Hoàn Cô nàng xui xẻo phần 2

- Alô! Tôi đây? Có chuyện gì thế?
- Cô ở đâu? Mau về đây ngay? Mở cửa phòng cho tôi - An Vũ Phong gào lên trong điện thoại.
- Tôi đang bận, không về ngay được đâu? Cậu tự trèo cửa sổ vào ấy - Nói xong tôi cúp máy cái rụp - Cho tên đáng ghét này leo cửa sổ cho bõ tức, trả thù được hắn ta kể cũng vui thật, tôi cười thầm trong bụng.
- Ai vừa gọi vậy Thái Linh? Giang Hựu Thần khẽ hỏi, khuôn mặt cậu ấy có vẻ trầm tư suy nghĩ một điều gì đó.
- An Vũ Phong ấy mà. Cậu ta đi chơi mấy hôm liền giờ không có chìa khóa bắt mình về mở cửa. Mặc xác cậu ta, mình bảo An Vũ Phong tự trèo cửa sổ vào rồi.
- Vậy ah? May quá, mình cứ tưởng Thái Linh sẽ phải về sớm cơ! Giang Hựu Thần có vẻ vui lên, mình muốn Thái Linh hứa với mình dù có ai gọi đi chăng nữa cậu cũng phải ở bên mình suốt buổi tối hôm nay được không?
- Mình hứa! Có chuyện gì thế?
- Rồi Thái Linh sẽ biết ngay thôi mà. Cậu ăn xong chưa, đi ngắm mưa sao băng với mình nhé!
- Nhưng hôm nay làm gì có sao???
- Bí mật! Hãy theo mình ra cửa nào? Giọng Hựu trở nên thần bí hơn bao giờ hết. Cậu ấy giơ ngón trỏ lên trước miệng, thái độ thì úp úp mở mở: “Bây giờ Thái Linh hãy nhắm mắt vào và ước rằng tối nay được mưa sao băng sẽ xuất hiện đi!”
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt làm theo lời Giang Hựu Thần, chắp tay trước ngực cầu nguyện.
- Được rồi đó, Thái Linh hãy mở mắt ra đi.
- Wow, thật không thể tin được, trước mắt tôi là khung cảnh tuyệt đẹp của cơn mưa sao băng. Giai điệu quen thuộc của bản Meteor Rain do nhóm F4 trình bày hòa cùng màn pháo hoa rực rỡ đã biến những điều tưởng như không thể này trở thành hiện thực.
- Người ta nói rằng, nếu chúng ta cầu nguyện một điều gì đó trước khi sao băng biến mất thì ước nguyện đó sẽ thành hiện thực. Tuy rằng, mình không thể mang đến cho Thái Linh một cơn mưa sao băng thật sự nhưng mình vẫn tin rằng điều ước của cậu sẽ trở thành hiện thực trong đêm nay. Lúc này đây nếu được ước 1 điều Thái Linh sẽ nói gì?
- Mình thầm ước điều gì ư? Câu hỏi bất ngờ của Hựu khiến tôi khá bối rối, trong cơn mưa sao băng lần trước tôi đã vô tình ước cả đời này sẽ vĩnh viễn không bao giờ ở cạnh An Vũ Phong nữa, tuy rằng không cố ý nhưng điều đó cũng khiến tôi cảm thấy áy náy với Phong một thời gian dài, chuyện như vậy sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Mình sẽ ước điều gì bây giờ nhỉ. Ah đúng rồi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, “Nếu có một điều ước mình sẽ ước rằng xui xẻo sẽ rời xa mình, mình sẽ không còn là cô nàng xui xẻo nữa mà sẽ là nàng công chúa may mắn. Thế còn Hựu thì sao”
- Mình ư, Hựu mỉm cười thật tươi, mình tham lam lắm, nếu được ước mình sẽ ước thật nhiều cơ, mình ước rằng đất nước của mình sẽ thật phồn vinh, các thần dân của mình sẽ được hạnh phúc, còn điều cho riêng bản thân thì mình đã ghi sẵn ra mảnh giấy ước nguyện rồi. Thái Linh có muốn xem không?
- Mình xem được ah?
- Đương nhiên là được rồi, lần trước mình đã trao cho Thái Linh mảnh giấy ước nguyện, hôm nay mình đã biết được mong ước lớn nhất của Thái Linh là gì, bởi vậy mình cũng muốn chia sẻ với Thái Linh ước nguyện và bí mật lớn nhất của mình. Đợi mình chút nhé.
Hựu khẽ huýt sáo. Ngay lập tức, Chíp chíp chíp, một đàn bồ câu trắng nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh chúng tôi. Giang Hựu Thần cười, say sưa vuốt ve chú chim đậu trên tay mình, Thái Linh còn nhớ con chim này không? Nó chính là con đã gửi tặng cậu món quà kỉ niệm lần trước đó, nhưng lần này nó muốn làm lành với cậu, nó muốn đích thân trao mảnh giấy ước nguyện của mình cho Thái Linh. Cậu hãy chìa tay ra đón nhận nó đi.
- Thú vị quá nhỉ? Để xem nó mang gì đến cho mình nào.
Khi tôi chuẩn bị đón chú chim bồ câu từ tay Hựu thì chuông điện thoại reo vang, là cuộc gọi của An Vũ Phong, cậu ta gọi cho tôi làm gì thế, đáng lẽ ông tướng này phải ngủ từ lâu rồi chứ, “Hựu đợi mình một chút nhé”
- Alô! Tôi nghe đây, cậu gọi cho tôi có chuyện gì thế An Vũ Phong?
- Còn chuyện gì nữa, 12 giờ rồi cô còn không mau về đi, con gái con đứa gì mà đi ác thế, cô mà không về ngay thì đêm nay ngủ trên cây nhé, không có chuyện tôi mở cửa sổ cho cô vào đâu!
- 12 giờ rồi ah. Tôi về ngay đây, An Vũ Phong cậu đừng đóng cửa, đợi tôi, đợi tôi với!!!!!!!
- 5’ nữa cô mà không về thì biết tay tôi, An Vũ Phong lạnh lùng cúp máy trong sự ngỡ ngàng của tôi
- Hựu ah, tôi ái ngại quay lại nhìn Giang Hựu Thần, mình phải về đây, 12 giờ rồi, nếu muộn chắc đêm nay mình phải ngủ trên cây mất, mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé.
- Thái Linh ở lại với mình thêm 5’ nữa thôi, không được sao
- Mình phải về đây, cậu cũng biết An Vũ Phong mà nổi giận thì kinh khủng như thế nào rồi đấy. Hix, Hựu cũng chuẩn bị về đi nhé, cho mình gửi lời chào mấy em bồ câu nhé. Nói rồi tôi nhanh chóng chạy về ký túc xá mà không hề biết rằng nụ cười trên môi Hựu đã tắt từ lúc nào, thay vào đó là một nỗi buồn vô hạn.
END OF CHAP 5
 
CHAP 6
12h15’ tôi có mặt trước căn phòng quen thuộc, phù mệt quá, quá mất 10’, không biết An Vũ Phong có còn thức không đây?
- Cốc, cốc, An Vũ Phong ah, tôi Thái Linh đây, nghe lời cậu tôi lập tức phi về ngay đây, mau mở cửa cho tôi đi
Thế nhưng mặc cho tôi có gọi thế nào đi chăng nữa, cánh cửa phòng vẫn không hề nhúc nhích, An Vũ Phong dã man thật, nói là làm, cậu ta lại bắt tôi leo qua đường cửa sổ đây, mấy ngày không gặp cậu ta vẫn xấu tính và khó ưa như ngày nào. Hix, thật là đau khổ cho cái thân tôi. Khi tôi đang chuẩn bị đột nhập vào phòng mình qua đường cửa sổ, thì đột nhiên có một đôi tay chắc khỏe ôm lấy tôi.
- Ơ… ơ …. - Tôi sợ muốn hét lên nhưng bị tay người đó bịt miệng lại
Một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai tôi:
- Tôi An Vũ Phong đây. Mau mở cửa cho tôi vào phòng nhanh lên kẻo mọi người thức giấc bây giờ
- An… Vũ… Phong…! Cậu làm tôi sợ hết hồn, cậu chưa vào trong phòng ah, hix
- Tôi không có chìa khóa, An Vũ Phong nhún vai, mở cửa phòng nhanh lên, cô muốn chết ah
- Nhưng… nhưng làm thế nào để nhanh được bây giờ, tôi phải trèo cửa sổ vào rồi mới mở cửa phòng cho cậu được, không nhanh được đâu.
- Đúng là đồ đầu heo, chả hiểu đầu óc cô làm bằng chất liệu gì nữa, lấy chìa khóa của cô ra mở cửa phòng chứ còn làm sao nữa, An Vũ Phong nhìn tôi cười mỉa mai
- Uh nhỉ, thế mà tôi cũng không nghĩ ra, cậu giỏi thật đấy
- Đương nhiên tôi là nhân vật xuất chúng nhưng nhờ có những kẻ đầu heo như cô mà tài năng của tôi càng được nở rộ đấy. Đa tạ, đa tạ.
- Đừng có chọc quê tôi như thế, tự dưng cậu xuất hiện, ôm chặt lấy tôi khiến tôi sợ quá không nhớ được gì nữa, chứ đầu óc tôi không đến nỗi nào đâu, cậu hãy chờ đấy.
- Vâng tôi biết là cô giỏi rôi, giỏi rồi, giỏi đến nỗi mà cho khóa vào ổ mất 5’ rồi mà cũng không mở nổi cửa, thế gian này chắc cũng chỉ có một người như cô thôi.
- Cậu… cậu….
*************************
Đúng là An Vũ Phong, vừa mới trở về là cậu ta lại kiếm cớ mỉa mai và chê bai tôi, lúc nào cũng vậy trong con mắt của An Vũ Phong tôi giống như một đứa ngốc chẳng bao giờ làm được việc gì ra hồn. Dẫu vậy việc bị An Vũ Phong trêu chọc vẫn tốt hơn nhiều so với cái cảm giác không có cậu ấy ở bên. Dường như tôi đã quá quen với sự xuất hiện của người bạn cùng phòng này, những ngày không có Phong thật sự trong lòng tôi cảm thấy khá trống trải.
- An Vũ Phong ah! Chào mừng cậu trở về!
- Cái gì cơ? An Vũ Phong giật mình quay lại, cậu ấy không giấu nổi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, tuy nhiên, sau một thoáng bối rối An Vũ Phong lập tức lấy lại vẻ tinh ranh thường ngày: “Thái Linh ah, sao hôm nay cô ngọt ngào thế, tôi đi có mấy ngày mà cô đã nhớ tôi đến vậy sao?”
- Không … Không - tôi ấp úng - đó chỉ là lời nói xã giao thông thường mà một Hộ trưởng hội học sinh nên làm thôi.
- Được rồi! Tôi xin ghi nhận tấm chân tình của ngài Hội trưởng ! Tôi đi tắm đây, chuẩn bị đi ngủ đây, đợi ngài Hội trưởng về mở cửa cho rõ là khổ.
An Vũ Phong quay lưng bỏ đi không thèm để ý đến khuôn mặt đang đỏ lên vì xấu hổ của tôi. Nhìn theo An Vũ Phong tôi mới phát hiện ra bàn tay phải của cậu ấy quấn băng trắng, hình như Phong bị thương tay:
- An Vũ Phong đợi đã! Đưa bàn tay phải cho tôi xem nào, cậu bị thương sau chẳng nói gì với tôi thế? Tay bị thương nên cậu không thể trèo cửa sổ vào trong phòng được phải không? Đáng ra cậu phải nói cho tôi biết để tôi còn về mở cửa cho cậu chứ. Cậu đợi lâu lắm phải không? Tôi xin lỗi.
- Vết thương nhỏ ấy mà, mấy ngày nữa là khỏi thôi, cô đừng có làm ầm lên như thế?
- Cậu bị thương như vậy mà nói là nhỏ ah? Ngồi xuống đấy, để tôi sát trùng và băng lại vết thương cho.
Vết thương của An Vũ Phong cũng không nặng lắm, chỉ là vài vết rách ở mu bàn tay phải, khá sâu có vẻ như là vết cứa của một vật gì đó rất sắc và nhọn. Nhưng hiện giờ máu không chảy nữa, vết thương đã bắt đầu khép miệng và đóng vảy, thật là may mắn. Nhờ vậy tôi cũng cảm thấy yên tâm phần nào và bớt đi cảm giác áy náy.
- An Vũ Phong ah, để tôi băng lại vết thương cho cậu nhé, phải giữ vài ngày mới nhanh khỏi được, cậu đừng có mà chủ quan
- Kinh nhỉ, hôm nay cô quan tâm đến tôi ghê cứ như bảo mẫu của tôi vậy, mà đầu heo như cô có biết băng vết thương không đấy, An Vũ Phong đáp lại lời tôi bằng cái giọng châm biếm và mỉa mai quen thuộc nhưng trong đôi mắt cậu ấy vẫn ánh lên sự ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc
- Hôm trước cậu băng tay cho tôi rồi mà, dễ ẹc, tôi nhìn qua một cái là làm được ngay thôi, cậu làm được mà tôi không làm được ah, đừng khinh thường tôi như thế chứ, tôi quả quyết với An Vũ Phong.
- Để rồi xem , An Vũ Phong nhún vai
Không ngờ cái việc dùng băng quấn vết thương, nhìn đơn giản mà lại phức tạp phết, phải quấn vừa phải, không được chặt quá để máu lưu thông tốt nhưng cũng không được quá rộng để cố định vết thương, chưa hết phải làm hết sức nhẹ nhàng và cẩn thận tránh để va chạm có thể làm vết thương rỉ máu. Hix, y tá quả là một công việc năng nề và cao cả, sau sự việc ngày hôm nay tôi đã định hướng thêm được về tương lai của mình, đó là tôi không bao giờ có thể trở thành một y tá giỏi được, cứ nhìn cái thành quả hiện tại của tôi thì biết, bàn tay của An Vũ Phong giờ cứ như một võ sĩ quyền anh đang đeo găng chuẩn bị thượng đài vậy. An Vũ Phong, dù rất ghét cách nói chuyện khó ưa của cậu ta nhưng tôi cũng không thể che giấu được một sự thật phũ phàng là về khoản này thì An Vũ Phong đúng là sư phụ của tôi.
- Thế nào, ngài Hội trưởng đầu heo ngài đã băng bó xong chưa vậy, tôi hết thở được rồi đây này, nửa tiếng rồi đấy, câu nói đáng ghét của An Vũ Phong cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi
- Tuy hình thức không được đẹp lắm nhưng chất lượng thì không đến nỗi nào đâu, tôi bảo đảm với kiểu băng này chỉ 3 ngày sau là tay cậu khỏi thôi
Ban đầu khi nhìn thành quả sau 30’ miệt mài làm y tá của tôi An Vũ Phong không nói được câu nào, mắt cậu ta trợn tròn, miệng há hốc, hết nhìn tôi rồi lại nhìn bàn tay phải của mình, có vẻ như cậu ta không tin vào những gì đang hiện ra trước mắt vậy. Phải một lúc sau, An Vũ Phong mới trở về trạng thái bình thường cậu ta ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười như chưa bao giờ được cười như vậy.
- Thái Linh ơi là Thái Linh, tôi vốn biết tay nghề cô còn non yếu, lại tràn đầy sự sáng tạo và trí tưởng tượng vô biên nhưng… nhưng… quả thật là tôi đang bị thương và cũng không hề có ý định làm võ sĩ quyền anh với bàn tay đang bị thương thế này đâu. Thái Linh ah, tôi khuyên cô thật lòng nhé, sau này cô làm nghề gì thì làm nhưng đừng có mơ mộng làm y tá nhé kẻo người ta không chết vì vết thương, bệnh tật mà lại chết vì đau tim khi chứng kiến cô làm việc đấy.
- An Vũ Phong! Cậu thật quá quắt! Đừng có trêu chọc tôi như thế chứ, tài năng của tôi chỉ có vậy thôi, cậu có giỏi thì làm đi.
- Được rồi! Tôi sẽ chỉ cho cô, chú ý lắng nghe và làm theo lời tôi nghe không? Trước hết đặt tay vào giữa khăn tam giác, ngón tay hướng lên góc đỉnh, gấp góc đỉnh lên sau bàn tay góc trái và góc phải bắt chéo ở mu bàn tay, rồi xuống đến cổ tay lại vòng lại lên mu bàn tay và buộc nút, gấp góc đỉnh lên che lấy chỗ buộc nút. Làm cẩn thận, nhẹ nhàng và tứ tốn thôi không cần phải gấp quá đâu, quan trọng là phải đều tay… Xong rồi đấy, cô thấy đơn giản không?
- Đúng là đơn giản mà hiệu quả, cậu giỏi thật đấy? An Vũ Phong này, cậu còn biết nhiều kiểu băng khác nữa không? Dạy tôi đi, tôi thấy cái này bổ ích lắm
- Nhiều cực, băng vai, băng đầu, băng đầu gối, băng gáy, băng cánh tay… không có kiểu gì là thiếu gia tôi không biết cả. Tuy nhiên, để dạy cho cô thì lại là một chuyện khác, trình độ của cô có hạn, tôi sợ rằng cô không tiếp thu được đâu, đừng có mà bon chen quá.
- Tôi sẽ học được mà, cậu dạy dễ hiểu lắm, cậu cứ bị thương như hôm nay rồi tôi thực hành luôn là được mà,
- Cô … cô… Sao cô lại dám trù ẻo tôi như thế hả?
- Chết thật! Tôi lỡ lời, tôi không có ý đó đâu, nhưng cậu hãy nhận tôi làm đệ tử nha An Vũ Phong, tôi năn nỉ cậu đấy.
 
- Thôi tôi không đùa với cô nữa đâu, muộn lắm rồi, tôi đi rửa mặt cái rồi đi ngủ đây, cô cũng đi ngủ sớm đi, con gái con đứa gì mà thức rõ muộn, An Vũ Phong uể oải đứng dậy mặc cho tôi năn nỉ hết lời.

Cái tên An Vũ Phong này thật quá đáng, nhất quyết giấu nghề không chịu dạy cho mình, lúc nào cậu ta cũng thế, cái bản tính khó ưa nghìn năm không thay đổi. Mà xem chừng cậu ta cũng có vẻ mệt mỏi thật, không biết cái tên này đã làm gì trong suốt mấy ngày vừa rồi, đi chơi với Bối An An mà cũng thương tích đến mức này sao. Vết thương!!!!! Chết rồi, An Vũ Phong vừa mới băng bó xong, không được cử động nhiều, hơn nữa nếu bị ngấm nước sẽ rất phiền, mình phải ngăn Vũ Phong lại mới được.
- An Vũ Phong ah!
- Có chuyện gì thế? An Vũ Phong quay lại nhìn tôi với ánh mắt dò xét đầy nghi hoặc.
- Tôi… Tôi… An Vũ Phong, tay cậu bị đau không được chạm vào nước đâu, để tôi giúp cậu nhé! Trời đất ơi, tôi đang nói điều gì thế này, thật không thể tin được, ban đầu tôi chỉ có ý định dặn dò cậu ta thôi không ngờ lại tuôn ra một tràng thế này, tôi bị điên, bị điên thật rồi, có ai ngăn tôi lại không đây? Huhu

An Vũ Phong ngạc nhiên không nói nổi thành lời, dường như cậu ta không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cũng phải thôi, đến cả bản thân tôi còn không hiểu nổi bản thân mình nữa là cậu ta. Tuy nhiên, sau vài giây bối rối và ngỡ ngàng, An Vũ Phong đã lập tức lấy lại sự tinh quái thường ngày của mình:
- Đấy là do chính cô tự đề nghị đó nhé. Ngài hội trưởng xinh đẹp đã có lòng như vậy kẻ hèn này sao dám từ chối.
- Trời đất ơi, vậy là tôi phải giúp An Vũ Phong sao, hix, thật là xui xẻo hết chỗ nói.

Đúng là một cảnh tượng hiếm gặp trong khi tôi thì mặt mày méo xẹo loay hoay với chiếc khăn mặt trong tay thì An Vũ Phong mặt tươi roi rói như vừa trúng số độc đắc vậy. Có chuyện gì mà cậu ta vui đến vậy nhỉ, miệng cứ tủm tỉm cười từ nãy đến giờ, hay tại bộ dạng của tôi khổ sở đến mức cậu ta không thể nhịn cười được. Cái tên này đúng là… thật bực mình quá đi thôi. Dù trong lòng rất bực An Vũ Phong nhưng thật sự tôi vẫn bị lôi cuốn bởi nụ cười ấy. Đây là lần đầu tiên tôi có dịp ở gần An Vũ Phong đến vậy, càng gần cậu ta tôi càng bị thu hút. An Vũ Phong không có vẻ đẹp nam tính, điềm đạm như Hựu, ở An Vũ Phong toát lên một cái gì đó rất đặc biệt, một phong thái tự tin, một chút ngông cuồng, phá phách pha lẫn sự đam mê, đầy nhiệt huyết. Mái tóc dài, chiếc khuyên tai kim cương sáng lấp lánh, cặp lông mày đen nhánh và đôi mắt tinh anh ánh lên sự thông minh, lanh lợi, An Vũ Phong mang đầy đủ dáng vẻ của một cậu học sinh cấp 3 có ước mơ, khát vọng, dám nghĩ dám làm với tất cả niềm đam mê của mình nhưng vẫn vương chút bồng bột, nông nổi của tuổi trẻ, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai và tài ca hát chả trách cậu ta có một đội ngũ fan hâm mộ cuồng nhiệt đến vậy. Nếu không phải nếm trả những đau khổ mà An Vũ Phong đã gây ra thì có lẽ tôi cũng bị vẻ ngoài của cậu ta mê hoặc và cũng xếp hàng gia nhập hàng ngũ fan đó rồi. Nghĩ đến điều đó tôi bất giác buồn cười, mình cũng thành fan hâm mộ của An Vũ Phong như Thượng Hội và Ngọc Dĩnh ư, không thể tin được, An Vũ Phong mà biết được điều này chắc hả hê lắm, cậu ta sẽ trêu chọc tôi cho đến chết mất thôi. Nhưng An Vũ Phong hôm nay thật lạ, khác hẳn thường ngày, cậu ta không buồn thốt lên những câu làm tan nát trái tim tôi hoặc chê bai khiến tôi phải tức điên lên được, ngược lại cậu ta ngồi im, ngoan ngoãn như một đứa trẻ đang chờ đợi quà, háo hức và sung sướng, miệng thì lúc nào cũng cười tủm tỉm, có vẻ cậu ta đang rất vui. Dù không biết điều gì khiến An Vũ Phong vui đến vậy nhưng khi nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của cậu ta tôi cũng thấy vui vui, có một cảm giác rất lạ đang len lỏi trong lòng. Đang đắm chìm trong những suy nghĩ miên man bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt của An Vũ Phong, cậu ta đang nhìn tôi rất chăm chú. Cậu ta nhìn tôi từ lúc nào vậy, liệu An Vũ Phong có đọc được những tâm sự vừa rồi của tôi không, cậu ta mà biết được điều gì chắc tôi không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống nữa. Không, không thể để Vũ Phong phát hiện ra bất kỳ điều gì cả, mình phải tìm cách đánh trống lảng mới được:
- Vũ Phong ah, có chuyện gì mà hôm nay cậu vui thế
- Cô vừa hỏi tôi cái gì thế, An Vũ Phong giật mình hỏi lại tôi, khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ bối rối và lúng túng.
- Tôi hỏi có chuyện gì mà cậu vui thế, trông cậu cứ như đang lơ lửng ở trên mây ấy. Hehe
- Ah, tôi tưởng cô hỏi chuyện gì cơ, chỉ sau vài giây lúng túng An Vũ Phong lập tức lấy lại sự tinh quái hàng ngày, hôm nay tôi vui lắm vì tôi được đích thân Ngài Hội trưởng cao quý … rửa mặt cho đấy, haha
- Cái tên An Vũ Phong này, lại cố tình trêu chọc tôi rồi, hình như ngày nào không trêu chọc tôi là hôm ấy cậu ta ăn không ngon ngủ không yên sao ấy, Hmm… hmm, được rồi cậu sẽ biết tay tôi, “Cậu có nhiều người yêu lắm cơ mà, mọi người quan tâm đến cậu rất nhiều như tôi đã nhằm nhò gì sao khiến cậu cảm động như vậy được. Đừng có trêu tôi nữa, không hiệu quả đâu mà đáng nhẽ việc này phải để mấy cô bạn gái của cậu đảm trách mới đúng”
- Cô vừa nói gì thế Thái Linh, sao lại nghĩ là tôi có rất nhiều bạn gái, giọng An Vũ Phong đượm vẻ bực tức
- Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy mà, cậu được nhiều hâm mộ như thế, nên có nhiều bạn gái cũng là chuyện đương nhiên thôi
- Cô không biết rõ mọi chuyện thì đừng có phát ngôn linh tinh như thế, giọng An Vũ Phong trở nên khá gay gắt
- Tôi chỉ nói những gì mình thấy thôi, cậu có bạn gái là cô bé Thái Linh bên trường Maria rồi nhưng vẫn đi chơi mấy ngày liền với Bối An An rồi còn gì, không phải cậu có nhiều bạn gái sao, chuyện này cả trường British và Maria đều biết đâu phải riêng mình tôi.
- Cô vừa nói cái gì cơ, An Vũ Phong không giấu nổi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt mình
- Chuyện cậu cưa cẩm Thái Linh thì tôi biết rồi, hôm đó tôi là trò cười cho cả trường đấy biết không, còn vụ của Bối An An thì tất cả mọi người đều biết, tối hôm đó, cậu và Bối An An nhảy cùng nhau rất ăn ý, sau đó cậu bỏ dở bữa tiệc và biến mất, mọi người cũng không thấy Bối An An đâu cả. Trưa hôm nay An An mới quay trở lại trường thì tối nay cậu trở về chẳng phải hai người đang hẹn hò và cùng nhau đi chơi mấy hôm nay còn gì?
- Haha. An Vũ Phong ôm mặt cười lớn, xem ra chuyện tình cảm của tôi ngài hội trưởng cũng quan tâm kỹ ghê nhỉ, tôi cứ tưởng hôm đó cô có Giang Hựu Thần rồi thì đâu để mắt đến tôi nữa chứ, ai dè cô cũng quan tâm xem tôi đã khiêu vũ cùng ai, đi chơi cùng ai, hẹn hò cùng ai cơ đấy, thật vinh hạnh cho tôi quá. Việc tôi biến mất cùng Bối An An khiến cô bận tâm đến thế sao, hội trưởng.
- Tôi … tôi là Hội trưởng nên phải quan tâm đến mọi người là chuyện đương nhiên rồi huống chi cậu lại là bạn cùng phòng với tôi nữa, cậu có bạn gái tôi cũng mừng cho cậu chứ, Bối An An dù sao cũng là hoa khôi của trường Maria đấy, cậu thật là may mắn.
- Đủ rồi, đừng nói nữa, giọng An Vũ Phong trở nên rất nghiêm túc, có hai chuyện tôi muốn làm rõ với cô. Thứ nhất, Thái Linh không phải là bạn gái của tôi, tôi làm vậy chỉ để trêu tức Kì Dực thôi, công nhận trêu cậu ta rất vui, An Vũ Phong này không bao giờ ti tiện đến mức phải cướp bạn gái của bạn mình bằng mọi giá như thế. Thứ hai, tôi và Bối An An chẳng có mối quan hệ thân thiết nào cả ngoài việc tôi và cô ta đã khiêu vũ cùng nhau. Hôm đó tôi có việc nên không ở lại được, còn việc cô ta ở lại hay đi đâu tôi không biết và không quan tâm.
- Chuyện này là thật sao. Học sinh toàn trường đều nghĩ như vậy mà?
- Họ nghĩ thế nào là việc của họ, tôi không quan tâm, tôi không có nghĩa vụ phải đi giải thích cho họ hiểu
- Nhưng chuyện cậu có rất nhiều bạn gái……
- Tôi đã nói với cô rồi, không phải là người trong cuộc thì đừng bao giờ nói những câu như thế. Không phải được nhiều người thích thì sẽ có nhiều người yêu, được nhiều người thích để làm gì khi phải chứng kiến người mà mình yêu luôn hướng ánh mắt về người khác. Cuối cùng chỉ nhận được sự cô đơn mà thôi, chả có gì cả.
- Cậu nói vậy là sao?
- Sau này rồi cô sẽ hiểu, thôi tôi đi ngủ đây, mệt quá, cám ơn vì đã giúp tôi tối nay, ah có quà cho cô này, nói rồi An Vũ Phong ném vào tay tôi một chiếc túi nhỏ màu vàng, bắt đầu từ ngày mai phải luôn mang theo vật này bên người nhé.
- Cậu vừa đi cho tôi cái gì vậy?
- Đây là bùa hộ mệnh, nó sẽ mang lại may mắn cho cô, từ giờ cô sẽ không còn là Cô nàng xui xẻo nữa đâu, Thái Linh đầu heo ah. Haha
- An Vũ Phong cậu nói rõ hơn một chút đi, sao lại tặng bùa hộ mệnh cho tôi ?
- Cô hỏi vừa thôi, muộn rồi ngủ đi, mai có đi học muộn thì cũng đừng trách tôi không nhắc cô.
 
images


Trái tim rẽ ngang rẽ dọc rồi cũng sẽ dừng lại ở một chỗ
Vòng xoáy tình yêu cũng đến lúc dừng nhịp con tim
Để nàng sẽ ở bên chàng mãi mãi
Thề một lời nguyện ước cả đời bên em !♥!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Trong khi An Vũ Phong đã ngủ ngon lành thì tôi vẫn trằn trọc không yên. Thật tình tôi không thể hiểu được con người An vũ Phong, hiểu được những suy nghĩ trong đầu cậu ta, An Vũ Phong đột nhiên biến mất mấy ngày liền hại tôi lo lắng muốn chết, tự dưng xuất hiện với cánh tay bị thương, tặng cho tôi một lá bùa hộ mệnh mà không thèm giải thích lấy một lời. Cậu ta có ý gì đây, sao tự dưng lại tốt với tôi như vậy, nhưng còn cái thái độ kênh kiệu, nửa đùa nửa thật kia nữa, An Vũ Phong thật lòng muốn mang may mắn lại cho tôi hay chỉ muốn trêu chọc thôi. Cái tên An Vũ Phong này đáng ghét quá, cứ úp úp mở mở thật khó chịu, trong cái túi kia có phải là bùa hộ mệnh thật không, phải kiểm tra mới được, nếu đây là giả thì tôi lại trở thành một con ngốc trong mắt cậu ta mất thôi, tốt nhất nên cẩn thận với tên An Vũ Phong này.

Khi mở chiếc túi ra, tôi không khỏi ngạc nhiên, quả thật An Vũ Phong đã tặng cho tôi một lá bùa hộ mệnh nhưng hơn hết lá bùa này cực kỳ quý giá không phải ai cũng có được, chỉ riêng việc sở hữu nó đã là một sự may mắn rồi. Đây là bùa hộ mệnh xuất phát từ ngôi chùa linh thiêng nhất của Ngũ Đài Sơn, để lên được ngôi chùa này cũng là cả một chặng đường gian nan vất vả rồi nhưng điều quan trọng là không phải bất kỳ ai muốn xin bùa hộ mệnh là được. Một năm Sư trụ trì chỉ tặng duy nhất 9 lá bùa cho 9 người ông thấy xứng đáng nhất và lá bùa này chỉ được trao vào mùa xuân nhân dịp đầu năm mới, từ trước đến nay chưa bao giờ có ngoại lệ cả. Tại sao An Vũ Phong lại có được nó???

Trong khi đang mải suy nghĩ tìm câu trả lời cho lá bùa, tôi chợt phát hiện có một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ chiếc túi, thật không ngờ đó là lá thư mà Sư trụ trì gửi cho An Vũ Phong :

“ Không phải mọi người tự đi tìm bùa hộ mệnh cho mình, mà mỗi lá bùa tự tìm lấy chủ nhân thật sự của nó. Lá bùa này chọn thí chủ đó là phần thưởng xứng đáng cho công sức mà thí chủ đã bỏ ra. Từ trước đến giờ bần tăng chưa bao giờ phá bỏ nguyên tắc của mình, nhưng chính sự quả cảm, chân thành và tâm hồn cao đẹp của thí chủ đã thuyết phục được bần tăng. Thí chủ nói rằng thí chủ không cần lá bùa này cho bản thân mình mà tặng nó cho một người bạn, đó là một người vô cùng quan trọng với thí chủ, từ bé đến giờ cô ấy luôn gặp xui xẻo và giờ thí chủ muốn mang may mắn đến cho người đó. Sự thật may mắn tồn tại ngay trong bản thân mỗi con người, lá bùa này chỉ có ý nghĩa về mặt tâm linh còn việc có được may mắn hay không là do bản thân của người đó là chính, chỉ cần cố gắng chúng ta sẽ có tất cả. Bần tăng thấy rằng, cô gái đó không hề xui xẻo, ngược lại rất may mắn, may mắn vì có được người bạn như thí chủ, thí chủ mới thật sự là người đem lại hạnh phúc cho cô bé ấy chứ không phải lá bùa này.”

Những gì vị Sư trụ trì đó viết trong thư là thật sao? Mấy hôm vừa rồi, An Vũ Phong không hề đi chơi cùng Bối An An, cậu ấy lên tận Ngũ Đài Sơn, thuyết phục Sư trụ trì để mang lá bùa hộ mệnh về cho tôi. Đường đi lên đó rất khó khăn chính bởi vậy mà An Vũ Phong mới bị thương, tại sao cậu ấy phải làm vậy, tại sao lại tốt với tôi như thế, tôi thật sự không hiểu. Lại còn những điều mà An Vũ Phong vừa nói nữa, dù có rất nhiều người vây quanh nhưng An Vũ Phong vẫn cảm thấy cô đơn. Chuyện đó nghĩa là sao, An Vũ Phong luôn cảm thấy cô đơn và lạc lõng ở ngôi trường này??? Ở chung phòng Vũ Phong hơn một năm nay nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nói những lời này cả, lúc nào cũng là hình ảnh của một An Vũ Phong đầy tự tin và kiêu hãnh, thật không ngờ trong lòng cậu ấy lại ẩn chứa nhiều tâm trạng đến vậy. Ngẫm lại suốt quãng thời gian vừa qua, trong khi bên cạnh Giang Hựu Thần luôn có tam đại tướng quân, rồi người đàn ông giấu mặt giúp đỡ thì An Vũ Phong lại chỉ có một mình, cậu ấy tự mình làm mọi việc mà không có ai ở bên. Ngay cả tôi cũng thế, mặc dù ở cùng phòng với An Vũ Phong những tôi cũng chưa bao giờ quan tâm đến An Vũ Phong, cậu ấy nghĩ gì, làm gì tôi cũng chẳng hề hay biết. Trong các cuộc thi tôi luôn quan tâm đến Hựu mà chẳng mảy may bận tâm xem An Vũ Phong thi thố như thế nào, chuẩn bị ra sao, kết quả có tốt không, dường như tôi đã quá quen với việc An Vũ Phong là người cạnh tranh vị trí số một ở trường British với Hựu mà chẳng hề để ý rằng so với Giang Hựu Thần cậu ấy thiệt thòi hơn rất nhiều. Với tư cách là Hội trưởng hội học sinh tôi quan tâm và lo lắng cho người khác nhưng lại không bao giờ nghĩ đến việc bỏ thời gian để tìm hiểu về An Vũ Phong. Trong đầu tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ về việc An Vũ Phong đã chọc phá, bắt nạt mình như thế nào, luôn cảm thấy khó chịu về thái độ kiêu ngạo của cậu ấy mà không hề nhớ đến những việc mà An Vũ Phong đã làm cho tôi. Hóa ra từ trước đến giờ, tôi toàn trách lầm An Vũ Phong, không phải An Vũ Phong ghét tôi mà cậu ấy coi tôi như một người bạn thật sự, luôn quan tâm và giúp đỡ khi tôi cần chỉ có tôi là khác, tôi luôn dựa dẫm vào An Vũ Phong nhưng chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống của cậu ấy. An Vũ Phong hiểu tôi nhưng tôi lại không hiểu cậu ấy, An Vũ Phong biết tôi vui hay buồn nhưng tôi lại không biết gì về những suy nghĩ, tâm tư, tình cảm của cậu ấy, đó là sự khác biệt giữa chúng tôi. Nghĩ đến những điều đó tôi lại thấy sống mũi mình cay cay, tôi có lỗi với An Vũ Phong nhiều quá.

Bây giờ cũng đã muộn rồi, có lẽ An Vũ Phong đã ngủ rất say nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn được nói với cậu ấy một lời xin lỗi.

“An Vũ Phong ah, cám ơn cậu vì những việc mà cậu đã làm cho tôi, vị sư trụ trì đó nói đúng tôi thật may mắn vì có được một người bạn như cậu. Tôi tin rằng bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không còn là Cô nàng xui xẻo nữa mà là Cô nàng may mắn rồi vì tôi luôn có cậu ở bên. Thời gian qua tôi không tốt với cậu, tôi không quan tâm đến cậu, tôi không làm tròn bổn phận của một người bạn với cậu, tôi không hay biết rằng cậu đang cô đơn, tôi xin lỗi. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi, cậu sẽ không bao giờ cô đơn nữa, trong những lúc quan trọng nhất tôi sẽ ở bên cậu như cậu đã làm với tôi, chắc chắn là như vậy. Ngủ ngon nhé An Vũ Phong, lúc ngủ trong cậu đẹp trai lắm đó. Tôi cũng đi ngủ đây”.
 
Cô bé Thái Linh sau khi nói được những lời xuất phát từ tận đáy lòng mình cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ với nụ cười hạnh phúc. Thái Linh đâu biết rằng, suốt buổi tối hôm đó không phải chỉ có mình cô trằn trọc không yên mà cả An Vũ Phong và Giang Hựu Thần cũng miên man với những suy nghĩ trong lòng.

Tất cả những lời mà Thái Linh đã nói bên gi.ường, An Vũ Phong đều nghe rõ chỉ có điều là cậu không muốn cho Thái Linh biết mà thôi, bởi cậu hiểu rằng nếu Thái Linh biết mình vẫn thức cô ấy sẽ rất bối rối. Và ngay cả bản thân An Vũ Phong cũng vậy, khi nghe được những lời nói đó của Thái Linh, An Vũ Phong rất vui, cậu muốn nhẩy cẫng lên vì sung sướng nhưng bộc lộ điều đó trước mặt Thái Linh ư, An Vũ Phong không thể làm được. Từ trước đến giờ cậu luôn là người ở thế thượng phong với Thái Linh, cậu luôn trêu chọc cô giờ để Thái Linh biết được cậu vui như thế nào chỉ vì nghe được một câu nói của cô chắc Thái Linh sẽ cười cậu chết mất, sự kiêu hãnh của bản thân không cho phép An Vũ Phong làm vậy. Chẳng hiểu từ lúc nào Thái Linh đã trở thành một người quan trọng không thể thay thế được trong trái tim An Vũ Phong. Ngay từ khi Thái Linh nhập học, An Vũ Phong đã cảm thấy khó chịu bởi sự ngốc ngếch của cô, rồi cả việc cô ta phớt lờ cậu, lúc nào cũng thần tượng Giang Hựu Thần nữa, điều này khiến An Vũ Phong rất khó chịu chính bởi vậy cậu luôn tìm cách trêu chọc, hành hạ Thái Linh cho bõ tức. Nhưng càng tiếp xúc với Thái Linh, An Vũ Phong càng cảm thấy mình bị cuốn hút bởi cô, cho dù cậu có bắt nạt Thái Linh như thế nào cô ấy vẫn không bao giờ bỏ cuộc. An Vũ Phong vẫn nhớ như in khuôn mặt rạng rỡ của Thái Linh khi tìm thấy chiếc khuyên tai kim cương mà cậu cố tình làm mất, tìm một chiếc bông tai giữa một bãi cỏ mênh mông là chuyện không tưởng, người bình thường chắc chắn đã bỏ cuộc rồi nhưng Thái Linh vẫn quyết tâm tìm đến cùng và cô ấy đã thành công. Đó là một cô gái kỳ lạ, khác hẳn những người mà An Vũ Phong từng quen biết, cô ấy không xinh đẹp như người mẫu cũng chẳng thông minh xuất chúng, một cô gái nhỏ bé và ngốc nghếch nhưng ý chí và sự kiên trì của cô ấy phải khiến nhiều người nể phục. Rồi chuyện Thái Linh đóng giả con trai để nhập học tại trường British, ban đầu An Vũ Phong cũng định lật tẩy Thái Linh nhưng chính sự hiếu thắng của bản thân, muốn xem cô trụ vững tại ngôi trường này bao lâu đã ngăn không cho cậu không làm điều đó. Chứng kiến con đường của Thái Linh từ một học sinh mới nhút nhát, rụt rè thành một Hội trưởng học sinh như ngày hôm nay, An Vũ Phong càng thấy khâm phục cô gái này, và không biết từ lúc nào An Vũ Phong đã tự dặn lòng mình phải giữ bí mật của Thái Linh đến cùng.

Nhưng có lẽ ấn tượng lớn nhất về Thái Linh trong lòng An Vũ Phong chính là trái tim nhân hậu và sự trong sáng của cô. Thái Linh quá nhân hậu và tốt bụng, cô ấy tận tình giúp đỡ một chàng trai bị chết đuối, ân cần chăm sóc và đặt cho anh ta cái tên thật trìu mến "Hoàng tử biển" mà chẳng đòi hỏi bất kỳ sự đáp trả nào cả, Thái Linh vì mẹ mà phải đóng giả con trai theo học ở ngôi trường này, vì Thượng Hội và Ngọc Dĩnh mà chịu sự hành hạ bắt nạt của cậu, cô ấy làm việc gì cũng nghĩ cho người khác, thật không ngờ bây giờ vẫn tồn tại một cô gái như vậy, Thái Linh giống như một bông hoa dại ngây thơ, trong sáng và thuần khiết đến không ngờ. An Vũ Phong đã bị cuốn hút vì điều đó. Nếu như lúc đầu Thái Linh chỉ là đối tượng để cậu bắt nạt, là phương tiện để cậu chọc tức Giang Hựu Thần và tam đại tướng quân thì giờ đây cô ấy đã trở thành người mà cậu mong muốn được bảo vệ. Cậu dõi theo từng bước chân, từng hành động của Thái Linh, cậu vui với niềm vui của cô, buồn cùng nỗi buồn của cô, bất cứ khi nào Thái Linh cần cậu đều có mặt, đối với cậu được làm chỗ dựa cho Thái Linh những lúc khó khăn đó là điều tuyệt vời nhất.

Mặc dù tình cảm mà An Vũ Phong dành cho Thái Linh rất sâu đậm và chân thành nhưng cậu vẫn không có cách nào bày tỏ lòng mình với cô cả. Đứng trước Thái Linh, An Vũ Phong như biến thành một người hoàn toàn khác, cậu rất muốn nói với Thái Linh những lời quan tâm, dịu dàng nhưng chẳng hiểu sao không thể thốt thành lời mà thay vào đó chỉ là những câu châm biếm, chê bai. Nói ra những lời yêu thương chân thành khó khăn đến vậy sao, An Vũ Phong thật sự không hiểu nổi điều đó. Đã rất nhiều lần chỉ vì sự kiêu hãnh của bản thân không cho phép cậu hạ mình, chỉ vì những lời nói chê bai, giễu cợt mà cậu đã bỏ lỡ cơ hội đến gần Thái Linh để rồi phải ngậm ngùi chứng kiến Giang Hựu Thần mới là người kề bên cô. Cảm giác lúc đó thật tồi tệ, sự nuối tiếc xen lẫn đau khổ khi chứng kiến người con gái mình yêu mỉm cười bên người khác dù rằng cậu là người đến trước. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã thay đổi rồi, cậu sẽ không làm điều gì để sau này mình phải nuối tiếc và đau khổ nữa, cũng không có chuyện cậu im lặng đứng nhìn Giang Hựu Thần ngày một gần gũi với Thái Linh hơn nữa, đã đến lúc cậu phải hành động để giành lại cô gái của mình. Không phải ngẫu nhiên mà cậu gửi nhầm thư tình cho Thái Linh, không phải ngẫu nhiên mà cậu lại ở chung phòng với cô, không phải ngẫu nhiên mà cậu mới là người đầu tiên phát hiện ra bí mật của cô, cũng không phải ngẫu nhiên mà cậu luôn có mặt những lúc Thái Linh gặp khó khăn, tất cả là sự sắp đặt của số phận. Định mệnh đã để cho cậu gặp Thái Linh trước, định mệnh đã giúp cậu gặp lại mối tình đầu của mình, và lần này cậu sẽ không để vuột mất cô như mười hai năm về trước, chắc chắn là như vậy.

Ngắm Thái Linh đang say sưa chìm trong giấc ngủ, An Vũ Phong cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng, chỉ có những lúc như vậy cậu mới thấy mình gần Thái Linh nhất trong một thế giới của riêng 2 người, một thế giới không có tiếng cãi nhau ồn ã, không có sự xuất hiện của Giang Hựu Thần, một thế giới mà cậu được sống thật với những tình cảm của lòng mình. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thái Linh, An Vũ Phong khẽ nói:

“ Từ giờ mình sẽ không che giấu tình cảm trong lòng nữa. Mình yêu cậu đầu heo ngốc nghếch ah”
 
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà nhỏ trên cây, Giang Hựu Thần cũng đang đắm chìm trong những suy nghĩ về Thái Linh và An Vũ Phong. Khuôn mặt cậu phảng phất một nỗi buồn, một sự tiếc nuối, Giang Hựu Thần vẫn không tin vào sự thật trước mắt mình nữa, chỉ trong một khoảng khắc, chỉ bằng một cú điện thoại An Vũ Phong đã cướp Thái Linh khỏi tay cậu một cách dễ dàng, hạnh phúc tưởng chừng như rất gần bỗng chốc hóa thành hư vô. Nếu như An Vũ Phong không gọi điện, nếu như Thái Linh ở lại thêm 1’ nữa, nếu như cậu tỏ tình sớm hơn một chút thì có lẽ bây giờ cậu không cảm thấy cô đơn và tiếc nuối đến vậy. Nhưng dù có nói bao nhiêu cái giá như đi chăng nữa, Giang Hựu Thần vẫn không thể thay đổi được sự thật, lại một lần nữa cậu bỏ lỡ cơ hội nói thật lòng mình với Thái Linh. Tại sao An Vũ Phong lại luôn xuất hiện vào những giây phút quan trọng như vậy, Giang Hựu Thần thật sự không thể nào hiểu nổi. Cách đây 12 năm tại trường mẫu giáo, khi cậu bé nhút nhát Giang Hựu Thần lấy hết dũng khí tỏ tình với tiểu thư Thái Linh thì cậu nhóc An Vũ Phong đột ngột xuất hiện và phá vỡ tất cả, ngày hôm nay định mệnh ấy lại một lần nữa lặp lại, chỉ bằng một cú điện thoại An Vũ Phong đã khiến Thái Linh bỏ đi mà không kịp nghe cậu nói 3 từ quan trọng nhất. Phải chăng số phận đang cố tình trêu ngươi cậu, cậu và An Vũ Phong, cả hai cùng lớn lên bên nhau, cùng thích một cô bé Thái Linh ở trường mẫu giáo, và giờ đây sau 12 năm xa cách hai người lại bị cuốn vào vòng xoáy trong mối quan hệ với cô bé Thái Linh của ngày nào.

Ngay từ lần đầu tiên Giang Hựu Thần đã cảm thấy có một cái gì đó rất thân thuộc và gần gũi nơi Thái Linh, vốn mắc bệnh dị ứng nên cậu rất ngại tiếp xúc với các cô gái, cậu không đủ tự tin khi đối diện với họ, nhưng với Thái Linh thì khác, cô ấy mang đến cho cậu cảm giác an toàn và thoải mái, ở bên Thái Linh cậu mới được sống thật với bản thân mình. Thái Linh không vồn vã, không khiến cậu cảm thấy ngột ngạt bởi những hành động quá khích như các cô gái khác, cũng không mang lại cho cậu cảm giác gò bó như tam đại tướng quân, cô ấy lặng thầm đi bên cậu, cùng cậu chia sẻ những điều bình dị nhất trong cuộc sống. Là một hoàng tử, cứ ngỡ rằng Giang Hựu Thần có tất cả mọi thứ, địa vị, quyền hành, sự giàu có, vẻ ngoài đẹp trai, sự thông minh trời phú và khả năng chơi thể thao tuyệt vời nhưng không tất cả chỉ là cái vẻ hào nhoáng bên ngoài, cậu không có được một cuộc sống bình thường như bao bạn học cùng trang lứa. Ân Địa Nguyên, Kì Dực, Nghiêm Ngôn là ba người bạn thân duy nhất của cậu, tuy là bạn nhưng họ vẫn không quên vai trò hộ vệ cho hoàng tử của mình, lúc nào họ cũng kiểm soát và mang đến cho cậu một sự bức bách tù túng. Là hoàng tử của một vương quốc, là người được hâm mộ nhất trường British nên lúc nào cậu cũng phải xuất hiện dưới hình ảnh một người hoàn hảo, tất cả mọi thứ đều phải tốt nhất, đều phải là số một, mọi người tung hô và tán thưởng cậu nhưng họ đâu hiểu rằng cái vỏ bọc đó đã trở nên quá sức với cậu, đã rất nhiều lần cậu muốn thoát ra ngoài và sống một cuộc sống của riêng mình nhưng không có dũng khí để làm được điều đó. Nhưng rồi Thái Linh xuất hiện và làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống ngột ngạt và khô khan của cậu. Cô ấy đến với cậu một cách chân thành, không toan tính và hơn hết cô ấy coi cậu là một người bạn chứ không phải là một hoàng tử. Cô ấy đã chia sẻ với cậu mọi thứ, cả niềm vui lẫn nỗi buồn, cả cảm giác hạnh phúc lẫn khổ đau, đã đưa cậu từ thế giới của sự giàu sang đến gần với cuộc sống của những người dân thường bình dị. Ở đây cậu đã cùng cô ấy đi xem phim, cùng nhau nướng khoai… làm những việc mà trước đây cậu không bao giờ có cơ hội được làm, điều này thật thú vị. Cậu sẽ không bao giờ quên những ngày tháng được ở bên Thái Linh bởi đó là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cậu, bởi lẽ chỉ có ở bên Thái Linh cậu mới được sống với chính con người mình, được thể hiện những góc khuất mà cậu luôn che giấu. Một cách bình dị Thái Linh bước vào cuộc sống của cậu và giờ đây cô ấy đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu được trong cuộc sống đó.

Mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn êm đẹp như thế nếu như không có sự xuất hiện của An Vũ Phong, mặc dù An Vũ Phong luôn tỏ vẻ khó chịu, luôn nói những lời cay nghiệt nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt của An Vũ Phong mỗi khi nhìn Thái Linh. Bề ngoài tỏ ra vui vẻ, bình thản nhưng thật sự trong lòng cậu rất bồn chồn, lo lắng, cậu luôn sợ một ngày nào đó, An Vũ Phong sẽ mang Thái Linh ra khỏi cuộc đời cậu. Tuy rằng, An Vũ Phong là người gặp Thái Linh trước, An Vũ Phong là người ở cùng phòng với Thái Linh nhưng cậu mới là người gần gũi Thái Linh hơn cả, cậu mới là người cần cô ấy chứ không phải là An Vũ Phong và người mà Thái Linh lựa chọn sẽ là cậu chứ không phải An Vũ Phong, chắc chắn là như vậy.

“Định mệnh đã sắp đặt cho chúng ta gặp lại nhau, lần này mình sẽ không buông tay đứng nhìn cậu ra đi như 12 năm về trước đâu bởi vì mình yêu cậu, yêu cậu rất nhiều Thái Linh”.

Tối hôm nay quả thật là một buổi tối kì lạ, những bí mật dần được hé lộ, bánh xe số phận đã bắt đầu quay, cả 3 người Thái Linh, An Vũ Phong và Giang Hựu Thần sẽ làm gì đây khi mối quan hệ giữa họ không đơn thuần chỉ là tình bạn giữa những người bạn thân, khi mà hai chàng trai đã quyết định không che giấu tình cảm thật sự trong lòng mình nữa.
 
CHAP 7
- Wow, Thái Linh đấy ah, hôm nay bà đẹp thật đấy, tôi không thể nào nhận ra bà được nữa rồi, phải sống thật hạnh phúc đấy nhé, Thượng Hội vừa cười vừa nắm tay tôi thật chặt.
- Trong khi đó, Ngọc Dĩnh không ngừng đi lại xung quanh, luôn miệng lẩm bẩm, thật không ngờ trong 3 đứa bà lại là người đầu tiên làm đám cưới, chú rể thì tuyệt vời nhất quả đất, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, đáng lẽ tôi phải ở vị trí này mới đúng.
- Ngọc Dĩnh, đừng có nói linh tinh nữa, Thượng Hội lừ mắt nhìn Ngọc Dĩnh, lớn rồi có phải con nít nữa đâu, hôm nay là ngày vui của Thái Linh bà không nói được câu nào tử tế ah.
- Tôi chỉ đùa chút thôi mà, Ngọc Dĩnh cười toét miệng rồi ôm lấy tôi thật chặt, trăm năm hạnh phúc nhé Thái Linh iu vấu.
- Thái Linh ah, một giọng nói vang lên, đó là giọng của mẹ tôi, mẹ tôi đang nhìn tôi trìu mến, đôi mắt bà hoe đỏ nhưng vẫn ánh lên vẻ hạnh phúc, hôm nay mẹ hạnh phúc lắm con gái thân yêu của mẹ.
Mẹ tôi trở về từ lúc nào vậy, sao tôi chẳng hay biết gì thế, không những thế bà còn nói chuyện rất vui vẻ với Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, thường ngày bà đâu có ưa gì hai đứa bạn chí cốt của tôi, vậy mà hôm nay bà lại quay ngoắt 180 độ, thái độ rất niềm nở, mặt trăng và mặt trời mà cũng có lúc hoà hợp với nhau như thế này ư, thật không thể tin nổi. Ngước mắt nhìn xung quanh, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng chừng 15m2, trong phòng không có gì đặc biệt, chỉ có một chiếc bàn trang điểm và một chiếc gương lớn ở góc phòng nhưng bù lại ở đây toát ra một bầu không khí rất ấm áp và gần gũi. Đây là đâu vậy nhỉ?
- Chuyện gì đang diễn ra vậy, sao mẹ, Thượng Hội và Ngọc Dĩnh đang nói chuyện gì mà rôm rả thế, con đang ở đâu thế này.
Tôi vừa dứt lời thì ngay lập tức tiếng cười nói ngưng bặt, mọi người tròn mắt nhìn tôi rồi lại nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào nhưng tất cả đều rất đỗi ngạc nhiên vì những gì mình nghe được.
- Mọi người làm sao thế, ai đó giải thích cho con đi.
- Thái Linh, bà bị làm sao thế, bà vui quá nên lú lẫn rồi sao, hôm nay là đám cưới của bà mà, bà đang ở trong phòng chờ của cô dâu đấy.
Thượng Hội vừa nói gì thế, hôm nay là đám cưới của tôi? Sao tôi lại không hay biết gì, ai là chú rể của tôi... trong khi tôi đang quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi vì sao ở trong đầu thì Ngọc Dĩnh đã nhanh nhẹn kéo tôi về phía trước gương lớn đặt ở giữa phòng.
- Bà làm gì mà ngẩn người ra thế, ngắm lại mình trong gương lần cuối đi, xem đã ưng ý chưa, có vấn đề gì không để tôi còn gọi thợ đến giúp, nhanh lên sắp đến giờ làm lễ rồi.
Cô gái ở trong gương kia là tôi ư, thật không thể tưởng tượng được tôi mà cũng có lúc đẹp như vậy sao. Làn da trắng mịn màng, cặp lông mày thanh tú, đôi môi hồng tươi tắn, mái tóc đen nhánh xoã ngang vai, chiếc váy cưới hở vai màu ngà tuyệt đẹp cùng sợi dây chuyền pha lê lấp lánh.
- Bà ngỡ ngàng lắm hả, Ngọc Dĩnh gật gù, cũng phải thôi đến tôi là con gái mà còn bà bị bà hớp hồn huống chi là chú rể, nhưng chưa xong đâu, bà còn thiếu một thứ rất quan trọng nữa mới hoàn thành bộ lễ phục của mình, để tôi giúp bà.
Nói rồi Ngọc Dĩnh nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi một vòng hoa cúc trắng kèm với chiếc khăn voan cài đầu thướt tha.
- Xong rồi đấy, bà chính thức trở thành cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng được biết. Công nhận chưa từng thấy ai sướng như bà, bà có biết vòng hoa cài đầu này là do ai kết không? Chú rể yêu quý của bà tự tay chọn từng bông hoa và tỉ mẩn kết suốt đêm để có được vòng hoa này đây. Mọi người hỏi gì cũng chỉ nói duy nhất một câu "Mình muốn làm một điều gì cho Thái Linh trong ngày trọng đại của hai đứa, hơn nữa hoa cúc trắng là loài hoa mà Thái Linh thích nhất, nó biểu tượng cho sự ngây thơ, trong trắng, thuần khiết như chính con người cô ấy vậy"Trần đời tôi chưa gặp được anh chàng nào chung tình và lãng mạn như vậy, sao tôi lại không có cái diễm phúc ấy nhỉ, ôi cuộc đời này thật nhiều bất công, ngang trái.
- Nghe Ngọc Dĩnh ca tụng tôi cũng thấy vui vui, một cảm giác hạnh phúc xen lẫn tự hào đang dâng lên trong lòng. Nhưng người mà tôi sắp cưới là ai, sao tôi chẳng có chút ý niệm gì về người vậy nhỉ.
- Các cô nương chuẩn bị xong chưa, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, ra nhanh thôi kẻo muộn.
- Là tiếng của ai vậy nhỉ, tôi giật mình quay lại, đó là tam đại tướng quân, cả ba đang nhìn tôi cười thật tươi, lần đầu tiên tôi mới thấy Nghiêm Ngôn nở nụ cười rạng rỡ đến vậy, cậu ta cười cũng đáng yêu phết thấy chứ. Ân Địa Nguyên tiến về phía tôi, mỉm cười và nói :
- Thay mặt cho tam đại tướng quân, mình chúc Thái Linh có một cuộc sống gia đình như ý, hãy sống thật hạnh phúc Thái Linh nhé
- Cám ơn cậu Ân Địa Nguyên, cám ơn tất cả mọi người
- Không cần khách sáo thế đâu, chúng ta đi thôi kẻo muộn, Ân Địa Nguyên khoát tay.
Nói rồi, Ân Địa Nguyên nhẹ nhàng khoác tay Thượng Hội, Ngọc Dĩnh thì dính chặt lấy Kì Dực, còn mẹ tôi thì hớn hở đi bên cạnh Nghiêm Ngôn, mọi người nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng. Vậy còn tôi thì sao, tôi sẽ đi với ai.
- Mẹ ơi, đợi con với, không ai rủ con đi cùng sao
- Cứ ở yên đấy con gái thân yêu của mẹ, việc đưa con ra lễ đường đã có người khác đảm nhận, mẹ đi đây, muộn rồi, nói rồi mẹ tôi biến mất, trước khi đi bà không quên gửi tặng tôi cái vẫy tay hẹn gặp lại.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này, mọi người nói rằng hôm nay là ngày cưới của tôi, thi nhau chúc mừng tôi rồi đột nhiên biến mất bỏ mặc tôi ở đây một mình mà chẳng nói câu nào, sao mẹ và mọi người lại quá đáng như thế cơ chứ, thật không thể nào hiểu được. Tôi phải làm sao bây giờ? Huhu
- Thái Linh ah, đến giờ cử hành hôn lễ rồi, chúng ta đi thôi, một giọng nói trầm ấm vang lên, tôi giật mình ngước mắt nhìn lên, đó là….
 
- Giang Hựu Thần, cậu … cậu ở đây làm gì thế? Tôi ngạc nhiên không nói nổi thành lời, sao Giang Hựu Thần lại xuất hiện ở đây, lẽ nào chú rể lãng mạn mà Ngọc Dĩnh ca tụng nãy giờ chính là cậu ấy.
- Mình được giao nhiệm vụ sóng đôi cùng cô dâu Thái Linh bước ra lễ đường mà, Giang Hựu Thần khẽ mỉm cười, có chuyện gì mà Thái Linh ngạc nhiên đến vậy, đưa tay cho mình nào.
- Ah, mình chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi, mình cứ ngỡ mọi người bỏ rơi mình rồi cơ, tôi lúng túng trả lời.
- Không có chuyện đó đâu, Giang Hựu Thần trấn an tôi, chúng ta cùng đi nào.
Chúng tôi lặng lẽ đi bên nhau, không ai nói với ai một lời nào cả, nhưng dường như mỗi người đều đang theo đuổi những dòng suy nghĩ khác nhau. Lúc này tôi vẫn không thể nào tin được Hựu lại là người sẽ sánh bước cùng tôi đi suốt cuộc đời. Quả thật, tôi rất thích Hựu, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có ngày tôi và Hựu sẽ nên vợ nên chồng, tâm trạng của một cô dâu sắp làm lễ cưới liệu có giống tôi không, tại sao đi bên Hựu tôi lại không có cái cảm giác hồi hộp, sung sướng và hạnh phúc như tôi vẫn tưởng tượng lúc bé, chuyện này là sao? Còn Hựu nữa, cậu ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ, thái độ của cậu ấy không giống ngày thường chút nào, cũng không giống tâm trạng của một người sắp làm đám cưới, Hựu điềm tĩnh và thanh thản đến lạ lùng, chẳng lẽ mơ và thực cách nhiều đến thế sao. Tôi khẽ liếc mắt nhìn Hựu, hôm nay cậu ấy trông thật lịch lãm, bộ lễ phục màu đen, chiếc khăn màu đỏ được gấp khéo léo cài bên ngực áo, quả thật dù nhìn dưới góc độ nào Hựu vẫn luôn toả sáng, xứng đáng là đệ nhất hoàng tử của trường British.
- Thái Linh làm gì mà nhìn mình chăm chú thế, cậu hồi hộp lắm phải không?
- Hựu đột ngột hỏi làm tôi lúng túng quá, việc tôi lén nhìn cậu ấy đã bị phát giác rồi sao, Thái Linh ơi là Thái Linh sao mà mày hậu đậu vậy cơ chứ, biết trả lời sao đây. Mình … mình chỉ đang suy nghĩ một chút thôi, không biết đám cưới sẽ diễn ra như thế nào nhỉ.
- Đấy là tâm trạng thường thấy của các cô dâu mà Thái Linh đừng suy nghĩ nhiều quá, đám cưới sẽ rất tuyệt vời, cậu nhìn xem mọi người đã chuẩn bị những gì cho đám cưới của cậu này.
Tôi đang mơ sao, khung cảnh trước mắt tôi thật thần tiên và nên thơ. Đó là một khuôn viên sang trọng, sắc xanh bao trùm không gian, những rặng cây xanh um tùm, cao vút, khẽ rung rinh trong gió, phát ra tiếng xào xạc êm tai. Dường như có trăm ngàn thiên thần bé nhỏ đang nhảy nhót khắp kẽ lá, cất tiếng ca du dương. Mùi thơm dìu dịu của những bông hoa tươi nở rộ thu hút những chú ong cần mẫn đến hút mật. Những cánh bướm nhiều màu chấp chới trước gió, chuẩn bị đón một ngày đại lễ quan trọng. Đám cưới của tôi được cử hành ở trung tâm của hoa viên, tại đây ghế trắng được bày thành 2 dãy, ở giữa là một lối đi trải cánh hoa hồng dẫn đến một cái tháp nhỏ để thắp nến. Các nghi lễ đều tiến hành trước cái tháp này, bên cạnh tháp có một nhạc công đang say sưa chơi đàn piano. Tôi và Hựu bước đi trong tiễng vỗ tay và chúc tụng của mọi người, bản nhạc Wedding March vang lên báo hiệu giờ cử hành hôn lễ sắp bắt đầu. Khi tôi bước chân lên con đường trải dài hoa hồng để tiến về nơi làm lễ thì Hựu đột ngột buông tay tôi ra, cậu ấy mỉm cười nhìn tôi trìu mến và nói:
- Thật tiếc, mặc dù mình rất muốn được cùng Thái Linh đi đến hết con đường nhưng nhiệm vụ của mình đến đây là hết rồi. Thái Linh hãy tự mình đi hết con đường này để đến với chàng hoàng tử của mình đó, cậu ấy đang đợi Thái Linh ở phía trước đó. Hãy tự tin bước tiếp đi nào. Dù thế nào mình cũng luôn ủng hộ và cầu chúc cho Thái Linh được hạnh phúc. Hôm nay cậu đẹp lắm Tiểu Linh ah.
- Hựu vừa nói gì vậy, cậu ấy không phải là người sắp làm đám cưới với tôi sao, chuyện gì đang diễn ra vậy, chú rể của tôi là ai, sao cứ phải bí mật như thế cơ chứ. Tôi chầm chậm bước từng bước trên con đường hoa hồng, ở phía cuối con đường có một chàng trai mặc bộ vest tuxedo màu trắng tay cầm bó hoa cưới đứng quay lưng lại, đó mới đích thực là người mà tôi sẽ lấy làm chồng sao. Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi bước thật nhanh về phía chàng trai đó, tôi đang đi rất thoải mái thì đột nhiên chân bị vấp, đôi giày cao gót đã làm hại tôi rồi, tôi chới với, tay luống cuống huơ loạn xạ trong không trung, cả người đổ sầm xuống như một cây gỗ mục. Thân hình nghiêng thùng đổ gánh của tôi đè dẹp lẹp những luống hoa hồng vô tội bên dưới, thật là chua xót, có ai trong ngày cưới lại có một cú ngã để đời trước mặt đông đủ quan khách như tôi vậy không. Huhu. Khi tôi đang khó nhọc bò dậy th.ì một bàn tay rắn rỏi đưa ra trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, đó là chàng trai trong bộ vest tuxedo màu trắng người mà tôi sắp lấy làm chồng. Mái tóc nâu dài tung bay trong gió, chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, hình ảnh này rất quen, mắt tôi hoa lên, đầu óc chưa hết quay cuồng sau cú ngã chỏng gọng, đó là ai vậy nhỉ ?
 
- Thái Linh! Thái Linh! Dậy, dậy mau trễ giờ rồi, cô có muốn đứng ngoài vì tội đi học muộn không?
- Tôi giật mình mở mắt choàng dậy, trước mắt tôi là khuôn mặt hầm hầm giận dữ của An Vũ Phong, cậu ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi đang ở trong ký túc xá cùng với An Vũ Phong ư, vậy đám cưới lúc nãy chỉ là mơ thôi sao, một giấc mơ không có thật và hoàng tử của tôi vẫn mãi chỉ là một bí ẩn chưa có lời giải đáp, thật không thể tin được, cái tên An Vũ Phong này sao không để cho tôi mơ nốt 1 phút nữa để tôi biết được người sắp sửa làm đám cưới với tôi là ai chứa, đúng là Đại Ma Vương, siêu dã man.
- Cô còn ngồi thần người ra đó làm gì, dậy đánh răng rửa mặt, chuẩn bị quần áo, sách vở mà đi học đi chứ. Con gái con đứa gì mà, Hội trưởng học sinh mà suốt ngày dậy trễ để tôi ngày nào cũng phải gọi dậy. Mấy ngày qua tôi không có trong phòng thì cô làm thế nào mà dậy được hả. An Vũ Phong lớn tiếng nạt nộ tôi, cái tên này đi thì không sao, về nhà là lại có chuyện quát tháo tôi rồi, rõ chán.
- Cậu từ từ một chút đi, đêm qua tôi ngủ muộn mà, tôi có muốn thế đâu, mà cậu gọi tôi muộn một phút là tôi biết được mặt chồng tương lai của tôi rồi đấy, chúng tôi chuẩn bị cử hành hôn lễ, đúng lúc tôi được gặp người đó, thì cậu lại gọi tôi dậy, hàng ngày cậu quấy phá cuộc sống của tôi chưa đủ sao, mà giờ còn không cho tôi mơ nữa thế, tôi thở dài nói với An Vũ Phong, khuôn mặt tôi vẫn chưa hết thẫn thờ, tiếc nuối.
- Cô vừa nói cái gì cơ, giọng An Vũ Phong trở nên tinh quái lạ thường, nói lại cho tôi xem nào, cô chuẩn bị làm đám cưới à, đầu heo như cô mà cũng có người chịu cưới cơ ah, chuyện lạ có thật, anh chàng đó chắc dũng cảm lắm đây. Haha
- Cậu đừng có mà chê bai tôi, đừng có mà chế giễu, một người đã tự tay chọn từng bông cúc trắng rồi tỉ mỉ kết thành vòng hoa cài đầu cho tôi thì chắc chắn phải là một người tuyệt vời rồi, cậu còn lâu mới sánh được.
- Uh, nghe cô nói tôi cũng mừng lây cho cô đấy, thế mặt mũi anh chàng đó ra sao, kể cho tôi biết xem nào, đừng có đẹp trai cỡ Ngưu Ma Vương là được nhé, haha, cái tên An Vũ Phong này không ngừng đùa cợt, trêu chọc tôi.
- Đã bảo là cậu gọi tôi dậy trước khi tôi kịp thấy rõ khuôn mặt người đó mà, chỉ biết rằng người đó có…
Mái tóc nâu dài, tung bay trong gió, chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh, đó là hình ảnh quen thuộc của An Vũ Phong. Chẳng lẽ chàng trai mà số phận đã mang đến cho tôi chính là An Vũ Phong ư, thật không thể tin được. An Vũ Phong mà biết tôi nằm mơ được làm đám cưới với cậu ta thì An Vũ Phong sẽ cười tôi chết mất, cậu ta sẽ không để tôi yên đâu, còn nếu tôi không ra, thì cậu ta sẽ tha hồ chê bai chú rể của tôi, nhưng An Vũ Phong mà biết được từ nãy đến giờ cậu ta toàn chê bai bản thân mình thì buồn cười lắm đây. Tôi phải làm thế nào bây giờ, nói ra hay không nói ra.
- Cô làm cái gì mà ấp úng không nói được thành câu thế, tôi mỏi cổ lắm rôi, căng tay lên nghe cô miêu tả vị hôn phú trong mơ ấy mà chả thấy đâu, có khoe thì khoe nhanh lên cho tôi được mở mang đầu óc chứ
Lại là cái giọng nói trêu chọc đáng ghét của tên An Vũ Phong, bực mình quá, tôi đã không định nói ra đâu, nhưng cậu đã dồn tôi đến đường cùng như thế này thì đừng có mà trách tôi đấy nhé :
- Chỉ sợ tôi nói ra cậu sẽ không nói được câu nào thôi, đừng có mà tinh tướng như thế.
- Ôi, người đó tuyệt thế cơ ah. Đáng sợ quá, An Vũ Phong ra vẻ sợ hãi
Cái tên An Vũ Phong này quyết trêu ngươi tôi đến cùng ah, bực mình quá đi mất. được rồi tôi sẽ không cho cậu có cơ hội được lên mặt nữa, "Tôi sẽ nói cho cậu biết, nghe xong đừng có xúc động mà ngất ra đấy nhé, chú rể trong giấc mơ của tôi có mái tóc nâu dài, và đeo khuyên tai kim cương", tôi mỉm cười khoái chí, "Tôi đã bảo cậu rồi, đừng có mà ép tôi phải nói ra, tôi đã muốn giữ thể diện cho cậu lắm rồi đấy, từ nãy đến giờ cậu cứ toàn chê bai chính bản thân cậu thôi, lòng tốt của tôi cậu không chịu hiều cơ. Thật là… " Khi tôi đang ba hoa bất tận, thì đột nhiên có một cái gì đó mềm mềm, ươn ướt chạm vào má tôi, trời đất ơi, thì ra An Vũ Phong vừa đặt một nụ hôn lên má tôi.
- Á, tôi đứng bật dậy, cậu…. cậu vừa làm chuyện gì vậy ?
- Tôi ah, tôi có làm chuyện gì đâu. An Vũ Phong tỉnh bơ nhìn tôi, tôi chỉ muốn đánh thức cậu dậy, cho cậu hết mơ mộng, đưa cậu về thực tại là chúng ta sắp muộn học rồi thôi, An Vũ Phong nhún vai trả lời.
- Cậu.. cậu thật quá đáng, sao chuyện gì cậu cũng tự ý làm mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến cảm nhận của tôi thế.
Tôi đứng bật dậy lao vào nhà vệ sinh. Ở trong gương, khuôn mặt tôi đỏ bừng lên vì xấu hổ, cái cảm giác ngọt ngào khi An Vũ Phong đặt nụ hôn lên má tôi vẫn còn vương đâu đây. Chuyện này là như thế nào, tại sao An Vũ Phong lại hành động như vậy, và cả tôi nữa, tôi cũng không thể nào hiểu nổi bản thân mình. Nếu như lần trước tôi phản ứng rất gay gắt khi An Vũ Phong hôn tôn thì lần này tôi lại cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng, tôi rất ghét An Vũ Phong cơ mà, sao tôi lại để cho cậu ta … Người tôi thích là Giang Hựu Thần cơ mà, tại sao tôi lại không phản ứng khi An Vũ Phong hôn tôi, thậm chí tôi cũng không thấy ghét cậu nữa, chuyện gì xảy ra vậy, lẽ nào tôi đang dần bị An Vũ Phong thu hút. Không. Không thể nào có chuyện đó đươc, Thái Linh ơi, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh lại đi nào. Tôi lấy tay vặn vòi nước, dòng nước mát lạnh đã làm tôi tĩnh tâm trở lại, tôi thấy mình tỉnh táo hơn. Chuyện này có lẽ chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi, không có chuyện gì đáng lo ngại đâu, chỉ cần mày làm như không có chuyện gì xảy ra là được mà, cố lên Thái Linh.
Khi tôi bước ra ngoài, An Vũ Phong đang ngồi lặng yên ở gi.ường, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy hối hận, "Thái Linh ah, mình xin lỗi, mình không ngờ mọi chuyện lại như vậy, mình không cố ý đâu… ", An Vũ Phong khẽ nói
- Không có chuyện gì đâu, thôi quên chuyện đó đi, chúng ta chuẩn bị đi học nào
- Cậu … không trách gì tôi sao? Gương mặt An Vũ Phong vẫn không hết ngạc nhiên
- Chuyện ngoài ý muốn thôi mà, cậu đừng nghĩ gì nữa, cứ là An Vũ Phong như trước là được rồi, cậu trở về bình an là tôi vui rồi.
- Thật vậy ư, thế cô còn không mau chuẩn bị đi học thôi, An Vũ Phong toét miệng cười, đôi mắt cậu ấy ánh lên niềm vui rạng rỡ.
Tôi lại gần bàn học, hoá ra toàn bộ sách vở ngày hôm này An Vũ Phong đã chuẩn bị hết cho rồi, cậu ấy còn cho tất cả vào trong túi một cách nghiêm chỉnh nữa. Cái tên An Vũ Phong này, cứ coi tôi như con nít ấy. Tôi bất giác mỉm cười. Khi đi qua gi.ường, gi.ường chiếu cũng đã được An Vũ Phong gấp chu đáo, gọn gàng, trong vòng có mấy phút mà cậu ta có thể làm được từng ấy việc ư, đúng là Ma Vương An Vũ Phong chuyện gì cũng làm được, chắc cậu ta sợ tôi giận đây nhưng quả thật tôi không hề giận cậu ấy, tôi chỉ hơi ngạc nhiên về hành động của An Vũ Phong và phản ứng của chính bản thân tôi thôi. Đột nhiên, tôi thấy có một cái gì đó lấp lánh ở góc gi.ường, đó là chiếc bùa hộ mệnh mà An Vũ Phong đã tặng tôi tối qua. Chiếc bùa mang lại may mắn cho tôi trong suốt phần đời còn lại, từ giờ tôi sẽ không còn là cô nàng xui xẻo của ngày nào nữa. Thật không ngờ, sao An Vũ Phong lại có thể hiểu tôi đến thế nhỉ, đến cả mong ước thầm kín của tôi cậu ấy cũng biết nữa. Đêm qua tôi đã thầm ước từ giờ tôi sẽ không bị thần xui xẻo bám theo nữa mà chỉ gặp toàn may mắn thôi thì ngay sau đó An Vũ Phong đã mang chiếc bùa này về cho tôi. Trùng hợp làm sao, dường như tôi và cậu ấy có thần giao cách cảm vậy.
- An Vũ Phong ah.
- Có chuyện gì vậy, An Vũ Phong quay lại nhìn tôi
- Cám ơn cậu nhiều lắm, tôi cười tươi khoe chiếc túi vừa được gắn thêm chiếc bùa hộ mệnh ở bên
- Không có gì, An Vũ Phong mỉm cười, chúng ta cùng đi học nào, muộn rồi đó.
Lại một ngày mới bắt đầu, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn với những vòng quay của nó, An Vũ Phong đã trở về và sóng bước cùng tôi trên con đường đến trường. Chiếc bùa hộ mệnh này liệu có linh nghiệm không, tôi cũng không rõ nữa, nhưng có một điều tôi chắc chắn đó là tôi không đơn độc, tôi không xui xẻo, tôi là một người may mắn bởi bên cạnh tôi luôn có những người bạn như An Vũ Phong.
 
Nice to meet you again !♥!
:KSV@01:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
:KSV@06:chap mới đey!

CHAP 8
- Mọi người đã biết chuyện gì chưa, kể từ hôm nay thầy Triệu Chí Vinh sẽ chính thức về hưu, môn Tiếng Anh của lớp mình sẽ do một giáo viên mới chuyển về đảm nhiệm, nghe nói hoành tráng lắm, thạc sĩ chuyên ngành ngôn ngữ học bên Harvard đó.
- Thật không đó, thông tin có xịn không, ông là hay ba xạo lắm, mà đó có phải là một cô giáo xinh đẹp với đôi môi gợi cảm như Angielina Jolie không? Lạy trời là cô giáo cho tôi có cảm hứng học hành cái, trường mình toàn nam sinh, nhìn đi nhìn lại chả có bóng nữ nào, chán ốm.
- Hehe, rất tiếc là phải làm ông vỡ mộng rồi, lại là một thầy giáo nam, Hoa Kiều bên Mỹ, sau bao năm lưu lạc nơi đất khách quê người giờ quyết định trở về cống hiến cho Tổ quốc, nghe nói hắc xì dầu lắm, ông liệu mà học hành cho cẩn thận nhưng phương pháp dạy thì miễn chê luôn.
- Vậy hả, tò mò phết, thạc sĩ bên Mỹ về cơ mà, trình độ chắc cao siêu lắm cũng chả vừa.
Mọi người càng nói chuyện tôi càng giật mình thon thót, trình độ tiếng Anh của tôi vốn gà vịt nhất quả đất, khó khăn lắm tôi mới vượt qua được cửa ải môn Tiếng Anh trong kỳ thi vừa rồi, giờ gặp một giáo viên hắc ám như vậy chắc tôi tiêu đời mất. Mới nghĩ thôi đã thấy rùng mình, ôi những ngày tháng chông gai đang chờ tôi phía trước. Trong khi mọi người trong lớp tỏ ra hết sức hào hứng, bàn tán xôn xao về thầy giáo tiếng Anh mới thì tôi chẳng thể cười nổi, một cảm giác bất an xâm chiếm lòng tôi.
- Thái Lăng ah, lớp mình sắp có giáo viên Tiếng Anh mới thay cho thầy Vinh đó, kể ra cũng nhớ thầy Vinh thật, nhưng thầy giáo mới này cũng có vẻ thú vị lắm đó, cậu nghĩ sao?
Một giọng nói trầm ấm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi giật mình nhìn lên, đó là Giang Hựu Thần, cậu ấy đang ngồi trước mặt tôi từ lúc nào, “Mình … ah, mình … thấy có thầy giáo mới cũng hay, càng thú vị, mình cũng giống như các thành viên khác của lớp thôi, cũng mong chờ sự xuất hiện của thầy lắm”, tôi gượng gạo trả lời Hựu kèm với một nụ cười không thể méo mó hơn được nữa.
- Thái Lăng bảo vui mà sao mặt méo xệch vậy, hình như cậu đang lo lắng điều gì thì phải, có chuyện gì thế, kể cho mình nghe đi xem nào.
- Cũng không có gì đâu, mình chỉ hơi lo lắng về môn tiếng Anh một chút, mình không như cậu, An Vũ Phong hay tam đại tướng quân, mọi người nói tiếng Anh như gió, từ trước đến nay môn tiếng Anh luôn là nỗi ám ảnh của mình, giờ thầy giáo mới hắc như vậy không biết mình có sống sót nổi để học tiếp cùng mọi người không đây. Hix.
- Thái Lăng đừng bi quan quá, mọi chuyện chỉ là đồn đại thôi, chắc gì đã là sự thật, mà mình thấy Thái Lăng có kém tiếng Anh lắm đâu, đó là do cậu chưa nắm được phương pháp học thôi. Đừng sợ, mình sẽ giúp đỡ cậu, không việc gì phải lo lắng cả, cười lên nào. Giang Hựu Thần khẽ nắm lấy bàn tay tôi và mỉm cười.
- Mọi người bàn tán đủ chưa, tất cả về chỗ ổn định chỗ ngồi đi, sắp đến giờ học rồi, đừng để ấn tượng đầu tiên của thầy về lớp là hình ảnh nhốn nháo này
Một giọng nói đanh thép vang lên, tôi giật mình quay lại, đó là giọng nói của An Vũ Phong, cậu ấy đang nhìn về phía tôi và Giang Hựu Thần với ánh nhìn khó chịu, Giang Hựu Thần cũng nhìn lại An Vũ Phong với ánh mắt không mấy thiện cảm, có chuyện gì xảy ra Giang Hựu Thần và An Vũ Phong vậy, Hựu luôn luôn là người thân thiện, ôn hòa chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy nhìn người khác với ánh mắt như vậy, thật không thể nào hiểu nổi.
- Thái Lăng, mình về chỗ đây, cậu không việc gì phải lo lắng đâu nhé, mình sẽ luôn bên cậu.
An Vũ Phong đúng là Đại Ma Vương, cậu ta chỉ mới hô có một tiếng mà mọi người tuân theo răm rắp, chỉ 2’ sau mọi người đã yên vị tại chỗ ngồi của mình sẵn sàng nghênh đón thầy giáo mới.
-----------------------*****--------------------
Khi thầy giáo mới bước vào, chúng tôi ai nấy đều hết sức ngạc nhiên, không ngờ thạc sĩ tốt nghiệp Đại học Harvard lại có thể trẻ và phong cách đến vậy khác hẳn sự tưởng tượng ban đầu của chúng tôi về một ông thầy già, cáu bẳn và khó tính. Thầy chỉ độ 30 tuổi, gương mặt mạnh mẽ và nam tính, cặp mắt sang thông minh ẩn đằng sau cặp kính màu đen, chiếc áo vét đen kết hợp với quần bò và áo T-shirt trắng, trông thầy hoàn toàn khác hẳn với các thầy cô khác. Ông thầy này mà xuất hiện ở trường nữ sinh Maria chắc Thượng Hội, Ngọc Dĩnh, Bối An An phát cuồng lên mất. Xem ra mình có cái để khoe khang với tụi nó rồi, thể nào hai con nhỏ đấy cũng tức điênvì ghen tị mất thôi. Nghĩ đến điều đó cũng thấy thú vị rồi.
- Xin chào tất cả các bạn, tôi là Trần Tử Khâm, người sẽ thay thầy Vinh đảm nhiệm môn tiếng Anh từ giờ cho đến khi các bạn tốt nghiệp. Phương châm dạy học của tôi không phải là tôi làm những gì các bạn cũng sao chép lại y nguyên một cách thụ động như những con rối mà các bạn phải là người định hướng cho bản thân mình, tôi chỉ là người hướng dẫn các bạn thôi. Ở đây, mọi thứ đều rất “open”, các bạn hoàn toàn có thể tự chọn chỗ ngồi, tự do phát biểu ý kiến của bản thân, hãy coi như đây là diễn đàn để các bạn được thể hiện những suy nghĩ của chính mình, đừng e dè gì cả, tuy nhiên hãy nhớ một điều rằng chúng ta phải trao đổi hoàn toàn bằng tiếng Anh. Các bạn có ý kiến gì không?
Thầy giáo vừa dứt lời thì toàn thể 41 thần dân của vương quốc 12A1, vỗ tay rào rào, mọi người hết sức phấn kích, đúng là thầy giáo được đào tạo bài bản bên Mỹ, mọi cái đều rất dân chủ chứ không gò bó như những giờ học trước kia của chúng tôi:
- Thưa thầy, chúng em đều nhất trí cả hai chân hai tay. Thầy Khâm là số 1.
- Tốt lắm! Cám ơn tất cả các em vì đã dành sự ủng hộ cho tôi. Bây giờ, chúng ta sẽ làm một bài test nho nhỏ, tôi muốn biết trình độ của các em như thế nào để có một phương pháp dạy hiệu quả nhất.
- Thầy ơi, huhu, có nhất thiết phải như thế không? Chúng ta làm quen thêm chút nữa có được không? Em chưa chuẩn bị gì cả.
- Sau này chúng ta sẽ có hẳn một buổi để các bạn tự giới thiệu về bản thân mình, giờ thì ổn định vị trí, chuẩn bị làm bài, hãy nhớ rằng mọi hành vi gian lận, quay cóp đều không được phép.
- Hix, sao bài test này khó vậy cơ chứ, tôi chẳng hiểu một chữ nào cả, nhìn bài kiểm tra mà cứ như nhìn bức vách vậy, đầu óc tôi thì quay cuồng, mắt thì hoa lên trong ma trận của môn tiếng Anh. Phen này thì tôi chết chắc rồi, trời sinh ra Thái Linh này sao còn sinh ra môn tiếng Anh thế không biết. Huhu!!!!!!!!!!! Không biết mọi người làm bài thế nào nhỉ?
 
Liếc nhìn sang bên cạnh tôi thấy, An Vũ Phong đang ngồi chơi với dáng vẻ tự mãn và bất cần đời, trông mặt cậu ta rất thoải mái, chẳng lẽ An Vũ Phong đã làm xong bài rồi sao, cậu ta là ma chứ không phải người mất, bài khó như vậy cơ mà. Còn Hựu thì sao, hình như cậu ấy và tam đại tướng quân cũng đã hoàn thành xong bài test này một cách dễ dàng, nhanh chóng. Tại sao trên đời này lại có những con người hoàn hảo như vậy nhỉ, từ ngoại hình, gia cảnh cho đến học vấn, chả bù cho tôi bé nhỏ, xấu xí, nhà thì nghèo mà học hành cũng chẳng ra sao. Thật là bất công.
- Các bạn chú ý! Chỉ còn 15’ nữa là hết giờ, các bạn xem lại kỹ bài của mình đi, ai chưa hoàn thành xong thì tập trung làm nốt, chú ý đừng bỏ sót câu nào.
Giọng nói trầm ấm của thầy Khâm vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, thôi chết rồi chỉ còn có 15’ nữa là hết giờ, tôi chưa làm được chữ nào cả, phen này tiêu thật rồi, liệu có thần tiên nào cứu tôi thoát khỏi hoàn cảnh bi đát này không? Bỗng nhiên, điện thoại của tôi rung lên, là tin nhắn của Hựu:
- Thái Linh ah, cậu làm xong bài chưa, nhanh lên, sắp hết giờ rồi đó
- Hix, mình chưa làm được chữ nào, khó quá, phen này chắc chết rồi.
- Đáp án đây, cậu chép vào đi, nhanh lên không kịp mất
- Tôi có nên chép không đây, như thế là gian lận, điều này thật không phải một chút nào cả, nhưng nếu không chép thì bài này tôi sẽ bị 0 điểm mất? Phải làm sao bây giờ?
- Thái Lăng, tôi nghi ngờ rằng em có sử dụng điện thoại để quay cóp, em có thể đưa cho tôi xem điện thoại của em được không, giọng nói của thầy Khâm vang lên, không hiểu thầy đứng sau lưng tôi tự lúc nào rồi?
- Em… em…, người tôi run bật lên, đầu óc tôi trống rỗng không thể nghĩ được điều gì cả.
- Có chuyện gì mà em lúng túng thế? Nếu em không làm điều gì sai thì chẳng có gì phải sợ sệt như thế cả, nam nhi đại trượng phu thì phải quang minh chính đại chứ?
Khi tôi chuẩn bị trao chiếc điện thoại cho thầy giáo thì đột nhiên có một quyển sách từ đằng sau bay tới, cuốn chiếc điện thoại ra khỏi tầm tay tôi, cả hai rơi xuống đất và cách chỗ tôi đứng một đoạn khá xa. Khi tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì An Vũ Phong đã nhanh nhẹn chạy tới nhặt cuốn sách và chiếc điện thoại lên kính cẩn trao cho thầy giáo:
- Em xin lỗi thầy, em nhỡ tay làm rớt cuốn sách, mong thầy bỏ qua cho em. Thầy cứ kiểm tra điện thoại của Thái Lăng đi xem có bạn ấy có quay cóp bằng điện thoại không?
- Cậu… cậu… thầy Khâm sa sầm mặt lại, được rồi, An Vũ Phong cậu về chỗ đi,lần sau đừng có hành động vô lễ như vậy nữa, vụ của Thái Lăng tôi sẽ kiểm tra rõ ràng sau.
- Xin thầy hãy kiểm tra luôn đi ah, việc kiểm tra cũng đâu có khó khăn gì, thầy đã nói Thái Lăng có hành vi quay cóp trước mặt cả lớp, em mong rằng thầy cũng nên có kết luận rõ ràng trước toàn thể mọi người. Nhất là Thái Lăng lại đang là Hội trưởng hội học sinh, việc quay cóp trong giờ kiểm tra có thể ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của bạn ấy cũng như là của Trường British, những việc như vậy chúng em mong thầy hãy đưa ra kết luận sớm đừng để lâu sẽ gây ra phiền toái.
- Đúng rồi! Thưa thầy, thầy hãy xác minh luôn đi ah, cả lớp tôi nhao nhao ủng hộ ý kiến của An Vũ Phong.
Sau một hồi kiểm tra, thầy Khâm trao lại điện thoại cho tôi và nói:
- Điện thoại này hoàn toàn không có vấn đề gì cả, Thái Lăng hoàn toàn không quay cóp, tôi đã nhầm, giờ các em tập trung làm bài đi, 10’ nữa chúng ta sẽ thu bài.
- Thưa thầy, khoan đã, em có ý kiến.
- Lại là chuyện gì vậy, An Vũ Phong?
- Thưa thầy, Thái Lăng không hề quay cóp, nhưng thầy lại nghi ngờ bạn ấy gian lận trong thi cử, lại có ý định kiểm tra điện thoại riêng của bạn ấy, điện thoại là tài sản cá nhân, thầy làm vậy là xâm phạm quyền tự do cá nhân, chưa kể việc nghi ngờ Thái Lăng quay cóp có thể làm tổn hại đến uy tín của bạn ấy. Em nghĩ rằng thầy nên có trách nhiệm với hành động và lời nói của mình, một lời xin lỗi Thái Lăng ngay trước lớp là một việc làm cần thiết phải không thầy.
- Cậu… cậu … có biết mình đang nói gì không?
- Em hiểu rất rõ là đằng khác, đó chính là sự dân chủ, thầy sống ở Mỹ lâu năm chắc thầy cũng hiểu rõ thế nào là dân chủ, dù có là Tổng thống nhưng nếu làm sai thì vẫn phải xin lỗi người dân như bình thường. Khi bắt đầu giờ học, thầy cũng nói rằng đây là diễn đàn để chúng em nói lên những suy nghĩ của mình, lúc này em, chỉ nói lên những gì mình nghĩ, những gì mình cho là đúng thôi thưa thầy, An Vũ Phong nhún vai.
- Thưa thầy, đó cũng là suy nghĩ của 41 thành viên lớp 12A1 chúng em, mong thầy hãy sớm đưa ra quyết định, Giang Hựu Thần lên tiếng.
- Hừ… Thôi được rồi, thầy Khâm cố gắng nén cơn giận,Thái Lăng tôi rất lấy làm tiếc vì đã nghi ngờ em quay cóp và kiểm tra điện thoại cá nhân của em, tôi xin lỗi vì điều đó, giờ thì cả lớp xem lại bài lần cuối chuẩn bị nộp bài.
Cuối cùng thì giờ học cũng kết thúc, may nhờ có An Vũ Phong nhanh trí xóa được tin nhắn của Hựu nên tôi không bị làm sao cả, lại còn được thầy giáo xin lỗi nữa, thật là may mắn hết sức, tôi lại chịu ơn An Vũ Phong một lần nữa rồi, chắc phải kiếm cái gì hậu tạ cậu ấy mất thôi. Duy chỉ có điều, tôi vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt của thầy Khâm, ánh mắt hằn học pha lẫn sự thù hận, điều đó dường như báo hiệu một tương lai khá khó khăn đang chờ đợi tôi và An Vũ Phong ở phía trước.

- An Vũ Phong! An Vũ Phong! Đợi mình với, đợi mình với!!!!
- Có chuyện gì mà cô hớt ha hớt hải đuổi theo tôi vậy, đầu heo?
- Đừng trêu tôi nữa mà An Vũ Phong, không trêu chọc tôi một ngày là cậu không yên sao, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn với cậu thôi. Cám ơn cậu vì đã giúp tôi, nếu không có cậu thì thầy giáo sẽ đọc được tin nhắn có đáp án của Giang Hựu Thần rồi, lúc đó chẳng biết hậu quả sẽ như thế nào nữa. Thật sự tôi không biết phải nói gì với cậu ngoài lời cảm ơn cả, vì cứu tôi mà cậu gây hiềm khích với thầy Khâm, chắc chắn thầy sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
Tôi chưa nói dứt câu thì An Vũ Phong đã ngắt lời:
- Thái Linh, đừng có suy nghĩ ngốc nghếch như thế chứ, cô quên tôi là ai rồi sao, không ai có thể làm khó cho An Vũ Phong này được bởi vì tôi là Đại Ma Vương cơ mà. Haha. Còn một điều nữa tôi muốn nói với cô đó là đừng bao giờ nói lời cảm ơn với tôi, tôi giúp cô không phải để mong chờ cô sẽ cảm kích tôi, tôi chỉ làm những điều mình cần phải làm, hãy nhớ rằng dù cho cô có đối xử với tôi như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn luôn giúp cô một cách vô điều kiện.
- Nhưng … nhưng tôi không thể để nhận lòng tốt của cậu mãi như vậy được, hãy để cho tôi được làm điều gì đó cho cậu được không?
- Cô muốn đền đáp tôi ah, để tôi nghĩ xem nhá, An Vũ Phong vỗ tay vào trán ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
An Vũ Phong càng suy nghĩ lâu, tôi lại càng nóng ruột. Hix, không biết Đại Ma Vương này đang toan tính cái gì trong đầu đây, đáng lo thật, liệu rằng tôi có dại dột quá không khi nói sẵn sàng làm một điều gì đó cho cậu ta? Trời Phật ơi hãy thương con là người hiền lành, hay gặp xui xẻo, trước đây chưa hại ai bao giờ dù chỉ là một con kiến mà phù hộ cho con đừng để An Vũ Phong nghĩ ra trò gì quái đản bắt con làm cả, con van xin Người đấy. Huhu
- Này, đầu heo, cô đang cầu khấn cái gì đấy, giỏng tai lên mà nghe tôi phán đây này, An Vũ Phong mỉm cười khoái chí, dường như cậu ta đã nghĩ ra được trò gì hay ho, thú vị lắm. Phen này tôi chết chắc rồi.
- Tôi chuẩn bị tinh thần rồi, cậu cứ nói đi.
- Cô phải dành trọn một ngày ở bên tôi, làm osin cho tôi, nghe theo bất kì điều gì tôi sai bảo, nhưng nói trước là phải với thân phận của Thái Linh chứ không phải là Thái Lăng, tôi muốn thấy cô dưới thân phận của một cô gái, hiểu chưa?
- Bắt buộc phải làm như vậy ah. Hix, yêu cầu gì mà kì cục vậy, tôi thấy nó cứ làm sao ấy, để tôi mặc quần áo con trai có được không, tôi làm osin cho cậu 2 ngày luôn, ok?.
- Đừng có mà ở đấy cò kè bớt một thêm hai với tôi, lệnh đã ban ra thế nào thì cô cứ thế mà thi hành thôi, đừng có mà lằng nhằng nữa.
- Hix, tôi biết rồi nhưng hôm nào thì tôi phải làm osin cho cậu?
- Cái đấy hả, cứ từ từ, để tôi xem hôm nào trời đẹp, tôi có hứng tôi sẽ bảo cô, nói chung cô cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi, đầu heo.
- Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Cho mình tham gia với được không? Đó là Giang Hựu Thần, chẳng biết cậu ấy đứng sau tôi và An Vũ Phong từ lúc nào nữa, không biết cậu ấy có nghe được chuyện An Vũ Phong bắt tôi làm ô sin một ngày cho cậu ta nữa không, Giang Hựu Thần mà nghe được chắc tôi xấu hổ chết mất.
- Giang Hựu Thần ah! Cũng không có chuyện gì đâu, tôi đánh tránh lảng, Hựu tìm mình có chuyện gì vậy?
- Mình tìm Thái Linh từ nãy đến giờ mà không thấy, hóa ra cậu đang ở bên An Vũ Phong, Giang Hựu Thần khẽ mỉm cười, mình muốn nói lời xin lỗi với Thái Linh. Lúc đó trong đầu mình chỉ có ý nghĩ giúp Thái Linh hoàn thành được bài kiểm tra này thôi, không ngờ rằng sự việc lại diễn ra như vậy, chẳng những mình không giúp được gì cho Thái Linh mà còn hại cậu bị mang tội quay cóp nữa. Mình rất áy náy.
- Thôi, chuyện đã qua rồi Hựu đừng bận tâm nữa, nhờ An Vũ Phong nhanh trí nên mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, mình vẫn bình yên vô sự, lại còn khỏe re nữa, đấy cậu xem.
- Uh, mình cũng thấy điều đó mà. Ah, phải rồi An Vũ Phong này, cám ơn cậu vì tình huống lúc đó, nhờ cậu mà Thái Linh được bình yên, thay mặt Tiểu Linh mình muốn gửi lời cảm ơn cậu.
- Tôi chỉ làm những gì mình cho là đúng chứ không mong người ta phải đền đáp hay biết ơn mình, hơn nữa lúc trước Thái Linh đã nói lời cảm ơn tôi rồi, cậu không cần phải làm như vậy đâu, hãy lo việc của mình đi.
- Chuyện của Thái Linh là cũng là chuyện của mình, lần này vì mình mà cậu ấy bị liên lụy, mình cần phải có trách nhiệm với cô ấy, Giang Hựu Thần quả quyết.
Bầu không khí giữa Giang Hựu Thần và An Vũ Phong đột nhiên trở nên căng thẳng, có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy sao không ai chịu nhường ai lấy một câu. Giang Hựu Thần cũng rất lạ, bình thường cậu ấy điềm đạm như vậy nhưng hôm nay dường như Hựu muốn tranh luận với Phong đến cùng. Cả hai đều rất quan trọng với tôi, thật tình tôi không muốn mối quan hệ giữa Phong và Hựu trở nên như thế này chỉ vì một chuyện không đáng có. Tôi phải làm điều gì đó để phá vỡ bầu không khí này mới được.
- An Vũ Phong! Giang Hựu Thần! Hai người đừng tranh cãi với nhau nữa. Nghe mình nói đây?
- Có chuyện gì thế, hôm nay đầu heo cũng biết ra lệnh cho người khác cơ ah. Có chuyện gì cô nói mau xem nào.
- Đương nhiên tôi là Hội trưởng hội học sinh, tôi nói cậu phải nghe. Nghe đây, dù sao thì chuyện hôm nay cũng đã qua rồi, cả ba chúng ta đều bình yên vô sự như vậy là tốt lắm rồi, ở gần đây có một quán ăn mới mở, hôm nay tôi sẽ mời hai cậu một bữa, vừa là hậu tạ cả hai vừa để ăn mừng chiến thắng. Đồng ý không?
- Thái Linh nói thật chứ, đương nhiên là mình sẽ đi rồi, chúng ta đi ngay bây giờ hả?
- Tất nhiên rồi, còn An Vũ Phong cậu có đi không?
- Tôi hả! Sao tôi phải đi cùng mấy người chứ? Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy.
- Chính miệng cậu nói đấy nhé, tôi ăn hết phần cậu đừng có mà kêu.
- Phải đó, An Vũ Phong không đi, mình và Thái Linh sẽ tha hồ ăn, thật thoải mái, Giang Hựu Thần hào hứng bổ sung.
- Hừ được rồi, tôi sẽ đi, tôi không để hai người tự tung tự tác muốn làm gì thì làm đâu, chuyện hôm nay công đầu là của tôi.
- Có thế chứ, tôi mỉm cười đắc thắng, chúng ta đi nào!
Đúng như tôi dự đoán, sau những gì xảy ra ngày hôm đó, tôi thực sự trở thành cái gai trong mắt thầy và những buổi học tiếng Anh dần trở thành cơn ác mộng với cá nhân tôi.
- Chào tất cả các em, rất vui vì gặp lại mọi người, hôm nay tôi sẽ trả bài kiểm tra lần trước, lớp trưởng Ân Địa Nguyên, em hãy phát bài cho cả lớp đi.
- Tất cả các em đã nhận được kết quả kiểm tra rồi phải không? Quả thật tôi rất bất ngờ vì kết quả lần này, không ngờ các em lại làm bài tốt như vậy, người ta thường nói rằng môn ngoại ngữ không bao giờ là thế mạnh của người Trung Quốc nhưng thật sự các em đã làm tôi phải thay đổi suy nghĩ này. Ngoài hai bài đạt điểm tuyệt đối của Giang Hựu Thần và An Vũ Phong, các bạn còn lại đều có quyền tự hào về kết quả bài thi của mình. Có thể nói các em có một nền tảng về tiếng Anh rất tốt, hãy cố gắng phát huy điều đó. Bây giờ các em hoàn toàn có thể tự thưởng cho mình một tràng pháo tay.
Rào … rào, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, trong khi mọi người đều rất phấn khích vì kết quả mỹ mãn ngoài mong đợi thì tôi vẫn chưa hết bàng hoàng về kết quả bài làm của mình. Mặc dù đã đoán trước được kết quả sẽ không tốt, nhưng tôi vẫn không thể nào ngờ được mình lại bị 0 Điểm, con số 0 ấy đang nhảy múa trêu ngươi tôi, bạn bè thì được khen ngợi còn tôi thì … Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình lạc lõng và cô đơn giữa tập thể lớp đến vậy, tôi muốn chạy ra khỏi lớp, tìm một góc khuất nào đó để khóc thật to nhưng không thể. Tuy nhiên, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
- Các em ah, kết quả tốt như vậy là một điều đáng mừng nhưng các em cũng đừng vì thế mà chủ quan, coi thường môn học của tôi. Khi chấm bài tôi đã rất ngạc nhiên vì lớp chúng ta có một bài bị điểm 0. Cũng biết trình độ giữa các bạn trong lớp có một sự chênh lệch nhưng điểm 0 tồn tại trong lớp chúng ta là một điều không thể chấp nhận được, nhất là khi đó lại là bài làm của Hội trưởng học sinh trường. Tôi thật sự không hiểu điều gì đang diễn ra ở đây, một học sinh lớp 12 rồi mà kiến thức tiếng Anh cơ bản như thế cũng không thể làm nổi, xã hội còn có những người như vậy thì làm sao đất nước chúng ta có thể phát triển, hay là vì em ấy là Hội trưởng hội học sinh được nhiều người nể trọng nên coi thường môn của tôi đến mức không thèm làm bài, hoặc công việc của trường lại quan trọng đến mức các em không còn thời gian ngó ngàng đến việc học của mình? Thật sự, thật sư tôi rất buồn vì lớp chúng ta lại có những học sinh như vậy. Ở đây, tôi chỉ muốn nhắc các em rằng, dù là lí do chủ quan hay khách quan, thì các em hãy luôn nhớ các em còn đang là học sinh, việc học là quan trọng nhất, hãy làm đúng bổn phận của mình, không làm được bài thì chấp nhận sự thật, đừng giở trò quay cóp, các em không tôn trọng tôi cũng được nhưng hãy giữ lấy lòng tự trọng của bản thân mình.
Những lời nói của thầy Khâm như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim tôi, chẳng lẽ tôi lại là người tệ hại đến thế sao, một kẻ cậy chức cậy quyền, ỷ mình là Hội trưởng hội học sinh nên coi thường môn học tiếng Anh; một kẻ không có đầu óc, là học sinh lớp 12 rồi nhưng một chữ tiếng Anh bẻ đôi cũng không biết. Không đó chỉ là những lời bịa đặt giả dối, thật sự, tôi không phải là người như vậy, tôi hoàn toàn không ý đó. Dù rằng tôi đã để lại ấn tượng không tốt với thầy nhưng thầy giáo có cần nhất thiết phải nói những lời đó trước mặt cả lớp hay không? Tôi muốn đứng lên bảo vệ bản thân mình, phản bác lại những gì thầy giáo vừa nói nhưng không thể, đầu óc tôi quay cuồng, không suy nghĩ được điều gì, tôi cảm thấy mình sắp sửa ngã quỵ.
- Thưa thầy, đây mới chỉ là một bài kiểm tra thôi, tất cả chỉ là tương đối, thầy chỉ căn cứ vào nó mà quy chụp một người là kém cỏi, không có đầu óc, là kẻ cạy quyền, cạy thế coi thường môn học của thầy liệu có quá vội vàng chủ quan quá không? Em thấy rằng nhận xét về một người khi chưa hiểu rõ người đó là một sự hồ đồ, những lời mà thầy nói không phải là lời của một người thầy dành cho học sinh mà là những lời xúc phạm điều này có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng với người nghe. Xin thầy hãy cân nhắc kỹ về những gì mình đã nói.
- Lại là em ah, An Vũ Phong? Hình như em có vẻ rất thích xen vào chuyện của người khác nhỉ? Mặc dù kết quả kiểm tra của em rất tốt nhưng cũng đừng vì thế mà chủ quan, hãy lo cho bản thân mình trước đi.
- Thưa thầy, thầy hiểu lầm rồi, em rất quan tâm đến việc học của mình cũng như là của cả lớp. Chúng em thấy rằng đã quá nửa thời gian rồi nhưng chúng em vẫn chưa được thầy truyền đạt chút kiến thức nào. Thời giờ là rất quý, xin thầy đừng lãng phí nữa mà hãy bắt đầu vào bài học đi thôi.
- Cậu … cậu đang ra lệnh cho tôi đấy hả, mặt thầy Khâm sa sầm, có cảm giác thầy đang rất cố gắng để kiềm chế cơn giận của mình.
- Em không có ý đó, hình như thầy đã suy nghĩ quá nhiều rồi
- Thưa thầy, xin thầy cho phép em được nói, tôi đột ngột đứng lên, tôi không thể để An Vũ Phong vì tôi mà xung đột với thầy giáo được, việc tôi làm tôi sẽ tự chịu. Lúc trước tôi nghĩ rằng không ai có thể hiểu được cảm giác của tôi, nhưng giờ tôi hiểu rằng mình đã lầm, ngay cả trong những lúc như vậy thì vẫn có An Vũ Phong là người đứng lên bảo vệ tôi.
- Em muốn nói gì thế Thái Lăng, em định biện hộ gì cho kết quả kiểm tra kém cỏi của mình.
- Thưa thầy, em không có ý đó, quả thật là bài kiểm tra vừa rồi em làm không tốt, em không có gì để nói cả, nhưng em muốn xin thầy cho em có cơ hội được chứng tỏ bản thân mình, em không giống như những gì thầy suy đoán, em sẽ học tốt môn tiếng Anh này, xin thầy hãy tin em.
- Thưa thầy, khi tất cả học sinh đều cố gắng và chuyên tâm vào việc học tập thì người thầy giáo sẽ rất hạnh phúc phải không? Xin thầy hãy cho Thái Lăng một cơ hội, Giang Hựu Thần lên tiếng
- Thưa thầy, thầy hãy đồng ý cho Thái Lăng một cơ hội đi, cả lớp tôi nhao nhao.
- Thôi được rồi, tôi cho em thời hạn 2 tuần, 2 tuần sau em phải có một bài thuyết trình trước lớp. Nếu em làm tốt tôi sẽ thay đổi suy nghĩ và xin lỗi em, còn nếu em làm không được thì xin lỗi tôi không thể dạy em được, thầy Khâm miễn cưỡng đồng ý trước sức ép của cả lớp, giờ thì chúng ta bắt đầu học.


Hix, lúc phát biểu rõ là hoành tráng, giờ chỉ có hai tuần để làm một bài luận và trình bày trước lớp, phải làm sao bây giờ, Thái Linh ơi là Thái Linh, mày sắp chết rồi. Nhưng tôi không thể phụ lòng An Vũ Phong, Giang Hựu Thần và cả lớp được, mọi người đã đứng lên bảo vệ tôi, giờ không làm được mọi người sẽ rất thất vọng và tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được, còn nước còn tát, thôi cứ qua thư viện xem có kiếm được thứ gì hay không.
- Thái Linh cô về rồi đấy ah, sao về muộn thế, mà cô vác cái gì ở trên lưng thế, định thôi học đi buôn đấy hả?
- Đừng có trêu tôi nữa mà An Vũ Phong, tôi nhăn mặt, cậu không biết đây là cái gì ah, chán quá, tri thức, tinh hoa của nhân loại đấy, khó khăn lắm tôi mới mượn được ở thư viện đó, đọc hết chỗ này chắc chắn tôi sẽ làm được bài luận nộp cho thầy giáo, lúc đó sẽ chẳng có ai coi thường tôi được nữa.
- Cái gì, An Vũ Phong tròn mắt nhìn tôi, cô mượn toàn bộ đống sách này chỉ để viết một luận cỏn con đấy ah, cẩn thận kẻo sách nó đè bẹp cô trước khi cô viết xong đây, đưa tôi xem cô mượn những gì nào?
Một lúc sau, An Vũ Phong ôm bụng cười ngặt nghẽo:
- Thái Linh ơi là Thái Linh tôi đến chết với cô mất thôi, cô có biết mình mượn cái gì không?
- Có chứ! Toàn là sách học tiếng anh mà.
- Uh thì nó toàn là sách tiếng anh nhưng cô có biết nó là sách gì không? Tiếng Anh dành cho người phỏng vấn xin việc, Tiếng Anh chuyên ngành kinh tế, tiếng anh dành cho hướng dẫn viên du lịch, rồi Ngữ pháp Tiếng Anh cơ bản, 565 bài luận hay nhất, Tài liệu luyện thi Ielts, bộ đề thi Toefl 10 năm gần đây, Bí quyết giúp bạn chiến thắng trong kỳ thi Toeic… Tôi đến chịu cô rồi, làm cái gì cũng phải có chọn lọc chứ, đâu phải cứ sách nào dạy tiếng Anh cũng ôm về, vừa mệt người lại chắng được tích sự gì.
- Thế bây giờ tôi phải làm sao bây giờ, tôi có biết gì đâu
- Thì đi trả lại hết chứ sao giữ lại quyển Ngữ pháp tiếng Anh cơ bản và 565 bài luận hay nhất thôi. Đúng là bỏ mặc cô tự xoay xở lấy thật chẳng yên tâm chút nào, thôi được rồi bắt đầu từ tối nay tôi sẽ kèm tiếng Anh cho cô, giờ cô nghỉ ngơi đi, chỗ sách này để tôi mang trả lại thư viện giùm cho.
- Cám ơn cậu An Vũ Phong, cậu tốt quá, tôi lí nhí.
- Không có gì, đừng bao giờ nói câu cảm ơn với tôi nữa, ngốc ah, chỉ cần cô giữ đúng lời hứa của mình là được rồi, An Vũ Phong đáp lại tôi bằng một nụ cười dịu dàng.
Những ngày tiếp theo, An Vũ Phong hết lòng chỉ dạy tôi môn tiếng Anh, ngày nào cũng vậy, suốt từ 9h đến 12h cậu ấy luôn sát cánh cùng tôi trong hành trình chinh phục môn tiếng Anh hắc ám. Tôi không phải là một người thông minh, sáng dạ, lại không có căn bản tiếng anh, hay phát âm sai, nhiều lúc hay hỏi những câu rất ngô nghê và ngớ ngẩn, nếu là Kì Dực hay Ân Địa Nguyên chắc tôi đã bị đá bay đến tận Bắc Cực rồi nhưng An Vũ Phong thì khác, cậu ấy vẫn kiên trì, nhẫn nại giảng dạy cho tôi từng điều nhỏ nhất, chỉ cho tôi cách phát âm từng từ một. Tôi rất bất ngờ về điều này, trước đây tôi nghĩ rằng An Vũ Phong là một kẻ ngang ngược, cậu ta chẳng bao giờ chịu hạ mình, kiên nhẫn chỉ bảo ai cái gì bao giờ, người như An Vũ Phong mà làm giáo viên chắc không ai dám đi học mất, nhưng thật sự tôi đã nhầm, nhầm hoàn toàn, An Vũ Phong không những có thể dạy được, mà cậu ấy còn là một giáo viên xuất sắc. Tôi rất ghét môn tiếng Anh, ghét cái thứ tiếng của người ngoại quốc, phức tạp, lằng nhằng, rắc rối, cách phát âm thì chả ra làm sao cả nhưng khi học cùng An Vũ Phong tôi mới vỡ ra được nhiều điều. Thật sự tiếng Anh rất thú vị, nó tẻ nhạt, buồn chán và rắc rối vì chúng ta không biết cách học vì chúng ta không hiểu nó, còn nếu như bạn muốn tìm hiểu về nó bằng sự chân thành thì tiếng Anh quả là một ngôn ngữ tuyệt vời. Nhờ An Vũ Phong mà tôi đã hiểu thêm về văn hóa Anh, về đất nước và con người Anh, cái mà tôi thu được không chỉ là vốn ngoại ngữ tăng lên mà là rất nhiều tri thức quý giá khác. Ân cần và tận tụy nhưng An Vũ Phong cũng rất nghiêm túc trong giờ học, với cậu ta học ra học mà chơi ra chơi, đừng hòng ăn gian của An Vũ Phong dù lấy một phút. Hix, 11h30 rồi, tôi buồn ngủ quá đi mất, mà vẫn còn những nửa tiếng nữa cơ.


 
Thấm thoắt đã 10 ngày trôi qua, chỉ còn 4 ngày nữa là tôi phải trình bày bài luận của mình trước lớp, đây cũng chính là cơ hội cuối cùng để tôi chứng tỏ mình với thầy Khâm, đây là một sự kiện quan trọng với tôi nhưng quả thật lúc này tôi không biết mình nên nói về vấn đề gì trước lớp. Thời gian vừa qua nhờ có An Vũ Phong tôi đã tự tin hơn về vốn tiếng Anh của mình, giờ đây tôi muốn được tự bước đi trên đôi chân của mình, tôi không thể dựa dẫm vào cậu ấy mãi như thế, tôi muốn được thầy giáo công nhận bằng chính khả năng và sức lực của mình, chắc chắn tôi sẽ làm được điều đó. Nhưng phải nói về vấn đề gì đây, quả thật tôi vẫn chưa tìm ra lời giải đáp:
- Thái Linh ah! Cậu làm gì mà trầm tư suy nghĩ thế? Cậu lo lắng về phần trình bày ngày thứ 6 lắm phải không?
- Hựu đấy ah, mình đang phân vân không biết nói gì vào ngày hôm đó, nhưng cậu yên tâm đi mình sẽ làm được mà, bởi vì mình là Thái Linh, mình là một cô gái tràn đầy năng lượng và niềm tin. Tôi mỉm cười pha trò với Hựu và cũng coi như đó là lời động viên chính mình.
- Mình tin là Thái Linh sẽ thành công, thế Thái Linh có cần mình giúp gì không? Nếu cần thì cứ bảo mình nhé, đừng ngại.
- Không! Không cần đâu, mấy ngày gần đây An Vũ Phong đã giúp mình rất nhiều rồi, ngày nào cậu ấy cũng kèm mình học tiếng Anh, nên giờ vai mình mỏi nhừ, họng thì sưng táy đây nè, mình thấy mọi chuyện cũng tạm ổn rồi, cám ơn Hựu nhiều nha.
- Vậy ah! Gương mặt Hựu thoáng lộ vẻ thất vọng và ngạc nhiên, Thái Linh cố lên nha, lần sau có chuyện gì cần giúp thì hãy gọi mình đầu tiên nhé không mình sẽ buồn lắm đấy, giờ mình có việc phải đi rồi, gặp lại sau nhé, Hựu nở một một nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng chào tạm biệt tôi.
Nhìn bóng Hựu khuất dần, trong lòng tôi dậy lên một cảm xúc khó tả, dường như cậu ấy đang cố gắng che giấu nỗi buồn trong lòng. Có chuyện gì xảy ra với Hựu vậy, chẳng lẽ việc tôi từ chối không nhận sự giúp đỡ của cậu ấy lại khiến Hựu buồn đến nhường đó ư. Hựu ah, mình xin lỗi, mình không cố ý làm cậu buồn nhưng mình thật sự không thể đón nhận lòng tốt của cậu và Phong mãi như vậy được. Hãy để mình tự bước đi bằng chính sức lực và khả năng của bản thân, hãy hiểu và thông cảm cho mình nhé.
- Thái Lăng! Cậu chuẩn bị cho bài trình bày vào thứ 6 đến đâu rồi, cố lên nhé.
Giọng nói này quen quá, tôi giật mình quay lại, Ân Địa Nguyên, Kì Dực và Nghiêm Ngôn đứng sau lưng tôi tự lúc nào. Trước đây vì mối quan hệ với Hựu nên tam đại tướng quân không ưa tôi mấy, tôi cũng hạn chế nói chuyện với 3 người bọn họ, không ngờ hôm nay 3 ông tướng này còn chủ động bắt chuyện và động viên tôi nữa, thật không thể tưởng tượng được, biết trả lời bọn họ như thế nào bây giờ.
- Mình, mình cũng chuẩn bị được kha khá rồi, hy vọng mọi chuyện sẽ ổn, tôi lúng túng trả lời bừa.
- Vậy thì tốt rồi, chúc cậu thành công.
Nói rồi, tam đại tướng quân rảo bước đi, khi đi Kì Dực còn ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Thái Linh! Cậu phải làm cho tốt đấy nhá, tôi đặt cược hết vào cậu rồi, đừng có mà làm tôi sạt nghiệp”. Ôi, đến chết với ông tướng này mất thôi, dù đang rầu thúi ruột nhưng nghe Kì Dực nói vậy, tôi cũng phải phì cười, lần đầu tiên trong đời Kì Dực cũng biết bỏ tiền ra tham gia vào mấy trò cá cược xa xỉ, thật không thể tin được, “Được rồi, tôi sẽ kiếm tiền về cho cậu, tin tôi đi Kì Dực”
Không chỉ có An Vũ Phong, Giang Hựu Thần, tam đại tướng quân cổ vũ tôi trên con đường chinh phục ông thầy khó tính mà tất cả bạn bè trong lớp đều dành cho tôi sự ủng hộ, khích lệ và động viên. Mỗi người một cách thể hiện khác nhau, người động viên bằng lời, người khích lệ bằng hành động nhưng tựu chung lại tất cả đều mong muốn tôi đạt được kết quả tốt nhất trong bài trình bày vào ngày thứ 6 tới. Cám ơn tất cả mọi người, tôi sẽ cố gắng hết sức sẽ làm cho thầy Khâm phải “sáng mắt ra” và không thể coi thường tôi được nữa. Nhưng tôi sẽ phải nói gì đây, khó quá đi mất, phải đơn giản, dễ diễn đạt vì trình độ tiếng Anh của tôi còn hạn chế nhưng cũng phải ấn tượng và lôi cuốn người nghe. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, wow, tôi biết được mình phải nói những gì rồi, không cần phải nói một cái gì cao siêu, một vấn đề nóng hổi, giàu tính thực tiễn, tôi sẽ trình bày về món quà quý giá nhất mà tôi nhận được, đó là tình cảm mà An Vũ Phong, Giang Hựu Thần, tam đại tướng quân và mọi người đã dành cho tôi.
- An Vũ Phong! An Vũ Phong! Tôi biết mình sẽ phải làm gì rồi, 3 ngày còn lại tôi sẽ tập trung cho bài luận của mình, cám ơn cậu thời gian vừa qua, giờ tôi sẽ dùng chính sức của mình để thuyết phục thầy Khâm. Cậu hãy chờ xem nhé!
- Đầu heo hôm nay, hăng hái, quyết tâm ghê, được rồi tôi sẽ chờ xem cô làm được đến đâu mà hùng hồn thế.
- Cậu yên tâm đi, đợi đến thứ 6 mà xem tôi thể hiện, lúc ấy đừng có mà choáng, từ giờ đến hôm ấy cậu đi đâu đó nhé, đến giờ ngủ hẵng về, tôi muốn ở trong phòng yên tĩnh làm việc.
- Cái gì cô định đuổi tôi đấy ah,
- Tôi không có ý đó nhưng … nhưng cậu ở đây tôi không tập trung được, thôi cậu đi đi mà, thông cảm cho tôi, tôi sẽ hậu tạ cậu sau.
- Trần đời chưa có ai dám đuổi An Vũ Phong này ra khỏi phòng như cô đâu, thôi được rồi nể tình cô tôi sẽ lánh mặt đi, làm không tốt đừng có trách tôi.
Xin lỗi cậu An Vũ Phong, nhưng tôi không thể dựa dẫm vào cậu mãi như vậy được, nếu ở đây cậu sẽ sửa cho tôi từng lỗi chính tả cũng như cách phát âm từng từ một, tôi không thể làm thế, thời gian qua tôi đã phiền cậu quá nhiều, lần này xin hãy để tôi tự mình giải quyết những rắc rối của bản thân.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi, sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho bài trình bày vào sáng mai, tôi vươn vai đứng dậy rời khỏi bàn học. Chưa bao giờ tôi học hành chăm chỉ như vậy, nhìn lại thành quả mình vừa đạt được, tôi thấy trong lòng dậy lên một cảm xúc khó tả, hạnh phúc xen lẫn sự hồi hộp, lo lắng, hy vọng ngày mai mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ, sao tôi thấy đói quá, cái dạ dày thì biểu tình không ngớt. Chết thật, đã 11h30 rồi sao, không ngờ đã muộn vậy, cứ nghĩ sẽ xong sớm nên đi học về tôi lao vào bàn ngay không kịp ăn uống gì, giờ này làm gì còn hàng nào mở nữa, rõ chán, thôi đi ngủ vậy, ngủ cho quên đói, ngủ để giữ sức cho trận chiến ngày mai. Trèo lên gi.ường nằm được một lúc mà tôi vẫn không sao chợp mắt được, cái bụng rỗng tuếch không ngừng than khóc đòi ăn, sao lúc này tôi thấy nhớ món cơm thịt bò rắc tiêu đen của An Vũ Phong thế không biết, ôi ước gì mình được ăn nhỉ? Nhắc mới nhớ, An Vũ Phong đi đâu mà giờ này vẫn chưa thấy về thế không biết, hèn gì tôi có cảm giác thiếu thiếu một thứ gì đó, hóa ra là vắng mặt An Vũ Phong. Cậu ta mải mê làm gì mà giờ này vẫn chưa thèm vác mặt về, thật chả ra làm sao cả, An Vũ Phong cậu có về nhanh không thì bảo, để tôi còn yên tâm đi ngủ chứ!
- Thái Linh, cô đang lẩm bẩm **** rủa tôi cái gì thế? - Một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng tôi.
Ai vậy nhỉ, tôi giật mình quay lại, đó là An Vũ Phong, sao cậu ta thiêng thế không biết, vừa mới nói xấu đã lù lù xuất hiện rồi.
- An Vũ Phong! Cậu về muộn thế, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, lại còn đột ngột lên tiếng làm tim tôi muốn rụng ra đây này. Cậu định nhát ma tôi đấy ah?
- Cô nói gì mà lắm thế? Chuẩn bị xong bài để nói vào ngày mai chưa?
- Xong lâu rồi! Tôi mỉm cười khoái chí, cậu chờ đến ngày mai mà chứng kiến thành quả của tôi nhá
- Uh, tôi cũng mong cô làm tốt, An Vũ Phong gật gù, kẻo người ta lại đồn đại tôi ở chung phòng với cô mà không dạy bảo được cô tí nào, cô cứ lẹt đẹt như vậy thì mang tiếng tôi lắm.
- Cậu đừng có bôi bác tôi như thế chứ, tôi đâu có tệ hại đến như vậy, nhầm to, nhầm to rồi, kẻ nào coi thường tôi là kẻ không biết gì!
- Thôi, thôi, cô tha cho tôi cái đi, nổ quá rồi đấy, thế cô ăn uống gì chưa mà bụng dạ biểu tình to thế?
- Hix, cậu nghe thấy thật ah? Đừng có mà điêu chứ, tôi ... đã lấy tay che bụng rồi còn gì? Tối nay tôi chủ quan, tưởng làm xong sớm rồi đi ăn ai dè làm xong đã muộn thế này, giờ làm gì còn chỗ nào mở nữa, thôi đi ngủ cho quên đói, còn mấy tiếng là qua ngày mới ấy mà.
- Thật là chán cô quá, chả biết chăm sóc bản thân gì cả. Tôi cũng đoán trước được là cô sẽ như thế mà, cầm lấy đi, đồ ăn của cô đấy.
Nói rồi, An Vũ Phong dúi vào tay tôi hộp cơm màu xám quen thuộc, cái tên An Vũ Phong này, tôi vừa tuyên bố sẽ không dựa dẫm vào cậu nữa, sẽ tự mình làm lấy mọi việc, chiến thắng cái dạ dày đang luôn miệng biểu tình vậy mà cậu lại xuất hiện, quan tâm đến tôi, sợ tôi đói nên chuẩn bị cả đồ ăn cho tôi nữa. Tôi phải làm thế nào đây, lý trí thì lập luận rằng tôi không thể lợi dụng lòng tốt của An Vũ Phong mãi như thế được, từ chối đi thôi, nhưng có thực mới vực được đạo, An Vũ Phong chả bao giờ để ý đến chuyện đó đâu, nhận đi, nhận đi, tớ đói lắm, rồi cái dạ dày đáng thương đang ra sức phản bác lại.
- Cô làm gì mà ngẩn người ra thế? Chê cơm của tôi ah hay sợ tôi bỏ độc vào trong đấy, yên tâm đi tôi cũng ghét ông thầy Khâm đó lắm, không có chuyện tôi tôi giúp ông ta *** hại hại cô đâu.
- Tôi không có ý đó, chỉ là … chỉ là tôi cảm động quá không nói nổi thành lời thôi. Cám ơn cậu nhé, tôi cười toe. Cuối cùng thì cái dạ dày cũng chiến thắng oanh liệt, ăn thêm một miếng cũng đâu chết ai, kệ đi.
Khi nắp hộp cơm được mở ra tôi không khỏi ngạc nhiên và ngỡ ngàng, đó là món cơm thịt bò sốt tiêu đen lừng danh của An Vũ Phong. Tôi chỉ mới thầm ước cách đây có một phút thôi vậy mà đã được đáp ứng ngay rồi, thật là trùng hợp, An Vũ Phong có thần giao cách cảm nghe được lời nguyện cầu của tôi hay sao mà ngay lập tức mang đến cho tôi vậy? Thật không thể nào tin được.
Đến lúc này thì có lẽ quyết định sáng suốt nhất của tôi là nghe theo sự mách bảo của … cái dạ dày bởi sức hấp dẫn không thể chối từ của món ăn này, nước sốt thơm mùi hạt tiêu hòa quyện cùng hạt cơm thơm dẻo nóng hổi, thịt bò mềm chín tới tất cả đã góp phần tạo nên món ăn lừng danh của An Vũ Phong, bỏ lỡ nó chắc tôi phải hối tiếc cả đêm nay mất, ôi may mắn quá đi mất.
- Cô ăn từ từ thôi kẻo nghẹn bây giờ, nước cam cho cô đây, uống đi.
Thôi chết, từ nãy đến giờ tôi mải ăn nên … quên mất sự tồn tại của An Vũ Phong, chả thèm nói một tiếng mời cậu ấy ăn cùng nữa chứ, phải làm sao bây giờ:
- An Vũ Phong, cậu … cậu ăn cùng với tôi nhé, quên mất không mời cậu, thật là ngại quá.
- Cô cứ ăn đi, tôi ăn rồi mà, món này là mang cho cô ăn thôi
- Thật hả! Thế tôi được ăn hết cả hộp cơm này ah, cậu sẽ không … ăn tranh với tôi như lần trước nữa chứ?
- Haha! Giờ là lúc nào rồi mà cô còn sợ tôi ăn tranh của cô thế, trần đời này chắc chỉ có duy nhất một người như cô thôi, tham ăn đến thế là cùng, mà Giang Hựu Thần đang đứng ngoài cửa đợi cô kìa, nhưng thấy cô đang ăn nên không dám gọi.
- Sao cậu không bảo tôi từ trước, để tôi ra xem thế nào, cậu ác thật đấy.
Tôi đặt hộp cơm xuống gi.ường và đi ra cửa, nhưng ở ngoài hành lang chẳng có ai cả, các phòng đều đóng cửa im lìm, mọi người cũng đều say sưa chìm vào giấc ngủ. Tên An Vũ Phong chết tiệt lại bày trò lừa tôi rồi, sao lần nào tôi cũng sập bẫy của cậu ta thế, lúc nãy mặt An Vũ Phong thật thà như đếm có ngờ đâu cậu ta cho tôi ăn quà lừa ngọt thế, tức quá đi mất.
- An Vũ Phong! Ở ngoài làm gì có ai, đừng có trêu tôi như thế chứ, người ta đang ăn mà. Ơ cậu … cậu đang làm gì thế?
Trước mắt tôi, An Vũ Phong đang ngồi chễm chệ trên gi.ường, tay cầm hộp cơm xúc từng thìa cơm ăn ngon lành. Trông thấy tôi, An Vũ Phong cười toe:
- Cô vào đây ăn nốt đi, không nguội mất đấy, ăn nhanh lên còn đi ngủ chứ, muộn rồi đấy.
- Cậu … sao lúc nào cậu cũng bày trò để chọc phá tôi thế hả? Trả cơm cho tôi đi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
Tôi chưa nói dứt lời thì An Vũ Phong đã đút ngay một thìa cơm đầy vào miệng tôi, câụ ta khẽ thì thầm:
- Để tôi đút cho cậu nhé, ăn nhiều vào cho nó có sức, dạo này cậu gầy lắm đấy!
Đầu óc tôi quay cuồng với những lời nói của An Vũ Phong, “Chuyện gì đang diễn ra ở đây vây?”
 
Cuối cùng thì buổi sáng định mệnh ấy cũng đã đến. 2 tuần chuẩn bị và nỗ lực, giờ đã đến lúc tôi thể hiện gặt hái những thành quả của mình, “Mình sẽ làm thật tốt, hãy mang lại may mắn cho tao bùa thân yêu sẽ nhé”, tôi tự nhủ với lòng mình và nắm chặt trong tay chiếc bùa mà An Vũ Phong đã tặng.
- Chào tất cả các em! Như đã biết, ngày hôm nay bạn Thái Lăng sẽ thuyết trình trước lớp về một chủ đề bằng tiếng Anh, chúng ta sẽ dựa vào đó để đánh giá xem Thái Lăng có đủ điều kiện để theo học môn tiếng Anh cùng với cả lớp hay không? Xin mời em Thái Lăng.

- Thank for everybody! Today I’d like to give a talk on friendship, one of the best thing in my life. As you know, Friendship is extremely significant in all phases of our life. Friendship is the bridge between people. Friendship is the bridge between the known and the unknown. With love, family and health, friendship becomes one of the most important parts of our life. We can’t live without friends…

( Xin cám ơn tất cả các bạn! Ngày hôm nay tôi rất hân hạnh khi được nói về tình bạn, một trong những điều quý giá nhất của cuộc đời tôi. Như các bạn đã biết, trong từng chặng đường đời của mỗi người thì tình bạn luôn có một ý nghĩa cực kì quan trọng. Tình bạn là cây cầu kết nối mọi người lại với nhau, là cây cầu gắn kết những điều chưa biết và đã biết. Cùng với tình yêu, gia đình và sức khỏe, tình bạn đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu được trong cuộc sống của mỗi con người. Chúng ta sẽ không thể sống được nếu thiếu vắng đi những người bạn. Có những điều chúng ta không thể chia sẻ cùng bố mẹ, hay người yêu nhưng lại có thể dễ dàng tâm sự cùng bạn bè, bạn bè là nơi ta tìm về những lúc khó khăn. Không biết các bạn có suy nghĩ như thế nào về tình bạn, còn đối với riêng tôi tình bạn là món quà quý giá nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho tôi, và những năm tháng học dưới mái trường British là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.
Trước đây tôi là một người vụng về, rụt rè, hay gặp xui xẻo, thường xuyên bị bắt nạt và là đối tượng trêu chọc của các bạn trong trường, tôi thường oán trách bản thân vì mình thật đen đủi, nhưng may mắn thay trong quãng thời gian đó tôi vẫn có được hai người bạn chí cốt. Mặc dù đôi lúc chúng tôi có những xung đột, cãi vã nhưng nhờ những người bạn đó mà tôi đã có động lực để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Còn bây giờ, tôi đã thay đổi hoàn toàn, tôi không còn là một cậu bé rụt rè, yếu đuối của ngày nào nữa, tôi đã mạnh mẽ, tự tin hơn trước rất nhiều, tôi đã làm được nhiều việc hơn và quan trọng nhất là tôi có được những người bạn thật tuyệt vời.
Các bạn trong lớp đã cho tôi những kỷ niệm không thể nào quên khi chúng ta tham dự nhạc hội Red & Knight, các bạn đã ủng hộ tôi tham gia ứng cử chức Hội trưởng hội học sinh, và gần đây nhất khi tôi đứng trước nguy cơ không được theo học môn tiếng Anh cùng cả lớp, mọi người vẫn động viên và cho tôi sức mạnh. Xin cám ơn tất cả các bạn.
Giang Hựu Thần và tam đại tướng quân, các bạn là những người bạn đầu tiên của tôi khi tôi bước chân vào ngôi trường British này, các bạn đã giúp tôi vượt qua những bỡ ngỡ của một học sinh mới và giúp tôi hòa nhập thật nhanh với cuộc sống ở đây. Nhờ có mọi người tôi đã khám phá thêm được rất nhiều điều thú vị trong cuộc sống, được làm những điều mà từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ có cơ hội được làm. Những lúc tôi gặp khó khăn, mọi người đều luôn ở bên động viên và giúp đỡ tôi, cùng tôi giải quyết vấn đề, các bạn đã cho tôi hiểu thế nào là một tình bạn đích thực. Giang Hựu Thần là một hoàng tử, thân phận của cậu khác hoàn toàn với tôi, một người dân bình thường thậm chí là nghèo hèn, nhưng cậu không bao giờ khinh rẻ, coi thường tôi, trái lại cậu đối xử với tôi thân thiết và ân cần như một người bạn, một người thân trong gia đình. Giang Hựu Thần, Ân Địa Nguyên, Kì Dực và Nghiêm Ngôn xin cám ơn vì những gì mà các bạn đã làm cho tôi, được biết và kết bạn với mọi người là điều tuyệt vời nhất đối với tôi.
Còn An Vũ Phong, những ngày đầu cậu hay bày trò bắt nạt tôi, tôi cũng ghét cậu lắm, tôi gọi cậu là Đại Ma Vương, là tên tồi tệ, tôi từng mong muốn cậu sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này cho tôi rảnh nợ. An Vũ Phong, tôi xin lỗi, xin lỗi vì cái suy nghĩ ngốc nghếch và dở hơi của mình. Nếu cậu biến mất thật, thì không biết tôi sẽ như thế nào nữa, có lẽ tôi sẽ phải sống suốt phần đời còn lại trong sự hối tiếc và ân hận vì đã để mất thứ quý giá của cuộc đời mình. Được chung phòng với cậu không phải là bất hạnh hay xui xẻo mà trái lại đó là sự may mắn, tôi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Không thể kể hết những việc mà cậu đã làm cho tôi, một câu cảm ơn không đủ để diễn đạt hết tình cảm của tôi. Lúc này đây, tôi chỉ muốn nói rằng, cám ơn cậu An Vũ Phong, cám ơn số phận đã cho tôi được gặp cậu, tôi cảm thấy hạnh phúc vì được làm bạn với cậu.
Các bạn ah, cho đù sau này cuộc sống có ra sao, có thể sau khi kết thúc 3 năm học ở British, 41 người chúng ta sẽ không còn được ở bên nhau như thế này nữa, nhưng tôi sẽ luôn ghi nhớ hình ảnh của các bạn, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, chúng ta có thể già đi nhưng có một thứ vẫn luôn vẹn nguyên theo năm tháng đó là tình bạn của chúng ta. Tôi yêu tất cả các bạn”)

Khi tôi kết thúc bài phát biểu của mình, một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm tất cả, không ai nói một lời nào nhưng tất cả đều rất xúc động. Đột nhiên An Vũ Phong đứng dậy, cậu ấy vỗ tay chúc mừng tôi “Thái Lăng! Chúc mừng cậu, cậu làm tốt lắm!” Tiếp theo đó, Giang Hựu Thần, rồi tam đại tướng quân tất cả mọi người đều đứng dậy ủng hộ tôi, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tôi như bị choáng ngợp trong những lời ngợi khen, tiếng vỗ tay và sự chúc mừng của mọi người. Không ngờ bài trình bày của tôi lại có sự thuyết phục mọi người đến vậy, vui quá. Nhưng còn thầy Khâm thì sao, không biết thầy sẽ phản ứng như thế nào trước bài trình bày của tôi, liệu rằng tôi có được ở lại lớp cùng mọi người theo học môn tiếng anh không đây. Liếc mắt nhìn về phía cuối lớp, tôi thấy thầy đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ, còn ánh mắt thì lộ vẻ hằn học, tức giận, có chuyện gì xảy ra với thầy vậy?
 
- Các em trật tự, đây là lớp học chứ không phải là sân khấu, Thái Lăng là một học sinh bình thường chứ không phải là ngôi sao ca nhạc, các em hãy kiềm chế cảm xúc của mình, trở về chỗ ngồi của mình nhanh lên.
- Có vẻ như các em rất ấn tượng với bài trình bày vừa rồi của Thái Lăng, thái độ của các em cho thấy tất cả mọi người đều ủng hộ và hài lòng với Thái Lăng. Sau đây tôi sẽ nêu lên một vài nhận xét của mình: Thứ nhất, về mặt nội dung, Thái Lăng đã rất thành công trong việc lựa chọn đề tài, tình bạn là một chủ đề hay có nhiều khía cạnh để khai thác, khi nói về đề tài này chắc chắn sẽ gây được xúc động và cảm tình của người nghe. Có thể nói Thái Lăng hoàn toàn thành công trong việc lựa chọn đề tài. Tuy nhiên, vì là một đề tài quen thuộc nên phần trình bày của Thái Lăng không có gì nổi bật, không đưa ra được ý tưởng nào mới,. tất cả đều chỉ là sự sáo rỗng, sao chép và cóp nhặt. Thứ hai, về mặt phát âm, mặc dù chúng ta có thể thấy Thái Lăng đã hết cố gắng nhưng vẫn không che lấp được những hạn chế về mặt phát âm, em phát âm sai rất nhiều, ngữ điệu không phù hợp, truyền tải cảm xúc của mình vào bài viết là một việc nên làm nhưng em lại thể hiện quá đà nên nhiều lúc không thể nghe em nói được gì cả. Thứ ba: về ngữ pháp và cách hành văn: Thái Lăng là học sinh lớp 12, em đã học tiếng Anh cũng gần 10 năm nay rồi nhưng câu văn của em vẫn hết sức đơn giản, ngô nghê, tôi nói thật, không khác gì một đứa trẻ mới tập viết văn vậy. Quả thật tôi hết sức thất vọng.
Thầy Khâm càng nói tôi càng hoang mang, tôi đã chuẩn bị rất kỹ cho bài trình bày này, tôi đã thể hiện nó bằng tất cả những cảm xúc của mình, không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Không biết kết quả sẽ ra sao đây, liệu rằng tôi có được thầy chấp nhận hay không, tôi có thể cùng mọi người theo học môn tiếng Anh cho đến khi kết thúc năm học không? Hàng trăm câu hỏi đang hiện lên trong đầu tôi, lúc này đây, quả thật tôi cảm thấy rất lo, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp.
- Có thể các bạn trong lớp đều rất thích bài trình bày vừa rồi của Thái Lăng song các em chưa có kinh nghiệm, các em chưa nắm được bản chất của vấn đề này. Dưới con mắt của một thầy giáo dạy tiếng Anh tôi ghi nhận sự cố gắng của Thái Lăng trong 2 tuần vừa qua, em đã cho tôi thấy một hình ảnh hoàn toàn khác của mình, ít ra thì vốn tiếng Anh của em không phải là con số 0 tròn trĩnh. Tuy nhiên, Thái Lăng ah, tôi rất tiếc phải nói điều này với em, khoảng cách về trình độ của em so với các bạn trong lớp là quá rộng, không thể rút ngắn lại trong một hai tuần được, vì sự tiến bộ của cả lớp, tôi không thể để em theo học cùng các bạn được, tôi tin rằng với cương vị là một Hội trưởng hội học sinh em hiểu rõ mình phải làm gì, đừng để bản thân mình làm ảnh hưởng đến bước tiến của các bạn. Em có ý kiến gì không?
- Thái Lăng! Em làm sao thế, mau trả lời tôi đi.
- Em, em …, tôi đứng như trời trồng. Tai tôi ù đi, không thể nghe rõ những lời thầy Khâm vừa nói, lúng túng không nói lên lời, cuối cùng thì thầy đã đưa ra quyết định của mình, tôi đã cố gắng hết sức nhưng kết quả lại như vậy sao. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, kết quả đã có tôi còn có thể làm gì được đây?
Một bầu không khí im lặng bao trùm toàn bộ lớp học, tất cả mọi người đều rất ngỡ ngàng, không thể tin vào những điều mình vừa nghe được, thái độ không phục hiện rõ trên khuôn mặt cảu các thành viên trong lớp, nhiều người nhìn tôi với ánh mắt rụt rè, thông cảm nhưng ở đây quyết định của thầy giáo là quan trọng nhất, thay đổi điều đó là sự không tưởng. Ở đây, liệu rằng có ai có thể giúp tôi được không đây.
- Thưa thầy! Em xin có ý kiến, một giọng nói mạnh mẽ vang lên phá vỡ sự im lặng, đó là An Vũ Phong. Trời đất ơi! An Vũ Phong còn định làm gì nữa đây, mình tôi không được học đã là một điều không thể chấp nhận được rồi, An Vũ Phong, cậu đừng gây hấn với thầy giáo nữa, tôi không muốn vì tôi mà cậu cũng không được học nữa đâu.
- Chuyện gì vậy? An Vũ Phong, có vẻ như em rất quan tâm đến Thái Lăng đấy, em có thắc mắc gì về quyết định của tôi.
- Thưa thầy, em thấy bài trình bày vừa rồi của Thái Lăng rất tốt, cảm xúc, tuy rằng có mắc một vài lỗi nhỏ nhưng với một học sinh nước ngoài nói tiếng Anh thì như vậy là rất ổn rồi. Thái Lăng đã cố gắng hết sức, xin thầy hãy xem xét lại quyết định của mình, An Vũ Phong cứng cỏi trả lời.
- Thưa thầy, em cũng thấy An Vũ Phong nói đúng, mong thầy xem xét lại, cả lớp tôi nhao nhao ủng hộ An Vũ Phong.
- Các em trật tự, nghe tôi nói đây, thầy Khâm thủng thẳng trả lời, không quên dành cho An Vũ Phong một cái nhìn hằn học và khó chịu. Tôi đã rất băn khoăn khi đưa ra quyết định này, nhưng chúng ta không thể một con sâu làm rầu nồi canh, để một người quá kém cỏi kéo trình độ của cả lớp đi xuống đươc. Nhất là bây giờ, các em đã là học sinh lớp 12, năm học cuối cấp rất quan trọng, còn 1 kỳ thi đại học đang chờ các em ở phía trước, các em đều là những học sinh ưu tú của trường British, tôi không thể Thái Lăng làm ảnh hưởng đến thành tích của cả lớp chúng ta. Thái Lăng chỉ không theo học môn tiếng Anh cùng với các em thôi, các em không việc gì phải lo lắng quá, các em quan tâm đến Thái Lăng là một điều rất tốt nhưng hay nghĩ đến bản thân mình trước đã.
- Thưa thầy! Em thấy thầy lo lắng qua rồi, quyết định này là quá vô lý, Thái Lăng không làm gì để ảnh hưởng đến lớp chúng em cả.
- Đừng có ngắt lời tôi, An Vũ Phong! Tôi biết em là một học sinh giỏi, chương trình tiếng Anh ở trường hiện nay chẳng là gì với em cả, dù không học em vẫn đạt kết quả tốt nhưng em phải nghĩ cho các bạn khác nữa. Quyết định đã đưa ra không thể thay đổi được. Lúc này các em có thể cho rằng quyết định của tôi là quá nặng với Thái Lăng nhưng sau này các em sẽ hiểu và biết ơn tôi. Còn An Vũ Phong, tôi nhắc lại lần cuối, nếu em còn tiếp tục có ý kiến phản đối thì xin mời em bước ra khỏi lớp. Tôi cũng nhắc chung tất cả các em trong lớp, nếu ai phản đối quyết định này thì hoàn toàn có thể nghỉ học môn của tôi.
- Thưa thầy! Nếu thầy đã nói thế thì em xin phép, em không thể học được nếu như không có Thái Lăng, đây là một sự vô lý và bất công. Chúng ta đi thôi, Thái Lăng!
Khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì An Vũ Phong đã nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi lớp trong con mắt ngỡ ngàng, sửng sốt của tất cả mọi người và sự tức giận của thầy Khâm
 
×
Quay lại
Top Bottom