Liệu còn có ngày mai?

AcquysongNin

Thành viên
Tham gia
4/11/2011
Bài viết
26
Đoàng.... Ầm.....
Nó bật dậy. Mồ hôi túa ra ướt hết áo. Hà Nội đang bão. Đúng là Mùng 7/7 có khác. Nước mắt Ngưu Lang Chức Nữ đầy trời. Cuốn phăng đi mọi thứ dơ bẩn, trầy trụa trong lòng thành phố. Để lại cho Hà Nội sự nguyên sơ, sạch sẽ vốn có. Nó pha 1 ly icetea Đào. Vừa nhâm nhi vừa nghe Kiss the rain. Lòng bồi hồi nhớ lại giấc mơ lúc trước rồi tự cười vs bản thân. Đã 4 năm rồi từ cái ngày ấy...
Nhớ lần đầu tiên nó đến lớp ấy. Trời cũng mưa trút nước thế này. Mang tiếng là lớp chuyên tự nhiên nổi tiếng nhất của trường. Nhưng 10A7 lại nằm ở cái nơi hẻo lánh nhất, cách xa và biệt lập hoàn toàn so với các lớp học khác. Nó bước vào lớp vs bộ mặt k mấy thân thiện. Nói gì thì nó cũng ở 10A4 một thời gian. Cho dù không lâu nhưng cũng đủ mang cho con người ta nhiều kỉ niệm huống chi.... cô chủ nhiệm 10A4 mới hứa cho nó làm lớp trưởng hum qua. Vậy mà sáng nay đi học... Đùng 1 cái chuyển lớp. Làm nó đau khổ không thôi (cũng chả hiểu chị ý đang buồn vì xa bạn bè mới quen hay là.... tiếc cái chức lớp trưởng). Nhắc đến chuyện này phải kể đến 1 phần công sức không nhỏ của mẹ nó. Sau khi nghe tin cô công chúa cưng của mình vì quá mải chơi nên khi thi vào cấp 3 k vào được lớp chuyên. Mẹ nó đã k quản gian khổ, săn đón để xin cho nó chuyển lớp lên cận chuyên. Bà cũng chả dám mơ ước cô công chúa của bà vào lớp chuyên có theo kịp vs bạn bè không. Nếu nói chuyện quậy thì nhóc nhà bà chả kém ai. Nhưng chuyện học hành thì.... cần cân nhắc. Nhưng tại mị lực của mẹ nó lớn quá. Nên mới đến nhà người nào đó có 1 lần mà... nó được chuyển hẳn vào lớp chuyên tự nhiên của trường. Trong tờ giấy chuyển lớp còn có 1 lí do to đùng: "Ngoại giao". Và chính từ ngày mưa ấy bắt đầu những thay đổi, cảm xúc mới trong con người nó.
Nhắc đến chuyện vào lớp mới, gần như nó chẳng quen ai (vì khi cấp 2 chị ấy học ở chuyên thành phố, do quậy quá nên bị bố mẹ tống về trường làng cho dễ quản T_T). Nó đứng co ro ngoài hiên, thầm rủa ông trời k có mắt mới sáng nắng chang chang mà h mưa ngay được, hết mắng trời lại mắng đến cái trường quá mức phình phường. Rõ là lớp vip mà còn tệ hơn lớp k chuyên. Làm nó mới sáng tìm mỏi mắt mới tìm ra lớp học (lớp nè khuất sau 2 dãy nhà 2 tầng, chị ý k thấy là phải). Mãi tới khi trống vào lớp nó mới lết cái xác vào lớp. Vừa bước tới cửa, cả lũ học sinh đã ùa lên vì sự có mặt của nó. Không thiếu kẻ cười, ng chê, có kẻ còn dài mỏ ra khinh bỉ. Cũng chả trách bọn họ. Trong lớp cũng khối đứa đi cửa sau, nhưng đều vào cùng đợt khai giảng. Chỉ có mỗi nó khai giảng tới 3 tuần oy mới chễm chệ vào lớp. Mọi ng xì xào là phải.
Nó ném cái cặp lên bàn đầu, oy ngồi vắt vẻo vào đó. Có 1 cô bé người mảnh khảnh lên tiếng: " Bạn ơi, ở đây có 5 người ngồi rồi. Bạn xuống dưới ngồi đi". Nó k thèm mở lời cho con bé kia 1 cái lườm sắc lẹm. Hàn khí bắn tung téo. Làm con nhóc đó cứng người. Về sau khi nhắc lại ngày hôm đó, cô bạn kia vẫn nói ngày hum đó nó như "Ác quỷ".
Khi cô giáo vào lớp ổn định chỗ ngồi. Cô phân nó xuống bàn thứ 2 từ cuối lớp lên. Và nó quen anh từ lúc đó....
 
Nó bần thần nhớ lại ngày ấy. Tự cười với bản thân đã quá trẻ con. Giấc mơ vừa qua mang lại cho nó nhiều dư vị khó tả. Đã lâu lắm rồi.... Nó cũng chẳng nhớ nữa. Chắc từ khi ra trường nó lại mới mơ về anh. Nhưng không như những giấc mơ trước đây. Lần này nó mơ đến nụ cười của anh. Chỉ buồn là nụ cười ấy không phải cho nó mà là cho 1 ai đấy h này đang ở bên anh. Còn nó... chỉ dám đứng từ xa nhìn anh cười. Nụ cười ấy làm trái tim nó gợn sóng. Từng đợt, từng đợt... càng lúc càng mạnh, càng lúc càng mãnh liệt. Chính cảm xúc ấy làm nó nhận ra nó vẫn yêu anh, hình ảnh của anh trong lòng nó vẫn không ai thay thế được. Và cũng chính cảm xúc ấy cũng làm cho nó đau khổ tới tột cùng. Như những giấc mơ trước đây, chỉ đơn thuần như những ngọn gió, những kỉ niệm giữa hai đứa nó. Có khi là lần 2 ng cùng đi học muộn. Anh đạp xe mồ hôi ướt đẫm áo, khi đi qua nó đang chạy hồng hộc như ngựa. Anh vẫn cố quay lại mỉm cười với nó mà châm chọc: "Đi học sớm nhỉ?". Hay khi anh đi chơi về muộn, qua nhà thấy nó đã k ngừng vẫy tay nhe răng cười... cuối cùng bỏ cả 2 tay để rồi ngã tím cả mặt. Hay khi nó lê la vỉ hè để anh nhìn thấy, a cho nó cái bĩu môi dài cả cây số làm nó sau này ngồi vỉ hè mà vẫn phải nhìn trước nhìn sau... sợ.... Đơn giản chỉ vậy thôi. Nhưng cũng làm nó hạnh phúc lắm rồi. Nó không còn mơ tới anh khi nào nhỉ? Khi đứa bạn nó coi là chị em bỗng gọi điện cho nó thông báo: "Tao với C đang quen nhau. Tao khuyên mày từ bỏ đi. C k yêu mày đâu. Tao nói k phải trên danh nghĩa là ng yêu C mà là của 1 đứa bạn thân mà khuyên mày. Mày....". Nó cũng chẳng con bé đó nói j nữa. Chỉ cảm thấy tai nó ù đi. Không còn chút cảm giác nào nữa. Nó cũng chẳng biết nó đã khóc bao lâu. Chỉ đến khi bình tĩnh lại nó chỉ dám nhắn cho con bé kia 1 tin nhắn: "Mày hãy nói vs C t k bao h tha thứ cho những tổn thương nó đã gây ra cho tao. Chúc mày hạnh phúc". Nó chỉ nói vậy oy vùi mặt vào gối, khóc không thành tiếng. Con bạn nó có nhắn tin hỏi đã có chuyện j xảy ra giữa 2 đứa nó mà nó k thể tha thứ được. Rồi khuyên nó 1 hầm bà rà những cái k biết là gì. Nó đọc xong chỉ nhếch mép cười 1 nụ cười chua chát.
A bắt đầu làm tổn thương nó từ khi nào nhỉ? Từ khi anh từ chối trả lời chất vấn của nó hay còn từ trước đó. Nó nhớ cách sinh nhật a 2 hôm. Hum đấy cách giáng sinh 1 ngày. Trời lạnh muốn cắt da cắt thịt người ta. Nó vô tư ngồi trong lớp oánh chén cái bành mì to vật vã mới mua lúc 3 chân 4 cẳng chạy đến trời. Nó là vậy - Chúa lười. Sống chết thế nào cũng chỉ dậy trước h vào lớp 20 phút. 10 phút vệ sinh cá nhân. 10 phút tới trường. Vậy là đủ. Còn đang ngâm nga cái bánh mì đỏ lòm tương ớt. Nó suýt xoa cái lưỡi đang cay sè, nước mặt chực tuôn ồng ộc. Bỗng có 1 ng lao vụt vào lớp, tóm lấy cổ tay nó lôi ra ngoài. Nó biết con bé ấy, nó là người yêu cũ của anh. Nghe nói 2 ng chia tay oy nhưng nó thấy a quan tâm đến con bé nè 1 cách kì lạ. Dù sao cũng là chuyện của 2 ng. Nên... nó mặc xác. Nhưng hum nay con bé bỗng dưng tới tìm nó k khỏi làm nó - thót tim.
- Có chuyện j vậy? - sau khi N (tên con bé đó) kéo nó ra khỏi lớp nó mới ấm ức hỏi.
N nhìn nó 1lượt từ trên xuống dưới oy mới nhếch mép nói.
- Nghe nói cậu thích C? - Nó đơ hình tập 1. Nó k biết cái đứa điên nào tung tin đồn nhảm như vậy. Làm hại hình tượng trong sáng như sói già của nó.
- Ai nói vậy? - Cho dù rất ngạc nhiên nhưng nó vẫn phải hỏi lại. Dù sao vụ nè cũng vui. He2. Tí vào phải chọc vô ông C ngốc xít kia mới đc. Nó thầm nghĩ.
- Cậu sao k nhìn lại xem mình là ai? Có xứng vs C k? Cậu k soi vào gương mà nhìn lại mình. Muốn yêu C mà dùng cái bộ mặt heo đó. Đúng là cóc đòi ăn thịt thiên nga. Cậu k xứng với C. Tránh xa C ra.... - N còn nói 1 hồi nhưng nó chả nghe được nhiều lắm vì.... đơ hình tập 2. Nhưng nó nghe rõ câu cuối cùng N nói vs nó: " Đây là C nhờ t nói với c như thế".
Nó đứng chết lặng. Miếng bánh mì ngậm trong miệng cay sè. Ngây ngất 1 lúc lâu mà không hiểu đang có chuyện j xảy ra.
"Cái j chứ. Dám nói bản cô nương là cóc ak. Còn tự cho mình là thiên nga. Thằng nhóc này chán sống oy". Nó lao vào lớp định cho tên k biết trời cao đất dày kia 1 trận.
................................
 
t dạo nè đang k vui. cảm ơn mọi người đã chiếu cố nha. những chia sẻ của mọi ng sẽ là động lực để t cố gắng. yêu mọi người nhiều.
 
cảm ơn vì lời khuyên của bạn nhé. mình sẽ tiếp thu. mình nói post lần đầu nên còn nhiều thiếu xót. có j các bạn góp ý nhiều nha. :KSV@03:
 
Trước cái mặt hằm hằm như muốn giết người của nó, anh giật mình. Nó tự đắc vì đã dọa được anh. (sau này nghe mấy đứa bạn kể lại mới biết, a giật mình không phải vì cái mặt muốn giết người của nó mà vì… dưới tác động của cái bánh mì quá nhiều tương ướt làm mặt nó đỏ ửng, mắt rơm rớm nước, cộng thêm cái ánh mắt đỏ quạch vì tức của nó làm nó nhìn như vừa khóc lóc rất thẳm thương (tội nghiệp bà chị)).



- - Ông nhờ N nói j với tôi? Nếu muốn sao không dám nói thẳng với tôi. Ông hèn thế.



Anh giật mình nhìn nó.


- - N nói j?



- - Không cần giả nai. Loại con trai như ông tôi khinh.


Nói oy nó anh dũng quay đi về chỗ. Không thèm đoái hoài tới người tự cao tự đại đó nữa.



Sau ngày ấy, tình cảm của nó và anh càng ngày càng xấu. Nó tránh gặp anh ở mọi nơi, nếu không tránh được thì cố gắng lơ đi như không khí. Còn anh… cũng không biết từ bao h anh hùa theo mọi người khinh bỉ, dè bỉu nó. Nó biết, chỉ buồn, buồn vì anh k hiểu nó, buồn vì anh không đánh giá nó bằng cảm xúc của anh mà chỉ nghe lời người khác nói. Nhưng cũng chính từ lúc đó, tình cảm của nó dành cho anh thay đổi. Nó cũng không biết từ bao h nó lại để tình cảm đi lệch quỹ đạo như vậy. Từ lúc nó cố gắng tránh anh để làm cả hai đứa nó đỡ khó xử, hay từ khi nó hận anh đã không hiểu nó. Cứ như vậy, đơn thuần từ hận, đơn thuần để ý cử chỉ, hành động của anh, đến cách cư xử của anh đối với người khác. Và nó nhận ra những điểm khác biệt của anh. Anh không đẹp trai, cũng không quá xuất sắc. Nhưng anh có nụ cười rất đẹp, khi anh cười sẽ lộ ra má lún đồng tiền – làm nó chao đảo. Anh đối xử tốt với mọi người – chỉ trừ nó. Chính điều ấy làm nó rất ghen tỵ. Nó ước có thể quay lại khi 2 người mới quen, có thể khi đó anh khinh bỉ nó phải đi cửa sau vào lớp nhưng ít nhất anh cũng không nhìn nó với ánh mắt quái vật như thế này.


Khi đó, nó vô tình được phân ngồi cùng bàn với anh. Nó ngồi đầu bàn, anh ngồi thứ 3, chắc nó chẳng để ý tới anh đâu nếu không có ch.uyện ấy… Đến ngày thứ 2, cậu bạn ngồi cạnh không chịu ngồi với “con quái vật” - theo như mọi người gọi cho nó. Cậu bạn đó sống chệt nhảy lên bàn trên ngồi như sợ ngồi với nó sẽ bị bệnh dịch hoặc sẽ có 1 loại virut khinh khủng nào đó xâm nhập. Nó buồn nhưng chỉ biết cười trừ, nó biết làm sao đây, cho cậu ta 1 trận vì dám xúc phạm tới tôn nghiêm một con nhóc tự coi là nữ hoàng – là nó, hay khóc lóc ầm ĩ vì sự ghẻ lạnh của các bạn. Chắc nhiều người rơi vào vị trí của nó cũng làm vậy đấy, nhưng nó thì… mặc kệ. Bốn năm cấp 2 nó chịu đủ sự ghẻ lạnh cùng khinh bỉ oy nên bắt đầu chai mặt. Ngày hum đó, khi chuẩn bị vào học, cho dù không vui nhưng anh vẫn ngồi cạnh nó. Nó hừ lạnh – “ít nhất có 1 thằng không sợ ôn dịch”. Nó không nhớ khi đó nó và anh nói chuyện j? Hay anh và mọi người nói chuyện j. Nhưng khi vô tình quay sang… nó nhìn thấy nụ cười của anh. Một nụ cười thuần khiết nhưng cũng mang vẻ bất cần đời. Nó thật sự khích động. Nó thích anh… Nhưng đơn giản là cái tình cảm của 1 đứa bạn thân. Không hơn k kém. Cũng chả trách được nó. Trong khi mọi người đều coi nó là ôn thần thì chỉ có anh và thằng bạn nối khố từ tấm bé của nó là cười và nói chuyện với nó – lo nó chả cảm động. Bắt đầu như vậy, nó và anh quen hơn, nó cũng hòa đồng với mọi người hơn. Và cái cậu bạn T (tên gọi tắt của nhân vật) – người từng nhất sống nhất chết không chịu ngồi với nó kia sau sự cưỡng chế cũng như khuyên răn của cô giáo đã chịu ngồi lại chỗ cũ cho dù… bàn thì chật mà tay vẫn luôn ôm lăm lăm cái cặp để chia ngăn. Bây h nghĩ lại thấy hồi đấy thật trẻ con hết mức.


Rồi lớp nó được chuyển lên vị trí tốt hơn, đi học chúng nó không phải chui rúc vào tận xó trường nữa. Nó không ngồi cùng bàn với anh nữa. Nó ngồi bàn trên, anh ngồi bàn dưới. Nó ngồi cùng cô bạn dễ thương tên là H và 1 cô bé nữa tên D. Hai người bạn mới chơi khá hay. Tính cách các bạn có thể ở các trường lẻ trong huyện nên rất đơn thuần, trong sáng. Cũng nhờ hai người bạn nè, nó quen được với nhiều bạn khác hơn – trong đó có cô bạn từng bị nó lườm cho cháy tóc. Nó thích những người bạn mới nè, thích cuộc sống của họ, thích những câu chuyện họ kể và mơ ước về cuộc sống yên bình của họ. Trong thế giới của nó, từ khi nó biết nhận thức đã đầy rẫy đau khổ cùng lừa dối. Tình yêu, tình thương bị san sẻ; sự thù hận, ghen ghét; và cả sự “tròn trách nhiệm” mà như chị gái nó nói. Nó ước mơ có gia đình đơn thuần như các bạn, nó ước mơ sự quan tâm của gia đình như kiểm tra việc học của nó hay hỏi nó những câu chuyện ở trường lớp chứ không phải việc cứ nhìn thấy nó lại hỏi “ Có thiếu tiền không?”. Nó chán cái cuộc sống ấy, nó mệt mỏi, nó thất vọng. Với một con người từ nhỏ đã có lòng tự tôn cao như nó vậy mà… chỉ sau 1 đêm nó mất tất cả, mất gia đình mà nó luôn yêu thương, tin tưởng, mất các anh chị em mà nó luôn tôn thờ. Nó có cảm giác như cả thế giới bỏ rơi nó, nó quằn quại, chạy quanh trong cái mê cung không thể nhìn thấy đường ra. Nó sa lầy từ lúc ấy. Cái vũng bùn nó ngã xuống không đủ sâu để nhấn chìm nó, nhưng để lại vết dơ để cả đời nó không thể xóa nhòa.
Những năm tháng cấp 2 của học sinh có thể gọi là cuộc sống thiên đường, nhưng đối với nó là địa ngục. Mới vào trường nó được nâng đỡ rất nhiều với cái mác con ông cháu cha, nên các thầy cô giáo cũng không dám động tới nó. Năm lớp 6 qua đi yên bình trong cuộc sống của nó. Tới năm lớp 7, cái năm định mệnh của nó, bố nó về hưu, thầy cô giào nhìn nó với ánh mắt khác. Rồi nó lại phát hiện ra cái bí mật tồi tệ về gia đình nó. Cái gia đình nó coi là yên ấm, hạnh phúc của nó. Nó tự hòa đi kheo khắp nơi nhà nó có 7 a chị em, đều yêu thương nó tuột bậc. Vậy kết quả là gì? Hai anh chị ở với nó là con riêng của mẹ nó với người khác. Còn bốn anh chị ở với bố nó cũng không cùng bố mẹ với nó. Trong hoàn cảnh này mọi người làm sao nhỉ? Khóc lóc, ủ rũ hay vẫn tự mỉm cười tự an ủi “K sao. Dù sao mọi người vẫn yêu thương mình”.



Nó chọn cách cuối, tự an ủi bản thân và vẫn sống tốt cho tới …. 1 ngày. Nó lấy được quyển nhật kí của chị nó khi chị nó 17 tuổi. (Khi đó nó 4 tuổi nha). Trong nhật kí là những trang đầy nước mắt của chị nó về cuộc sống cũng như những ước mơ rất chi viển vông của tuổi học trò. Nhưng thà nó không biết, thà nó không tò mò, không đọc thì chắc nó không tổn thương như vậy. “… Nhìn em lớn, nhìn em cười mà lòng chị đau như cắt. Chị xin lỗi vì không thể cho em là 1 thành viên trong gia đình 3 người nhà chị. Nhưng với những j bác (chị gọi bố nó bằng bác, sau này nó lớn thì mẹ bắt a chị gọi bố nó bằng bố) đã làm cho nhà chị, chị sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chị với em…”. Đây là tâm tình của chị gái cùng mẹ khác bố của nó nói với đứa e gái mới toét mắt. Không sao, nó còn các anh chị cùng bố khác mẹ với nó cơ mà.



Cũng vào năm đấy, bà nội nó mất, người bà gầy gò, da đen xạm mà nó chỉ gặp có 4 lần, lần nào gặp cũng nắm tay nó và im lặng ấy. Bà 91 tuổi rồi, nó không gặp bà nhiều, cũng không hiểu về bà, nhưng qua lời bố mẹ kể, đó là một người bà tốt. Nó từng tưởng tượng bà nó là người có mái tóc bạc phơ, hay kể chuyện cổ tích cho trẻ con nghe (sau này nó mới biết đó là chuyện thật viển vông). Nếu không phải năm lớp 2, một người a trai cùng bố với nó mất – cũng là người nó yêu thương và chiều chuộng nó nhất. Thì chắc nó không biết nó có 1 người bà. Ngày bà ra đi, trời nắng lắm, nắng trải vàng khắp mọi nẻo đồi, nó hớt hải theo mẹ vào gặp mặt bà lần cuối, nhưng vẫn không kịp. Nó nhớ rõ lắm cái ngày ấy, nó không khóc, cũng không cười, chỉ im lặng ngồi một mình ở gian nhà bên cạnh. Căn phòng ấy nhiều bánh kẹo, hoa quả lắm nhưng nó không được ăn đâu. Mẹ không cho nó động vào cái j cả. Bắt nó ngồi yên đấy thôi, rồi mẹ đi đâu mất. Không ai để ý tới nó, cũng chẳng ai đoái hoài xem nó thế nào. Nó ngồi im lặng ở đó cả buổi sáng. Chính trong thời khắc đó nó mới biết nó lạc lõng tới mức nào. Quê nội nó đấy, cách nhà nó chắc 6 km thôi. Vậy mà nó chẳng biết gì về nơi này cả. Nó đến đây có thể đếm trên đầu ngón tay. Nó giấu những cảm xúc không diễn tả thành lời ấy đi, ngồi vô tri vô giác như vậy. Chắc nó còn ngồi tới tối nếu bố nó không vô tình đi qua. Ánh mắt mệt mỏi của ông nhìn nó làm rào cản cuối cùng trong lòng nó sụp đổ. Khi ông bước chân vào, đầy quan tâm hỏi nó đã ăn j chưa, nó không kìm ném được cảm xúc mà òa khóc. Nó vẫn là 1 đứa trẻ. Nó sợ… sợ lắm. Ông không nói gì nhưng nó biết ông xúc động, khéo mắt ông còn đọng 1 giọt nước.



- - Con ăn j chưa?


Nó lắc đầu. Ông lấy bánh và hoa quả cho nó nói ăn tạm đi cho đỡ đói.


- - Khăn tang của con đâu? Phải đeo vào chứ.


Lời ông nói dịu dàng thế, vậy mà còn sắc hơn dao đâm vào tim nó. Từ tối qua vào đây nó đâu có khăn tang. Mẹ nó cấm không cho nó đeo khăn tang. Là bà nó mất đấy, bà nội thật chứ không đùa đâu. Nhưng nó không được đeo khăn tang đơn giản vì nó là con vợ lẽ. Nó chỉ là con vợ lẽ mà thôi. Nó khóc như chưa bao bao h được khóc. Mãi mới thốt được ra câu trong tiếng nấc nghẹn ngào.


- - Mẹ… Mẹ … không … cho … con … đeo.


Bố nó lặng người. Một người đàn ông hơn 60 tuổi. Lần thứ 2 nó thấy ánh mắt ông đau đớn như vậy. Lần đầu là khi anh nó mất. Nó không nói j nữa, chỉ nghẹn ngào khóc. Bố nó bảo 1 người anh họ lấy khăn tang, tự tay ông buộc cho nó. Rồi vỗ vai nó ông đi ra ngoài. Nó ngồi ăn đồ ăn ông chuẩn bị cho nó, bánh ngon lắm, hoa quả tươi lắm vậy mà nó không nuốt nổi. Nó cứ như vậy khóc. Nó cũng không biết nó khóc bao lâu. Nó chỉ nhớ khi mẹ nó vào cho nó ăn cơm thì đã chập choạng tối rồi… (Sau này nghe bố nó nói lại, cô nó (em bố) không cho mẹ con nó đeo khăn tang. Vì gia đình họ nội không thừa nhận mẹ con nó).


Tối hôm đấy trời mưa to, không biết ông trời khóc cho một người đã rời xa thế giới hay khóc cho số phận của một con nhóc đáng thương.



Đẵng đi một thời gian, đến 100 ngày bà nó, nó theo mọi người ra mộ bà. Nấm mộ còn chưa kịp mọc cỏ, nó đau nhói lòng. Bên cạnh mộ bà là phần mộ của anh nó. Người nó yêu quý cũng yêu quý nó nhất trong bốn a chị e con bố. Nó đau xót vuốt lên phiến đá lạnh lẽo dựng trên mộ anh. Nhớ lại khoảng thời gian khi anh nó còn sống, nhớ về những lần anh làm ngựa cho nó cưỡi chỉ để dỗ cho nó ăn cơm. Trước đây nó rất lười ăn cơm lắm, chỉ thích ăn vặt, chỉ cần anh ra nhà nó, anh sẽ tìm đủ mọi cách dỗ dành nó. Nó nhớ anh gầy lắm, mỗi lần nó trèo lên lưng anh đều thấy xương vai anh nhô lên. Nhưng nó thích cảm giác ấy và có lẽ cả đời nó không bao h quên giây phút ấy. Có người con trai tình nguyện làm ngựa cho nó cưỡi chắc chỉ có anh và bố nó mà thôi. Nó nhớ anh lắm.



Bàn tay miết nhẹ lên phiến đá trơn nhẵn, cái lạnh từ ngón tay đâm thẳng vào trái tim nó. Vô hình có một lực đẩy nó từ phía sau, nó ngã rúi rụi. Nó chưa kịp quay lại đã thấy một tràng dài những lời nói mắng chửi nó và mẹ nó. Nói mẹ con nó là yêu quái, nói mẹ con nó là người hại chết anh. Nó chẳng biết nói gì, chỉ lặng người nhìn người đàn bà ấy. Một người phụ nữ mất con, phải chia sẻ tình cảm của mình với người phụ nữ khác. Bà ấy khóc, bà ấy kêu, gào. Khi đó nó còn quá trẻ để thấy được nỗi đau của người phụ nữ đó. Chính vì vậy nó rất hận bà ấy, hận người mắng chửi mẹ con nó.



Rất lâu sau này, khi nghĩ lại nó mới thấy ân hận. Bà ấy thật đáng thương. Nó thiếu nợ bà ấy một câu xin lỗi và một lời cảm ơn.


Câu chuyện cứ lần lượt xảy ra khi nó còn quá trẻ con, chưa đủ để nhận thức được mọi việc. Ảo mộng về gia đình nó trong phút chốc sụp đổ hoàn toàn, nó không biết phải tin tưởng ai? Bố mẹ nó ư? Người đã nói dối khi nó ngây thơ hỏi “Tại sao anh chị gọi bố con là bác?” hay “Tại sao anh chị họ Nguyễn còn con họ Trần?”… Hay nó nên tin tưởng anh chị nó? Người đã nói sẽ làm tròn trách nhiệm vs nó vì… bố nó đã nuôi anh chị ăn học, cho đi học đại học đàng hoàng rồi xin việc cho. Nó nên tin ai?



Cái lớp 7 ấy, cái lớp 7 dài đằng đẵng với quãng thời gian nó chưa bao h muốn có ấy.



Lên lớp 8 nó thay đổi, nó không phải cái con bé phải ngồi khóc thút thít khi cái thằng bên cạnh phát hiện ra trong giấy khai sinh của nó không có họ tên bố rồi đem đi rêu rao với cả lớp nữa. Nó kết giao với lũ bạn xấu, ăn chơi trác tang, đánh nhau, say xỉn, bar...Chả có gì nó không tham gia. Bây h khi nghĩ lại quãng thời gian ấy. Nó cũng cảm thấy mình thật ghê tởm nhưng cũng cảm thấy thật may mắn… vì ít nhất nó chưa mất đời. Dưới sự buông lỏng của cha mẹ, anh chị cũng như chả việc j phải quan tâm của cô giáo chủ nhiệm năm cấp 2 mà nó thành con quỷ ai ai cũng ghét nhưng không thiếu kẻ sợ. Bạn bè xa lánh nó, thầy cô ngày nào cũng biểu dương nó trước lớp vì thành tích bất hảo cũng như thành tích học tập … í ẹ. Nó lại học xa nhà… nên càng bất trị. Chỉ đến năm lớp 9, cuối năm, nó lấy tiền mẹ cho đóng học đi đập phá. Cô giáo nói với mẹ nó làm nó bị đánh cho tơi bời. Mẹ nó mẳng chửi, nhiếc móc, nói nó không phải con của bà… thì cơn sóng thần đã cướp đi lí trí cuối cùng của nó. Vì sao chứ? Mẹ không nhận nó là con ak? Có sao đâu. 3 năm nay nó chịu bao ấm ức, nó đâu dám nói ra. Vì cái j? Chả phải vì sự êm ấm của gia đình nó sao. Vẫn giả vờ cười cười nói nói như không biết j. Mẹ nó chả bao h hỏi thăm 1 câu con như thế nào? Bạn bè ra làm sao? Còn bố nó. Thời gian chủ yếu của ông k ở nhà nó. Nên nếu gặp nhau sẽ hỏi “ Con thiếu tiền không?”. Nó chán cái gia đình này, cuộc sống này … Nó bỏ đi.



Nó không biết nó bỏ đi được bao lâu? 3h? 4h? Nhưng nó nhớ nó bỏ đi buổi sáng thì chiều đã bị túm về khi nó đang ngồi trong 1 quán thêu truyện. Đấy là lần thứ 2 nó thấy mẹ khóc, lâu lắm rồi, sau khi bà ngoại nó mất khi nó 3 tuổi. Nó nghe chị dâu nó nói bố đã mắng mẹ ghê lắm. Chưa bao h nó thấy bố to tiếng với mẹ cả. Chính khi nó nhìn thấy giọt nước mắt của mẹ, lần đầu tiên nó mới ân hận về việc nó làm. Nó ân hận lắm. Và chắc sẽ ân hận cả đời vì ngày hôm ấy. Nhưng cũng chính ngày hum ấy gia đình nó mới biết nó biết sự thật rồi. Buồn cười thật. Sau ngày hum ấy, chuyện của nó trở thành truyện cười cho thiên hạ. Người thì nói nó bỏ nhà đi theo trai, có người còn kinh khủng hơn khi nói vì thất tình nên nó đi làm liều… (Chết cười mất. J).



Mỗi người 1 câu, 1 người 1 suy đoán mà k ai biết sự thật là gì. Cô chủ nhiệm “ tốt bụng” của nó còn đem chuyện này kể cho các thế hệ sau này nghe để học tập, cũng như mua vui. Nó biết, nhưng nó nhẫn nhịn.



Và thực tế chứng minh, nó đã trả thù bà ấy rồi. Có thể nhiều người nói nó quá đáng. Đúng. Nó rất quá đáng. Nó có thể chịu cô chủ nhiệm chửi mắng, nói nó k làm đc cái j. Nhưng nó k chấp nhận cô lấy gia đình nó ra làm trò cười cho thiên hạ. Khi lên cấp 3, con cô (học cùng nó) học chuyên của tỉnh, còn nó chỉ học trường thường. Nhưng khi lên đại học, cậu bạn ấy chỉ đỗ cao đẳng, còn nó đỗ đại học. Việc đầu tiên khi nhận được giấy báo là nó rủ ngay con bạn than cùng đỗ đại học đến nhà thăm cô giáo cũ. Nó muốn cô thấy đứa học trò bị cô ghẻ lạnh, bị cô ghét bỏ, nói chả làm được cái j, nuôi tốn cơm của bố mẹ,… nó cũng chẳng nhớ cô nói những j vs nó nữa. Đấy, đứa học trò ấy đấy, nó đỗ đại học oy. Cho dù mới đi đc một nửa chặng đường nhưng ít nhất… bố mẹ nuôi nó không tốn cơm như cô nói. Cách trả thù của nó với cô đấy. Nói nó vô ơn cũng đc, mất dạy cũng được, mà hư hỏng thì cũng chả sao. Mấy lời này nó nghe mãi tới nhàm oy.
 
Tớ xin lỗi cả nhà nha. Dạo nè tới hơi bận nên post chậm. T hứa trong 3 hum sẽ hoàn thành đầy đủ chuyện nèHix2xx2. Cả nhà thông cảm và ủng hộ cho thành viên mới nha. :KSV@03:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Nhưng để đạt được những j hiện có, nó đã phải trả giá không ít. Trong đó có cả tình yêu với anh.



Qua 2 năm, anh đã hiểu nó hơn, biết thông cảm vs nó. Nó vui… nhưng hình như hạnh phúc không đến với nó….


Trong 2 năm ấy, sau khi nhận ra tình yêu của mình dành cho anh. Nó không quản khó khăn lao vào học như con điên. Nó muốn nó thật giỏi, để anh chấp nhận nó. Cũng để chứng minh với mọi người nó không phải loại vô dụng, muốn mọi người thừa nhận nó. Bao nhiêu đêm chỉ ngủ vài 3 tiếng, nó cứ như con thoi đưa đi đưa lại. Nhưng đổi lại nó được j? Bạn bè vẫn không thừa nhận nó. Vì sao? Vì nó không xinh? Hay vì tính cách điên dồ của nó? Hay….?


Cả trăm lí do được đưa ra mà không có lời giải đáp. Nó dần mất hi vọng, sống khép kín hơn. Nụ cười của nó nhạt hơn. Còn anh thì sao? Anh vẫn đắm chìm trong những hạnh phúc của anh. Nở nụ cười chết người với hàng ngàn người… mà k có nó.
Bây h nó nghĩ lại, nó tự thấy buồn cười. Tại sao nó có thể vì anh mà phát điên lên như vậy. Nhớ mùa đông năm 12, trời lạnh tê tái. Nó ngồi co ro giải bài tích phân. Bài toán nó đã giải gần h đồng hồ mà không ra. Đã 2h đêm. Lạnh. Buốt. Cô đơn. Nó nhớ anh quá. Cái lạnh của thời tiết không bằng chất lỏng buốt giá chảy trong tim nó. Nó bật khóc như con điên. Khóc như chưa bao h được khóc. Nó gửi cho anh một dòng tin nhắn.


…. Những bông tuyết rơi đầy…. xem lẫn những ngôi sao và trái tim… “Tớ nhớ cậu lắm…. bởi vì…. tớ thích cậu…”


Nó tự cười vì sự ngốc nghếch của mình. Sau khi xóa đi xóa lại cả chục lần thì tin nhắn vẫn được gửi đi với nội dung…


…. Những bông tuyết rơi đầy…. xem lẫn những ngôi sao và trái tim… “Tớ nhớ cậu lắm…. bởi vì…. Cậu còn nợ tớ 10 nghìn…”
( J J J Ôi chết với chị nè mất. Hài quá ak.)


Gửi tin nhắn xong nó bỗng hối hận không thôi. Gọi ngay cho con bạn thân khóc thét lên vì việc làm điên dồ của mình. Vậy mà… con bạn nó đã chả an ủi lấy 1 câu thì thôi. Còn mắng nó dở hơi, trước khi cúp máy còn bồi cho nó 1 câu: “Đã gửi oy thì cầu mong máy nó không nhận đc tin nhắn hoặc… đợi xem mai nó phản ứng thế nào”. Oy cúp máy rụp 1 cái. Nó biết Trang (tên bạn thân nó) lo lắng cho nó. Trang sợ nó bị tổn thương. Tình cảm của nó đối với anh sâu sắc như thế nào Trang là người hiểu rõ nhất. Khi nó bị anh làm tổn thương, khi nó quá thất vọng về anh, Trang luôn là người bên nó. Trang ít nhất cũng cả trăm lần khuyên nó từ bỏ đi. Cũng hơn trăm lần mắng nó ngu ngốc, giận dỗi vì sự cứng đầu của nó. Nó biết Trang làm vậy vì quan tâm nó, sợ nó lại bị tổn thương. Trang là người chứng kiến tất cả bi kịch gia đình nó, biết sự tổn thương cũng như những đau khổ nó trải qua. Nhưng cô bé chỉ biết ngậm ngùi nhìn nó mà không biết làm sao. Cô bé sợ nó lại bị tổn thương, lại gục ngã, lại sa đà. Cô luôn bảo vệ nó như gà mẹ bảo vệ gà con. Nó cũng rất nghe lời Trang… nhưng trong chuyện tình cảm nhiều khi trái tim không nghe theo lí trí.


Nghĩ tới cái mặt nhăn nhó của Trang và sự thảnh thốt của anh sau khi nhận được tin nhắn. Nó bật cười.


Giữa đêm đông lạnh giá. Một cô gái với chiếc áo len mỏng manh ngồi co ro một góc. Nhưng nụ cười của cô thì sáng rực một vùng trời.



Lâu lắm rồi nó mới nở nụ cười bình yên như vậy. Một nụ cười đúng nghĩa của tình yêu và niềm vui. Không còn là cái nhếch mép hay nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai thường thấy nữa.


Nó sốc lại tinh thần, uống cạn ly cafe đen nguội ngắt để cái đầu tỉnh táo lại và bắt đầu làm bài tích phân. Nó nhìn bài toán ở góc độ khác, áp dụng tất cả các dạng mà cô giáo đã dạy và… chưa đầy 20 phút sau nó đã tìm ra đáp án. Nó rú lên chạy quanh phòng, bật Nobody nhảy như con điên. Sau khi chán thì lăn ra gi.ường ngủ.
(Bà nè đa tính cách quá. Tính dở hơi vậy lo mọi người chả… k thích)


Sáng hum sau khi đang ngáp ngắn ngạp dài thì anh đến… Anh trả nó 10 nghìn thật. Nó cắm đầu giả vờ làm bài không để ý đến anh. Nhưng không giấu được cô bạn ngồi bên cạnh. H trêu nó cả tiết học, làm nó xấu hổ mặt đỏ bừng, nghe cô giảng mà chả vào đầu chữ nào. T_T. Về sau tự hứa có nhớ anh tới suy tim cũng không làm chuyện dại dột đó nữa.


Anh gặp cô bé đó khi nào nhỉ? Nó không biết. Khi nó biết 2 người quen nhau thì tình cảm của cả 2 đã đi quá xa rồi.



Khi ấy suy nghĩ của nó quá trẻ con. Nó muốn thi đỗ đại học sẽ quay lại tỏ tình với anh. Năm 12, áp lực học tập, áp lực gia đình, áp lực của dư luận làm nó như kiệt sức. Nó đã ít nhất gần nghìn lần muốn theo đuổi anh. Nó không sợ ánh mắt ghẻ lạnh của bạn bè với nó. Nó không sợ bạn bè chê nó là con gái mà làm cái chuyện cọc đi tìm trâu. Nó cũng không sợ gia đình phản đối. Nhưng nó sợ bạn bè trêu anh. Nó sợ mọi người không công nhận nó, sẽ cười nhạo anh bị con quái vật (mà mọi người hay gọi nó là boss… (trong điện tử boss là loại quái vật bị ghét bỏ cứ nhìn thấy là giết… boss cũng rất quý hiếm chỉ xuất hiện vào những giờ nhất định ở một vài khu vực nhất định. Đánh được boss được rất nhiều vật phẩm và kinh nghiệm)). Nó cũng sợ cô giáo lấy nó làm áp lực với anh. (Cô giáo chủ nhiệm lớp nó là chị họ của anh. Từ năm lớp 10 cô đã luôn lấy nó dọa anh. Làm anh đã sợ nó… nhìn thấy nó còn hoảng hơn). Nó sợ… sợ… sợ tất cả những j có thể làm anh buồn làm anh thất vọng. Vì vậy cứ quyết định theo đuổi, nó lại từ bỏ.



Cứ như vậy, cuối cùng cũng tới cuối năm 12. Anh và người ấy quen nhau. Nó không nhớ bạn bè anh cũng như bạn bè nó nói với nó bao nhiêu lần câu: “Mày cứ để như vậy sẽ mất C đấy”. Nó không biết mọi người tại sao không thích người ấy. Đến mức đồng ý ghép a sánh đôi với con quái vật như nó. Mọi người nói nó phải đấu tranh, mọi người sẽ ủng hộ. Sẽ phá anh và người ấy tới cùng. Nó thấy nực cười. Nó không làm gì cả. Chỉ nói với mọi người nếu nó đỗ đại học nó sẽ theo đuổi anh, nếu nó trượt nó sẽ vĩnh viễn biến khỏi cuộc đời anh. Nó cũng không tin anh và người ấy có thể đến được với nhau. Nó nghĩ anh cũng chỉ là cơn cảm nắng nhất thời như hàng trăm cơn cảm nắng của anh trước đây. Nó tự tin anh vẫn trong lòng bàn tay nó. Và… nó tin người ấy không phản bội nó.
 
Nó gặp người ấy khi nào nhỉ? Năm lớp 9, khi nó ngồi cùng cậu bạn quen từ năm lớp 3. Cậu bạn dễ thương ấy đem ảnh của cô hàng xóm khiêm người yêu của cậu ấy cho nó xem. Nó biết người ấy từ khi đó. Nó thích người ấy. Người ấy có một đôi mắt trong suốt như thủy tinh. Má lún đồng tiền, đôi môi đỏ mọng. Phiến má ủng hồng vì giá lạnh của mùa đông, trắng ngần. Nó ghen tị với người ấy, người ấy thật xinh, ánh mắt thật có hồn.



Khi lên cấp 3, nó vào A4 học cùng lớp với người ấy, nó nhận ra người ấy ngay khi mới vào lớp (ít nhất nó đã đánh nhau tới u đầu vs thằng bạn vì muốn có ảnh của người ấy mà. T_T. nhưng mà k đc). Nó coi người ấy như chị em của mình. Cái j cũng nói cho người ấy. Và tất nhiên… không ngoại trừ chuyện của anh. Người ấy từng cười rất hiền nói muốn biết anh là ai mà làm nó từ một con bé ngỗ ngược trở nên như vậy. Nó tin người ấy… tin người ấy sẽ không làm tổn thương nó. Nó mặc kệ người ta nói j về người ấy. Nó vẫn tin và luôn tin. Vậy mà… ?


Anh và người ấy quen nhau lâu chưa nhỉ? Họ quen nhau như thế nào? Nó cũng chả biết. Có 1 thời gian người ấy hay kể với nó về một người tên là Khỉ. Người ấy nói người ấy rất thân với Khỉ. Người ấy kể cho nó về Khỉ, về những tin nhắn của 2 người. Nó trêu người ấy vs người lạ mặt kia. Người ấy chỉ cười nói không thể nào. Bẵng đi 1 thời gian, nó bề bộn với những kì thi thử. Người ấy và anh ngày càng thân nhau. Tin đồn về chuyện của 2 người ngày càng nhiều. Ngày ngày đầy ruồi muỗi vo ve bên cạnh lúc nó làm bài tập để nói về chuyện của anh và người ấy. Nói với nó không biết bao nhiêu cách để tách anh và người ấy. Nói nó phải cố gắng không sẽ mất anh. Nó đều bỏ ngoài tai. Vì nó tin người ấy.



Đến một ngày nó và người ấy sánh bước tới trường. Nó vô tình hỏi người ấy Khỉ là ai? Người ấy ngập ngừng oy nói vs nó đó là anh. Nó lặng người. Nó lo sợ. Thật sự. Nhưng người ấy cười và nói sẽ k có chuyện j xảy ra. Nó tin người ấy. Còn ngây thơ nhờ người ấy hỏi giúp nó tình cảm của anh với nó là gì? Hỏi những sở thích cũng như thói quen của anh.



Nghĩ lại cũng thật buồn cười. Nó quá trẻ con. Hay tại ông trời trêu người. Nó đôi khi đã nghĩ anh đơn phương với người ấy. Nó yên tâm. Nhưng tình yêu mà, ai có thể điều khiển được.


Nó đỗ đại học. Trường nó là trường có điểm muộn nhất. 1/8 mới có điểm. Nó nhớ khi nó xem điểm nó đã bật khóc. Khóc nức nở. Nó biết nó đỗ rồi. Nó không phụ lòng bố mẹ, có thể tự hòa với mọi người và có tư cách đứng bên cạnh anh. Nhưng nó quá ngây thơ. Sau khi nhận được giấy báo, nó vẫn không thể liên lạc với anh. Nó đang đấu tranh kịch liệt với gia đình để vào trường nó thích. Nó nhất quyết nhịn ăn 1 ngày để làm theo ý mình. Cuối cùng bố mẹ nó cũng chịu thua. Nó bắt đầu nhập trường, làm quen với bạn bè. Tháng 11, nó bắt đầu xúc tiến kế hoạch. Nó tung ảnh của anh lên face. (Phản ứng của anh khá bất ngờ, làm nó chưa bao giờ nghĩ đến). Đồng thời rủ bạn bè 20/11 về trường thăm thầy cô.



10h…’ đêm 11/11


Người ấy gọi điện cho nó. Nó hơi bất ngờ. Người ấy hỏi thăm sức khỏe của nó và tám vài chuyện linh tinh. Người ấy vẫn vậy, vẫn nụ cười lảnh lảnh và cách nói bông đùa. Rồi 2 người chuyển sang nhắn tin.



“cậu cho ảnh C lên face ak?”


“uk. Cho lên cho vui. Dù sao cũng 1 thời để nhớ. J


………


“C nhờ tớ nói vs cậu bỏ bức ảnh đó đi. C nó không thích cậu đâu. Bỏ đi. Nuối tiếc làm gì người không quan tâm tới mình.”


Nó sốc. Nó nhớ lại gần 3 năm trước. N cũng từng nói vs nó mấy câu (còn cay nghiệt hơn thế này).


Nó gọi điện lại cho người ấy.


- - C nhờ cậu nói vs tớ ak? Sao C k trực tiếp nói vs tớ? C nói với C nếu cậu ấy trực tiếp nói với tớ. Tớ sẽ bỏ.


- - Cậu đừng như vậy. Cậu làm vậy C cũng chả quan tâm tới C đâu. C có người yêu rồi. Nên nó nhờ tớ nói vs cậu từ bỏ đi.


- - Ai vậy? Người yêu cậu ấy là ai?


Nó từng nghe khi C đỗ đại học có quen một em ít tuổi hơn, sống ở Hà Nội. Nhưng nó không biết đúng hay không.


- - C là người yêu của tớ. C và tớ đang yêu nhau.


Sét đánh trên trời quanh. Nó chết lặng. Tắt điện thoại.


11h…’ cô bạn cùng phòng đã ngủ. Chỉ mình nó cắn răng để k dám bật ra tiếng khóc. Nước mắt chảy ngược vào tim, để lại tiếng nấc nghẹn ngào. Nó k biết nó cứ như vậy bao lâu. Đến khi nhận đc tin nhắn của người ấy.


“Tớ khuyên cậu k phải vì tớ là người yêu C. Mà là ở cương vị 1 người bạn. Cậu từ bỏ đi.”


Nó cười thầm. Thế đấy, niềm tin của nó đấy. Sụp đổ hoàn toàn.


“Cậu nói với C nó là thằng hèn. T sẽ k bao h tha thứ cho nó đâu. Bây h và cả chuyện 3 năm trước.”


Rồi nó tắt máy. Ném điện thoại xuống chân gi.ường. Cắn chặt răng để k bật tiếng nức nở. 5h sáng nó mở máy, nhận được tin nhắn của người ấy.


“Trước đây xảy ra chuyện j vậy? Mà tớ nghĩ có xảy ra chuyện j thì cũng đã qua rồi. Bạn bè với nhau. Cậu bỏ qua đi.”


Nó cười rũ rượi. Send lại


“Chả có chuyện j cả. Cậu cứ nói vs nó vậy.”
:KSV@04::KSV@01::KSV@03::KSV@12: Người ấy còn gửi lại cho nó vài tn. Nhưng nó k trả lời.
 
×
Quay lại
Top Bottom