lethingochp97
Thành viên
- Tham gia
- 13/6/2013
- Bài viết
- 3
Chap 1: Sự thật hé lộ.
29/5, New York, Mĩ.
- LiLi, nghe tớ nói đi đừng chạy nữa, nghe tớ giải thích. Không như cậu nghĩ đâu!!! - Tiếng cậu con trai chạy đuổi theo một cô gái.
Còn cô gái ôm mặt khóc lao ra phía đường lớn, cô không muốn nghe, không muốn biết gì hết. Trong suy nghĩ của cô bây giờ chỉ còn toàn diều dối trá, chính mắt cô đã thấy – cái khoảnh khắc ấy tim cô đã vớ thành ngàn mảnh. Người cô yêu nhất đã phản bội cô???
Cô chạy để không muốn tin cái điều ấy mặc cho cậu con trai gọi. Và rồi......
- Coi chừng....
RẦM....
-AAAAAAAA!!!! - tiếng hét xé màn đêm trong mưa. Sự tấp nập, ồn ào của thành phố hiện giờ đối với cậu là nỗi hận, nỗi mất mát quá lớn. “Gì đây? Đừng rời xa tớ, xin cậu”...
Báo mới ngày 30/4 “Con gái lớn của tập đoàn mĩ phẩm H.A hàng đầu thế giới đã qua đời trong một tại nạn giao thông.”
.................................................. .................................................. .....
21/5, Việt Nam.
-Chúc mừng mày nha, lần nào thi thử cũng được điểm cao, không đứng nhất thì cũng đứng nhì, chả biết mày có là người không nữa. – Phương giật mình quay lại, thì ra là Trang - con bạn thân - miệng vẫn lanh lảnh như mọi khi.
-Gì chứ may mắn thôi, mà mày cũng đâu có vừa, hạng 5 của mày cả năm nay có ai cướp được của mày đâu. Hì. – Phương hơi lúng túng khi con bạn thân nói như vậy.
-May mắn – Trang bĩu môi - Lạy hồn, thế thì mày lấy hết may mắn của người khác rồi đấy. Mà mày nhận được tiền thưởng chưa khao bạn đi chứ, bạn mày hóng từ hồi nào đến giờ hehe...
-Ờ được rồi lát về đợi tao ở cổng tao mua kẹo mút cho mày, OK chưa? – Phương nháy mắt với con bạn.
-Hả???? Bạn bè thế đấy, cho mình được cái kẹo mút haizzzzz – Trang làm ra vẻ mặt thất vọng bỏ lại Phương đi sau, miệng cười gian xảo.
Phương thì quá rành với cái trò này của nó rồi “định cho mình mắc bẫy đây mà”.
-Thế thôi, có năn nỉ thì đến kẹo cũng không có mà ăn đâu nha!
Trang quay người lại, biết là lộ bài nên đổi giọng ngay:
-Í, Phương xinh gái, Phương dễ thương, Phương...gì nữa nhỉ? À Phương bạn tốt, mình đùa í mà. Hihi..
Phương bật cười vì vẻ ngây ngô của con bạn:
-Chịu mày lun, tao khao mày ăn kem nhá!
-OK luôn!
******
Trần Phương Phương: còn 8 ngày nữa là tròn 16t.
Hiện là học sinh trường X, lớp 10-1.
Là một cô nàng khá thông minh, học lực thì khỏi chê, gương mặt tròn, có nét đáng yêu thu hút người khác và đặc biệt ở cô nàng chính là đôi mắt. Không biết được di truyền từ ai mà Phương được hưởng đôi mắt nâu trong vút, đẹp đến kì lạ.
Gia đình Phương không thuộc hạng khá giả mà chỉ là đủ sống bởi vì gia đình Phương chỉ còn Phương , mẹ và một đứa em gái. Ba Phương đã rời bỏ gia đình đến một nơi xa thật là xa vì một căn bệnh ung thư quái ác, để lại gánh nặng gia đình lên vai mẹ Phương. Và ông trời còn phũ hơn nữa khi mang ba đi đúng vào lúc Phương bước vào kì thi vào 10 chỉ còn 2 ngày. Vào trường chuyên là ước mơ của cô nàng từ lâu, nhưng rồi cô phải từ bỏ ước mơ ấy. Trong 2 ngày, mọi người trong nhà đếu rất lo cho cô, cả cô giáo, bạn bè đều ở bên để động viên. Phương chỉ cười nói không sao, không cần mọi người động viên, cô có thể làm được bởi vì cô là một cô gái mạnh mẽ, ba cô luôn tự hào về cô vì điều đó. Và kì thi cũng đến, khi biết kết quả mọi người thực sự kinh ngạc. Phương có điểm số đứng thứ 2 trong số 1500 thí sinh dự thi vào trường.
Bước vào năm học lớp 10, trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới, Phương dần thích ứng được mọi chuyện, quên đi nỗi đau mất ba và lao vào học và kết quả không ngoài mong đợi, luôn đứng nhất trong các kì thi của trường, được bạn bè trong lớp yêu mến không chỉ vì lực học của cô mà còn vì tính tình thân thiện, hoà đồng với mọi người. Tuy Phương không còn cười nhiều như trước nữa nhưng vẫn vui vẻ, giúp đỡ mọi người. Mẹ Phương rất tự hào về cô con gái của mình, làm đủ mọi việc để kiếm tiền cho Phương ăn học không kém các bạn, nhiều lần Phương ngỏ lời muốn giúp nhưng mẹ Phương từ chối vì muốn con chuyên tâm vào việc học. Phương thương mẹ lắm, không bao giờ làm mẹ phải thất vọng về mình, đối với Phương mẹ là nguồn sống, niềm vui và cũng là nỗi buồn lớn nhất của cô.
*******
-Bai Phương nha, mình về đây.
-Ukm, bai nha.
Phương vẫn tay chào đứa bạn thân rồi mở cổng bước vào nhà hớn hở chạy báo điểm cho mẹ. Bước vào nhà thấy có khách, 2 người đàn ông mặc vest ngồi nói chuyện với mẹ, trên bàn là 1 đống giấy tờ gì đó. Phương cúi đầu chào 2 vị khách lạ, thấy mẹ khóc Phương chạy đến lo lắng hỏi:
-Chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ khóc hay con làm sai gì với mẹ? Phương nắm lấy tay mẹ giật giật.
Mẹ Phương không nói gì chỉ ôm Phương khóc, nhận thấy điều gì không ổn, quay ra phía 2 người khách:
-Hai người là ai sao đến đây rồi làm mẹ tôi khóc vậy?-giọng điềm tĩnh đúng với phong thái của mình, Phương hỏi 2 người lạ.
-Chúng tôi sẽ đến vào 1 ngày sớm nhất mong bà trả lời nhanh cho, bà chỉ có 1 sự lựa chọn mà thôi, nó tốt cho cả bà và cô Phương.-một trong 2 người nói với mẹ Phương rồi nhìn Phương cúi đầu chào, hành động đó làm Phương ko thể hiểu nổi.
Hai người khách lạ ra về, mẹ Phương mới lau nước mắt, lấy một ờ giấy trên bàn đưa cho Phương đọc.
Phương cầm tờ giấy theo ý mẹ và đọc. Ôi! thật không tin nổi, gì chứ ai mà ác vậy, ai dám nói Phương không phải con của mẹ chứ? Là 2 người họ đây mà, Phương hét lên:
- Ko tin, ko tin, chẳng lẽ mẹ tin bọn họ sao, không hiểu nổi, con là con của mẹ mà, phải ko mẹ, mẹ nói đi?
-Phương...hức...mẹ ko muốn tin nhưng sự thật vậy thì sao ko tin được...hức...Họ là gia đình thật sự của con, họ đã tìm con, tại nơi con được sinh ra vì có sự nhầm lẫn nên con đã trở thành con gái của mẹ.Còn...hức... đứa con mà mẹ sinh ra đã chết ngay khi nó chào đời, vì lúc đó y tá bất cẩn nên ghi nhầm tên lên đứa trẻ, họ đã biết được và tìm con. Hai người vừa nãy là người do ba ruột con cử đến, họ muốn đưa con trở về.
-Ko thể tin được họ dựa vào đâu mà khẳng định như vậy chứ?-Phương nói giọng run run nhưng chưa khóc.
-Họ đã kiểm tra rồi – đưa tờ giấy nữa cho Phương- kết quả con chính là con của họ.
Phương giật phăng tờ giấy đi, giờ thì không thể kìm nổi nữa, Phương bật khóc lên thành tiếng.
-Huhu con ko biết mà cũng ko muốn biết, mẹ là mẹ của con mà huhu...
-Con đừng khóc, con khóc thì mẹ không thể kìm lòng được đâu.-mẹ nắm chặt lấy tay Phương mà nói.-Gia đình thật của con rất giàu, họ có thể nuôi dạy con đàng hoàng, ko để con phải chịu khổ đâu.
-Ko thích, con ko thích.- nói rồi Phương chạy về phòng đóng chặt cửa lại mặc cho mẹ gọi.
Cả đêm đó Phương ko thể nào ngủ được, nước mắt cứ chảy, chảy mãi cho đến sáng. Phương nghĩ về cái sự thật ấy. “Gia đình thật à? Sao có thể thế được? Họ giàu nhưng thực sự thì họ có thể cho con hạnh phúc ko mẹ? Nếu họ thực sự yêu con thì sao bây giờ mới tìm đén con, mẹ là nguốn sống của con, nếu con rời xa mẹ thì con ko còn gì nữa...” Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn mãi trong đầu Phương, và đâu chỉ có Phương thức mà cả mẹ Phương cũng thức nữa. Mẹ khóc, chắc là khóc nhiều lắm vì Phương nghe rõ từng tiếng nấc nghẹn của mẹ. Mẹ cũng đau ko kém gì P, cô biết nhưng giờ cô có thể làm đây: đến bên mẹ và an ủi mẹ sao? Ko thể... bởi vì ngay bản thân cô cũng ko thể kìm được nỗi đau này. Người trong 16 năm qua cô gọi mẹ và đã yêu thương nuôi nấng cô từng chút một giờ chỉ với mấy tờ giấy kia cô ko còn là con của mẹ nữa sao? Bất giác cô nhớ về ba - người cô cũng yêu thương hơn ai hết, nỗi đau mất ba 1 năm trước giờ lại hiện về rõ mồn một. “Đau lắm, con đau lắm ba ơi, giờ con phải làm sao, rời xa mẹ ư? Ko, con ko thể dù thế nào con cũng nhất định ở bên mẹ, con ko cần “gia đình thực sự” kia bởi vì con có mẹ, mẹ là gia đình của con và cả em con nữa, con ko cần gì hết ba ạ”
Bước ra khỏi phòng ôm con gấu bông ướt sũng vì nước mắt trên tay, Phương thấy mẹ đang thu dọn đồ đạc, một ý nghĩ loé lên trong đầu, cô chạy vội tới gạt tay mẹ ra:
-Mẹ, mẹ làm gì vậy sao mẹ thu đồ của con?
-Đi với gia đình của con đi, con sống với mẹ chỉ có cái khổ, họ tốt hơn mẹ, mẹ ko thể giữ con lại nữa mau đi đi...
Mẹ ko khóc nhưng cô biết mẹ đang cố nuốt nước mắt vào trong, cô thấy thương mẹ quá.
-Con sẽ ko đi, làm sao con sống khi ko có mẹ được, mẹ thương con mà, con sẽ luôn ở bên mẹ, còn họ, con sẽ nói con ko muốn đi.
-Con của mẹ sao mẹ ko thương con được, đứa con mẹ nuôi nấng bao năm nay làm sao mẹ nỡ rời bỏ con được huhu...