Đằng sau chiếc mặt nạ

Ước mọi điều đều có thể trở thành thật trong mơ, cố là 1 quãng thời gian dài để ta tạo nên nó, tốn công, sức. Đối với chúng ta ước là dễ nhất
 
Ước mọi điều đều có thể trở thành thật trong mơ, cố là 1 quãng thời gian dài để ta tạo nên nó, tốn công, sức. Đối với chúng ta ước là dễ nhất
...
 
Ước mọi điều đều có thể trở thành thật trong mơ, cố là 1 quãng thời gian dài để ta tạo nên nó, tốn công, sức. Đối với chúng ta ước là dễ nhất
Không nghĩ gì là dễ dàng nhất
 
Bởi vì họ ít khi gỡ gạc khô nhiều muốn cố gắng để chỏm có được nó. 1 số nghĩ rằng sau khi thất bại 1 lần dù cố thế nào nó vẫn quay trở lại vạch suất phát. Nên họ chỉ dam ước k dam làm
 
Bởi vì họ ít khi gỡ gạc khô nhiều muốn cố gắng để chỏm có được nó. 1 số nghĩ rằng sau khi thất bại 1 lần dù cố thế nào nó vẫn quay trở lại vạch suất phát. Nên họ chỉ dam ước k dam làm
Sự sợ hãi làm giảm khả năng của con người. Cái này đã nghĩ tới 1 ngày trước. Yep
 
Sợ hãi nó chỉ là do người tạo dựng nên CD không muốn thử điều gì đó họ đều nói tôi rất sợ, để của trốn tránh lân tranh moi thứ
 
Good afternoon. ^O^
Dạo này lười quá chả mún úp truyện tí gì hjhj. Nhưng để phần mọi người mong chờ mún xem truyện thì phải thế thui. Mọi người thông cảm cho mình nhá! Thank you.
≧﹏≦ Bắt đầu truyện nào ≧﹏≦
Mỗi ngày trôi qua chỉ có mỗi nhỏ Sun bầu bạn làm nó giảm bớt sự cô dơn, buồn bực không thể hiện và không nói thành lời. Nhưng sự cô đơn vẫn luôn bao trùm lấy nó. Bị xa lánh, hắt hủi rất buồn có ai hiểu được không??? Mỗi lần chợp mắt nó lại mơ đến những ngày tháng trước đây cuộc sống nó luôn luôn bị áp bức sắp đặt. Nó tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại và chợt nhận ra hàng nước mắt khẽ lăn rơi, trào ra nóng hổi và mặn chát. Nó vội vã lau những giọt nước mắt như sợ ai nhìn, ai thấy. Nhưng đôi mắt với những giọt nước long lanh đâu chịu nghe lời , chúng cứ lăn, cứ rơi thỏa thích 1 đi không trở lại như cha mẹ đẻ của nó trước đây vậy. Lúc đó nó còn nhỏ lắm, nhưng họ không ngại từ bỏ đứa con nhỏ như nó mà cứ thế ra đi. Đi đến 1 nơi nào đó rất xa. Cái nơi gọi là " Thiên đường" phải chăng cũng có thể là " Điạ ngục". Nó lắc thật nạnh cái đầu muốn xóa hết những dòng kí ức 1 cuộc sống như đoạn đầu đài ngục lao tù trước đây. Tự cười, tự nói sẽ ổn thôii. Tự lừa dối mình ắt hẳn sẽ vui và nhẽ nhõm hơn biết chừng nào. Nó là đứa trẻ sống về đêm. Lúc đêm đến nó tháo bỏ chiếc mặt nạ băng giá tự tạo trở về đúng babé chất thật của nó. Thật là mệt mỏi. Lấy laptop nó bắt đầu công việc hàng ngày . NGHỀ tay trái của nó là 1 Hacker giấu mặt, nó bí ẩn, tạo ra 1 trang web có tên gọi là "Bướm đêm". 1 loài bướm độc chỉ bay đúng vào buổi đêm, cũng như tên gọi mà trang web chỉ hoạt Động đúng về ban đêm, nhưng đã thu hút hàng trăm triệu người tham gia. Nó là 1 Hacker mũ trắng nhưng cũng có lúc bất đắc gĩ phải làm Hacker mũ đen. Bởi vì sao ư??? Bố nó, người bố hiện gìơ của nó bắt nó làm thế. 1 Hacker giấu mặt mà mọi người chỉ biết cái nickname mà nó tự tạo " Băng" cái tên không có gì đặc biệt, nhưng lại ẩn chứa vô vàn ý nghĩ. Các bạn phải tưng tìm lời giải đáp. Có rất nhiều người đã giả danh nó nhưng chỉ chưa đến 1h đã bị phá hủy và biến mất hoàn toàn. Nhiều người muốn biết mặt nó đã dùng bao nhiêu thủ đoạn và cuối cùng phải rút lui. Những ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo cứ thân thoán thoat, lia loạc di chuyển trên bàn phím với những con số dài loang ngoằng. Bỗng:

" Cộc, cộc"

1 tiếng gõ cửa, vào nửa đêm nó nghĩ chắc hẳn gìơ này chỉ còn mình ông bố nó:

" Mời vào" Nó nói giọng lạnh khốc, mặt nạ đã đeo lại. Cánh cửa từ từ hé mở. Người đàn ông trung niên vẫn mang vẻ trẻ trung hiếm có niềm ao ước của tất cả mọi người.

" Có chuyện gì thế ạ??" Nó không để cho ông bố kịp mở lời mà đã nói vào.

" Tốt, vào vấn đề nhanh lắm" Ông khen nó

" Quá khen" Dù là bố con, nhưng vẻ xa cách vẫn hiện rõ lên qua những lời nói, cử chỉ, ngữ điệu quá khách sáo. Nếu ra ngoài người ta sẽ không nghĩ đó là bố con. Đã từng có người nói thế, nó vẫn nhớ rõ như in.

" CÓ 1 lô hàng đang ở phở áp chảo Bắc ngoại ô muốn chuyển đến vùng lục điạ phiá Nam. Hãy giải quyết đi hạn trong 2 tiếng đồng hồ phải chuyển được đến nơi đó. Không cần biết phải dùng cách gì. Tiến hành đi. Thời gian bắt đầu" Ông nói 1 lèo, mặt và thái độ vẫn lạnh tanh. Ông bước đi ra khỏi cửa mà nó vẫn không nói gì. Chỉ lặng lẽ đeo tai nghe. Đó là công việc hàng đem của noa đó. 1 giọng nói đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia.

" Đại tỉ, lại có việc gì AK??? , có nghiêm trọng không" Giọng nói lanh lảnh không hề giống của 1 người con trai chút nào. Nó bỏ ngoài tai, nói:

" HẠN TRONG vòng 2 tiếng đồng hồ phải chuyển lô hàng ở phở áp chảo Bắc ngoại ô sang phở áp chảo Nam vùng lục đoạn. Thuyền, các dụng cụ ở chỗ cũ." Nó lặp lại y chang lời vừa nãy.

" Oa oa oa, sao lúc nào cũng bơi sải với em bằng cái giọng lạnh lùng đó vậy. Nhớ hồi xưa quá, lúc đó bla... Blô... " Đầu dây bên kia bỗng ngõng nhẽo và hào hứng kể chuyện hồi xa xưa thủa nào.

" Bắt đầu vào công việc còn 1 tiếng 50 phút, hãy nhanh lên" Nó bỏ ngoài tai tất cả và chỉ khăm khăm vào việc.1 người hàng công việc. Vị con trai đầu dây bên kia bức xúc:

" Đồ máu lạnh, không tình người mà. Bụp" Tiếng điện thoại bị đập xuống đất.

" Có cần phải tỏ rõ thái độ qua hành đọng thế không" Nó lẩm bẩm.

Bắt đầu công việc nó cú dán mắt vào cái laptop quan sát các hành Động và hướng đi, cử chỉ của bọn họ. Quan sát qua vệ tinh toàn cầu do nó đột nhập vào hệ thống vệ tinh của Quốc gia. Bỗng nó như phát hiện ra điều gì đó. Lôi điện thoại và ấn 1 dãy số loằng ngoằng.

" Tút, tút" Sau 1 hồi chuông kêu. ' Tít' đầu dây bên ki nhấc máy:

"Mới có 10 phút 56 giây mà tỉ đã nhớ tiểu đệ tử đáng yêu này rồi AK. Hjhj. Thấy chưa tiểu đẹp mà không có ở đây, hay quên không nhấc máy, thì chắc tỉ nhơi đến phát điên nhỉ. Ha ha" Giọng con trai có vẻ gì đó rất tự hào.

" Cứ coi là vậy đi." Nó không có thì giờ nói chuyện vào lúc nên trả lời qua la. Làm đầu dây bên kia sướng đến phồng mũi.

" Leg, phiá trước cách 200m có cảnh sát đường biển. Chuẩn bị đi"

" OK, Leg. Này đã ra tay thì khỏi chê không có sơ hở tỉ cứ yên tâm" Người con trai tên Leg đó tự kiêu nói.

"Tít......tít" Nó tắt máy.

" ơ, ơ, ...tỉ....tỉ" Leg hét.

" Em vẫn như xưa, không gì thay đổi nhỉ. Băng đáng yêu của anh" thằng đó nói. Thay đổi cả cách xưng hô lun.

" Người đâu, chuẩn bị đi, cách cũ " Thằng đổ xăng nói hàm khí lạnh tanh đáng sợ. Thay đổi như chong chóng. Leg chỉ hiền hậu với đúng nó thôi. Đúng là hám gái.

" Vâng,...vâng...tuân lênh" Bọn đàn em lắp bắp nói

. Chưa đầy1 tiếng hàng đã giao xong. Nó mệt mỏi, ngủ thiếp đi, bỏ quên người nào đó đang thao thao bất tuyệt.

" Ngủ ngon nhé, bé yêu, quên hết mới nguyên thứ đau buồn trước đây nhé" Lời bới xấu dịu dàng, nhẹ nhàng như lông vũ. Nhưng nó không nghe thấy.

" Cạch" Lại 1 lần nữa cánh cửa được mở nhẹ nhàng. Ông đến bên gi.ường nó. Ngắm nhìn gương mặt đầy buồn phiền, suy nghĩ mà không khỏi đau lòng. Nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nó. Dịu dàng như 1 người cha đích xác thực, xoa xoa đầu nó. Sự ân cần đó không bao gìơ thể hiện trước mặt nó, và đương nhiên nó cũng không biết và hiểu được.

" Làm tốt lắm.Ta cảm ơn. Xin lỗi"

Nó tỉnh dậy. Thì trời đã sáng, hôm qua nó mơ 1 giấc mơ kì lạ. Giấc mơ bố nó kéo chăn đắp và cảm ơn cũng xin lỗi nó. Tại sao xin lỗi. Tại sao. Tronghĩ đời chưa bao gìơ bố nó có cử chỉ lạ lùng như thế. Ngồi vào bàn ăn nó vẫn ngẩn ngơ, làm đám người hàu ngạc nhiên đến giật mình, thì thấy thầm to nhỏ

" Cô chủ, thức ăn sắp nguội rồi. Cô mau ăn đi" 1 cô người hầu tốt bụng nói.

"À ừ" Nó bỗng giật mình, lắc đầu thật mạnh nói rằng giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ maà thôi. Không thể thành sự thật đươc ~>_<~

Lại sắp sửa bắt đầu những tiết học nhàm chán và những ánh mắt kì thị của mọi người dành cho nó. Mệt mỏi.



Chap này dù dài nhưng lại cực kì chán. Tác giả thành thật xin lỗi o(╯□╰)o . Làm ơn Đừng ném gạch nữa nhá ╯▂╰. Nhỡ chết người thì sao. Nếu làm ma ta quyết sẽ án quẻ người đó đấy. Nhé, nhé, nhớ đây = ̄ω ̄=
 
CHAP MỚI: CÓ LẼ HẠNH PHÚC KHÔNG BAO GIỜ ĐẾN VỚI TÔI .

Mới vừa bước vào cổng trường, nó phát giác hình như hôm nay có chuyện gì đó. Sự ồn ào huyên náo khác hẳn với ngày thường. Học sinh tập trung, túm tụm xung quanh 1 người nào đó. Bản tính tò mò ẩn dấu ,tiềm tàng giấu kín bỗng nổi dậy sau 1 thời gian bị kìm nén và lãng quên. Nhưng hiện tại bây giờ không cho phép. " Phải kiềm chế, kìm nén. Cố gắng, nhất định phải cố gắng" Nó tự nhủ cất bước chân nặng nề mà ai nhìn vào cũng tưởng là thong dong, nhẹ nhõm và bình thản. Bước đi qua cái nơi ồn ào đó. Bỗng:

- Đại tỉ, có phải đại tỉ không??? Ôi đúng rồi. Đại tỉ đợi em với _ Không nghe cũng biết đó là Leg giọng nói lảnh lanh không khác gì 1 đứa trẻ. " Cộp, cộp" bước chân nó càng ngày càng nặng nề , khó nhọc tưởng như có 1 tảng đá lớn chèn vào chân vậy. Mọi người xung quanh thì bàn tán sôi nổi, người này hỏi người kia:

- Uôi . Anh ý gọi ai đấy nhỉ. Có phải là mình không?? _ Nữ sinh A nói ( ảo tưởng sức mạnh quá =.=')

- Mày bị điên à. Anh ấy gọi tao_ Nữ sinh B nói( Chắc bafvnayf bị chập nặng)

- Các người bị điếc ak. Anh ấy gọi đại tỉ, đại tỉ đó. Ở đây mỗi ta là đại tỉ của các người đương nhiên anh ấy gọi ta. Ha ha_ Nữ sinh C nói( Phát ớn).

Còn bên con trai thì chửi rủa thầm thì không dám nói to .

- Mấy đứa con gái chắc mắt bị đui người handsome như bọn mình xung quanh mà không khen. Đi khen cái thằng xấu xí ý như con vịt xáu xí. Hứ.

Người con trai tên Leg thấy điệu bộ bỏ chạy của nó trông.... rất đáng yêu. Chân loạng xoạng, chân nọ xọ chân kia. Tưởng như có thể ngã lúc nào không hay. Réo to:

- Em có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay anh đâu. Ha ha_ Leg nói to như thể tưởng nó sẽ không nghe thấy ý. " Thằng điên" nó nghĩ" Về phải dậy cho nó 1 bài học thôi" nó lập mưu kế, kế sách trong đầu mà không hề biết có người đang đứng lù lù trước mặt.

- Sầm_ Đó là kết quả của việc không nhìn đường. Nó thầm rủa thăng/ con nào mắt mũi có vấn đề ak???

- Ơ sao cô em lại đâm vào anh chứ. Anh biết anh đẹp
rai nhưng không cần nhìn mãi mà không chú ý đường chứ._ 1 thằng con trai tóc đỏ hoe theo sau là Tam đại rắn đọc giờ chỉ còn 2 ( Nếu ai không biết lí do thì xin mời các bạn đọc dùm mấy chap trên nhé. Thông cảm mình lười viết lại).

- Anh , chính là nó đó. Cái đứa không biết trời đất quỷ thần là gì. Dám đụng vào đại tỉ. Chắc nó chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ mà._ Mấy cô ả đó nói.

- Ồ cô em xinh đẹp , nhỏ bé này ak. Sao lại có gan lớn thế. Trước khi hành xử phải có đầu óc, suy nghĩ chút đi chứ. Ăn gan hùm mật gấu tưởng sẽ làm gan nó to lên sao_ Thằng con trai khinh khỉnh nói.

Bỏ mặc ngoài tai tất cả mọi chuyện. Nó không thèm để ý và tiếp tục đi tiếp.

- Ôi nó định chạy kìa_ Mấy ả nói giọng mỉa mai đắc ý. Bỗng chỗ biến thành mặt bánh bao thiu.

- Các người mắt đui hay có vấn đề. Đi bộ mà lại bảo chạy. Có cần tôi cho tiền đi khám lại mắt không.

- Mày,....

- Sao, cưa nhìn thấy người hào phóng như tôi ak???_ Đang rất túc giận về thằng Leg cộng thêm cả việc này nữa nó không thể chịu đựng nổi và bỗng chốc trở lại bản tính vốn có của nó. Tự cao, tự đai, kiêu ngạo vô cùng.

Xung quanh mọi người nín thở không dám ho he lời nào. Phần vềsợ hãi. Phần còn lại thì kinh ngạc trước sự biến đổi khôn lường của nó với hàng vạn dấu hỏi to đùng mà ai cũng giống ai rằng" Đâu mới là con người thật của nó??" 1 nụ cười tươi roi rói của Leg làm khối nữ sinh chết mê, chết mệt. " Giờ mới chính là em" Leg có 1 dòng suy nghĩ. Chứng kiến những cảnh tượng được quay chậm lại.

- Ôi. Cô em tên gì, nhà ở đâu. Cho anh làm quen với_ Sau 1 giây bỡ ngỡ thằng con trai đó nói, trước sự bỡ ngỡ, tức giận của 2 nhỏ Lan Lan và Lin Lin.

- Anh, sao anh dám làm thế. Có biết nếu đại tỉ biết chuyện anh sẽ có cuộc đời như thế nào không_ 2ả nói giọng có chút nũng nĩu cộng thêm là sự đe dọa. Mặt thằng con trai bỗng chốc thay đỏi 180 từ vui vẻ, sang tái mép đến trắng bệch mawj cắt không còn giọt máu.

- Anh chỉ đùa thôi mà. Đừng nói với Linh Linh nhé_ Thằng con trai nở 1 nụ cười tỏa nắng chỉ là 2 ả và đám nữ sinh mê trai thôi. Con đối với 1 người miễn nhiễm các loại bức xạ của trai đẹp hoặc là có thể nói bị cắt dây thần kinh mê trai thì nó chỉ cảm thấy phát ớn đến rùng mình.

Thằng con trai quay đầu lại nhìn nó nghĩ " Thật tiếc, gái đẹp như thế mà tí nữa không biết khuôn mặt sẽ thế nào đây. Cậc chậc. Ai bảo tất cả là do lỗi của cô em thôi " Còn 2 ả hồ ly tinh thì nở 1 nụ cười đắc ý.

- Cuối giờ hôm nay là ngày tàn của cô em. Thậy tiếc, thật tiếc_ Thằng con trai nói.

- Ha ha ha_ Nụ cười kinh rợn của 2 ả.

- Câu đó nên để tôi nói mới đúng. Để rồi xem ai mới là người phải vào cái quan tài._ Nó nói ngữ khí cao vút chất chứa sự tự tin, chắc chắn. Làm bọn ả không khỏi hoảng sợ. Nói xong nó quay bước đi, chậm rãi tiếp tục nhiệm vụ đén lớp nằm ngủ của mình.

Xung quanh, đám người bắt đầu rản dần không quên nhìn sắc mặt bình thản có chút ngái ngủ của nó. Có nhiều người thầm than cho số phận nó. Họ còn mở cá cuộc xem phần thắng sẽ nghiêng về ai.

Còn Leg nãy giờ chăm chú xem cuộc đối thoại. Bỗng chốc bật cười. Cười cho số phận của bọn nó. Thầm than sao lại chọn nhầm đối tượng chứ, đụng ai không đung lại đụng đến nó chứ. Chết trẻ quá.

- Anh gì ơi cùng em vào lớp nhé. Giờ anh làm bạn trai em nhớ _ 1 cô nàng táo bạo tuyên bố 1 cách hùng hồn. Đương nhiên bị tạt 1 thùng nước lạnh vào người.

- Cô không xứng. Sắc đẹp ma chê quỷ hơn như cô mà cũng đòi làm bạn gái tôi ak. Cút_ Leg nói giọng lạnh tanh. Rồi đi lướt qua con nhỏ bị ê mặt. Nhỏ tức anh ách , nhưng không làm được gì.

Nhỏ hét:
- Thàng con trai tóc như tổ quạ , cái mỏ như diều hâu . Con cóc đã xấu rồi giờ còn có người còn xấu hơn cả nó. _ Nhỏ nói giọng mỉa con nhà bà mai.

Leg bỏ ngoài tai. Chỉ bước đi klkhoong ngoái đầu lại.

- Đồ con trai chảnh hơn trong ảnh. Chảnh thì chơi với cjmhos nhé. Bà đây ứ thèm._ Nhỏ lại 1 laabf nữa hét.

- Ai cần cô thèm. Chó còn hơn cái đồ không biết vô duyên như cố.

- Anh....anh..._ Nhó bí từ. Đành chịu thua.

" Tùng, tùng,tùng" Tiếng trống trường báo hiêu giờ ngủ bắt đầu. Đang thắc mắc tại sao hôm nay không thấy bóng dáng nhỏ Sun đâu thì.

- Rầm_ Tiếng đạp cửa hoành tráng. Làm tất cả mọi người ngoái đầu lại nhìn. Không ai khác chính là nhỏ Sun nhà ta đây. Nhỏ bước đi uỳnh uỳnh chút hết giận lên đất mẹ đáng thương. Bước xuống chỗ bàn.


Còn tiếp....
 
Quay lại
Top Bottom