chương 34
Chiều, nó lết cái thân hình mệt mỏi của mình về phòng, nó thầm cảm ơn Lâm. Nhờ cậu ta mà nguyên chiều nó có vô trường đâu, nên cái bảng đang treo trước ngực đây không gây phiền hà gì cho nso cả, nó ung dung đi trả cái bảng cho thầy giám thị, xong đi về phòng.
Vừa mở cửa ra, nó thấy hắn đang ngồi trên gi.ường, đôi mắt đang đăm chiêu nhìn một tấm hình đã bị vàng ố 4 góc hình. Không gian bao trùm hắn tĩnh mịch, ánh sáng yếu ớt bên ngoài loáng thoáng cho nó cảm giác mờ ảo, cứ như người ngồi đấy không phải là một con người lạnh lùng tàn bạo, mà là một người mang đầy vẻ u sầu phiền muộn. Hắn đang trút đi ưu tư qua những cái thở hắt đều đặn, đôi mắt đăm chêu dán chặt vào tấm hình, buồn bã, đó là những gì nó có thể thấy, tiếc nuối, đó là những gì đang đọng lại nơi khóe mắt của hắn.
Nó cứ đứng lặng như thế này, cho tới khi hắn ngước mặt lên, nhìn nó, xong hắn mỉm cười, lấy cái ví ra, nhét tấm hình đó lại.
“cậu về rồi à?” hắn hỏi.
Nó không nói gì, gật đầu, tự dưng hình ảnh vừa rồi ám ảnh nó, khiến nó bị suy sụp. Đâu là con người của hắn, chợt có gì dâng lên trong lòng nó, nó chợt thấy hắn quá đáng thương! Đáng thương đến phát khóc lên được! Chợt cái ý nghĩ trả thù tiêu tan trong đầu nó, nó thấy lạc lối, nó đang làm gì ở đây? Nếu không phải trả thù thì có phải nó là một đứa trơ trẽn, giả trai để tiếp cận bọn con trai sao? Phải vậy không? Nó phải làm gì bây giờ? Phải làm gì để có thể cân bằng được đây? Mục đích của nó, khi quyết định giả trai là để trả thù…nhưng nó tiêu tan rồi…tiêu tan thật rồi!
Nó ngước mắt nhìn hắn, nụ cười trên môi hắn thật hiền hòa, đôi mắt đầy bình yên, bờ vai vô cùng ấm áp, tự nhiên chỉ muốn vùi đầu trong đó. nó lắc lắc cái đầu.
“tôi thua rồi! thua đậm thiệt rồi! cậu tha cho tui đi!” nó lầm bầm, hắn nghệch mặt ra, nó đang nói gì vậy?
…
Thời gian thấm thoắt lại đi qua thêm một khoảng, nó với Lâm đã trở lại bình thường, ngày ngày vẫn cười nói, lâu lâu lại còn làm gối cho cậu ta, nhưng chung quy là vẫn rất tốt. còn với hắn thì lại là một đống hỗn độn, nó nửa muốn bình thường với hắn, nửa muốn né tránh! Bỗng nó mang đầy cảm giác như kẻ tội đồ, không dám đối diện với một người thanh cao như hắn, thật là rối quá đi!
“Huy! Em đang làm gì vậy?” nó đẩy cửa phòng em nó bước vào.
Đúng như nó đoán, em nó đang cặm cụi học bài trên bàn học, ánh đèn từ cái đèn học le lắt, ánh sáng bên ngoài gần như tắt hẳn. Nó đi lại, vỗ vỗ vai cho em nó.
“học hoài là sao? Đi chơi với chị nha!” nó nói, giọng phấn khởi.
Huy ngước mặt lên, nhìn nó cười xòa, xong lại lắc đầu.
“em không muốn đi ra ngoài” cậu nhẹ giọng nói, tay tạm thời bỏ bút, xoay người ngồi đối diện với chị mình.
Nó nghe xong gãi gãi đầu.
“sao không muốn chứ? hít thở không khí trong lành không phải tốt hơn sao?”
“nhưng…ngày lễ sắp tới rồi, bên ngoài ồn ào lắm, em không muốn ra đó!” Huy nói van nài.
Nó lại gãi đầu, em nó nói đúng thiệt, chẳng là Halloween sắp tới, trường BOY và GIRL sẽ sát nhập cùng tổ chức một bữa tiệc vô cùng lớn. Nhưng nó lại rùng mình, vào cái ngày đó bọn họ sẽ tha hồ giả dạng ma quỷ hù dọa lẫn nhau, nó thì lại…sợ ma hơn gì hết! Nhưng…còn nữa…lỡ bọn nữ sinh nhận ra nó thì sao? Nguy thật, ngày hôm đó nó phải trốn thôi!
Chỉ còn 3 ngày nữa là tới buổi lễ, nó càng tránh mặt, nó thà nấp ở chỗ rừng cây làm gối cho Lâm chứ nhất quyết không chịu giúp mọi người, hắn vốn đã khó gặp nó, giờ càng khó hơn khiến tâm trạng không khỏi khó chịu.
Còn 2 ngày nữa, sân trường tấp nập, không khí lễ hội đã đến, bọn con trai hăng hái làm việc để chuẩn bị lễ, bởi họ biết…lần này các nữ sinh sẽ qua dự lễ, nên gương mặt ai cũng hớn hở. (viết tới đây cũng phải làm bộ mặt này =.=”)
Ngày mai là lễ, mọi thứ càng tấp nập, người người chạy qua chạy lại chuẩn bị như mắc cửi, nó vẫn núp ở đâu đó, Lâm vẫn bình lặng ngủ, còn hắn vẫn tâm trang khó chịu khi phải tìm nó. Trước cổng, một cái giàn ma quái được dựng lên, bọn họ dán lên đó đầy những con nhện và rắn bằng nhựa, dưới cỏ, rải đầy nhưng bàn tay ma quái như đang nhô lên từ mặt đất, lâu lâu lại là những ngôi mộ giả. Trên xích đu thì gắn đầy nhãn cầu nổi đầy gân máu, có cái được treo lủng lẳng đưa xuống. Bọn con trai lấy tay mình, nhúng vào sơn màu đỏ, ịn lên trường, tạo ra những vết tay đầy máu khắp nơi. Đương nhiên, với một ngôi trường giàu có, nhiêu đó chẳng thấm thía gì. Đèn đủ màu được giăng lên khắp nơi, tối đến, bọn họ nghỉ ngơi, chỉ còn chờ ngày mai nữa thôi.
Còn về nó, nó ngồi từ trên phòng, nhìn xuống sân rồi rùng mình, kéo rèm lại, đắp chăn kín người. hu hu! mai nó sẽ không ra khỏi phòng đâu, ghê quá ghê quá! Hức hức!
Cái ngày nó sợ hãi cũng tới, hắn dậy từ sớm để chuẩn bị, nhìn qua nó, thấy nó đắp chăn run bần bật.
“cậu bị gì vậy?” hắn quan tâm.
“không…chẳng có gì cả? cậu đi đi! Tui không đi đâu” nó nói giọng còn run run.
“này! Không phải bị sốt nặng chứ?” hắn lại gần, hất chăn của nó ra.
Nó giật mình, trợn mắt nhìn hắn, hét lớn.
“20cm!!!”
Hắn hiểu ý, liền đứng lùi một bước, nhưng lại lúng túng.
“nếu bị bệnh thì nên đi khám chứ?”
“tôi không có bệnh mà…chỉ là…” ,nó khẽ đưa mắt nhìn xuống sân trường ,“tôi không dám đi ra đó!”, nó lại trùm chăn kín mít, run bần bật.
Mới đầu hắn còn nghệch mặt, nhưng về sau, lại nhớ cái tính sợ ma của nó, hắn lại cười lớn.
“cậu trẻ con quá đấy! chỉ là đồ giả thôi mà!”
“cũng không được! làm ơn…đi đi…đi một mình đi! Tui không dám đi đâu!” nó van nài.
Rồi không gian chợt im ắng, nó nghe tiếng hắn thở hắt ra, rồi tiếng đóng cửa lại, tới lúc này nó mới thở phào ra, tự nhiên lại có cảm giác tội lỗi, nếu không lầm thì hắn dự tính là sẽ đi với nó dự tiệc, nhưng xin lỗi nhé! Cái tính sợ ma của nó là bất trị mà!
Bóng đêm buông xuống, 8h tối, mọi thứ bắt đầu, ngoài cổng, bọn con gái bên trường GIRL đã qua, hình như bọn họ đều giả trang thành ‘công chúa’ thì phải! thay vì làm những bộ cánh ma quái, họ lại khoác lên những bộ váy điệu đà, trên mặt lại đeo một mặt nạ cầu kì, nhìn có vẻ rất huyền bí! Nó nghiêng đầu, bỗng thấy ghen tị, dù sao nó cũng là con gái nha! Tự nhiên cũng muốn được mặc như vậy. Nó nhìn quanh, hiện cũng không có ai ở đây, mặc thử một lần xem sao? Nhưng vấn đề lại là…nó không có mặt nạ!
Hay là…
Nó chui xuống gầm gi.ường, lôi cái vali đựng đầy đồ con gái của nó, đợt trước vì muốn quyến rũ hắn nên nó đã mua rất nhiều váy, theo nó nhớ có một bộ váy ren rất cầu kì.
“đây rồi” nó thốt lên, xong lại tìm một cái váy khác, đơn giản nó chỉ muốn cái váy đó xòe ở dưới chân nhìn cho giống bọn kia một chút, một lát sau, một bộ váy trắng ngọc đập vào mắt nó, dưới váy là nhiều lớp vải dày, tạo độ phồng cho váy, rồi một đôi giày lấp lánh mày tím. Nó nhanh tay chộp cái kéo, cắt phần vải ren trên chiếc váy kia, cắt khéo hình 2 con mắt trên đó. Xong! Mọi thứ thật hoàn hảo với nó.