Viết cho ngày dài và vô định...
Chẳng biết hôm nay nghĩ gì và làm gì nữa. Cứ cảm thấy mông lung và lạc lõng thế nào ấy.
Tâm trạng dạo này cứ như chơi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống. Người ta nhìn thì thấy như vui lắm, hihi ha ha suốt. Thế mà quay đi quay lại thì mặt xụ một đống như bị ai trêu.
Hôm qua đang làm thì cũng bị nhóc em và mọi người đùa. Nếu bình thường thì chắc cũng quen rồi, chẳng có gì xảy ra. Mọi người cứ nói " Hắt hủi làm bé Sương nó khóc rồi kìa", này chọc nhóc em thôi vì nó hay độc miệng. Nhưng nước mắt ứa ra thật. Phải bao nhiêu hờn tủi rồi mới bật được ra như vậy?
Chẳng biết nữa.
Cười xòa rồi giả bộ như bình thường là được. Quen rồi.
Tan ca thì trời cũng chuẩn bị sắp mưa. Ước gì lúc ấy mưa ập xuống thật thì chắc cũng dầm mưa về mất. Muốn một lần được ngu và ngớ ngẩn, muốn hành hạ bản thân cho quên bớt những thứ đang giày vò.
Gió xào xạc, trời cũng tắt nắng, nhiều lúc muốn lấy điện thoại chụp một tấm hình gì đó để deep và cũng để thể hiện tâm trạng nhưng lại lười quá. Thôi thì nhét tai nghe và bật bản nhạc mới tải về nghe cho hợp với không khí, bỗng nhiên thấy buồn cũng có cái hay mà lúc vui không thấy được.
Ngẩng đầu lên nhìn trời đã dần tắt nắng, một bạn tay không đủ che hết được tia sáng, cũng giống như tâm trạng tồi tệ lúc đó. Niềm vui thì ít mà tâm sự thì nhiều.
Con gái ít suy nghĩ đi một chút thì sẽ hạnh phúc lắm.