Mới sáu giờ mà mọi người trong các đoàn xe đã tập trung đông đủ ở sân khách sạn, tay người nào, người nấy đều cầm theo chiếc túi lớn đựng đồ đạc.
“Còn em Ngọc với em Linh ở lại với anh này nhé! Chúng ta về trước…” Thầy Nghiên liếc nhìn chúng tôi, thông báo với tập thể.
Thanh Thảo tỏ ra ghen tị, lúm đồng tiền thì nở hoa:
“Sướng thế! Ước gì mình cũng được đi chơi với anh chàng đẹp trai này ở biển. Các cậu cứ như hưởng tuần trăng mật ấy.”
“Chậc. Mình chỉ sợ một mình cô đơn thôi. Cặp uyên ương người ta… thì ai nỡ phá đám…” Ngọc tủm tỉm nói.
Tôi quắc mắt lên, ném cho con bạn nhiều chuyện một ánh mắt hết sức “thân thiện”.
“Đừng buôn chuyện nữa, hai bà tám. Làm như tớ đi hẹn hò không bằng.”
Không ai nói gì nhưng hai con nhỏ này vô thức chạm mắt nhau, ám chỉ “Chẳng thế thì sao?” khiến tôi tức điên.
Bốp!
Âm thanh ấy vẫn còn vang lên trong đầu tôi, như thể quả bóng chuyền đáng ghét kia vẫn đang xoay tít trong không trung. Gương mặt tôi tê rát, còn lũ bạn thì cười ngặt nghẽo như được mùa.
Ngọc vừa chạy lại vừa cười đến mức suýt sặc nước biển.
“Linh ơi… trời ơi… mặt cậu in nguyên hình quả bóng luôn kìa! Ha ha ha…”
Tôi trợn mắt:
“Còn cười nữa hả? Bạn thân kiểu gì thế?”
Ngọc vừa bịt miệng, vừa gập người ôm bụng:
“Xin lỗi… nhưng mà cảnh tượng ấy buồn cười quá… Đức ơi, anh cố tình đúng không?”
“Cố tình gì đâu. Anh chỉ muốn chuyền bóng thôi, ai bảo nhóc Linh đứng ngay đường bay của nó.” Đức vẫn thản nhiên đáp, như thể vừa nói về chuyện thời tiết.
Tôi nghiến răng, hai tay nắm chặt cát, giọng rít lên:
“Thề với trời, nếu mai tôi mọc thêm cái mũi thứ hai trên mặt là lỗi của anh đó, Đức!”
“Có khi lại xinh hơn thì sao?” Hắn cười nham nhở.
Tôi không đáp, chỉ tiện tay nắm một nắm cát ướt dưới chân rồi…
Vèo!
Cát bay thẳng vào mặt hắn. Đức khựng lại, hai mắt nhắm tịt, vừa ho vừa la:
“Ê! Nhóc chơi dơ à!”
“Ờ, thì anh thích “chơi” mà. Tôi cho anh chơi tới bến luôn.” Tôi nói xong thì cắm đầu chạy, vừa cười sặc sụa vừa tránh cú phản công.
Đức mở mắt ra, vơ lấy quả bóng, nhắm thẳng lưng tôi mà ném.
Quả bóng trượt qua vai, rơi xuống nước tạo một tiếng “tõm!” rõ to.
Bọn bạn lại cười rần rần.
Ngọc la lớn:
“Trận chiến giữa Linh – Đức chính thức bắt đầu! Ai thắng thì mai được mời kem!”
“Rồi ai thua?” tôi hét lại.
“Thua thì… phải làm vệ sĩ riêng cho người thắng một ngày!”
“Được luôn!” Đức nói, nụ cười trên môi hắn kéo dài như sợi dây thừng.
Tôi không hiểu sao mình lại gật đầu cái rụp. Có lẽ cái máu hiếu thắng trong tôi trỗi dậy. Chẳng mấy chốc, cả bãi biển biến thành chiến trường mini: cát bay, bóng bay, tiếng cười và cả tiếng hét hòa trộn vào nhau.
Sau mười phút vật vã, tôi vẫn là đứa thua thảm. Tóc tai rối bù, áo dính cát, còn Đức thì trông vẫn tỉnh bơ như vừa đi dạo mát.
Hắn đưa tay ra, giọng đầy tự mãn:
“Rồi, vệ sĩ của anh, mau bắt đầu nhiệm vụ đi nào.”
“Cái gì cơ? Đồ gian xảo! Anh rõ ràng chơi ăn gian!”
“Luật là luật. Ai bảo nhóc đồng ý.”
Ngọc đứng bên cười ngặt nghẽo:
“Thôi Linh ơi, nhận thua đi. Biết đâu được ở gần anh đẹp trai ba ngày lại mở mang tầm mắt.”
Tôi hừ mũi:
“Hết ngày mai nữa tớ chết mất!”
“Thôi các em! Chúng ta về thôi, không thì trời tối khó đi lắm.” Thầy Nghiên bất lực với mấy đứa học trò không khác gì quỷ sứ, nhắc nhở.
Sau khi chào tạm biệt họ thì… tôi phải thực hiện cái lời hứa ngốc kia…
…
Tôi chưa từng nghĩ đời mình lại rơi vào tình cảnh oái oăm như vậy – phải làm “vệ sĩ riêng” cho cái tên đáng ghét nhất hành tinh, lại ngay trong kỳ du lịch mà tôi đã chờ mòn mỏi cả tháng.
Sáng hôm đó, tôi thức dậy trong tâm trạng u ám. Con Ngọc thì vẫn say ngủ, miệng còn lẩm bẩm gì đó nghe như “kem dừa, kem socola…” Còn tôi, nạn nhân của một ván cược ngu ngốc, đang lục đục kéo vali sang phòng của Đức – chủ nhân mới của đời tôi trong vòng hai mươi bốn tiếng tới.
Cửa phòng vừa mở, hắn đã đứng sẵn, khoanh tay, môi nhếch lên:
“Chào buổi sáng, vệ sĩ của anh.”
Nghe mà gai cả người.
“Em không phải nhân viên bảo vệ đâu nhé. Và anh cũng đừng có mơ em sẽ phục vụ gì hết.”
Hắn giả vờ trầm ngâm:
“Thế thì tiếc nhỉ. Anh vừa định nhờ vệ sĩ của mình pha ly cà phê sáng…”
“Anh có tay mà.”
“Nhưng anh sợ bỏ nhiều đường.”
“Vậy nhịn đi.”
Hắn bật cười, vẻ mặt tỉnh như không:
“Được thôi. Nhưng nếu anh bị tụt đường huyết rồi ngất, vệ sĩ phải chịu trách nhiệm đó nha.”
Tôi cứng họng. Đúng là cãi không lại cái miệng trơn như bôi dầu ấy. Cuối cùng vẫn phải uể oải pha cà phê cho hắn. Mà oái oăm thay, vừa bưng ra thì hắn nhăn mặt:
“Anh thích uống lạnh cơ.”
Tôi đờ người mất vài giây rồi lẩm bầm:
“Sao anh không nói sớm đi hả?”
Hắn cười nhẹ:
“Anh tưởng vệ sĩ phải hiểu ý chủ nhân chứ.”
Trời ạ, tôi thề nếu còn phải hiểu thêm nữa chắc tôi tốt nghiệp hạng nhất trường đào tạo “osin ninja quốc tế” luôn mất.
Sau bữa sáng, hắn tuyên bố:
“Hôm nay anh muốn đi dạo biển.”
Tôi giật mình:
“Đi một mình đi, em mệt rồi.”
“Không được. Vệ sĩ phải theo sát chủ nhân.”
Tôi cắn răng, cầm theo chai nước, đội nón, đi sau hắn năm bước đúng chuẩn “nhiệm vụ”. Gió biển thổi mát rượi mà tôi thấy chẳng thư giãn nổi, vì mỗi bước hắn đi là thêm một mệnh lệnh mới.
“Nhóc, lau mồ hôi giùm anh.”
“Tự lau đi.”
“Không được. Vệ sĩ phải chủ động chăm sóc.”
“em là người, không phải cái quạt gió.”
Hắn quay lại, đưa cho tôi cái khăn mặt, nụ cười gian lận hiện rõ:
“Vậy nhóc cầm giùm anh cái này.”
“Rồi anh lau bằng gì?”
“Bằng… lòng tốt của vệ sĩ.”
Tôi nhìn hắn, chỉ muốn nhét luôn cái khăn vô miệng hắn cho bớt nói.
…
Trên bãi cát, Ngọc vừa thấy tôi đi cùng Đức là la lên ầm ĩ.
“Ôi trời, cô nàng vệ sĩ và anh chàng chủ nhân tới kìa!”
Tôi nghiến răng, giả vờ không nghe. Còn Đức thì lại mỉm cười lịch sự như thể đang được hoan nghênh thật.
Chúng tôi đi thêm vài vòng, tôi đen như củ than còn hắn vẫn trắng trẻo, thảnh thơi.
Đến lúc tôi than “tôi khát nước”, hắn tỉnh bơ:
“Vệ sĩ không được yếu đuối.”
“Anh thử đi bộ nửa tiếng giữa trời nắng xem!”
“Anh có vệ sĩ mà.” Hắn đáp gọn.
Tôi đứng hình.
Phải, hắn có vệ sĩ. Là tôi.
…
Trưa, hắn bắt tôi ngồi ăn chung ở quán hải sản. Ngọc cũng có mặt, vừa ăn vừa quay clip.
“Ê Đức, biểu cảm ‘được vệ sĩ hầu hạ’ của anh phải sang hơn chứ.”
“Ờ, vậy à?” Hắn quay sang tôi. “Linh, gắp tôm cho anh thử xem có sang hơn không?”
Tôi sững lại. Cái mặt hắn tỉnh bơ tới mức tôi không biết nên đập hay nên cười.
“Anh mơ à. Muốn ăn thì tự gắp.”
“Anh bị dị ứng tôm.”
“Hả?” Tôi tròn mắt. “Sao không nói sớm! Đã dị ứng thì ăn làm gì?”
“Đùa thôi.” Đức nháy mắt.
Tôi quay qua lườm, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.
…
Chiều, hắn bắt tôi đi cùng ra chợ hải sản. Nắng rát như thiêu. Tôi vừa đi vừa che ô cho hắn, trong khi hắn nhàn nhã lựa từng con cá.
“Anh có biết em đang đổ mồ hôi như tắm không?”
“Anh thấy mà. Vệ sĩ mà đổ mồ hôi, chứng tỏ đang làm việc nghiêm túc.”
“Anh đúng là sinh vật ngoài hành tinh.”
“Cảm ơn lời khen.”
Tôi nhìn trời cầu nguyện: “Xin cho con qua được hôm nay bình yên.”
…
Tối, hắn lại sai tôi giúp dọn đồ. Tôi vừa gấp xong chăn gối, hắn nói:
“Không, anh thích gấp kiểu khác cơ.”
“Kiểu gì nữa? Origami à?”
“Ừ, gấp sao cho đẹp như ở khách sạn năm sao ấy.”
“Tôi không phải nhân viên phục vụ!”
“Vệ sĩ toàn năng mà.”
Tôi ngồi thụp xuống gi.ường, ôm mặt than:
“Chắc tôi nộp đơn xin nghỉ mất. Tôi không chịu nổi nữa rồi.”
Hắn bật cười, giọng vừa trêu vừa mềm đi:
“Thôi mà, sắp hết ngày rồi. Cố lên. Anh hứa mai sẽ… cho nghỉ phép.”
“Cho à? Anh tưởng tôi phải xin hả? Mai là hết dịch vụ.”
“Ừ, mà anh duyệt.”
Tôi lườm hắn, rồi nằm vật ra gi.ường, không buồn nhúc nhích. Cả người đau nhức như vừa đánh nhau với lũ hải tặc.
Đêm xuống, sóng biển rì rào ngoài cửa sổ. Tôi nằm nghe mà chỉ muốn khóc. Còn hắn vẫn tỉnh bơ nghịch điện thoại.
“Anh định chơi game đến sáng à?” Tôi hỏi.
“Không, anh đang tìm cách… huấn luyện vệ sĩ ngoan hơn.”
“Tôi ngoan rồi còn gì!”
“Chưa, vẫn cãi chủ nhân suốt.”
“Tôi mà ngoan là anh mất vui liền!”
Hắn cười nhỏ:
“Cũng đúng. Anh quen thấy nhóc la hét rồi.”
Tôi kéo chăn trùm đầu, lẩm bẩm:
“Đồ khùng…”