His leaving

Đoán xem, cậu thấy trình trạng tôi lúc này...

Khốn khổ với cơn say không ra say...

Chà, tôi được tỏ tình cậu ạ. Người đó đã dành rất nhiều can đảm để nói thích tôi, vậy mà biết sao không, tôi đã trả lời một chữ, một chữ thôi, "đừng".

"Đừng".

Hahaha... nực cười không? Tôi trốn như trốn tà! Mặc dù tôi đã yêu thương người đó! Mặc dù những lời này, chính tai tôi muốn nghe người ấy nói ra!

Hết thật rồi, tôi đã cư xử như một kẻ rồ...

Tại sao... tôi không thể toàn tâm toàn ý yêu thương thêm ai được nữa? Tại sao tôi không thể thật lòng đau đớn vì người đó được nữa? Tại sao! Tại sao lại đối xử như vậy với tôi!

Cậu biết không, tôi sợ rồi. Tôi sợ bản thân mình. Một con quái vật. Tôi cứ từ từ chiếm lấy tình cảm của người khác, diễn vai tốt đẹp, rồi "đừng". Không hối hận. Không dằn vặt đau đớn.

Tôi, trống rỗng.

Cả yêu thương, cũng phải tạo ra cho giống mọi người.

Cậu thực sự là người cuối cùng. Chẳng phải lỗi của cậu... Chỉ là khi cậu đi rồi, tôi không thể, nỗ lực đến đâu cũng không thể toàn tâm đặt lên người khác. Cảm xúc, cứ nguội lạnh từ lúc nó sôi lên.

Tôi yêu người đó hay không, cũng chỉ là tình cảm mặt nạ.

Không quan trọng nữa rồi.

Tôi thật kinh tởm, đúng không...

"Mọi cảm xúc của cậu, sẽ quay về lồng thôi..."

Không đâu... Chúng đã không còn là cảm xúc nữa... Tôi... Không đâu... Tôi muốn được cứu... Tôi muốn...

Tự tử...

Tôi phải đến gặp bác sĩ tâm lý.

Đừng lo. Không đâu. Tôi muốn bị nhốt lại.
 
Đồng học của tôi có một đứa nghiện sách, nhỏ dành cả ngày săn sách trên Shopee, lại dành thêm vài ngày đợi sách về, dành thêm một đống thời gian để ngắm những cuốn sách mới. Những cuốn sách được bọc bìa cẩn thận, nhưng lại mất không có giấy in, trông chúng mới, vậy mà không hấp dẫn tôi được nữa.

Ngày trước, tôi thích sách nhiều đến mức, cứ ngửi thấy mùi giấy mực là đứng lại hít hít, hít như chưa hề có cuộc chia ly. Tôi có nhiều thói quen kỳ lạ, ngắm sách là một ví dụ. Tôi đứng cạnh một kệ sách cao, ngước cái cổ ngỗng lên nhìn, nhìn và đứng lặng, miệng cứ há ra, wow liên tục, cứ như cả cuộc đời này tôi chưa thấy kệ sách nào cao như thế.

Và cậu cũng có chút nghiện sách, phải không? Cậu nghiện sách, ăn bánh, uống trà, giữa những ngày đông như vậy. Nếu là trà, cậu đừng quên bỏ thêm chút mật ong nhé, sẽ tốt cho cổ họng. Nếu là bánh, mùi của nó chắc chắn sẽ rất thơm. Thói quen đó, mong rằng không ai cắt đi của ai, có nó ở cạnh cậu mới yên bình.

Cậu từng bảo, những ngày yên bình như thế thật khó kiếm.

Tôi đã không nghe, cho đến một hôm ngoảnh lại, nhận ra từ lâu mình đã không còn đọc sách, tôi dành phần lớn thời gian tha thẩn ngoài đường, nhìn ngắm và không lưu lại điều gì. Tôi bắt đầu không thể đọc được. Không thể đọc nên không thể nghe. Tôi cáu gắt, vì không có thứ gì nói lên cảm xúc của tôi được nữa.

Cuốn Trại hoa đỏ, tôi chưa hề đọc hết.

Tôi thấy có lỗi với chính tôi, với những ngày bản thân rảnh rỗi, và với những kiến thức mình lẽ ra đã thu nhận được. Tôi có một mộng tưởng ấp ủ, nhằm thỏa mãn cơn mơ này, cứ như vậy, từ từ mang mộng tưởng đánh cho tan.

Gần đây có nhiều chuyện lắm, từ từ tôi sẽ kể cậu...
 
Hôm nay tôi lại thức khuya, có mấy vấn đề cần nhìn nhận lại. Thứ nhất là, tôi, tôi đang dần mất đi cảm xúc. So với ngày đầu gặp cậu, luống cuống lên vì những lời cậu nói, gần đây tôi bình tĩnh đến lạ. Tôi đã hỏi W. rằng, mọi chuyện có thể giải quyết được không, anh ấy không trả lời tôi, nhưng trong thoáng chốc tôi cảm nhận được niềm tin của anh ấy. Có lẽ mọi người đều đang tin tưởng tôi hơn, K. cũng thế, dù con bé không nói ra điều ấy.

Tôi có chút gây gổ với mọi người xung quanh, dùng những lời lẽ nặng nề với họ. Tôi đã nói một người là cố chấp, vì người đó không có ý thoát khỏi vùng an toàn mình đang bám lấy. Tôi đã bóng gió một vài chuyện, cũng đã bắt đầu yêu thương trở lại, thế nhưng mà... trái tim tôi.

Nó giống như ngày tôi khóc trước cậu, mông lung mà lảm nhảm, không có nhiều cảm xúc đến mức tôi phải khiến bản thân mình rung động. Tôi đã tức giận, có cả yêu thương, nhưng không đủ lâu. Tôi muốn tìm lại cảm xúc, tôi chưa muốn mình mang lớp mặt nạ này nhiều như thế.

Hình như những lần hẹn gặp đã vơi đi, chúng tôi không ra ngoài cùng nhau nữa, tôi chọn ở nhà.

"Tôi phát hiện ra mình đã yêu cậu rồi."

Có chăng khoảnh khắc nhận được lời nói ấy, tôi nghe tiếng mình đang khóc. Mà hình như không còn được sâu sắc như lúc chúng ta trao cho nhau một chút cơ hội. Tất cả cứ mờ nhạt, mông lung nhạt nhoà, tôi muốn tóm lấy bản thân giữa muôn ngàn bất định, để gọi một cái tên.

Tôi thích người đó. Tôi sẽ không chối bỏ tình cảm ấy. Nhưng tôi quá lý trí và tính toán trong mối quan hệ với mọi người, tôi dần trở nên ích kỷ đến mức quen với khuôn mặt đó. Sau cùng, tôi không biết đâu là càm giác thật, vốn dĩ ban đầu chúng không thật, nhưng chúng đã được chính tôi tạo ra.

Những chiếc mặt nạ trên tường, của kẻ không còn cảm xúc. Tôi đã nghĩ, đôi khi, nghĩ về chính mình theo cách như vậy.

Nhưng không sao, tôi đã lựa chọn một bước tiến, không cần gắng gượng, không cần lời khuyên, tôi đã bước lên, và tập rung động thêm lần nữa.

Dù tôi biết sẽ không bao giờ có ai mang cho tôi cảm giác của cậu hôm đó. Mãi mãi. Nghĩa là không bao giờ.
 
Tự dưng đang ngồi nghĩ vơ vẩn, tôi rút ra vài bài học cậu ạ. Kể cậu nghe nhé, dù cậu không nghe đâu, tôi vừa làm một quyết định mà tôi không biết nên hối hận hay nên tự hào. Lẽ ra tôi không cần làm điều đó, nhưng tôi đã làm nó, đến lúc làm thì lại làm sai, có phải vì tôi quá tham lam nên thành ra như vậy không? Tôi quả thật quá tham lam rồi.

Tôi tham gia một lớp ngôn ngữ nữa, học cùng những người nhỏ tuổi hơn, họ không bắt chuyện với tôi và cũng thật khó khăn để tôi gần gũi với họ. Muộn, muộn rồi cậu ạ, tôi già rồi, tôi không nên đến lớp nữa, cả thầy giáo cũng rất ngại khi dạy tôi. Dù tôi là đứa lắng nghe thầy nhất... Ừm, là tôi nghiêm túc quá, khi những đứa trẻ khác có chút không tôn trọng thầy, tôi lại lắng nghe như một kẻ được lập trình. Tôi ở đây có vẻ bị lạc lõng rồi.

Mm, tôi sắp đặt mua sách cậu ạ. Tôi không còn thời gian nữa, tôi phải gấp rút lên một chút, nếu không sẽ không kịp mất, tôi muốn gửi một món quà đi xa... Chà, cậu biết không, giá mà tôi biết địa chỉ của cậu, tôi cũng muốn gửi cậu không khí của miền Nam này, nó ấm áp và đôi lúc nóng vỡ đầu, ha, tôi phải làm loạn cái đầu lạnh của cậu một chút.

Mùa đông sắp đến, sắp có bắp cải ăn rồi.
 
Hình như chúng tôi không được rồi...

Ưm, giả sử tôi mang một vết sẹo lớn trên gương mặt, giả sử chúng ta gặp nhau, thì cậu có hoảng sợ không?

Mà không quan trọng lắm, chỉ là giờ đây tôi muốn đau thương một chút, nhưng tôi đã không làm được. Tôi trở lại với guồng quay trước kia, nghiên cứu, làm việc và ăn uống, với những đêm lang thang trên sân vận động, và một chai nước trong sẽ hết trước lúc về. Tôi ước mình có thể dằn vặt đau khổ hơn, nhưng hôm nay, tôi đã chỉ nói nhớ người đó nhiều lần hơn, chỉ thế.

Cậu thực sự đã thấy ăn tâm về tôi chưa?

Hay là cậu biết tôi đã bắt đầu lừa dối cậu rồi, nên không thể cạnh tôi được nữa?

Có bao nhiêu độc đoán tôi có thể áp lên một người... Có bao nhiêu bình tĩnh để áp lên tôi? Hay một ngày nào đó, tôi sẽ biến thành dạng đột ngột gọi cho người kia, nói vài câu như "nếu muốn chia tay hãy nói được không, đừng dừng liên lạc, đừng biến mất đi, không yêu thì không yêu, không sao, nhưng đừng thế, tôi lo lắm"...

Và cảm giác trở nên quá hài hước khi tôi bắt đầu thấy nhịp thở mình hỗn loạn.

Nhưng lại không dư vị.

Hài hước đó gọi là tôi đã không thật tâm, đúng không?
 
À, hôm nay tôi nghỉ học, cũng là nghỉ vĩnh viễn. Không có gì, tôi chỉ không đủ kiên trì theo tiếp thôi, khó nhớ quá... chắc do tôi già rồi thật...

Nhà mình cũng được thêm một năm rồi, chỉ tiếc năm nay mọi người không về cùng nhau nữa. Chúng ta ngừng liên lạc, mỗi người có một lối đi riêng. Ai cũng vậy, nên tôi chán ngấy rồi. Tôi bắt đầu khư khư giữ cho mình một khoảng cách như thế, với tất cả, nửa tốt nửa xấu, thu hút và đẩy xa, học mấy cái trick tâm lý mơ hồ, và vận dụng.

Cậu... tôi muốn ôm cậu mà khóc. Sau đó, tôi sẽ để con bé ra ngoài một lát, không có cậu, con bé luôn ngủ, tôi dỗ nó nhiều để nó ngủ, nhưng chẳng thể chữa lành vết thương cho nó được. Ưm, nếu tôi có thể như cậu, bình lặng, mở lời đúng lúc, thì con bé sẽ không thế đúng không... nàng thơ của tôi?

Tôi nhớ vào khoảnh khắc quả bom đó phát nổ, ừ, tôi chỉ vừa kết thúc chuyến đi, sau đó đã nghe tin cậu đi rồi. Cậu đi thật... Tôi đã hẫng lắm, hẫng bằng tất cả trọng lượng tâm trí mình, tôi rơi vào một nơi mềm, mềm đến khó thở. Tôi lặng câm.

Và tôi nhận ra khi thiếu đi cậu, tôi không thể ổn được. Không phải đâu, ý tôi là ổn... ừ thì, bình yên. Không thể được, vì tôi mất tất cả cảm xúc rồi.

Này, tôi muốn nhớ được khuôn mặt thì nên đi đâu?
 
Chết dở, tôi lại thức khuya rồi. Bây giờ mà có cà phê thì tốt quá, chỉ cần nhấp một chút cà phê thôi, tôi sẽ ngủ thật ngon.

Cậu này, mọi chuyện đều có cách giải quyết đúng không, chỉ cần bản thân đủ can đảm đối diện? Thế nên tôi sẽ cố để không trốn tránh nữa,... vì tôi chân thành, cậu đã nói thế đúng không?

Thực sự xin lỗi vì tôi đã đánh mất "chân thành" khi cậu còn cạnh bên, xin lỗi nhé... vì nhiều vấn đề quá, tôi vẫn chỉ là một đứa nhóc chưa lớn mà, thế nên, đôi lúc vẫn suy nghĩ vẩn vơ. Tôi đã lo thay cho người khác nữa kìa, mặc dù chẳng có lý do gì để dụng tâm cả.

Tôi vừa xem lại video cuối cùng gửi cho cậu, tôi dịch khá hơn một chút so với trước kia, nhưng so với bây giờ thì không. Thế nhưng cậu chẳng còn ở đây đánh giá nữa, tôi đã không có cậu nhắc nhở nữa rồi. Và tôi thấy mình thật sự cô đơn cậu ạ, tôi cô đơn đến đắng ngắt cổ họng luôn.

Thực ra, gõ những dòng này là khi tôi liên tục gọi tên cậu, cái tên mà tôi dùng gọi cậu cho nhanh ấy dần trở thành âm thanh tôi thốt ra mỗi lần mất hướng. Những lúc ngắm trời cũng vậy, tôi cứ réo tên cậu ra mà than, ôi cậu ơi nó tội lỗi lắm, cậu sẽ nhét giẻ vào mồm tôi mất.

Tôi nhớ cậu quá, không ngày nào tôi không nhớ cậu cả. Tối nào cũng mò mẫm nghĩ tới cậu trước rồi tự truy vấn bản thân mình. Không có cậu, mấy đứa trẻ trưởng thành hơn rồi, tôi nhận ra sẽ có ngày mình thực sự phải gọi W. là anh thay cho việc cộc lốc mỗi cái tên, anh ấy không còn là đứa trẻ nữa, ánh mắt hình như khó đoán đi nhiều.

Và cậu cũng thay đổi phải không, tôi chẳng tí tò mò tí nào đâu, cậu thay đổi đi, chúng ta chẳng còn ở cạnh nhau để tôi lắm mồm lắm miệng đưa ra mấy câu bâng quơ chọc cậu. Vai diễn của cả hai đúng là đã chấm dứt rồi.

Dạo này K. ngoan lắm, con bé thức dậy sớm, quét nhà, dọn mảnh gương vỡ, sau đó lại ngủ. Tôi muốn đưa nó đi ngắm mây, thành phố này thật chật chội.

À mà nếu cậu... quay lại, thì tôi vẫn muốn kể lể về những đứa trẻ, xin lỗi vì tôi đã nói nhưng không để chúng rời đi. Chúng chỉ lớn lên, và tôi chính là kẻ rời đi thực sự...

Rồi sẽ có mấy đứa nhóc theo tôi, phải không...

À, S. muốn chơi với cậu. S. cũng lớn lên rồi.
 
Tôi có chút mệt.

Cậu xem, bức tường trước mặt tôi dán đầy giấy nhớ, chữ xanh chữ đỏ, thực sự khiến người ta khó thở. Công việc, cậu ạ, rồi tôi và con người nói chung sẽ chết sặc gạch trong khát vọng kiếm tiền mất thôi.

"Có rất nhiều người, khi tốt nghiệp Đại học xong, không tìm ra việc ứng với chuyên ngành..."

"Sau đó họ sẽ tùy tiện chọn một công việc lương rẻ..."

"Chúng quy cũng là vì kiếm tiền phải không?"

Tôi cứ mơ mơ màng màng thế này thì kiếm được công việc không nhỉ? Ngày ngày gắn với bốn bức tường toàn sách là sách, đoán xem tôi có biến thành một tiểu thuyết gia nghèo khó, nhân vật huyền thoại trong manga hay không? Rồi tôi sẽ ra đường và lượm một con mèo về nuôi, bắt đầu series sát nhân bóng tối. Tôi sẽ có tên gì nhỉ, Noctambulist, mọi người sẽ gọi tôi là Dạ Du Sát Nhân. Sau đó...

Đùa, đùa thôi. Mà tôi thấy rét run cậu ạ.

"Hợp không nhỉ?"

Ai biết chứ, cậu nói xem có dễ dàng tìm được một người luôn cho bản thân cảm giác bình yên không? Không đâu. Nên cậu phải biết câu trả lời chứ... Ừm, phải rồi, tôi đã tìm thấy một người nữa khiến tôi lặng tâm, tôi sẽ chân thành với người đó nhiều một chút, vì tôi không còn gì nữa. Cái gương đã vỡ, chúng tôi đã gói nó theo ký ức với cậu.

Không sao đâu, tôi sẽ hạnh phúc mà.

Mọi người đều xứng đáng được hạnh phúc, cậu biết không?

Ngay cả cậu. Cả cậu nữa, cũng xứng đáng với tách trà và những trang sách mở. Mọi người đều xứng đáng mà.
 
Gần đây trời lạnh, mọi người dễ làm mấy trò điên rồ lắm cậu ạ. Điển hình như hôm trước, khi tôi đang cùng em nói chuyện, W. hay ai đó nhảy xổ ra và quăng về phía chúng tôi một ánh mắt lạnh. Cậu ấy nhìn chằm chằm em không chớp mắt, nhìn rất lâu. Tôi biết là cậu ấy muốn nói gì đó, nhưng vấn đề là tại sao tôi dám để cậu ấy ra ngoài... Tôi chưa từng liều lĩnh thế. Trong giây phút đó, tôi chỉ nghĩ, được, cậu ra ngoài đi.

Trời lạnh nên tôi rất dễ run, tôi phải quấn chăn ba lớp cho đủ ấm dưới kiểu thời tiết điên rồ này. Hôm nay đi giữa những người quen, tôi đã nổi hứng gào lên, "Sắp đến Tết rồi, đến trường rất vui...", và cậu đoán được mà, mọi người nhìn tôi như người ngoại tinh đi lạc.

"Anh cô đơn giữa tình không này...
Muôn con sóng cuốn xô vào đây..."

Không có gì đâu, chỉ là nhắc đến chữ "tình", tôi lại nghĩ đến câu hát ấy. Tinh không, ừ 星空, khoảng không gian đầy sao... thì sẽ có cậu. Cậu thích ngắm những thứ như cái tình không mơ hồ trong lời hát Đen Vâu, nhưng ngắm nó, cậu yên bình là ổn...

Tôi cũng cô đơn giữa tinh không này, ha, đùa đấy.

Cậu ngủ ngon...
 
Tôi thật sự không ổn rồi? Giờ giấc sinh hoạt loạn xà ngầu. Cậu nói xem, tôi có nên uống cà phê để ngủ đúng giờ hơn không? Rồi làm sao để tôi dậy muộn hơn nhỉ? Tôi được quyền dậy muộn hơn mà... Dậy sớm, trời rất lạnh, tôi cảm thấy dạ dày cồn cào, lại rất lười xuống gi.ường pha mì ăn. Aw, vừa lạnh vừa đói, khổ thân lắm.

À, mắt tôi... Thực sự thì, tôi vẫn cần nhìn thế giới này rõ ràng lâu hơn một chút, tôi không có chút nào muốn mang bệnh về mắt cả, nhưng khi biết sức khoẻ mình yếu thế này, tôi sợ những đêm quằn quại sẽ thành công khi bứt dần tôi ra khỏi chuỗi ngày bận rộn. Tôi sợ mình lại nghĩ quẩn, con người ta dễ nghĩ quẩn thật, nghĩ quẩn một cách tình cờ. Có lần tôi buột miệng hỏi mọi người cùng phòng, họ bảo, cũng muốn bỏ mạng đi rồi, nhưng chưa đủ can đảm.

Tôi đủ can đảm, nhưng chẳng muốn kết thúc sinh mạng một người fabulous dễ dàng như vậy.

Tất nhiên là đùa thôi.

Nếu cậu biết ở thực tại tôi đã cố gắng nhiều đến thế nào, cậu có tặng tôi một lời khen không? Không nhỉ, thế nên tôi tự khen tôi vậy, tôi thật ngầu.
 
Tôi đã có một giấc mơ.

Chúng ta chạy trốn, chẳng rõ vì sao kéo nhau vào garage của một căn nhà. Trên đường đi, chúng ta đã giết rất nhiều người. Chúng ta trốn ai, trốn thế lực nào, tôi đều không biết, nhưng xuyên suốt quá trình ấy, tôi thấy cậu thật bình tĩnh, giống như đang đi săn.

Cậu có một con dao, con dao rất sắc.

Thế rồi, tại sao tôi lại đi ra phía sau những cái xe nhỉ... Lúc đó, người chủ nhà xuất hiện, bộ dạng ông ta thật giống crush của bạn tôi (?), cần nói thêm là, gần đây chúng tôi hay đùa rằng sẽ giết lão ta bằng một con dao bầu. Người đàn ông đó đi xuống cầu thang trong bộ đồ rất quen, áo ba lỗ, quần cộc, mắt ngáo ngáo, miệng huýt sáo. Nhưng hình như gã đã phát hiện ra cậu rồi. Gã tiến đến. Cánh cửa kéo của garage rung lên. Cậu đứng đó, nép mình vào tường, chốt cửa và dùng chân chặn lại. Xong xuôi, cậu nhìn qua tấm gương trên tường, nó phản chiếu hình ảnh của chủ nhà, chủ nhà đẩy cửa garage lên. Không được. Gã thử lại lần nữa.

Lần này, lưỡi dao loé sáng, cậu mở cửa và giết gã.

Tôi nép sau những chiếc xe, lúc này tôi điều khiển được bản thân rồi, trong lòng loé lên một suy nghĩ, tôi hành động chậm như vậy, không thể giúp cậu, nên đứng ra sau, hoặc là chạy tới làm cộng sự đắc lực cho cậu, hoặc là núp kỹ không để liên lụy cậu, chọn một. Còn cậu, thản nhiên kéo cái xác vào garage, thản nhiên nói gì đó, hình như là cảnh sát sẽ đến bắt chúng ta, ừ, tất nhiên rồi.

Tối đó, cảnh sát đến thật, mà không hiểu sao tôi lại ra ngoài mất, hình như tôi đã trở về là chính tôi trong những cơn Lucid. Tôi lơ lửng trên trời, thấy cậu và L. bị đặt lên một chiếc thuyền. Ừ, L. ấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy L. trong mơ... Rõ ràng hai cậu, còn rất ít nói chuyện với nhau. Họ phủ chiếu lên người hai cậu, kéo chiếc thuyền đi. Lúc đó tôi đã nghĩ, làm thế nào cậu để bị bắt nhỉ? Một mình cậu cũng đủ xử hết lũ cớm, hay cậu chỉ chơi đùa? Rồi có một đàn cá bơi đến, chiếc thuyền chở cậu và L. tách ra, bị lũ cá đục một lỗ to (?), nước tràn vào, cả hai chìm xuống.

Lát sau, tôi đón hai cậu ở bờ sông. Hai người ướt nhẹp.

Rồi tôi mơ một cơn khác, trống rỗng.

Trước đây tôi đã nói, trong cơn mơ không nhìn thấy mặt cậu nên có chút đau đớn, bây giờ nhìn thấy rồi, cảm giác bất lực chiếm trọn tinh thần. Ánh mắt cậu nửa ngạo nghễ nửa bi thương. Cậu đẹp lắm, hình ảnh tôi thấy, đẹp như kiểu bao nhiêu đau buồn đều áp xuống đôi mắt và khoé môi cậu. Trong cơn mơ, tôi đã ngắm cậu rất nhiều, chúng ta không nói gì với nhau cả, có phải vì bây giờ chúng ta không liên lạc nữa không?

Có người nói, mơ thấy người đã lâu mình không gặp, chính là người đó đang dần quên mất bạn rồi... Tỉnh lại nghĩ đến câu đó, tự dưng cảm giác sợ bị quên đi xâm chiếm tâm hồn tôi, nửa bi thương nửa hiển nhiên, cứ mơ hồ quái dị. Có khi nào cậu sẽ quên tôi thật không? Chúng ta, đã đi qua nhau vĩnh viễn.

Tôi chỉ thắc mắc, với cái xác đó, bình thường cậu sẽ làm khác, nhưng trong cơn mơ tôi, cậu đã không có ý động tay vào nó. Ừ, bây giờ cả cà phê lẫn thứ đó còn không khiến cậu hứng thú, không có gì hết... cậu đã nói như vậy. Lúc đó, nếu như tôi hỏi được một câu nhỉ, một câu duy nhất,

có phải cậu có chuyện gì rồi không?
 
Tôi sắp kiểm tra,...

Tôi hỏi một chút, mọi người đều xứng đáng được hạnh phúc đúng không? Kể cả tôi...

Tôi cảm thấy tư tưởng mình hơi hỗn loạn, tôi lo sợ, tôi cuống cuồng, dù không cần làm vậy, tôi vẫn có thể vượt qua những vấn đề vớ vẩn đó.

Tôi nhận ra sau khi bản thân đã thích hay yêu một người, tư tưởng sẽ càng ngày càng loạn, nửa muốn bảo vệ, nửa muốn dựa dẫm... sau này dựa dẫm ngày càng nhiều. Cậu nhớ không, ban đầu giữa tôi và cậu, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện làm bạn...

Vậy mà sau ba ngày, cậu hỏi, "Cậu với tôi đã là bạn chưa?"

Trở lại với vấn đề của tôi, tôi hy vọng mọi thứ vẫn ổn, nhưng nó ảnh hưởng đến tôi nhiều quá... Và chắc chắn cũng ảnh hưởng đến những người khác... Tôi mong muốn bản thân cứng cỏi hơn một chút, nhưng trước người đó, tôi thành ra dựa dẫm mất rồi.

"Cậu không tin tôi sao?"

"Không."

"Tôi... Cậu nói thích một người, sau đó nói không tin họ."

Tôi chẳng tin ai cả... Chẳng tin ai cả...

Nhưng thực tế, tất cả mọi người, ai tôi cũng tin.

Lại có người đi vào đây... tôi ước mình có thể toàn tâm toàn ý với họ, mà không được, kiểu gì cũng giữ lại những suy nghĩ tiêu cực. Tôi không nên gây áp lực lên người đó như thế đúng không...?

Tôi đúng là không có thói quen kể ra mọi thứ trong câu chuyện của mình...

Kể cả cả với cậu...

Tôi đang cần một câu động viên thôi, từ cậu... Đúng thật...

Đều may mắn... tôi loạn quá.
 
Giáng sinh thế nào?

Tôi đã ngủ rất nhiều trước khi biết kết quả, tuần này lẽ ra không cần ra ngoài, tôi lại đến một nơi khá xa. Người chen người. Âm thanh chen âm thanh. Tôi có một ít kẹo trong tay, tìm những đứa trẻ, cười và đưa chúng. Kẹo từ người lạ đấy, chúng có rụt rè một chút, nhưng cuối cùng thật may, chẳng đứa trẻ nào không nhận.

Tối qua, tối nay, nơi này vắng không một bóng người. Tôi cũng dần quên đi tôi từng có cậu trong tiềm thức. Bình lặng đến thế, cùng nhau kể ra những thứ, tôi cho là ngộp quá nên nói với cậu, cậu cho là cần thiết nên nói với tôi. Hằng ngày, có thể uống cà phê cạnh nhau. Nhưng cậu nhớ không, hôm đó, cậu đã nói cà phê không tốt.

Tôi đã hình dung khuôn mặt cậu như một khoảng ký ức về bản thân thời gian ấy, lông bông đến thế, lại lạc lõng đến thế, chỉ cậu đã ở đó được tôi đưa vào ích kỷ của mình. Để rồi giành giật, để rồi mâu thuẫn, để lựa chọn kể ra hay giấu đi.

Sau cùng, tôi lại là người quên cậu trước. Nhưng đó chẳng phải vấn đề, quên như thế, sau này vô tình đối diện, tôi vẫn sẽ trưng ra nụ cười khách sáo nhất, công việc của tôi... với cậu, một người mà ở thế giới này, đi qua không để lại ảo ảnh về tương lai.

Tôi sẽ rời khỏi mảnh đất này chăng? Tôi sẽ lại đi chăng? Tôi sẽ lại thảnh thơi lại không quan tâm bất cứ chuyện gì... hay bị bó buộc lại? Gần đây, mọi thứ trống trơn, cuốn sách cuộc đời tôi nhoè nhoẹt màu sắc, tôi đang cố lấp đầy nó với những món ăn. Những món ăn tự tay nấu, xanh, đỏ, vàng...

Tôi ước năm đó mình trưởng thành nhanh hơn một chút, để biết cách chữa lành cậu. Nhưng tôi quên... đứa trẻ của tôi năm đó với tôi hôm nay, không khác lắm, cứ đứng trước cậu là trở nên như vậy.
 
Err... chúc mừng năm mới.

Tôi phải uống thuốc, đợi một chút.

Tôi ghét cái này, nó trông như một liều an thần cực mạnh. Tôi nuốt xuống cổ họng, nó kẹt lại đâu đó trong thực quản, tan chảy từ từ, vị đắng ngọt vớ vẩn trào lên. Miệng nhoè nhoẹt hương vị thuốc.

Mỗi lần uống thuốc, tôi thấy mình gần hơn với cái chết...

Nếu ba ngày nữa tôi không về thì sao?

Không. Tôi phải về. Dù là một phần ngàn, tôi cũng sẽ về, tôi sẽ quay lại. Tôi không muốn gần cái chết như thế. Tôi muốn đi, có người gọi tôi là bạn, tôi muốn đi.

Tôi có thể lấy ký ức của cậu làm bối cảnh cho cơn mơ đêm nay không? Chỉ còn ba ngày nữa, tôi chưa muốn đánh mất chấp niệm về cậu.

Em muốn giữ trong tâm trí này
Một vòng tay, một lần say, mà cuồng quay
Đến trước ngày máy bay cất cánh...
Sải đôi tay
Bay như cách đêm rơi vào ngày...
 
Hôm nay, tôi viết tên cậu lên giấy cùng một lời chúc bình an. Thực ra không phải tên cậu, là cái tên tôi dùng để gọi cậu, đã quen rồi, gọi cậu như thế, chỉ tiếc năm nay chúng ta không ở cùng nhau đón năm mới nữa.

Thế cũng không sao nhỉ? Tôi biết cậu sẽ tiếp tục cố gắng... Thế nên, năm mới, chúc cậu có nhiều thời gian hơn một chút, để hình thành những thói quen tốt hơn. Và an yên, như cái cách chúng ta vẫn dùng để đùa nhau, trong nhà.

Cậu hình như chưa từng nói chuyện với chị ấy, người chúc tôi "năm nay ổn định hơn". Đó là lời chúc đơn giản và tác động mạnh nhất tôi nhận được cho đến bây giờ. Thực ra, thời gian qua, suy nghĩ của tôi đã bị hỗn loạn, dần dần trở nên phân khai, rồi sau đó trở về như cũ, những lần như thế, tôi thấy mình hiểu bản thân hơn một chút. Chỉ là, khoảng thời gian có cậu ở đây, tôi vẫn chỉ như một đứa nhóc con. Bước chân của đứa nhóc không vững, và suy nghĩ của nó vẫn bị quá khứ tác động rất nhiều...

Tôi có thể nhớ cậu lâu đến vậy, có thể lưu giữ cậu như vậy, thực sự là một may mắn. Hãy chăm sóc tốt bản thân, thật đấy. Và bình an.
 
Cậu biết đấy, có một kẻ hay mở đầu như vậy. Hôm bữa hắn về nhà ngồi bên bếp lửa, tâm trạng lại cuồng quay. Căn nhà của chúng ta, những người nhà, đều có lúc lên cơn yên lặng. Tôi muốn đưa họ một chai rượu, dễ say một chút, cho họ say, cùng nhau sải cánh bay khỏi bóng đêm đen dày này. Vụt tắt.

Đùa đấy. Tôi vừa trốn chạy.

Tôi viết, tôi muốn bay. Và sau đó leo qua cửa sổ. Gai hoa hồng đâm rách bắp chân. Tôi lết vào rừng, một màn sương lãng đãng bay lên. Tôi muốn bay, muốn bay khỏi thế giới.

Nơi mà tôi rất yêu thương, lại biến thành vòng xoay điên dại. Cứ thế này, đôi cánh của tôi dần dần biến sắc. Tôi phải bay...
 
Tôi hy vọng cậu khoẻ.

Chúng ta biết bao nhiêu về nhau. Có phải tóc tôi thực sự ngắn, hay trang phục của tôi luôn có áo khoác ngoài?

Chỉ cần một cú click chuột, tôi sẽ thoát khỏi thế giới mà mọi thông tin về tôi là giả tưởng. Tôi có đến vài mươi cái thân phận, trừ cách viết quen thuộc này, những cái tên, là bộ mặt không giống nhau.

Phân chia mình, cách tốt để đối diện với những điều bản thân trốn chạy? Để tiện tay theo dõi mọi người. Có khi người tôi chờ đang ở quanh đây đấy, nhưng gã không lộ diện ngay.

Cậu có biết tôi lấy gì để xâc định thân phận alter không? Khi mỗi người trong nhau lại kể ra câu chuyện khác?

Ừ, là cảm giác. Cái tên có thể thay đổi, nhưng cảm giác toát ra không nhầm đi được.

Và vì thế, tôi biết được rằng ai đã về.

Nhưng cậu thì không.

Kẻ dứt khoát đã không cần tìm kiếm thông tin tôi, dù mỗi nơi tôi có một thân phận. Cái chết đến thật gần, cho một mật danh bị khai tử vì không đạt được mục đích. Rồi có ngày, cạnh nhau lâu đến mấy cũng không đủ giữ lại một từ bền chặt. Quan hệ nào cũng có lúc vỡ ra.

Tôi phải đối diện bình thản hơn, hay điên dại đây?

Đã nói rằng sẽ không thêm ai, nhưng tận đáy lòng, dần chấp nhận một thân ảnh khác...

Cả nhân sai cũng không nhận được...

Tôi trốn chạy.

Khỏi bản thân mình. Viện cớ muốn bay.
 
Ừm... cậu biết không? Không có cậu ở đó, tôi chẳng biết chơi với ai. Tôi đã cố trêu anh J. và phá chị S., nhưng thật sự không ai chơi với tôi cả. Mọi người đều phải đi làm.

Tôi đã không thể...

Là tôi nữa.

Bằng cách nào đó, tôi đã không thể chạy khắp nhà nữa. Mọi người để yên cho tôi, chẳng còn ai trêu chọc tôi. Tôi đã không thể nói, vì mọi người làm việc...

Tôi đã cô đơn ngay chính trong nơi đó.

Cậu lường trước được điều này phải không? Sự thay đổi của tôi lúc đó, cậu cũng thấy rất rõ ràng...

Cậu đã biết trước rồi.

Mọi thứ. Dù cậu cố gắng.

...đó là nhà tôi.

Trong cơn yếu đuối nhất, nhìn nơi đó, tôi trơ mắt ra, không khóc được nữa. Càng không giải quyết được gì. Tôi đã ở đó, lặng yên nhìn.

Cùng tôi đếm ngược không?

Mà chúng ta nên đếm từ âm bao nhiêu nhỉ? Vì số 0, đã nằm đó từ ngày cậu rời đi rồi...
 
Xin lỗi nhé... Tôi lại về đây than thở rồi. Chuyện ngoài luồng thôi, chẳng liên quan gì đến chúng ta, ngôi nhà, hay mấy câu hỏi thăm tôi dành cho cậu cả. Cũng thật may vì cậu không đọc nó, vì sao nhỉ... ừm, tôi quen diễn vẻ mặt bình thản trước cậu...

Lại một người nữa rời tôi đi rồi.

Cảm giác giống hệt như khi cậu biến mất, không phải đau khổ, không phải bi lụy. Nó giống như từng lớp da bị xé toạc, và trái tim đứng chơ vơ trong lồng ngực, cùng một lỗ hổng. Nó xót, như cơn đau dạ dày của tôi sáng nay, như cảm giác ăn gì đó quá cay với cái bụng không thích hợp. Và tay tôi, run rẩy...

Tôi muốn gào khóc ầm ỹ lên, như một đứa trẻ bị giật mất đồ chơi, vì lũ trẻ khi khóc xong, thường mệt, và ngủ. Nhưng tôi đã ở lại đây với tình trạng này, hai mắt mở to, suy nghĩ hỗn loạn, mọi hoạt động dừng lại, thật vô vị. Nếu việc này tiêu tốn nhiều kalo, thì tôi đoán rằng mình sẽ không giữ được cơ thể này.

Ừ, tôi đã nói cậu là người cuối cùng. Trở lại với vấn đề này, tôi nhận ra mình không thể bắt đầu một mối quan hệ nào mà không nghĩ tới kết thúc được nữa. Sự chia tay, sự rời bỏ, sự im lặng, cái nào cũng len vào tâm trí tôi với suy nghĩ rất đỗi bình thường. Và cái ngày đó tới thật, ngày một ai đó rời khỏi tôi lần nữa, tôi đã cảm thấy... đỡ đi một loại phiền phức.

Tôi đối với tình cảm của con người... hình như không được bình thường nữa. Tôi không thể tin tưởng, phải tự mỗi ngày thuyết phục mình về tính vững chắc của mối quan hệ. Mà trong đầu, luôn có suy nghĩ, càng vững chắc đến lúc kết thúc, càng tốn đất, tốn thì giờ, chỉ để lại một ngôi nhà hoang.

Và đó không phải lỗi của cậu đâu, dù tôi luôn đưa cậu ra làm lời dẫn, nhưng suy nghĩ của tôi mới là nguyên nhân cho tất cả. Tôi đã nghĩ đến việc cậu quay lại, ở đâu đó, khả năng tôi phát hiện cậu là rất cao, nhưng tôi sẽ không còn cảm xúc cũ nữa, cũng không còn những chân thành đó nữa. Tôi không biết vì gì mà tôi trở nên như vậy, trước bất cứ mối quan hệ nào, đều dễ dàng nghĩ đến kết thúc, dễ đến mức ai rời đi trước cũng chẳng quan trọng.

Tệ thật. Tôi giữ một khoảng cách, nhưng có người nghĩ tôi là ánh sáng của đời họ.

Và ánh sáng thì nên đứng xa một chút.

Đúng đấy, đứng gần quá, cả tôi cũng thấy bất an về tính mạng người kia.
 
Quay lại
Top Bottom