúng tôi

còn phải chăm sóc cho quận chúa Ari nữa.

Ran hỏi Shinichi nhưng cố tình nói khéo để khỏi phải làm người hầu cho Shinichi.

- Cô không cần lo, ở đâu tôi cũng có người hầu cả, chỉ cần nói một tiếng là sẽ có cả đống người ngu ngốc tự

nguyện làm người hầu của tôi thôi. Những kẻ ấy đều là kẻ dự bị mà thôi.

Shinichi không hề nói láo, với vẻ điển trai của mình, bất cứ nơi nào anh cũng có những người tự nguyện hầu hạ

cho anh.

- Vậy chắc anh có nhiều kẻ thù lắm, cẩn thận đó._Ran vừa nói vừa đi vào trong.

- Khoan đã, tôi không hiểu ý của cô._Shinichi kêu Ran lại.

Mỉm cười và quay đi, miệng thì đọc lớn:
Người dự bị thì phải chịu đau
.
Người đến sau bao giờ cũng chịu thiệt
.
Hạnh phúc phải đổi bằng nước mắt
.
Niềm tin chấp nhận mua bằng tổn thương
.
Cuối cùng....
.
Yêu thương cứ ngỡ là cho và nhận
.
Nhưng sự thật thì là hận và đau.


- Không biết đã có bao nhiêu người vì anh mà đau rồi, đau thì tự khắc sẽ hận thôi, đã vậy anh còn nói người

ta là kẻ dự bị, nếu họ nghe được thì chắc chắn sẽ muốn lấy được cái mạng của anh thôi. Như vậy không phải

nhiều kẻ thù sao?


Ran dần dần khuất hẳn, để lại Shinichi với câu thơ của Ran cứ vang vãng bên tay.

End chap 4.​

(Chap này cũng không có diễn biến gì mới nhưng chap sau sẽ là một cuộc đấu trí ngang tài ngang sức giữa Ran

và một vị công tử vô cùng tuấn tú, sẽ có chuyện gì xảy ra đây? Tại sao Shinichi lại cảm thấy bực bội. Hứa hẹn

chap 5 sẽ là một chap có đầu tư kĩ càng và mang lại nhiều sự thù vị.)
 
hô hô hô, bắt đầu kịch tính rùi đấy, mình cực kì thích nhìn thấy ran thông minh, mà anh shin trong fic này có linh cảm tốt nhỉ, bít nhóm của ran ko phải là nguời thường nữa đấy :KSV@05:
Em bắt đầu chém ss đê:
1/ lỗi chính tả (vấn đề muôn thuở của phần lớn các author, đặc biệt là ss đây)
- "thán phục" chứ ko phải "tháng phục", "điếu này" nghiã là gì vậy ss :KSV@05:,em mới bít có từ" nữa sau" thay cho từ "nữa sao"
"vẽ mặt", ari vẽ mặt cho ai thế ss? :KSV@05:, là "bật cười" chứ ko phải "bậc cười" đâu nhé ss,"sonoko cầm", not "cằm", vài lỗi type cuối cùng (phù): "của" và cảu, (nhìn lại, trời ơi chưa hết :KSV@08:), đàu =>đầu, nỗi=>nổi, trầm bỗng=>trầm bổng, tràng đầy=>tràn đầy, (còn sao :KSV@19:), xuông xe=>xuống xe
2/ chính là lỗi câu và lỗi dùng từ trong câu:
- thái độ của sonoko nói với ari trước khi lên xe có vẻ ko...lễ phép( bình thường thì được nhưng ở đây, sonoko đang có thân phận
là người hầu, sonoko đã khi quân, có thể bị phạt nặng)
- gió hay lời nói của người khác thì phải nói là "văng vẳng bên tai",còn câu của ss "vang vãng bên tay", ý nghĩa cả câu bị xuyên tạc
3/ bây giờ em khen ss đây:
- chap 4 rất tuyệt vời, hơn hẳn ba chap trước
- em like mạnh mấy câu triết lí trong chap 4, rất có ý nghĩa
- bản hoà tấu cũng rất phù hợp với không khí của chap
- chap 4 dài hơn rùi
HÓNG CHAP MỚI

đương nhiên em phải "mổ xẻ" fic của ss thật kĩ rùi vì đây là một trong số ít fic mà em thấy cực kì hứng thú khi đọc
để chém đuọc nhiu đó em phải đọc lại chap 4 tới 4 lần đó ss (trùng hợp nhỉ 4-4)
em cũng mong là ss sẽ "tu thành chánh quả" sớm,lúc đấy em sẽ ko đòi nợ ss nữa,coi như chúc mừng ss nhưng chỉ...1 ngày thui rùi đâu sẽ vào đấy :KSV@05:
nói tóm lại là em chỉ muốn góp chút ít kiến thức em "tu luyện" được từ lúc em bắt đầu học chữ tới giờ để fic hay hơn
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
mình cũng muốn mau chóng post chap sau nên có thể chap sau sẽ ra sớm hơn dự kiến. Có lẽ là thứ 4 hoặc thứ 5 cũng có thể vẫn giống như thường ngày, Chủ nhật sẽ có chap mới. Cám ơn tất cả các bạn vì đã ủng hộ fic của mình, chap mới sẽ ra nhanh nhất có thể.:KSV@04:
 
Chap mới đây, đúng hẹn rồi nhé (trễ hẹn 2 lần:KSV@05:)
Chap 5:Cuộc so tài không cân sức.

* Giới thiệu nhân vật mới:

Myataki Massui:


KenhSinhVien-massui.jpg



Là con trai của quan tri phủ, khôi ngô, tuấn tú, là một người thông minh, tốt bụng. Cha là một vị quan thanh liêm

nên anh cũng thừa hưởng đức tính này từ cha. Tuy con nhà quý tộc nhưng không kiêu ngạo, rất được lòng của bá

tánh. Võ nghệ cũng rất cao cường. Luôn luôn mang theo trong mình một cây quạt giấy.


Đã giữa trưa nên trời bắt đầu nắng mạnh, không khí nóng bức đến nỗi tắm bao nhiêu lần vẫn cảm thấy nóng. Sau

khi nghỉ ngơi và ăn một bữa cơm. Cả bọn quyết định đi dạo phố. Vì trời quá nóng nên ai cũng phải mang theo

một cây dù, vừa bước xuống phố, cả bọn đã là tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn. Không ai đi ngang qua họ mà

không trầm trồ khen ngợi.

Mọi thứ có vẻ đều mới lạ đối với Ran và các bạn. Nhìn các cô giống hệt những cô gái quê. Nhưng thật ra là các cô

đã quá quen với nhưng thứ quý giá, có giá trị nên những thứ tầm thường này các cô chưa bao giờ thấy.

Trong phố thứ gì cũng có, nào là son phấn, trang sức, thức ăn, đồ chơi, quần áo,...Đang hiếu kỳ và muốn khám

phá hết thì bỗng nhiên trong phố loạn hẳn lên, mọi người đổ xô bu kính một góc phố. Tò mò nên Kaito bắt đại một

người để hỏi:

- Anh gì ơi! Làm ơn cho hỏi có chuyện gì vậy ạ?

- Chắc cậu là người nơi khác đến rồi. Hằng năm, cứ vào ngày này, giờ này thì đại thiếu gia của quan tri phủ ở

đây lại tổ chức một buổi tiệc chiêu mộ nhân tài. Ai trả lời được câu hỏi, làm thơ hay làm câu đối đúng sẽ được

thưởng tới một lạng bạc, ngược lại, nếu trả lời sai thì phải nộp lại 1 lạng bạc. Số tiền thu được sẽ xây nhà cho người

nghèo ở. Thôi không nói nhiều nữa, tôi phải đi lại đó ngay kẻo trễ thì tiếc lắm.

Nói rồi, anh chàng vội vã chạy đến bên góc phố.

- Chúng ta cũng qua bên đó xem đi!

Aoko hí hửng đi trước, cả bọn cũng bước theo sau. Người dân bu đông chật kín cả một dãy phố lớn. Shinichi và

Makoto cố gắng len lỏi qua đám đông mở đường cho cả bọn.

- Xin chào mọi người, tôi tên là Myataki Massui, ngay bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi. Tôi sẽ ra đề và các

vị sẽ là người trả lời. Mở đầu bằng một câu đối dễ trước nhé!_Vị công tử bước ra giữa đám đông.

Nhìn dáng rất thư sinh, chắc cũng thuộc loại người học rộng hiểu nhiều. Khuôn mặt anh tú lộ ra vẻ thông minh lạ

thường. Suy nghĩ một hồi, anh bắt đầu ra đề:

-
“ Ngói đỏ lợp nghè, lớp trên đè lớp dưới”.

Có lẽ không ai biết, thể loại câu đối này Sonoko là người ngiêng cứu rõ nhất, nên không ai nhanh bằng cô nàng,

Sonoko thuận miệng nói ngay:

-
“ Đá xanh xây cống, hòn dưới nóng hòn trên”.

Mọi người nhìn chằm chằm vào Sonoko, cô không có vẻ lo sợ hay lo lắng gì cả.

- Hay! Hay lắm! Lại còn rất nhanh nữa chứ. Cô nương, cô có thể nói cho tôi biết đây là thể loại câu đối nào

không?_Vị công tử vẫn còn muốn thử tài của Sonoko.

Không cần thới gian suy nghĩ, Sonoko giải thích ngay:

- Đó là “cách cú” có nghĩa là cách câu. Trong mỗi vế có một câu dài và một câu ngắn cách nhau.

- Chính xác! Người đâu, mang một lạng bạc thưởng cho vị cô nương thông minh này.

Massui có lẽ đã khâm phục tài năng của Sonoko. Còn Sonoko thì hí hửng nhận lấy món quà của mình.

- Tiếp theo sẽ là một câu đối khó hơn, mọi người nghe kỹ nhé!




“ Cửa trai thiền nương chửa bao lâu

.

Dịp dàng sư dạy

.

Kinh kệ sư rèn

.

Hương thắp đèn khêu

.

Khấn nguyện những mong sư mạnh khỏe”



Âý chà! Khó quá. Có ai đối lại được không?_Cả đám người xôn xao phía dưới. Cứ ngỡ là không có ai đối được.

Nhưng Hakuba lại im lặng mỉm cười, miệng đọc lớn:




- “Đường tịnh độ rời xa phút chốc

.

Chuông trống khua

.

Chùa chiền quét

.

Dâng hoa cúng quả

.

Sớm khuya nỡ để chơ vơ”



-Hay! Hay! Hay quá!!!

Cả đám phía dưới vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Vế đối không những rất chuẩn mà còn rất hay. Không đợi Massui hỏi

gì thêm, Hakuba giải thích:

- Đây là thể loại Hạc Tất có nghĩa là gối hạc, mỗi vế có từ 3 đoạn trở lên và có ít nhất một đoạn ngắn xen giữa.

Thán phục trước tài năng của Hakuba, Massui chỉ biết ra lệnh cho kẻ hầu mang một lạng bạc cho anh chàng.

Massui vẫn không bỏ cuộc, anh chàng nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm đề thì thấy tiếng rèn kiếm của một cửa

hàng kiếm, anh chàng lập tức đọc ngay:


- “Than trong lò

.

Lửa trong lò

.

Sắt trong lò

.

Thổi phì phò rèn nên dùi sắt”



Shiho nhanh nhẹn đáp trả:

- “ Sách trong túi

.

Mực trong túi

.

Bút trong túi

.

Viết lúi húi mà đổ khôi nguyên”.



Mọi người vô cùng ngạc nhiên vì vế đối rất dí dỏm của Shiho, cách đối của cô rất giống như đang chơi đùa, rất thoải

mái nhưng cũng rất chính xác. Lại một lần nữa, cả nhóm nhận được phần thưởng xứng đáng cho mình.


Massui bắt đầu ra vế đối khó hơn, anh dùng từ cũng phong phú hơn, anh vẫn muốn thử tài cả bọn vì anh biết còn

một số người vẫn chưa “xuất đầu lộ diện”:

-
“Phong thanh, vũ thanh, độc thư thanh, thanh thanh nhập nhĩ”

( Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng đọc sách, mọi thứ tiếng đếu lọt vào tai)


Mọi người có chút bối rối khi nghe câu đối này, Massui đã sử dụng 5 từ “thanh”, vì thế, câu đối lại cũng phải có 5

từ gì đó. Ran chợt nhớ lại thân phận công chúa của mình và tất cả những việc mà hoàng tộc phải làm, cô nhanh

nhẹn đáp trả như sau:

-
“ Gia sự, quốc sự, thiên hạ sự, sự sự quan tâm”.

( Việc nhà, việc nước, việc thiên hạ, mọi việc đều quan tâm).


Shinichi, Kaito, Hakuba, Hattori, Makoto và cả Massui đều trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Ran, không phải là vì

câu đối của Ran rất hay và rất chuẩn xác, là vì nghĩa của câu đối đó, mọi người đều ngạc nhiên vì khẩu khí của Ran

quá lớn. Hattori mỉm cười nói với Shinichi:

- Chắc là cậu đúng rồi, quả thật không phải người tầm thường, việc nước và việc thiên hạ cô ấy cũng quan

tâm nữa cơ đấy, tớ ngày càng muốn biết thân phận thật của bọn họ.

Như cảm nhận được mối nguy hiểm đang cận kề, Shiho nói nhỏ vào tai Ran:

- Ran! Quá trớn rồi đấy, tại sao lại lo cả việc nước và việc thiên hạ chứ. Có vẻ như bọn họ nghi ngờ thân phận

của chúng ta rồi.

- Ấy chết! Tớ lỡ lời, bây giờ phải làm sao đây?

Ran bối rối, vẻ mặt mang ánh mắt cầu khẩn nhìn vào Shiho.

- Cứ bình tĩnh, đừng làm ra vẻ hoảng sợ, họ sẽ càng nghi ngờ thêm. Được rồi, cậu cứ thoải mái chơi trò này

đi, tớ sẽ trông chừng mọi cử chỉ của bọn họ.

Shiho thầm thì, khuôn mặt cảnh giác cao độ.

Trở lại với trò chơi đầy kịch tính, Massui lại ra câu đối khó hơn nữa:

-
“ Con cóc leo cây vọng cách, nó rơi xuống cọc, nó cạch đến già”.

Ran hớn hở đáp trả, cô đã bị những câu đối đó cuốn hút, quên cả việc từng cử chỉ, hành động, lời nói của mình đều

bị người khác để ý.

-
“ Con công đi qua chùa kênh, nó nghe tiếng cồng, nó kềnh cổ lại”

Trong khi mọi người reo hò vì vế đối cực kỳ chuẩn của Ran thì Ari lại không biết vế đối chuẩn chỗ nào, cô hỏi

Hattori:

- Ca ca! Câu đối đó mụi thấy tầm thường lắm mà, có gì hay đâu mà mọi người hò reo dữ vậy?

- Câu đối của Massui có các từ
cóc-cách-cọc-cạch, còn Ran nhanh nhẹn đáp trả bằng 4 từ công-kênh-cồng-kềnh,

không chuẩn thì còn câu nào chuẩn hơn nữa chứ._Hattori tường tận giải thích cho cô em gái của mình.

Sau khi nghe anh mình giải thích, cô không những không khâm phục tài năng của Ran mà còn càng ghen tị và

căm ghét Ran hơn, một ý nghĩ đen tối lóe lên trong đầu Ari, miệng cô mỉm cười một cách gian xảo, khác hẳn với

vẻ bề ngoài ngây thơ, trong sáng của mình.

Sau khi tất cả các câu đối của mình đều bị nhóm của Shinichi đối được hết, Massui như thường lệ sẽ chuyển sang

vòng làm thơ, Massui giới thiệu cách chơi:

- Mỗi người đăng ký sẽ lên đây bốc thăm, gồm 5 phiếu, trong mỗi phiếu sẽ có một từ nào đó, và người bốc

phải làm một bài thơ,hoặc một câu nói có từ đó. Thể loại thơ không bắt buộc. Nào, bây giờ chúng ta bắt đầu.

Massui vừa nói xong thì anh đã nhanh tay lấy ra một cái hộp, trong đó để năm tờ giấy. Aoko, Kazuha, Ran, Shiho

và Sonoko lần lượt lên bốc, Aoko sẽ làm trước, lá thăm của cô có từ “giấu ”, suy nghĩ một chút rồi Aoko đọc ngay:




- Tôi vẫn sống.....

.

Nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt....

.

Biết chấp nhận.....và cẩn thận bước đi

.

......Giấu một chút cô đơn.......

.

Giữ trong lòng không nói

.

......Giấu một chút nỗi buồn.....

.

Nơi góc nhỏ trái tim.♥



Aoko vừa đọc xong thì ở dưới đã reo hò ầm ĩ. Cả nhóm của Shinichi cũng vỗ tay ủng hộ cho Aoko. Cô đã xuất sắc

hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đến lượt của Kazuha, cô hồi hộp mở chiếc thăm của mình ra, trong đó là chữ

“không”. Kazuha xếp tờ giấy lại, nhìn lên trời và đọc lớn:




- Không có lời hứa thì sẽ không có sự phản bội

.

Không có bắt đầu thì cũng chẳng có kết thúc

.

Cái gọi là vĩnh hằng chẳng qua chỉ là tận cùng của hồi ức

.

........................................và...............................................

.

Điểm cuối của giấc mơ.



Không phải là một bài thơ hay, nhưng đó là một câu nói vô cùng ý nghĩa, hôm nay chắc là ngày mà cả bọn có

nhiều cung bậc cảm xúc như thế này. Đến lược Sonoko, tâm trạng cô cũng giống như Kazuha, hồi hộp và lo lắng.

Chậm rãi mở tờ giấy ra, trong tờ giấy có chữ “ niềm vui”, khá bối rồi nhưng sao đó Sonoko cũng lấy lại được bình

tĩnh, cô gắp tờ giấy lại và đọc:


-“ Chút nắng chút gió, chút vị ngọt trời trao

.

Chút nắng sâu lắng mang hương vị ngọt ngào

.

Chói chang ấm áp tỏa sáng trên ánh mắt

.

Chút mưa, nặng trĩu cho tôi hương vị mặn

.

Khẽ thắm, chằm chặm, xót xa lắm mưa ơi

.

Chút gió mơn man, vi vu khắp nơi nơi

.

Mang nỗi u phiền, niềm vui được trao lại.”



Bài thơ hòa cùng các yếu tố thiên nhiên sinh động và chân thật, Sonoko đã nhẹ lòng hơn. Mọi người dường như đã

bị nhóm của Ran cuốn hút, họ không thể nào rời bỏ khỏi những bài thơ hay và phù hợp tâm trạng của mọi người,

kể cả Shinichi và Hattori, 2 người được gọi là khó tính nhất cũng phải chăm chú quan sát cuộc thi của nhóm Ran.

Những tiếng reo hò liên tục vang lên chờ người tiếp theo, Shiho, một cô gái được kỳ vọng là người có bài thơ hay

nhất, cô không giống như các bạn của mình, khuôn mặt vẫn thể hiện sự lạnh lùng và bình tĩnh, cô nhanh chóng

mở tờ giấy ra, trong đó là chữ “ lòng người”. Làm thơ là sở trường của Shiho nên có lẽ trò chơi này không làm khó

được cô nàng. Cô đọc một cách chậm rãi:


- “ Có những lúc......



Muốn biến mất xem ai thật sự cần mình



Ai tốt với mình......



Ai giả tạo với mình.....



Nếu mình thật sự biến mất!!!



Họ buồn hay họ vui..............?



Họ cười hay họ khóc............?



Xã hội tạp nham...........



Lòng người khó đoán ..............”



Bài thơ của Shiho làm mọi người thấm thía cuộc đời hơn. Đúng vậy, có những lúc mình thật sự không biết những

người trước nay luôn bên cạnh mình là thật lòng hay giả dối? Có đôi khi muốn biến mất đi để xem họ thật sự là

người như thế nào. Im lặng một chút trước bài thơ của Shiho, ai cũng cảm thấy cô nàng là một người đa sầu đa

cảm, cô quá đa nghi nhưng cũng giống như mọi người bình thường khác, không thể biết những người thân của

mình có thật lòng với mình hay không. Mặc kệ hậu quả như thế nào, Shiho cũng vẫn tin tưởng các bạn của mình.

Dù cho họ thật sự dối lừa cô đi nữa, cô vẫn chấp nhân tất cả.

Cái không khí yên lặng bao trùm khu phố một hồi rồi cũng đâu vào đấy. Mọi người lại tiếp tục nhốn nháo đón

xem bài thơ tiếp theo. Ran như hiểu được ý của mọi người. Cô từ từ bước lên, tay gỡ tấm giấy ra, trong đó có ghi

hai từ “trẻ con”. Cô thẫn thờ một chút, rồi đọc ngay:




- “ Cứ mãi là trẻ con thì tốt nhỉ☺

.

Bởi khi càng lớn, càng biết nhiều

.

Đau cũng thật nhiều, quên lại càng khó

.

Là trẻ con không phải suy nghĩ......


.

Nhanh khóc nhưng lại dễ cười

.

Khi bị đau, dỗ một tẹo

.

..................và.............

.

Đưa kẹo! Thế là xong !!!



Bài thơ của Ran tuy dễ thương và vui tươi hơn của Shiho rất nhiều, nhưng từng câu từng chữ trong đó lại chứa

đựng một ý nghĩa vô cùng lớn. Ai cũng thấy vậy, lúc còn nhỏ thì ước mình mau lớn. Còn đến khi trưởng thành rồi

thì lại bị cuộc đời xô đẩy, muốn trở lại như ngày xưa cũng không được. Sau khi đến với chuyến đi này, Shinichi và

cả bọn đã không còn xem thường nhóm của Ran nữa.

Và vòng cuối cùng là vòng được mọi người yêu thích nhất, vòng thi tài năng. Ran và mọi người sẽ cùng đàn một

bài hát, mỗi người đều chọn cho mình một cây đàn tranh. Mọi người phía dưới chăm chú theo dõi. Ran và các bạn

bắt đầu đàn. Tiếng đàn du dương trong ánh nắng gay gắt của buồi trưa, hòa cùng làn gió mát mẻ, tâm hồn mọi

người đều đặt vào trong bài hát. Cỏ cây hoa lá dường như cũng muốn cổ vũ cho Ran, chúng theo tiếng gió khẽ

rung động nhẹ nhàng tạo nên tiếng là kêu xào xạc, du dương bay theo từng nốt nhạc.



Thế là một buồi chiều thú vị đã trôi qua, phần thưởng lớn nhất thuộc về nhóm của Ran nhưng tất nhiên, không

ai nhận cả. Số tiền họ thắng được sẽ cho người ngèo.

Thấy được tấm lòng nghĩa hiệp của cả bọn, Massui không ngần ngại mời họ đến nhà nghỉ ngơi một đêm, và

đương nhiên, cả bọn không ai từ chối tấm lòng hiếu khách của Massui.

Vào nhà ăn cơm chiều xong thì thấm thoát trời đã bắt đầu tối dần, sao cũng xuất hiện càng lúc càng nhiều, thắp

sáng một vùng trời rộng lớn. Ran đi dạo ngoài hoa viên trong phủ quan tri huyện, thắm mệt nên cô ngồi xuống

bên bụi tre, tựa đầu vào đó và nhìn ngắm ánh trăng. Gió thổi nhẹ lên làn da trắng hồng của cô, khẽ lạnh, Ran lấy

tay xoa xoa. Suy nghĩ về buồi chiếu hôm nay, đây có lẽ là ngày vui nhất của cô. Mỉm cười nhìn trăng, lòng cô hân

hoan khó tả. Bỗng nghe tiếng bước chân ai đó, xoay đầu nhìn lại thì ra đó là Massui.

- Thì ra cô nương ở đây, tại sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi?_Massui ân cần hỏi thăm, anh cũng ngồi

xuống bên cạnh Ran.

- À! Trong phòng ngột ngạt quá nên ra đây ngắm trăng một chút ấy mà, sao công tử cũng ở đây vậy?_Ran

lịch sự hỏi lại.

- Đây là thói quen của tôi rồi, tôi thường xuyên ra đây hóng gió khi vừa ăn cơm xong._

Massui vừa nói vừa mỉm cười, một nụ cười ấm áp hơn cả ánh trăng khiến ai đó cảm thấy bực bội. Shinichi đã tình

cờ đi ra đây khá lâu rồi. Khi nhìn thấy sự thân mật của Massui và Ran, lòng anh cảm thấy tức tối và bực bội. Khó

hiểu với chính bản thân mình, theo cảm tính, Shinichi bước ra:

- Xin lỗi Massui, tôi có chút chuyện cần nói với Ran nên làm phiền cậu tránh mặt một chút được không?

Khi Shinichi xuất hiện, cả 2 vô cùng ngạc nhiên, chỉ “à, ừ” một tiếng rồi Massui lặng lẽ bỏ đi trong khi không biết

đã có chuyện gì xảy ra khi thái độ nói chuyện của Shinichi không được dễ chịu cho lắm. Ran cũng không hiểu, chỉ

chờ cho bóng Massui khuất hẳn thì Ran mới nói:

- Này! Thái độ đó là gì vậy hả? Nên nhớ bây giờ anh là một người bình thường và đang ở nhà người ta, ít

nhất cũng phải lịch sự chút chứ, giọng điệu đó cứ như là ra lệnh cho người ta vậy đó.

Shinichi thản nhiên ngồi xuống, anh đáp lại:

- Cô cứ mặc kệ tôi, cô cũng nên nhớ là dù cho tôi có là ai đi chăng nữa thì địa vị của cô vẫn thắp hơn của tôi,

thái độ vừa rồi của cô không những rất quá đáng mà còn vô phép vô tắc, chưa xem lại mình thì đã nói người khác

rồi. Còn nữa, cô không được nói chuyện với bất cứ người con trai nào khác vì cô là nô tỳ của tôi. Này! Có nghe

tôi.......nói......

Shinichi sựng lại khi Ran tựa đầu vào vai anh, đôi mắt của cô nhắm nghiền lại. Cô đã ngủ, có lẽ vì quá mệt. Vẻ đẹp

của Ran có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, lại càng đẹp hơn khi cô ngủ. Shinichi như bị cuốn hút bởi vẻ

đẹp đó. Anh ngồi yên, đôi khi lại khẽ nhìn Ran, chưa bao giờ anh thấy tim lại đập nhanh như thế. Thời gian cứ

thế trôi qua, để lại anh và cô, 2 người
ngồi bên nhau....
 
×
Quay lại
Top Bottom