Gắn bó với tô phở Việt gần năm rưỡi, là cả quá trình đầy gian nan với nhiều cung bậc cảm xúc nhất từ lúc bước chân vô nghề của mình. Buồn, vui, cay, đắng, giận giữ và cả sự bất lực.
Hạnh phúc khi đã cải thiện được kỹ năng dùng dao mà chỗ làm đầu tiên bị chê lên chê xuống. Là khi nấu được nồi phở thơm lừng nức người khen. Là khi tốc độ cuốn gỏi cuốn ngày càng nhanh và chuẩn xác. Là khi cắt nguyên liệu mà không ngượng tay. Là khi căn bếp rộn tiếng cười và những tiếng mắng chửi yêu thương ngập cả căn bếp. Là những buổi quay phim mệt chết đi sống lại nhưng cuối giờ được cấp trên mời ăn tối. Là khi được cấp trên trực tiếp yêu thương và tin cậy. Có được sự khẳng định của mọi người và cấp trên, đó là một sự thúc đẩy và động lực vô cùng to lớn đối với bản thân. Ký hợp đồng khi chưa đủ 2 tháng thử việc, lên cấp khi chứ đủ 6 tháng làm chính thức và dự định sẽ training lên chef cook. Nhưng đời đâu ai biết được chữ ngờ....
Buồn khi đồng nghiệp cứ dần dần ra đi và chuyển vị trí công tác. Đôi lúc cũng tự nhủ bản thân tại sao lại còn ở đây, trong khi mong muốn công việc không phải là bếp Việt? Nhưng hẹn nghỉ rồi lại thôi, quyết tâm rồi lại bỏ vì nhiều yếu tố tác động, hay là sự bao biện cho cái yếu đuối thích an toàn và không thay đổi?
Sức ép đó dần nặng nề hơn khi những nhân viên từ các bếp khác qua đổi vị trí công việc. Họ mang cả cái tư tưởng và cách hành xử từ bếp cũ sang cái bếp hiền lành và thân thiện của mình. Rối tung. Áp lực. Đố kỵ. Ganh ghét. Đủ cả! Tức nước thì vỡ bờ thôi. Nhưng xót xa nhất vẫn là khi những tiếng nói yếu ớt ấy bị bác bỏ đi không thương tiếc khi mà người-ta- có - quan - hệ - với - nhau. Cấp trên quản lý khu vực bao che, gây áp lực và bắt bớ lỗi vi phạm mà chỉ cần dùng lời nói là có thể giải quyết. Quên mất, có khi cấp trên người ta cũng bằng mặt không bằng lòng thôi, vì miếng cơm manh áo, vì quan hệ chồng quan hệ. Đối với con hổ lớn Cảng vụ thì mấy nhân viên quèn có là gì. Người ta đi làm, người ta sợ địch, chúng tôi sợ đồng nghiệp. Ngày nào đi làm cũng như cơn ác mộng khi mà giặc trong giặc ngoài thay phiên nhau soi mói, nhìn nhau bằng ánh mắt đa nghi và đề phòng. Mệt. Thực sự ai cũng mệt mỏi. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn làm đúng chức trách và không chơi xấu ai. Nhưng tôi sai! Tôu không làm gì ai không có nghĩa là người ta không làm gì tôi. Sững sờ và ngỡ ngàng là phản ứng tôi có thể hiểu được ngay lúc đó. Đến cái lúc mà họ chĩa camera vào tôi, tôi vẫn còn % hy vọng là họ chỉ đang gọi điện cho người thân. Bởi vì tôi vẫn không ngờ được đồng nghiệp còn có thể đối xử với nhau như vậy.
Lần đầu tiên biết sự bất lực là như thế nào. Gốc gác to quá thì đè những cây cỏ nhỏ bé và không chống đỡ nổi một cơn bão như chúng tôi. Nhưng cỏ cũng có ngạo khí của cỏ. Phản đối vùng lên lần cuối rồi giải tán thì giải tán. Cá chết lưới rách thôi. Thế là cuối cùng cả cái bếp giải tán, mỗi người được phân đi những bếp khác nhau. Nhưng đến cuối thì những kẻ gây thù vẫn lợi dụng được sự quan hệ mà đến một nơi kẻ đó cảm thấy hài lòng, vì chính bản thân công ty còn phải nhờ vả bên Cảng vụ mà. Cuộc sống này nó không công bằng như vậy đó. Muốn có tiếng nói thì phải mạnh mẽ.
Câu chuyện lên chức của tôi cũng kết thúc khi được chuyển sang bếp Âu. Bắt đầu lại từ con số 0 tròn trỉnh. Nhưng tôi thấy vui và nhẹ nhõm vì chẳng ai muốn lại làm trong một môi trường như vậy một lần nữa. Ở đây tôi học hỏi được nhiều cái mới, bị mắng, bị rầy cũng nhiều nhưng niềm vui cũng không ít.
Cứ lạc quan lên thì cuộc sống sẽ mỉm cười nhỉ?