Không ngờ có một ngày lại thấy được hai vị hoàng huynh đấu khẩu, Dật Hiên cũng chen chân vào, có lòng tốt nói: " Hai vị hoàng huynh không cần cãi nhau, để hoàng tẩu đến ở Dật Vương phủ của đệ là được mà." Như vậy là công bằng nhất!
" Câm miệng!"
" Câm miệng!"
Cơn tức của Chính Hiên cùng Cẩn Hiên là rất lớn, Dật Hiên không thể làm ngơ mới mở miệng, vậy mà bị hai người khiển trách. Hắn ủy khuất bĩu môi, hắn cũng là có lòng tốt mà thôi, vậy thì có gì sai chứ. Làm tiểu đệ quả thật rất đáng thương. Ở trong mắt người ngoài, hắn là một Vương gia không ai bì nổi, còn ở trong mắt huynh trưởng thì hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
" Hai người không cần cãi..." Không muốn nhìn thấy hai người bọn họ vì mình mà đấu khẩu, Vũ Tình mở miệng nói. Quả thật, khi nhìn thấy bọn họ lo lắng cho an nguy của mình như vậy, trong lòng Vũ Tình rất vui sướng, nhưng nếu vì vậy mà hai huynh đệ bọn họ bất hòa, thì nàng không cần.
" Câm miệng." Chính Hiên, Cẩn Hiên nghĩ Dật Hiên lại mở miệng nói chuyện, cùng quát.
Tiêu Vũ Tình trừng mắt nhìn bọn họ, cư nhiên dám quát nàng: " Hai người các ngươi nghe cho rõ đây, ta sống ở Yên Vũ lâu rất tốt, nhất quyết không rời đi." Nhìn ba huynh đệ bọn họ bị hù đến sửng sốt, Vũ Tình mới vừa lòng nở nụ cười: " Ha ha... Cãi nhau tiếp đi nha, ta đi ngủ đây, không có việc gì thì đừng tìm ta, mà có việc cũng đừng tìm ta, cứ như vậy đi, bye!" Nói xong lập tức bỏ đi.
Chính Hiên cùng Cẩn Hiên nhìn nhau, cười bất đắc dĩ. Oai phong một cõi như bọn họ, lại thua trên tay một nữ tử Tiêu Vũ Tình.
Vào ban đêm kinh thành phồn hoa không còn bầu không khí ồn ào sinh động nữa, ngay cả Yên Vũ lâu hằng đêm giăng lưới bắt chim cũng trở nên vắng vẻ. Trong bầu không khí yên tĩnh, có một mùi bất thường quanh quẩn trong tim mọi người. Tựa như báo hiệu trong đêm yên tĩnh này sẽ xảy ra chuyện gì rất trọng đại!
Trước cửa Yên Vũ lâu có bóng hai người áo trắng và áo xanh.
" Lam Nhi, muội phải đi thật ư?" Tiêu Vũ Tình lưu luyến lôi kéo tay của Lam Nhi. Mấy ngày này hai nàng đã có tình cảm thâm hậu, lần này phải ly biệt sao mà không thương tâm được chứ. Mà Lam Nhi lại là người đã lấp đầy những khoảng trống trong tình bạn của nàng!
" Lam Nhi cũng không muốn rời xa tiểu thư, nhưng mẫu thân bị bệnh, muội muốn trở về gặp người." Từ nhỏ nàng đã cùng Lam mẫu sống nương tựa vào nhau, nhưng Lam mẫu cơ thể mang nhiều bệnh, vì để chữa bệnh cho người, Lam Nhi mới đi làm nha hoàn, may mắn là mọi người ở Tiêu gia đối xử với nàng rất tốt, nhất là tiểu thư xem nàng như là tỷ muội ruột.
" Bá mẫu bị bệnh? Vậy muội mau mau về nhà gặp người đi." Vũ Tình lấy tiền trong người ra, " Lần này ra đi vội vàng không mang theo nhiều tiền, cái này muội trước hết cầm lấy để chữa bệnh cho bá mẫu, nếu không đủ thì sai người đến nói với tỷ." Trăm điều lấy hiếu làm đầu, nàng không thể ngăn cản Lam Nhi báo hiếu mẫu thân.
" Tiểu thư, muội..." Lam Nhi cảm động đến rơi lệ, quỳ xuống trước mặt Vũ Tình, nức nở nói: " Đại ân đại đức của tiểu thư, Lam Nhi suốt đời không quên."
Vũ Tình nhanh chóng nâng nàng dậy, những người trong cung quỳ trước nàng, nàng đã không chịu nổi, huống chi đây là Lam Nhi. Cứ tưởng đã cải tạo được nàng, xem ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. " Lam Nhi, muội làm cái gì vậy? Muội mà còn như vậy, tỷ sẽ không để ý đến muội." Vũ Tình xoay người, cả giận nói.
Lam Nhi nín khóc mỉm cười, hai tay lau đi nước mắt, " Được rồi, Lam Nhi sẽ không bao giờ như vậy nữa, tiểu thư đừng giận nữa, Lam Nhi phải đi rồi."
Vũ Tình nghe vậy liền quay lại, " Thuận buồm xuôi gió!"
Lam Nhi trịnh trọng gật đầu, " Vâng, Lam Nhi sẽ trở lại tìm tiểu thư, lúc đó tiểu thư không được không cần Lam Nhi nha."
" Lam Nhi là tri kỷ đáng yêu như vậy, ta sao có thể không cần Lam Nhi?"
" Tiểu thư, người phải tự bảo trọng, Lam Nhi phải đi rồi." Rời khỏi tiểu thư, nàng cũng rất lưu luyến.
Tiễn bước Lam Nhi, cái mũi của Vũ Tình có chút ê ẩm. Ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời mênh mông bát ngát, trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối. Không biết ở thế giới xa xôi kia ba mẹ sống như thế nào? Họ có phát hiện ra thân phận của Ngạo Tuyết chưa? Họ chắc sẽ rất đau lòng? Ngạo Tuyết cùng Y Thiếu Phong tiến triển đến đâu rồi? Còn Ngạo Quân cùng Tiểu Nhu bây giờ cũng không biết ra sao?
Một đống nghi vấn quấn quanh trong đầu nàng, Vũ Tình tự nhiên thấy mình lo lắng không đâu, lắc đầu cười khẽ, từ bao giờ mà nàng đã trở thành một người đa sầu đa cảm như vậy. Đang muốn xoay người trở về Yên Vũ lâu, thì thấy một bóng đen đang lén lút từ Yên Vũ lâu đi ra. Nhìn kỹ lại, người đó chẳng phải là Tử Lâm hay sao, nhìn nàng nhanh nhẹn như vậy rõ ràng chính là một người luyện võ, vì sao lại lưu lạc ở chốn kỹ viện? Chẳng lẽ cũng giống mình đang dạo chơi? Trong đêm khuya lại mặc y phục dạ hành, chẳng phải rất kỳ quái sao?
Vũ Tình quyết định đi theo tìm hiểu đến cùng. May mắn Âu Dương Cẩn Hiên có dạy nàng một chút khinh công mới có thể miễn cưỡng đuổi theo Tử Lâm. Triệt quyền đạo của nàng căn bản không thể so sánh với võ công ở nơi này được. Tại thời khắc này nàng quyết định, sau này phải học thật giỏi môn khinh công mới được. Không nghĩ tới người phía trước thì cứ bay, mà nàng cứ như một con chó đuổi theo phía sau, đuổi tới trước một tòa nhà thì không còn thấy hình bóng của Tử Lâm đâu.
" Người đâu? Sao lại không thấy?" Vũ Tình thất vọng chuẩn bị hồi phủ. Phía sau bỗng có người vỗ vai nàng, sẽ không bị phát hiện chứ? Chắc sẽ không giống trên TV bị người diệt khẩu chứ?
" Thực xin lỗi, ta chỉ là đi ngang qua thôi. Các người muốn phóng hỏa giết người, hay là bắt người cướp của cưỡng bức thì cứ việc làm. Ta không có nhìn thấy cái gì hết." Vũ Tình ngay cả đầu cũng không dám quay lại. Không được trách nàng nhát gan, gần đây gặp nhiều việc đáng sợ lắm rồi, dĩ nhiên, nếu phát hiện có việc không hợp pháp, nàng quyết sẽ không ngồi yên mà xem, nàng rất có lương tâm, rất có chính nghĩa nha.
Một hồi lâu thấy người đó cũng không có động tác gì, Vũ Tình đánh bạo xoay người, quay đầu thấy Cẩn Hiên đang buồn cười nhìn nàng, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
" Cẩn Hiên, huynh không cần dọa ta như vậy được không?" Vũ Tình trợn trắng mắt, nàng nhát gan nha, không cần ngươi nửa đêm không ngủ đến dọa người.
Cẩn Hiên chỉ cười cười không nói gì, hắn vừa nhìn thấy Vũ Tình liền vui vẻ, chỉ muốn cười.
" Huynh cười cái gì? Huynh cảm thấy làm ta sợ rất mắc cười sao?" Vũ Tình giận dữ chờ hắn.
Cẩn Hiên làm một động tác chớ có lên tiếng, rồi như một chú chim nhẹ nhàng đem nàng bay lên nóc nhà, thật cẩn thận lật một mái ngói lên, nhìn trộm những người phía dưới. Chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, mọi người thần sắc khẩn trương, cứ như đang chờ đợi điều gì đó? Ngay cả Tử Lâm cũng ở bên trong.
" Cẩn Hiên, đây là chỗ nào?" Xem tòa nhà xa hoa phô trương như vậy, nhất định không phải là người bình thường.
" Phủ Thừa tướng."
Quả nhiên một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm đi ra, mọi người chỉnh tề hướng về phía lão hành lễ: " Tham kiến Thừa Tướng đại nhân."
" Các vị miễn lễ." Ngụy Trọng Hiền mười phần khí phách nói, một chút cũng không giống với bộ dạng một lão nhân.
" Đa tạ Thừa tướng."