Hoàn Cô nàng xui xẻo phần 2

Là giọng của An Vũ Phong, tôi giật mình quay lại, An Vũ Phong đã đứng sau lưng tôi tự lúc nào, trên tay cậu ta là một chiếc chăn khá ấm áp, An Vũ Phong nhẹ nhàng choàng chiếc chăn lên vai tôi và nói:
- Cô dùng đi, ủ một lúc là ấm thôi, đừng lo lắng gì cả, cứ ngồi tạm ở đây nghỉ ngơi, khi nào tạnh mưa tôi sẽ đưa cô ra khỏi chỗ này.
Nhận chiếc chăn từ An Vũ Phong tôi cảm thấy ấm lòng trở lại, cảm giác lạnh lẽo dường như đã tan biến, không biết có phải là do chiếc chăn quá ấm không hay là bởi những lời nói hết sức chân thành của An Vũ Phong. Một cảm giác nghẹn ngào, xúc động khó tả dâng lên trong lòng tôi, ngước mắt nhìn An Vũ Phong, tôi mỉm cười hạnh phúc:
- Cám ơn cậu An Vũ Phong, tôi cảm thấy lòng mình thật ấm áp.
Đáp lại tôi, An Vũ Phong chỉ khẽ mỉm cười và vội ngó lơ đi chỗ khác. Trái ngược hẳn với mọi ngày, An Vũ Phong không nhìn vào mắt tôi, cũng không nói một lời nào cả, hành động cũng không được tự nhiên, dường như cậu ta đang cố gắng che giấu một điều gì đó, nhìn An Vũ Phong như vậy tôi cũng thấy thật lúng túng, chả biết phải hành động như thế nào. Tôi và An Vũ Phong đứng im lặng một lúc lâu, không ai nói với ai câu nào cả, cảm giác ngại ngùng bao trùm lên toàn bộ căn phòng. Lúc này đây, tôi rất muốn mở lời nói một điều gì đó với An Vũ Phong để phá vỡ bầu không khí này nhưng không thể thốt lên lời. Thường ngày mỗi khi cảm thấy ngượng ngùng trước một ai đó là tôi cúi gằm đầu xuống, cố gắng che đi gương mặt đang ửng đỏ vì xấu hổ của mình, lần này cũng vậy, như một thói quen tôi lại chăm chú ngắm mặt đất ở dưới chân dù biết rõ rằng nó chẳng có gì cả. Đang nhìn một cách không chủ đích xuống mặt đất vô tình tôi bắt gặp đôi giày mà An Vũ Phong đang đi, thật không thể nào nhận ra đôi giày thể thao màu trắng, niềm tự hào của An Vũ Phong, vật mà cậu ta hết sức nâng niu, giữ gìn bấy lâu nữa, nước mưa và bùn đất đã phủ lên nó một lớp áo nâu xấu xí. Chắc hẳn An Vũ Phong đã phải đi tìm tôi trong mưa rất lâu, vì tôi mà hôm nay An Vũ Phong đã vất vả rất nhiều, dù bản thân còn rất mệt nhưng An Vũ Phong vẫn nghĩ đến tôi đầu tiên, An Vũ Phong ah, sao cậu lại tốt với tôi như vậy cơ chứ, nghĩ đến điều đó tôi thấy sống mũi mình cay cay, hai mắt cũng nhòe dần đi.
- Thái Linh! Cô làm sao thế, cô đang khóc đấy ah? Đừng sợ, tôi sẽ không bỏ cô lại một mình nữa đâu, An Vũ Phong nhìn tôi đầy lo lắng
Tôi như bừng tỉnh, tôi không thể để An Vũ Phong phải bận tâm vì mình thêm một phút nào nữa, tôi phải mạnh mẽ lên, phải làm như không có chuyện gì cả, cố lên nào Thái Linh.
- Không! Không có chuyện gì đâu, lúc nãy tôi hắt hơi nên chảy nước mắt thôi ấy mà, cậu cũng ngồi xuống đi, đứng vậy cũng mỏi chân lắm, đằng nào cũng phải đợi trời tạnh mưa mà, chắc cũng lâu lắm đây, tôi liến thoắng một hổi, vừa nói vừa kéo An Vũ Phong ngồi xuống bên cạnh mình.
 
- An Vũ Phong! Sao cậu tìm ra chỗ trú mưa tuyệt vời vậy, không những rộng rãi lại còn có cả quần áo và chăn nữa, tôi cứ tưởng quanh đây không có người nào ở chứ.
- Đây là nhà kho chứa đồ của nhân viên, chỗ này hồi trước là nơi người ta tổ chức hội chợ. Nhưng 5 năm trở lại đây khi lãnh đạo thành phố mới lên thì các lễ hội và sự kiện đều được tổ chức ở khu đất trống phía trước. Mọi thứ đều bị phá đi hết chỉ còn lại căn nhà này được giữ lại, nó được sử dụng như một kho để chứa đồ đạc phục vụ lễ hội, nhân viên vẫn hay trực ở đây nên họ thường để sẵn một ít quần áo và chăn màn. Tôi chơi với bác bảo vệ nơi này từ bé nên biết mọi ngóc ngách và có thể ra vào dễ dàng.
- Sao người ta lại quyết định bỏ chỗ này nhỉ, tôi thấy đây rất đẹp mà, dù rằng nơi mới rất đẹp và hiện đại nhưng chẳng hiểu sao tôi thấy gắn bó với nơi này hơn, nó mang nét gì đó cổ kính, êm đềm rất gần với hình ảnh của thành phố Milan. Nếu sau này tôi mà thành người nổi tiếng, có chức có quyền nhất định tôi sẽ khôi phục lại nơi này.
- Cần gì phải đợi đến sau này, ngay bây giờ cô cũng là người nổi tiếng được cả nước biết đến rồi mà, có ai mà không biết Thái Linh đâu, mọi người còn biết nickname của cô nữa cơ, An Vũ Phong đột ngột chen ngang cắt lời tôi
- Tôi là người nổi tiếng đến mức cả nước ai cũng biết ah? Sao tôi lại không biết nhỉ? Nickname của tôi là gì?
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi An Vũ Phong cười phá lên, cậu ta vừa cười vừa gõ nhẹ vào đầu tôi, “Thái Linh ơi là Thái Linh, cô không biết thật sao, cả nước ai chả biết cô là cô nàng xui xẻo, là kẻ bị thần may mắn chối bỏ, đã ngốc nghếch lại còn vụng về nữa chứ! Nhưng không ngờ thời gian gần đây, cô lại có diễm phúc đến vậy khi được làm bạn và ở cùng phòng với một anh chàng vừa đẹp trai lại hoàn hảo như tôi, An Vũ Phong gật gù, cô không thấy rằng riêng việc được An Vũ Phong này để mắt tới cũng khiến cô nổi tiếng hay sao. Đúng là cô khờ đầu heo!”
An Vũ Phong càng nói tôi càng xây xẩm mặt mày, tôi đúng là một cô ngốc bị tên An Vũ Phong này quay như quay dế, lại còn vui vẻ mừng thầm trong bụng khi được An Vũ Phong khen nữa chứ, ai dè lại biến thành trò cười cho hắn ta. Càng nghĩ càng thấy tức, cái tên An Vũ Phong chết tiệt này, tôi cứ tưởng hắn ta đổi tính thành người tốt rồi, không ngờ vẫn chứng nào tật đấy, toàn trêu chọc nói xỏ nói xiên tôi.
- Cô làm gì mà xị mặt ra thế, lúc nãy còn cười rất tươi cơ mà, An Vũ Phong nhìn tôi chăm chú giọng điệu bông đùa cũng biến mất, cô giận tôi đấy ah, tôi xin lỗi, tôi chỉ trêu cô thôi mà, đây tôi có quà làm lành cho cô đây, đừng giận tôi nữa nhé. Nói rồi An Vũ Phong rút từ trong túi ra … 2 cây kẹo mút nhẹ nhàng đặt vào tay tôi, đây là 2 cây kẹo có phép lạ tôi khó khăn lắm mới mua được đấy, nó sẽ mang lại may mắn cho cô, phải ăn nó sau này cô mới trở thành người nổi tiếng, mới khôi phục được nơi này, mà kẹo này chỉ có hạn sử dụng trong vòng 3 giờ thôi, mãi mới gặp được cô nên chỉ còn vài phút nữa là hết giờ thôi, không nhanh lên là cô suốt đời gặp xui xẻo đấy.
Cái tên An Vũ Phong này, cứ coi như tôi là trẻ con vây, mặc dù rất giận cậu ta nhưng nghe An Vũ Phong pha trò tôi cũng không nhịn được cười. Có lẽ là tại tôi và An Vũ Phong khắc khẩu nên mới vậy, dù sao thì hôm nay An Vũ Phong cũng mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui và những kỉ niệm đẹp:
- Thôi được rồi, tôi sẽ ăn cây kẹo này coi như chấp nhận lời xin lỗi của cậu nhưng có một điều kiện, tôi giả bộ nghiêm mặt, cậu sẽ phải ăn chung với tôi, tôi và cậu mỗi người một cây, thế mới công bằng, ăn đi cho có sức mà chiến đấu với tôi, tôi sẽ không thua cậu đâu.
 
- Trời mưa lâu và to quá, không biết bao giờ mới tạnh đây, tại sao mấy ngày gần đây ngày nào cũng mưa vậy nhỉ?
- Cô không biết hay giả vờ không biết vậy? An Vũ Phong quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
- Tôi không biết thật mà, tôi chẳng mấy khi quan tâm đến mấy chương trình dự báo thời tiết cả, tôi thật thà trả lời.
- Thế cô có biết hôm nay là ngày gì không?
- Là 25/8 dương, còn lịch âm thì chịu, tôi chả mấy khi quan tâm đến mấy cái này đâu, mà sao cậu cứ hỏi tôi như hỏi cung thế.
- Bó tay với cô rồi! An Vũ Phong thở dài, ngày hôm nay mà cô cũng không biết là ngày gì thì tôi cũng phục cô thật đấy, không biết cô có phải là người Trung Quốc nữa hay không? Bây giờ là tháng 7 âm lịch, dân gian thường gọi là tháng ngâu, còn ngày hôm nay là mồng 7 tháng 7, thường được biết dưới cái tên là ngày lễ tình yêu của người Châu Á mà Trung Quốc chúng ta là nơi khởi nguồn của nó. Ngày 07/07 Âm Lịch gắn liền với câu chuyện tình yêu nổi tiếng của Ngưu Lang và Chức nữ, Ngưu Lang và Chức nữ vốn là một cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết nhưng bị Thiên Hậu (mẹ của Chức Nữ) chia cách bởi con sông Ngân Hà. Tưởng rằng, hai người sẽ không bao giờ có dịp được hội ngộ nữa thì có một ngày, tất cả các con quạ cảm thấy thương hại họ và chúng bay lên trời để làm thành chiếc cầu ô thước giúp đôi vợ chồng có thể gặp nhau trong một đêm, là đêm thứ bảy của tháng Bảy âm lịch. Người xưa kể rằng những hạt mưa rơi vào ngày này chính là những giọt nước mắt hạnh phúc của Ngưu Lang và Chức Nữ khi được gặp lại nhau sau một năm xa cách. Ngoài ra, còn một điều đặc biệt gắn liền với truyền thuyết này, đó là vào đêm mồng 7 tháng 7, dưới những vì sao lấp lánh nếu như tỏ tình với người mình yêu thì hai người sẽ mãi mãi thương yêu nhau không bao giờ chia lìa.
- Câu chuyện hay và cảm động quá, nhưng tại sao Ngưu Lang và Chức Nữ lại bị chia cắt vậy, tôi nhớ là đã nghe câu chuyện này ở đâu rồi nhưng không nhớ rõ lắm, trí nhớ tôi tệ lắm. Cậu kể lại cho tôi nghe đi được không?
- Thôi được rồi, tôi sẽ kể cho cô nghe, phải bổ túc văn hóa cho cô mới được là người Trung Quốc mà không biết đến câu chuyện tình yêu nổi tiếng này thì thật bó tay. Cô lắng nghe cho kỹ đây, cấm không được quên đâu đấy. Truyện kể rằng Ngưu Lang là một chàng chăn bò trẻ tuổi…
Giọng kể trầm ấm của An Vũ Phong đưa tôi vào thế giới tình yêu của Ngưu Lang và Chức Nữ, từ cuộc gặp gỡ tình cờ định mệnh đến việc hai người đã nên duyên vợ chồng như thế nào, nỗi đau khi bị chia ly và cảm giác vỡ òa trong hạnh phúc của hai người khi được gặp lại nhau. Có vẻ như An Vũ Phong rất thích câu chuyện này, tôi có thể cảm nhận được niềm sự hồ hởi của An Vũ Phong trong ngày Ngưu Lang - Chức Nữ hội ngộ nhau. Cũng khá lâu rồi kể từ lần ngắm sao băng trong đợt tập quân sự tại trường trung học Vĩnh Cần tôi và An Vũ Phong mới có dịp ngồi cạnh nhau trò chuyện như thế này. Lần đó tôi đã vô tình ước rằng suốt cả cuộc đời này vĩnh viễnsẽ không bao giờ ở cạnh An Vũ Phong nữa may mà điều ước đó không thành hiện thực nếu không chắc chẳng bao giờ tôi có dịp ngồi cạnh An Vũ Phong nghe An Vũ Phong kể câu chuyện tình yêu giữa Ngưu Lang và Chức Nữ như thế này nữa. Giờ đây chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có ý nghĩ cầu mong sao băng xuất hiện một lần nữa để tôi được thay đổi điều ước của mình, tôi ước rằng An Vũ Phong sẽ luôn ở bên tôi như lúc này. Ngồi bên cạnh An Vũ Phong vẫn say sưa kể chuyện mà không hề hay biết gì về những suy nghĩ trong lòng tôi, thật may là cậu ta không biết bởi vì chính bản thân tôi cũng không tin nổi những thay đổi trong lòng mình khi nhắc về An Vũ Phong, tôi không còn ghét An Vũ Phong như những ngày đầu nữa mà An Vũ Phong cùng với Giang Hựu Thần, Ngọc Dĩnh, Thượng Hội và tam đại tướng quân đã trở thành những người bạn thân thiết không thể thiếu được trong cuộc sống của tôi. Và cũng nhờ buổi đi chơi hôm nay mà tôi mới hiểu thêm về một góc khác trong con người An Vũ Phong đó là một An Vũ Phong sâu sắc, biết quan tâm đến người khác nhưng luôn che giấu nó bởi lớp vỏ bọc ngông nghênh, ngang thàng thường ngày.
 
Tôi khẽ đưa mắt nhìn sang bên cạnh, quả thật An Vũ Phong rất đẹp trai, gương mặt thanh tú hài hòa pha chút ngang ngạnh đáng yêu, cặp lông mày đen nhánh, vầng trán cao thông minh, đôi mắt sáng toát lên sự tự tin tràn đầy nhiệt huyết của một chàng trai 17 tuổi, tuy vậy ngày hôm nay tôi lại cảm nhận thấy một điều gì đó bất thường nơi An Vũ Phong, sắc mặt cậu ấy không tốt, nước da hơi nhợt nhạt còn môi thì tím tái, hình như An Vũ Phong không được khỏe. Thôi chết rồi, sao tôi lại vô tâm thế không biết, An Vũ Phong cũng dầm mưa suốt cả buổi chiều ngày hôm nay, chắc chắn cậu ấy cũng bị nhiễm lạnh rồi. Nhìn An Vũ Phong như vậy, tôi không khỏi xót xa và áy náy, sao tôi lại có thể vô tâm đến thế được cơ chứ, An Vũ Phong thì lo lắng chuẩn bị quần áo và chăn cho tôi ủ ấm vậy mà tôi chẳng hề hỏi han cậu ấy lấy một lời. Thái Linh ơi là Thái Linh, đầu óc mày để đi đâu thế, trong khi mày được quấn mình trong chiếc chăn ấm áp này thì An Vũ Phong lại co ro ngồi bên cạnh, mày chẳng những không quan tâm lại còn bắt An Vũ Phong kể truyện cho nghe nữa, đáng trách quá đi mất. Tự trách bản thân cũng không có ích gì, giờ đây việc quan trọng nhất là phải sưởi ấm cho An Vũ Phong, phải làm thế nào đây, tôi cúi xuống nhìn chiếc chăn mình đang mang, không kịp suy nghĩ lâu, tôi kéo một phần chăn phủ lên đôi vai đang co ro vì lạnh của An Vũ Phong:
- Trời càng lúc càng lạnh, tôi và cậu cùng chia sẻ chiếc chăn này nhé
Khỏi nói An Vũ Phong ngạc nhiên và ngỡ ngàng như thế nào khi nghe được những lời này của tôi, cậu ấy nhìn tôi chăm chú, còn đôi mắt thì ánh lên vẻ hạnh phúc:
- Cô nhường chăn cho tôi thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi bởi ngày hôm nay tất cả mọi thứ giữa chúng ta đều được chia đôi.
- Vậy ah, tốt quá, cô có lòng thì An Vũ Phong này đâu dám từ chối, An Vũ Phong mỉm cười ranh mãnh, nói rồi ngay lập tức An Vũ Phong giật lấy chiếc chăn từ tay tôi và quấn chặt vào người.
- An Vũ Phong trả chăn lại cho tôi, sao cậu lại lấy hết chăn thế, tôi có cho cậu cả đâu.
- Thì cô bảo là cái gì giữa chúng ta ngày hôm nay cũng phải chia đôi mà, tôi và cô mỗi người một cái kẹo rồi, chăn thì cô cũng dùng một nửa thời gian rồi, khoảng thời gian còn lại do tôi toàn quyền sử dụng thế mới hợp lẽ trời chứ, An Vũ Phong trả lời tỉnh bơ.
Trời ơi, cái tên An Vũ Phong này làm tôi tức chết mất thôi, thấy cậu ta cảm lạnh tôi có lòng tốt san sẻ một nửa vậy mà An Vũ Phong nỡ lòng nào cướp hết chăn của tôi. Bực mình quá đi mất, thật chẳng biết đâu mà lần với tên Đại Ma Vương này nữa, biết thế để hắn ta cảm lạnh cho xong. Thầm nghĩ trong đầu là vậy nhưng khi nhìn thấy đôi môi tím tái vì giá lạnh của An Vũ Phong tôi lại chạnh lòng, dù gì chiếc chăn đó cũng là do An Vũ Phong cho tôi, trả lại cho cậu ta là hợp lý rồi: “Thôi được rồi, trả lại cho cậu đấy!”
Tôi chưa dứt lời thì An Vũ Phong đã kéo một nửa chiếc chăn trùm lên vai tôi:
- Ngốc vừa thôi, cô đầu heo, tôi chỉ định trêu cô thôi, trùm chăn vào đi không lạnh, đã yếu lại còn thích làm anh hùng nhường chăn cho người khác nữa. Tôi làm sao để cô bị lạnh thay tôi được.
Đúng là An Vũ Phong, lúc nào cũng bày trò được, trận chiến giành chăn đã kết thúc bằng tiếng cười của hai chúng tôi, không rõ An Vũ Phong suy nghĩ những gì, còn tôi thì tôi chắc chắn một điều dù thế nào đi chăng nữa, dù An Vũ Phong có nói cay nghiệt hay mỉa mai trêu chọc tôi thì tôi vẫn luôn chia sẻ những thứ mà mình có với An Vũ Phong.
 
CHAP 10
Tạm xa thành phố Milan xinh đẹp và mộng mơ, tạm xa những cơn mưa tháng 7 đong đầy kỷ niệm, chúng ta cùng trở về ký túc xá trường nam sinh British. Hôm nay là thứ 6, vậy là một tuần dồn sức cho việc học tập đã qua đi, trước mắt các học sinh là hai ngày nghỉ cuối tuần thật hấp dẫn với các hoạt động ngoại khóa bên lề khuôn khổ nhà trường. Cũng giống như bất kỳ một trường trung học nào, bầu không khí vào mỗi buổi tối thứ 6 tại đây luôn ngập tràn tiếng cười, các học sinh người thì hào hứng chuẩn bị đồ đạc về thăm gia đình, người thì lên kế hoạch đi chơi hai ngày sắp tới, cũng có người rủ bạn bè cùng chơi thể thao hay đơn giản hơn là vùi đầu vào một bộ phim hay một trò chơi vừa mới ra mắt. Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều hào hứng khi hai ngày nghỉ đầy mong đợi cuối cùng đã đến, bầu không khí tại phòng 201 nhà A1 ký túc xá nam trường British khá u ám, 4 học sinh ở đây dường như không mảy may bận tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh, điều duy nhất thu hút sự chú ý của họ lúc này là sự biến mất của một cô gái có cái tên Thái Linh.
- Ân Địa Nguyên, mình không thể chịu đựng và chờ đợi trong vô vọng như thế này được nữa rồi, mình sẽ đi tìm Thái Linh, Giang Hựu Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.
Nếu như Nghiêm Ngôn đáp lại câu nói của Giang Hựu Thần bằng thái độ im lặng thì Kì Dực và Ân Địa Nguyên lại phản ứng theo cách hoàn toàn ngược lại. Kì Dực, anh chàng tóc đỏ nổi tiếng tiết kiệm của tam đại tướng quân phản ứng rất gay gắt:
- Giang Hựu Thần, cậu có bị làm sao không thế, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, ngoài trời đang mưa tầm tã, cậu lại không biết Thái Linh đang ở đâu thì làm sao tìm được cô ấy. Cậu mà bị cảm lạnh thì bọn tôi biết ăn nói thế nào với Đức Vua và Hoàng hậu. Nhiệm vụ của bọn tôi là bảo vệ cậu, cho dù cậu có muốn gì đi chăng nữa thì tôi cũng bất chấp tất cả để ngăn không cho cậu bước ra ngoài tìm Thái Linh.
Ân Địa Nguyên thì phản ứng một cách điềm tĩnh hơn, cậu ta giơ bàn tay phải ra hiệu cho Kì Dực ngồi xuống và lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Giang Hựu Thần, Ân Địa Nguyên khẽ hỏi:
- Giang Hựu Thần! Cậu biết Thái Linh đang ở đâu không?
- Không, bởi vậy mình rất lo cho cô ấy, từ lúc Thái Linh bị thầy Khâm đuổi ra khỏi lớp cũng đã 10 tiếng rồi, trong suốt quãng thời gian đó cô ấy ở đâu, làm gì, có được bình an không, tại sao đến giờ vẫn chưa quay về mình rất muốn biết. Mình sợ rằng những lời chì chiết của thầy Khâm sẽ làm tổn thương Thái Linh vì vậy mình muốn đi tìm và đưa Thái Linh trở về, Giang Hựu Thần thành thật trả lời.
- Cậu quan tâm đến Thái Linh là rất tốt, mình rất hiểu tâm trạng của cậu nhưng mình cũng muốn nói với cậu rằng Thái Linh không đi một mình, cô ấy không cô đơn, đã có An Vũ Phong ở bên cô ấy rồi, nếu có vấn đề gì An Vũ Phong sẽ chăm sóc Thái Linh, hai người đó không phải con nít. Cậu nghĩ An Vũ Phong là ai chứ, cậu ta mà lại chịu ngồi yên để Thái Linh kêu khóc chờ cậu đến cứu sao. Dù cậu rất quan tâm đến Thái Linh nhưng quả thật lúc này cậu không giúp được gì cho cô ấy đâu, hãy để An Vũ Phong làm công việc đó, với bản lĩnh của An Vũ Phong thì tôi tin chắc rằng không có chuyện gì xảy ra với Thái Linh được. Giờ cậu hãy nghỉ ngơi đi và gạt bỏ ý nghĩ ngốc nghếch đó ra khỏi đầu, sáng mai 2 người đó sẽ trở về thôi.
- Chính vì An Vũ Phong là người đưa Thái Linh đi nên mình mới không yên tâm, các cậu vẫn nhớ chuyện xích mích giữa mình và An Vũ Phong rồi chứ, vết thương lòng mà mình đã gây ra cho em gái An Vũ Phong, mình tin chắc là cậu ấy sẽ không bao giờ quên được. An Vũ Phong biết rõ là mình rất có cảm tình, ah không rất thích Thái Linh,nên … không ai có thể đảm bảo rằng cậu ấy sẽ không trút những giận hờn bấy lâu lên Thái Linh. Mà cho dù An Vũ Phong không làm chuyện đó thì mình cũng không thể nào yên tâm được, các cậu không thể hiểu được cảm giác của mình khi chứng kiến An Vũ Phong nắm tay Thái Linh bước ra khỏi lớp đâu, Thái Linh là người con gái quan trọng nhất cuộc đời mình, mình muốn là người ở bên cô ấy những lúc như vậy chứ không phải An Vũ Phong. Mình có niềm tin là sẽ tìm được Thái Linh, cho dù điện thoại không liên lạc được thì mình vẫn có cách khác. Giang Hựu Thần quả quyết.
- Giang Hựu Thần cậu đừng nhất mực làm theo cái ý nghĩ nông nổi đó, không chịu kém cạnh Ân Địa Nguyên cũng kiên trì bảo vệ quan điểm của mình đến cùng, cậu không phải là một học sinh trung học bình thường, thích gì là làm nấy, cậu là hoàng tử của vương quốc Xianai States, mỗi hành động, cử chỉ của cậu đều ảnh hưởng đến Đức vua, Hoàng hậu và các thần dân của đất nước chúng ta, cậu còn rất nhiều việc để làm hơn là chạy theo và bảo vệ cho Thái Linh. Nếu như ngày mai tất cả báo đài đều đăng tin hoàng tử của Vương quốc Xianai sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để đi tìm một cô bé lọ lem trong đêm tối thì mọi người sẽ nghĩ sao, còn đâu là danh dự và thể diện của đất nước chúng ta. Dòng máu đang chảy trong người cậu là dòng máu hoàng tộc, cậu phải làm những gì xứng đáng với địa vị mà cậu đang mang. Hãy ở lại đây, chúng tớ hứa sẽ tìm Thái Linh về cho cậu, đây không phải là lời hứa của tam đại tướng quân hộ vệ cho hoàng tử mà là lời hứa của những bạn thân gửi đến nhau.
- Đừng ngăn cản mình vô ích Ân Địa Nguyên, mình đã chán cuộc sống của một hoàng tử lắm rồi, đi đâu cũng có người hộ tống, luôn phải tỏ ra là một người hoàn hảo, hiểu biết lễ nghi, mình không phải là con rối trong tay mọi người. Trước đây vì nghĩ bản thân là hoàng tử, nên mình đã cố gắng làm tròn cái gọi là bổn phận của một vị vua tương lai nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi, mình cần phải sống cho chính bản thân mình, cuộc sống của mình sẽ do mình quyết định, Thái Linh đã dạy cho mình bài học tưởng chừng như đơn giản đó, không một ai hiểu mình như Thái Linh, cô ấy là người đầu tiên mang lại cho mình cảm giác yên bình, là người đầu tiên khiến trái tim mình rung động và cũng là người quan trọng nhất đối với mình. Mình muốn được ở bên Thái Linh, mình không thể nhường Thái Linh cho An Vũ Phong, nhất định không, đây là lần đầu mình có quyết tâm đến vậy, nếu là bạn mình thì các cậu hãy để cho mình đi.
- Cậu đã thay đổi rồi Giang Hựu Thần, cậu thực sự bị Thái Linh làm cho lú lẫn rồi, Thái Linh không xứng đáng để cậu phải hạ mình như thế đâu, cậu có biết cô ta thực sự là người thế nào không? Chuyện đã đến nước này tôi sẽ nói cho cậu hay…
 
- Đủ rồi đó, Giang Hựu Thần, Ân Địa Nguyên các cậu bình tĩnh đi, cãi nhau ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì cả, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là chúng ta cần tìm hiểu xem Thái Linh đang ở đâu, nếu cô ấy vẫn bình yên thì ngày mai chúng ta có thể đến cho Thái Lĩnh cũng được. Điện thoại không thể gọi được, chúng ta hãy thử liên lạc với bạn thân của Thái Linh xem họ có biết gì không, Nghiêm Ngôn đột ngột ngắt lời cả hai, dường như cậu ấy lo sợ cuộc khẩu chiến giữa Giang Hựu Thần và Ân Địa Nguyên không thể có hồi kết khi hai người kiên quyết bảo vệ lập trường của mình đến cùng.
Nhưng sự can thiệp của Nghiêm Ngôn cũng không thể làm tình hình sáng sủa hơn, Ân Địa Nguyên thì không còn giữ được sự điềm tĩnh và lạnh lùng vốn có nữa:
- Có gọi cũng vô ích thôi, biết Thái Linh ở đâu thì Giang Hựu Thần cũng không thể đợi được đến sáng ngày mai đâu, cậu ấy sẽ lao đến chỗ cô ta ngay thôi, tôi sẽ nói ra sự thật, Nghiêm Ngôn cậu đừng ngăn cản tôi nữa, Giang Hựu Thần ah, Ân Địa Nguyên nhìn thẳng vào mắt Giang Hựu Thần chậm rãi nói, Thái Linh mà cậu hằng yêu mến không tốt đẹp như cậu tưởng đâu, cậu tưởng cô ta thật lòng với cậu ư, cô ta đến với cậu chỉ vì tiền thôi, chính bố tôi là người đã thuê cô ta tiếp cận cậu, nếu chữa khỏi chứng sợ con gái cho cậu thì Thái Linh sẽ được nhận năm trăm ngàn tệ và một căn biệt thự. Một món hời đấy chứ, có thể cậu không tin những lời tôi nói nhưng cậu vẫn có thể nhận ra chữ ký và dấu vân tay của ai trên tờ hợp đồng này chứ.
Nhận tờ hợp đồng từ tay Ân Địa Nguyên, Giang Hựu Thần không thể tin được vào những gì đang diễn ra trước mắt mình nữa. Mắt cậu mờ dần đi, những dòng chữ, những con số thì đang thi nhau nhảy múa, những ký ức mà cậu từng có với Thái Linh ồ ạt hiện về, tất cả chỉ là giả, nụ cười, ánh mắt, sự quan tâm của Thái Linh dành cho cậu chỉ được đo bằng tiền thôi sao. Giang Hựu Thần lặng lẽ ngồi xuống ghế, đầu óc thì trống rỗng, bản hợp đồng này là một cú sốc quá lớn đối với cậu, lúc này đây, phải hành động như thế nào, phải nói những gì dường như là một câu trả lời quá khó đối với cậu.
- Nghiêm Ngôn, Kì Dực các cậu trông chừng Giang Hựu Thần đừng để cậu ấy đi ra ngoài, tôi ra ngoài giái quyết một số việc rồi quay lại ngay.
- Ân Địa Nguyên đợi đã, cậu không thấy hành động mà mình vừa làm rất quá đáng với Giang Hựu Thần và cả Thái Linh hay sao, cô ấy bản chất không phải là người như vậy mà.
- Buông tay tớ ra, Nghiêm Ngôn, tớ biết làm vậy là thiệt thòi cho Thái Linh và làm tổn thương Giang Hựu Thần nhưng sự thật là sự thật chúng ta đâu thể che giấu nó được mãi. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ và chăm sóc cho Giang Hựu Thần, nếu phải hy sinh một thứ gì đó vì đại cuộc thì chúng ta bắt buộc phải làm dù trong mình không muốn, rồi một ngày nào đó cậu sẽ hiểu.


- Đủ rồi đó, Giang Hựu Thần, Ân Địa Nguyên các cậu bình tĩnh đi, cãi nhau ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì cả, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là chúng ta cần tìm hiểu xem Thái Linh đang ở đâu, nếu cô ấy vẫn bình yên thì ngày mai chúng ta có thể đến cho Thái Lĩnh cũng được. Điện thoại không thể gọi được, chúng ta hãy thử liên lạc với bạn thân của Thái Linh xem họ có biết gì không, Nghiêm Ngôn đột ngột ngắt lời cả hai, dường như cậu ấy lo sợ cuộc khẩu chiến giữa Giang Hựu Thần và Ân Địa Nguyên không thể có hồi kết khi hai người kiên quyết bảo vệ lập trường của mình đến cùng.
Nhưng sự can thiệp của Nghiêm Ngôn cũng không thể làm tình hình sáng sủa hơn, Ân Địa Nguyên thì không còn giữ được sự điềm tĩnh và lạnh lùng vốn có nữa:
- Có gọi cũng vô ích thôi, biết Thái Linh ở đâu thì Giang Hựu Thần cũng không thể đợi được đến sáng ngày mai đâu, cậu ấy sẽ lao đến chỗ cô ta ngay thôi, tôi sẽ nói ra sự thật, Nghiêm Ngôn cậu đừng ngăn cản tôi nữa, Giang Hựu Thần ah, Ân Địa Nguyên nhìn thẳng vào mắt Giang Hựu Thần chậm rãi nói, Thái Linh mà cậu hằng yêu mến không tốt đẹp như cậu tưởng đâu, cậu tưởng cô ta thật lòng với cậu ư, cô ta đến với cậu chỉ vì tiền thôi, chính bố tôi là người đã thuê cô ta tiếp cận cậu, nếu chữa khỏi chứng sợ con gái cho cậu thì Thái Linh sẽ được nhận năm trăm ngàn tệ và một căn biệt thự. Một món hời đấy chứ, có thể cậu không tin những lời tôi nói nhưng cậu vẫn có thể nhận ra chữ ký và dấu vân tay của ai trên tờ hợp đồng này chứ.
Nhận tờ hợp đồng từ tay Ân Địa Nguyên, Giang Hựu Thần không thể tin được vào những gì đang diễn ra trước mắt mình nữa. Mắt cậu mờ dần đi, những dòng chữ, những con số thì đang thi nhau nhảy múa, những ký ức mà cậu từng có với Thái Linh ồ ạt hiện về, tất cả chỉ là giả, nụ cười, ánh mắt, sự quan tâm của Thái Linh dành cho cậu chỉ được đo bằng tiền thôi sao. Giang Hựu Thần lặng lẽ ngồi xuống ghế, đầu óc thì trống rỗng, bản hợp đồng này là một cú sốc quá lớn đối với cậu, lúc này đây, phải hành động như thế nào, phải nói những gì dường như là một câu trả lời quá khó đối với cậu.
- Nghiêm Ngôn, Kì Dực các cậu trông chừng Giang Hựu Thần đừng để cậu ấy đi ra ngoài, tôi ra ngoài giái quyết một số việc rồi quay lại ngay.
- Ân Địa Nguyên đợi đã, cậu không thấy hành động mà mình vừa làm rất quá đáng với Giang Hựu Thần và cả Thái Linh hay sao, cô ấy bản chất không phải là người như vậy mà.
- Buông tay tớ ra, Nghiêm Ngôn, tớ biết làm vậy là thiệt thòi cho Thái Linh và làm tổn thương Giang Hựu Thần nhưng sự thật là sự thật chúng ta đâu thể che giấu nó được mãi. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ và chăm sóc cho Giang Hựu Thần, nếu phải hy sinh một thứ gì đó vì đại cuộc thì chúng ta bắt buộc phải làm dù trong mình không muốn, rồi một ngày nào đó cậu sẽ hiểu.
 
Bầu trời Milan hôm nay đẹp quá, sau khi mưa tạnh thì màn đêm cũng buông xuống, và đây cũng là thời điểm thích hợp để những ngôi sao khoe vẻ đẹp rạng rỡ của mình. Giờ này cũng quá muộn rồi mình chẳng thể quay về trường được nữa, chắc phải đợi đến sáng mai thôi, mình không liên lạc chắc Giang Hựu Thần lo lắng lắm. Không biết giờ này Giang Hựu Thần đang làm gì nhỉ?
- Cô làm gì mà thần mặt ra thế, ngắm bầu trời sao và nhớ đến Giang Hựu Thần phải không? Điện thoại đây cô cầm lấy gọi cho Giang Hựu Thần đi, chắc cậu ta đang lo lắm đấy, nói rồi An Vũ Phong rút chiếc điện thoại từ trong túi ra đặt lên tay tôi.
Cầm chiếc điện thoại trên tay mà tôi cảm thấy rất phân vân và bối rối, một mặt tôi muốn gọi cho Giang Hựu Thần biết mình vẫn ổn mặt khác thật lòng tôi không nỡ làm An Vũ Phong buồn. Dù rằng An Vũ Phong không nói gì, nhưng nhìn vào ánh mắt cậu ấy tôi vẫn thấy phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm. Ngày hôm nay An Vũ Phong đã vất vả vì tôi rất nhiều, tôi luôn tự hứa với lòng mình là phải làm cho An Vũ Phong vui, lần này chẳng lẽ vì sự ích kỷ của mình mà tôi khiến An Vũ Phong lại phiền lòng, không thực sự là tôi không thể nào làm như vậy được. Còn Giang Hựu Thần thì sao, không thấy tôi liên lạc chắc chắn cậu ấy sẽ rất lo, nhưng Giang Hựu Thần cũng biết An Vũ Phong đi cùng với tôi nên sẽ yên tâm phần nào, hơn nữa bên cạnh Giang Hựu Thần còn có tam đại tướng quân mà đặc biệt là Ân Địa Nguyên, Nguyên chắc chắn sẽ có cách hóa giải tình thế. Bên Giang Hựu Thần còn có tam đại tướng quân, còn An Vũ Phong thì không có ai cả, người cần tôi lúc này nhiều hơn là An Vũ Phong. Giang Hựu Thần ah, xin lỗi cậu vì hôm nay không liên lạc với cậu, mình đã hứa với An Vũ Phong là sẽ ở bên cậu ấy cả ngày hôm nay, hãy thông cảm và để mình thực hiện lời hứa của bản thân nhé, sáng mai nhất định mình sẽ gọi điện cho cậu.
- An Vũ Phong nè! Tôi trao chiếc điện thoại lại cho An Vũ Phong, mình không gọi cho Hựu nữa đâu, mình hứa với cậu là không liên lạc với cậu ấy cả ngày hôm nay rồi còn gì, giờ chưa hết ngày, lời hứa của mình vẫn còn hiệu lực, mình tin là Hựu sẽ hiểu cho mình
An Vũ Phong sững lại trong giây lát vì ngạc nhiên, sau đó cậu ấy nhìn tôi khẽ mỉm cười. Dù rằng An Vũ Phong không nói gì nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được niềm vui trong đôi mắt cậu ấy. Điều đó càng củng cố thêm niềm tin cho tôi vào sự lựa chọn của mình.
 
Hôm nay đã là tháng 8, kể từ lần đầu tiên chạm mặt nhau tại trường nữ sinh Maria cũng đã được 9 tháng rồi. 9 tháng một quãng thời gian khá ngắn ngủi cho một đời người nhưng lại khá dài cho 3 năm học trung học. 9 tháng tôi làm bạn với An Vũ Phong, đã trải qua biết bao cay đắng, cực khổ vì những trò đùa quái đản của Đại Ma Vương nhưng cũng có không ít những kỷ niệm vui, khó quên về nhau. Không chỉ học cùng lớp mà còn ở chung phòng với nhau, đáng lẽ tôi và An Vũ Phong phải thân thiết với nhau mới đúng nhưng hình như điều này chỉ đúng một nửa. An Vũ Phong rất hiểu tôi, cậu ta còn là người đầu tiên phát hiện ra thân phận thật sự của tôi, còn tôi thì chẳng hay biết gì về An Vũ Phong cả, thậm chí những hiểu biết của tôi về An Vũ Phong còn kém xa Thượng Hội và Ngọc Dĩnh thật là bất công. Tôi phải khai thác được một bí mật gì đó từ tên An Vũ Phong này mới được, nhưng làm thế nào bây giờ, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi khẽ gọi:
- An Vũ Phong nè! Cậu có bí mật gì lớn không? Một bí mật mà không ai biết đấy.
- Đương nhiên là có rồi, ai mà chả có chứ, tại sao cô lại hỏi thế, An Vũ Phong nhìn tôi với ánh mắt tham dò đầy cảnh giác.
- Không! Không có vấn đề gì đâu, chẳng hiểu sao tôi thường cảm thấy khá ấp úng mỗi khi trả lời những câu hỏi của An Vũ Phong, cái tên này dường như lúc nào cũng lấn át tôi vậy, nhưng đã đâm lao thì đành phải theo lao thôi, sau một hồi chần chừ, tôi quyết định nói tiếp. Tại tôi và cậu ở chung phòng với nhau đã lâu mà tôi vẫn chưa hiểu gì về cậu lắm. Tôi muốn chúng ta có một điểm chung đặc biệt. Cậu chia sẻ cho tôi một bí mật của cậu còn tôi sẽ chia sẻ cho cậu một bí mật của tôi nhé, được không?
- Bí mật của tôi, cao giá lắm, cô có trả được, cô kể cho tôi nghe bí mật của cô trước đi, tôi xem nó thành khẩn thế nào rồi sẽ chia sẻ bí mật với cô, An Vũ Phong ranh mãnh trả lời.
- Cái tên An Vũ Phong này còn mặc cả với tôi nữa cơ đấy, thật là đáng ghét, nếu cậu ta không giữ lời thì sao, đã vậy tôi sẽ kể cho cậu ta một vố và phải bắt tên An Vũ Phong này giữ lời mới được, Nghĩ là làm, tôi quay sang An Vũ Phong mỉm cười thật tươi, “được thôi, tôi sẽ kể cho cậu nghe một bí mật động trời, có liên quan đến cậu mà bản thân cậu cũng không hề hay biết, nhưng trước hết cậu phải hứa với tôi đã!”
Có vẻ như chiêu PR này khá hiệu quả, An Vũ Phong lập tức bị thu hút bởi bí mật của tôi, cậu ta nhanh chóng trả lời:
- Được thôi cô muốn tôi hứa cái gì?
- Có thế chứ, tôi mỉm cười đắc thắng, nghe tôi kể xong, cậu phải kể cho tôi nghe một bí mật của cậu, bí mật lớn nhất mà từ trước tới giờ không bạn bè nào biết cả, nếu cậu không giữ lời thì cậu sẽ phải làm nô lệ cho tôi 1 tuần ah không 1 tháng. Nếu cậu đồng ý chúng ta ngoắc tay thực hiện giao kèo.
- Cô nói gì cơ, nếu không giữ lời hứa thì tôi sẽ phải làm nô lệ cho cô 1 tháng ah, cô có đùa không đấy, An Vũ Phong tôi đây chưa bao giờ phải nhường ai cái gì mà phải làm nô lệ cho cô ah. Tôi không làm
- Được thôi, đấy là do cậu tự chuốc lấy thôi, ai bảo cậu ngày xưa chuyên nuốt lời hứa với tôi hại tôi phải khổ sở, cậu không đồng ý thì tôi cũng chấp nhận, nhưng cậu sẽ không được nghe câu chuyện về mình đâu, tôi tỉnh bơ trả lời.
Lời nói của tôi quả nhiên có tác dụng, sau một thoáng suy nghĩ, An Vũ Phong đã chấp nhận yêu cầu này, chúng tôi cũng đã ngoắc tay giao kèo. Hehe, có thế chứ, tôi mỉm cười mãn nguyện
 
- Được rồi cô hãy mau kể bí mật của mình đi.
- Cậu từ tư đã, tôi chậm rãi trả lời, tôi sẽ kể cho cậu nghe sự tích cái tên cô nàng xui xẻo và lý do tại sao tôi phải làm bạn với ông thần xui xẻo suốt mười mấy năm qua.
- Ngày xửa ngày xưa, ah quên ngày nảy ngày nay mới đúng, cách đây vừa tròn 13 năm, tại một ngôi trường mẫu giáo tọa lạc trên thành phố Saint Roland, có một cô bé rất xinh tên là Tiểu Linh. Với mái tóc xoăn buộc hai bên, đôi mắt to tròn trong sáng, đôi môi đỏ tươi xinh xắn, làn da trẻ con mịn màng, và chiếc đầm trắng tinh khôi, Tiểu Linh trông thực sự như một nàng công chúa nhỏ. Chính vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi Tiểu Linh thu hút sự sự chú ý của mấy cậu bé cùng lớp. Trong đó, có một cậu bé khá ngang ngược, ngày nào cũng tìm cách trêu chọc Tiểu Linh và khiến cho cô bé phải bật khóc vì tức giận, mặc dù vậy Tiểu Linh vẫn không hề ghét cậu bé đó trái lại Tiểu Linh còn thấy mình ngày càng gần gũi với cậu bé đó hơn. Cho đến một ngày, cậu bé ngang ngược và một cậu bé lịch thiệp cũng học cùng lớp xuất hiện trước mắt Tiểu Linh, ngỏ lời và muốn Tiểu Linh trở thành bạn gái của mình. Tiểu Linh rất ngỡ ngàng vì điều đó, thoạt nghe cô bé rất vui khi biết rằng cậu bé ngang ngược không thích mình nhưng bản tính hiếu thắng, muốn cậu bé ngang ngược nhận được một bài học đích đáng đã khiến Tiểu Linh đi đến một quyết định sai lầm. Tiểu Linh nhìn thẳng vào mắt cậu bé ngang ngược từ chối lời đề nghị kết bạn của cậu bé không quên kèm theo câu nói “Tôi ghét lũ con trai các cậu!”. Cậu bé ngang ngược rất ngỡ ngàng khi nhận được câu trả lời, một phản ứng rất bình thường, cậu bé hét lên trong sự tức giận: “Đồ công chúa xấu xa! Nhất định cậu sẽ không vui vẻ đâu!” Lúc đó, cậu bé ngang ngược không biết rằng câu nói của cậu đã vang đến tai vị thần xui xẻo, và vị thần ngay lập tức trừng phạt công chúa Tiểu Linh. Kể từ đó, Tiểu Linh mất tất cả, từ một nàng công chúa trở thành cô nàng xui xẻo.
- Cậu thấy câu chuyện này quen không An Vũ Phong?
- Cô bé Tiểu Linh đó là cậu ư, thật không thể tin được, chỉ vì một câu nói của tôi mà cậu gặp xui xẻo suốt 13 năm nay sao, tôi … tôi xin lỗi, An Vũ Phong ấp úng mãi mới thốt lên lời, có vẻ như cậu ấy rất kinh ngạc sau khi nghe câu chuyện của tôi, lần đầu tiên tôi thấy An Vũ Phong lúng túng đến vậy.
Chuyện này quả không nằm ngoài dự đoán của tôi, chắc chắn An Vũ Phong sẽ phải kể cho tôi nghe một bí mật của cậu ta, tôi mỉm cười đắc thắng, không sao đâu, dù gì thì chuyện cũng qua lâu rồi mà, cậu cũng tặng tôi chiếc bùa may mắn rồi, tôi cũng không còn bị thần xui xẻo đeo bám nhiều như trước nữa. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua mà, bây giờ cậu kể cho tôi nghe một bí mật của cậu đi.
- Kể bí mật của tôi ah, An Vũ Phong khá trầm ngâm khi nghe ý kiến của tôi, im lặng một lúc, cậu ta khẽ nói “Tôi sẽ kể cho cô nghe một bí mật của mình nhưng không phải hôm nay. Để bù lại tôi sẽ hát tặng cô một bài hát nhé”
- Cậu lại định không giữ lời hứa với tôi đấy ah, tôi đã kể cho cậu nghe bí mật của tôi còn gì, Hừ, tên An Vũ Phong này hình như đang có ý định chạy làng đây.
- Không! Tôi hứa với cô đó, nhất định tôi sẽ kể cho cô một bí mật của mình, bí mật mà tôi giấu kín 10 năm nay, bây giờ để cảm ơn cô đã chia sẻ bí mật của mình với tôi, cũng không oán trách tôi vì đã mang xui xẻo đến cho cô trong suốt 13 năm qua, tôi sẽ tặng cô một bài hát,
Giọng An Vũ Phong rất nghiêm túc khác hẳn dáng vẻ cười cợt ngông nghênh trước đây, chính điều đó đã thuyết phục tôi tin vào cậu ta:
- Thôi được rồi lần này tôi liều mình tin cậu
 
- Tôi bắt đầu đây, cô chú ý lắng nghe nhé, An Vũ Phong quay sang nhìn tôi cười thật tươi không quên kèm theo một cái nháy mắt như cậu ta vẫn thường làm mỗi khi biểu diễn.
You are the love of my life, I knew it right from the start
The moment I looked at you, you found a place in my heart

(Em là tình yêu của đời anh, Anh đã nhận ra điều đó ngay từ lần đầu tiên
Vào cái khoảnh khắc anh nhìn thấy em, em đã chiếm một vị trí trong trái tim anh
.)
Khi câu hát đầu tiên của An Vũ Phong vang lên tôi không khỏi ngạc nhiên, ngỡ ngàng, không ngờ An Vũ Phong lại thuộc bài hát này, nó là bài hát ưa thích của tôi. Dù không ưa gì môn tiếng anh nhưng không hiểu sao tôi lại bị bài hát này đến vậy, tôi đã mất cả tháng trời để mày mò dịch lời bài hát cũng như học thuộc ca từ, trong suốt thời gian ôn thi vào cấp 3 tôi luôn lẩm nhẩm bài hát này, nó cho tôi thêm rất nhiều động lực. Một cách rất tự nhiên không chủ đích, tôi cất tiếng hát hòa cùng lời ca với An Vũ Phong:
- You are the love of my life, you give me reason to live
You taught me how to be strong. With you is where I belong

(Anh là tình yêu của đời em, anh cho em niềm tin để sống
Anh dạy em phải trở nên mạnh mẽ như thế nào, anh chính là nơi em thuộc về.)
Khi nghe tôi cất tiếng hát, An Vũ Phong giật mình quay lại, sau một thoáng ngạc nhiên cậu ấy khẽ mỉm cười, cô cùng thuộc bài hát này ah, chúng ta song ca nhé.
No one's ever touched me, quite the way you've touched me
People search a lifetime to find what we have.
You are the love of my life, one thing that's good in this life
I'll spend the rest of my days just loving you

You are the love of my life, the heart and soul of my life.
Once I was lost and alone, with you, at last, I am home
You give me so much of you and leave me room to be free.

No one's ever touched me, quite the way you've touched me. People search a lifetime to find what we have.
You are the love of my life, one thing that's good in this life
And in a world full of change, one thing I'm sure of
You are the love of my life, one thing that makes sense in this life
I'll spend the rest of my days just loving you

You are the love of my life and I thank God I'm alive
To spend my lifetime with you, You are the love of my life

(Tạm dịch:
Không một ai có thể hiểu được em như anh,
Người ta đã mất cả cuộc đời để tìm kiếm những gì mà chúng ta đang có
Em là tình yêu của đời anh, là một điều tuyệt diệu trong cuộc sống này
Em nguyện sẽ dành những ngày tháng yên bình nhất của đời mình chỉ để yêu anh

Em là tình yêu của đời em, là trái tim, là tâm hồn, là cuộc sống của anh
Anh đã từng mất mát, từng cô đơn, lẻ loi, nhưng cuối cùng ở bên em anh đã tìm được mái ấm của mình
Em đã trao cho em rất nhiều, để lại trong em cảm giác tự do, thoải mái

Không một ai trên đời này có thể hiểu anh được như em
Người ta đã mất cả cuộc đời để kiếm tìm những gì chúng ta đang có
Em là tình yêu của đời anh, là một điều tuyệt diệu trong cuộc sống này
Và trong cái thế giới đầy ắp những sự đổi thay, anh vẫn luôn chắc chắn một điều
Em là tình yêu của đời anh, là người đã tạo nên cuộc đời anh,
Anh nguyện sẽ dành những ngày tháng yên bình nhất của đời mình chỉ để yêu em

Em là tình yêu của đời anh, anh thầm cảm ơn Chúa đã cho anh được sống
Để dành trọn cuộc đời này yêu em. Em là tình yêu của đời anh.)
Những ca từ du dương của bài hát lại một lần nữa vang lên, cũng đã 2 năm rồi tôi không còn hát bài này nữa, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn có thể nhớ rành rọt từng ca từ đến vậy bởi vì đây là ca khúc tiếng anh đầu tiên và duy nhất tôi thuộc hay bởi bên cạnh có An Vũ Phong cùng song ca. Tôi cũng không thể lý giải được điều này. Nhưng quả thật, lúc này điều đó không còn quan trọng nữa, cảm giác khi được cất tiếng hát vẫn hạnh phúc và vẹn nguyên như hai năm về trước. Thật không ngờ, cứ tưởng tôi và An Vũ Phong là hai đường kẻ song song không bao giờ có điểm chung lại vô tình gặp nhau khi cả hai cùng có một bài ca yêu thích. Đây là bài hát mà bố tôi đã hát tặng mẹ khi ông cầu hôn bà, mỗi năm vào dịp kỷ niệm ngày cưới của hai người là bố lại hát ca khúc này lên. Những năm trở lại đây tuy bố mẹ tôi đã chia tay nhưng mẹ vẫn thường mở bài hát này cho tôi nghe, có thể nói bài ca này đã trở thành một phần trong con người tôi. Tôi bất giác nhớ lại lời tuyên bố hùng hồn khi bố mẹ tôi kỷ niệm 5 năm ngày cưới: “Con sẽ chỉ lấy chàng trai nào khi tỏ tình hát tặng con bài hát You are the love of my life mà thôi”. Đúng là buồn cười thật, trẻ con quá, tôi đã quên bẵng lời tuyên bố năm nào không giờ đây An Vũ Phong lại hát tặng tôi bài hát này. Chuyện sau này lấy ai, tôi có thực hiện được lời tuyên bố năm nào của mình hay không vẫn là một câu hỏi chưa có lời đáp, nhưng hiện giờ tôi có thể chắc chắn một điều, tôi rất vui khi An Vũ Phong hát tặng bài ca này cho tôi, nó đã đưa tôi trở về với những ký ức của tuổi thơ thật ngọt ngào, đã lâu rồi tôi mới có cảm giác dễ chịu đến vậy. Tôi mỉm cười tựa đầu vào vai An Vũ Phong:
- Cho tôi mượn bờ vai của cậu một lát nhé An Vũ Phong!
 
11h đêm ký túc xá trường nam sinh British, lúc này mọi hoạt động vui chơi đã ngừng hết, tiếng ồn ào, âm thanh náo nhiệt, sôi động của một buổi tối cuối tuần cũng đã lùi dần nhường chỗ cho âm thanh tĩnh lặng khi trời về khuya. Tất cả các học sinh đều chìm dần vào giấc ngủ, người thì muốn giữ sức cho buổi đi chơi ngày mai, người thì muốn thư giãn sau một tuần học tập mệt mỏi và căng thẳng, cá biệt có một vài trường hợp ẩn mình trong phòng riêng để đắm mình trong thế giới của những trò chơi đầy hấp dẫn. Nhưng dù có một vài kẻ thức đi chăng nữa thì họ vẫn chìm đắm trong không gian riêng tư của mình mà không hề bận tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh. Bầu không khí tại ký túc xá lúc này thật vắng lặng, đây quả là một thời điểm thích hợp cho một cuộc … chạy trốn, sau khi chắc chắn Kì Dực và Ân Địa Nguyên đã ngủ say, Giang Hựu Thần hiểu rằng thời cơ của mình đã đến.
- Giang Hựu Thần! Cậu vẫn nhất định đi tìm Thái Linh hay sao? Bây giờ đã là 11h rồi, trời lại mưa, rất nguy hiểm, mình không thể để cậu đi được, quay về đi.
- Buông tay mình ra Nghiêm Ngôn, mình biết trong tam đại tướng quân, cậu là người lạnh lùng và ít nói nhất, nhưng điều đó không có nghĩa cậu là người vô tình nhất, thật sự cậu là người rõ nhất tình cảm của mình, dù không nói ra nhưng mình biết cậu không đồng tình với cách hành xử của Ân Địa Nguyên, hãy để mình được đi tìm Thái Linh.
- Tại sao cả cậu và An Vũ Phong lại hết lòng vì Thái Linh như vậy, mình thật sự không hiểu, nhất là khi Thái Linh đã gây ra cho cậu vết thương lòng quá lớn, Thái Linh đã lừa gạt tình cảm của cậu, đến với cậu vì một hợp đồng trao đổi, sau bao nhiêu chuyện như vậy mà cậu vẫn quyết định đến với cô ấy sao.
- Khi nào cậu thực sự yêu một người, thực sự muốn ở bên người ấy, cậu sẽ hiểu được tâm trạng của tớ lúc này, khi yêu người ta có thể bỏ qua cho nhau những lỗi lầm trong quá khứ để cùng nhau hướng về tương lai. Cái quan trọng là những gì mà chúng ta sẽ đạt được trong tương lai chứ không phải là gặm nhấm những nỗi đau trong quá khứ. Dù không hiểu rõ nội tình sự việc nhưng mình tin là Thái Linh không chủ tâm lừa gạt mình, chắc cô ấy gặp phải vấn đề gì đó nên buộc phải chấp nhận bản hợp đồng đó. Mà nếu như lúc đầu Thái Linh tiếp cận mình vì năm trăm ngàn tệ thì mình vẫn tin rằng sau này tình cảm của cô ấy đối với mình là thật lòng không chút giả dối. Còn điều quan trọng nữa, đêm nay là đêm mồng 7 tháng 7 âm lịch, là ngày tình yêu của người Châu Á. Tương truyền nếu tỏ tình vào ngày này thì hai người sẽ mãi ở bên nhau, chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa. Mình rất muốn gặp được Thái Linh, chỉ để nói ba từ quan trọng nhất với cậu ấy, có thể đến lúc mình nói được những lời này thì cũng đã bước qua ngày hôm sau rồi nhưng mình vẫn muốn thử một lần, còn thời gian là còn hy vọng.
- Nếu cậu đã quyết tâm như vậy thì mình không còn gì để nói, Nghiêm Ngôn thở dài, có lẽ mình chưa thực sự thích một ai đó nên không hiểu cảm giác hết lòng vì một người là như thế nào. Mình sẽ để cho cậu ra đi nhưng với một điều kiện, đó là … cậu phải cho mình đi cùng, nếu có chuyện gì xảy ra mình vẫn có thể bảo vệ cậu.
- Nghiêm Ngôn! Cậu nói thật chứ, chúng ta đi nhanh thôi kẻo muộn, vậy là cuối cùng đã có người hiểu mình.
Mặc dù trời rất tốt, không nhìn rõ mặt Giang Hựu Thần nhưng không hiểu sao Nghiêm Ngôn vẫn cảm nhận được nụ cười tươi rói đang nở trên môi cậu bạn thân và cũng là hoàng tử của mình. Sức mạnh của tình yêu lớn vậy ư, thật không thể nào hiểu nổi, hy vọng sau này mình cũng có dũng khí để từ bỏ tất cả như Giang Hựu Thần.
- Chúng ta sẽ đi đâu đây, Giang Hựu Thần? Cậu có ý tưởng gì chưa?
- Chúng ta sẽ đến nhà Thượng Hội, đúng như cậu nói, khai thác thông tin từ bạn thân của Thái Linh là tốt nhất, dù không biết rõ Thái Linh ở đâu nhưng chắc chắn cô ấy cũng cho chúng ta lời gợi ý.
 
Bây giờ đã là 12 giờ đêm toàn bộ khu phố Sunlight đều chìm dần vào trong giấc ngủ. Đúng như cái tên gọi Ánh Dương, nơi đây luôn tràn ngập ánh nắng và những tiếng cười, còn khi về đêm, bầu không khí trong lành, làn gió nhẹ thổi vi vu luôn mang đến cho mọi người cảm giác khoan khoái dễ chịu. Trong khu phố nhỏ xinh này, người dân không ai là không biết Thượng Hội, nữ sinh trường trung học Maria. Những người lớn tuổi thường ưu ái gọi cô là con chim vành khuyên đáng yêu, bởi Thượng Hội hát rất hay, lại thông minh hoạt bát, bất cứ nơi nào có mặt cô nơi đó lại ngập tràn tiếng cười. Còn giới teen thì lại trìu mến dành riêng cho cô cái tên Chị Hai, bởi cung cách cư xử khá chững chạc và quan trọng hơn là nguồn thông tin về các hot boy trong thành phố mà cô đang nắm giữ. Thượng Hội có thể mất nửa tiếng để học một bài thơ 8 câu của Đỗ Phủ nhưng chỉ cần 5’ để ghi nhớ hình ảnh và toàn bộ thông tin của một hot boy mới nổi. Quả không ngoa khi nói rằng Thượng Hội là cuốn từ điển sống là nơi mà các bạn trẻ có thể tra cứu mọi thông tin về bất cứ chàng trai nào mà họ quan tâm. Hàng ngày, Thượng Hội đều dành ra 1 tiếng để cập nhật thông tin về các chàng trai trong danh sách, và ngày hôm nay cũng vậy, sau khi hoàn thành xong bộ hồ sơ về anh chàng hot boy Khải Kiệt, cô bé Thượng Hội mỉm cười hạnh phúc, cái ý nghĩ được nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của lũ bạn cùng lớp khi nghe cô đọc hồ sơ của Khải Kiệt khiến Thượng Hội cảm thấy thật sung sướng. Đêm nay chắc mình ngủ ngon lắm đây, cô bé nhủ thầm.
- Thượng Hội! Thượng Hội dậy mau, có bạn con cần tìm gấp.
- Ai thế mẹ, con đang ngủ mà, bảo mai đến lớp nói cũng được, Thượng Hội nhăn nhó
- Mẹ cũng nói thế, nhưng cậu ta cứ nằng nặc đòi gặp con. Mẹ lúc đầu cũng không định gọi con dậy đâu nhưng hai cậu bé đó rất thành tâm lại ngoan ngoãn. Đặc biệt là cậu Hựu gì đó, người đâu là đẹp trai đến thế, cách cư xử thì miễn chê, lễ độ chừng mực, cậu đi bên cạnh tuy không nói gì nhưng cũng đẹp trai không kém. 2 cậu bé ấy người ướt sũng nước mưa, hình như phải đi bộ một đoạn khá dài mới đến được đây, chắc có việc gấp lắm, con xuống thử xem sao.
- Mẹ vừa nói gì cơ, hai anh chàng đẹp trai, một người lễ độ tên Hựu một anh chàng lầm lì, ít nói. Là Giang Hựu Thần và Nghiêm Ngôn, tại sao hai ngôi sao của trường British lại đến tìm mình, thật không thể nào tin được. Wow, mẹ ơi con đang mơ phải không?
END OF CHAP 10
 
CHAP 12
4h30’ sáng thứ 7, sân ga trung tâm thành phố Saint Roland vẫn còn chìm trong không khí tĩnh lặng của buổi sớm mai, chuyến tàu đầu tiên trong ngày đi Milan sẽ khởi hành vào lúc 5h30, nên hầu hết hành khách rất thảnh thơi, dòng người vào sân ga khá thưa thớt, chủ yếu là nhân viên phục vụ của những hàng quán chạy dọc hai bên đường đang hối hả chuẩn bị cho một ngày làm việc mới sắp bắt đầu. Saint Roland là một thành phố công nghiệp ồn ào, sôi động với sự hối hả của nhịp sống hiện đại cho nên việc tìm kiếm những khoảnh khắc yên bình ở một sân ga đông đúc như thế này là khá hiếm hoi, trong khi đại đa số hành khách đang có mặt ở đây cảm thấy rất hạnh phúc khi được hòa mình vào bầu không khí trong lành với cảm giác se se lạnh của buổi sáng sớm, được lắng nghe giai điệu ngọt ngào chào ngày mới của những chú chim sơn ca và cảm nhận âm thanh xào xạc của những rặng cây đang đung đưa theo làn gió thì ở một góc nhỏ phía cuối sân ga có 4 bạn trẻ dường như chẳng mảy may bận tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh. Cả bốn người đều đẹp, trẻ trung và tràn đầy sức sống khi đang ở lứa tuổi đẹp nhất của đời người, lứa tuổi 18, họ là những hành khách đầu tiên có mặt ở sân ga, nếu nhìn thoáng qua hành lý mang theo và nét mặt của họ sẽ có rất nhiều người lầm tưởng rằng cả 4 học sinh này đang chuẩn bị cho chuyến đi dã ngoại đến Milan và họ rất mong đợi đến giờ chuyến tàu khởi hành. Tuy nhiên, thực sự mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, bốn bạn trẻ của chúng ta lúc này đều đang chạy theo những dòng suy nghĩ riêng của mình.
- Thượng Hội ah, còn một tiếng nữa tàu mới chạy, sao chúng ta phải đi sớm như vậy, tôi đói và buồn ngủ lắm, trời lại lạnh nữa chứ, tôi đã bảo đi muộn mà bà không nghe, đợi ở đây có được việc gì đâu, Ngọc Dĩnh phụng phịu quay sang nhìn Thượng Hội với ánh mắt pha chút giận hờn.
- Ngọc Dĩnh! Bà có thôi ngay cái tính nhõng nhẽo đi không, từ lúc đặt chân đến đây bà đã luôn miệng than thở rồi. Chúng ta đi tìm Thái Linh chứ có phải đi dã ngoại đâu mà bà đòi hỏi nhiều vậy, bà có còn coi Thái Linh là bạn nữa không, từ giờ mà bà còn kêu ca nữa là biết tay tôi đấy, Thượng Hội nhìn Ngọc Dĩnh với ánh mắt đầy đe dọa.
- Bà làm gì mà dữ dằn thế, tôi không than thở nữa là được chứ gì, Ngọc Dĩnh xuống nước nhưng giọng nói vẫn chưa thôi ấm ức, mà tôi thấy chẳng có gì phải lo lắng hết, chúng ta đã biết Thái Linh đang ở Milan cùng với An Vũ Phong rồi còn gì, đằng nào chẳng có An Vũ Phong chăm sóc cho Thái Linh, bà làm gì mà cuống lên thế, chúng ta đến sớm đâu có giải quyết được vấn đề gì, chỉ có người dở hơi mới ngồi đợi ở sân ga suốt mấy tiếng liền như thế.
- Bà có biết mình vừa nói gì không?
Thượng Hội vừa nạt Ngọc Dĩnh, vừa quay sang nhìn Giang Hựu Thần với ánh mắt đầy e ngại. Hình ảnh Giang Hựu Thần ướt sũng nước mưa, khuôn mặt tái nhợt đi vì lo lắng vẫn còn ám ảnh Thượng Hội đến tận bây giờ. Giang Hựu Thần vốn nổi tiếng là hoàng tử điềm tĩnh, từ trước đến nay chưa bao giờ Thượng Hội thấy Giang Hựu Thần nao núng vì một điều gì cả, vậy mà tối qua, Giang Hựu Thần không quản mưa gió chạy bộ đến nhà cô chỉ để hỏi thông tin về Thái Linh, cả đêm bồn chồn đứng ngồi không yên, đến khi nhận được tin nhắn của An Vũ Phong thông báo tình hình của Thái Linh, cậu ấy lập tức đến nhà ga đón chuyến tàu đầu tiên trong ngày đi Milan, Giang Hựu Thần điềm tĩnh mà cũng có lúc phải phát cuồng lên vì một cô gái sao, thật không thể nào tin được. Trong thâm tâm mình Thượng Hội cũng có cùng suy nghĩ với Ngọc Dĩnh, Thượng Hội chắc chắn rằng An Vũ Phong đủ sức chăm sóc và bảo vệ Thái Linh, việc vội vàng đi đến Milan là không cần thiết nhưng tấm chân tình mà Giang Hựu Thần dành cho Thái Linh đã thuyết phục cô, thôi thúc cái ý nghĩ muốn là người đầu tiên có mặt tại sân ga cùng với Giang Hựu Thần đi đón Thái Linh trong cô “Thái Linh, bà thật là may mắn, chưa bao giờ tôi lại ghen tị với bà như vậy”



CHAP 12
4h30’ sáng thứ 7, sân ga trung tâm thành phố Saint Roland vẫn còn chìm trong không khí tĩnh lặng của buổi sớm mai, chuyến tàu đầu tiên trong ngày đi Milan sẽ khởi hành vào lúc 5h30, nên hầu hết hành khách rất thảnh thơi, dòng người vào sân ga khá thưa thớt, chủ yếu là nhân viên phục vụ của những hàng quán chạy dọc hai bên đường đang hối hả chuẩn bị cho một ngày làm việc mới sắp bắt đầu. Saint Roland là một thành phố công nghiệp ồn ào, sôi động với sự hối hả của nhịp sống hiện đại cho nên việc tìm kiếm những khoảnh khắc yên bình ở một sân ga đông đúc như thế này là khá hiếm hoi, trong khi đại đa số hành khách đang có mặt ở đây cảm thấy rất hạnh phúc khi được hòa mình vào bầu không khí trong lành với cảm giác se se lạnh của buổi sáng sớm, được lắng nghe giai điệu ngọt ngào chào ngày mới của những chú chim sơn ca và cảm nhận âm thanh xào xạc của những rặng cây đang đung đưa theo làn gió thì ở một góc nhỏ phía cuối sân ga có 4 bạn trẻ dường như chẳng mảy may bận tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh. Cả bốn người đều đẹp, trẻ trung và tràn đầy sức sống khi đang ở lứa tuổi đẹp nhất của đời người, lứa tuổi 18, họ là những hành khách đầu tiên có mặt ở sân ga, nếu nhìn thoáng qua hành lý mang theo và nét mặt của họ sẽ có rất nhiều người lầm tưởng rằng cả 4 học sinh này đang chuẩn bị cho chuyến đi dã ngoại đến Milan và họ rất mong đợi đến giờ chuyến tàu khởi hành. Tuy nhiên, thực sự mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, bốn bạn trẻ của chúng ta lúc này đều đang chạy theo những dòng suy nghĩ riêng của mình.
- Thượng Hội ah, còn một tiếng nữa tàu mới chạy, sao chúng ta phải đi sớm như vậy, tôi đói và buồn ngủ lắm, trời lại lạnh nữa chứ, tôi đã bảo đi muộn mà bà không nghe, đợi ở đây có được việc gì đâu, Ngọc Dĩnh phụng phịu quay sang nhìn Thượng Hội với ánh mắt pha chút giận hờn.
- Ngọc Dĩnh! Bà có thôi ngay cái tính nhõng nhẽo đi không, từ lúc đặt chân đến đây bà đã luôn miệng than thở rồi. Chúng ta đi tìm Thái Linh chứ có phải đi dã ngoại đâu mà bà đòi hỏi nhiều vậy, bà có còn coi Thái Linh là bạn nữa không, từ giờ mà bà còn kêu ca nữa là biết tay tôi đấy, Thượng Hội nhìn Ngọc Dĩnh với ánh mắt đầy đe dọa.
- Bà làm gì mà dữ dằn thế, tôi không than thở nữa là được chứ gì, Ngọc Dĩnh xuống nước nhưng giọng nói vẫn chưa thôi ấm ức, mà tôi thấy chẳng có gì phải lo lắng hết, chúng ta đã biết Thái Linh đang ở Milan cùng với An Vũ Phong rồi còn gì, đằng nào chẳng có An Vũ Phong chăm sóc cho Thái Linh, bà làm gì mà cuống lên thế, chúng ta đến sớm đâu có giải quyết được vấn đề gì, chỉ có người dở hơi mới ngồi đợi ở sân ga suốt mấy tiếng liền như thế.
- Bà có biết mình vừa nói gì không?
Thượng Hội vừa nạt Ngọc Dĩnh, vừa quay sang nhìn Giang Hựu Thần với ánh mắt đầy e ngại. Hình ảnh Giang Hựu Thần ướt sũng nước mưa, khuôn mặt tái nhợt đi vì lo lắng vẫn còn ám ảnh Thượng Hội đến tận bây giờ. Giang Hựu Thần vốn nổi tiếng là hoàng tử điềm tĩnh, từ trước đến nay chưa bao giờ Thượng Hội thấy Giang Hựu Thần nao núng vì một điều gì cả, vậy mà tối qua, Giang Hựu Thần không quản mưa gió chạy bộ đến nhà cô chỉ để hỏi thông tin về Thái Linh, cả đêm bồn chồn đứng ngồi không yên, đến khi nhận được tin nhắn của An Vũ Phong thông báo tình hình của Thái Linh, cậu ấy lập tức đến nhà ga đón chuyến tàu đầu tiên trong ngày đi Milan, Giang Hựu Thần điềm tĩnh mà cũng có lúc phải phát cuồng lên vì một cô gái sao, thật không thể nào tin được. Trong thâm tâm mình Thượng Hội cũng có cùng suy nghĩ với Ngọc Dĩnh, Thượng Hội chắc chắn rằng An Vũ Phong đủ sức chăm sóc và bảo vệ Thái Linh, việc vội vàng đi đến Milan là không cần thiết nhưng tấm chân tình mà Giang Hựu Thần dành cho Thái Linh đã thuyết phục cô, thôi thúc cái ý nghĩ muốn là người đầu tiên có mặt tại sân ga cùng với Giang Hựu Thần đi đón Thái Linh trong cô “Thái Linh, bà thật là may mắn, chưa bao giờ tôi lại ghen tị với bà như vậy”
 
- Giang Hựu Thần ah! Cậu đừng lo lắng quá, chúng ta sắp được gặp Thái Linh rồi, Thượng Hội khẽ an ủi Giang Hựu Thần.
Còn Ngọc Dĩnh, bắt gặp ánh mắt trách móc của Thượng Hội và gương mặt thất thần của Giang Hựu Thần, cô chợt nhận ra mình đã phạm một sai lầm rất lớn khi nói những điều không nên nói, gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ, Ngọc Dĩnh lắp bắp nói không lên lời:
- Giang Hựu Thần mình … mình … xin …lỗi… lỗi, Thái Linh sẽ … sẽ ổn thôi, mình… mình… không cố ý nói cậu là … đồ dở hơi đâu.
Mặc dù trong lòng đang ngổn ngang tâm sự nhưng khi đứng trước gương mặt đang rất day dứt và hối hận của Ngọc Dĩnh và sự quan tâm, lo lắng của Thượng Hội, Giang Hựu Thần ngay lập tức lấy lại phong thái điềm đạm, chững chạc thường ngày, cậu khẽ mỉm cười:
- Không sao mà, mình không để ý đến chuyện đó đâu, cũng chẳng lo lắng gì hết, Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, hai bạn ngồi xuống đây đi đừng có đứng như vậy nữa.
Giang Hựu Thần xưa nay luôn là người hiểu biết lễ nghĩa, với địa vị của một hoàng tử cậu luôn biết cách xử lý vấn đề một cách vẹn toàn mà không làm mất lòng ai. Câu trả lời Thượng Hội, Ngọc Dĩnh hôm nay cũng không ngoài mục đích làm dịu đi cảm giác áy náy của Ngọc Dĩnh và sự lo lắng trên gương mặt Thượng Hội. Tuy nhiên, lần này quả thật trong lòng Giang Hựu Thần chẳng hề bận tâm đến việc Ngọc Dĩnh nói cậu là đồ dở hơi, hay nói đúng hơn giờ đây cậu chẳng còn tâm trí nào để mà suy xét xem người ta nói gì về cậu, với Giang Hựu Thần việc quan trọng nhất lúc này là tìm được Thái Linh. Trong thâm tâm mình Giang Hựu Thần hiểu rất rõ lo lắng cho Thái Linh lúc này là một việc không cần thiết vì chắc chắn An Vũ Phong sẽ làm tốt công việc đó nhưng Giang Hựu Thần vẫn không thể nào kiềm chế cái suy nghĩ muốn được ở bên Thái Linh ngay bây giờ, cậu sợ rằng nếu không làm vậy cậu sẽ mất Thái Linh mãi mãi. Từ cái khoảnh khắc An Vũ Phong nắm tay Thái Linh kéo ra khỏi lớp, Giang Hựu Thần đã hiểu rằng mình đã tự đánh mất đi cơ hội của chính bản thân mình. Nếu như lúc đó cậu quyết đoán và mạnh mẽ hơn thì giờ đây người ở bên Thái Linh là cậu chứ không phải An Vũ Phong. Mình không thể phạm sai lầm tương tự như vậy thêm một lần nữa, không bao giờ.
Còn Nghiêm Ngôn, kể từ khi bước chân vào sân ga, cậu không hề nói một lời nào mà chỉ lặng lẽ theo dõi cuộc đối thoại giữa ba người bạn của mình, cho đến tận lúc này Nghiêm Ngôn vẫn chưa hiểu hết những suy nghĩ trong lòng Giang Hựu Thần, tình cảm mà Hựu dành cho Thái Linh lớn đến mức cậu ấy có thể bất chấp tất cả sao, thật không thể nào hiểu nổi. Nhưng thôi giờ chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ vị hoàng tử của mình, chỉ cần Hựu được hạnh phúc và an toàn là cậu thấy mãn nguyện rồi. Liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo ở tay, kim giờ lúc này cũng đã chỉ sang con số 5, chỉ còn nửa tiếng nữa là đoàn tàu sẽ khởi hành, sân ga cũng đã mở cửa đón những hành khách đầu tiên lên tàu, “Chúng ta lên tàu thôi, cửa mở rồi”, Nghiêm Ngôn lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề, ảm đạm đang báo trùm nơi này.
 
Khi mọi người đứng dậy, chuẩn bị bước lên tàu thì Ngọc Dĩnh đột ngột hét lên:
- Khoan đã, chúng ta ngồi ở đây thêm một lúc nữa được không?
- Ngọc Dĩnh! Bà bị làm sao thế, người kêu ca nhiều nhất là bà, người mong tàu chạy cũng là bà, giờ đến lúc lên tàu bà lại nhất quyết không chịu lên, thế là sao?
- Không… không! Tôi vẫn bình thường mà, ý tôi là … là…, phải khó khăn lắm Ngọc Dĩnh mới diễn đạt được câu trả lời của mình, ý tôi hôm nay trời đẹp quá, không khí trong lành, chẳng mấy khi được như thế này đâu, bọn mình đợi thêm một lúc nữa rồi hãy lên tàu có được không, chỉ là … tự dưng tôi muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn một chút thôi.
- Hôm nay bà uống phải thuốc gì thế, mọi ngày bà có bao giờ quan tâm đến bầu trời, chim chóc, cây cỏ đâu, bà đang giấu tôi chuyện gì phải không, Thượng Hội nhìn Ngọc Dĩnh với ánh mắt đầy nghi hoặc
- Tôi không có chuyện gì giấu bà đâu, thật đấy, Giang Hựu Thần chúng ta đừng lên tàu vội có được không, Ngọc Dĩnh quay về phía Giang Hựu Thần với cái nhìn van xin, nài nỉ
- Mình … Mình …
- Giang Hựu Thần mặc kệ cậu ấy, Ngọc Dĩnh không muốn lên tàu thì thôi, mình và Nghiêm Ngôn sẽ đi cùng cậu, chúng ta đi thôi, Thượng Hội vội ngắt lời Giang Hựu Thần.
- Mọi người đợi một thêm một lát có được không? Van xin mọi người đấy!
Nhìn gương mặt méo xệch đi vì lo lắng của Ngọc Dĩnh, Thượng Hội thấy lòng mình chùng xuống, một cảm giác tội lỗi dâng lên trong cô, hình như cô đã quá nặng lời với một trong hai cô bạn thân nhất của mình, chưa bao giờ Ngọc Dĩnh lại hành động như thế, chắc là phải có một lý do nào đó rất khó nói. Hít thở một hơi để lấy lại bình tĩnh, Thượng Hội đặt hai tay lên vai Ngọc Dĩnh, nhìn sâu vào mắt cô bạn thân của mình, từ tốn hỏi: “Ngọc Dĩnh, có chuyện gì thế, hãy nói cho tớ biết được không?”
- Mình … mình …
Khi Ngọc Dĩnh đang lúng túng chưa biết trả lời thế nào thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau lưng Thượng Hội:
- Ngọc Dĩnh cậu không cần phải nói gì hết, chuyện này hãy để chúng tôi giải thích, sẽ không có chuyến đi Milan nào cả, cuộc phiêu lưu đã chấm dứt rồi, Giang Hựu Thần xin cậu hãy theo chúng tôi trở về

 
Người vừa câu nói đó là … Thượng Hội giật mình quay lại, cô ngạc nhiên không nói nổi thành lời, ở bên cạnh cô Giang Hựu Thần và Nghiêm Ngôn cũng hết sức ngỡ ngàng vì những gì đang diễn ra trước mắt. Ân Địa Nguyên và Kì Dực có mặt tại sân ga từ lúc nào, hai cậu ấy đã nghe được những gì, tại sao lại biết Giang Hựu Thần ở đây, chuyện này cô đã giữ kín với tất cả mọi người, kể cả mẹ mình cơ mà. Thượng Hội quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi vì sao, sự xuất hiện của Ân Địa Nguyên vào lúc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, thực ra cô cũng đoán trước được việc hai người bọn họ sẽ cản trở không cho Giang Hựu Thần đến Milan tìm Thái Linh nhưng không ngờ sự việc này lại đến sớm như vậy. Là ai, ai đã thông báo cho Ân Địa Nguyên và Kì Dực, Thượng Hội đưa mắt nhìn xung quanh, Giang Hựu Thần và Nghiêm Ngôn trầm ngâm không nói một lời nào, sự ngạc nhiên cũng biến mất trên gương mặt họ, dường như cả hai đã đoán được nội tình sự việc, còn Ngọc Dĩnh thì có vẻ rất ăn năn, hối lỗi. Hóa ra mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước, Ngọc Dĩnh ngấm ngấm thông báo cho Ân Địa Nguyên biết việc Giang Hựu Thần chuẩn bị đi Milan, và tìm cách níu chân mọi người không cho lên tàu nhằm kéo dài thời gian chờ Ân Địa Nguyên và Nghiêm Ngôn đến. Sau khi hiểu rõ sự việc, từ những ngạc nhiên ban đầu, Thượng Hội chuyển sang tức giận, không kìm chế nổi bản thân, cô hét vào mặt người bạn thân của mình:
- Ngọc Dĩnh! Tại sao bà lại làm như vậy, bà biết chuyến đi này rất quan trọng với Giang Hựu Thần mà, bà có còn coi tôi và Thái Linh là bạn không?
- Tôi… tôi …, Ngọc Dĩnh ấp úng
- Bà nói gì đi chứ, trả lời tôi đi Ngọc Dĩnh, lúc nãy bà là người nói nhiều nhất cơ mà, sao bây giờ đến cả một lời giải thích cũng không thể thốt ra thế.
- Thượng Hội! Cô đừng có quá đáng như thế, Ngọc Dĩnh không có lỗi gì cả, người ép Ngọc Dĩnh nói ra mọi chuyện là tôi, người yêu cầu cô ấy giữ chân mọi người không cho lên tàu cũng là tôi, có trách thì hãy trách tôi đi, cô không có tư cách gì để nói như vậy với Ngọc Dĩnh cả, Kì Dực quắc mắt nhìn Thượng Hội, dường như cậu ta đang rất tức giận và không giữ nổi sự bình tĩnh của mình khi chứng kiến Thượng Hội to tiếng với Ngọc Dĩnh.
- Mọi người bình tĩnh đi, có việc gì mà phải nặng lời với nhau thế, Ân Địa Nguyên chậm rãi lên tiếng, Kì Dực cậu cũng thật là, cậu nhuộm tóc đỏ không có nghĩa là đầu cậu cũng bốc hỏa theo đâu, không thể nói năng nhẹ nhàng một chút sao, cãi nhau cũng đâu giải quyết được vấn đề gì, giờ chúng ta hãy nói vào chủ đề chính đi, Giang Hựu Thần , Ân Địa Nguyên quay về phía Giang Hựu Thần và Nghiêm Ngôn nhấn mạnh từng chữ, CHÚNG … TA … VỀ … THÔI.
- Không! Mình không thể về được, dù cậu và Dực có nói thế nào đi chăng nữa mình cũng theo mọi người về đâu, Giang Hựu Thần cương quyết.
- Giang Hựu Thần! Mình phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu, đừng có trẻ con như thế, việc của cậu là hoàn thành trách nhiệm của một hoàng tử đối với đất nước của mình chứ không phải là chạy theo một cô gái, theo mình về đi trước khi nữ hoàng biết chuyện, còn Nghiêm Ngôn, cậu là một trong ba đại tướng quân nhiệm vụ của cậu là chăm sóc và bảo vệ Giang Hựu Thần, ngăn không cho cậu ấy làm những việc ngông cuồng như vậy chứ không phải là cổ súy cho hành động đó.
- Ân Địa Nguyên, lúc nào cậu cũng ca bài ca, trách nhiệm của một hoàng tử đối với đất nước và nhân dân mà cậu không thấy chán sao, chứ riêng tôi thì tôi thấy chán lắm rồi, chắc chắn là Giang Hựu Thần và Nghiêm Ngôn còn thấy ngán ngẩm hơn tôi rất nhiều đó. Thượng Hội ngắt lời Ân Địa Nguyên, cô đã cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng những lời nói cùng thái độ kẻ cả của cậu ta khiến cô không thể giữ bình tĩnh được nữa, cậu ta tưởng mình là thánh chắc, sao lại thích ra lệnh và áp đặt người khác phải làm theo ý mình như vậy chứ, trên đời này đây là loại người mà cô ghét nhất, dù có mang vẻ mặt của một thiên thần đi chăng nữa thì Ân Địa Nguyên cũng không thể làm mình tốt đẹp lên trong mắt cô được, thật là khó chịu quá đi mất, không cho cậu ta một trận thì cô không phải là Thượng Hội nữa.
- Thượng Hội! Đó không phải là việc của cô, việc của cô lúc này là ngoan ngoãn ngủ trên gi.ường, đóng vai một cô con gái hiếu thảo, mẹ cô biết chuyện cô trốn nhà ra đi vào lúc đêm khuya đâu nhỉ? Ân Địa Nguyên cũng không phải tay vừa khi đáp trả Thượng Hội một cách khá quyết liệt, sau một thoáng bối rối vì có kẻ chen vào cắt ngang lời mình, Ân Địa Nguyên dần lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, không ngờ một con nhỏ suốt ngày chỉ biết bám theo các anh chàng đẹp trai như cô ta mà cũng có ngày dám lên giọng với cậu như vậy, gì chứ đây là loại con gái mà cậu ghét nhất.
- Đó là việc của tôi, đâu liên quan gì đến cậu, có vẻ như cậu rất thích thú với việc can thiệp vào cuộc sống riêng tư của người khác thì phải, nhưng tiếc rằng hôm nay cậu sẽ phải thất vọng rồi, bởi ở đây không có ai chào đón cậu đâu và Giang Hựu Thần cũng không theo cậu trở về đâu, cậu có cố gắng lắm cũng chỉ phí công thôi, tôi nghĩ rằng tốt hơn hết cậu nên trở về nhà và tận hưởng hai ngày nghỉ cuối tuần của mình đi.
- Cô không thấy rằng mình cũng đang xen vào chuyện riêng giữa tôi và Giang Hựu Thần hay sao, cô chẳng có mối quan hệ nào với chúng tôi cả, chỉ là bạn của Thái Linh thôi, hãy đi làm việc của mình đi, ở đây chúng tôi cũng không chào đón cô.
- Đây mới là việc không liên quan tới cậu, Thượng Hội kiêu hãnh nhìn Ân Địa Nguyên, Thái Linh là bạn tôi, Giang Hựu Thần đã nhờ tôi đi tìm Thái Linh cùng cậu ấy, như vậy mối quan hệ giữa chúng tôi rất rõ ràng, tàu cũng sắp chạy rồi, cảm phiền cậu nhường bước cho chúng tôi lên tàu.
 
Thượng Hội càng nói, Ân Địa Nguyên càng cảm thấy bực mình, từ trước đến nay chưa có ai dám ăn nói với cậu như thế, không ngờ con nhỏ khù khờ này lại có miệng lưỡi sắc sảo đến vậy, nhưng dù cô ta có là ai đi chăng nữa thì một khi đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng kiêu hãnh của Ân Địa Nguyên này thì cũng phải chuốc lấy sự thất bại thôi. Cô không đấu lại tôi đâu, rồi cô sẽ bất lực nhìn tôi đưa Giang Hựu Thần về thôi, Thượng Hội, Ân Địa Nguyên nhủ thầm trong bụng. Cứ như vậy, cuộc tranh cãi của Ân Địa Nguyên và Thượng Hội ngày càng gay gắt. Cả hai đều cố gắng vận dụng mọi lý lẽ để bảo vệ luận điểm của mình và để tìm ra người chiến thắng trong trận chiến này có lẽ sẽ phải mất một thời gian khá dài. Tuy nhiên, vì một sự cố bất ngờ mà cuộc tranh luận này đã phải kết thúc sớm hơn dự kiến của Ân Địa Nguyên và Thượng Hội, đây cũng là điều mà anh chàng thông minh Ân Địa Nguyên cảm thấy hối tiếc suốt một thời gian dài. Nhân lúc Ân Địa Nguyên mải tranh luận với Thượng Hội thì Giang Hựu Thần và Nghiêm Ngôn đã lặng lẽ lên tàu tìm chỗ ngồi của mình, sau một thoáng ngạc nhiên, Ngọc Dĩnh cũng nháy mắt Kì Dực nối gót Giang Hựu Thần và Nghiêm Ngôn bỏ lại Ân Địa Nguyên và Thượng Hội đang say sưa với cuộc chiến của mình.
- A lô, Thượng Hội xin nghe! Xin lỗi ai đấy ah.
- Là tôi Ngọc Dĩnh đây, thấy hai người tập trung quá mình không nỡ làm phiền, tôi chỉ muốn thông báo với bà một điều là chỉ còn 1’ nữa tàu chạy thôi, mọi người cũng đã yên vị trên tàu rồi, bà muốn lên tàu hay ở lại thì quyết nhanh nhé. Dù sao cũng cám ơn bà vì đã giữ chân Ân Địa Nguyên lại giùm bọn tôi. Bye
- Ngọc Dĩnh, bà vừa nói cái gì, bà đang ở đâu thế.
Thượng Hội hét lên trong điện thoại, nhưng đáp lại cô chỉ là những tiếng tút tút vô tình, Thượng Hội đưa mắt nhìn quanh, ở toa tàu đối diện cô, Ngọc Dĩnh đang mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt. Ở bên kia chiến tuyến, Ân Địa Nguyên cũng nhận được một cuộc điện thoại tương tự Giang Hựu Thần, tuy nhiên chỉ sau một thoáng bối rối, cậu ta đã nhanh chóng nhìn nhận được vấn đề, khi mà Thượng Hội còn chưa biết phải phản ứng như thế nào thì Ân Địa Nguyên đã nhanh chóng chạy về phía con tàu đang chuẩn bị lăn bánh.
- Đi thôi, tàu sắp chạy rồi!
Ân Địa Nguyên dễ dàng chạy được lên tàu những với Thượng Hội thì điều này không hề dễ dàng một chút nào, đôi giày cao gót mà Thượng Hội đang đi đã phản lại cô, nó khiến cô không thể lên tàu vì bậc thang lên xuống quá cao, trong khi Thượng Hội đang lúng túng không biết phải làm thế nào thì có một bàn tay chìa ra trước mặt cô, Ân Địa Nguyên khẽ nói:
- Đưa tay cho tôi, tôi kéo cô lên
Khi Thượng Hội đặt bàn tay mình lên tay Ân Địa Nguyên thì cũng là lúc cô thấy mình được nhấc bổng lên khỏi mặt đất bởi vòng tay rắn chắc của Ân Địa Nguyên. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đột ngột và vượt xa tưởng tượng của Thượng Hội có nằm mơ cô cũng không ngờ có ngày mình lại lên tàu theo cái cách này, đến khi định thần lại thì Thượng Hội thấy mình đang cửa ra vào, cạnh bậc thang lên xuống và Ân Địa Nguyên đang nắm tay cô thật chặt. Bắt gặp ánh mắt của Thượng Hội, Ân Địa Nguyên như bừng tỉnh, cậu nhanh chóng buông tay Thượng Hội và toan bước đi.
- Ân Địa Nguyên, xin hãy đợi một lát
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi .. tôi muốn, ah không, cám ơn cậu Ân Địa Nguyên
- Không có gì đâu, ở hoàn cảnh của tôi ai cũng sẽ làm như vậy thôi
 
- Thượng Hội! Ân Địa Nguyên cuối cùng thì hai người cũng đã lên tàu rồi, hay quá vậy là 6 người chúng ta đã đủ bộ không sót một ai rồi, Ngọc Dĩnh tíu tít
- Ngọc Dĩnh bà có thôi đi không, tôi đang mệt muốn chết đây, nhờ ơn trời biển của bà mà tôi phải chạy bán sống bán chết, tí nữa thì mắc kẹt không lên được tàu đấy.
- Thôi nhắc lại chuyện cũ làm gì, bực tức dễ làm người ta xấu lắm, đằng nào bà cũng lên được tàu đúng giờ rồi còn gì, công nhận là bà giỏi thật đấy, với đôi giày như vậy mà bà lên tàu cái rụp.
- Bà có biết tôi xém nữa là chết không, nếu không có ....
- Có gì cơ, sao tự dưng bà khựng lại thế Thượng Hội
- Ah, Không! Không có gì đâu, ý tôi là nếu không nhờ may mắn thì tôi đã không lên được tàu rồi, Thượng Hội cười toe cố tránh ánh mắt tò mò dò hỏi của Ngọc Dĩnh
- Uh cũng đúng, số bà may thật đấy, Ngọc Dĩnh gật gù
May quá, Ngọc Dĩnh không hề nghi ngờ bất kỳ điều gì cả, Thượng Hội thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì mình đã nói ra chuyện Ân Địa Nguyên giúp mình lên tàu rồi, chuyện này không thể để ai biết được, không đời nào có chuyện mình chịu ơn cậu ta, mình đã cám ơn rồi thế là hết nợ, chuyện hôm nay tạm thời để đấy, rồi có ngày mình sẽ bắt tên Ân Địa Nguyên này phải quỳ dưới chân mình. Chìm đắm trong viễn cảnh tươi đẹp ấy chưa được bao lâu, Thượng Hội đã phải quay về thực tế phũ phàng bởi câu nói nhẹ nhàng của nhân viên soát vé:
- Xin cô vui lòng xuất trình vé của mình.
- Ah, vâng anh đợi một lát, Thượng Hội tự tin quay sang hỏi Ngọc Dĩnh, Dĩnh vé của tôi đâu, đưa cho tôi đi, bà cầm vé của cả 4 người chúng ta phải không?
- Còn đâu nữa mà đưa, Ngọc Dĩnh lắc đầu, hết rồi mà
- Bà vừa nói cái gì, câu trả lời của Ngọc Dĩnh nhẹ nhàng, êm như ru nhưng đối với Thượng Hội nó chẳng khác gì sét đánh ngang tai, cô đứng bât dạy, tại sao đã hết rồi, tôi nhớ đã mua đủ 4 vé cơ mà.
- Đúng vậy nhưng lúc nãy tôi, Kì Dực, Giang Hựu Thần và Nghiêm Ngôn lên tàu, vừa trọn 4 vé rồi, nên thành ra bà không có vé, lúc gọi điện tôi đã chẳng bảo bà đừng có lên còn gì, Ngọc Dĩnh vẫn tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể.
Từng lời từng lời của Ngọc Dĩnh tựa như những viên thuốc độc tẩm đường giết chết cô nàng xinh đẹp và cá tính Thượng Hội, cô chết điếng người không nói nổi lời nào, lần đầu tiên trong cuộc đời Thượng Hội lâm vào tình thế khó xử như vậy. “Ngọc Dĩnh tôi phải giết bà!”.
- Xin lỗi cô có thể trình vé cho tôi xem được không, nhân viên soát vé tỏ vẻ sốt ruột
- Tôi .. tôi, xin lỗi tạm thời tôi chưa tìm ra vé, anh có thể đợi tôi một lát được không.
- Thưa cô, nếu cô không có vé thì chúng tôi rất tiếc phải mời cô xuống ở trạm kế tiếp
- Anh ơi, cho bạn tôi ở lại đi anh, Ngọc Dĩnh góp lời dường như cô cũng cảm thấy rất áy náy về hành động của mình
- Đừng mà, tôi xin anh đó, tôi sẽ gửi tiền anh vé mà, Thượng Hội ra sức nài nỉ nhân viên bán vé, gương mặt cô đỏ lựng lên còn những giọt nước mắt đang chực trào nơi khóe mắt.
- Rất tiếc, đó là quy định, mong cô thông cảm, xin mời cô hãy theo tôi
Thế là hết rồi, Thượng Hội lắc đầu đứng dậy, bước theo nhân viên soát vé bỏ lại đằng sau đằng sau gương mặt đang tái đi vì sợ hãi và hối hận của Ngọc Dĩnh.
- Anh soát vé, xin hãy dừng bước, đây là vé của cô bạn này, Ân Địa Nguyên đột ngột đứng dậy đặt chiếc vé vào tay người nhân viên.
- Đây là vé của cô này sao, người nhân viên nhìn Ân Địa Nguyên với ánh mắt đầy nghi hoặc.
- Dĩ nhiên là đúng, cô ấy là bạn tôi, tôi muốn trêu cô ấy nên đã giấu vé đi, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, vô cùng xin lỗi anh, Ân Địa Nguyên chậm rãi trả lời.
- Thế thì tốt rồi, nhân viên soát vé mỉm cười, xin lỗi vì đã hiểu lầm cô.
Nhìn bóng người nhân viên khuất dần, Thượng Hội thở phào nhẹ nhõm, vậy là Ân Địa Nguyên lại một lần nữa ra tay giúp cô, cô quay sang nhìn Ân Địa Nguyên mỉm cười thật tươi:
- Tôi không biết phải nói gì nữa, cám ơn cậu rất nhiều.
- Không có gì đâu, khi đến đây tôi đã mua sẵn vé hai vé cho tôi và Kì Dực, không ngờ Kì Dực lại lấy vé của cô để lên tàu nên mới gấy ra cơ sự này, tôi cũng có một phần lỗi.
- Vậy ra ngay từ đầu cậu đã có ý định cùng Giang Hựu Thần đi đến Milan phải không?
Ân Địa Nguyên không trả lời trực tiếp Thượng Hội mà đáp lại bằng một câu hỏi:
- Một chuyến đi dã ngoại đến Milan vào dịp cuối tuần chẳng phải là một điều rất tuyệt vời sao? Thôi cô về chỗ của mình đi.
Chuyến tàu đến Milan băng băng lao đi theo lịch trình đã định, Ngọc Dĩnh sau một hồi tíu tít chuyện trò cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ, còn Thượng Hội, cô không ngủ mà dành phần lớn thời gian còn lại để ngắm nhìn quang cảnh những vùng đất mà cô đi qua. Bên ngoài khung cửa sổ, mặt trời đã lên cao, những tia nắng ấm áp tràn ngập muôn nơi báo hiệu một ngày tươi đẹp đã bắt đầu. “Đúng là cuộc sống luôn ẩn chứa những điều thú vị, không biết còn điều gì sẽ đến không đấy, Thái Linh ah, bà đang làm gì thế, tôi muốn được gặp bà quá”. Ngày hôm nay quả là một ngày đáng nhớ, không chỉ đối với 3 nhân vật chính của chúng ta mà nó còn mở ra một chương mới trong cuộc đời của Thượng Hội và Ân Địa Nguyên. Chuyện gì sẽ xảy ra khi 6 bạn trẻ có mặt tại Milan, câu trả lời sẽ được giải đáp ở phía sau, nhưng trước hết chúng ta hãy đến khu du lịch thiên đường nơi để gặp lại Thái Linh và An Vũ Phong.
 
sorry cả nhà
có lẽ khoảng tháng sau minh mới post típ được vì mình sắp thi oy! cả nha fthong cảm nha!
 
Quay lại
Top Bottom