- Tham gia
- 22/9/2011
- Bài viết
- 14.934
Hắn bước đi mệt mỏi trên hành lang, ra ngoài đó quả là một sai lầm, bọn con gái sao lại cứ bu hắn một cách khó chịu như vậy chứ? Bọn họ tới đây không phải để chơi à? Lại gặp con bé hot girl bên đó, vài tháng trước vì chơi đùa nên nhận lời quen, giờ sao nhỉ? Thấy hắn im ắng thì nhỏ phải hiểu là chấm dứt rồi chứ? thế mà giờ vẫn thản nhiên trưng bộ mặt tự tin bước cạnh hắn, còn tự nhiên khoác vai, hừ! hắn không thích những đứa con gái như vậy, họa chăng chỉ thích những cô gái thanh cao như Trang Thư thôi! Một cô gái mỏng manh, gần như dễ vỡ trước mặt hắn, nhưng lại rất quyến rũ…lần đầu tiên hắn bị thu hút bởi một người con gái đến thế!
Rồi hắn sững người, đã bao lâu rồi không gặp Trang Thư, nhưng không hiểu tại sao…có cảm giác rất gần…không hề xa cách tí nào! Cứ như cô ta luôn ở cạn hắn…cảm giác đó…hắn vò đầu! thật là khó hiểu!
Đến trước cửa phòng. Hắn không khỏi khì cười khi tưởng tượng cảnh nó chui tọt vào trong chăn run lẩy bẩy, bởi ngoài kia đang bật những bản nhạc rất là ma quái. Rồi khi nắm lây nắm cửa, chợt một cái gì đó lóe lên trong đầu hắn.
“liệu Trang Thư có ở đây không nhỉ? Liệu khi mình…đẩy cánh cửa này ra, mình có thể thấy cô ta không?”
Hắn phì cười thành tiếng, quái dị, hắn đang nhớ quá hóa rồ à? Sao cô ta lại ở đây được chứ? đây là khu ở dành cho BOY mà, chắc cậu uống say rồi, nên nghỉ ngơi sớm thôi!
Khi cánh cửa đã mở ra…hắn sững người…
Căn phòng không một ánh đèn điện, chỉ loáng thoáng ánh sáng từ bên ngoài hắt vào cửa sổ rải rác khắp nơi. Chỉ là căn phòng không tối, nhưng đủ sáng để hắn thấy…một cô gái? Cô ta mặc một cái đầm ngắn màu trắng tinh khôi, gặp ánh sáng mờ ảo kia liền thành một lớp sương nhạt nhòa, đôi chân thon dài, kết thúc ở dưới là một đôi giày cao gót màu tím lấp lánh như sao, đương nhiên, thật nổi bật trên nền phòng tối tăm như thế, mái tóc dài tới hông, bồng bềnh uốn nhẹ như làn suối. Có lẽ cô ta đang hóa trang, nhưng khác với mọi cô gái khác đều đeo mặt nạ, cô ta lại đeo một lớp vải ren che đi đôi mắt, chỉ để lộ gương mặt góc đầy thanh tú, cái mũi cao, và đôi môi đỏ mọng.
Hắn…hắn nhận ra cánh mũi đó, nhận ra đôi môi đó, chỉ vì đôi mắt được che đi, nhưng vẫn lộ lên một con ngươi sáng. Hắn lắc lắc đầu, liệu có phải là…
“Trang Thư?” hắn thốt lên đầy bất ngờ.
Nó giật mình quay lại, thấy hắn đã đứng ngay cửa, nó lung túng.
“tôi tôi…” nó lắp bắp…rồi chợt nhớ mình đang là thân phận của Trang Thư…nó phải làm sao đây? Đây là trường BOY mà? Phải giải thích như thế nào về sự xuất hiện của cô gái Trang Thư đây? Tại sao nó lại sơ suất không chịu khóa cửa chứ? Hắn sẽ làm gì nó? Tố cáo? Nhưng nên nhớ hắn thuộc dạng biến thái nha! Hắn sẽ…sẽ…
Đầu nó quay mòng, gương mặt hoảng loạn thấy rõ qua đôi mắt đen cứ lay láy, đôi môi mím chặt…
“tách” hắn với tay bật công tắc đèn lên, lúc này đã định dạng rõ cô gái đang đứng giữa phòng.
“tại sao…cô lại…”
“tôi…tôi là bạn của Hải!!!” nó la toáng lên.
Hắn bất ngờ, là bạn của Hải sao? Rồi hắn liền tức…sao trước giờ hắn không biết nhỉ? Chắc phải dạy dỗ lại cậu bạn này quá!
“sao cô lại ở đây?” hắn bắt đầu lấy lại bình tĩnh, hỏi.
Nó run run, lấy tay quệt đi mấy giọt mồ hôi đang chực rơi trên trán, lắp bắp.
“chỉ…chỉ là…tôi nghe Hải nói ở đây có tiệc rất vui…nên muốn tham dự…có điều tôi không có vé mời, nên phải lén vào đây…hì hì…” tới lúc này, nó bắt đầu khâm phục bản thân, một lí do rất logic như vậy cũng nghĩ được, bằng chứng là mặt hắn đã giãn ra một chút.
Hắn nhìn nó một hồi, nó nhờ lời nói dối ban nãy cũng thấy tự tin hơn, không còn run nữa, đứng thằng lên. Gương mặt hắn chợt đỏ ửng, sao vậy? tim hắn lại đập nhanh nữa rồi, chậc!
“vậy…cô muốn đi dự tiệc chứ? chúng ta đi với nhau nhé!” hắn đề nghị.
Nó liền suy nghĩ, nếu nó từ chối, thì nó sẽ trở về thân phận của Hải bằng cách nào, họa chăng bây giờ đi ra với hắn, rồi lén bỏ đi, ra cửa hàng mua một bộ đồ con trai chạy vào với vài lon nước quả ra vẻ như mới đi ra ngoài về.
Nó mỉm cười, kế hoạch không thể hoàn hảo hơn nữa, nó nhanh chóng đồng ý theo hắn ra.
Tiếng nhạc kinh dị vang lên khiến nó nổi da gà, bàn tay đang nắm lấy tay hắn bỗng chốc run lên bần bật, 2 răng tí nữa là va vào nhau cầm cập, nhưng vì sợ lộ, nó đành phải chịu đựng.
Mặc dù đôi mắt đã được giấu sau lớp ren đen tuyền kia, nhưng nó vẫn đầy thu hút, thân hình hoàn hảo, đi cùng một một chàng trai không kém phần đẹp đẽ. Tất cả tạo nên tâm điểm của bữa tiệc.
Tự dưng…hắn cảm thấy tự hào! Thằng con trai nào không tự hào khi đi cùng một cô gái như vậy chứ? chỉ là…hắn không biết nó có cảm thấy như vậy không? Nhưng hắn có cảm giác như nó và hắn là một cặp, dù chẳng ai nói gì, bàn tay 2 người vẫn nắm chặt với nhau, cả 2 vẫn đi bên nhau.
Hắn không biết, nếu không lầm thì đây là lần thứ ba gặp Trang Thư, nhưng không hiểu sao lại muốn trở thành bạn trai của cô ta, từ lúc nào hắn dễ dãi vậy sao? Từ lúc nào hắn dễ đánh mất cảm xúc vậy sao? Vậy cảm xúc với Hải là gì?
Nghĩ đến đó hắn khẽ nhíu mày, cảm xúc với cậu ta là gì? có giống…như với Trang Thư không?
Nó thì không nhận ra những bối rối đó trên gương mặt hắn, cẩn thân từng bước với đôi giày cao gót, né những con mắt giả, những bàn tay giả đầy máu dưới sàn, cố gắng xao nhãng mình bằng một điệu nhạc nào đó để tống hết n
hững âm thanh kinh dị xung quanh. Nó cắn mối, chỉ vì một phút ghen tị vớ vẫn, đi mặc cái váy vào, để giờ phải rơi vào tình cảnh như vầy đây! Cũng may là nó đã kịp đội tóc giả…không thì…
“cô muốn uống tí nước không?” hắn hỏi.
Nó liền gật đầu lia lịa, cơ hội trốn thoát cho nó đây rồi! đợi khi hắn tiến đến cái bàn thức ăn ở giữa sân, nó nhanh chân chạy về phía cổng trường. nhưng…
“con kia! Mày là nhỏ nào?”
Nó bị chặn bởi một nữ sinh, nó nhíu mày, nếu nó không lầm…thì chẳng phải con hot girl trường GIRL sao?
“mình có việc bận…có gì chúng ta nói chuyện phiếm sao nhé!” nó cố lảng tránh, cơ hội chạy trốn tốt nhất này, không thể để vụt đi được.
“mày dám!!” nhỏ hot girl cảm thấy như bị sỉ nhục, liền vung tay tát nó. Nhưng nó đã né kịp, nắm tay nhỏ lại.
“cô bị gì vậy? tôi có làm gì cô đâu” nó tức giận, nói rít qua kẽ răng.
“mày còn dám nói? Tao thấy mày đi chung với anh Khoa! Nói đi! Mày là ai? Có phải vì mày mà anh Khoa bỏ tao không?” nhỏ đó nói trong cơn giận dữ tột độ, 2 mắt giàn giụa như sắp khóc.
Nó bối rối, suy nghĩ một hồi liền hất tay nhỏ làm nhỏ loạng choạng.
“tôi không phải là gì của Khoa cả, giờ thì để tôi yên” nó liền bước đi nhanh chóng. Chợt nhỏ hot girl đứng lên chặn nó lại.
“mày tưởng tao tin sao? Tao không có ngu, sao mày không dám cởi miếng vải ra mà nói chuyện với tao? Mày sợ tao sẽ nhận ra mặt mày sao? Nếu mày không làm gì thì tại soa lại sợ tao nhận ra mặt mày chứ?” nhỏ nói như điên loạn, nó cảm thấy phiền phức, đang lưỡng lự có nên cho nhỏ một cước làm nhỏ ngất xỉu, xong bỏ chạy không thì đằng xa…nó thấy Khoa đang chạy lại.
Không hiểu sao nó hoảng loạn, quay lưng chạy ngược vào trong trường. Nhỏ hot girl dí theo, phía sau lại là tên Khoa, cả 3 rượt đuổi, tạo nên một khung cảnh khôi hài.
Đang chạy, từ trong rừng cây, một cánh tay vươn ra ôm chặt nó núp sao thân cây. Nó gào to, nhưng đã bị một bàn tay bịt miệng lại, nó phát khóc, trời ơi! Đừng nói là…là…ma chứ!!!
Nó khóc thầm, có khi nào nó bị ăn thịt không? Nó từng xem một bộ phim Zombie, mấy con thây ma trong phim rất thích ăn thịt người…có khi nào nó bị như vậy không? Chết như vậy đau đớn lắm! nó không muốn! Nhưng cố gắng cỡ nào nó cũng không thoát ra được bàn tay đang ôm chặt nó.
“yên nào! Tôi đây!”
Nó tròn xoe mắt…là giọng của Lâm…trong một giây, nó thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, 2 thân hình chạy vụt qua, đến khi không còn nghe tiếng bước chân, Lâm mới buông nó ra.
Rồi hắn sững người, đã bao lâu rồi không gặp Trang Thư, nhưng không hiểu tại sao…có cảm giác rất gần…không hề xa cách tí nào! Cứ như cô ta luôn ở cạn hắn…cảm giác đó…hắn vò đầu! thật là khó hiểu!
Đến trước cửa phòng. Hắn không khỏi khì cười khi tưởng tượng cảnh nó chui tọt vào trong chăn run lẩy bẩy, bởi ngoài kia đang bật những bản nhạc rất là ma quái. Rồi khi nắm lây nắm cửa, chợt một cái gì đó lóe lên trong đầu hắn.
“liệu Trang Thư có ở đây không nhỉ? Liệu khi mình…đẩy cánh cửa này ra, mình có thể thấy cô ta không?”
Hắn phì cười thành tiếng, quái dị, hắn đang nhớ quá hóa rồ à? Sao cô ta lại ở đây được chứ? đây là khu ở dành cho BOY mà, chắc cậu uống say rồi, nên nghỉ ngơi sớm thôi!
Khi cánh cửa đã mở ra…hắn sững người…
Căn phòng không một ánh đèn điện, chỉ loáng thoáng ánh sáng từ bên ngoài hắt vào cửa sổ rải rác khắp nơi. Chỉ là căn phòng không tối, nhưng đủ sáng để hắn thấy…một cô gái? Cô ta mặc một cái đầm ngắn màu trắng tinh khôi, gặp ánh sáng mờ ảo kia liền thành một lớp sương nhạt nhòa, đôi chân thon dài, kết thúc ở dưới là một đôi giày cao gót màu tím lấp lánh như sao, đương nhiên, thật nổi bật trên nền phòng tối tăm như thế, mái tóc dài tới hông, bồng bềnh uốn nhẹ như làn suối. Có lẽ cô ta đang hóa trang, nhưng khác với mọi cô gái khác đều đeo mặt nạ, cô ta lại đeo một lớp vải ren che đi đôi mắt, chỉ để lộ gương mặt góc đầy thanh tú, cái mũi cao, và đôi môi đỏ mọng.
Hắn…hắn nhận ra cánh mũi đó, nhận ra đôi môi đó, chỉ vì đôi mắt được che đi, nhưng vẫn lộ lên một con ngươi sáng. Hắn lắc lắc đầu, liệu có phải là…
“Trang Thư?” hắn thốt lên đầy bất ngờ.
Nó giật mình quay lại, thấy hắn đã đứng ngay cửa, nó lung túng.
“tôi tôi…” nó lắp bắp…rồi chợt nhớ mình đang là thân phận của Trang Thư…nó phải làm sao đây? Đây là trường BOY mà? Phải giải thích như thế nào về sự xuất hiện của cô gái Trang Thư đây? Tại sao nó lại sơ suất không chịu khóa cửa chứ? Hắn sẽ làm gì nó? Tố cáo? Nhưng nên nhớ hắn thuộc dạng biến thái nha! Hắn sẽ…sẽ…
Đầu nó quay mòng, gương mặt hoảng loạn thấy rõ qua đôi mắt đen cứ lay láy, đôi môi mím chặt…
“tách” hắn với tay bật công tắc đèn lên, lúc này đã định dạng rõ cô gái đang đứng giữa phòng.
“tại sao…cô lại…”
“tôi…tôi là bạn của Hải!!!” nó la toáng lên.
Hắn bất ngờ, là bạn của Hải sao? Rồi hắn liền tức…sao trước giờ hắn không biết nhỉ? Chắc phải dạy dỗ lại cậu bạn này quá!
“sao cô lại ở đây?” hắn bắt đầu lấy lại bình tĩnh, hỏi.
Nó run run, lấy tay quệt đi mấy giọt mồ hôi đang chực rơi trên trán, lắp bắp.
“chỉ…chỉ là…tôi nghe Hải nói ở đây có tiệc rất vui…nên muốn tham dự…có điều tôi không có vé mời, nên phải lén vào đây…hì hì…” tới lúc này, nó bắt đầu khâm phục bản thân, một lí do rất logic như vậy cũng nghĩ được, bằng chứng là mặt hắn đã giãn ra một chút.
Hắn nhìn nó một hồi, nó nhờ lời nói dối ban nãy cũng thấy tự tin hơn, không còn run nữa, đứng thằng lên. Gương mặt hắn chợt đỏ ửng, sao vậy? tim hắn lại đập nhanh nữa rồi, chậc!
“vậy…cô muốn đi dự tiệc chứ? chúng ta đi với nhau nhé!” hắn đề nghị.
Nó liền suy nghĩ, nếu nó từ chối, thì nó sẽ trở về thân phận của Hải bằng cách nào, họa chăng bây giờ đi ra với hắn, rồi lén bỏ đi, ra cửa hàng mua một bộ đồ con trai chạy vào với vài lon nước quả ra vẻ như mới đi ra ngoài về.
Nó mỉm cười, kế hoạch không thể hoàn hảo hơn nữa, nó nhanh chóng đồng ý theo hắn ra.
Tiếng nhạc kinh dị vang lên khiến nó nổi da gà, bàn tay đang nắm lấy tay hắn bỗng chốc run lên bần bật, 2 răng tí nữa là va vào nhau cầm cập, nhưng vì sợ lộ, nó đành phải chịu đựng.
Mặc dù đôi mắt đã được giấu sau lớp ren đen tuyền kia, nhưng nó vẫn đầy thu hút, thân hình hoàn hảo, đi cùng một một chàng trai không kém phần đẹp đẽ. Tất cả tạo nên tâm điểm của bữa tiệc.
Tự dưng…hắn cảm thấy tự hào! Thằng con trai nào không tự hào khi đi cùng một cô gái như vậy chứ? chỉ là…hắn không biết nó có cảm thấy như vậy không? Nhưng hắn có cảm giác như nó và hắn là một cặp, dù chẳng ai nói gì, bàn tay 2 người vẫn nắm chặt với nhau, cả 2 vẫn đi bên nhau.
Hắn không biết, nếu không lầm thì đây là lần thứ ba gặp Trang Thư, nhưng không hiểu sao lại muốn trở thành bạn trai của cô ta, từ lúc nào hắn dễ dãi vậy sao? Từ lúc nào hắn dễ đánh mất cảm xúc vậy sao? Vậy cảm xúc với Hải là gì?
Nghĩ đến đó hắn khẽ nhíu mày, cảm xúc với cậu ta là gì? có giống…như với Trang Thư không?
Nó thì không nhận ra những bối rối đó trên gương mặt hắn, cẩn thân từng bước với đôi giày cao gót, né những con mắt giả, những bàn tay giả đầy máu dưới sàn, cố gắng xao nhãng mình bằng một điệu nhạc nào đó để tống hết n
hững âm thanh kinh dị xung quanh. Nó cắn mối, chỉ vì một phút ghen tị vớ vẫn, đi mặc cái váy vào, để giờ phải rơi vào tình cảnh như vầy đây! Cũng may là nó đã kịp đội tóc giả…không thì…
“cô muốn uống tí nước không?” hắn hỏi.
Nó liền gật đầu lia lịa, cơ hội trốn thoát cho nó đây rồi! đợi khi hắn tiến đến cái bàn thức ăn ở giữa sân, nó nhanh chân chạy về phía cổng trường. nhưng…
“con kia! Mày là nhỏ nào?”
Nó bị chặn bởi một nữ sinh, nó nhíu mày, nếu nó không lầm…thì chẳng phải con hot girl trường GIRL sao?
“mình có việc bận…có gì chúng ta nói chuyện phiếm sao nhé!” nó cố lảng tránh, cơ hội chạy trốn tốt nhất này, không thể để vụt đi được.
“mày dám!!” nhỏ hot girl cảm thấy như bị sỉ nhục, liền vung tay tát nó. Nhưng nó đã né kịp, nắm tay nhỏ lại.
“cô bị gì vậy? tôi có làm gì cô đâu” nó tức giận, nói rít qua kẽ răng.
“mày còn dám nói? Tao thấy mày đi chung với anh Khoa! Nói đi! Mày là ai? Có phải vì mày mà anh Khoa bỏ tao không?” nhỏ đó nói trong cơn giận dữ tột độ, 2 mắt giàn giụa như sắp khóc.
Nó bối rối, suy nghĩ một hồi liền hất tay nhỏ làm nhỏ loạng choạng.
“tôi không phải là gì của Khoa cả, giờ thì để tôi yên” nó liền bước đi nhanh chóng. Chợt nhỏ hot girl đứng lên chặn nó lại.
“mày tưởng tao tin sao? Tao không có ngu, sao mày không dám cởi miếng vải ra mà nói chuyện với tao? Mày sợ tao sẽ nhận ra mặt mày sao? Nếu mày không làm gì thì tại soa lại sợ tao nhận ra mặt mày chứ?” nhỏ nói như điên loạn, nó cảm thấy phiền phức, đang lưỡng lự có nên cho nhỏ một cước làm nhỏ ngất xỉu, xong bỏ chạy không thì đằng xa…nó thấy Khoa đang chạy lại.
Không hiểu sao nó hoảng loạn, quay lưng chạy ngược vào trong trường. Nhỏ hot girl dí theo, phía sau lại là tên Khoa, cả 3 rượt đuổi, tạo nên một khung cảnh khôi hài.
Đang chạy, từ trong rừng cây, một cánh tay vươn ra ôm chặt nó núp sao thân cây. Nó gào to, nhưng đã bị một bàn tay bịt miệng lại, nó phát khóc, trời ơi! Đừng nói là…là…ma chứ!!!
Nó khóc thầm, có khi nào nó bị ăn thịt không? Nó từng xem một bộ phim Zombie, mấy con thây ma trong phim rất thích ăn thịt người…có khi nào nó bị như vậy không? Chết như vậy đau đớn lắm! nó không muốn! Nhưng cố gắng cỡ nào nó cũng không thoát ra được bàn tay đang ôm chặt nó.
“yên nào! Tôi đây!”
Nó tròn xoe mắt…là giọng của Lâm…trong một giây, nó thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, 2 thân hình chạy vụt qua, đến khi không còn nghe tiếng bước chân, Lâm mới buông nó ra.