HỒI KÍ TUỔI 17

Sóc nhỏ bé xĩu

Thành viên
Tham gia
24/6/2025
Bài viết
5
CHƯƠNG 1: Tuổi thơ trên mảnh đất khóm ngọt

Tôi tên là Trầm Ánh Nhi, sinh ra và lớn lên ở Tiền Giang – vùng đất miền Tây bình dị, nơi nổi tiếng với những cánh đồng khóm trải dài bất tận. Gia đình tôi không mấy khá giả, ba tôi là công nhân, còn mẹ ở nhà nhận may gia công để nuôi sống cả nhà. Câu chuyện tuổi thơ của tôi bắt đầu từ đó – từ những ngày tháng giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười.

Ký ức quay về thời tôi còn là cô bé học lớp 5, học tại Trường Tiểu học XXXX cách nhà khoảng một cây số. Ba mẹ tôi khi ấy còn trẻ và tràn đầy sức sống. Tôi được đưa đón đi học mỗi ngày, ăn uống thì đạm bạc nhưng luôn đầy đủ tình yêu thương. Căn nhà sàn của gia đình tuy đơn sơ, nhưng bên trong lại ấm áp lạ thường. Mẹ tôi có tính nóng, còn ba thì hay trêu đùa khiến mẹ la mắng, rồi cả nhà lại bật cười trong những âm thanh thân thuộc ấy. Nhà tôi ở đối diện nhà ngoại, và tôi được bà yêu thương hết mực. Thời ấy, internet còn xa lạ, nên mỗi tối đúng 8 giờ 30, tôi và ba lại sang nhà ngoại để xem phim “Tay trong tay” qua chiếc tivi dùng anten. Dù phim kéo dài đến 10 giờ đêm, tôi thường chỉ xem được nửa chừng là ngủ gật, và ba lại cõng tôi về nhà. Cứ đều đặn như thế, ngày nào cũng là một vòng quay ngọt ngào của ký ức tuổi thơ. Ở quê, hàng xóm sống gần gũi nhau như một đại gia đình. Ngoài ngoại, nhà tôi còn gần rất nhiều người thân – trong đó có hai dì và một cậu trạc tuổi tôi, tên là T và P, cùng hai em họ là T và B. Tôi là chị lớn trong đám trẻ nên thường làm "thủ lĩnh", dẫn tụi nhỏ chơi nhảy dây, chơi sò, ô ăn quan, đóng giả các nhân vật phép thuật, chọi cầu tù, và những trò chơi dân gian khác. Những ngày lễ Tết, chúng tôi còn đánh bài, chơi bầu cua cá cọp. Có lúc mê chơi đến mức ngủ lại nhà nhau. Khoảng thời gian đó thật sự trong sáng, vui vẻ và ngập tràn tiếng cười.

Năm tôi 12 tuổi, gia đình đón chào một thành viên mới – em trai tôi ra đời trong sự hân hoan của cả nhà. Cũng năm ấy, tôi bước vào lớp 6 tại Trường THCS Thị trấn Mỹ Phước. Vì căn nhà sàn cũ hay bị ngập, ba mẹ quyết định dọn về cạnh nhà ngoại để thuận tiện chăm sóc em bé. Lúc ấy, một sự kiện đặc biệt xảy ra. Một cô gái người ngoại tỉnh, tóc ngắn và hiền lành, đến xin ông tôi thuê mảnh đất trống cạnh nhà để nuôi ong. Cô ấy dựng một cái lều nhỏ để ở và làm việc. Tôi, với sự tò mò của một đứa trẻ, thường xuyên sang chơi, theo cô đi thu mật và học cách nuôi ong. Trải nghiệm ấy đã để lại trong tôi một ký ức sâu sắc. Sau khoảng sáu tháng, cô rời đi, nhưng hình ảnh về cô và mùi mật ong vẫn còn vương vấn trong tôi mãi.
 
CHƯƠNG 2: NHỮNG BƯỚC CHÂN ĐẦU TIÊN VÀO LỚP CHỌN

Do thành tích học tập tốt ở tiểu học, tôi được chọn vào lớp chất lượng cao – lớp quy tụ 25 học sinh giỏi nhất trường. Những người bạn ở lớp mới đều rất chăm chỉ, thông minh, và chúng tôi nhanh chóng kết nối vì cùng "tần số". Tuy nhiên, cuộc sống học đường cũng bắt đầu có những "drama" đầu đời – những va chạm, hiểu lầm, và bài học đầu tiên về tình bạn, lòng tự trọng.

Tôi bắt đầu vào cấp hai với niềm tự hào nho nhỏ khi được chọn vào lớp chất lượng cao – lớp tập hợp 25 học sinh có điểm đầu vào cao nhất trường. Mỗi bạn trong lớp đều học giỏi và năng động, ai cũng có cho mình một màu sắc riêng, khiến lớp học vừa thú vị vừa đầy áp lực cạnh tranh.

Trong số những người bạn cùng lớp, có Lúp – người bạn thân nhất của tôi từ thời tiểu học. Chúng tôi từng rất thân, gần như không rời nhau nửa bước. Nhưng khi vào lớp mới, với môi trường nhiều bạn học giỏi và cá tính, tôi dần cảm nhận sự thay đổi từ Lúp. Có lẽ vì ganh tị hay vì không còn muốn chia sẻ vị trí "bạn thân duy nhất", Lúp bắt đầu có dấu hiệu xa cách và thậm chí nói xấu tôi với bạn bè mới.

Thời ấy tôi còn khá ngây thơ, chưa hiểu hết những mâu thuẫn nhỏ nhặt trong tình bạn. Dù nghe được những lời không hay từ Lúp, tôi vẫn giữ thái độ bình thản, tiếp tục chơi với cô ấy và cả Thắm – một người bạn mới tôi quen trong lớp. Cả ba chúng tôi ngồi cùng tổ, thường xuyên trò chuyện và học tập cùng nhau. Nhưng dần dần, tôi cảm nhận rõ mình là người "dư thừa" trong nhóm ba người ấy. Cảm giác bị cô lập âm thầm len lỏi trong từng khoảnh khắc, dù tôi vẫn cố gắng hòa nhập và giữ gìn mối quan hệ. Tình bạn ấy – tuy bắt đầu từ những điều đẹp đẽ, lại dần trở nên nhạt nhòa và xa cách theo năm tháng.


CHƯƠNG 3: MỘT NHÓM BẠN ĐẶC BIỆT-MỘT MỐI TÌNH THẦM KÍN

Dù biết rõ tình bạn giữa tôi, Thắm và Lúp ngày càng trở nên "toxic", chúng tôi vẫn tiếp tục gắn bó như ba mảnh ghép chông chênh. Nhưng cũng nhờ có Lúp mà tôi được làm quen với một nhóm bạn mới – một điều khiến tôi thầm cảm thấy biết ơn. Nhóm nhỏ ấy gồm bảy người: tôi, Lúp, Long, Triệu, Hân, Uyên và Trân. Chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, chia sẻ với nhau từng khoảnh khắc của tuổi học trò – cái tuổi ngây thơ, sôi nổi, đầy tiếng cười và cả những lần dỗi hờn vu vơ.

Trong nhóm, người tôi thân nhất là Triệu. Có lẽ vì sự đối lập giữa chúng tôi khiến mối quan hệ càng thêm thú vị – tôi nhỏ nhắn, còn Triệu thì to lớn. Tôi thường chở bạn ấy đi học, và cũng vì thế mà cả lớp cứ trêu ghẹo gọi chúng tôi là “con kiến chở con voi”. Nhưng những lời trêu chọc ấy lại khiến tôi cảm thấy vui và gắn bó hơn với bạn bè. Chúng tôi thường tụ tập ở trung tâm văn hóa huyện sau giờ học thêm, chơi keo, chơi nhăm mười, đôi lúc cũng không tránh khỏi những lần tám chuyện nói xấu người khác. Những tháng ngày ấy, dù có hơi quậy phá, nhưng lại trở thành ký ức quý giá không thể nào quên.

Rồi năm lớp 8, "thần tình yêu" gõ cửa. Trong nhóm, tôi cực kỳ thân với Long. Hai đứa cứ như một cặp bài trùng – lúc nào cũng giỡn với nhau, rượt đuổi quanh sân trường, nô đùa không biết mệt. Sự thoải mái giữa hai đứa khiến khoảng cách gần như không còn, và chính những tiếp xúc thân mật vô tư ấy lại là khởi đầu cho một thứ tình cảm không tên trong tôi. Tôi bắt đầu thích Long, dù chẳng dám thừa nhận điều đó với ai – thậm chí là với chính mình. Long đang quen Thư – một người bạn cùng lớp với tôi. Và khi biết điều đó, trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi bắt đầu cảm nhận rõ thế nào là đau khi thầm thương một người. Vẫn là bạn thân, vẫn giỡn cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tận sâu trong lòng, tôi biết mình đang dần chìm trong cảm xúc đơn phương đầy xót xa. Tôi sẽ chẳng bao giờ nhận ra tình cảm ấy mãnh liệt đến mức nào… cho đến khi một sự kiện xảy ra – một khoảnh khắc mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Tin nhắn đầu tiên khiến tôi bật khóc

Tháng 8 năm 2016, tôi được chọn vào đội văn nghệ của trường – một điều khiến tôi háo hức và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cùng với nhóm bạn thân, chúng tôi hằng ngày tập luyện tại trung tâm văn hoá huyện, tiếng cười đùa xen lẫn tiếng nhạc rộn rã đã trở thành một phần không thể thiếu của những ngày ấy. Cho đến một buổi chiều nọ, trong lúc đang tập, từ phía sau bức tường xuất hiện một câu chửi khiến tim tôi thắt lại: “ÁnhNhi chó đẻ.”

Tôi sững người. Tôi không nghĩ mình đã làm gì sai. Tôi cũng không quá thân thiết với ai ngoài những người bạn trong lớp, càng không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai. Nhưng lời nói đó, như một vết dao cứa sâu vào lòng, lạnh lẽo và đau đớn.

Không lâu sau, tôi nghe phong thanh tin đồn lan ra rằng Long chính là người đã nói câu đó với tôi. Tin đó đến tai Long, và rồi một loạt tin nhắn SMS được gửi đến điện thoại “cục gạch” của tôi – kiểu điện thoại bấm nút cổ lỗ, chưa có Zalo hay Facebook gì hết. Trong đó, Long viết một đoạn dài, khẳng định mình không phải là người đã chửi tôi, và trách móc vì sao tôi lại nghi ngờ cậu ấy. Tôi đọc từng dòng chữ mà tim như bị siết chặt. Tôi chưa bao giờ nói Long chửi tôi. Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó, càng không có ý lan truyền nó ra ngoài. Vậy mà, những hiểu lầm, những lời đồn độc địa đã vô tình đẩy tôi vào khoảng cách mơ hồ với chính người mà tôi đang âm thầm thương mến. Tôi vội vã nhắn tin lại, giải thích mọi điều, khẳng định với Long rằng tôi không phải người tung ra tin đồn đó. Nhưng Long dường như không còn tin tôi. Cậu ấy lạnh lùng, im lặng. Tin nhắn dừng lại ở một hồi kết mơ hồ. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi rơi nước mắt vì một người. Tối hôm ấy, tôi nằm trong bóng tối, chôn vùi khuôn mặt mình trong gối, nước mắt rơi không dứt. Không phải vì bị chửi, mà vì cảm giác bị hiểu lầm bởi chính người mình quý mến nhất. Tôi không muốn Long ghét tôi. Thật sự không muốn.
 
Chương 4: Tình yêu hay tình bạn

Sáng hôm sau, khi bước chân vào lớp học, tôi và Long vẫn giữ sự lạnh lùng lặng thinh như hai người xa lạ. Không còn những trò đùa rượt đuổi, không còn ánh mắt tinh nghịch quen thuộc. Giữa chúng tôi là khoảng cách im lặng – khoảng cách của hiểu lầm, của những tin nhắn chưa có hồi đáp. Những dòng tin nhắn tôi gửi tối qua vẫn nằm im lìm trong điện thoại cũ, không một lời trả lời. Tôi không mong đợi một lời xin lỗi, chỉ mong được tin tưởng. Nhưng Long đã im lặng. Và sự im lặng ấy khiến tim tôi buốt giá.

Nhưng rồi, kỳ diệu thay, chẳng cần ai chủ động trước, chẳng cần lời xin lỗi hay một cuộc nói chuyện rõ ràng – chúng tôi dần trở lại là bạn. Như thể cả hai đều hiểu rằng tình bạn quý giá hơn những lời đồn vặt vãnh ngoài kia. Sự lạnh nhạt được xóa nhòa bằng những câu nói vu vơ, bằng tiếng cười khe khẽ giữa giờ ra chơi. Tôi lại được thấy Long giỡn hồn nhiên, lại nghe giọng cậu ấy trêu ghẹo tôi.

Và rồi, như đọc được điều gì đó từ ánh mắt tôi, Long nói một câu nửa đùa nửa thật:
“Ê, hình như mày thích tao đúng không?”

Tim tôi khựng lại. Nhưng rồi tôi cười, chối bay chối biến:
“Tào lao! Ai mà thèm thích mày chứ!”

Tôi nói dối. Tôi chối bỏ cảm xúc đầu đời ấy – một cách khéo léo, như cách người ta giấu một món đồ quý vào trong ngăn kéo kín. Dù trái tim tôi khi ấy muốn hét lên rằng: “Ừ, tao thích mày thật đấy!” Nhưng tôi biết, tình cảm đó không nên được nói ra. Nó còn non nớt, vụng dại và mong manh như những cánh phượng đầu mùa. Năm lớp 8 khép lại như thế – không ồn ào, không cao trào. Chỉ có những ngày hè rực nắng, có tiếng trống tan trường vang xa, có chút buồn của tuổi mới lớn và một niềm vui lặng thầm vì đã giữ được tình bạn mình trân quý nhất.

Còn tình yêu ấy – tôi cất nó vào một ngăn tủ nhỏ trong tim. Để nhớ. Không phải để quên.

Chương 5: Hoài Văn-Cú lừa cảm xúc tuổi học trò

Lên lớp 9, nhóm bạn chúng tôi vẫn giữ nguyên sự gắn kết như thuở nào – vẫn là những cuộc trò chuyện xuyên lục địa chẳng đầu chẳng cuối, vẫn là tiếng cười rôm rả vang khắp hành lang trường học, và vẫn là những lần tụ tập sau giờ tan học không biết mệt. Tôi tưởng chừng mọi thứ sẽ cứ vui vẻ như vậy cho đến hết năm cuối cấp. Nhưng rồi một “drama tình ái” ập tới – một cú va chạm đầu đời khiến tôi mãi mãi không còn tin vào lời hứa của con trai.

Chuyện bắt đầu từ Uyên – cô bạn thân thiết trong nhóm tôi. Khi ấy, Uyên vừa chia tay với anh T, rồi lại mập mờ qua lại với Hoài Văn – một cậu bạn cùng khối nhưng học lớp khác. Cứ tưởng chuyện chỉ xoay quanh họ, thế nhưng sau khi Uyên chính thức dứt khoát với anh T, Hoài Văn lại bắt đầu… nói chuyện thân thiết với tôi. Cậu ấy là người chủ động – kết bạn, nhắn tin, mở lời hỏi han đủ điều. Lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là xã giao vì tôi với Uyên rất thân, có thể cậu ấy muốn giữ kết nối. Tôi trở thành “cầu nối trung gian”, không suy nghĩ nhiều. Chúng tôi nhắn tin mỗi ngày, nói đủ chuyện trên trời dưới đất – hôm nay cậu ấy học gì, đi đâu, thấy gì vui, buồn ra sao… Từng chút một, tôi bắt đầu quen với việc có cậu ấy trong tin nhắn mỗi ngày.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Facebook tôi vẫn để cái tên ngây ngô “Bé Tũn Vidya”, và cả nhóm cứ thế trêu chọc tôi là “Tũn Tũn”. Tôi vừa xấu hổ, vừa buồn cười, nhưng cũng chẳng biết làm sao, đành để đám bạn tha hồ “cà khịa”. Tôi và Hoài Văn học hai lớp khác nhau, nhưng hai lớp lại cạnh nhau. Mỗi lần tan học, chúng tôi lướt qua nhau vài giây ngắn ngủi – cậu ấy mỉm cười, tôi thì gật nhẹ đầu. Lạ lùng thay, dù trò chuyện với nhau suốt đêm trong tin nhắn, chúng tôi chưa từng một lần bắt chuyện trực tiếp ngoài đời.

Tôi biết vì sao.

Vì trái tim cậu ấy vẫn còn dành cho Uyên.
Và tôi chỉ là người đứng giữa – vừa là người đưa tin, vừa là người biết quá nhiều nhưng lại chẳng giữ được gì cho mình.

Cứ thế, tôi và Hoài Văn trò chuyện với nhau mỗi đêm như một thói quen khó bỏ. Ban đầu chỉ là những câu chuyện xoay quanh Uyên, nhưng rồi chẳng hiểu từ khi nào, chủ đề dần chuyển sang những chia sẻ về cuộc sống, cảm xúc, từng chi tiết nhỏ nhặt trong ngày… như thể chúng tôi là người yêu của nhau. Tôi nhớ có một đêm mất điện, mạng không vào được, tôi không thể online như mọi hôm. Thế rồi điện thoại rung lên – một tin nhắn SMS hiện ra: “Sao mày không on? Mày ngủ rồi hả?”

Cậu ấy sốt ruột. Tôi thì bất ngờ. Không ngờ có người quan tâm đến sự biến mất của tôi đến mức gửi cả tin nhắn truyền thống, chỉ để hỏi một điều nhỏ bé như thế. Từ lúc ấy, tôi bắt đầu thích cậu ấy – một cách rõ ràng và không thể phủ nhận.

Tôi để ý mọi thứ về cậu ấy.
Và tôi bắt đầu ghen. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận cơn ghen là gì – khi Hoài Văn vô tư nhắc đến Uyên trong cuộc trò chuyện giữa hai đứa. Tôi cười gượng, tim như bị ai đó bóp nhẹ. Nhưng đỉnh điểm là một buổi trưa nọ, chúng tôi đã lên lịch đi ăn chè sau giờ học. Vậy mà, cậu ấy lại cứ nằng nặc rủ thêm Uyên đi cùng.

Tôi giận. Tôi không nói ra, nhưng qua từng câu trả lời cụt lủn, cậu ấy chắc chắn nhận ra. Cuối cùng, sau vài dòng hỏi han ngập ngừng, Hoài Văn nhắn:

“Mà… tao chỉ xem mày là bạn thôi.”

Chỉ một dòng. Nhưng như thể có ai đó tạt thẳng một gáo nước lạnh vào tim tôi.

Tôi sững người. Cả những buổi tối nhắn tin không dứt, những quan tâm vụn vặt, những lần cậu ấy nhìn tôi cười, những ánh mắt khiến tôi đỏ mặt... tất cả, hóa ra chỉ là bạn? Tôi sốc – không phải vì cậu ấy không thích tôi, mà vì tôi đã quá tin rằng giữa chúng tôi là một điều gì đó đặc biệt.
Hóa ra, chỉ mình tôi nghĩ vậy.

Sau câu nói "Tao chỉ xem mày là bạn", tôi như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng đẹp nhưng không có thật. Tim tôi không còn thổn thức mỗi khi điện thoại sáng lên tên cậu ấy nữa. Tôi bắt đầu lạnh lùng với Hoài Văn – không phải vì giận, mà vì tôi biết mình cần buông. Cậu ấy từ chối tôi. Và tôi cần tập trung cho kỳ thi chuyển cấp lớp 10, điều quan trọng hơn cả những cảm xúc vụn vặt lúc này. Nhưng trớ trêu thay, lớp ôn thi lại là nơi gộp hai lớp học chung, và Hoài Văn lại ngồi gần tôi.

Mỗi ngày đi học, tôi phải đối mặt với ánh mắt ấy – ánh mắt từng khiến tôi rung động, giờ lại khiến tôi dè chừng. Đám bạn trong lớp bắt đầu trêu chọc khi phát hiện cậu ấy từng nhắn tin với tôi. Tôi đoán chắc rằng cậu ấy đã kể với họ. Có đứa trêu:

“Tũn là ai ra xem mặt nè!”, rồi bảo rằng hai đứa “thích nhau thấy rõ”. Tôi cười trừ, lòng chùng xuống. Có những buổi cậu ấy nhìn tôi rất lâu trong lớp, nhưng khi tôi bắt gặp ánh mắt ấy thì cậu lại quay ngoắt đi chỗ khác. Những hành động đó khiến tôi hoang mang. Cậu ấy đang bối rối, hay chỉ là ngại? Nhưng tôi không muốn phân tích nữa. Trái tim tôi, sau cú từ chối kia, đã nguội lạnh..

Tôi giữ khoảng cách. Không còn những tin nhắn đêm khuya. Không còn hồi hộp khi lướt qua nhau ngoài hành lang. Tôi cố tỏ ra bình thường. Tôi tập trung học, luyện đề, đọc sách – như thể chưa từng có một Hoài Văn bước vào thanh xuân của mình. Cho đến một buổi chiều trước kỳ thi chuyển cấp, cậu ấy quay sang nói một câu, có vẻ nửa thật nửa đùa:

“Nếu lên lớp 10 được học chung với crush, tao sẽ không quên mày đâu.”

Tôi cười nhẹ. Bề ngoài là thế, nhưng sâu trong lòng vẫn còn một chút hy vọng lặng thầm. Dù đã tự nhủ rằng mình phải quên, thì câu nói ấy vẫn khiến tôi tin – hoặc ít nhất là muốn tin – rằng tôi vẫn có một vị trí đặc biệt nào đó trong lòng cậu ấy. Và rồi kỳ thi qua đi. Tôi đậu vào lớp 10, và trớ trêu thay, Hoài Văn cũng vậy. Cả tôi, cậu ấy… và Uyên – đều học cùng lớp.

Nhưng câu chuyện không diễn ra như những gì tôi mơ tưởng. Cậu ấy dần rời xa tôi – không theo kiểu cắt đứt rõ ràng, mà là từng chút một, âm thầm. Cậu ấy có những người bạn mới, thân thiết, trong đó có cả những bạn nữ khiến tôi bất an dù tôi chẳng có tư cách gì để ghen nữa. Chúng tôi không còn nhắn tin. Không còn ánh mắt lén nhìn rồi quay đi. Không còn những trò đùa cũ, những buổi nói chuyện đêm khuya. Tôi và Hoài Văn – hai con người từng xem nhau là một phần không thể thiếu – bỗng hóa thành hai người xa lạ.

Và chính lúc ấy, tôi mới thấm một điều:
Con người thay đổi nhanh hơn mình tưởng.
Lời hứa, đôi khi, chỉ là để nói cho vui.
Và cảm xúc, dù từng mãnh liệt đến đâu, nếu không được giữ gìn… cũng sẽ tan biến như một giấc mơ sau khi tỉnh giấc.
 
Chương 6: Mùa xuân cuối cùng và lời tỏ tình dở dang

Năm lớp 10 đến như một làn gió mát, xoa dịu trái tim tôi sau những tổn thương âm ỉ của tuổi mới lớn. Cuộc sống khi ấy thật yên bình – không drama, không hiểu lầm, chỉ có tiếng cười và sự đồng hành giản dị của ba người bạn thân: Nguyên, Thiên và Trân. Tôi thân với Nguyên nhất. Chúng tôi như hình với bóng – đi đâu cũng đi cùng nhau, học cùng, về cùng, thậm chí những lúc không nhắn tin, vẫn cảm nhận được sự hiện diện của nhau. Chúng tôi cười nhiều đến mức cô chủ nhiệm đôi khi còn nhắc:

“Hai đứa thôi cười một chút được không? Cười rớt cả nết rồi!”

Tôi biết ơn vì cuối cùng mình cũng có được một tình bạn lành mạnh – không hơn thua, không sân si, không lời ra tiếng vào. Chúng tôi giúp nhau học hành, cùng tiến bộ mỗi ngày, cùng ôn bài, cùng ăn vặt… và cùng trải qua tuổi 16 đầy ngọt ngào. Nhưng định mệnh dường như vẫn chưa buông tha trái tim tôi. Lên lớp 11, tôi và Long – người con trai đầu tiên khiến tôi rung động – lại học chung lớp.

Ban đầu, tôi ngỡ rằng chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng dường như, trái tim tôi lại bắt đầu mềm yếu trước cậu ấy lần nữa. Vẫn là Long – vẫn ánh mắt tinh nghịch, vẫn những trò chọc phá trẻ con, vẫn những lần rượt nhau quanh lớp, giành bánh giành sữa như hồi cấp 2. Nhưng lần này… có gì đó khác. Cậu ấy bắt đầu quan tâm tôi nhiều hơn – hay hỏi han, hay trêu tóc tôi, thậm chí… nắm tay tôi một cách vô thức trong những lần đùa giỡn. Có hôm, nút áo cậu ấy bị bung, tôi lỡ nhìn thấy, cả hai đứa cùng đỏ mặt, rồi phá lên cười – nhưng tận sâu trong tôi là một cảm xúc khó gọi tên. Tôi hoảng. Tôi tự hỏi:

“Chết thật, mình lại thích cậu ấy nữa rồi…”

Lên lớp 12, mọi thứ còn rõ rệt hơn. Tôi ngồi trước Long. Cậu ấy thường hay thắt tóc cho tôi mỗi lúc chán, vẽ nguệch ngoạc lên sách tôi, rồi cười phá lên khi tôi mắng yêu, khi thì nghiêng đầu thủ thỉ:“Ê, lên đại học đi cùng tao nha?”. Những hành động đó làm tôi rung động trong vô thức. Có lần, nút áo cậu ấy bị bung. Tôi vô tình quay lại, bắt gặp khoảnh khắc ấy. Cả hai đứa cùng đỏ mặt, cười khúc khích như hai đứa con nít bị bắt quả tang lén ăn vụng bánh.

Tôi không phải người duy nhất cảm nhận điều đó. Cả lớp đều thấy.

Một hôm, bạn Diệu trêu đùa lớn tiếng:

“Ê Long, mai mốt mày với Nhi cưới nhau nhớ mời tao nha!”

Tôi toát mồ hôi, định cười trừ cho qua, thì Long lại thản nhiên đáp:

“Có cưới tao cũng không mời mày đâu.”

Cả lớp cười ồ.
Rồi có đứa hét toáng lên:

“Vậy là có cưới thiệt hả?”

Tôi đỏ mặt đến mức tưởng như gục luôn xuống bàn. Long cũng im lặng, mặt ửng đỏ nhưng… không phủ nhận. Cứ như thế, từng chút một, từng hành động quan tâm nhỏ nhặt, từng ánh mắt đùa cợt, từng lần chạm nhẹ… nuôi lớn trong tôi một tia hy vọng. Rằng có thể lần này, trái tim tôi không yêu đơn phương nữa.

Chụp ảnh kỷ yếu, tôi và Long đứng sát nhau, tựa vai nhẹ như vô tình – nhưng cả hai đều biết rằng khoảnh khắc ấy đặc biệt. Tôi thấy tim mình đập nhanh, như chính tôi của những năm lớp 8 đã trở lại, nhưng lần này… hy vọng nhiều hơn. Tôi bắt đầu mơ mộng. Long đang độc thân, và cậu ấy không còn nhắc về ai khác nữa. Những hành động thân mật kia, có thể nào... là tín hiệu?

Tôi suy nghĩ rất nhiều. Đắn đo. Sợ hãi. Nhưng cuối cùng, tôi chọn nói ra. Vì lần này, tôi không muốn lại yêu đơn phương trong im lặng. Tôi đã từng im lặng và đánh mất. Nhưng bây giờ, tôi đã lớn hơn. Tôi muốn can đảm. Tôi muốn biết: cậu ấy có từng rung động vì tôi – giống như tôi đã rung động vì cậu ấy – hay không?

Tôi quyết định tỏ tình với Long. Và khi đứng trước cậu ấy, với đôi tay run run, tim đập như trống hội, tôi biết: Dù kết quả là gì…Dù sau hôm nay, chúng tôi có còn như cũ hay không…
Tôi vẫn sẽ cảm ơn vì đã từng thương một người – nhiều đến thế.


Chương 7: Lời tỏ tình trong mùa dịch

Tháng 7 năm ấy, nắng đổ lửa giữa cơn đại dịch COVID. Mỗi ngày, số ca nhiễm tăng vọt như vết mực loang không thể kiểm soát. Đeo khẩu trang, đo nhiệt độ, khử khuẩn tay – trở thành một phần không thể thiếu của đời sống học đường. Tôi và Long – chúng tôi cũng sắp phải bước qua kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời: kỳ thi tốt nghiệp THPT. Nhưng tôi còn một chuyện quan trọng hơn bài thi Văn, Toán, hay Anh – đó là nói ra tình cảm mà tôi đã ấp ủ suốt ba năm qua.

Ngày ấy, chỉ còn hai tuần nữa là thi.

Tôi biết mình sẽ không có cơ hội gặp cậu ấy nhiều. Lớp học trực tuyến, giãn cách xã hội, khẩu trang che kín nửa khuôn mặt – những điều ấy như kéo chúng tôi ra xa nhau hơn, khiến tôi sợ… nếu lần này cũng im lặng như lần trước, tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa. Và rồi, một buổi tối chập chờn giữa tiếng ve hè và tiếng quạt máy, tôi lấy hết can đảm… gọi điện cho Long.

Cuộc gọi đổ chuông ba lần. Tôi tưởng cậu ấy không bắt máy.
Đến khi tiếng “Alo” vang lên – khàn, trầm và quen thuộc – tôi như chết lặng trong vài giây đầu.

Tôi run.

Tim đập mạnh đến nỗi tôi nghe rõ cả trong lồng ngực.
Nhưng tôi vẫn nói.
Vì tôi biết nếu không nói hôm nay, tôi sẽ hối hận mãi mãi.

“Tao thích mày.”
“Tao thật sự rất thích mày.”

Đầu dây bên kia là một khoảng lặng.
Một khoảng lặng… như xé toạc màn đêm.

Cuối cùng, Long lên tiếng.
Nhẹ nhàng. Không trách, cũng không vui:

“Tao biết mày thích tao... Nhưng hiện tại, tao không muốn bước vào mối quan hệ mới.”

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi cắn môi, hít sâu, rồi nói như hét:

“Tao sẽ theo đuổi mày! Tao sẽ làm mày thích tao! Chỉ cần mày cho tao một cơ hội thôi!”

Nhưng Long chỉ lặp lại:

“Hiện tại tao chưa muốn bắt đầu một mối quan hệ…”

Tôi vỡ òa. Tất cả những điều tôi kìm nén suốt ba năm, cuối cùng bùng nổ thành giận dữ:

“Vậy mày nói thẳng là không thích tao đi! Cần gì phải nói vòng vo như thế?”

Và rồi, cậu ấy trả lời – không giận, không mỉa mai, chỉ là một sự thật đau lòng:

“Đó là mày nói... Chứ không phải tao.”

Tôi chết lặng.

Tôi nén nước mắt. Gượng gạo cười, dù cậu không thấy.
Và nói, như một lời tuyên bố không lùi bước:

“Vậy thì tao sẽ theo đuổi mày. Dù có bao lâu đi nữa... Tao vẫn sẽ cố gắng.”


[separate]

Đó là lần đầu tiên tôi tỏ tình.

Không có câu trả lời "đồng ý", cũng không có "từ chối dứt khoát". Chỉ có một lời thật lòng… bị treo lơ lửng giữa mùa dịch đầy bất định.

Và tôi vẫn tin, nếu cảm xúc đủ chân thành, thì một ngày nào đó… câu trả lời sẽ đến.
 
Quay lại
Top Bottom