Tôi vẫn còn nhớ rõ cái ngày ấy, như một vết sẹo tinh thần chẳng bao giờ phai mờ…
Mỗi khi trời đổ mưa, hay chỉ cần nghe tiếng nước tí tách ngoài hiên, tim tôi lại nhói buốt. Mi mắt nóng ran, và giọng nói non nớt của cô bé mười ba tuổi lại vang lên trong đầu:
“Anh làm gì thế?”
Đó không chỉ là một phút giây dại dột, mà là một khoảnh khắc ê chề, khiến tôi vừa khóc, vừa tủi hận. Suốt nhiều tháng sau, tôi chỉ biết ôm chặt ý nghĩ trả thù, một ý nghĩ ngây ngô, mơ hồ nhưng cháy bỏng.
Hôm ấy, Hoa – cô bạn người Anh của tôi đến nhà chơi. Tôi hào hứng muốn khoe cho bạn thấy nơi mà mỗi ngày tôi vẫn chìm đắm trong thế giới mộng mơ của riêng mình. Khu vườn ấy không chỉ quen thuộc, gắn bó, cho gia đình tôi những trái ngọt, mà còn là chỗ ẩn nấp mỗi khi tôi bị bố đánh.
Giữa nắng vàng rực rỡ, gương mặt xinh xắn của Hoa càng bừng sáng. Mái tóc vàng óng tung bay, đôi mắt xanh biếc và làn da trắng mịn khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Tôi hái một bông hoa nhỏ, khẽ cài lên mái tóc bạn. Hoa mỉm cười, nụ cười trong trẻo như tia nắng sưởi ấm cả không gian.
Ha… đúng là kì lạ. Tôi miêu tả bạn như thể đang nói về một người mình thầm thương trộm nhớ vậy.
Hoa tên tiếng Anh là Rose. Tôi không rõ bố mẹ bạn đặt cái tên ấy vì lí do gì, chỉ biết rằng xung quanh bạn, mọi thứ đều trở nên rực rỡ. Với tôi, bạn như một bông hướng dương tỏa nắng. Hoa nhiệt tình, luôn lan tỏa niềm yêu đời đến mọi người. Tôi thật sự rất mến bạn.
“Bạn là người tuyệt vời nhất mà mình từng gặp ở Việt Nam đấy.”
Hoa mỉm cười, tay nâng nhẹ bông hoa tôi vừa cài, còn tôi thì chỉ biết gượng gạo mỉm cười theo. Trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui lạ, ấm áp và lung linh như ánh nắng riêng. Nhưng rồi, khoảnh khắc đẹp đẽ ấy bị phá vỡ chỉ trong chốc lát.
Tên hàng xóm – Đức xuất hiện một cách bất ngờ.
Đôi mắt lém lỉnh, tinh ranh liếc nhìn chúng tôi. Tôi vốn đã quá quen với cảnh hắn trêu chọc mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ hôm ấy hắn lại quá đáng đến vậy.
“Ồ! Hello, nhóc Linh nha!”
Nghe giọng hắn mà tôi thấy gai người. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt Đức, tôi biết ngay hôm nay chẳng lành.
Hoa ngây thơ nhắc nhở:
“Anh ấy gọi bạn đó, Linh.”
Tôi vốn định lờ đi, nhưng trước mặt Hoa, tôi đành miễn cưỡng đáp:
“Anh Đức ạ?”
“Anh đây chứ còn ai. Không lẽ bao ngày xa cách, nhóc quên anh rồi?” Hắn giả vờ tổn thương, giọng nũng nịu đến đáng ghét.
“Xa cách cái gì chứ? Hôm qua anh còn mang cóc sang cho em mà.” Tôi lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức chính mình còn nghe không rõ.
“Nhưng với anh, chỉ một giây không thấy nhóc cũng bằng cả thế kỉ rồi.”
Ọe. Nghe mà muốn nôn. Hắn hôm nay lại lên cơn sến súa, thả thính như bắn súng liên thanh.
Hoa thì lại tròn mắt ngưỡng mộ:
“Linh à, bạn may mắn thật đấy. Có một anh bạn trai bảnh bao thế này, mình ghen tị quá.”
“Bạn đừng hiểu lầm. Mình với hắn chẳng có dây tơ duyên tình gì đâu.”
“Thế… bạn ghét anh ấy sao?”
“Ừ, mình không thích hắn chút nào.”
Hoa lắc đầu, rút trong túi ra cuốn từ điển, vừa chỉnh gọng kính vừa nói:
“Mình nhớ người Việt có câu… à phải rồi! ‘Ghét của nào, trời trao của đấy’. Nên mình nghĩ quan hệ của hai bạn không đơn giản đâu.”
Tôi trợn mắt. Thật không ngờ Hoa còn biết cả tục ngữ Việt.
Để tránh đề tài khó chịu, tôi vội đổi chủ đề. Nhưng rồi, ánh mắt tôi bắt gặp Đức đang cầm vòi nước tưới cây. Linh cảm chẳng lành bất chợt ập đến.
Phụt!
Một dòng nước lạnh ngắt xối thẳng vào người tôi.
“Á!”
Tôi hét lên, toàn thân ướt sũng như chuột lột. Trong khi đó, Hoa lại chẳng dính một giọt nào.
“Anh làm gì vậy?!” Tôi run run kêu.
“Không thấy sao? Anh đang tưới cây mà.” Hắn tỉnh bơ đáp, còn khum tay hứng nước, làm điệu bộ trêu ngươi.
Hoa hốt hoảng chạy lại: “Ôi, Chúa ơi! Bạn ổn chứ, Linh?” Nước mắt tôi dâng lên, nhòa cả tầm mắt. Hắn thì vẫn cười nhăn nhở, như thể vừa thắng một trò đùa độc ác.
Thấy mắt tôi đỏ hoe, Hoa lập tức quát hắn:
“Đồ điên rồ! Sao anh lại làm thế với Linh? Bạn ấy đang khóc đấy. Đàn ông gì mà hèn hạ vậy?”
Đức chẳng thèm đáp. Hắn nhảy phắt qua bờ tường, tiến lại gần tôi. Rồi bất ngờ, hắn khẽ đưa tay lau giọt lệ trên má tôi, giọng trầm xuống:
“Sao lại khóc?”
Lần đầu tiên tôi nghe hắn nói dịu dàng đến thế. Nhưng tôi chẳng buồn đáp, chỉ òa khóc nức nở.
Nụ cười nhởn nhơ lại hiện lên trên khuôn mặt điển trai ấy.
“Thôi nào… mau về tắm đi. Người nhóc nặng mùi quá rồi đấy.”
Tôi sững sờ.
“Hôi… hôi gì chứ? Em vừa tắm sáng nay mà.”
Hắn nhún vai:
“Chắc nhóc không biết. Nước anh dùng tưới cây là… nước ao nhà anh.”
Chưa cần hắn nói hết, tôi đã hiểu. Cái ao nhà hắn vốn bẩn thỉu, ô nhiễm bởi đủ thứ rác rưởi và cả… phân chó.
“Đồ tồi! Anh là đồ tồi tệ nhất trên đời này!!!”
Tôi gào lên, tức đến nổ đom đóm mắt. Toàn thân tôi bốc mùi khó chịu.
Tôi vội vàng chạy về nhà, lao ngay vào phòng tắm, bỏ mặc Hoa còn đang ngơ ngác trong vườn.
Mẹ thấy tôi ướt lướt thướt liền hỏi:
“Mày làm sao mà người nhem nhuốc thế con?”
“Là thằng cha Đức chứ còn ai vào đây nữa! Con tức muốn lộn ruột đây này.”
Mẹ an ủi:
“Thôi con à, mình không chấp người ta làm gì.”
Nhưng tôi không thể nguôi. Tôi còn chạy sang gặp mẹ hắn, cô Cảnh, để mách tội:
“Cô ơi! Anh Đức bắt nạt con.”
“Nó làm gì cơ?”
“Anh ấy phun nước ao vào người con!”
Cô Cảnh bật cười khanh khách, lúc sau bình tĩnh lại, rồi nói:
“Thì nó cho con… tắm đấy mà.”
Ầm!
Như có ai đó giáng búa vào đầu. Tôi câm lặng, cay đắng nhận ra: đúng là cái nhà này chẳng có ai tốt đẹp.
Tên Đức đáng ghét! Rồi sẽ có ngày tôi trả thù, rửa sạch nỗi nhục hôm nay.