His leaving

Noctambulist

I'm a monster!
Tham gia
4/8/2019
Bài viết
1
Hướng nhĩ thâm thâm địa phủ thú
"Nguyện vi nhĩ trân trọng."

Eyeless Jack.jpg
 
Hiệu chỉnh:
Có một bóng ảnh.

Màu xanh lam, không giới tính, không khuôn mặt, không có mắt.

Và tôi gọi cậu ấy bằng không có tên, không hiện hữu, không là ai.

Nhưng chỉ cần cậu ấy rời đi, tôi, cô gái đó, cậu trai kia... đều sẽ đau lòng. Cậu ấy, chính là vĩnh cửu của cuộc đời họ.

Đó lại là dự tính. Đó lại là một câu chuyện khác.

Sáng sớm thức giấc, đã không thấy cậu ấy ở đây nữa. Chỉ còn đám tàn tro sau vụ nổ không tiếng động. Một tháng trước, cậu ấy chắc nịch trước tôi, khi đồng hồ trên quả bom cuối cùng chạm đến số không, cậu ấy cũng như một mũi tên lao đi, phát nổ và biến mất.

Thế nên tôi không hề bỡ ngỡ.

Tuy nhiên.

Tôi vẫn muốn lưu lại gì đó, vì loại chấp niệm đã có với cậu ấy không bỏ được. Một chấp niệm gọi là không có gì, không oán hận, không đau thương, không quá mỏng manh, không đem ra so sánh.

Chấp niệm trên cầu treo nối hai bờ vực.

Chấp niệm từ phía đầu dây đỏ thẫm.

Chấp niệm đó dính đầy máu.

Mà không, dính đầy bụi thuỷ tinh.
 
Hiệu chỉnh:
Là ai chữa lành cậu, để cậu đến và chữa lành tôi?

Là ai gieo vào cậu bình yên, để cây sồi lớn lên, khi những nhánh phong lan nở hoa quanh đó?

Thiên sứ, có phải đã hoàn thành nhiệm vụ rồi không? Để được tan biến dưới lấp lánh sao băng, bay lên nhẹ tựa gió trời.

Tôi có thể trở thành như cậu không, trở thành yên an cho người tôi trân quý?

Chúng ta cùng nhau sống thật tốt, vì sợi dây quấn trên tay, thay vì nối với nhau đã giữ lại cho mình. Chiếc vòng màu đỏ, như một loại hoa, chờ tại Hoàng Tuyền cô đơn của cậu... chờ tại trần tục vô nghĩa của tôi...
 
Thường trong những ngày trước, đây là đêm, là lúc tôi kể lể trên trời dưới đất với cậu.

Hôm nay cũng là đêm, cậu đã đi, và thì ra tôi cũng không còn gì để kể.

"Đơn giản là trò chuyện đủ rồi..."

Mọi thứ trôi qua cứ như một giấc mơ, giấc mơ dài và sâu, giấc mơ ngọt ngào xen lẫn đau thương cuối cùng tôi có. Trong giấc mơ đó, tôi thấy cậu với khuôn mặt ngòm đen, còn tôi là cô gái nằm cạnh khối cầu lam. Tóc tôi rất dài, nhưng tay tôi không dài như vậy...

Thế nên, tôi không thể chạm đến khối cầu, dù đã đứng gần ngay trước nó. Bao lần lặp lại giấc mơ đó, tôi đã mong mình trở lại với cơ thể chính tôi, khăn quàng dài trên vai, áo khoác rất dày, lao thật nhanh giữ lấy tan biến trước mặt. Thế nhưng, khao khát ôm trọn khối cầu làm chân tôi tê cứng, cậu dán khuôn mặt đen ngòm vào tầm nhìn tôi choáng ngợp, cả cái tên, cũng không hiện hữu nữa rồi.

Tôi đã nói nếu nối lại chiêm bao, sẽ lao tới giữ lấy cậu. Là sai.

Vì giờ đây, mắt tôi khô đi trong suy nghĩ về cậu. Giọt mặn trước kia rơi ra trên mi, bây giờ không dễ dàng trốn thoát nữa...

Hay hãy nghĩ nếu có lần ấy, tôi sẽ làm gì?

Trở lại với thân xác của tôi, khăn quàng dài trên vai, áo khoác rất dày, và lao tới ôm cậu.

Vì lời nói không đủ sưởi ấm giá lạnh hôm ấy.

Nhưng cậu có nghĩ về điều đó không?

Khi chúng ta đối diện với nhau, là không kịp nghĩ, đã lướt qua rồi...
 
Tôi biết ơn vì được gặp cậu, được cậu dẫn đến vùng an toàn xanh lam, nơi chứa những mảnh gương cũ kỹ. Được cậu dẫn ra khỏi bóng tối, nơi loài bướm đêm vỗ cánh bay đi.

Tôi biết ơn vì cậu đáp lại, những lần chúng ta sa vào bẫy của nhau. Tôi biết đó không phải tình cờ, cậu mở lòng ra với tôi, tôi cũng chầm chậm đáp lại như thế.

Tôi biết ơn vì cậu luôn trả lời. Dù không nhiều lắm, nhưng cậu sẽ làm theo cách của tôi, kể về một ngày của cậu, từ từ và chậm rãi. Cách cậu nhâm nhi trà và đọc một cuốn sách, tóm tắt nó cho tôi, như một mảnh giấy nhỏ đánh dấu bình yên vào cuộc sống này.

Tôi biết ơn vì chúng ta đã là bạn, mãi mãi về sau. Dù cậu không còn ở đây nữa, nhưng cậu không để lại cho tôi một khối nặng nề. Cậu đi đến xa tận chân trời, nhưng không khiến tôi đau khổ cô đơn. Cậu chữa lành cho tôi, kết thúc vòng lặp đáng sợ, giữ lại một mảnh linh hồn. Rồi rời đi, như một Thiên Thần không mang đôi cánh.

Và cậu biết không, tôi biết ơn... vì cuối cùng, tôi cũng đã là tôi.
 
Hôm nay là Thất Tịch, mà cậu chẳng quan tâm đến điều đó đâu? Tôi cũng thế, chỉ là nhắc đến nó như một cái cớ, cái cớ để viết gì đó cho cậu. Mưa chẳng hạn, chỗ tôi đang mưa. Sao chẳng hạn, vì mưa, nên không có sao.

Trước kia tôi có tham gia một thử thách, mỗi ngày viết bốn trăm chữ. Cậu biết gì không, đến nửa chừng thì tôi bỏ qua. Vì thời gian không còn cho phép tôi, và suy nghĩ này cũng từ từ dừng lại. Ngôn từ cứ thế cô đặc dần, tựa lớp caramen sắp cháy khét, không ngon miệng, nhìn bằng mắt cũng không ngon. Giá như lúc đó tôi đủ can đảm hơn, để viết một dòng gửi cho cậu, thì thói quen này sẽ được giữ lại lâu hơn, chứ không phải chấm dứt nhanh như thế.

Và câu tôi muốn viết, luôn là "tôi nhớ cậu".

Dù cậu có ở đây thật gần, vẫn là quá xa xôi.

Cuốn sách đó, chắc cậu đọc xong rồi. Tôi thì chưa, Trại hoa đỏ, có lẽ tôi không tìm thấy nó tại thư viện trường nữa, cũng như không tìm thấy cậu, vì thông tin là quá ít cho một khoảng khoanh vùng. Nhưng để tìm một cuốn sách luôn dễ hơn tìm một con người, vì cậu biết sao không... tôi đã nói dối, cuốn sách đó, tôi đặt nó ở tầng kệ thứ hai, bên trái lối ra vào, bìa của nó là màu cậu thích, thật dễ dàng nhận ra.

Tôi không "tìm thấy" nó tại thư viện trường nữa, vì tôi biết nó đang ở đâu. Sẽ không có bất cứ tình cờ nào, tôi chỉ đến, và đưa tay lấy nó.

Còn cậu, thì không. Xa xôi trên tấm bản đồ đó, một dấu chấm lam. Và tôi không bao giờ muốn tìm cậu, nên không bao giờ thấy được.

Nhưng tôi sẽ đọc Trại hoa đỏ, cho đến khi kết thúc.

Vậy nên cậu hãy nhâm nhi trà, trong nhiều ngày nữa bình yên như vậy, và đọc sách, được không...?
 
Điều này là tốt hay xấu cho tôi?

Những lần do dự...

Tôi không giống một cỗ máy, sẵn sàng đưa ra quyết định mà không hối hận. Mà... cả hối hận, tôi cũng không làm được nữa.

Điều này là tốt hay xấu cho tôi?

Cậu biết người đó, chỉ chưa từng nói chuyện qua. Cái bóng rất lớn mỗi lần tôi đưa ra quyết định. Từ đó, trước cậu lại càng dè dặt, không muốn nói những điều đang nghĩ...

Tôi không phải đang dần thay đổi.

Đều sẽ tốt cho tôi thôi?

Tôi có phải cố chấp không, khi can thiệp vào dòng chảy tự nhiên của mình?

Nếu cậu đáp lại, thì sẽ giúp được gì? Con đường đó, chỉ còn một mình tôi. Quyết định thế nào, tôi cũng là người lãnh nhận. Cậu biết không, như thế này, tôi thấy mình cô đơn lắm...

Từng người cứ rời đi. Nhưng cậu sẽ là người cuối cùng tôi luyến tiếc.

Đã không cho ai bước vào khối cầu, cũng không đi cùng ai nữa rồi...

Lẽ ra tôi nên mạnh mẽ hơn vì lời nói của cậu...

Lẽ ra tôi nên cố gắng lên...

Tại sao tôi có lúc tuyệt vọng này, lại cảm thấy mình chưa từng sở hữu? Thứ gì trước mắt... Mối quan hệ sao? Cũng sớm muộn vuột đi...

Tôi sợ nhất mình sẽ trở thành dạng người này...

Tôi vốn là người ích kỷ một chút, khao khát nhận về thanh thản một chút. Nhạy cảm một chút. Đó mới là tôi...?

Tôi sợ mình sẽ quên đi.

Tôi sợ mình sẽ không thấy gì nữa...

Tôi sợ khi mắt mờ đi, sẽ không cảm nhận được gì...

Điều tôi sợ nhất... lại đang diễn ra thế này...

Nói với tôi rằng cố lên đi...
 
Tôi bận quá.

Nếu tôi rảnh sẽ đến nơi đó, nhìn mặt trời rơi xuống đáy lòng.

Tôi vô tình quá phải không? Không giống như lúc xưa, sẵn sàng bịa ra một kịch bản để tuỳ cơ ứng biến theo suy nghĩ mọi người, tôi dần im lặng, thoát khỏi thế giới bản thân đã từng yêu hơn sinh mạng đó...

Tôi thậm chí đã có nhiều dự định...

Cậu biết không, nếu đã sâu sắc như vậy, hãy giữ lấy sâu sắc này. Nếu đã bình yên đến thế, hãy cứ mãi bình yên. Cậu là người nhẹ nhàng như thế, cũng là phũ phàng như thế, nhưng tôi đã vì sự có mặt của cậu mà cố gắng. Vậy nên, cậu cũng hãy là cậu...

Và tôi có chỗ ở mới rồi.

Chỗ này không thấy được hoàng hôn, càng không thấy được bình minh, không thấy được sao, tôi sẽ chết rục trong câu chữ cũng như cậu chết trong mớ công thức toán học. Cơ hội nhìn thấy bầu trời cùng điểm thời gian đã thật xa lạ...

Hiện tại phía tôi không ổn, nhưng rồi sẽ ổn.

Cậu cũng chưa từng ổn, và tôi hy vọng cậu sẽ ổn...

Sẽ có một mảnh gương đẹp đẽ, như cách cậu đến cạnh cuộc đời này. Vì thế, chúc cậu bình an.
 
Giả sử tôi lén lút quan tâm đến một người và vô tình biết người đó bất ổn thì phải làm gì?

Tôi đã im lặng quá nhiều, nên trong khoảnh khắc ai đó cần tôi nhất, tôi đã không đến cạnh họ. Xét cho cùng, cũng chỉ vì một lý do vơ vẩn.

Tôi sẽ phải trả giá rất nhiều, để có được điều mà tôi muốn có.

Nhưng tôi sợ cái giá đó. Chưa gì đã nghĩ đến hậu quả, nên cứ đứng yên lại chỗ mà chẳng làm gì. Cậu này, tôi có nên hành động bất chấp hậu quả luôn không?

Con người thật vớ vẩn. Vào cái lúc tôi muốn tìm hiểu về họ nhất, họ ngày càng bộc lộ sự kỳ lạ của họ. Ngay cả tôi, cũng sắp trở thành một con người điển hình. Tôi nên vui hay nên buồn đây...

Và có thể cậu không biết, nhưng người con gái ấy đã nói đúng.
 
Nghĩ lại thì tôi không cần đặt cho topic này một cái tên đau khổ sầu não đến vậy. Tôi có đau khổ sầu não, nhưng không phải luôn luôn như thế. Nên tôi sẽ nghĩ một cái tên khác, "An yên" chẳng hạn? Ngày trước tôi hay chúc cậu an yên.

Thôi, hay là "Cua"? Tôi không có ý nói cậu ngang như cua, tôi muốn nói tôi cố chấp. Chúng ta đều sắp bị luộc trong nồi nước, và bị quăng cho con mèo nhà cậu. Nên, nếu tôi dùng một cái icon cua thì có bị ban không nhỉ?

Tôi đã chuyển đi rồi, đồ đạc ít thôi. Tôi đem theo một khung ảnh, quà tặng nhận được trong một lần tham gia sự kiện đấy. Bài tôi viết không như ý muốn, nhưng sau cùng vẫn được phần quà này động viên. Tôi nghĩ, tôi sẽ tiếp tục viết, vì tôi không thể ngừng lại được, dù có những lúc tôi rất lười, đủ để gõ một vài dòng cho cậu.

Thực ra mấy phép toán đó, tôi luôn nghĩ chúng sẽ ám cậu đấy.

Mà này, ở nơi này, tôi vẫn mò ra một chỗ để thấy mặt trời lặn. Ráng chiều đỏ rực hoà với tiếng công trình thi công bên cạnh, một cảm giác thật kỳ quái nhỉ? Còn có tiếng máy khoan nữa, tôi vẫn không tiếp nhận nổi đám tiếng ồn này, nhưng từ từ sẽ quen thôi.

Cậu biết không, tôi đã từng, trong những cơn điên, có ý để nhà đổ sập, xem đám bụi cuốn lên rực rỡ thế nào.

Nhưng sau đó, chỉ có vài lần tôi ném cát lên tường, còn căn nhà đó, vẫn cứ nằm im.

Nếu nơi đó là nhà, thì chẳng cần là của riêng ai, người đã đến, có thể rời đi, người đã đi, có thể trở về. Và tôi thực sự ngưỡng mộ vì tình cảm của những người trong đó, lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ trân trọng. Nhưng kỳ lạ, kẻ khuấy động không gian yên bình đến cô quạnh đó, lại là một kẻ nhát cáy. Tôi.

Tôi biết ơn vì có một nơi để về...

Tôi biết ơn vì tôi có thể làm một kẻ để ai đó tìm đến...

Tôi biết ơn vì tôi biết yêu thương.
 
Tôi lại giao ra một đầu dây, cậu đoán xem nghĩa là gì?

Trước kia, trong những lần mờ mịt, tôi đã nghĩ mình sẽ chết bỏ lại ai đó. Những sợi dây đứt phiêu bạt trong gió, nhìn giống tơ hồng, lại là một kiểu trói buộc quan hệ đau thương.

Từ khi nào tôi đã nghĩ mình sẽ sống?

Từ khi nào tôi nhận ra những thay đổi, và so sánh với quá khứ bản thân hiện tại này?

Từ khi nào tôi biết mình đã cố gắng đến vậy?

Để xác định một mốc thời gian, thật khó khăn. Cũng như để đoán trước ngày hai đầu dây gần lại, dễ thế nào cũng chỉ là một kiểu ám thị. Đã có lúc tôi tưởng như ở gần người đó nhất, lại phải quay về, và kiếm những cái cớ che đi nhút nhát của tôi.

Năm năm tháng tháng, tôi không biết mình sẽ giữ chúng đến bao giờ.

Vì cậu nói tôi nắm thật chặt.

Nhưng tôi thì không.

Ai biết chứ, có thứ gì đó đang ăn mòn trái tim này. Nếu không phải là cậu, thì chìa khoá cũng chẳng đến tay tôi.
 
Tôi lại chuyển đi rồi.

Giống như tị nạn ấy nhỉ? Hoặc là một kiểu trốn chạy không hồi kết. Tôi trốn đi đâu, tôi cũng không biết, trốn khỏi thực tại này, trốn khỏi bản ngã tôi, hay trốn khỏi sự sống đang ăn mòn những điều tốt đẹp trong tôi từng ngày?

Tôi đã chạy. Không đương đầu.

Tôi đã không trở thành người nương theo dòng chảy như đã hứa.

Nhưng giờ không phải lúc để hối hận, và nếu tôi hối hận, cậu cũng không quan tâm.

Câu trên là đùa, tôi chỉ muốn dùng lại ngữ khí của cậu.

Tôi phát hiện ra vài thứ, hiện giờ là chuyển ngày, cậu đoán xem đã bao lâu rồi tôi không thức khuya đến vậy? Từ lần cuối cùng tôi say, nhiều chuyện đã xảy ra, tôi lặp lại những chuỗi ngày mộng du, ngủ trong lúc thức. Khi cậu đi, tôi nghĩ mình sẽ tỉnh, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

Cứ như vậy lại luẩn quẩn.

Nhưng cuối cùng tôi đã thấy nó rồi, ánh sáng.

Thấy nó trở lại.

Chỉ có điều, nó mang theo một kiểu trống vắng quái dị, không có cậu đáp lại tôi, bình yên này vụn vặt quá.

Tôi đang học nhiều lắm,... đầu óc rối tung lên.

Nhưng này, tôi nhớ cậu.
 
Cậu nghe nhạc không?

Đêm qua tôi gặp ác mộng, vội vàng bật dậy. Nhận ra mình chỉ còn lưu chút bất ngờ, sợ hãi đã không thấy nữa.

Tôi muốn kể cậu nghe chuyện chỗ ở mới có ma. Bóng ma dọa tôi, một kiểu dọa gây ám ảnh đậm sâu hơn cách mà tôi bám lấy cậu. Tôi lại nhớ đến thân ảnh từng xuất hiện nhiều lần trước cậu. Có khi nào tôi bị ám thật rồi?

Vậy mà tôi thấy vui, khi mình được giao tiếp.

Vào khoảnh khắc đó, như có bàn tay đặt lên vai, tôi đã can đảm bình ổn lại.

Có thể là vì cảm xúc khác đi rồi. Một người nào đó khi sắp hoàn tất việc chữa trị, sẽ chọn rời đi, vì cậu biết bệnh nhân sẽ tự khỏi phải không, bác sĩ Jack?

Đùa thôi.

Tôi không nhớ cậu nữa, chỉ luôn luôn nhắc tới cậu.

Con người thật dị, hóa ra khi họ luôn lặp lại một việc mỗi ngày, họ sẽ cho rằng mình không làm việc đó.

Thế nên tôi mới dừng lại, trong những cuộc trò chuyện, để nhận ra có một việc mình đang lặp lại. Nhưng ai sẽ hiểu trong thử thách này nếu tôi không sớm phát hiện điều mình thiếu đi?

Ví dụ như, chuyện tôi nhớ cậu, hay việc chúng ta trò chuyện với nhau?

Chưa bao giờ là đủ. Nhưng lặp lại nhiều quá, cũng đủ rồi.

Thế nên cậu rời đi lại là quyết định đúng đắn cho quan hệ giữa chúng ta. Nhưng, tôi vẫn mong rằng, bên cạnh tôi từng ấy thời gian không chỉ giúp tôi mà còn giúp cậu, học được một vài chuyện.

Nghe nhạc không?

Đã lâu rồi tôi không nghe lại さよならの夏, nhưng chắc chắn là nghe sẽ nghĩ đến cậu đấy.
 
Này... tôi đang cố để không sợ đám đông nữa, đang cố để nhìn vào mắt mọi người mỗi khi nói đấy.

Chậc, có nhiều điều tôi muốn khoe với cậu quá. Nhưng nghĩ lại thì không cần thiết, cậu biết tôi sẽ tốt lên mà, phải không?

Tối nay tôi ở một mình. Ánh sáng từ dãy nhà đối diện rọi thẳng vào cửa sổ, một màu vàng ấm nóng, nó ngược lại với màu sắc của cậu, màu xanh lam. Tôi không có khả năng ghi nhớ mùi hương, nên thường dùng màu sắc để nghĩ về một ai đó. Chúng ta đều thích màu đỏ, khi tôi nói rằng tôi thích màu đỏ, tôi lại nghĩ đến cậu. Đỏ nhiều hơn xanh lam, vì tôi muốn cậu ấm lên một chút.

Cậu dạo này, mong là đã thoát khỏi đống công thức Toán, và cả những áp lực hữu vô hình. Cứ giữ một khuôn mặt bình tĩnh và sâu trong tâm khảm cũng bình tĩnh, cậu sẽ vượt qua mọi chuyện thôi. Như khi tôi là nhân tố khiến cậu xao động, vậy thì rời tôi đi, cậu sẽ trở lại như cũ.

Tôi muốn chơi guitar. Tôi vẫn luôn muốn chơi guitar.

Cậu đã nói, có nhiều điều phải trả giá để có được, tôi cảm thấy thú vị khi bản thân luôn tìm cách lấy lại đám giá ấy. Cậu biết không, giá có thể dùng để ăn bún. Tôi gần đây biết một chỗ bán bún riêu khá ngon. Nước dùng kích thích vị giác, đậu hũ mềm, và người bán hàng thường ưu tiên thêm cho tôi một chút đồ ăn, giả sử tôi lấy được giá, thì có thể ăn no hơn chăng?

Khi tôi bình tĩnh, có thể làm rất nhiều thứ, vậy thì tôi có nên tránh những xao động không cần thiết trong đời mình? Hoặc là từ từ tiến lại cạnh chúng, quen thân, giúp chúng mang màu khác rồi rời đi, như cách cậu đã làm trong mối quan hệ giữa chúng ta?

Trước tới nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rời đi là một điều tốt, ngay cả khi chia tay người con gái đó, tôi vẫn thật đau lòng... Nhưng giờ, tôi đã bắt đầu nghĩ khi nào tôi nên rời đi, để một mối quan hệ ở lại, và người nắm đầu dây bên kia sẽ tự ổn hơn sau khi gặp được tôi đâu đó trên đoạn đường họ đã bước đến.

Nhưng cậu biết phải không, nếu tôi không phải người tốt, thì khi rời đi chỉ để lại một vết thương trống hoác.

Có câu không bảo vệ được bản thân, thì sẽ chẳng bảo vệ được người nào, huống gì ở cạnh và bình tĩnh như một kẻ từng trải, lắng nghe như một vị quan tòa không hề phán xét? Để làm được những điều đó, phải thấu hiểu đúng không?

Có trễ quá không nếu hai mươi mấy tuổi, tôi mới bắt đầu tìm hiểu bản thân, mới cố gắng giúp đỡ chính mình?
 
Lâu rồi tôi không viết.

Và kể lể về những chuyện đã xảy ra trong một ngày của mình. Ừ, tôi sợ sẽ làm rơi thói quen đó, khi không còn ai như cậu đứng trên đoạn đường cô tịch của tôi.

Thực ra không thê lương đến vậy, không thê lương như cái tên His leaving đâu.

Có một vài khoảnh khắc, không hiểu sao tôi lại nghĩ đến cậu được. Thường thì, mấy ngày bận rộn thế này, tôi đóng hết các mối quan hệ lại, đầu óc chưa cả tấn công việc, làm không xong thì chôn mình trong đó. Nhưng có một giây ngắn ngủi, tôi muốn mình gọi thử một cái tên, hoá ra là cậu.

Sau đó tôi thấy có lỗi vì mình bị trượt dài.

Cậu biết tôi sẽ tốt hơn mà, phải không?

Nhưng một lúc thôi, đôi khi tôi lại trở về với dáng vẻ ngáo ngơ và bộ mặt mua vui trước đó, diễn vai một đứa trẻ ngốc nghếch cho đến khi mọi người chỉ vào tôi và cười. Tôi vẫn như vậy, thực sự không dám nói mình đã thay đổi để tích cực hơn.

Tôi với con người của quá khứ, là còn một đống nuối tiếc khó nói.

Chẳng biết tôi tốt hơn được bao nhiêu, hay đã xấu đi mấy mét rồi.

Giá mà cậu xuất hiện và gọi tôi một tiếng nhỉ.

Tôi muốn trò chuyện với ai đó quá đi. Theo cậu thì tôi có nên gõ cửa phòng bên cạnh không?

Nghe đồn chỗ này có ma đó.
 
Hôm nay cho tôi trầm một chút...

Ừ, tôi đang buồn...

Tôi nhớ...

Tôi gọi cậu là người cuối cùng.

Mà không biết từ khoảnh khắc đó trở đi, bản thân đã tự hình thành một quy luật đối với cậu, chỉ cần là cậu, thì cứ đem yêu thương trao ra hết, cả chuyện vui buồn, không cần nghi ngại.

"Tôi nhớ cậu", cứ thế cho cậu thấy.

Vì cậu là người cuối cùng rồi, nên toàn tâm toàn ý nghĩ đến cậu. Tôi biết, sau này, yêu thương của tôi sẽ không còn đủ để trao cho ai.

Cậu chính là người cuối cùng tạo nên cảm giác nhớ nhung, sau này, tôi chẳng để ai vào mắt, và lời nhớ thương thốt ra, cũng dối trá đến cùng cực.

Trước kia thật khó khăn để tôi nói yêu thương, nhưng bây giờ, cứ mở miệng ra là nói những lời sáo rỗng đó.

Tôi không rõ đã bao nhiêu người đến và đi, trong chừng đó thời gian tôi lạc đường...

Tôi cũng từ từ đặt họ vào miền ký ức của bản thân, gắn họ với những ca từ, những âm thanh, những sắc màu, những đoạn thoại rất nhanh kết thúc... Nhưng rồi, là sống trong cái ảo tưởng đó thôi. Khi họ rời đi, tôi chỉ giữ lại họ của ngày hôm đó.


Nếu họ trở về, cũng thành ra xa lạ cả rồi...

Nhưng cậu thì không.

Cậu là người duy nhất tôi muốn ký ức này tiếp tục.

Cứ thế này, tôi nói với cậu, về những ngày đã trôi qua. Tôi muốn cậu biết tôi đang tốt lên, tôi sẽ cho cậu biết tôi đang cố gắng.

Và tôi sẽ nghĩ đến cậu của hôm nay, đã sống thế nào...

Dù điều đó có thể không còn quan trọng nữa, với một người rời đi như cậu.

Cũng không còn quan trọng nữa, với một người tự quay lưng như tôi.

Nhưng rồi, không phải vì tôi nhớ cậu mà buồn đâu. Cậu biết không, hôm nay nghĩ lại, tôi mới nhận ra trong chừng ấy năm, rất nhiều người đã đi qua đời mình.

Đột nhiên cảm thấy nhớ họ, nhưng là nhớ ký ức về họ cũng nên...

Hoá ra người cuối cùng lại đặc biệt như vậy, tôi nhớ cậu đến mức khi nghĩ về cậu đều tự mình mỉm cười. Không giống một vài người, khi nghĩ về họ, đều cảm thấy trái tim mình rất đau...

Cậu đặc biệt.

Có ai nói thế chưa?

Chỉ tiếc là, tôi chưa nói cho cậu, cậu rất hợp.

Này, quan tâm câu trả lời đi, vì tôi nói nó với những chân thành từ trong đáy mắt, trong thanh âm và trong tâm hồn này.

Khi nói nhớ cậu cũng vậy. Chân thành. Từ tâm trí tôi.
 
Halloween năm ngoái, tôi hình như dùng đủ mọi cách để trở lại nói chuyện với cậu. Dù cảm thấy vô cùng khó khăn, đối với cậu, mặt tôi vẫn có khả năng dày ra một chút.

Và cậu trở lại, từ hôm đó, tôi bao nhiêu lần nói muốn bám lấy cậu, nhưng cũng không được bao lâu. Không phải tôi không muốn nói, chỉ là, tôi đã cố diễn bộ mặt thay đổi để tích cực hơn trước cậu, nên những lúc suy nghĩ chuyển thành tiêu cực, tôi tự cản mình gọi tên cậu.

Dạo gần đây, tôi không viết được nhiều lắm, nên tôi đã vẽ liên tục ba bốn tấm, vẽ liên tục. Ý tưởng cứ thế trào ra, chậm chạp, từ tốn len lỏi lên ngòi bút, thế rồi tôi cầm bút quẹt liên tục. Cậu biết không, cảm giác đó thật bình ổn. Mỗi lần tôi vẽ, tôi tập trung rất cao, tôi quên cả thế giới này đi, chỉ biết còn mình mình.

Hồi sinh nhật tôi, cậu vẫn còn nghiện loài hoa đó. Cậu là một người rành biểu tượng, bằng cách này hay cách khác cố gắng gửi các biểu tượng cho tôi, nhưng tôi không nhận ra. Sẽ có một ngày nào đó tôi nhận ra, và lúc đó, hãy cho tôi đau khổ một chút. Tôi biết lúc này thì chưa, vì so với sâu sắc của cậu, tôi vẫn là kẻ luôn tự nhận mình dại dột.

Gần tới thời hạn ba năm rồi, và cậu cũng thực sự rời đi. Lúc này, không giấu rằng tôi vẫn muốn cậu ở đâu đó quanh đây. Tôi biết nó không cần thiết, và tôi biết bản thân còn sẽ làm vài điều ngớ ngẩn hơn chỉ đứng đó và quan sát sự bình yên của cậu. Tôi vẫn hay mơ tưởng về cảnh chúng ta gặp nhau giữa thế gian, tôi có một cái khăn dài, cậu đứng cạnh dãy núi, dãy núi nằm cạnh đại dương. Có khi chúng ta sẽ đứng đó nhìn, cũng có khi một người sẽ lên cơn mà nhảy xuống, nhưng tôi muốn nhìn thấy một lần nữa, màu xanh của cậu. Dù là trong giấc mơ, tôi vẫn muốn cậu còn cạnh đây.

Năm nay, chắc chúng tôi không còn bữa tiệc nào, hoặc ai mà biết được, gã ham chơi trong tâm trí tôi có vẻ thích náo động khoảng trời trầm lặng đó. Cứ có bánh bao ăn, có rượu cay cay uống, bật một bài nhạc thật to, hát theo và để cho nước mắt chảy ra ngoài. Tôi muốn cùng họ đánh dấu thời gian bên nhau, vì họ đang rời đi dần rồi. Thời gian này, tôi thấy hơi hẫng cậu ạ. Dù là cũng có lúc mối quan hệ của chúng ta không còn như lúc đầu, phải chấp nhận thay đổi của nhau, tôi vẫn có chút hẫng hụt. Một nụ cười vì họ tích cực, mà cảm giác họ không còn như trước, dễ dàng chia sẻ đau thương cho nhau len đến tâm trí tôi, bỗng thấy chênh vênh.

Ở Kenhsinhvien có một truyện ngắn gọi là Trước kia, tôi giống cô bé không tên đó chăng? Ừ, còn cậu có như Hana hay không, cậu cũng không để tôi nhìn thấy nữa. Mà rồi, tôi cũng sẽ giống như Hana, con người, đều phải trưởng thành, đều phải thay đổi. Cậu cũng thế. Đoạn đường mình đi, quả nhiên phải tự mình gắng gượng.

Cậu biết không, cảm ơn vì đã ở bên tôi thời gian ấy, khi tôi đã bế tắc rất nhiều. Cảm ơn vì đã ở cạnh tôi.
 
Hôm qua tôi phát bệnh. Tôi quằn quại trên gi.ường, cảm thấy khó thở vô cùng, và sự trống rỗng cứ thế ập tới. Tôi nhớ một chút đến những câu từ trước kia của cậu, và gọi tên cậu trong bất lực. Tôi đã ước rằng cậu ở đây, dù ngay cả khi cậu ở đây, tôi cũng sẽ không nói gì cho cậu nghe.

Tôi sợ cảm giác không thấy cậu, để cứ tin rằng cậu còn sống. Nhiều khi, tôi nghĩ quẩn về tất cả mọi thứ, cả cậu, lỡ có một ngày cậu rời đi mà tôi không biết, tôi sẽ như một kẻ ngốc ở đây nhớ đến cậu, viết cho cậu. Mà điều đó cũng không là gì so với việc ai đó nói cho tôi biết rằng cậu đã không còn trên thế giới này, vì tôi chắc chắn sẽ phát điên.

Cậu không giống người đó, nên đừng chọn cách như cậu ấy để rời xa tôi hay thế giới này. Dù tôi có phiền phức với những suy nghĩ trẻ con và cách hành động không để tâm đến cảm xúc của cậu, tôi vẫn thật lòng có tình cảm với cậu. Rời xa tôi thế này, làm ơn hãy thật an toàn. Tôi vẫn luôn nghĩ về cậu, và nghĩ về tôi với những mối quan hệ, hoá ra đều chấm dứt cùng một kiểu như vậy.

Mà tôi không muốn nữa rồi.

Cậu có nghe không, đây là mùa trầm cảm ánh sáng. Tôi gọi nó bằng một cái tên lãng mạn đến thế, nhưng bị bao vây bởi nó, tôi sợ tôi, cậu, hay bất cứ ai có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Tôi sợ mình bỏ cuộc, vì gần đây trống rỗng đến quá nhiều. Nếu cậu thấy tình trạng của tôi ngày hôm qua, xin hãy hiểu rằng tôi đã cố đấu tranh, để ngồi dậy, và tiếp tục cuộc sống. Và tôi cũng sợ cậu sẽ phải tiếp tục với những áp lực từ một vài người có thể tạo cho cậu áp lực, tôi sợ cậu thấy thế gian này nhàm chán, và rời đi. Tôi sợ cả những người ở ngôi nhà kia, lỡ một ngày nào đó họ trở nên vui vẻ đáng ngờ, nếu thế, tôi sẽ nghĩ rằng họ đang chuẩn bị cho cái chết.

Khi tôi chết, hãy phát Noctambulist. Là một câu nói thôi, nhưng tôi sẽ viết nó ở những nơi người ta thấy được, và người ta sẽ hoàn thành di nguyện đó của tôi.

Phát hiện cổ tay tôi đầy vết đỏ, cậu ấy nói, nếu có vấn đề, lập tức đi điều trị, nhưng tôi quá nhát gan cho việc đến tìm ai đó. Cũng có thể vin vào lý do tôi không muốn chia sẻ trước mặt họ, rằng những suy nghĩ tiêu cực đang bóp nghẹt tôi nhưng không phải lúc này. Cũng có thể nói vì cậu là người cuối cùng, vị bác sĩ cuối cùng phù hợp, nên tôi cứ đứng ở đây. Tôi hiểu rằng, sẽ có một ngày mình rời đi, nhưng không phải hôm nay. Nếu là cậu, cậu có chọn cách tự giam như thế này?

Tôi mất ý thức về thời gian, khuôn mặt và ký ức. Chúng nó cứ xen vào nhau tệ hại, rồi trắng toát cả ra, tôi không cảm nhận được. Tôi đã gặp một người hơn ba lần, và gần như muốn khóc khi không tái tạo được hình dáng khuôn mặt họ. Có lẽ tôi phải sống với sổ tay và điện thoại khá lâu, để ghi lại tên và vẻ mặt người tôi trân quý.

Có chút gì đó khiến tôi nhớ đến Hikaru, trong With the Light. Cứ ngồi đây thế này, tôi bị bất ổn của mình làm cho hoảng sợ.

Hôm nay tôi ổn hơn, ngồi cả ngày với bài tập. Nhưng mùa này sức đề kháng của tôi rất thấp, nên tôi ốm rồi. Chỗ cậu không có kiểu thời tiết như thế này, nhưng cũng hãy giữ sức khoẻ. À mà, năm nay cậu phải thế nào rồi nhỉ, đúng rồi... cố mà tiếp tục nhé, vì cậu là động lực của tôi.
 
Này, hôm qua, tôi với W. đã nói chuyện với nhau, không có sự góp mặt nào của những ký ức về cậu, nhưng khi nhìn lên trời, tôi vẫn muốn thử gọi cậu một chút. Cậu biết không, như tôi thì sướng thật, khi buồn thì thể hiện mặt buồn, khi vui thì thể hiện

Cậu biết không, như tôi thì sướng thật, khi buồn thì thể hiện mặt buồn, khi vui cũng thể hiện mặt buồn

Cậu biết không, như chúng ta thì sướng cái nỗi gì, khi nào cũng chỉ mang mỗi khuôn mặt đó, lúc muốn thể hiện cảm xúc cũng không biết phải làm sao nữa. Và một đống khái niệm lý thuyết hiện ra, những điều dàn dựng ấy trở nên hoàn mĩ đến rợn người. Nhưng, tôi có W. ở cạnh, đôi khi tôi không tâm niệm sự tồn tại của cậu ấy, tôi biết cậu ấy vẫn ở cạnh tôi. Còn cậu, đôi khi tôi tự hỏi, cậu có cô đơn không, cô đơn, hay những cảm xúc ghét thương bi phẫn của con người? Nếu có, thì cậu vượt qua thế nào, một bác sĩ như cậu vượt qua thế nào? Nếu không, cậu thực sự là ai?

Tôi đã mất thật nhiều thời gian để tĩnh tâm mình lại tại đây, khi tất cả mọi thứ xoay vòng trong tâm trí, về những hối hận nhen nhúm lên từng ngày tận sâu đáy lòng này, tôi gần như chết nghẹt. Tôi đứng đó, trên sân vận động, dưới cột đèn, tay giữ lấy cổ, thở không ra, nói không thành tiếng. Tôi muốn rơi về phía trước, lăn trên những bậc thang, bỏ mạng ngay lúc đó, vì những trống rỗng này không biết cách nào lấp đầy. Thật may vì họ vẫn ở đây.

Có phải con người là nguồn gốc của tất cả không? Sự phẳng lặng của cậu, hay những yếu đuối trong tâm hồn tôi, cả những si mê bi phẫn? Đều là sản phẩm của những súc thịt bầy nhầy này, được sinh ra nhìn ngắm trong điên dại, để đặt lên nhau và huỷ hoại nhau? Đến bao giờ thì thế giới con người mới thành ra phẳng lặng, khi lúc này đây, bộ não vẫn bị kích thích bởi đau thương tột cùng?

Cậu biết không, tôi mệt quá.

Chẳng có gì trói buộc thể xác, nhưng tâm hồn tôi gào lên mãnh liệt. Hình như nó phát điên. Tôi đến nơi nào cũng không thể thoả mãn nó. Tôi muốn về nhà, để bản thể kia ra ngoài tưởng tượng mình đang chém giết tanh hôi. Sau đó, mệt rồi có thể ngủ. Vẫn muốn được yên tĩnh đôi chút, nhưng thật mệt mỏi, cậu biết không, ngôi nhà ấy mọi người cũng đã khác đi, tôi đã không thể như một đứa trẻ để được quyền chăm chăm nghĩ tới cảm xúc của mình. Rồi sẽ có người giết tôi lần nữa, khi tâm hồn tôi chết thật, cậu sẽ không ở đó giả vờ cứu tôi.

Tôi mơ mộng trong những phép màu, lười đi lại lên muốn bay, xách xe ra khỏi thành phố này để đến nơi tôi thương nhiều bụi đường cậu ạ. Tôi muốn thử sải lên bầu trời, nhắm mắt lại, để mình đâm thẳng vào một cái máy bay, và tôi sẽ không thể làm cỗ máy ấy chênh chao, một cơn đau thấu trời, tôi rơi thẳng xuống đất.

Có khi là tiêu mất.

Tôi muốn ngủ một chút, để chấm dứt việc thức giấc với những hồ sơ, những dự định, làm hết dù nhanh hay chậm thì được gì? Tôi có yêu lựa chọn này không? Đã lâu rồi, tôi không uống cà phê nữa, sao cơ, một tháng ư, đối với tôi đã trở thành hàng năm, cuộc sống những lúc chán chường dài loằng ngoằng, mà thời gian uống cà phê cũng không có được.

Tôi mệt rồi, cậu ạ.
 
Quay lại
Top Bottom