Hoàn Học viện Hoàng gia (fic)

thực sự xin lỗi mọi người, mình vừa qua bên zing thì biết hiện tại nơi t/g ở đang có mưa bão nên ko thể post tiếp truyện đc... t/g nói là sẽ post ngay khi có thể! Mọi người thông cảm nha :)
 
Trời đất !! t7 ko lên, định CN lên thì đọc luôn 3 chap, ai ngờ ....chưa post( !? ) Thế là phải chờ nữa rùi, huhuhuhuhuhuhuhu. Hjxhjx, chờ tới bao giờ đây ??? Haizz....:KSV@19:
 
CHƯƠNG I : LÃNH HÀN TUYẾT

Chiếc xe buýt số 8 dừng lại ngay trước cổng học viện HOÀNG GIA _ Một trong những học viện hàng đầu thế giới.Lãnh Hàn Tuyết bước xuống xe nhìn kiến trúc đồ sộ , hoành tráng trước mặt không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng nhưng đó chỉ là những biểu hiện thoáng qua nhanh như một cái chớp mặt.Cô nhếch môi lạnh lùng bước qua cổng trường.Từ nay HOÀNG GIA sẽ tiếp nhận một học viên danh chấn thiên hạ.Thật thú vị nha.

Lãnh Hàn Tuyết bước thẳng vào văn phòng gặp thầy hiệu trưởng.Sau khi giới thiệu và giới thiệu vài câu, cô dược thấy chủ nhiệm dẫn về lớp.Sau khi đi thang máy đến lầu 6 , qua 5 dãy hành lang cuối cùng Hàn Tuyết cũng đứng trước cửa lớp K3P3. Thầy chủ nhiệm bước vào vỗ tay ổn định trât tự giới thiệu :

-Hôm nay lớp chúng ta có học viên mới . Mọi người chào hỏi nhau đi nào.

Lời thầy chủ nhiệm vừa dứt thì mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn ra cửa.Hàn Tuyết ung dung bước vào cất giọng giới thiệu :

- Xin chào mọi người.Tôi là học viên mới chuyển đến đây từ học viện MARIA. Rất mong mọi người giúp đỡ.

Cả lớp nhỉn cô gái có làn da trắng như tuyết , khuôn mặt đáng yêu , thánh thiện như thiên sứ không khỏi có hảo cảm nhưng vừa nghe cô giói thiệu đến từ học viện Maria thì họ lại đánh giá bằng con mắt khác. Vài ánh mắt khinh bỉ hướng về phía Hàn Tuyết.Hóa ra là đến từ học viện Maria .Học viện đó chỉ dành cho con cái gia đình trung lưu , vậy mà học viên nơi đó lại đến được Hoàng Gia .Thật là một sự sỉ nhục trầm trọng.Học viện Hoàng Gia nổi tiếng thế giói về sự giàu cò và chất lượng giảng dạy. Học viên trong đây toàn bộ đều là 'quý tộc'.Có thể hiểu như vậy.Học viên thấp kém nhất cũng là cậu ấm con nhà giàu có.Ngay cả vị quý tử con của tổng thống TRƯƠNG MINH QUÂN cũng học tại đây.Bởi vậy nơi này là một nơi danh giá và vô cùng phân biệt giai cấp.Một cô nàng tóc xoăn bên dưới kiêu kỳ lên tiếng :

-Lãnh Hàn Tuyết ,Sao bạn vào được đây vậy.Không phải là giở thủ đoạn gì chứ ?

Cả lớp bật cười ầm ầm lên khiêu khích ' ma mới '.Hàn Tuyết cười thầm " Hóa ra là Đại tiểu thư LÂM GIA TUỆ của Tập đoàn DIAMOND .Vậy thì ta phải hảo hảo đối với cô thật tốt mới được". :

- Không dám , tôi làm sao có thể cùng đẳng cấp với Lâm tiểu thư được . Có khi sau này phải nhờ cô chỉ giáo thêm ấy mà.

Lâm Gia Tuệ tái mặt nhìn đăm đăm Hàn Tuyết .Rõ ràng nụ cười ôn nhu như vậy mà trong lời nói lại tràn đầy ý tứ mỉa mai . Thật không thể ' nhìn mặt mà bắt hình dong ' được. Lâm Gia Tuệ giận đến mức tay run rẩy nhưng không thể làm gì được đành rít thầm trong lòng " Lãnh Hàn Tuyết , cô dám chọc giận tôi coi như chán sống rồi đấy " Cả lớp xôn xao như vậy nhưng từ nãy đến giờ vẫn có một ánh mắt nhìn ra ngoài như thể không màng thế sự nhưng thật ra miệng lại cong lên hé mở nụ cười thích thú.

Thầy giáo liền gọi:
-PHƯƠNG THẾ GIA .Em cố gắng giúp đỡ bạn Lãnh Hàn Tuyết nhé.
Anh chàng từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cũng đến lúc quay đầu lại để hiện ra khuôn mặt đẹp đẽ rạng ngời.Anh ta chỉ tay vào chính mình giọng có hơi ngạc nhiên hỏi:
-Thầy bảo em sao?
Thầy giáo vội cười hòa nhã nhưng trán lại lấm tấm mồ hôi:
-umh.Em là hội trưởng hội học sinh nên hãy cố gắng giúp bạn nhé.
Cô gái ngồi phía sau Thế Gia với mái tóc nhuộm màu đỏ chói mắt, tai xỏ hơn 6 lỗ lên tiếng phản đối với giọng khó chịu:
-Tại sao PHƯƠNG THẾ GIA lại phai giúp đỡ cô ta .Thế Gia là ai chứ ,anh ấy sẽ không đồng ý đâu .Thầy nhờ người khác đi
Lãnh Hàn Tuyết nãy giờ vẫn giữ thái độ im lặng nhưng khi nghe cô gái đó nói xong thì cô nhếch môi 1 cách đầy mỉa mai.biểu hiện đó không lọt qua được mắt của Phương Thế Gia.Anh liền lên tiếng:
-Được .em đồng ý
Câu trả lời khiến Lãnh Hàn Tuyết nhẹ nở nụ cười ,giong nói nhẹ nhàng,mượt mà cất lên:
- Mong Phương thiếu gia chiếu cố.
Nói xong cô hướng ra phía sau nơi cô gái tóc đỏ đang phùng mang trợn ma vì tức giận.Lãnh Hàn Tuyết nở nụ cười thích thú"NGHI TIỂU HÀM,con gái của Nghi gia_một gia đình vô cùng thế lực trong chính trị,lần này xem ra cô thua hơi đau rồi"Sau khi bước bàn của Phương Thế Gia,Hàn Tuyết ngồi xuống không quên nhìn anh nở 1 nụ cười ý nhị.Phương Thế Gia thí thấm đủ 2 người nghe:
-Thật khâm phục đại tỷ ,đóng kịch giỏi lắm nhưng hình như hơi lộ liễu quá thì phải.
Lãnh Hàn Tuyết cười nhẹ:
-Là tôi cố ý .Tất cả những vị tiểu thư kim chi ngọc diệp trong lớp này đều phải trả giá vì dám động đến Lãnh Hàn Tuyết này.
Giọng nói sắc lạnh ,hàn khí bức người khiến Phương Thế Gia không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.Mặc dù quen biết Hàn Tuyết đã lâu nhưng anh vẫn chưa hiểu hết con người của cô.Phương Thế Gia nhìn quanh lớp học cảm thấy đáng thương cho những vị tiểu thư danh giá ,kiêu kỳ ở đây.Họ vẫn đang nhìn học viên mới vói đôi mắt xem thường nhất có thể mà không hề biết rằng mình đang đắc tội với ai.Đôi mắt long lanh như nước hồ thu của Hàn Tuyết ánh lên tia sát thương rồi nhanh chóng thu hồi lại sau khi chuông reo hết giờ.Một đám đông xoay quanh cô để mỉa mai.chế giễu.Hàn Tuyết nhẹ cười đón nhận tất cả.Trong khi Hàn Tuyết bị đám đông vây quanh ,Phương Thế Gia bước xuống căntin trong học viện thờ ơ bỏ qua những ánh nhìn ái mộ của các cô gái.Vẫn là chiếc bàn sang trọng nhất nằm ở góc phải căntin.Thế Gia ung dung bước đến.trên bàn đã hiện diện 3 gương mặt còn chói sáng hơn cả mặt trời.Thế Gia kéo ghế ngồi xuống hỏi:
-LONG THIẾU HẠO chưa đến sao?
-Vẫn chưa_người ngồi đối diện Thế gia trả lời.Anh ta là VƯƠNG HÀN PHONG _Thiếu gia tập đoàn kinh tế lớn nhất nhì toàn cầu Gorlden,nắm hơn 35% trữ lượng vàng của thế giới.
-Hình như lớp cậu vừa xuất hiện nhân vật mới phải không?-người ngồi bên trái Thế Gia lên tiếng.Đó là TRƯƠNG HẠO DÂN_con trai tổng thống TRƯƠNG MINH QUÂN.Phương Thế Gia gật đầu đưa tay lấy nho ung dung bỏ vào miệng nhai rồi trả lời:
-Thông tin của mấy cậu cũng nhanh quá nhỉ.bạn ấy tên là Lãnh Hàn Tuyết.
-Rất đặc biệt phải không?-người cuối cùng trong bàn lên tiếng.Anh ta tên CỔ NGỰ HÀN_ca si thần tượng đã làm điên đảo giới trẻ suốt hai năm qua.Phương Thế Gia phun ra hai chữ có cũng như không:
-Đoán xem.
Trương Hạo Dân tò mò:
-Ai mà cứ ra vẻ thần bí vậy .
-Ai nói xấu tôi đấy.4 anh chàng nổi tiếng bậc nhất thế giới mà tụ tập ở đây có phải quá khoa trương không đấy?-Tiếng nói êm mượt như nhung vang lên khiến 4 người cùng quay đầu lại.[/quote]
hật khâm phục đại tỷ ,đóng kịch giỏi lắm nhưng hình như hơi lộ liễu quá thì phải.
Lãnh Hàn Tuyết cười nhẹ:
-Là tôi cố ý .Tất cả những vị tiểu thư kim chi ngọc diệp trong lớp này đều phải trả giá vì dám động đến Lãnh Hàn Tuyết này.
Giọng nói sắc lạnh ,hàn khí bức người khiến Phương Thế Gia không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.Mặc dù quen biết Hàn Tuyết đã lâu nhưng anh vẫn chưa hiểu hết con người của cô.Phương Thế Gia nhìn quanh lớp học cảm thấy đáng thương cho những vị tiểu thư danh giá ,kiêu kỳ ở đây.Họ vẫn đang nhìn học viên mới vói đôi mắt xem thường nhất có thể mà không hề biết rằng mình đang đắc tội với ai.Đôi mắt long lanh như nước hồ thu của Hàn Tuyết ánh lên tia sát thương rồi nhanh chóng thu hồi lại sau khi chuông reo hết giờ.Một đám đông xoay quanh cô để mỉa mai.chế giễu.Hàn Tuyết nhẹ cười đón nhận tất cả.Trong khi Hàn Tuyết bị đám đông vây quanh ,Phương Thế Gia bước xuống căntin trong học viện thờ ơ bỏ qua những ánh nhìn ái mộ của các cô gái.Vẫn là chiếc bàn sang trọng nhất nằm ở góc phải căntin.Thế Gia ung dung bước đến.trên bàn đã hiện diện 3 gương mặt còn chói sáng hơn cả mặt trời.Thế Gia kéo ghế ngồi xuống hỏi:
-LONG THIẾU HẠO chưa đến sao?
-Vẫn chưa_người ngồi đối diện Thế gia trả lời.Anh ta là VƯƠNG HÀN PHONG _Thiếu gia tập đoàn kinh tế lớn nhất nhì toàn cầu Gorlden,nắm hơn 35% trữ lượng vàng của thế giới.
-Hình như lớp cậu vừa xuất hiện nhân vật mới phải không?-người ngồi bên trái Thế Gia lên tiếng.Đó là TRƯƠNG HẠO DÂN_con trai tổng thống TRƯƠNG MINH QUÂN.Phương Thế Gia gật đầu đưa tay lấy nho ung dung bỏ vào miệng nhai rồi trả lời:
-Thông tin của mấy cậu cũng nhanh quá nhỉ.bạn ấy tên là Lãnh Hàn Tuyết.
-Rất đặc biệt phải không?-người cuối cùng trong bàn lên tiếng.Anh ta tên CỔ NGỰ HÀN_ca si thần tượng đã làm điên đảo giới trẻ suốt hai năm qua.Phương Thế Gia phun ra hai chữ có cũng như không:
-Đoán xem.
Trương Hạo Dân tò mò:
-Ai mà cứ ra vẻ thần bí vậy .
-Ai nói xấu tôi đấy.4 anh chàng nổi tiếng bậc nhất thế giới mà tụ tập ở đây có phải quá khoa trương không đấy?-Tiếng nói êm mượt như nhung vang lên khiến 4 người cùng quay đầu lại.Vương Hàn Phong lập tức kêu lên:
-VŨ CƠ,sao cô lại ở đây.
Lãnh Hàn Tuyết nở nụ cười ôn nhu hỏi:
-Bộ tôi đến đây không được sao?
Cổ Ngự Hàn xua tay,mặt lộ rõ vẻ vui mừng :
-Vô cùng hoan nghênh là đằng khác.Vậy mà lúc trước tôi ngỏ lời mời đến đây học lại từ chối.

Lãnh Hàn Tuyết hừ nhẹ rồi tự nhiên ngồi vào chiếc ghế còn trống duy nhất trong bàn khiến mọi người sửng sốt.Trương Hạo Dân lập tức can ngăn:

-Vũ Cơ,không nên ngồi chỗ đó.Nếu muốn tôi có thể nhường ghế của mình cho cô.
Lãnh Hàn Tuyết nhìn biểu hiện của mọi người rồi mỉm cười nhưng không hề có ý định đứng lên.

-Điều gì khiến 'tứ đại minh tinh ' lừng lẫy phải sợ như vậy.Nếu có thể khiến
mọi người bất an như vậy thì tôi lại càng muốn ngồi.

Những khuôn mặt vô cùng anh tuấn,đẹp đẽ nhìn nhau khó xử .Nếu Long Thiếu Hạo đến thì....Nhưng họ cũng không biết phải nói như thế nào với Hàn Tuyết.Ai cũng biết Lãnh Hàn Tuyết muốn làm việc gì thì có trời mà cản.Cô không nhìn biểu hiện của mọi người mà chỉ ngồi cười thích thú.Cái gì có thể khiến cho những vị bằng hữu lẫy lừng của cô phải lo lắng như thế kia.Thật khiến người ta có hứng thú nha.Vương Hàn Phong là người mở lời phá tan sự im lặng của mọi người:

-Vậy ra Lãnh Hàn Tuyết mà Thế Gia nhắc đến là cô sao Vũ Cơ ?

Lãnh Hàn Tuyết gật nhẹ đầu ,chỉ khi ngồi cùng những người bạn thật sự của mình Hàn Tuyết mới lột bỏ đi vẻ lạnh lùng cố hữu.

-Tại sao lại là Lãnh Hàn Tuyết_Trương Hạo Dân nhìn cô khó hiểu.

Hàn Tuyết mỉm cười ra vẻ hối lỗi :

-Lãnh Hàn Tuyết là tên thật của tôi .Xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy.Vũ Cơ
chỉ là tên giả khi ở trong tổ chức thôi.

Cổ Ngự Hàn tỏ vẻ không hài lòng trách móc:

-Vũ Cơ à.Là bằng hữu cũng đã 5 năm rồi mà cả tên thật cô cũng không nói cho
chúng tôi biết.Có phải là hơi không tin tưởng tụi này không vậy.

Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng tình .Lãnh Hàn Tuyết liền đứng dậy đánh bài chuồn:

-Xin lỗi,Dù sao thì bây giờ tôi cũng đã noùi cho mọi người biết rồi đấy thôi.Tạm biệt.

Nói xong cô nhìn quanh khu vực căntin rồi quay lại đùa:

-Nếu ánh mắt có thể giết người thì nãy giờ tôi đã chết ngàn vạn lần rồi.Good bye những anh chàng nổi tiếng.

Lãnh Hàn Tuyết ung dung , tiêu sái bước ra khỏi căntin khiến bao nhiêu ánh mắt căm phẫn của các vị tiểu thư cũng dịu đi không ít nhưng nếu gộp chúng lại vẫn có thể đốt sạch sành sanh không còn manh giáp học viện Hoàng Gia này.Thật không thể tin nổi 1 học viên mới vào trường lại có thể ngồi cùng bàn với 'Tứ Đại Minh Tinh'.Mà điều không thể chấp nhận hơn nữa là cô ta dám ngồi vị trí của Long học trưởng.Quả thật không thể chấp nhận được.Đúng là chán sống mà.Lúc trước có một học viên vi phạm quy định mà Long học trưởng đưa ra.Dám ngồi lên ghế của anh.kết quả anh chàng to gan đó bị Long học trưởng bẻ gãy chân.Nếu lần này ...Các vị tiểu thư danh giá mắt lóe sáng như loài cú mèo trong đêm tối.Lần này thật thú vị nha.Để xem Lãnh Hàn Tuyết phải chịu cảnh gì đây.Trong khi đó 4 đại thiếu gia vừa nhìn thấy Hàn Tuyết bước ra khỏi cửa liền nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi THẾ CHIẾN THỨ 2.Thật là may mắn khi Long Thiếu Hạo không xuất hiện.

Hiiiiiiiiiiiiiiiiiii. thank b nhìu nhìu nha!!!!!!!!:KSV@12:
 
CHƯƠNG XXVI : HÓA GIẢI




Trong khi Thái Sinh đang làm cái chuyện tốt kiếm được kha khá tiền của mình thì Uyển Nghi bị Hàn Phong kéo về nhà.Anh đóng sầm cửa lại lạnh mặt cảnh cáo :

- Muốn ở nơi đây thì tốt nhất hãy an phận một chút.Cô dám làm gì tổn hại Sinh Nhi tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây.
Uyển Nghi tức giận hét lên :
- Lúc nào cũng Sinh Nhi, Sinh Nhi.Anh ngon giết tôi xem , giết cả con của chúng ta đi này.
Hàn Phong cười nhạt :
- Cô đừng tưởng mình thông minh một tay che trời.Tôi thừa biết đứa bé trong bụng cô là con của ai nhưng cô vẫn còn giá trị lợi dụng.Vì vậy tốt nhất là bây giờ nên ngoan ngoãn ở trong đây đi.,
Nói xong anh đóng cửa bước đi không hề quay đầu lại.Uyển Nghi ở phía sau mỉm cười ranh mãnh. ‘Muốn lợi dụng tôi sao ? Nằm mơ đi’.


Hàn Tuyết động đậy mi mắt chậm rãi mở ra.Thứ đầu tiên chạm vào đôi mắt của cô là khuôn mặt mệt mỏi của Thiếu Hạo.Anh đang nhắm mắt lại nghĩ ngơi.Hàn Tuyết đau lòng đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bầu mắt thâm đen của Thiếu Hạo.Có lẽ anh đã lâu rồi không có ngủ.Nhận thấy tiếng động ,Thiếu Hạo bừng tỉnh vội vàng nắm lấy bàn tay Hàn Tuyết:
- Em có khỏe không ? Anh đi gọi bác sĩ .
Hàn Tuyết nắm lấy bàn tay Thiếu Hạo kéo trở về.Cô mỉm cười ngọt ngào trấn an :
- Em không sao mà? Ở lại đây với em.Đừng đi đâu hết.
Thiếu Hạo ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống của Hàn Tuyết , một nỗi đau xót , hối hận dâng trào trong lòng.Anh gục mặt vào hõm cổ của Hàn Tuyết khàn giọng nói :
Bảo bối , anh thật đáng chết mà.Nếu anh không chủ quan em sẽ khỏe mạnh mà không phải nằm trong phòng hồi sức như thế này.
Hàn Tuyết vòng tay ôm cổ Thiếu Hạo nỉ non :
- Không phải lỗi tại anh , không phải tại anh mà.Đừng như thế được không ? Em sẽ giận đấy.Em sống dai lắm.bây giờ trúng thêm một viên đạn nữa cũng chẳng sao hết.

Thiếu Hạo kích động siết tay ôm chặt Hàn Tuyết.Cô cảm nhận nơi cổ của mình có thứ gì đó rơi xuống lành lạnh.Hàn Tuyết ngẩng đầu dậy hỏi :
- Thiếu Hạo , anh làm sao vậy ? Này , Thiếu Hạo .
- Bảo bối à , sau này cấm em không được nói những lời đó nữa nghe không ? Dọa chết anh một lần là đủ rồi.Lúc đó , nhìn thấy em ngất , máu cứ không ngừng tuôn ra.Thật sự dọa anh tim muốn ngừng đập.Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ nếm trải qua cảm giác thống khổ như vậy cả.Anh thật sự rất sợ , rất sợ em sẽ bỏ anh mà đi.


Hàn Tuyết đau lòng đưa tay vuốt mái tóc bóng mượt của Thiếu Hạo nức nở khóc.Cô không ngờ một người cao cao tại thượng như anh lại tỏ ra yếu đuối bất lực.Tự thừa nhận nỗi sợ hãi của mình trước mặt cô lại còn rơi nước mắt nữa chứ.Được một nam nhân yêu thương mình như vậy , Hàn Tuyết đã cảm thấy thật mãn nguyện rồi.Thiếu Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu dậy , Bàn tay to lớn nắm giữ khuôn mặt thanh lệ của Hàn Tuyết mỉm cười gian tà :
- Em làm anh lo sợ như vậy thì bây giờ em phải bù đắp lại tổn thất tinh thần trong 3 ngày nay mới được
Hàn Tuyết vẻ mặt mờ mịt hỏi lại :

- Bù đắp gì cơ ?
Thiếu Hạo mỉm cười gian trá :
- Em nói xem
Hàn Tuyết đỏ mặt gắt lên :
- Anh không được ăn hiếp người bị thương.Đồ sắc lang.
Thiếu Hạo nhanh nhẹn áp lên người Hàn Tuyết cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của cô thì thầm :
- Anh chính là đại sắc lang đấy.Thì sao nào ?
Hàn Tuyết bật cười dụi đầu lên bờ ngực rắn chắc , hoàn mỹ của Thiếu Hạo :
- Đừng nháo nữa.Có khách đến kìa.
Thiếu Hạo ngẩng đầu lên hỏi :
- Có cần anh ra ngoài không ?
Hàn Tuyết lắc đầu :
- Không.Em muốn anh ở đây với em.
Thiếu Hạo cưng chiều xoa đầu Hàn Tuyết cúi xuống hôn nhẹ lên trán của cô rồi bước ra ngoài mở cửa.giọng nói lạnh như băng tuyết ngàn năm vang lên :

- Vào đi.
Huyết Tinh nắm lấy vai Lăng Tây Y đang bị trói tiến vào đứng trước gi.ường của Hàn Tuyết .Cô ngẩng đầu lên nhìn Huyết Tinh dặn :
- Không cho ai tiến vào đây.
Huyết Tinh nhận lệnh bước ra ngoài đóng cửa lại.Hàn Tuyết ung dung nhìn Lăng Tây Y nói :
- Có chuyện gì không ?
Lăng tây Y ngồi xuống chiếc ghế đối diện chậm rãi trả lời :
- Tôi cần một lời giải thích.Tại sao năm đó chị lại giết mẹ của tôi ?
Hàn Tuyết chăm chú nhìn cô em cùng cha khác mẹ của mình cười cười :
- Không phải cô đã điều tra tường tận mọi chuyện về chúng tôi sao ?
Lăng tây Y lắc đầu cười khổ :

- Tôi vẫn không hiểu tại sao chị lại hận mẹ tôi như thế ? Bà chỉ là yêu thương ba mới đến với ông.Mẹ chị do chết bất ngờ nên bà mới có thể lên làm vợ chính thức.Mẹ tôi đâu có làm gì sai, sao chị nỡ nhẫn tâm giết chết bà ấy , cướp đi hạnh phúc của tôi hả ?
Hàn Tuyết bật cười như đang nghe một câu chuyện vui.Chỉ có bàn tay run run đang nắm chặt áo Thiếu Hạo là tiết lộ cảm xúc trong nội tâm của cô mà thôi.Sau một hồi ổn định cảm xúc, Hàn Tuyết mới lên tiếng :

- Hạnh phúc của cô sao ? Tôi đã cướp đi hạnh phúc của cô vậy thì hạnh phúc của 2 chị em tôi thì bị ai cướp ?Cô nói mẹ mình không đáng chết chứ gì ? Đúng vậy , bà ta không đáng chết một cách nhẹ nhàng như vậy .Tôi còn muốn ngũ mã phanh thây , lăng trì bà ta cho đến chết kìa nhưng cô cũng phải cảm ơn tôi vì còn một chút tính người để bà ta chết một cách thống khoái như thế đấy.

Lăng Tây Y nhắm mắt lại ngẩng đầu lên để cho nước mắt chảy ngược vào trong .Mẹ cô đã gây ra tội lỗi gì khiến Hàn Tuyết thống hận như vậy.Có phải cô sai rồi không ?
- Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ nói cho cô nghe về chuyện năm đó.

Lăng Tây Y gật đầu.Hàn Tuyết liền chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện hơn 10 năm trước.Cô kể trong nỗi thống khổ giãy dụa khiến Thiếu Hạo cũng đau đớn không kém.Tâm can bảo bối của anh phải trải qua đoạn thời gian sống không bằng chết như vậy càng khiến anh thêm yêu thương , sủng nịnh cô hơn.Thiếu Hạo tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng dung cả cuộc đời của mình bù đắp cho Hàn Tuyết.Để cô có thể cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp của một gia đình.Họ sẽ có những tiểu thiên sứ ngoan ngoãn.Cả nhà cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc như thần tiên.Thiếu Hạo tự mỉm cười với những dự định trong tương lai của mình.

Lăng Tây Y sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện , cô thống khổ nghẹn ngào khóc không thành tiếng.Bao lâu nay , cô cứ nghĩ Hàn Tuyết đã cướp đi hạnh phúc của mình nhưng thật không ngờ chính mẹ con cô đã lấy đi sự vui vẻ của người khác.Thế mà lại muốn đi trả thù kẻ bị hại , Lăng Tây Y bỗng dưng cảm thấy hành động bao năm nay của mình thật buồn cười , rất đáng khinh bỉ.Tây Y nhìn Hàn Tuyết mỉm cười :
- Cám ơn chị đã nói ra tất cả.Bây giờ tùy chị xử lí.Tôi không có nửa lời oán trách.

Hàn Tuyết nhìn Thiếu Hạo :
- Anh đỡ em dậy
Thiếu Hạo nhẹ nhàng đỡ Hàn Tuyết đứng lên.Cô bước từng bước khó nhọc đến bên cạnh ghế mà Lăng Tây Y đang ngồi tự tay cởi trói cho cô ta :
- Chuyện đã qua không cần nhớ lại.Hãy đi đến nơi nào đó thật xa và quên hết mọi chuyện nơi đây.Tôi và cô đều có chung một nỗi đau nhưng xem ra tôi may mắn hơn cô vì đã tìm được hạnh phúc riêng cho mình _Nói đến đây , Hàn Tuyết quay lại nhìn Thiếu Hạo một cách thâm tình _Và bây giờ tôi chúc phúc cho cô , Tây Y à.
Lăng Tây Y đứng dậy mỉm cười nhìn Hàn Tuyết :
- Cám ơn chị , Hàn Tuyết.Tạm biệt.
Cô bước ra cửa sau đó quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết và Thiếu Hạo lần cuối cùng nghẹn ngào :
- Chúc hai người hạnh phúc.Thật xin lỗi , xin lỗi..
Giọng cô nhẹ nhàng như một cơn gió và biến mất trong không trung.Hàn Tuyết giương mắt nhìn theo bóng dáng của Lăng Tây Y cho đến khi biến mất rồi thở dài một hơi.Thiếu hạo đỡ cô trở lại gi.ường nằm rồi hỏi :
- Em luyến tiếc sao ?

Hàn tuyết nhẹ gật đầu :
- Em muốn có một người em như vậy nhưng rất tiếc không có duyên phận.Mong rằng cô ấy sẽ hạnh phúc.
Thiếu Hạo sủng nịnh gật đầu :
- Chắc chắn rồi.Bây giờ thì ngoan , ngủ đi.Anh sẽ ngồi đây với em.

Hàn Tuyết mỉm cười yên tâm chìm vào giấc ngủ.Tay vẫn nắm chặt lấy tay của Thiếu Hạo không buông.Anh ngồi bên cạnh say mê ngắm dung nhan người yêu của mình.Môi tự giác nở ra một nụ cười hạnh phúc.


END CHƯƠNG 26

 
Quay lại
Top Bottom