Dẫn lối yêu thương
Thành viên
- Tham gia
- 7/8/2022
- Bài viết
- 7
CHIẾC ÁO LEN MÙA HÈ

Tên truyện: Chiếc áo len mùa hè
Độ tuổi: không giới hạn
Tác giả: Head with love
Tình trạng: Đang cập nhật
Thể loại: Tình cảm gia đình, đời thường
Chương 1: Giới thiệu
Câu chuyện xoay quanh về nhân vật Đường Hiển Vinh. Một cô gái 14 tuổi xuất thân trong 1 gia đình bình thường vùng ngoại ô của thành phố Kim Hoa, Chiết Giang. Tưởng chừng cô bé ấy sẻ sống vô tư như trong thế giới bé thơ không lo âu, phiền muộn cho đến khi gia đình cô phải đối mặt với một biến cố....
Tôi là một cô học trò lớp 8. Bố tôi là một người làm ăn, kinh doanh nhỏ. Tính tình trầm tĩnh, điềm đạm. Mẹ là một giáo viên tiểu học. Bà là một người hòa nhã, hiền lành,vui tính nhưng cũng rất cứng rắn trong gia đình. Trong khi bố tôi ít khi la rầy tôi, thì mẹ hay là người nhắc nhở, la rầy tôi khi thấy tôi lơ là ham vui... Cũng phải thôi. Tôi thích như thế. Bởi lẽ có vậy tôi mới thấy mình được quan tâm. Gia đình ba người của tôi tuy không quá giàu sang nhưng cũng đầy đủ và rất vui vẻ. Như bao gia đình khác, mẹ tôi sau giờ làm thì lo công việc bếp núc, nhà cửa. Còn bố tôi sau giờ làm thì dọn dẹp, trồng trọt ngoài vườn. Bởi hai mẹ con tôi thích hoa và rau nên bố tôi đã tạo ra một khu vườn nhỏ có trồng hoa và rau để gia đình có một số rau sạch để ăn và cũng để thư giãn sau giờ học, giờ làm. Kế bên khu vườn ấy là mái hiên được cất lên bằng cây lá. Bên trong là một bộ bàn ghế nhỏ xinh bằng gỗ sồi. Gia đình chúng tôi sum họp nơi đây vào buổi chiều tối. Không gian ấy tạo cho người ta cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Mẹ tôi cực kỳ thích khu vườn nhỏ ấy. Cuối tuần là bà ấy lại ra vườn nhổ cỏ, bắt sâu... chăm chút cho khu vườn nhỏ ấy. Còn tôi, tới giờ học hay tan học về thì được bố mẹ đưa đón. Bố mẹ tôi lo đường phố xe cộ, vấn nạn phức tạp, nên chưa an tâm để tôi tự đi học. Sau giờ học, như bao đứa trẻ khác ở độ tuổi này, tôi cứ hay ở trong phòng lướt mạng hoặc xem phim,từ những bộ phim hoạt hình cho đến những bộ phim ngôn tình lãng mạng thời hiện đại. Ngoài ra, ít quan tâm đến công việc lặt vặt trong gia đình. Thật sự mà nói, tôi rất vô tư. Vô tư đến gần như trong mắt người khác, tôi trở thành một người vô tích sự. Nhưng bố mẹ rất thương tôi, ít khi nào bắt tôi phải làm nhiều việc nhà ngoại trừ việc học. Tôi rất hạnh phúc vì được sống trong gia đình nhỏ ấy.
Chương 2: Biến cố trong đời
Rồi một ngày nọ, sáng hôm ấy, trời có bóng mây mù, thời tiết se lạnh mang không khí của mùa đông sang. Bố tôi cũng đưa tôi đến lớp như mọi khi. Thế nhưng, khi đến giờ tan học, không phải bố hay là mẹ đến rước tôi như mọi khi mà là ông nội của tôi. Tôi hỏi nội: “ nội à! sao hôm nay bố mẹ con đâu mà nhờ nội rước con vậy ạ?” Nội tôi nói: bố con bận rồi, mẹ con không khỏe nên nhờ nội rước con”. Vậy rồi thôi. Tôi cũng bước lên xe và về nhà. Nội tôi cũng về nhà của ông ấy để coi sóc cho trang trại gà của ông. Về đến nhà, thấy xe bố của tôi đỗ ở ngoài sân. Ngoài ra không thấy xe của mẹ tôi bên cạnh như mọi hôm. Bước vào nhà, tôi nghe tiếng xệch xoạc trong nhà bếp. Tôi có chút ngạc nhiên là vì thấy bố đang xào thức ăn, chuẩn bị cho bữa trưa để tôi về rồi cùng ăn. Không thấy mẹ đâu, tôi hỏi bố: “ Hôm nay mẹ đâu bố, mẹ bận đi công tác hay sao ạ! “Ồ! không phải” - Tôi chợt nghĩ: “ trừ khi đi công tác đột xuất, còn lại nếu có đi, mẹ sẽ sắp xếp trước và nói cho hai bố con biết trước”. Nghĩ đến đây thì trong lòng tôi tự nhiên có một nổi buồn len lỏi và có một linh cảm không hay. Bố tôi lên tiếng cắt đi ý nghĩ trong tôi. Bố nói: “ Chút nữa cơm xong rồi, bố đưa con đi thăm mẹ. Mẹ bệnh, nhập viện rồi!”. Tôi hỏi ngay: “ Mẹ sao vậy bố?” Bố nói với giọng an ủi như không muốn cho tôi bị lo sợ: “ À, chút nữa con sẽ gặp và hỏi mẹ, giờ con dọn cơm đi!”. Tôi còn chưa kịp thay quần áo, vội vã dọn cơm. Đây là lần hiếm hoi tôi phụ bố tôi dọn dẹp bàn ăn khi xong bữa trưa. Bữa cơm hôm ấy chỉ có bố con tôi, không khí thật buồn rười rượi, không ai nói gì cả. Mọi thứ đã xong. Bố đưa tôi đến bệnh viện, bệnh viện đó cách nhà tôi khá xa, đi khoảng hơn một giờ đồng hồ. Trên đường đi, bố tôi cũng không nói gì. Tôi thì lại hồi hộp và lo lắng, thêm chút sợ hãi. Nhớ đến hoàn cảnh của cô bạn cùng lớp: mẹ cô ấy cũng vào bệnh viện, rồi chỉ trong vài ngày sau thì bác sĩ bảo mẹ cô ấy đã không qua khỏi... Tôi sợ, tôi rất sợ... Nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần. Cô bạn của tôi khoảng thời gian lâu sau đó mới gượng dậy như bình thường được. Và rồi, phải chuyển đi đến một ngôi trường khác ở xa để bố bạn ấy có thể vừa làm, vừa chăm sóc hai chị em bạn ấy. Trong đầu tôi không ngừng nghĩ đến những chuyện không hay xảy đến. Tôi thầm cầu nguyện phật trời cho mẹ tôi bình an, để gia đình tôi lại yên bình như trước.
Đến bệnh viện, tôi theo bố đến căn phòng, từ xa tôi thấy bà ngoại và dì hai của tôi ngồi bên gi.ường để chăm sóc mẹ của tôi. Tôi lặng lẽ bước đến gần. Tôi thật không thể ngờ rằng gương mặt của mẹ tôi...bầm tím, loang lỗ những vết máu còn đọng lại. Chân trái thì bị băng bó cả. Suýt nữa, nếu không có ngoại và dì ở đó, tôi không thể nhận ra mẹ của tôi. Tôi chợt chạy đến ôm chầm lấy mẹ và khóc, mẹ tôi cũng khóc. Tôi hỏi mẹ: “ Mẹ, mẹ! Tại sao? Mẹ bị sao thế?” , “Mẹ sao thế này???”. Mẹ tôi chưa kịp trả lời, tôi quay sang ngoại và dì hỏi: “ Mẹ con sao lại thế này hở ngoại?” Tôi nói trong nghẹn ngào. “ Ngoại xoa đầu tôi rồi nói: “ Mẹ con đang trên đường đi làm thì xảy ra tai nạn...!”. Ngoại cũng ngậm ngùi, không nói thêm được lời nào. Lúc này, mẹ tôi bảo: “ Mẹ không sao đâu, con yên tâm. Còn gặp lại nhau cũng phước đức lắm rồi con à”. Ở đây với mẹ chút rồi về, lo bài vở.” Bố tôi bước tới xoa đầu và bảo tôi: “ Con nói chuyện với mẹ đi, rồi mình về chuẩn bị bài vở cho ngày mai”. Tôi buồn lắm. Lúc thế này, sao tôi thương mẹ vô cùng. Mọi ngày mẹ khỏe, tôi không chút quan tâm hỏi han gì cả, mọi chuyện có mẹ lo. Giờ này tôi thầm nghĩ, “những ngày sắp tới hai bố con tôi sẽ ra sao khi về nhà mà không có mẹ?” . Những dòng suy nghĩ này lại thúc đẩy những dòng lệ trên mắt tôi. Nó cứ tiếp tục tuôn trào ra mãi thôi....
(Còn tiếp)