Hoàn Cô gái Đông Dương - truyện tuổi teen cực hay !

hay chet mat thoiiii :KSV@12: ma doc toi may doan buon muoi. khoc muon loi con mat ra ngoai` :KSV@15:.kho~ w0a:KSV@08:. nhung doc toi cai ket thi...hanh phuc chet thoiiiiiii :KSV@10: :KSV@11: :KSV@03:
 
đoạn trc làm e khóc sướt mướt cả:KSV@18:
có từ gì trên cả hay ko nhỉ???????
 
Thú thật truyện chẳng hay, mà còn có nhiều cái vô lý, mâu thuẫn quá!
 
Hehe.... Khó khăn ghê mới kiếm được 1 truyện liền mạch thế này mà đọc. Tks bạn Aizi nhìu... Truyện xúc động quá :(( ....
 
Truyện hay. Đọc một mạch không rời máy tính. Văn phong chuẩn, cốt truyện cũng khỏi chê. Nói chung là ... really interesting. Tks so much
 
h8PDw8H8AM849h4sRd6UAAAAASUVORK5CYII=
55177488-hphuc.jpg
Chiều hôm ấy đôi ta cùng dạo mát / Tay trong tay nhìn đường phố lại qua...
* * *
Hạnh phúc
Chiều hôm ấy đôi ta cùng dạo mát
Tay trong tay nhìn đường phố lại qua
Nhìn em yêu sao duyên dáng mặn mà
Anh khẽ hỏi "Thế nào là hạnh phúc?"

Em nghiêng đầu và mỉm cười khẽ đáp:
Hạnh phúc như là: "Một cái chăn bông
Một người kéo thì người kia sẽ lạnh
Phải vì nhau thì hạnh phúc chan hòa"

Còn theo anh: "Hạnh phúc là gì nhỉ...?"
Theo anh thì: "Hạnh phúc chính là em"
Vì bên em lúc nào anh cũng vậy
Yêu đời hơn và làm việc hăng say

Anh sạo quá làm sao em tin được
Nói rằng "em" nhưng ai biết em nào?
Ghen như vầy anh biết nói làm sao
Thì thôi nhé anh đền cho câu chuyện

55177488-hanhdtthanhphuc1.jpg
Chuyện kể rằng:
Có một người mãi đi tìm "hạnh phúc"
Nơi phương trời xa thẳm mờ sương
Một mình anh trên muôn dặm nẻo đường
Và ngơi nghỉ khi hoàng hôn khuất bóng

Một ngày kia anh gặp một ông lão
Râu bạc phơ và tóc trắng tựa mây
Ông lão hỏi: "Con đi về đâu vậy?"
Anh trả lời: "Tìm hạnh phúc đời con"

Mặt ông lão bỗng u buồn ảo não
Mắt nhìn về phía thăm thẳm trời xa
Nơi xa kia có phải chốn quê nhà
Vì hoài vọng lão rời xa nơi ấy

Và quay sang lão nhìn anh nói khẽ
"Đừng kiếm tìm, nó không được đâu con
Vì chẳng phải khi tiền tài danh vọng
Bao quanh mình là có "hạnh phúc" đâu

55177488-hanhdtthanhphuc2.jpg
Tóc lão đen giờ đã hoá bạc màu
Vì mơ tưởng một bóng hồng kiều diễm
Kể từ đó lão bắt đầu tìm kiếm
Một dáng hình trong tâm trí lão mơ

Đi thật xa giống con tựa bây giờ
Khi th.ân thể đã rã rời mệt mỏi
Và trong mơ kỉ niệm xưa vẫy gọi
Anh yêu ơi sao chẳng chịu quay về

Sau cơn mê lão bắt đầu bừng tỉnh
Lòng bàng hoàng vội vượt suối trèo non
Về làm sao khi th.ân thể mỏi mòn
Quê nhà đó chỉ còn là ao ước

Và cuộc đời không thể nào nói trước
Xa rời rồi ta mới thấy dấu yêu
Cũng đừng mong bên sắc đẹp yêu kiều
Là có được niềm vui và hạnh phúc

"Sông có khúc và con người có lúc"
Phải yêu thương trong hiện tại cuộc đời
Nghe đến đây mắt anh lệ tuôn rơi
Từ giã lão anh lên đường trở lại

Em thấy không giữa dòng đời ngang trái
Anh đâu tìm "hạnh phúc" tận trời xa
Bên em yêu duyên dáng thật thà
Và như vậy với anh là "hạnh phúc".

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
truyện rất hay và xúc động nữa, mình đã khóc rất nhìu khi đọc nó.
tình yêu chân thành chung thủy 1 tình yêu đẹp làm cho mình thấy ghen tỵ wa chừng
tình bạn chân thành và luôn sẽ chia những khó khăn bùn vui trong cuộc sống
cảm ơn vì đã có 1 câu chuyện hay và cảm động như thế này để đọc và cảm nhận về nó
 
truyen rat hay. cam dong lam. co nhung doan lam minh hoi hop den nghet tho. day la cau chuyen hay nhat va cam dong nhat

:KSV@12:
Em làm gì mà bần thần thế? _ Nhật Duy tựa đầu vào vai vợ, ánh mắt anh dò tìm những âu lo trên gương mặt của Phương. Phương quay lại, mỉm cười:
_ Em không làm gì cả… Chỉ tự hỏi là anh bao giờ về mà thôi! Anh có xin nhập học được ngay không?
Nhật Duy ngồi xuống bên cạnh, hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ. Vườn hoa hồng ngào ngạt trong gió.
_ Không! Anh không có ý định học tiếp.
Phương quay phắt lại, không hài lòng:
_ Vậy thì không được… Bao nhiêu năm học hành là vì cái gì hả anh? Nếu anh không có bằng cấp thì sẽ lãnh đạo được ai?
Duy mỉm cười, kéo tay Phương lại, hôn nhè nhẹ:
_ Quan trọng là khả năng của mình thôi… Anh có em là đủ rồi…
Phương không bằng lòng khi anh hy sinh cho mình nhiều như thế. Cả hai đã quá hạnh phúc kể từ khi biết rõ sự thật, nhưng cũng cách đây mấy tháng rồi… Tương lai của hai đứa không thể dừng mãi ở đây…
Duy kéo cô vào lòng, thì thầm:
_ Anh yêu em rất nhiều… Anh không bao giờ muốn phải xa em, kể cả lúc làm việc…
_ Em cũng thế! _ Phương hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười_ Chờ anh về là một cực hình!
Hôn nhẹ lên môi Phương, Duy hơi đẩy cô ra, dịu dàng:
_ Anh có quà cho em này…
_ Quà gì? Ăn được không anh?
_ Chỉ nghĩ đến ăn là giỏi! _ Duy trêu chọc_ Em nhắm mắt lại đi và xòa tay ra .
Phương làm theo. Cô hồi hộp chờ đợi, không hay biết rằng khi đặt món quà lên tay cô, Duy gần như thấy lồng ngực mình vỡ ra.
Phương mở mắt, bàng hoàng nhìn Duy rồi lại nhìn tấm vé máy bay trên tay mình. Duy cúi xuống, hôn lên mắt, lên má, lên môi cô, rồi nói:
_ Anh biết trong những ngày qua tâm trạng em ra sao… Em còn mẹ ở bên đó, còn khóa học chưa hoàn thành, còn giấc mơ trở thành nhà tạo mẫu hàng đầu … Nếu như em bỏ qua để chọn lựa cuộc sống an nhàn của một người vợ ở nhà chờ chồng thì anh sẽ thấy xa lạ lắm… Anh yêu em, anh đã chờ em ngay từ khi chỉ là một cậu bé… Huống hồ giờ anh đã là một người đàn ông? Anh đủ sức chờ em thêm hai năm nữa… Chỉ cần em hứa là sẽ quay trở về bên anh!
Nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt hồng hồng của Phương. Cô buông rơi tấm vé, ôm chặt lấy Duy, nức nở…
_ Em yêu anh!
_ Anh sẽ chờ em… ở kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau nữa!
Khi tình yêu sinh ra thì chờ đợi và nhớ nhung cũng xuất hiện làm bạn đồng hành. Những chuỗi ngày chờ đợi tô màu cho tình yêu thêm lung linh và thêm bền chặt…Duy tin vào điều đó và sẵn lòng chờ đợi thêm nữa… Khi đã vượt qua cả cái chết thì tình yêu sẽ là vĩnh cửu!
cam om bai viet cua aizi nha! bai viet that tuyet voi. hon ca tuyet voi nua ay chu. hjhj
 
Mình đọc tận 2 truyện của bạn cơ.. Truyện nào cũng làm mình thích đến nỗi đọc tới đọc lui những nhiều lần :P
Truyện này.. làm mình khóc.. Lúc mất mẹ ấy, cảm giác như mình mất vậy..
Bạn post toàn truyện lấy cảm xúc của người khác thôi * ôm ôm *
Mình thích lúc Tố Phương ở cạnh Duy lắm, thấy nó thế nào á :))
Khoái mấy cái cảnh tình như cái bình mà nhiều lúc buồn kinh khủng
* cúi đầu * Hoi nhiêu đây đủ òi, mình thích ơi là thích truyện của bạn luôn ý
Post nhiều vào mình làm rd trung thành cho =)) * cười *
 
ôi! truyện hay quá! vậy mà mới đầu đọc cái tựa m lại nghĩ đến mấy bà Trung Hoa mặc xườn xám (k bít viết đúng k:KSV@05:) thành ra chả mún đọc! hehe, chả bít sao táy máy đến tận trang cuối cùng tnay! Bùi Tố Phương cho m biết nghị lực cuộc sông,, biết thế nào là hp khi có những ng bạn thật sự, những ng yêu m và những ng m yêu thương! biết rằng tình yêu k vớ vẩn như m nghĩ (:KSV@04: )và hãy sống hết m để k phải tiếc nuối những j đã qua! cảm ơn Aizi nhiều lắm:KSV@03:
 
hồi mới nghe cái tựa đề tớ hk mún đọc cho lém
Cô gái Đông Dương - có lẽ là hk được ấn tượng nhưng càng đọc càng thấy hay, cốt truyện quá hấp dẫn, tóm lại là tuyệt vời. đây là truyện duy nhất khiến tớ khóc, lời văn quá mượt mà trau chuốt nhưng nhiều lúc thấy sến sến. mà hk sao, truyện hay là được, yêu Nhật Duy nhất :KSV@03:
 
ban lam mình khoc không biết bao nhiêu nước mắt luôn nè mặc dù chưa yêu ai bao giờ nhưng nhờ câu chuyện của bạn làm mình đã cảm nhận được chút ít rùi đó. Thank tác giả nhiều
 
Đọc truyện này thấy nhân vật nào cũng có trái tim sắt đá cả, thật khâm phục :). Truyện rất hay và cốt truyện xây dựng rất tốt. Cảm ơn aizi nhé
 
Quay lại
Top Bottom